Chương 24: Trở về
Lại một ngày dò dẫm trong rừng.
Chọn một gốc cây cổ thụ lớn, thằng Hà gom củi và lá khô, ngồi bệt xuống đất đánh lửa. Trong lúc ấy, cậu Minh lo dựng lều, chắc chắn mọi ngóc ngách đã được cột chặt.
"Trăng hôm nay sáng quá." Thằng Hà nghển cổ nhìn lên trời, thấy ánh trăng bàng bạc lấp ló sau những tán lá, làm dịu đi phần nào sự âm u của rừng núi về đêm. Nó ngồi bên ánh lửa lập lòe, chốc chốc lại cúi đầu lật củ sắn củ khoai trong bếp.
Không có tiếng đáp lại, chỉ thấy bóng người lay động, chậm rãi tiến gần chỗ nó ngồi. Chẳng mấy chốc, bóng cậu đã xuất hiện trong tầm mắt, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng vì hơi nóng.
"Giờ cậu tính đi thẳng lên thành phố hả cậu?"
"... Ừ." Cậu Minh ngồi xuống bên cạnh nó, khẽ đáp.
"Nhưng mà... cậu lên thành phố làm gì thế?" Thằng Hà tò mò, đánh bạo hỏi thử. Cứ tưởng cậu sẽ không trả lời, ấy vậy mà cậu lại mở miệng.
"Gặp một người."
"Vậy ạ."
"Ừ."
"..." Bầu không khí lại trở về yên tĩnh như trước đó. Đêm trong rừng, bóng tối dày đặc, tiếng côn trùng kêu rả rích. Hai người cùng nhau trải qua một đêm bình thường, nằm cùng nhau, trò chuyện dăm câu rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Phần lớn thời gian chỉ có thằng Hà nói nhăng nói cuội, cậu Minh thì lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt dán chặt vào góc nghiêng của nó. Ấy thế mà thằng Hà chẳng nhận ra.
Sớm hôm sau, hai người lại miệt mài đi tiếp. Lần này không còn cảnh ngủ bờ ngủ bụi như ở trong rừng nữa. Ở thành phố đầy đủ tiện nghi, cái gì cũng có, chỉ có điều giá cả hơi cao, khiến thằng Hà xót hết cả ruột. Cậu Minh thì không để ý nhiều như thế, gọi phu xe đưa hai người đến trước một cửa tiệm vải.
"Cậu hẹn gặp người ta ở đây ạ?" Thằng Hà ngước mắt nhìn biển hiệu với cái tên rất đỗi bình thường, rồi lại nhìn sang các tiệm xung quanh. Cái tên "Tiệm may quần áo" giản dị như lọt thỏm giữa con phố toàn những cửa tiệm với cái tên rất kêu, thậm chí còn có phần khó hiểu.
"Ừ." Cậu đáp, mở cửa đi vào bên trong. Tiệm may vẫn đang hoạt động nhưng lại vắng khách quá đỗi, hai người ngồi một lúc mà chẳng thấy ai. Không biết đã có ai báo trước mà cậu Minh vừa đến, mọi người trong tiệm đã nhiệt tình chào hỏi, giới thiệu sơ qua đồ đạc trong tiệm.
Trong lúc thằng Hà và đám người không để ý, một người đàn ông mở cửa bước vào tiệm vải, tay xách một vali lớn. Ánh mắt người ấy đảo qua một vòng rồi dừng lại ở chiếc khóa trên cổ cậu Minh, từ từ di chuyển lên khuôn mặt cậu. Một tia xúc động thoáng qua mắt người đàn ông, thôi thúc người ấy tiến lại gần. Lúc này, cậu Minh cũng đã nhận ra, nhìn chằm chằm vào người ấy.
Lúc thằng Hà và người trông tiệm quay lại, cậu Minh đang buộc lại tay nải, đeo lên vai rồi gọi nó đi về. Nghe thế, nó ngay lập tức xách đồ đạc lên đi ngay, háo hức đến mức quên cả mệt mỏi. Hai người đi mà không biết mệt, chẳng mấy mà nhìn thấy gốc đa đầu làng. Khi đi sắp vào mùa cấy, nay về vẫn chẳng thấy đầu mạ xanh tươi, chỉ thấy nào đay nào thầu dầu. Bầu không khí quê hương tưởng như trong lành, giờ lại thoang thoảng mùi máu. Đường đi vào ngõ thì càng chẳng phải nói, lầy lội không sao kể xiết.
Quá trưa thì hai người về tới nhà, từ xa đã nghe thấy tiếng trò chuyện rôm rả, trông vào thấy vài con hầu đang ngồi cắn chắt trong góc bếp.
"Con chào cậu." Thấy cậu, chúng nó có vẻ hoảng hốt, đứng bật dậy buông câu chào, không ai bảo ai mà cùng cố che đi ít thóc trên sàng.
Trái ngược với vẻ nơm nớp lo sợ của bọn nó, cậu Minh lại cực kỳ bình thản, khẽ gật đầu rồi đi thẳng vào nhà chính, hẳn là tìm bà Vân. Thái độ khác lạ so với thường nhật làm đám người hơi hoang mang, vội túm thằng Hà chuẩn bị nối gót theo sau.
"Hà..." Cái Thanh nắm cổ tay Hà, định bụng hỏi thăm đôi lời.
"Hà." Đột ngột có một giọng nói cắt ngang, đó là giọng cậu Minh, không lớn nhưng vì đứng gần nên nó nghe rất rõ. Khi này cậu Minh mới nhận ra mình đã vô thức gọi thành tiếng, trong lòng có chút xấu hổ, "Vào đây cậu bảo." Có lẽ vì thế mà giọng cậu mềm mỏng hơn hẳn, chỉ có lòng là vẫn đang cuồn cuộn sóng trào, nhìn vào cổ tay bị người ta nắm lấy mà khó chịu, ngứa ngáy.
Thằng Hà vội chạy tới bên, hỏi:
"Cậu sai gì con ạ?"
"..."
"Tao khó chịu."
"Dạ, để con lấy nước cho cậu lau người." Thằng bé ngẩn ra một lúc, đoán rằng mồ hôi dính nhớp vào người nên cậu khó chịu, bèn đáp ngay. Dù sao cái nóng miền Bắc không mấy dễ chịu, đến nó còn thấy ngứa ngáy như có kiến bò trên da chứ nói gì cậu Minh ưa sạch sẽ hơn người bình thường. Nó tự cho mình là đúng, còn cậu Minh được đưa cho một lý do chính đáng thì không từ chối, gật đầu tỏ ý xác nhận.
"Tao vào thưa chuyện với u trước." Nói rồi, cậu đặt tay nải vào lòng nó, như một kiểu sai khiến không lời. Thằng Hà vâng vâng dạ dạ rồi cầm tay nải trở vào phòng cậu, sắp xếp đồ đạc xong xuôi còn không quên mang một chậu nước và đĩa trái cây vào phòng, ngoan ngoãn đứng một góc chờ. Đợi đến khi cậu Minh quay lại, thằng Hà lại bận rộn tháo băng cho cậu. Khi này, vết thương ở tay đã đóng vảy, không còn gì phải lo lắng nên nó không băng lại nữa.
Xong xuôi, nó toan rời đi thì bị cậu gọi lại:
"Này!"
"Dạ?"
"Hôm trước tao bảo cho mày giấy bút mà vẫn chưa đưa đúng không? Đợi tao tắm xong rồi lấy cho mày." Rõ ràng, cậu Minh không muốn nó đi gặp cái Thanh, nhưng rối rắm một lúc, cậu lại buông xuôi, "Mà thôi, để tối tao đưa cũng được, mày đi đâu thì đi đi."
"Dạ thôi, để con đợi ở đây cũng được ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip