Ngoại truyện 2. |End|
1. Văn Toàn giận lắm.
Ngọc Hải thật sự quá đáng quá đi, lần đầu tiên của cậu đã bị làm suýt gãy eo.
Ôi trời ơi, bảy lần, bảy lần một đêm, mặc kệ Văn Toàn khóc hu hu xin tha, Ngọc Hải lại càng hăng máu, càng thêm mạnh mẽ.
Thế nên sáng hôm sau, Văn Toàn dứt khoát đá Ngọc Hải đang lơ mơ ngủ ra khỏi phòng.
Bạn nhỏ Ngọc Hải tội nghiệp, lần đầu được nếm trái cấm nên không biết tiết chế, chỉ có thể meo meo khóc lóc, mong sao Văn Toàn mủi lòng tha thứ cho anh.
Văn Toàn cuối cùng cũng mềm lòng, lại dẫn một con sói vào nhà. Kết quả ra sao, chà chà, mọi người hẳn đều rõ mà, nhỉ?
2. Cuộc sống đại học không như là mơ ước. Đó là sự thật.
Tiền không đủ sài, đủ loại tiền đè nặng lên người khiến các sinh viên tất bật lao động khắp nơi để không lâm vào cảnh chết đói đến mì gói cũng không có mà ăn.
À, trong đó không bao gồm Ngọc Hải và Văn Toàn đâu. Trái đất với nỗi vất vả vôn ba khắp chốn, hai người nhàn nhã đến lạ. Văn Toàn tỏ vẻ, nhà cậu không thiếu nhất là tiền. Văn Toàn thu được kha khá từ việc phá án, ba mẹ cậu cũng rất hào phóng trong công việc cho cậu tiền chi tiêu sinh hoạt đại học. Ngọc Hải cũng không tệ, căn nhà hai người ở thuộc quyền sở hữu của Ngọc Hải, tuy không quá lớn nhưng hai người thừa sức ở, Tokyo đất tấc vàng, chỗ này đáng giá biết bao.
"Toàn à, anh chán quá..."
"Xì, vậy ra ngoài mà làm việc đi. Suốt ngày ở nhà hoài rồi kêu chán!" Văn Toàn khinh khinh lườm anh. Ngọc Hải cười giả lả, anh đi đến sát bên cậu, dụ dỗ nói.
"Sắp đến Quốc Khánh rồi, không bằng hai ta đi nghỉ mát ha. Đi Anh cũng không tồi..."
"Anh chỉ biết chơi thôi à?" Nói xong, Văn Toàn cũng ngẫm nghĩ đôi lát.
"Mà ý tưởng không tệ. Được thôi, mấy tháng rồi không đi du lịch..m"
Hai người vừa đi đường vừa bàn bạc nên đi nước nào chơi, không hề nhận ra đám sinh viên gần đó lăm lăm nhìn họ, ánh mắt hận không thể lao lên đấm mấy nhát cho thoả lòng.
"Mấy tên khốn khiếp, đã giàu lại còn muốn rải cơm chó, muốn chết hả!!?"
3. Ngọc Hải trừng mắt nhìn con cá to trên mặt bàn, anh cố kiềm chế bản thân không được hét toáng lên hay bật dậy bỏ chạt. Con cá trước mặt vàng ươm, hương thơm toả ra thật quyến rũ, nhưng đối với Ngọc Hải chẳng có ích gì. Anh không sợ trời, chẳng sợ đất, có sợ Văn Toàn đấy nhưng cá...
Anh liếc nhìn Văn Toàn, cậu đang cười rất ư...Hai thứ đáng chết kết hợp với nhau, Ngọc Hải thật muốn ngất đi rồi.
Rốt cuộc là ai bày trò cho Văn Toàn đặt cá về ăn vậy hả?
Có biết rằng sẽ xảy ra án mạng không???
"Sao thế Ngọc Hải? Không hợp khẩu vị à?"
"À, không. Không có gì đâu..."
Ngọc Hải lẳng lặng tưởng niệm cho bản thân mình một phút. Anh sau rồi,đáng ra anh không nên chòng ghẹo Văn Toàn, để rồi giờ cậu chỉnh lại anh thành vầy.
"Hỏ nây, anh biết sau rồi. Tha cho anh đi mà hu hu hu..."
"A, anh làm gì sai nhỉ? Sao tôi không nhớ gì hết?"
"Anh, anh không nên lừa em ăn mù tạt..."
Thấy Văn Toàn vẫn tiếp cười lạnh nhìn mình, Ngọc Hải thầm than khổ, tiếp tục nhận lỗi.
"Anh không nên...Nhìn trộm em tắm."
"Không nên nhân lúc em ngủ...Mặc quần áo tình thú cho em..."
"Cũng không nên..."
Thế là bạn nhỏ Ngọc Hải khai hết một lượt tội trạng của mình ra.
Và tiếp đây là một cảnh cực kỳ quen thuộc với mọi người hầu như đều được trải nghiệm một lần trong đời, cơm chan nước mắt.
Thật ra Ngọc Hải cảm thấy rất hạnh phúc, không phải cơm cá là tạ ơn trời đất lắm rồi....
4. Tốt nghiệp đại học, hai người đều thuận lợi có được công ăn việc làm. Văn Toàn chấp nhận lời mời vào cục cảnh sát ở Tokyo, làm cố vấn cho đội phá án. Ngọc Hải được bạn cũ của ba mình giúp đỡ tham gia các buổi ảo thuật lớn nhỏ, nhanh chóng trở nên hot. Cả hai chàng trai đều nổi tiếng, đặc biệt với các nữ sinh bởi vẻ ngoài đẹp mã nhã nhặn, kiến thức uyên bác.
Nhưng rồi các cô nhận ra, hai người đều đang đeo...nhẫn.
Hình như mình vừa phát hiện ra một điều gì đó ghê gớm...
Cánh truyền thông đương nhiên cũng nhận ra, nhân dịp được một lần phỏng vấn mà hỏi cho ra lẽ.
Câu trả lời được phát sóng trực tiếp, từng chữ bóp nát trái tim các cô nàng.
"A, cái này hả? Để tránh bị tán tỉnh đó, tại tôi đẹp trai ngời ngời mà. Cả tôi cũng không muốn người đó ghen nha. Vậy nhớ, tôi là bông hoa có chậu, hoa có chủ, đừng nhớ thương tôi nữa ha."
Cả hai người trả lời giống nhau như đúc, dân tình không khỏi xót xa, đồng loạt lên án.
"Mấy người đủ rồi đó. Nhất là anh Quế Ngọc Hải, cắm sừng tôi mà còn công khai tu ét đây, tôi hận!!"
"Văn Toàn chồng ơi, sao mình nỡ bỏ em mà theo người khác vậy. Còn em thì sao? Con của chúng ta thì tính thế nào?"
"Aaaa, tức chết tôi rồi. Văn Toàn, rõ ràng đêm trước anh bảo với tôi rằng anh yêu tôi cơ mà? Còn Ngọc Hải, anh không phải mới ôm hôn tôi sáng nay ư?? Sao hai người dám đối xử với tôi như vậy..."
"..."
Mặc kệ lời nói của mình gây ra bao nhiêu sóng gió trên internet, Ngọc Hải và Văn Toàn vẫn ngủ bên cạnh nhau, đôi tay đan chặt và hai chiếc nhẫn bạc lấp lánh trong đêm.
5. Tử Hạ ngẩn ngơ nhìn lên cao. Bầu trời mùa thu xanh ngắt không vẩn mây, đẹp đẽ và cao vời vợi, không chạm tới nổi.
Giống hệt đôi mắt của người đó.
Cô dạo bước dưới màn nắng nhạt màu, chầm chậm bước đến nhà thờ.
Từng đợt chuông vang lên như giục giã, đoàn người đến đền thờ ngày một nhiều.
Tử Hạ nắm chặt điện thoại trên tay, dòng tin nhắn gửi địa điểm và thời gian tham dự lễ cưới của cậu. Cô không vội bước vào ngay, thoáng bồi hồi cảnh mình cùng Văn Toàn gặp nhau lần đầu. Lúc đó Văn Toàn mới chuyển đến mẫu giáo, cậu luôn nói rằng cô khóc nhè khi đang gấp hoa anh đào. Buồn cười thật đấy, cô nhớ khi đấy mình chẳng có chút thiện cảm với cậu. Mãi về sau, khi Văn Toàn đứng ra bênh vực mình thì...
"Tử Hạ à!"
Tiếng gọi cắt ngang dòng hồi ức của Tử Hạ, cô ngoảnh mặt, trong mắt tôi lập tức in hình chàng trai vừa tới.
"Em tới lâu chưa?"
"Vừa mới thôi."
Anh chàng cười tươi rói, trông cực kỳ ấm áp. Anh khoác tay Tử Hạ đi vào, thủ thỉ.
"Ta vào trong nhé?"
"Vâng."
Phải rồi Văn Toàn đã tìm thấy hạnh phúc của đời cậu. Mà cô cũng tìm được nửa còn lại của mình.
Cô cùng bạn trai chào hỏi người quen một lượt, sau đó ngồi vào hàng ghế khách mời, rất nhanh sau đó, hôn lễ được bắt đầu.
Văn Toàn và Ngọc Hải đều mặc vest trắng, bộ đồ được cắt may tinh tế theo yêu cầu của người đặt, rất hợp và tôn dáng người đẹp đẽ của đôi tình nhân.
Cha xứ một bên chủ trì buổi hôn lễ, hai người lần lượt đọc lời thề, đeo nhẫn và trao nhau nụ hôn nồng thắm. Từ đầu đến cuối, ánh mắt của họ đều dành trọn cho nhau, chưa từng để ý đến ai khác.
Tử Hạ nhìn Văn Toàn, cậu đang cười, đôi mắt xanh ngọc lúng liếng ý cười hạnh phúc, khiến cô bất giác thoả mãn theo.
Thật tốt quá.
"A, hoa cưới tung rồi"
Lúc Tử Hạ nhận ra, bó hoa đã lọt vào tay của cô. Bó hồng đẹp đẽ làm sao, đỏ hồng và đẫm hơi sương, cực kỳ tươi mới. Tử Hạ đỏ mặt ôm lấy người bên cạnh, anh bạn trai biết cô xấu hổ, thay cô cảm ơn mọi người đã chúc mừng.
Tử Hạ nhìn Văn Toàn, có vẻ cậu cũng đang nhìn cô.
Cô thì thầm chúc phúc.
"Cậu phải hạnh phúc nhé!"
Văn Toàn đọc được khẩu hình, cậu cười đáp.
"Cậu cũng vậy, Tử Hạ à.
Nghe vậy, Tử Hạ xiết chặt cánh tay rắn rỏi của người con trai bên cạnh mình, nỗi hạnh phúc dường như vỡ oà trong khoảnh khắc này.
"Tất nhiên rồi."
Tử Hạ ghé môi, khẽ chạm lên gò má người đó.
"Em yêu anh."
Cùng lúc đó, Văn Toàn cũng nhỏ giọng thổ lộ với Ngọc Hải.
Hi vọng hạnh phúc sẽ đến với tất cả mọi người. Chúc cho giấc mộng của bạn sớm ngày thực hiện được.
______End.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip