2


Không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng thở nhẹ và nhịp tim dồn dập. M khẽ tiến gần, và trong chớp mắt, cánh tay Alpha vòng ra phía trước, ôm chặt N từ phía sau. Sức mạnh tiềm ẩn trong vòng tay M không quá thô bạo, nhưng đủ để khiến N cảm nhận sự áp chế rõ ràng, cơ thể Beta khẽ cứng lại, run lẩy bẩy.

Mùi pheromone bạc hà đậm đặc quấn quanh, hòa lẫn với mùi hương chanh dịu nhẹ của N, tạo thành một lớp áp lực khiến N khó chịu. Không chỉ vậy, mũi M chôn chặt vào gáy N, hít lấy hương cơ thể, nhịp thở Alpha nặng nề và gấp gáp. N cảm thấy da gáy mình nóng lên, tim đập dồn dập, toàn thân run rẩy.

N khẽ rùng mình, giọng cứng cỏi pha chút bối rối:

“Thầy… thầy ráng nhịn một chút … tôi… tôi không phải Omega đâu… chắc… còn cách khác mà… đợi một chút…”

Giọng N run run, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, cố gắng nói ra một lý lẽ để kéo khoảng cách giữa hai người. Tuy nhiên, sự hiện diện mạnh mẽ của M, hơi thở nặng nhọc và vòng tay áp chế, khiến N nhận ra rằng trong khoảnh khắc này, việc “chờ đợi” hay “cách khác” gần như bất khả thi.

M, đứng sau lưng N, nhấn nhẹ cơ thể hơn một chút, nhưng vẫn cố sự dịu dàng trong cử chỉ. Ánh mắt hắn lóe lên một vẻ vừa thôi thúc, vừa quan tâm – Alpha muốn kiểm soát, nhưng đồng thời cũng không muốn khiến Beta sợ hãi hoàn toàn. Mùi bạc hà và nhịp thở của hắn khiến N nhận thức rõ sự mạnh mẽ của Alpha, trong khi cơ thể Beta, mặc dù không bị áp đảo hoàn toàn như Omega, vẫn phản ứng không thể kiểm soát.

Căn phòng trở nên ngột ngạt, tĩnh lặng, nhưng từng chuyển động nhỏ: nhịp thở, hơi ấm từ vòng tay M, run rẩy của N, tạo thành một sợi dây vô hình, kéo hai người gần nhau hơn. Không còn lối thoát, không còn chỗ trốn – chỉ còn áp lực, ham muốn và sự căng thẳng giữa Alpha và Beta.

---
Thời gian trôi đi, sự bình tĩnh của M dần tan biến. Vòng tay Alpha càng siết chặt hơn, áp lực cơ thể khiến N cảm nhận rõ rệt sức mạnh và dục vọng không thể kìm nén. Bàn tay M không còn giữ được yên phận nữa, lướt nhẹ qua vai, xuống lưng N, kéo vạt áo, luồng vài trong như dò tìm từng điểm nhạy cảm.

Mùi pheromone bạc hà nồng nặc, hòa quyện với hơi thở nóng hổi và áp lực cơ thể, tạo nên một lớp bao vây khiến N vừa sợ vừa rối. Beta run lẩy bẩy, chân tay bủn rủn, muốn rút lui nhưng không thể – mọi lối thoát dường đều bị chặn.

Nhịp thở của M dồn dập, gần gũi, và đôi môi Alpha khẽ chạm vào gáy N, lưỡi bắt đầu hoạt động, dò tìm, kích thích mà không cần lời. N cảm thấy toàn thân nóng ran, tim đập nhanh, nhưng vẫn cố níu lý trí, giọng run run:

“Thầy… dừng lại… tôi… tôi sẽ tìm cách… còn… còn cách khác…đừng... Xin thầy... ”

N vừa sợ hãi, vừa bất lực. Tay anh chống lên cửa, vai run lên theo từng nhịp thở dồn dập của M. Mỗi động tác, mỗi hơi thở của Alpha như đốt cháy sự tự chủ của Beta, khiến N cảm nhận rõ rệt sức mạnh, sự thôi thúc và mùi hương bạc hà tràn ngập khắp phòng.

Dù lý trí còn vang vọng trong đầu nhưng cơ thể N gần như phản bội, bủn rủn, không thể né tránh, không thể chống lại – chỉ biết cầu xin Alpha tạm dừng, trong khi lòng dạ vừa sợ vừa khó chịu.

M đột ngột xoay người N lại, khiến Beta đối diện trực tiếp với Alpha. Ánh mắt N lóe lên sự bối rối, môi khẽ mím lại, cảm giác khó xử và hơi hoảng hốt lan tỏa trong cơ thể. Nhưng M giờ đã không còn đủ tỉnh táo để nhận ra điều đó – lý trí bị nhấn chìm bởi cơn thôi thúc, bởi pheromone nồng nặc và nhu cầu muốn xoa dịu cái nóng trong cơ thể mình.

M kéo N về phía chiếc ghế mềm gần bàn, đẩy Beta nằm xuống, rồi bản năng dẫn lối: môi M áp chặt lên môi N trong một nụ hôn mạnh mẽ, vừa gợi cảm vừa áp chế. Bàn tay M không còn giữ yên, luồn vào trong áo sơ mi xanh trơn của N, dò tìm, khẽ xoa, vuốt ve lên những vùng nhạy cảm, vừa tựa như tìm kiếm sự xoa dịu, vừa kích thích.

Cơ thể M nóng bỏng, căng đầy, đôi tay tìm đến N như để được mát dịu – bởi cơ thể Beta mát lạnh, thoang thoảng hương chanh, vừa làm dịu cơn thôi thúc, vừa kích thích cảm giác đối lập, khiến mỗi cử chỉ đều trở nên mãnh liệt hơn.

N run lẩy bẩy, bối rối nhưng không thể né tránh, cố hít một hơi thật sâu, môi khẽ run. Anh vừa lo sợ, vừa bất lực trước sức mạnh và sự thôi thúc không thể kiềm chế của Alpha. Mỗi nhịp hôn, mỗi lần M vuốt ve trong áo, đều khiến N nhận ra một sự đối lập kỳ lạ: sợ hãi và kích thích, căng thẳng và dịu dàng, nóng bỏng và mát lạnh… tất cả hòa quyện trong một khoảnh khắc gần như riêng tư, bị kéo căng giữa hai cơ thể và tâm trí.

Không gian phòng vàng nhạt, mùi pheromone nồng nặc hòa cùng hương chanh mát dịu của N, tạo thành một không gian ngọt mát nhưng đầy cạm bẫy chết người. M không còn đủ lý trí để dừng lại, trong khi N, dù bối rối, vẫn cố gắng giữ chút lý trí, nắm lấy cổ tay M, tìm cách kéo khoảng cách, nhưng cơ thể Beta như phản bội, mềm nhũn, run rẩy theo nhịp thở của Alpha.

---

N không còn chỉ run lẩy bẩy hay bối rối nữa; Beta bắt đầu phản kháng mạnh mẽ, tay chống lên vai M, ép cơ thể ra sau, mắt sáng đầy quyết tâm nhưng vẫn lộ rõ sự hoảng hốt. Anh vừa sợ, vừa cố giữ lý trí, cố nhắc nhở M rằng mình không phải Omega, rằng việc này không thể xảy ra.

Nhưng M – Alpha – giờ đã mất kiểm soát. Vòng tay siết chặt hơn, cơ thể đè nhẹ lên N, từng luồng sức mạnh vừa đầy áp chế. Mùi pheromone bạc hà dày đặc bám quanh cả hai, nhấn mạnh sự thôi thúc mà M không thể kìm nén.

Trong khoảnh khắc gần gũi ấy, giọng M khẽ thì thầm vào tai N, ấm áp, dịu dàng, pha chút mong manh mà Alpha hiếm khi để lộ:
“Thầy… giúp tôi… chỉ một chút thôi… sẽ không sao đâu… chỉ một chút…”

Từng lời nói như xin cầu, khiến N vừa sợ, vừa bối rối. Beta cảm nhận rõ sự khát khao mãnh liệt, nhưng đồng thời thấy được một nỗi sợ hãi và mong manh hiếm thấy nơi Alpha – như thể M cũng đang vật lộn để giữ lý trí.

N đẩy thêm một lần nữa, cơ thể run rẩy, giọng run run:

“Thầy… tôi… sẽ tìm cách… nhưng… xin thầy dừng lại… thầy...tôi không phải Omega…tôi sẽ tìm thuốc ức chế... cho thầy...xin thầy....chúng ta là đồng nghiệp...tôi.... ”

Nhưng M không hề nản, mà dường như càng gần, càng muốn được N đồng ý, dù chỉ một chút. Vòng tay Alpha ôm chặt hơn, mũi chôn vào cổ N, hơi thở nóng hổi, kết hợp với bàn tay không yên, tìm kiếm cảm giác dịu mát từ cơ thể Beta. Hương chanh mát lạnh từ N vừa xoa dịu, vừa kích thích, khiến Alpha càng không thể kìm chế.

Không gian phòng im lặng chỉ còn tiếng thở dồn dập, nhịp tim rộn ràng, và sự căng thẳng tinh tế: cuộc đấu giữa phản kháng của Beta và sự thôi thúc áp chế của Alpha, vừa nghẹt thở, vừa duy trì cảm giác kích thích.

---

M giờ không còn giữ lý trí nữa; Alpha áp chế mạnh hơn, từng cử chỉ đều mang sức nặng và dục vọng. Vòng tay siết chặt, thân người đè lên N, khiến Beta gần như không thể di chuyển. M dùng vài chiêu nhẹ nhàng nhưng hiệu quả, để hạn chế những vùng vẫy của N: khẽ kẹp tay, giữ vai, thậm chí áp cơ thể gần như trọn vẹn kẹp chặt hai chân Beta.

Chiếc áo sơ mi xanh trơn của N, vốn là lớp chắn nhẹ giữa hai cơ thể, giờ đã không còn bảo vệ được Beta nữa. Cả cơ thể N run lên theo từng động tác, nhịp thở gấp gáp, da nóng bỏng khi mũi M chôn sâu vào. Beta hoảng loạn hơn, mắt mở tròn, môi mím lại, tay chân bủn rủn, mềm nhũn.

Nhịp tim N đập dồn dập, tiếng thở rối rít hòa cùng pheromone bạc hà nồng nặc từ M, khiến cơ thể Beta vừa sợ hãi vừa phản ứng không thể kiểm soát. Anh cố gắng mở miệng, giọng run run:
“Thầy… xin… dừng lại… tôi… tôi sẽ tìm cách…thầy...ứ...á...”

Nhưng M, giờ đã hoàn toàn bị thôi thúc dẫn dắt, chỉ thì thầm, gần như cầu xin:
“Thầy… chỉ một chút… giúp tôi… sẽ không sao đâu…ngoan...ngoan nhé!”

Tiếng thở, nhịp tim, và áp lực từ cơ thể Alpha. Mỗi cử động, mỗi hơi thở đều khiến Beta cảm nhận rõ ràng: không còn chỗ trốn, không còn biện pháp bảo vệ, chỉ còn sự ham muốn và cái nóng cần được xoa dịu, đối lập với cơ thể mát lạnh của N.

Beta sợ hãi nhưng cơ thể vẫn phản ứng theo nhịp Alpha, nhịp tim hoảng loạn, tạo nên một bầu không khí vừa nghẹt thở vừa căng tràn cảm xúc.

M gần như trở về bản năng, ánh mắt mãnh liệt, đôi tay mạnh mẽ nhưng vẫn giữ được sự dịu dàng trong từng cử chỉ. Hắn nắm chặt bả vai N, đôi mắt như muốn bắt Beta phải nhìn thẳng vào mình, khuôn mặt gần như Alpha chìm trong cuồng bạo nhưng vẫn đầy sức hút.

N chống cự, lùi lại, đôi tay đẩy vai M ra, nước mắt rơi dài:

“Thầy… tôi không… không phải Omega mà…tôi không thể...á...thầy ứ a...nhanh...quá...thầy chậm...á chậm
...”

Nhưng sự thôi thúc của Alpha quá mạnh, nhịp thở, pheromone, và sự gần gũi khiến Beta dần bị lôi cuốn. N vừa muốn phản kháng, vừa cảm thấy một sự hấp dẫn kỳ lạ từ M – một sự hòa trộn giữa căng thẳng, thỏa mãn tinh thần, và một cảm giác vừa đau đớn, vừa ngọt ngào khó tả.

Beta nhận ra rằng, dù muốn giữ khoảng cách, bản thân vẫn đang dần phục tùng nhịp điệu cảm xúc và sự thôi thúc của Alpha, bị kéo gần hơn với M. Mùi hương bạc hà vẫn tràn ngập, áp lực từ cơ thể Alpha vẫn vây quanh, khiến không gian như co lại, mỗi khoảnh khắc đều trở nên dài hơn, căng hơn, và đầy ám ảnh.

Hai người đứng gần nhau, vừa đối đầu, vừa hòa quyện trong một cuộc đấu tinh thần – sinh lý, nơi lý trí và bản năng va chạm, nơi Alpha và Beta vừa đối kháng vừa thấu hiểu, vừa căng thẳng vừa nóng bỏng, tạo nên một cao trào mà không cần lời nói.

---

Trong ngôi trường tĩnh lặng, đêm đen đặc bao phủ mọi hành lang, chỉ còn ánh đèn lờ mờ từ phòng phó hiệu trưởng phản chiếu lên sàn gỗ. Trong căn phòng uy nghiêm, những hành động lặp đi lặp lại, nhịp điệu quen thuộc, chỉ khác chỗ, âm thanh, và không gian – từ ghế, bàn làm việc cho đến cả phòng vệ sinh – tạo nên một dòng thời gian đặc biệt, kéo dài suốt đêm.

Sau một đêm dài, M quần áo chỉnh tề, thở đều, khẽ dọn dẹp, lau chùi mọi thứ như chưa hề có gì xảy ra. Mùi hương bạc hà còn sót lại trên không gian đã nhạt dần, ánh sáng đèn vàng phủ lên bàn ghế gọn gàng, hồ sơ trở lại đúng vị trí. Chỉ dấu vết trên người N –vết đỏ, dấu răng tải rác, ánh mắt chưa hoàn toàn tập trung – là minh chứng duy nhất cho những gì đã diễn ra.

M liếc nhìn N, thấy Beta vẫn còn xụi lơ, dáng vẻ ngẩn ngơ mệt mỏi, trong ánh mắt Alpha lóe lên một tia nguy hiểm. Hắn khẽ quay mắt về chiếc tủ gần cửa, nơi đặt một lọ thuốc không nhãn, nụ cười khẽ hiện trên môi đầy bí ẩn. Mọi thứ đã xong, nhưng câu chuyện giữa Alpha và Beta vẫn chưa kết thúc.

Không gian im lặng, chỉ còn ánh sáng mờ, hương bạc hà thoang thoảng và nhịp thở đều, như một lời hứa ngầm giữa hai người – một kết thúc khép lại một đêm dài, nhưng mở ra những khả năng chưa được viết ra.

---

M lại gần, khẽ nghiêng người, ngồi xổm xuống, tay vuốt mái tóc ướt nhè nhẹ của N. Gương mặt Alpha hiện rõ sự hối lỗi đến đau lòng, đôi mắt như muốn nói hết tất cả lời xin lỗi mà ngôn từ không thể diễn đạt. Giọng M khẽ run, nhưng dịu dàng:
“Xin lỗi… thầy N à…”

N khó khăn quay lưng về phía M, không đáp lời, chỉ để đôi vai run nhẹ. Nước mắt ấm ức rơi, ướt vai áo, cảm giác vừa tủi thân, vừa căng thẳng tan ra sau một đêm dài. Không gian yên lặng, chỉ còn tiếng thở khẽ của thầy M, tiếng thút thít của thầy N, ánh sáng đèn vàng phủ lên gương mặt Beta và Alpha, khiến mọi thứ như chậm lại.

Hồi lâu sau, giọng N, trầm nhưng dịu dàng, vang lên:

“Không sao… tôi không trách… mọi chuyện chỉ là ngoài ý muốn thôi…”

Nhưng N không hề nhận ra, từ nãy đến giờ, M vẫn nhìn mình bằng ánh mắt khác hẳn lúc này. Không còn là ánh mắt dịu dàng, tội lỗi như lúc nãy, mà là ánh mắt đẫm tình, khao khát và thỏa mãn, pha lẫn sự quan tâm, mong chờ, và một cảm giác gần gũi khó gọi tên.

N vẫn quay lưng, nhưng cảm giác ấy len lỏi vào trái tim, khiến Beta vừa bối rối, vừa ấm áp, vừa nhận ra rằng mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi, không thể quay lại như trước. Không lời nào cần nói, chỉ ánh mắt, hơi thở, và khoảng cách vừa đủ gần, đã kể trọn câu chuyện của một đêm, với tất cả sự hối lỗi, cảm xúc, và những gì chưa được thổ lộ.

---

Hai ngày sau, không gian trường học vẫn bình lặng như chưa từng có gì xảy ra. N nghỉ phép hai ngày để nghĩ ngơi, xếp lại cảm xúc, nhưng tâm trí anh vẫn chưa hoàn toàn yên.

Sáng hôm nay, N trở lại, bước qua hành lang vắng, tay khẽ vuốt áo sơ mi
cố gắng giữ cho nhịp tim bình thường.  Ánh mắt N thỉnh thoảng vô tình liếc về phòng phó hiệu trưởng, nơi M vẫn làm việc, cao ráo, điềm tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại luôn hiện một thứ gì đó khác hẳn bình thường.

Nhưng lúc N không để ý, trong một góc phòng phó hiệu trưởng, M đã nhìn N từ xa, ánh mắt khao khát và một chút dịu dàng pha lẫn quan tâm. Không cần lời nói, chỉ ánh mắt, M đã truyền hết những điều Alpha muốn nói: xin lỗi, mong chờ, và… sự khao khát.

N cảm giác lòng mình kỳ lạ. Anh lặng lẽ ngồi vào bàn, cố giữ khoảng cách, nhưng mỗi cử chỉ của M – một nụ cười khẽ, cách sắp xếp hồ sơ, một ánh nhìn thoáng qua – đều như đánh thức những dư âm từ hai đêm trước, vừa làm ngượng nghịu, vừa làm dịu cảm giác bồn chồn.

Không gian trường học sáng sớm, ánh nắng nhẹ hắt qua cửa sổ, chiếu ln bàn ghế gọn gàng, giấy tờ trật tự, và hai con người đang đứng cách nhau vài bước, nhưng từng cái nhìn, từng hơi thở nhẹ vẫn tạo nên một dòng điện cảm xúc vô hình, kết nối Alpha và Beta.

N cuối cùng thở nhẹ, khẽ mỉm cười với chính mình, nhận ra rằng mọi chuyện dù bất ngờ, dù căng thẳng, cũng đã trở thành một phần trong mối quan hệ giữa hai người nhưng là ở quá khứ đã qua.

Và M, lâu lâu vẫn nhìn N, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đầy ẩn ý, như muốn nói rằng đêm dài ấy không phải kết thúc, mà chỉ là mở đầu cho một chương mới – thận trọng, nhưng đầy hứng khởi.

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #đammỹ