3
Tối hôm nay, căn hộ nhỏ dường như im lặng hơn thường lệ. TN không về đúng giờ, điện thoại thì tắt máy. HM đứng bên cửa sổ, ánh mắt căng thẳng, lòng dấy lên một cảm giác lo lắng không thể giấu. Cậu lầm bầm, tự nhủ: “Hay là… anh gặp chuyện gì?”
HM định cầm chìa khóa bước ra, nhưng chưa kịp đi thì tiếng taxi vang lên ngoài cổng. HM lập tức chạy ra, mắt mở to khi thấy TN vừa bước xuống xe, người hơi xiêu vẹo, từng bước chập chững. Cậu lao tới, nâng đỡ anh vào nhà:
“Anh… anh say sao thế này? Anh… anh uống nhiều quá rồi!” HM lo lắng, giọng run run.
TN dựa vào vai HM, nửa tỉnh nửa mê, miệng lắp bắp: “Em… đỡ… đỡ anh…”
HM ngẩng đầu nhìn TN, thấy gương mặt anh đỏ bừng, mũi hơi húng hắng, tay run run khi đỡ anh vào phòng khách. Hơi men trên người anh bốc lên, cùng với mùi nước hoa dịu nhẹ của HM khiến tim cậu nhói lên, một cảm giác vừa lo lắng vừa… khó gọi tên.
Sau khi TN ngồi xuống ghế sofa, HM lặng lẽ tìm ra câu chuyện: cô gái tên T mà anh mới quen kia đã có cảm tình với người khác, một người phù hợp hơn, họ đã xác nhận mối quan hệ, TN chỉ biết chúc phúc, âm thầm buồn, uống nhiều hơn để xua đi nỗi cô đơn trong lòng. HM lắng nghe, trong lòng vừa nhói, vừa tràn đầy quyết tâm: “Anh là của em, để em chăm sóc anh.”
Cậu dìu TN vào phòng, nâng anh lên giường, nhẹ nhàng nhưng đầy cẩn trọng. Tay HM run run khi cởi áo khoác cho anh rồi đến chiếc áo sơ mi được gài nút cẩn thận , lồng tay qua vai, cảm nhận từng cử chỉ hơi yếu ớt nhưng mượt mà của anh. Nửa ngập ngừng, nửa lôi cuốn, HM khẽ chạm vào da thịt anh khi gỡ bỏ chiếc áo, mỗi cử chỉ đều chậm rãi, tỉ mỉ, vừa muốn giúp anh thoải mái, vừa muốn cảm nhận sự gần gũi.
HM lấy khăn ấm, nhúng nước rồi nhẹ nhàng lau người cho TN, lướt qua cổ tay, bờ vai, dọc sống lưng anh. Không nói gì, chỉ lặng lẽ chăm sóc, ngắm nhìn, trong lòng cậu tràn ngập một thứ cảm giác vừa dịu dàng, vừa hồi hộp: “Anh là của em, không ai khác được.”
TN say, nhắm mắt thiu thiu ngủ, thở dài nhẹ, lộ vẻ mệt mỏi nhưng an tâm trong vòng tay HM. Đôi lúc, tay TN chạm nhẹ vào tay HM, vô tình nhưng đủ để M thấy trái tim mình rung lên, nhịp thở tăng dồn. Cậu cảm nhận từng nhịp thở của anu, từng cử chỉ mệt mỏi nhưng trầm tĩnh, và biết rằng việc chăm sóc này không là nghĩa vụ hay tình anh em nữa – mà là một sự gần gũi sâu sắc, vừa dịu dàng vừa nguy hiểm.
Khi mọi thứ xong xuôi, HM kéo TN vào vòng tay, ôm anh sát vào người, đầu cậu vùi vào vai và cổ anh. TN, lúc đầu phản ứng hơi cựa quậy, nhưng rồi thở đều lại, dần buông lỏng cơ thể, nhắm mắt và để HM ôm mình. Ánh sáng đèn vàng nhạt chiếu lên hai người, làm nổi bật sự ấm áp, thân mật, và một cảm giác vừa an toàn vừa mơ hồ, khó gọi tên.
HM thì thầm, giọng trầm thấp nhưng ấm áp: “Anh… ngủ đi… em ở đây với anh…”
TN không đáp, đã ngủ, trong lòng trầm lắng một nỗi buồn âm thầm vì cô bạn kia, nhưng cũng cảm nhận được vòng tay ấm áp, đầy dịu dàng của HM.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và nhịp thở hòa vào nhau. HM ôm TN chặt hơn, đôi tay nhẹ nhàng vuốt lưng, vuốt tóc, nhịp tim đập dồn dập, vừa lo lắng vừa thỏa mãn, tận hưởng cảm giác gần gũi, cảm giác tồn tại – thứ cảm giác mà HM tìm kiếm từ lâu.
Hai người chìm vào giấc ngủ, TN dựa vào HM, tin tưởng và an tâm, còn cậu, trong thâm tâm, biết rằng mình vừa thực sự chiếm lấy một khoảnh khắc gần gũi không thể chia sẻ với ai khác. Một đêm dài đầy ấm áp, dịu dàng.
---
Sáng, TN tỉnh dậy, nhịp thở vẫn còn hơi nặng nề sau đêm say. Đầu anh đau như búa bổ, nhói từng nhịp, chưa kịp mở mắt, đã cảm nhận một thứ gì đó… khác lạ. Chẳng phải căn phòng quen thuộc của mình. Ánh sáng dịu vàng từ cửa sổ hắt vào, mùi hương quen thuộc nhưng xen lẫn một chút khác – mùi nước hoa của HM.
Chậm rãi mở mắt, nhìn ngó xung quanh rồi TN nhận ra cơ thể mình đang được đắp chiếc chăn quen thuộc của HM, nhưng… chỉ mặc cái quần sọt trắng của em, còn phần trên trống trơn. Một luồng hoảng hốt kéo đến. Tim anh đập nhanh, gương mặt nóng bừng. “Mình… mình đang… tại sao, ở đây…? … sao… chỉ ăn mặc như này?” Anh tự hỏi, miệng lắp bắp.
Đúng lúc đó, HM mở cửa bước vào, mắt nháy cười tinh quái nhưng giọng dịu dàng: “Anh dậy rồi à? Trông còn mệt mỏi nhỉ.”
TN đỏ mặt, cố lắp bắp: “Sao… sao ...anh..ở đây … quần áo…anh...?”
HM nhún vai, vẫn bình thản: “À… anh không nhớ hả? Đêm qua anh say bí tỉ. Tại phòng em gần cầu thang hơn, nên sẵn em để anh ngủ ở đây luôn, do đêm qua cũng khuya rồi…với lại em không tiện vào phòng anh khi anh chưa cho phép. Em nghĩ… thôi lấy tạm cái quần của mình thay nhanh để anh ngủ cho thoải mái. Còn áo… thì… à… em quên mất, khuya quá, em cũng không nghĩ nhiều.”
TN thở dài, vừa cảm thấy hơi bối rối, vừa thấy sự tự nhiên đến mức bất ngờ của M khiến anh khó mà trách móc. “Em… em ...M … xin lỗi… làm phiền…em rồi, anh đêm qua…hơi quá chén.”
HM cười, bước tới, đặt tay lên tấm vai trần của N, vuốt nhẹ: “Không sao đâu… anh cứ phiền em cả đời còn được. Em đã phiền cả tuổi trẻ của anh rồi còn đâu.”
TN lặng im, nhìn HM. Sự tinh nghịch, tự nhiên, và thoải mái đến mức dường như mọi ranh giới đều biến mất. Anh vừa cảm thấy ấm áp, vừa hơi đỏ mặt vì sự gần gũi không cố ý nhưng rõ ràng từ cử chỉ của HM.
HM luôn nhớ về ngày trước, một thanh niên mới 25 tuổi như anh lại dám nhận một đứa trẻ 15 tuổi về nuôi trong khi bản thân còn chưa vững vàng về tài chính, thật sự lúc đó có chút khó khăn. Nhớ những ngày anh thức đêm để làm việc, ngoài dạy ở trường còn nhận thêm viết bài cho những trang báo mạng, cặp kính dần trở nên dày hơn, người cũng gầy đi.
Tới tận bây giờ cậu vừa xót anh của thời điểm đó.
TM ngồi xuống cạnh HN, vừa đưa cho anh cốc nước ấm, vừa trêu: “Anh uống đi, đầu còn hơi đau phải không, hôm qua uống quá đà quá rồi.”
TN mỉm cười, khẽ đáp: “Ừ… anh… anh cũng cảm thấy… vậy, may là có em ở đây…phải phiền em rồi.”
HM nháy mắt, cười khúc khích :''Phiền cả đời cũng được, miễn là anh vẫn chịu để em bên cạnh.”
Căn phòng yên ắng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và hơi thở đều dần của TN. Dù anh mặc quần của cậu, dù phần trên trống trơn, nhưng lại thấy… không hề khó chịu, chỉ cảm giác an toàn, gần gũi. HM ngồi bên, thỉnh thoảng khẽ vuốt tóc TN, nhịp tim vẫn dồn dập một cách lạ thường.
TN thở dài, tự nhủ: “Em… em ... mình… càng lớn càng kỳ lạ, càng không hiểu nổi. Không biết từ khi nào mình không còn biết HM đang thật sự nghĩ gì?”
HM thì khác, ánh mắt dịu dàng, nụ cười nhè nhẹ nhưng đầy chủ động: “ Anh ngủ thêm đi…trong anh còn mệt, em ở đây với anh.”
TN khẽ nằm xuống, nhắm mắt lại, quả thật anh vẫn còn mệt, cảm nhận bàn tay cậu và hơi ấm lan tỏa, dịu dàng.
Chứa đầy những chạm nhẹ vừa bình thường, vừa gợi cảm giác gần gũi không lời, nơi hai người âm thầm hiểu nhau hơn bất cứ lời nói nào. Nhưng có điều gì đó âm ỉ trong lòng TN.
---
Những ngày sau, căn hộ nhỏ vẫn yên bình, nhưng TN – dường như ít nói gì – bắt đầu có những khoảng cách nhỏ. Khi HM tiến tới để đùa giỡn hay chạm nhẹ vai, anh liền khẽ lùi, thỉnh thoảng quay mặt đi, hay tập trung vào việc khác. Không nhiều, nhưng đủ để cậu nhận ra. HM nhíu mày, ánh mắt lấp lánh, vừa tò mò vừa một chút thích thú.
TN nhìn em trai mình với ánh mắt dịu dàng, nhưng giờ còn pha chút bối rối, né tránh. HM hiểu ngay: có thứ gì đó thay đổi trong cảm xúc của anh, và bản năng tinh nhạy trong thương trường nhiều năm qua mách bảo rằng đây là “lỗ hổng” để khai thác.
Một tối, khi TN đang ngồi soạn hồ sơ công việc, HM nhẹ nhàng bước đến, giả vờ hỏi chuyện vặt:
“Anh… anh xem giúp em cái hợp đồng này với, em… em thấy có mấy điều khoản hơi không ổn. Xong cho em xin ý kiến.”
TN hơi nhíu mày, nhưng vẫn cúi xuống, bắt đầu chăm chú đọc. HM đứng gần, lùi một chút, vừa nhìn vào giấy tờ, vừa khéo léo để tay chạm vào cẳng tay anh – như vô tình, vừa đủ để anh cảm nhận. TN khẽ co rút tay lại, tim đập nhanh, mắt liếc nhìn HM – một khoảnh khắc đầy điện tích.
HM cười khẽ, nhấn mạnh: “Anh… anh làm gì mà nghiêm túc vậy? Em… em không thích nhìn anh căng thẳng như vậy.”
TN hắng giọng, cố giữ vẻ bình tĩnh: “Anh… chỉ muốn… làm xong thôi. Em…nghiêm túc... đừng… đùa quá nhiều.”
HM lùi ra một bước, nhún vai, ánh mắt thoáng tính toán: “Ừ… được, em biết rồi … nhưng mà… anh… anh vẫn cần em đúng không? Đừng khó chịu với em, nha?”
TN khẽ nhắm mắt, hít một hơi, không đáp lại. Sự im lặng ấy lại khiến HM mỉm cười. Anh càng né tránh, cậu càng thấy thú vị, càng muốn “đánh vào tâm lý” để chiếm lấy trái tim anh.
Những ngày tiếp theo, HM tinh tế áp dụng những mánh khóe quen thuộc trên thương trường:
Khi TN căng thẳng, HM xuất hiện đúng lúc, đưa ra những lời khuyên nhỏ, vừa đúng trọng điểm, khiến N phải “dựa vào” cậu.
Khi TN mệt, HM tình cờ ngồi gần, xoa đầu, đặt tay nhẹ lên tay, bóp vai, hoặc chỉnh quần áo, khiến anh vừa khó chịu vừa… quen dần với sự gần gũi.
Khi TN né tránh, HM lại dùng trò tinh nghịch, khéo léo tạo cơ hội va chạm, vừa vui đùa, vừa để TN không thể thoát hoàn toàn.
Sống chung bấy lâu, HM biết rõ đâu là điểm mạnh, đâu là điểm yếu của TN, từng thói quen, từng phản ứng nhỏ. Cậu đánh vào tâm lý ấy, từng bước, để cảm xúc giữa hai người dần thay đổi. Những trò đùa, ôm ấp, động chạm…không còn đơn thuần mà giờ trở thành công cụ để HM “thao túng” anh – không hề thô bạo, chỉ đủ để anh không nhận ra ngay ý đồ, mãnh liệt nhưng ngấm ngầm.
Một tối khác, khi TN đang chuẩn bị bữa tối, cậu tiến tới, nói:
“Anh… anh có muốn thử món này không? Em… em tự tay làm, anh thử đi.” HM cầm một mẫu bánh quy đưa lên miệng anh.
TN nhìn HM, thấy ánh mắt dịu dàng nhưng có chút gì đó tinh quái, hơi bối rối: “Anh… anh… được rồi, nhưng em đừng… chậc...để anh tự ăn.”
Nhưng HM chỉ im lặng chờ đợi, miếng bánh vẫn trong tay cậu. Hết cách TN cũng chịu há miệng ra ăn.
HM cười, lùi một bước, tay đặt lên eo TN nhẹ nhàng khi nhường đường: “Em đâu có chọc anh đâu… chỉ là… em muốn ở gần anh thôi.”
TN thở dài, không nói gì thêm, nhưng trong lòng cảm thấy sự khác lạ: vừa quen thuộc, vừa… bất an một cách lạ thường. Và HM biết, anh đã bắt đầu nhận ra cảm giác mới mẻ, nhưng chưa biết xử lý thế nào.
Ngày qua ngày, đã khiến tình cảm HM ngày một lớn, trở nên mạnh mẽ hơn. HM muốn có được TN, muốn tạo cơ hội để N dựa vào mình, vừa an toàn vừa không nhận ra ngay rằng trái tim mình đang bị cậu chiếm lĩnh.
Trong căn hộ yên tĩnh, giữa tiếng cười khẽ, ánh sáng vàng nhạt, từng bước một, cậu tinh tế thao túng, chậm rãi chiếm trái tim anh, còn anh– vừa quen, vừa né tránh – bắt đầu cảm nhận rằng mọi chuyện… không còn đơn giản như trước nữa.
---
Những ngày sau, HM bắt đầu thử những chiến thuật tinh tế hơn. Cậu biết TN đang bắt đầu né tránh một vài cử chỉ gần gũi, nên không còn “vồ vập” trực tiếp nữa, mà tinh vi hơn:
Một buổi tối, anh ngồi xem tài liệu, cậu lặng lẽ mang trà đến, đặt trên bàn. Khi TN cúi xuống cầm cốc, tay họ vô tình chạm nhau. HM chỉ khẽ thở, mỉm cười: “Anh… tay anh lạnh quá, để em…” và cậu lấy tay mơn trớn nhẹ, vừa đủ để anh nhận ra sự gần gũi mà không phải va chạm quá mạnh.
TN khẽ giật mình, hắng giọng, nhìn HM rồi quay đi: “Em… thôi đi, đừng… chạm anh nữa. Để anh làm việc.”
HM cười, ánh mắt tinh nghịch nhưng lại dịu dàng: “Em đâu có làm gì đâu… chỉ muốn anh thấy ấm thôi. Anh… anh khó chịu sao?”
TN lặng im, tim đập nhanh. Sự né tránh của anh chỉ khiến HM càng tò mò, càng muốn thử nghiệm: mỗi lần anh lùi, cậu tiến một bước tinh tế, từng li từng tí.
Một buổi chiều khác, khi TN đang soạn hồ sơ trong phòng làm việc, HM ngồi bên, khẽ nghiêng người, đặt tay trên vai TN một cách “tình cờ”. Anh hơi giật mình, lùi ra, thấy phản ứng của mình hơi qua anh cố vớt vát: “M… em…làm anh giật mình, như ma vậy.”
TM cười khẽ, ánh mắt đầy ý đồ: “Anh…sợ hay... anh không thoải mái? Em… em chỉ muốn anh cảm nhận… em luôn ở đây thôi.”
TN thở dài, cúi xuống, cố tập trung vào giấy tờ. Sự gần gũi vừa dịu dàng vừa kỳ lạ của HM khiến anh không còn thoải mái như trước, vừa bối rối, vừa lo lắng: tại sao trái tim mình lại rung lên vì những cử chỉ bình thường đến vậy?
Những “trò chơi” nhỏ tiếp tục:
Khi TN đọc sách, M khẽ nhấc ghế, ngồi sát, vai chạm vai, ánh mắt dò xét.
Khi TN đi làm về mệt mỏi, HM mang trà nóng và khăn ấm đến, vừa chăm sóc vừa dùng ánh mắt, nụ cười, để
anh cảm nhận sự quan tâm vô hình.
Khi TN cố né tránh một vài va chạm, HM lại dùng lời nói, cử chỉ, để kéo anh về gần mình, khéo léo nhưng đầy tính toán: “Anh… anh có thấy em phiền không? Em… em chỉ muốn anh dựa vào em thôi. Lúc trước anh chịu thiệt nhiều vì em rồi.”
HM biết rõ điểm mạnh, điểm yếu của TN, nơi nào anh nhạy cảm, nơi nào dễ mềm lòng. Cậu đánh vào đó từng bước, âm thầm thao túng tâm lý, dù anh có né tránh, nhưng vẫn khiến anh dần quen với sự gần gũi.
Quả thật vậy, TN đã tự trấn an mình.
"Trước giờ em ấy vẫn vậy, chỉ là dạo này tần suất tăng lên thôi. Dù sao mình cũng lớn tuổi rồi, được người trẻ chăm sóc lại cũng phải, không nên suy nghĩ nhiều. Vả lại đều là đàn ông cả, có gì phải sợ... "
Một tối, TM vờ hỏi về công việc, nhưng lại chạm tay HN, nhéo vai anh: “Anh… anh mệt quá nhỉ… em… em biết anh còn lo lắng nhiều thứ lắm, vậy … anh có thấy vui khi em bên cạnh không?”
TN lặng im, mắt nhìn xuống, tim đập nhanh, vừa bối rối, vừa cảm nhận một thứ cảm giác khó gọi tên. Càng né tránh, anh càng bị cuốn vào cảm giác HM tạo ra.
Ngày qua ngày, cậu dần làm chủ “cuộc chơi tâm lý” này: tình cảm cậu dành cho anh vừa chiếm hữu, vừa dịu dàng, vừa khéo léo thao túng, còn TN, dù né tránh, vẫn bị kéo vào những cử chỉ, lời nói, ánh mắt dịu dàng đến mức không thể thoát ra.
Căn hộ nhỏ trở thành một sân chơi tinh vi: nơi đời thường – trà, sách, bữa tối – xen lẫn những trò đùa, va chạm, cử chỉ gần gũi, và cả những chiến lược tinh tế của M, khiến mối quan hệ ngày càng phức tạp.
---
Một buổi chiều, TN đang ngồi bên bàn làm việc, nhìn hồ sơ học sinh, nhưng tâm trí anh lại không tập trung. HM đi tới, như mọi ngày chạm tay anh khi đưa tài liệu. Anh hơi giật mình, nhíu mày, hít một hơi sâu.
“Em… M.” N khẽ gọi, giọng nghiêm nghị nhưng vẫn giữ sự dịu dàng. “Anh… anh nghĩ… những gì chúng ta… em và anh… gần gũi quá mức… không nên xảy ra.”
HM dừng lại, hơi ngạc nhiên, ánh mắt dò hỏi: “Gần gũi quá mức…? Anh… anh nói thật à?”
TN thở dài, nhìn HM chăm chú, giọng trầm, nghiêm túc: “Anh là giáo viên, có trách nhiệm với mọi thứ… và… với cả em nữa. Những cử chỉ, những trò đùa… ôm, va chạm… nó… nó đã hơi vượt quá mức bình thường. Anh…không có ý gì nhưng ... anh không muốn điều này ảnh hưởng đến chúng ta, và anh… anh muốn em hiểu rằng…mọi việc đều có giới hạn.”
HM khẽ cắn môi, ánh mắt vừa hụt hẫng vừa đau lòng: “Giới hạn…? Anh… anh sợ em làm gì sai hả?”
TN lắc đầu, giọng dịu đi, nhưng vẫn nghiêm: “Không phải sợ em, mà… để cả hai chúng ta không đi quá xa. Anh… anh muốn chúng ta vẫn… vẫn giữ mối quan hệ anh em, gần gũi nhưng… đúng giới hạn. Em hiểu chứ?”
HM im lặng, ánh mắt trầm xuống, cảm giác hơi hụt hẫng nhưng không oán trách. Cậu hiểu anh đang cảnh báo, và những lời nói ấy vừa nghiêm khắc vừa đầy quan tâm, một ranh giới nhẹ nhàng mà HM chưa từng nghĩ TN sẽ đặt ra nhưng đủ khiến cậu đau khổ.
TN đứng dậy, bước tới gần HM, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, giọng dịu: “Anh… anh muốn chúng ta vui vẻ, nhưng phải đúng mực. Anh tin em hiểu… và anh… anh cũng sẽ cố gắng kiềm chế những gì vượt quá.”
HM nhíu mày, nhưng khẽ gật đầu: “Em… em hiểu rồi… anh chỉ muốn tốt cho em thôi.”
TN mỉm cười nhẹ, ánh mắt vẫn tràn sự quan tâm: “Đúng vậy… anh muốn em an toàn, và anh… anh cũng muốn mình không đánh mất lý trí. Giữ giới hạn… để cả hai chúng ta vẫn ổn, M nhé.”
HM lặng im, cảm nhận sự nghiêm túc nhưng dịu dàng từ TN. Trong lòng cậu, vừa hơi hụt hẫng vừa nảy sinh một cảm giác khác – muốn được gần nhưng vẫn tôn trọng, muốn chiếm hữu nhưng phải theo luật chơi do anh đặt ra.
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip