Móng rồng
" Thả tao ra! Mẹ kiếp!"
" Cuối cùng cũng bắt được mày."
Kim Taehyung ngồi có chút hài lòng nhìn tên trước mặt bị đánh tới bầm dập. Lần trước chém hắn một nhát, nếu không có Jungkook cứu giúp thì không chừng đã mất máu chết đi rồi.
Kim Taehyung không có sở thích giết người, nhưng về việc bản thân thiệt thòi thì tất nhiên không cam tâm. Cho nên phải đánh một trận cho thừa sống thiếu chết mới hả dạ.
" Con cuối cùng cũng chịu về à?"
Ba hắn từ bên ngoài bước vào, chẳng mấy để tâm cái tên nằm sóng soài dưới đất toàn thân là vết thương kia, chắc là đứa con trai út này phải tức giận lắm mới xả hết ra như vậy đây.
Ông Kim bật cười khanh khách, tay lâu lâu lại đưa lên miệng điếu thuốc lào phì phèo khói. Kể cũng bật cười, ông là người Thái Lan còn vợ lại là người Hàn Quốc. Hai người con trai trước của ông đều mang dáng vẻ của người Thái. Nhưng duy chỉ có đứa con út này là cả tiếng nói lẫn ngoại hình, cho dù từ nhỏ đã lớn lên ở Thái Lan nhưng lại mang toàn là nét người Hàn Quốc.
Tính tình cũng y hệt mẹ nó, tự do tự tại không muốn vướng bận. Ngang ngược khó đoán, không có tham vọng không có hoài bão. Mẹ hắn cũng ốm đau mất sớm, càng nhìn hắn ông lại càng thấy lại được hình ảnh vợ mình ngày xưa. Nên đối với đứa con trai út này, ông có phần thương hơn, cư xử cũng thoải mái hơn rất nhiều.
" Nếu ta không bắt được tên này, con chắc vẫn còn giận dỗi không chịu về nhà sao?"
Hắn hừ một tiếng, thật ra là chưa muốn về. Hôm nay nghe đàn em nói đã bắt được tên chém hắn hôm trước, nên hắn mới tạm thời quay về xử lý mà thôi. Không thì còn lâu hắn mới về cái chỗ toàn sách chữ với công việc này.
" Ba biết rõ đây là anh hai làm, anh ba biết chuyện không ngăn cản. Đợi xong sau đó mới tố cáo anh hai với ba."
" Ta sẽ giải quyết, nhưng con cứ lêu lỏng như vậy. Nếu hai anh con bị ta thẳng tay trừng trị, ai sẽ lo cho công ty và bang hội đây."
Kim Taehyung thở hắt chật lưỡi một tiếng. Hai anh của hắn luôn kiếm chuyện, nhưng không bao giờ muốn hắn phải chết hay bị thương. Lần này có lẽ là quá tay, nên mới tự động âm thầm giao nộp tên đàn em không biết nghe lời ra tay quá phận này. Nhưng như vậy cũng không thể làm cho hắn nguôi đi phần nào cơn bực tức trong lòng.
" Đẻ chi cho nhiều rồi không đứa nào ưa đứa nào."
" Đẻ nhiều mới lọt ra được tới mày đó ranh con."
Bị ba mình chặn họng, cũng không còn lý lẽ nào để nói. Kim Taehyung ngẫm lại cũng phải, đẻ nhiều mới tới lượt hắn.
Kim Taehyung thôi không dám cãi nữa, quay sang nhìn xung quanh căn nhà đã lâu không về của mình xem có gì khác biệt gì hay không. Đột nhiên hắn nhìn thấy một chậu cây khá lớn ở bàn gỗ bên phải hướng về phía cửa sổ đầy nắng.
" Này là gì vậy ba?"
" Không biết, ông quản gia mua được ở triển lãm cây. Ông ấy quý lắm, tưới nước chăm bón mỗi ngày."
Kim Taehyung nghiêng người nhìn qua nhìn lại, hình dạng cấu tạo khá giống mấy cái cây ở nhà Jungkook. Có điều cây này màu trắng tinh khiết phối với viền hồng, trông rất sang trọng đắt tiền lại lung linh.
" Mà Taehyung, con lâu nay đang ở..."
Ông Kim quay sang định hỏi xem hắn ở nơi nào thì đã chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Lại nghe thấy dưới bếp có tiếng hét vọng lên.
" Bác quản gia, trên lầu là cây gì vậy!"
" Cậu chủ hỏi làm gì? Đừng có mà động vào con yêu của tôi!"
_________
Jungkook buồn chán đi dạo một vòng triển lãm cây. Đông này vẫn như đông rồi, vẫn nhiều cây cảnh mà không có tiền. Cậu thở dài, đi tới đi lui mấy vòng. Ở đây rất nhiều loại cây cảnh, có từ cổ thụ đến mấy mầm nhỏ.
Jungkook có rất nhiều người yêu thích, trước giờ cũng rất được lòng bạn bè. Nhưng cậu không thích kết thân với nhiều người, bản thân cậu đơn thuần tự cậu biết. Nên thôi không cần quá sức làm gì, mắc công phải ngỡ ngàng.
Vậy nên lần nào cũng vậy, Jungkook cũng là tự mình đi đến mấy nơi đông người, tự mình vui vẻ mà thôi.
Cậu chậm rãi nhìn ngắm mấy chậu cây sen đá ở một sạp bán, mấy cây này Jungkook đều có cả thậm chí còn chăm sóc mập mạp xanh tốt hơn nhiều. Âm thầm tự hào về bản thân của mình, Jungkook liếc mắt nhìn qua một lượt.
Sau đó dừng mắt ở một chậu cây ngay góc cuối hàng bên trong, thân cây là những chiếc lá xếp đều từ trong ra ngoài màu xanh sẫm, lá có hình chiếc móng xen lẫn vài sọc trắng ngang qua. Nhìn vừa cứng cáp vừa đáng yêu, rất lạ mắt.
" Cái này tên gì vậy chú?"
" Móng Rồng, dễ chăm lắm."
" Móng Rồng sao, nghe lạ quá."
" Còn lại một cây cuối cùng, mua đi cháu."
" Dạ, bán cho cháu cây này đi."
Jungkook cầm chậu cây trên tay, nâng niu nhìn ngắm. Cậu biết nhiều loại cây, nhưng Móng Rồng là lần đầu nhìn thấy. Thân cây có vẻ rất cứng hơn nữa lá lại có mũi nhọn, nhưng sờ vào không đau lại còn hơi mềm.
Thật giống với Kim Taehyung, bên ngoài luôn tỏ ra phũ phàng cục súc, thật chất tính tình rất hiền lành lại đáng yêu.
Jungkook hôm nay mua được chậu cây này cũng xem như bội thu, ôm lấy cây nhỏ vào người tung tăng trở về nhà.
_________
Hôm sau ông Kim định gặp Kim Taehyung giao cho hắn vài việc làm để giết thời gian, không cho hắn tiếp tục lêu lỏng nữa. Ai mà ngờ được mới sáng ra Kim Taehyung lại chạy đi mất biệt, cả chậu cây hôm qua cũng biến mất tăm.
Chỉ biết ngày đó, ông quản gia đã khóc rất nhiều. Khóc còn rất to.
Kim Taehyung bắt xe về nhà không cho đàn em hắn đưa về. Kim Taehyung sợ Jungkook nhìn thấy mấy người mặt mày bận trợn sẽ hết hồn ngất xỉu.
Vừa bước xuống xe đã thấy cửa cổng bị khóa, chắc là vẫn còn ngủ. Kim Taehyung nhảy qua rào sắt đi vào bên trong trước sự hoang mang của bác tài xế taxi. Nếu không phải thấy hắn biết chỗ lấy chìa khóa cửa dưới chậu phong lan trước cửa, ông còn nghĩ hắn là ăn trộm mà xém nữa báo cảnh sát rồi.
Kim Taehyung mở cửa đi vào trong nhà, đặt chậu sen đá Hạc Hồng mà hắn vừa tra được tên từ ông quản gia tội nghiệp tối qua lên trên cửa sổ. Bản thân định vào trong phòng tìm xem Jungkook tối qua đi chơi khuya ở đâu mà tới giờ vẫn chưa dậy.
Nhưng rồi hắn đột nhiên nhìn thấy hai chậu cây nhỏ trên bàn uống trà. Một chậu là Tai Thỏ lần trước hắn tìm về cho cậu, một chậu còn lại chưa thấy trước đây.
Trên hai chậu cây có điền chữ, chú và em.
Kim Taehyung mỉm cười, không phải là nhớ hắn tới vậy chứ. Thật tình, biết là bản thân mình đẹp trai rồi nhưng có cần nhớ nhung vậy không.
Vèo, Kim Taehyung phóng như bay vào trong phòng Jungkook. Nhìn thấy cậu cả người trùm kín chăn ngủ ngon lành. Hắn nhẹ nhàng kéo chăn ra, có một Jungkook nhỏ đang ôm chặt con thỏ trắng vào trong lòng ngủ say.
Kim Taehyung thật lòng cũng rất nhớ cậu dù chỉ mới đi có vài hôm. Không kiềm chế được, hắn chậm rãi leo lên trên giường ôm lấy cả người lẫn thỏ vào ngực.
Jungkook cảm nhận được hơi ấm trước mặt, cậu rên lên vài tiếng rồi rúc vào người hắn.
" Jungkook ơi, tôi về rồi đây."
" Hum."
Kim Taehyung mỉm cười nhìn Jungkook trong vòng tay của mình, không chịu được hôn nhẹ vào trán cậu một cái. Sau đó cảm thấy Jungkook thơm quá đi, lại hôn vào má một cái.
Thích quá đi, hôn lên mũi rồi lại hôn vào môi. Hôn cho say sưa, một lúc sau hắn mới phát hiện ra Jungkook đang mở to mắt ngơ ngác nhìn mình.
" Em... dậy lúc nào?"
" Sao...chú hôn tôi?"
" Tôi..."
" Chú..."
...
Sen đá Hạc Hồng
Sen đá Móng Rồng
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip