chap 116

Giyuu choáng váng, Rimuru thở dài: “ Chúng ta có một hiệp ước đình chiến với nhau, Muzan đã đồng ý, chỉ cần ta muốn giao chiến thì đó sẽ là trận chiến cuối cùng, đổi lại...”

“ Đổi lại...?”

“ Ta không được can thiệp vào trận chiến của các kiếm sĩ, cùng với ngày 15 hàng tháng đến vô hạn thành”

“ Người đến đó làm gì??”

“ Không làm gì cả, điều đó... đã trở thành thói quen của ta và cả Muzan”

Nhưng mọi chuyện đã bị phá vỡ, ngay từ ban đầu.

“ Lần này... có lẽ là lần cuối ta đến thăm Muzan”

Nói ra điều này, ánh mắt của Rimuru hơi rũ xuống.

Giyuu thực sự không thể hiểu được người đang làm cái gì, quan hệ của bọn họ là cái gì, sao lại có thể đến thăm kẻ thù của quân đoàn một cách bình thản như thế...?

Giữa bọn họ... từng xảy ra những chuyện gì...?
............................
Iguro khỏe hoàn toàn, ngồi bên giường lặng lẽ nghe Mitsuri kêu chíp chíp bên cạnh, nom có vẻ mãn nguyện lắm.

Ở một phòng khác của điệp phủ, bọn họ đang tụ lại phòng bệnh của Inosuke và Zenitsu.

Nezuko và Tanjiro vẫn còn giận nhau, tuy nhiên thứ trên tay của Inosuke đã hoàn toàn thu hút bọn họ lẫn Kanae, Shinobu, Kanao và nhóm 4 cô bé kia

“ Đã khóa cửa vào chưa?”

“ Rồi, rồi”

Giữa bọn họ kê một cái bàn dài, trên bàn đặt một cuộn giấy cổ.

Nhìn nó có vẻ... quen quen.

Zenitsu tim đập bùm bụp tháo sợi dây bên trên ra, từ từ đẩy cuộn giấy kéo dài trên bàn, mọi người đều nín thở, cho đến khi được trải ra toàn bộ, không khí tĩnh lặng bao trùm đến đáng sợ:

“ Đùa hả-“

“ Đây...”

Zenitsu lần trước cứ nghĩ bản thân nhìn lầm, nhưng bây giờ nhìn kĩ lại... người đó vẫn thực sự hiện ra bên trong.

Bên trong hoàn toàn là một đứa con gái, đứa con gái mang gương mặt hệt như Rimuru-sama.

Gương mặt sắc sảo cùng sinh khí linh động như người sống, người trong tranh mang ánh mắt sáng ngời, không cười, tràn đầy vẻ kiêu ngạo nhìn xuống thế giới.

“ Đây là em gái của Rimuru-sama...?”

Mọi người liếc Tanjiro một cái, rồi lại nhìn vào trong tranh, con bé Nezuko thì giống như muốn ôm lấy bức tranh rồi bỏ chạy, Kanao chợt chú ý đến dòng chữ bên dưới.

“ Haruno...”

“ là tên người vẽ hay là người trong tranh thế?”

“ Là tên người vẽ”

“ làm sao cô biết-“

Giọng nói ấm áp đó phát ra từ phía cửa, còn nghe rất quen. Cơn lạnh lẽo bắt đầu từ đầu ngón chân, sau đó trực tiếp xông lên não tất cả bọn họ.

Phu nhân Amane đứng  ở cửa, nhìn bọn họ như thể chờ đợi câu trả lời.

“ Phu nhân”

Amane tiến vào bên trong, một đám trẻ con trong phòng níu áo nhau thậm thà thậm thụt không dám ngẩn đầu lên, càng muốn quỳ xuống khi Amane nhìn thấy bức tranh trải trên bàn.

Cô ấy từ tốn thu lại cuộn giấy, sau đó nhìn đến bọn họ: “ Tanjiro, Zenitsu và Inosuke phạt lao động, Shinobu và Kanao phạt tiền, Kanae không được rời điệp phủ trong 7 ngày”

“...”

Những người khác coi như không sao, nhưng còn sắc mặt của Kanae là thảm nhất, vì cô ấy được xem như là y sư riêng của nhà trúc, phạt ở điệp phủ chính là không cho phép cô ấy đến gần Rimuru.

Kanae nhìn như trời long đất lở.
Amane cầm cuộc giấy đến trụ sở chính, không khỏi thở dài: “ không ngờ vẫn còn lưu lạc ở bên ngoài...”
.............................
Đêm 15, hôm nay Rimuru sẽ đến vô hạn thành

Tomioka đứng ngồi không yên, vì mệnh lệnh đặc cấm không ai được phép đi theo nên không thể rời sát quỷ đoàn, Tomioka quyết định đến nhà trúc một lần nữa.

Chờ ở đó yên tâm hơn một chút.

Lại là khung cảnh như mơ cuối con đường, Tomioka sững người, nhìn thấy Oyakata-sama đang ngồi trước hiên nhà, đối phương cũng thấy Giyuu, mỉm cười với anh ấy:

“ Đến đây ngồi đi”

“ Thưa... vâng...”

Giyuu nhìn thấy Kagaya ngồi yên lặng ở đây, thoáng hiểu ra...

Người đang chờ Rimuru-sama.

Rimuru có thói quen đi thăm Muzan, Kagaya cũng có thói quen chờ người trở về.

Bọn họ không nói với nhau tiếng nào, yên lặng ngồi ở đó, thời gian ở đây dường như rất dài, nơi này không chỉ có sự buồn tẻ và im lặng, còn có...

Kagaya mang nét  mặt dịu dàng nhìn những đốm sáng lập lòe bên trên mặt nước, hồ nước lại như một thiên hà thu nhỏ với những vì sao ngay bên dưới, sâu thẳm kì diệu

Hầu hết bọn họ đều là những linh hồn lưu luyến người, cũng không muốn rời xa nơi này, hoặc muốn nhìn những người còn sống được hạnh phúc.

Người mỗi ngày ở đây, mỗi năm mỗi tháng nhìn những linh hồn ngày một tăng lên.

Rimuru cười không nổi nữa.

Mỗi đời chúa công đều do Rimuru nhìn thấy khi sinh ra, chăm sóc đến lớn lên, sau đó lại ngồi lặng lẽ nhìn họ chết dần đi, tiếp tục một vòng lặp đau đớn.

“ Giyuu này...”

“Vâng...?”

“ Cậu và tất cả những trụ cột của ta, xin hãy cố gắng chiến thắng trong trận đại chiến cuối cùng”

Thủy trụ ngẩn ra, vô thức đáp lời: “ Đó là điều tất nhiên-“

“ Không phải”

Kagaya nói như đùa giỡn, mỉm cười chỉ vào hồ nguyên linh trước mắt: “ Cái hồ đã rất chật chội rồi, không còn chứa nổi chúng ta nữa đâu”

“...”

Giyuu trong thoáng chốc có thể nghe thấy những âm thanh xuyên qua tâm trí, giống như tiếng nước mắt lặng lẽ, lại đau đến mức rã rời linh hồn.

“...”

Nơi đó không chỉ chứa những linh hồn còn lưu luyến thế giới, mà nơi đó... là nơi để những kiếm sĩ tử trận có thể ở lại bảo vệ ngài ấy và sát quỷ đoàn.

Lần này rất khác biệt, nếu bọn họ tử trận và thua trong cuộc đại chiến, linh hồn sẽ đi về đâu, Rimuru-sama sẽ thế nào...? nơi này sẽ thế nào...?

Giyuu hoang mang , bàn tay dần truyền đến những cơn run rẩy siết chặt nhật luân kiếm của mình, câu trả lời trong lòng dần trở nên đáng sợ, cũng quá rõ ràng.

Sẽ không còn thêm một đời kiếm sĩ nào nữa.

Cho dù là thắng hay thua.
...........................
Ở vô hạn thành, Rimuru lại đến thăm Muzan.

Hôm nay đặc biệt đầy đủ người, Muzan vẫn cao quý ngồi ở trên, còn Rimuru đứng ở dưới chỉ có thể ngẩn đầu nhìn lên.

“ Muzan, hôm nay sẽ là lần cuối ta đến thăm ngươi”

“...”

Muzan từ từ mở mắt mèo đỏ quạch ra nhìn chằm chằm Rimuru, giống như xem một con ngốc đang nói nhảm, Akaza và Douma cũng khá ngạc nhiên, vậy tức là...

“ Muzan, chúng ta khai chiến thôi, ngươi và ta cũng đã chờ quá lâu rồi”

Akaza vui nhưng không nói, mà im lặng nhìn sang thái độ của Muzan và ngài thượng nhất. Koukushibo hôm nay mang theo một thứ hứng thú lạ thường nhìn Rimuru, còn Muzan lại trầm lặng bất ngờ.

Rimuru nghĩ hắn đang muốn từ chối vì  bị thương, Rimuru cũng không thể đơn phương khai chiến, chỉ có thể nói ra những gì cậu còn lại:

“ Muzan, đồng ý đi, ngươi thắng thì có được mọi thứ, ta không còn thời gian nữa rồi, nếu ta chết đi cũng sẽ hóa thành cát bụi, đến xác cũng không còn, ngươi không thể lợi dụng việc dùng máu thịt của ta để hoàn thành chính mình nữa đâu...”

“ Nếu ngươi thắng thì sao?”

Douma che miệng oa lên một tiếng, trầm trồ nhìn Muzan vừa thốt ra những lời kia.

Rimuru đột nhiên nhìn xoáy sâu vào hắn, gương mặt dịu xuống hẳn đi, cho dù hắn và thượng nhất là kẻ thù của Rimuru, thì cũng là kẻ thù duy nhất  có thể vĩnh viễn nhớ được kí ức về cậu ấy và Yoriichi

“ Nếu ta thắng, ta chết cùng với tất cả các người”

“...”

Lần này Akaza thể hiện rõ ràng sự ngỡ ngàng tột cùng, Muzan cười rất lạnh, nhưng hắn lại khá hứng thú với đề tài này.

“ Rimuru, nhớ kĩ, chúng ta là kẻ thù vĩnh viễn không thể cùng tồn tại, càng là vì hận thù mà sống, ngươi đang thương xót ta?”

Rimuru lắc đầu, bình thản như một mặt hồ: “ Muzan, ta không thể hận thù người khác, ta có thể tức giận điên cuồng vì các ngươi giết Akane và bọn họ, nhưng ta không có thứ gọi là hận thù, từ khi sinh ra đã không có”

U tử của trấn Tama đã chết rồi, chỉ còn lại sen trắng với một linh hồn không thể hận thù.

Đúng là linh ứng với lời nguyền sống không bằng chết.

Lần này Muzan im lặng hẳn, hắn nhìn chằm chằm Rimuru, nó vĩnh viễn không thay đổi trong dòng thời gian, mạnh mẽ và trường tồn, nhưng lại là một đứa trẻ chịu không nổi một đòn công kích từ quá khứ.

Muzan hiếm khi thương hại mặt yếu đuối này của cậu ta.

Tháng đầu tiên Muzan tỉnh lại từ trong lồng băng, ý  thức hắn mờ ảo trước mắt không thể thoát ra, cứ như thế cảm nhận cái lạnh thấu xương của lồng giam.

Con nhóc này ngồi gục đầu ở đó, rất lâu rồi lại biến mất.

Muzan thậm chí quen với việc bị Rimuru nhìn chằm chằm cả một đêm ngày 15, cho dù băng phách từ từ nhiễm vào thân thể đến mức tím lại cũng không nhúc nhích, cũng chưa một lần bỏ lỡ ngày nào.

Đến nỗi nếu Rimuru không đến vào ngày 15, Muzan có thể tin rằng cậu ấy đã chết.

Muzan thực sự không hiểu Rimuru đang trông đợi cái gì ở ông ta.

Cái ngày hắn phá phong ấn nguyên linh không phải ngày 15, nhưng Rimuru và Koukushibo vẫn  chờ ở đó.

Muzan chợt không hiểu vì sao lúc đó hắn lại không giết Rimuru ngay, thượng nhất đứng về phía Muzan, còn Rimuru xuất hiện linh thể băng hóa, cả một vô hạn thành từ từ tan rã vì phong ấn, nguyên linh như những con đom đóm sắp từ từ vây lấy  Rimuru.

Con nhóc khi đó nhìn Muzan không ngừng.

Muzan có thể nhìn thấy linh thể băng hóa đến nỗi da thịt trên người Rimuru nứt ra rồi rơi xuống, cùng với sự tan chảy băng linh của cả vô hạn thành.

Rimuru như một con rối cũ nát, nhích từng chút đến gần với Muzan, ánh mắt nó bình thản cúi xuống nhặt lấy xích lạc kiếm ở gần dưới chân Muzan
Sau đó quay đầu rời khỏi vô hạn thành.

Hắn cực kì bất ngờ khi ngày 15 của tháng sau, Rimuru lại đến vô hạn thành.

“ Đến thăm ngươi”
......................................................

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip