chap 57
" Nghe này, chúng ta cần một cái cớ thích hợp để đưa tôi vào bên trong, có ai có ý kiến gì không?"
" Bị bán đi thì sao?"
Rimuru hả một tiếng: " Tại sao lại bị bán đi? Không thể cứ qua loa như thế được... mà... hôm đó ai sẽ đưa tôi đi?"
" Là tôi"
Yoriichi là người trả lời, hôm đó Yoi sẽ trực tiếp đưa Rimuru đến phố đèn đỏ, cậu gật đầu, quay sang hỏi anh ấy.
" Cậu sẽ dùng cớ gì để bán tôi đi?"
Câu hỏi này có chút... kì lạ...
Khụ!
Makoto nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng cũng lên tiếng: " Nhà nghèo, cha bán con vào kĩ viện thì thế nào?"
Nhìn thấy cái gật đầu của Yoi, Rimuru tức khắc trợn mắt lên há hốc mồm , vẻ mặt không thể tin được: " Tôi coi cậu là bạn mà cậu lại muốn làm cha tôi???"
"..."
Không được không được!!
Xoắn xuýt hồi rất lâu sau, Rimuru mới bất giác nhớ lại những chuyện trước đây, khi mắt Rimuru còn không nhìn được ánh mặt trời.
Khi đó...khi đó cậu như một con búp bê sống sờ sờ, được anh ấy dẫn đến nơi tìm người mất tích, Rimuru bị một người khác muốn lừa đem đi, còn nhầm lẫn cậu là con gái.
Nhớ tới đó, Rimuru vô thức bật cười.
Yoriichi bị người khác mắng là bắt cóc con cái nhà người khác, còn Rimuru cứ ngơ ngác đứng ở đó...
Đó là lần đầu tiên cậu mở miệng nói gì đó, câu nói khởi nguồn cho cuộc đời này của Rimuru lại chính là ' đừng bỏ tôi lại'
Cậu nhìn sang Yoi ngồi bên cạnh, ý cười trong mắt càng sâu hơn...
Thật sự mọi thứ xảy đến với Rimuru quá tốt đẹp, đẹp như một giấc mơ...
Cũng mong manh dễ vỡ đến mức ngày ngày sợ hãi sự yên bình này sẽ kết thúc, nhưng mà...
Cậu sẽ không để chuyện đó diễn ra...
......................
Yoriichi đi trước, bước vào bên trong, Rimuru cúi gằm mặt bước theo sau... trước khi đi Haruno có điểm nhẹ lại cho Rimuru một chút son phấn, chỉ là điểm thật nhẹ... nhưng khách bước vào trong chỉ cần lướt qua một cái nhìn vô tình từ cậu ấy cũng đủ khiến người khác vô thức nhớ nhung.
Tú bà nhìn lướt qua Rimuru ở đằng sau Yoi cũng khiến 2 mắt bà ấy sáng lên.
Từ thái độ mà trang phục của 2 người đủ để bà ấy đoán được tình hình, một món hời lớn ngay trước mắt.
Yoriichi được mời vào một căn phòng khác, Rimuru cứ đứng cứng ngắt ở cửa, một bộ dạng không muốn đi cũng bị Yoi nắm cổ tay trực tiếp lôi vào bên trong.
" Cô ta có giá bao nhiêu?"
"..."
" 50 đồng vàng"
"Quá rẻ. 300 đồng vàng"
Yoriichi nhàn nhạt nhìn bà ta, hiển nhiên chính là một bộ dáng không chịu thiệt.
Rimuru ở đằng sau cúi gằm mặt xuống, hiển nhiên là đang nhịn cười, cậu có bảo anh ấy mặc cả để trông cậu có giá trị một chút, ai ngờ Yoi vừa mở miệng đã hét giá trên trời như thế...
Bà ta nhíu mày, gằn giọng: " 130 đồng vàng"
" 300"
" 150"
" 300"
" 160"
Tú bà đang lau mồ hôi trên trán, bà ta không thể bỏ qua một loại hàng như Rimuru, nhưng cái giá 300 đồng vàng là quá đắt.
" Cô ta có thể đối văn thổi sáo, giá trị không hề thấp"
"..."
Câu nói này thực sự đã khiến đối phương động lòng, mua cô ta sẽ không cần tốt quá nhiều công sức để đào tạo, nhưng 300 đồng vàng thực sự cần cân nhắc kĩ lưỡng.
" t-thưa ngài... 200 đồng vàng đã là cái giá cuối cùng tôi có thể đưa ra" – bà ta cắn răng trả lời.
Yoriichi nhíu mày, dường như còn do dự gì đó, từng phút trôi qua trong sự bất an của đối phương, cuối cùng anh ấy vẫn gật đầu đồng ý, trong phòng, cả2 người đều thở dài nhẹ nhõm.
Một là tú bà... 2 là ... Rimuru...
Cậu nghĩ bản thân nhiều lắm cũng chỉ tầm 75 hay 100 đồng vàng gì đó, không ngờ Yoriichi vẫn có thể đưa cái giá đó lên gấp đôi...đã thế còn mang theo vẻ mặt bản thân chịu thiệt...
Có chuyện này Rimuru không biết, Yoi thực sự cho rằng cái giá 300 đồng vàng vẫn còn quá rẻ, sự coi trọng của anh ấy dành cho Rimuru vốn đã không thể so được với mớ đồng tiền lạnh ngắt đó.
Rất nhanh sau, Yoriichi cầm bọc tiền lớn rồi rời đi...
Chỉ một khoảnh khắc lướt qua nhau như người lạ...
" Rimuru... cẩn thận..."
Cậu gật đầu một cái thật khẽ, nhẹ đến mức chỉ có anh ấy mới nhìn thấy...
Bước ra bên ngoài kĩ viện, Yoriichi nhanh chóng rời khỏi, bây giờ bọn họ chỉ cần đợi tin tức từ 3 nơi khác của phố đèn đỏ.
Miyo ở phía tây, Akane ở phía đông, Rimuru bị đẩy vào vùng trung tâm hỗn loạn, Kazesawa, Kiyoshi, Akira và Kisame ở phía Bắc.
Yoriichi , Makoto ở phía nam...
"..."
Rimuru được đưa vào một căn phòng xa hoa khác, bên trong không có một ai, chỉ có một chiếc gương soi và đồ trang điểm, xem chừng chỗ này có thể sẽ là phòng riêng của Rimuru trong những ngày tiếp theo.
Tiếng bước chân di chuyển về phía này càng ngày càng rõ, Rimuru thu lại ánh mắt dò xét, cúi gằm mặt xuống trông như đang hoảng sợ cực kì.
Cạch!
Cánh cửa mở ra với vài cô gái, 2 người đàn bà đứng tuổi đang đứng sừng sững ở trước cửa.
Bọn họ đóng cửa lại, bắt đầu ngồi thành hàng dài trước mặt cậu.
"Ngẩn đầu lên"
Rimuru chậm rãi ngẩn đầu lên, đồng tử kim sắc vẫn có một chút rụt rè sợ hãi.
Mọi người đều hít một hơi thật sâu, tất cả đều có chung một loại suy nghĩ:
Cô ta... nhất định sẽ là cây hái ra tiền của hồng các này.
Mỗi một cử động của cô ta đều thu hút mọi ánh nhìn.
Xinh đẹp và cao quý.
Người ta lập tức nghĩ đến 2 chữ này.
" khụ, được rồi, người bán cô tới đây nói cô biết đối thơ với âm luật, cô làm thử cho tôi xem"
Ban đầu Rimuru còn do dự theo kịch bản dựng sẵn, nhưng cuối cùng vẫn làm vài câu đối theo y như lời dạy của Akira.
" Rimuru!!! Cậu là đồ ngu à!! Tôi dạy cái gì còn cậu đọc cái quái gì??!! Học hết đống này cho tôi!!"
Đó là câu mắng mà Rimuru thường nghe nhất khi học hành luyện tập với cậu ta.
Đọc xong vài bài cơ bản, chuyển sang thể hiện âm luật...
Rimuru coi như dốc sức cho qua, không ngoài dự tính, bọn họ đều chấp nhận thông qua, xem có vẻ còn rất phấn khích.
Yoriichi ở bên ngoài nhìn trời, khẽ gật đầu.
Rimuru đưa mắt ra nhìn màn đêm tím tái bên ngoài cửa sổ, sắc mặt có chút ngưng trọng
Sự bình lặng ngay trước cơn bão.
2 ngày trôi qua một cách bình yên, cuộc sống này không khác sát quỷ đoàn là bao nhiêu, thiên về hoạt động nhộn nhịp buổi tối. Ban ngày cậu bị ép vào khuôn khổ của một kĩ nữ thực sự...
Ban đêm trở thành thời gian hoạt động trao đổi, liên lạc giữa Miyo và Akane không quá khó khăn nhưng lúc nào cũng rơi vào trạng thái bảo mật tuyệt đối, những bức thư tuyệt đối không thể giữ lại bên mình mà phải dùng lam linh hỏa thiêu rụi ngay lập tức.
Đã 3 ngày trôi qua, Yoriichi và bọn họ sắp đến đây, đó là thông tin từ bức thư gần nhất mà sát quỷ đoàn gửi tới, Rimuru cũng sẽ bắt đầu cuộc diễu hành ra mắt ngay ngày hôm đó...
Thực bất an mà..
Buổi tối, Rimuru cụp mắt xuống nhìn sàn nhà, để mặt đám phụ nữ hí hoáy trên đầu cậu, ánh mắt rơi xuống bộ đồ to dày cực nặng, khóe miệng không khỏi co rút.
Ánh mắt của những người đó nhìn cậu càng ngày càng khác, từ trên xuống dưới có lẽ đều xem cậu là cây rụng tiền rồi.
" Đi thôi"
Nữ nhân yêu cơ mị cốt, mang theo dung mạo yêu dị trời sinh chỉ cần điểm chút son phấn liền trở thành viên ngọc lấp lánh giữa biển người to lớn, trở thành công cụ người người tranh đoạt, ở trong ngàn vạn ánh mắt trầm trồ ghen tị trước sự xa hoa đó, đôi mắt vẫn tĩnh lặng như một mặt hồ, chỉ cần một lay động nhỏ cũng đủ để dấy lên một hồi sóng gió.
Con đường to lớn đều dạt sang 2 bên để chào đón một người, từng bước đi chậm rãi, nụ cười nhạt nhòa hút hồn...
" đó là người của lầu nào thế?"
"Hình như là người mới về của hồng anh các"
Tiếng xì xầm càng lúc càng lớn, nhưng một anh mắt lạnh nhạt khẽ lướt qua, tất cả đều im bặt, chỉ trong thoáng qua, không còn là xinh đẹp ,chỉ có cao quý bễ nghễ, là ánh nhìn của kẻ bề trên...
Makoto đứng ở đằng xa khẽ xuýt xoa: " cái này cũng là các người dạy ra à?"
Động tác có thể học, nhưng loại khí chất thu hút này... lại là bẩm sinh sự có...
Yoriichi lắc đầu, Kazesawa và Akira đều im lặng.
" chuẩn bị đến hồng anh các thôi"
" ừ"
Cả 4 người đều ngồi trong phòng chờ, chỗ đã đặt trước, chỉ cần chờ người đến thôi.
Kisame và Kiyoshi được phân đến chỗ của Miyo và Akane, vị trí của Rimuru trọng yếu, cũng là chỗ có nhiều người canh giữ nhất.
Kazesawa nhàn nhạt hớp một ngụm rượu nhỏ, bọn họ đều giấu nhẹm nhật luân kiếm đi, cải trang thành thương nhân và người chức trên để tránh nghi ngờ.
Đàn hát mơ màng cứ trôi đi trong phòng, tất cả đều không tỏ thái độ, trông chẳng khác gì khách làng chơi bình thường.
Các nghệ nhân trong phòng lui đi, để làm nền cho người nổi bật nhất đêm nay.
Cạch!.
Cánh cửa phòng mở ra, dưới ánh mắt giám sát của các nghệ nhân, ' cô ta' theo lễ nghi được học mà bước đến hành lễ với tất cả những người trong phòng.
Makoto mở màn bằng một trận cờ đơn giản với Rimuru, bày trò với lần lượt từng người bọn họ ... cho đến khi ánh mắt giám sát hoàn toàn biến mất.
Ngay khi không còn cảm nhận được bất kì cảm giác bị theo dõi nào, cậu lập tức nằm vật ra chiếu, dang rộng 2 tay 2 chân nằm sải lai trước mặt tất cả bọn họ.
" Mệt quá!!"
Suốt ngày đều tạo dáng, mệt chết đi được!
Makoto cười cười, cốc vào đầu cậu một cái: " đừng chủ quan, cẩn thận đừng bị nhận ra"
Cậu ừm một tiếng, ngồi bật dậy : " đồ đâu?"
Kazesawa ném vào lòng Rimuru một cái túi nhỏ, cậu lập tức cầm lên hít hít vài cái: " đúng rồi, chính là thuốc gây ảo giác, cái này dùng để đối phó với mấy người khách sẽ gọi tôi vào mấy ngày tới, cảm ơn Haruno giúp tôi nhé!"
Không đùa giỡn nữa, Rimuru ngồi ngay ngắn lại nhìn bọn họ: " đã nghe ngóng được một chút, những phụ nữ mất tích đều không có liên hệ với nhau ngoại trừ việc bọn họ ở kĩ viện, nhan sắc xinh đẹp..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip