chap 59
" Ừ, đây là phần thưởng mà trước đây tôi đã nói..."
10 ngày nghỉ phép...
Đúng thật nhỉ? Douma không chết cũng phải trọng thương, có Yoriichi tọa trấn ở gần đây thì Muzan chắc chắn sẽ không đến gần khu vực này, nỗi sợ sâu sắc của hắn đối với Yoi...
Bọn họ sẽ được nghỉ trong 10 ngày tới!!!
Á!!! Thật sao thật sao???!!
"..."
Sau ngày hôm đó, Rimuru vừa nghỉ ngơi xong liền lao đầu vào chuẩn bị kế hoạch nghỉ phép...
Há há!!!
Isora mỉm cười nhìn Rimuru: " chơi thật vui đấy, chuyện ở sát quỷ đoàn chúng tôi có thể tự lo"
Lúc đầu cậu còn xoắn xuýt, cuối cùng ngay trước ngày khởi hành, Rimuru đã đặt một chồng giấy lớn ở trong phòng họp chính cho Isora, trên đó còn một câu nhắn: " công việc 10 ngày tới tôi đã giải quyết xong, nếu có sai sót gì thì nhờ cậu duyệt nhé Isora, Kisame-san cũng có thể giúp cậu, đừng quá lao lực, sức khỏe của cậu mới ổn định gần đây thôi đấy!"
Ngày rời trụ sở, Rimuru và Yoriichi, mỗi người đeo một túi vải ở sau lưng, vẫy vẫy tay chào Akane , Makoto và Miyo.
" đi thôi!"
" Ừm!"
Bọn họ băng băng chạy xuyên những cánh rừng âm u nhất, nghỉ ngơi vào ban đêm, thay phiên gác đêm, Yoriichi bảo Rimuru gác nửa ca đêmm đầu, anh ấy sẽ gác nửa ca đêm sau cho đến sáng, với tốc độ của 2 người, chỉ cần 2 ngày 1 đêm di chuyển liên tục liền đến được trấn dưới núi.
Trời cũng đã tối, 2 người họ quyết định ngủ đêm thứ 3, sáng mai xuống trấn mua một ít đồ làm quà cho bọn họ.
Ôm theo một đống túi lớn túi nhỏ ở đằng sau lưng, Yoi và Rimuru đạp cỏ đi thẳng lên trên núi.
Lúc bọn họ rời đi đã là mùa đông gần 2 năm trước, bây giờ quay lại cảnh vật cũng chẳng thay đổi gì mấy, chỉ là ngay lúc này... không khí mát mẻ của trời thu thổi tới, bầu trời không một gợn mây... xanh như mặt hồ.
Căn nhà nhỏ vẫn còn ở đó, 2 người nhẹ nhàng bước tới gần, một đứa bé nhỏ nhắn đáng yêu ở trước sân cầm một nhánh cây nhảy tới nhảy lui, hình như là đang ... múa một điệu gì đó?
Đây chẳng phải có con trai của Sumiyoshi sao?? Lúc rời đi thằng bé này còn chỉ mới biết đi, nhưng bây giờ, cậu nhìn dáng hình nhỏ nhắn nhanh nhẹn tràn đầy sức sống trước mắt, nhoẻn miệng cười.
" Bé con, cha mẹ em đâu?"
Nghe thấy tiếng gọi, thằng bé giật bắn mình nhìn 2 người đứng ở tán cây trước nhà, gương mặt tròn tròn ngơ ngác.
" Thằng bé chắc quên chúng ta rồi..."
Rimuru cười gian như một tên bắt cóc đích thực, ngồi xuống cho vừa tầm mắt với đứa trẻ, buông lời dụ dỗ: " nào nào, ăn kẹo ngọt không cậu nhóc?"
Quả nhiên, thằng bé xoay người chạy vụt vào trong, 2 mắt ướt đẫm gọi mẹ làm rimuru cười nắc nẻ một trận.
Yoriichi thở dài, cũng không mắng cậu nghịch ngợm nữa.
Thằng bé nắm tay Suyako chạy ra ngoài, chỉ vào rimuru rồi mếu máo, cô ấy nhìn theo hướng tay của đứa nhỏ nhìn thấy 2 người, từ ngơ ngác chuyển sang hoang mang vui mừng.
Suyako không thể tin được đi tới trước Rimuru và Yoriichi: " Là... 2 người thật sao??"
Rimuru thoái mái đứng dậy, cười rạng rỡ: " Suyako-san, chào buổi sáng!"
Rồi quay sáng vẫy vẫy tay với đứa bé sau lưng cô ấy: " chào nhé, cậu bé mít ướt"
"..."
" Oa...!!!" – đứa bé đứng sau lưng mẹ, lập tức khóc lớn.
Rimuru cười thêm một cái đầy ý trên chọc nữa, hình như cậu bé này đã bắt đầu ghim cậu ấy mất rồi...
Suyako cố gắng kìm lại xúc động, đẩy 2 người vào bên trong nhà, nhanh chóng đi chuẩn bị trà bánh đơn giản.
" Sumiyoshi sắp về rồi, 2 người đợi một chút"
Rimuru và Yoriichi đem một đống đồ dùng và thức ăn bọn họ mua được ở dưới trấn đặt lên bàn: " cho mọi người đấy!"
Suyako lúng túng lắc đầu: " 2 người đều là ân nhân của chúng tôi, vẫn còn có cơ hội gặp được đã là niềm hạnh phúc lớn lao, sao có thể nhận những thứ này!"
" Không sao không sao! Đây là quà gặp mặt của bọn tôi cho 2 người, cảm ơn vì trước đây đã giúp đỡ"
Nói cả nửa ngày, cuối cùng mới thuyết phục cô ấy nhận đồ.
" 2 người chỉ ở đây vài ngày thôi sao..."
Trên mặt cô ấy thoáng tiếc nuối, nhưng dù sao đó cũng là thời gian nghỉ phép của bọn họ, không thể để Yoriichi –san và Rimuru-san khó xử...
Vậy nên ở được bao lâu thì tốt bấy lâu, lần này đến chơi... cả nhà Kamado nhất định sẽ tiếp đón bằng những gì có thể.
Đứa nhỏ đứng ở sau cánh cửa rụt rè nhìn mẹ và 2 người lạ mặt nói chuyện rất vui...
" Con trai, mau đến đây, Rimuru và Yoriichi, lúc nhỏ họ còn bế con đấy"
Rimuru vẫn giữ nụ cười như một kẻ bắt cóc làm thằng bé nhăn mặt, bộ dạng hận không thể tránh xa Rimuru 800 mét...
Người đàn ông đó không cười, còn anh trai ngồi đối diện với mẹ lại cười ghê quá... nhóc không dám đến gần.
" ..."
Âm thanh như vật nặng rơi xuống nền đất bất ngờ vang lên, cả 4 người xoay mặt nhìn về hướng đó, Sumiyoshi đứng đờ ở cửa, mở to mắt nhìn 2 người.
" Rimuru-san... Yoriichi-san.... là 2 người thật sao?"
Cậu chậm rãi đứng dậy cùng với Yoi, mỉm cười gật đầu: " Sumiyoshi-san, đã lâu không gặp"
Anh ấy tức khắc nhảy vào trong nhà, kinh ngạc nhìn 2 người từ trên xuống dưới...
Bọn họ... sẽ nói chuyện cả đêm nay...
Suyako nhanh chóng xuống làm thêm món ăn cho cả nhà, Rimuru cũng đi cùng để phụ giúp, tất nhiên cậu sẽ không chạm vào, chỉ là phụ giúp bên ngoài thôi~
Sumiyoshi và Yoriichi nhìn 2 người bọn họ bận rộn trong đó, 2 người họ.. khụ... bị đuổi ra ngoài nói chuyện.
Đứa con trai cũng chạy vào giúp mẹ, tất nhiên vẫn là bộ dạng đề phòng Rimuru làm mọi người buồn cười không thôi, thằng nhóc này quên cậu thật đấy à?
" 2 người thế nào rồi, 2 năm nay vẫn tốt chứ?"
" Ừm, bọn tôi trở lại sát quỷ đoàn"
Sumiyoshi thoáng qua ngạc nhiên, anh ấy nhìn về phía trong nhà, tiếng cười khúc khích của Rimuru vẫn vang vọng cùng tiếng mè nheo của con trai....
" là vì Rimuru-san sao?"
" Ừm"
Yoriichi gật đầu, nơi phù hợp nhất để bảo vệ cậu ấy chỉ có sát quỷ đoàn, ở nơi đó, anh mới có thể yên tâm...
Nhưng gần đây, dường như ý nghĩ đó đã có chút lung lay...
Ở sát quỷ đoàn... cậu ấy vẫn gặp nguy hiểm... thậm chí nguy hiểm đến tính mạng...
Yoriichi thở dài, kể sơ lược lại cho Sumiyoshi những chuyện đó...
" Cậu ấy vẫn liều mạng nhỉ?"
"..." – Yoi gật đầu...
" Nhưng mà... Rimuru –san vẫn rất vui vẻ đó thôi"
"..."
Yoriichi ngẩn ra, đôi mắt khẽ nhìn vào bên trong... chậm rãi gật đầu...
Cậu ấy rất vui... ở sát quỷ đoàn... cậu ấy cười nhiều lắm...
Sumiyoshi mỉm cười: " vậy thì tốt rồi, cứ thuận theo tự nhiên thôi"
Anh ấy ( Kamado) hít một hơi thật sâu, khẽ nghiêng đầu: " Yoriichi-san cũng rất vui mà, ở cạnh Rimuru-san cũng rất tốt đúng không? "
Lần gặp nhau này, Yoriichi đã cười nhiều hơn, nói nhiều hơn, sự ảm đạm đã hoàn toàn biến mất, có lẽ vì sức ảnh hưởng của cục xanh lam nhỏ nhỏ đó.
" ừ, rất tốt"- Yoriichi lại cười...
" 2 người muốn ăn bánh nếp không?"
Rimuru từ bên trong nói vọng ra, nhận được sự đồng ý của cả 2 liền hì hùng làm gì đó với Suyako.
Sự yên bình cùng tiếng giã gạo, mùa thu mát mẻ thổi lạnh tâm trạng nôn nao của con người, điềm tĩnh như hồ nước, trong sạch như gương.
Buổi tối, lúc trưa Rimuru và Yoriichi có xuống trấn mua thêm ít đồ ăn và đồ dùng để không làm phiền cả nhà Kamado, tiền ở đâu ra à...?
200 đồng vàng...
Khụ... cứ coi như đó là kinh phí sau khi làm nhiệm vụ của Rimuru và bồi dưỡng tổn thất tinh thần~
Bếp lửa nóng chảy giữa gian nhà, sưởi ấm không khí, cả gia đình cùng ăn xong, ngồi xung quanh bếp ấm...
Trải qua sinh tử mấy hồi, làm việc mệt mỏi, đây đúng là một cảm giác trên thiên đường.
Cùng nướng bánh dày mà 2 người mua, cùng kể cho nhau nghe về những chuyện đã xảy ra cho đến tận nửa đêm...
Những câu chuyện bông đùa trong đời sống, những lần đi giao hàng và chiến đấu...
Con trai nhà Kamado bắt đầu khép dần mi mắt trên đùi Suyako.
Đã trễ rồi, nghỉ ngơi thôi!
Rimuru và Yoriichi nằm trong cùng một gian phòng khách.
Nửa đêm...trăng hôm nay đặc biệt tròn...
Ánh sáng lấp lánh soi xuống còn mang theo hơi lạnh...
" Yoi?? Ngủ rồi?"
" Vẫn chưa, cậu không ngủ sao?"
" Hm... vẫn chưa buồn ngủ"
Rimuru chôn mình trong chăn, đưa mắt nhìn trên trần nhà...
" Yoi này, tôi sẽ không làm kế tử cho cậu"
Người trong sát quỷ đoàn luôn nói cậu là một kế tử, nhưng không phải kế tử của Yoriichi, cũng không phải kế tử của bất kì ai trong số bọn họ, những người khác nói, nhưng không có nghĩa là cậu thừa nhận.
Làm kế tử cho ai cũng được, chỉ có Yoriichi là không thể.
Bởi vì...
" Bởi vì tôi sẽ đứng cùng với cậu, không phải tư cách của một người thừa kế được cậu dạy bảo, mà là một thành viên sánh ngang với vị trí mà cậu đang đứng, bước chung trên một con đường mà cậu đi..."
" Rimuru, làm kế tử cho tôi không tốt sao?"
" Không tốt"
Rimuru ngay lập tức lắc đầu...các trụ cột và Isora cũng dần hiểu sự quyết liệt của Rimuru trong chuyện này nên không còn ai gọi cậu là kế tử của Yoriichi nữa, dù sao kế tử cũng chỉ là thân phận để đứng sau các trụ cột và nhận được sự tôn trọng từ những thành viên khác dưới cấp thấp hơn, chủ yếu để cậu ấy có thể sống thoải mái hơn mà không cần phải hạ mình.
Thật ra... Rimuru cũng không cần thiết để ý lễ tiết với các trụ cột và Isora, cậu ta ngày ngày cãi nhau với Akira, đấm nhau với Kiyoshi và Kisame, cũng chẳng còn ai coi cậu ta là cấp dưới mà sai bảo nữa...
Yoriichi thở dài...
Rimuru cái gì cũng tốt... chỉ là có chút cứng đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip