Chap 83

Trong đám lửa cháy, tóc trắng bay nhẹ nhàng, Yoriichi ngẩn đầu, vô tình chạm đến đáy mắt đầy nước của Rimuru...

Muốn đưa tay chạm đến, nhưng cậu ấy quá lấp lánh, quá nổi bật...

Người đàn ông đó khoảnh khắc này đã biết bản thân chẳng thể nào chạm đến được cậu ta...

2 người trăm đắng ngàn cay bước vào thế giới của nhau, đến cuối cùng lại phát hiện rằng bản thân lại chẳng bước chung được một con đường.

Nơi rẽ lối nhuộm đầy vết nhơ, chấp vá thế nào cũng chẳng thể làm nó biến mất.

Chuyện khôi hài đến phát rồ này cuối cùng cũng kết thúc. Ánh sáng từ chân trời rọi đến cũng là lúc đám lửa biến thủy phủ trở thành tro tàn, Rimuru tan biến vào bóng tối, chỉ để lại hỗn loạn cùng điên đảo.

.................

Trăng lên , nhiệt độ ban đêm hoàn toàn khác biệt với ban ngày, gió lạnh đẩy lá rơi xuống mặt đất, héo úa.

Bóng người nhỏ nhắn run run vì hô hấp khó khăn, đứa nhỏ chống tay lên một thân cây, hàn khí xung quanh tức khắc hạ xuống một cách đôt ngột, lạnh đến nỗi hình thành một lớp băng mỏng nơi da thịt cậu ấy chạm đến.

" Ngươi vừa đi đâu?"

" Cút"

Rimuru ôm đầu đau như búa bổ, lảo đảo bước về phía trước.

" Trở về vô hạn thành ngay, đó là mệnh lện-"

Vút!!

Phách tâm bay sượt qua cổ họng của hắn, để lại một vệt máu rồi biến mất ngay lập tức, Rimuru cười lạnh: " Mệnh lệnh? Ngươi phục tùng hắn bằng thứ máu dơ bẩn này à?"

Koukushibo im lặng, không nói , cũng không ngăn cản.

Rimuru nghe thấy tiếng bước chân đằng sau mình, chậc lưỡi một tiếng khó chịu nhưng cũng không đuổi hắn đi, để mặc đối phương đi theo.

Kí ức hỗn loạn lại bắt đầu quấy phá, ngày tháng thảm hại quỳ xuống cầu xin tên khốn đó giữ lại kí ức về quá khứ, Rimuru không muốn nhớ lại 1 tháng đó... chết cũng không.

Nhưng sự chà đạp nhục nhã đầy đau đớn in sâu trong tế bào, nhắc nhở đứa nhỏ rằng nơi đó vĩnh viễn không còn nhà nữa.

" Ngươi đang cần máu ngườ-"

" TA NÓI NGƯƠI CÂM MIỆNG BỘ CMN NGƯƠI BỊ ĐIẾC À??!"

Rimuru không một chút khách khí gào lên với người ở đằng sau, hôm nay khá đặc biệt với cả 2 phe đối lập, tính khí của Rimuru trở nên cực kì không tốt.

Những người khác ít nhiều đều nhịn xuống, cúi đầu với người có cấp bậc cao hơn mình, nhưng chỉ một tháng, sát quỷ đoàn bị đứa nhỏ này quậy đến tưng bừng, quậy rồi lại chạy, chúa quỷ kiểm soát được không?

Không thể, bất kể từ quá khứ hay trong tương lai, đứa nhỏ đó vẫn luôn trong trạng thái độc lập với thế giới.

Đứng một mình.

Rimuru đi không nổi nữa, ngồi bệt xuống mặt đất, đôi mắt mèo đỏ như máu mờ đục, mê mang mơ hồ.

Trong tai của 2 người đang vọng lên từng tiếng dây đàn mờ nhạt, Rimuru chớp mắt nhìn xuống mặt đất, tóc trắng rũ xuống đầy mệt mỏi, Tiêu

Koukushibo vẫn đứng ở đó nhìn, Rimuru xem hắn như không khí, an tĩnh nhắm mắt dựa người vào thân cây.

Thật ra 1 tháng nay hắn cũng thường đi tìm Rimuru, nhưng cậu ta đi tới đi lui cũng chỉ có một mình, không thể về sát quỷ đoàn, cũng không muốn đến vô hạn thành. Hiếm khi ngồi một chỗ cùng với Koukushibo mà không gây chiến như thế này.

" này thượng nhất"

"?"

Rimuru sờ cổ tay hơi lạnh của mình...Chủ động nói chuyện đối với Rimuru là chuyện không thể, nhưng hôm nay hiếm hoi phá lệ, có lẽ hôm nay... cậu ấy đốt cháy những thứ còn sót lại của Kazesawa, cũng từ bỏ đi 2 thanh kiếm nhật luân mà bản thân ngày ngày nói chuyện...

Tôi đưa 2 người về nhà...

" Thượng nhất.... ta bây giờ trông như thế nào? "

"..."

Tóc trắng ánh bạc, mắt mèo yêu dị đỏ quạch yên tĩnh như đầm nước, làn da trắng nhợt trong tối, bộ dạng yếu ớt như một con mèo nằm chờ chết.

Cô ta thực sự rất đẹp...

" rất đẹp"

Koukushibo gật đầu, không một dao động nói ra một câu trả lời. Bởi vì điều hắn nói là thật, không bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ cảm xúc nào.

"... vậy ngươi nói xem... anh ấy có thích ta thế này không?"

" ... "

Cảm thấy đối phương khựng lại, Rimuru cũng cảm thấy ánh mắt kì lạ của thượng nhất, nhưng đứa nhỏ cố chấp vẫn muốn lắng nghe một câu trả lời, sự cố chấp đến ngu ngốc.

Koukushibo trầm mặc, hắn thực sự suy nghĩ xem khi lần tiếp theo gặp nhau, tên Yoriichi đó có cầm nhận luân kiếm đâm xuyên qua người của Rimuru hay không?

Rimuru đưa tay lên sờ mặt mình, mềm mềm ... mát lạnh..

Sờ vào thích thật đấy, thảo nào Yoi luôn bóp mặt mình,Douma cũng thường hay sờ tới sờ lui.

Trong không khí truyền đến tiếng nhớp nháp cả da thịt, Koukushibo trầm xuống nhìn móng tay của Rimuru đang cào rách da thịt trên mặt ra.

Mà đứa nhỏ lại chẳng có chút biểu cảm gì, 4 vết cào sâu tuôn máu rồi lành lại ngay lập tức.

Bàn tay buông thõng xuống không có một chút sức lực, tựa như chủ nhân của nó.

Mệt mỏi, giãy giụa một cách vô ích.

..................

Ở sát quỷ đoàn đã loạn đến điên cuồng.

Isora ngồi nhìn 2 thanh kiếm nhật trên nền nhà, đây thực sự là kiếm của Viêm trụ và Thủy trụ.

Thủy phủ bị lam linh hỏa thiêu thành tro bụi, Rimuru với một mái tóc bạc trắng và mắt mèo đỏ máu mỉm cười ngạo nghễ trên nóc biệt phủ của Viêm trụ, còn dùng cả hòa diệt tiễn đánh thẳng vào trụ sở.

Nếu Yoriichi không đến kịp thì sao?

Không khí trầm xuống một cách đáng sợ, mọi người đều hướng mắt về người đàn ông đó, phần người cảm thấy lo lắng, phần lại ẩn ý trách móc.

Kaede đem nhật luân kiếm cầm lên ngón tay trượt trên thân kiếm sáng loáng, sáng đến nỗi phản chiếu cả quá khứ tươi đẹp của tất cả bọn họ.

Tối muộn... cô ấy ngồi thẫn thờ nhìn 2 thanh kiếm,nhìn thẳng vào hiện thực đau lòng.

" Mẹ...?"

Đứa nhỏ 7 tuổi, lần đầu nhìn thấy người phụ nữ sinh ra mình rơi nước mắt.

Thằng bé cũng hiểu chuyện, cũng biết tai họa đang đổ ập xuống gia đình của mình.

" Kagami... nếu mẹ nói Rimuru-san không còn thương con nữa, không thương Yoriichi-san nữa... không còn thương chúng ta nữa... con có tin không?"

"..."

"Mẹ... 2 thanh nhật luân kiếm này... thật sáng..."

Đứa nhỏ ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, mỉm cười nhìn 2 thanh kiếm.

" ừ.."

Thằng bé cầm thanh kiếm lên, giống như nhìn thấy hình ảnh đứa nhỏ tóc bạc cầm một cái khăn tay, đem máu trên kiếm cẩn thận lau sạch sẽ mỗi ngày, cũng thấy sự nâng niu đến mức hèn mọn của cậu ấy.

Kaede vuốt tóc con trai, mỉm cười: " con... trưởng thành thật rồi..."

...............

Rimuru mở mắt ra đã thấy chính mình ở một địa điểm khác tối qua, trời sáng...

Ánh sáng lấp lánh rơi xuống gương mặt trắng nhợt, ít nhất cũng làm nó thêm được một chút huyết sắc. Rimuru ở dưới ánh mặt trời sẽ trông giống một con người hơn, xinh đẹp hơn...cũng tạo cho người khác ảo tưởng có thể nắm được cậu ấy trong tầm với.

Nhưng đến cuối cùng, ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng, một mình vẫn là một mình.

Koukushibo không có ở đây, nhưng chắc hắn mang cậu đến chỗ này, 2 người đều có cùng một loại tế bào gốc nhưng cũng chẳng thể đứng chung một con đường, mỗi người thờ một chủ, lấy gì làm chung?

Rimuru thở dài, bước ra bên ngoài... da thịt tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng.

"..."

Cảm giác ấm áp lướt trên người, Rimuru miễn cưỡng cười một cái rồi thôi, ít nhất cảm giác này còn làm Rimuru không chán ghét

Thật tốt.

Rimuru không bị thiêu cháy dưới ánh sáng mặt trời.

Con quỷ duy nhất duy nhất làm chủ được nhật quang.

Cũng là loại sinh vật duy nhất vượt qua giới hạn tuổi thọ hay giới hạn.

Bỉ ngạn xanh trong máu trở thành lá chắn trước những kẻ khao khát mình, cũng hóa thành rào cản không cho phép Rimuru chạm đến cuộc sống mà cậu ấy mong ước...

Rimuru lảo đảo rời khỏi hang động tối tăm, chân trần đạp lên sỏi đá bị rách da rồi lành lại, cậu ta lắc lắc đầu nhanh chóng di chuyển ra khỏi nơi đó.

Ban ngày là thời gian Rimuru cảm thấy tự do nhất, không trói buộc, không theo dõi, không có tiếng đàn dây... không có vô hạn thành.

Trên thị trấn, những người đi bên đường đều ngoái đầu lại nhìn đứa bé đó, dung mạo quá nổi bật, tóc trắng mắt đỏ làm người khác không thể không quay đầu nhìn lại.

Rimuru chớp mắt, bình thản lội ngược dòng người tiến về phía trước.

"..."

1 tháng trước làm loạn ở vô hạn thành, Muzan chưa bao giờ ngừng tìm cậu, Rimuru không có tâm trạng tránh né, cũng không để chúng bắt được. Muzan lúc trước ngàn tính vạn tính cũng không thể tính ra được rằng hắn biến một con người yếu ớt... thành một thứ như...

Thần linh...

Bỏ qua giới hạn thân thể, đánh nát đường ranh giới sợ hãi ánh sáng mặt trời...

Huyết quỷ thuật của Rimuru tàn nhẫn với kẻ thù, càng tàn nhẫn với chính mình.

Song thuật, tam thuật...

...............

Cổ họng của Rimuru nóng cháy, đau rát không thể tả được...

Nhưng gương mặt xinh đẹp ngoài bình thản ra thì cũng chẳng còn gì, thứ người ngoài nhìn thấy cũng chỉ là cái chớp mắt của đứa nhỏ, trải qua đau thương gần như cả một đời người, sự bình thản đến đáng sợ...

Tiếng chuông trên chân ngân lên dịu dàng, đem mọi âm thanh ồn ào đuổi ra khỏi thế giới yên tĩnh của Rimuru.

Tâm trí càng lúc càng mơ hồ, đây chính là cơn thèm máu người... giống như cảm giác nghiện thuốc không thể dứt ra.

Rimuru không có máu người vẫn gượng ép chính mình bỏ qua cơn đau và sự mê hoặc, mạch máu dưới da nổi loạn, gồ lên người cánh tay trái, Rimuru chớp mắt nhìn nó, lập tức thứ xấu xí đó bị ép lặng xuống. Khôi phục dáng vẻ chưa có gì xảy ra...

Đứa nhỏ này đang chờ đợi...

Chờ đợi thời gian để tự giải phóng chính mình.

"..."

"Rimuru...?"

Tiếng gọi bất chợt kéo tâm trí lơ lửng của cậu ấy trở về, là một thứ âm thanh rất quen, quen đến mức cậu ta thực sự không muốn nghe vào lúc này.

"..."

Akane đứng ở cuối đường, 2 người ngẩn lên đối mặt với nhau, Rimuru nhìn thẳng vào đồng đội cũ, cô ấy muốn nhìn rõ được Rimuru, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn giữ một biểu cảm nhàn nhạt, xa cách tuyệt đối.

"..."

Còn một chuyện khiến người khác kinh hoàng hơn gấp trăm ngàn lần việc Rimuru mang máu của Muzan trong người.

Bây giờ là ban ngày, Rimuru và Akane gặp nhau ngay dưới ánh nắng mặt trời.

Ánh đỏ trong mắt đứa nhỏ thu hết sự ngỡ ngàng của akane, phải làm sao đây... quái vật nhỏ bị phát hiện rồi?

Nếu Douma nhìn thấy cảnh này, chắc chắn hắn sẽ cười ầm lên.

"..."

Rimuru bước nhanh đến chỗ đối phương, Akane trơ mắt nhìn Rimuru sắp va vào mình, nhưng khi 2 người chỉ còn một hơi thở nữa là chạm đến nhau, luồng khí lạnh lập tức vút qua da thịt cô ấy...

" Cậu-"

" Akane, nói với Yoriichi... bảo anh ta một mình đến khu rừng cách trụ sở 2 ngọn núi, không thì giao chiến toàn diện"

"..."

Hoa trụ xoay người lại,nhưng sau lưng đã chẳng còn ai, một bóng người cũng chẳng có, hệt như gặp ma...

Nhưng bông tuyết rơi trên nhật luân mãi cũng không tan đi chính là minh chứng cho những chuyện tày trời vừa diễn ra.

"..."

Rimuru... khiêu chiến...

Thời gian đến cũng vừa lúc với việc Rimuru chán chường với cuộc sống thế này.

Nếu ở sát quỷ đoàn, Akane đem khiêu chiến nói lại với Yoriichi, thì ở vô hạn thành lại là một cảnh tượng khác...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip