chap đặc biệt 1

15 năm ở sát quỷ đoàn cùng đại kiếm sĩ, cuối cùng đổi lại được một kết cục một người dùng thuốc tự sát, một kẻ mổ bụng tạ tội...

Yoriichi đã cõng một Rimuru trở lại hình người rời khỏi trụ sở, người đàn ông vết thương chằng chịt máu me loang lổ... cõng theo một đứa trẻ có thể sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại bước đi trên cùng một con đường mà 2 người bọn họ đã chọn để đứng chung...

Rimuru vẫn còn nhớ...

Bản thân đã nằm trên lưng người đàn ông kia... 17 năm trời...

Cậu không thể tỉnh lại, nhưng vẫn cảm nhận được từng bước đi của Yoi, nhịp đập hay sức khỏe của đối phương.

Cảm nhận những thay đổi về thời gian, thời tiết... rất nhiều xuân hạ thu đông..

Cảm nhận gió mát trên đồi, nắng hạ rơi xuống da thịt, ấm áp của con người đã cõng cậu.

" Rimuru... đông rồi, cậu chịu khó mặc nhiều thêm một chút"

Cảm nhận lớp áo mang theo nhiệt độ của đối phương bọc thân mình... thật ấm.

Cảm nhận mùi hương của một đóa hoa mùa xuân mà anh ấy đặt lên tay cậu, thật mềm mại... thật thơm.

" Rimuru... ngâm chân một chút đi"

Cảm nhận nước mát mùa hạ trôi qua da thịt, cả người ngồi trong lòng Yoi, thả chân xuống suối nhỏ, xích hồng chuông kêu lên những âm thanh sinh động ngọt ngào...

Âm thanh đạp lên lá khô xào xạc... thu đến, mặt trăng có lẽ rất tròn, rất sáng...

Bọn họ đã đi rất nhiều nơi, Yoriichi thay cậu làm việc, thay cậu ngắm nhìn, thay cậu giúp đỡ người khác, thay cậu chăm sóc bản thân...

17 năm, hằng ngày trò chuyện, hằng ngày chăm sóc...

Cho đến một ngày, anh ấy đưa cậu đi ngắm bình minh.

Yoriichi đặt cậu dựa vào một tảng đá rất lớn, quay người chuẩn bị áo ngoài để cậu ấy không lạnh, cho đến khi tiếng xích hồng chuông vang lên.

Âm thanh tinh nghịch ngọt ngào, cùng cái vòng tay nhỏ xíu nhẹ nhàng cẩn trọng ôm lấy cổ của Yoi từ phía sau lưng, dựa đầu lên vai đối phương.

"..."

" Yoi, chào buổi sáng... một ngày tốt lành nhé"

Dường như thời khắc đó, mặt trời cũng hóa thành vô hình... chỉ còn cái đầu nhỏ xíu đó nghiêng trên vai của Yoriichi.

Bão tố đã đến hồi yên lặng, chừa lại ánh sáng lấp lánh rơi trên tóc xanh lam bạc xinh đẹp.

Rimuru thở dài, cố gắng vòng tay ôm người phía trước chặt thêm một chút...

Mà Yoi lại đột nhiên... bật khóc nức nở...

Nước mắt rơi xuống tay của Rimuru, nóng thật...

Ánh nắng lấp lánh dần lên, Rimuru nhắm mắt vùi đầu vào vai của anh ấy... không biết vì sao cũng rất muốn khóc...

Nhưng đứa nhỏ này vẫn nhịn lại, trong lúc Yoriichi khóc như một đứa trẻ con thì Rimuru sẽ làm một người lớn, đứng yên làm chỗ dựa...ai cũng khóc thì ai sẽ là người dỗ đây...

" Yoi... còn bao nhiêu năm... chúng ta sẽ ở cạnh nhau cho đến khi cậu mở miệng nói với tôi ' Rimuru, tôi không muốn đi cùng cậu nữa' ... có được không?"

" Yoi... một đời người này của tôi là dành cho cậu..."

Rimuru mỉm cười, dựa vào chỗ dựa tinh thần duy nhất của bản thân mà mỉm cười.

Sau đó là khoảng thời gian 2 người họ đi du hành ở khắp nơi, đặt chân đến cùng nhau, dẫn nhau rời đi.

Yoriichi và Rimuru.

4093 ngày sau đó... từng ngày từng ngày đều là những bản nhạc từ túc hạ - dịu dàng và xinh đẹp, rung động lòng người.

Ánh dương chói đỏ và bầu trời xanh mềm mại...

Đẹp thật đấy...

Những ngày tháng giống như sống trong giấc mộng khuynh thành của tịch du liên linh...

Một lớn một nhỏ, đi cùng nhau trên một con đường... bọn họ chỉ nhớ một thanh kiếm, một cây sáo ngọc, một tiếng chuông trải qua dòng đời như thác lũ.

..........

" Yoi, tôi mỏi chân"

"..."

Yoriichi dừng lại, lập tức khom người xuống chờ đợi, mà Rimuru ở đằng sau chạy nhào lên lưng của đối phương, nằm dài trên đó:

" đi thôi!!"

Rimuru dựa đầu lên vai đối phương, hít một hơi dài hương vị của mùa hè...

Đây là mùa hè thứ 10 bọn họ ở cạnh nhau kể từ khi cậu tỉnh lại, nắng vẫn chói chang, gió và nước suối vẫn mát mẻ...

Có một chút buồn ngủ...

Người trên lưng mình không còn động tĩnh gì nữa, Yoriichi bước chậm lại, thật cẩn trọng để không động tỉnh cậu ấy...

Một lúc sau, Rimuru mơ màng mở mắt ra, tay ôm trước cổ Yoi chặt thêm một chút, nghiêng đầu hỏi vào tai đối phương:

" Yoi này, nếu cậu không gặp được thôi thì bây giờ chúng ta đang làm gì nhỉ?"

"..."

" Mà thôi, cậu không tìm tôi thì chắc chắn tôi cũng sẽ đi tìm cậu" – Rimuru không đợi Yoi trả lời, tự mình giải quyết vấn đề bản thân vừa đặt ra một cách vừa ngớ ngẩn và buồn cười.

Yoriichi chỉ mỉm cười, không nói gì cả, nhưng anh ta đột nhiên ngừng lại nhẹ nhàng đỡ Rimuru nằm ngay ngắn lại trên lưng rồi mới vững vàng đi tiếp.

Rimuru vươn vai ngáp một cái.

" Mệt thì ngủ đi"- Yoriichi nói với người ở trên lưng.

Gió nhẹ mát mẻ thổi trên đầu, rừng lá xào lạc êm dịu...Rimuru lắc lắc đầu: " lúc nãy đã ngủ rồi, nhưng tôi lười quá..."

Yoriichi đi tới một gốc cây mát mẻ, cẩn thận thả người xuống.

" Ngồi nghỉ một lát đi"

Anh ấy lấy từ túi đồ nhỏ ra một vài quả mơ ngọt, đưa cho Rimuru. Bọn họ đã sống với nhau thời gian cũng đã hơn 20 năm, thói quen, những cử chỉ thể hiện mong muốn của cậu ấy, anh ta đều có thể nắm bắt như thói quen của chính mình.

Rimuru ngậm thứ mềm ngọt trong miệng, thật dễ chịu.

"...."

Yoriichi cũng ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Mây vẫn trôi, gió vẫn thổi, chỉ có 2 người họ vẫn bên cạnh theo dòng thời gian.

Tiếng tiêu ngọc dịu dàng rơi trên ngọn cỏ, Rimuru cầm túc hạ thổi một đoạn dài... Yoriichi dựa đầu vào cây rồi cũng thiếp đi.

Tiếng ríu rít ngay trên đầu, Rimuru nhướng mày nhìn mấy con chim sẻ đứng trên đầu gối của Yoriichi, thật đáng yêu.

Rimuru hít một hơi thật sâu, tiếp tục. Âm thanh len lỏi trong từng lớp lá cây, xuyên vào bên trong rừng...

Một lát sau, bên chân có cảm giác mềm mại, một con nhỏ màu đen nghiêng đầu nhìn Rimuru, chớp mắt tròn xoe...

Trời dần dần ngả vàng, Yoriichi mở mắt ra liền có cảm giác hơi nặng ở bên cạnh. Rimuru dựa vào vai Yoi, nhắm mắt thở đều...

Mà xung quanh bọn họ... từ nhỏ đến lớn chính là mấy con sẻ đứng trên vai của Yoi, thỏ con màu nâu sáng, màu vàng nhạt và đen tuyền nằm bên cạnh chân của cậu ấy. Sóc gặm hạt, vài con nai nhỏ mở mắt tròn xoe đứng trước mặt bọn họ...

Yoriichi bật cười, nếu thổi túc hạ trong rừng, đây sẽ là cảnh tượng bọn họ thường thấy... sinh linh rất thích âm thanh từ túc hạ...

Cũng thích cậu ấy.

" suỵt, đừng làm cậu ấy tỉnh"

Nắng chiều nhảy múa trên cánh rừng, ngả vàng óng ánh và ấm áp

Yoriichi cũng không động đậy cho đến tận khi Rimuru tỉnh lại, bọn thú cũng đã rời đi.

" Yoi... lúc nào rồi.."

Cậu ấy mơ màng dụi mắt, ngơ ngẩn nhìn đối phương

" Đã tối rồi"

" Tối rồi..."

" Ừm..."

" Yoi... có mùi máu...ở cách đây vài dặm, hướng Tây Nam..." – Rimuru khịt mũi, nhanh chóng được Yoriichi đỡ ngồi dậy.

" Chúng ta đi thôi..."

" Ừm... đi thôi"

Yoriichi lấy từ trong túi ra một cái khăn đen lớn, che lại mặt và tóc của Rimuru.

2 người đã hoàn toàn thanh tỉnh, một lớn một nhỏ lập tức di chuyển về phía Tây Nam.

Mười mấy năm nay ở bên ngoài, quỷ vẫn xuất hiện, nhưng không phải cấp cao đến nỗi như thượng huyền...

Muzan bị chém, bị thương chắc chắn không hề nhẹ nhàng, đến nỗi không còn sức đe dọa với sát quỷ đoàn nên vẫn luôn không xuất hiện, thứ xuất hiện chỉ là những ' đứa con' nhỏ và yếu ớt đi ăn thịt người dân của hắn...

Mùi máu người và động vật càng lúc càng đậm, đến một khoảng cách nhất định thì Rimuru dừng lại ở một cành cây lớn, để Yoriichi tiến lên.

Là một nhóm quỷ đang cào xé con người, rất nhanh sau đó đã không còn có thể phá phách, Yoriichi đã giết xong đám quỷ dưới kia, 1 trong số 9 người đã bị xé tan xác, những người còn lại trong trạng thái thất thần hoảng sợ đến hồn bay phách lạc.

Yoriichi thu lại kiếm, Rimuru vốn dĩ nhìn xuyên qua màn đêm... thị lực nhanh chóng nắm bắt kì lạ trên người bọn họ.

Rimuru kéo khăn phủ lại toàn bộ người mình, nhất là tóc với mặt, sau khi đảm bảo rằng chính mình không để lộ ra bất cứ thứ gì mới nhảy xuống.

Yoi để Rimuru cách bọn họ một khoảng, hỏi cậu ấy làm sao lại đến đây.

Rimuru nói với Yoi gì đó, 2 người lại nhìn qua đám người u u a a run lẩy bẩy trong vũng máu ở đằng kia.

Yoriichi nhíu mày để cậu ta ở yên, đi tới mở miệng một người trong số bọn họ ra.

Không có lưỡi...?!

8 người đó, kể cả phụ nữ hay người già, đàn ông đều không một ai có lưỡi.

"..."

Rimuru im lặng nhìn Yoriichi sắp xếp cho bọn họ ngồi xuống một chỗ sạch sẽ, để bọn họ bình tĩnh lại.

" có biết chữ không?"

Bọn họ lắc đầu.

Không biết chữ và bị mất lưỡi thì làm sao mà hỏi đây.

Yoriichi xem xét vết thương trong miệng của bọn họ... và một vết cắt bằng kim loại, vẫn còn chưa khỏi hoàn toàn nên có lẽ là bị cắt cách đây vài ngày.

" Đúng thì gật đầu, không thì lắc đầu, hiểu chứ?"

"..." – bọn họ run lẩy bẩy nhưng vẫn gật đầu.

" Các người quen biết nhau không?"

" ..."- không.

" Nhà của các người có ở gần đây không?"

" ..."- không

Rimuru đi tới bên cạnh Yoriichi, nói vào tai anh ấy gì đó, sau đó Yoi nhíu mày, lập tức hỏi lại bọn họ.

" Các người... bị cùng một người cắt lưỡi sao?"

" ..." – lần này bọn họ gật đầu

"..."- Rimuru và Yoi đồng loạt im lặng, manh mối bắt đầu từ việc những người ở xa nơi này và không quen nhau, cùng bị một người ra tay.

Hỏi rất nhiều câu, cho đến khi trời đã gần sáng..Cho đến khi...

" Các người... bị kẻ cắt lưỡi... đem đến đây sao?"

"..."- bọn họ gật đầu.

Chỉ một câu hỏi đó đã dẫn đến một câu chuyện hoang đường đến khủng khiếp về sau...

Trời sắp sáng, bọn họ đi hướng về phía mặt trời mọc... vừa đi vừa suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra.

Buổi trưa oi bức, Rimuru đứng ở trên một cái cây cao ở bìa rừng, phóng tầm mắt đến vị trí xa ở ngay dưới gầm trời.

" Ở đằng kia có một thị trấn, chúng ta đến đó nhé"

" Ừ, đi thôi, mà trước đó.."

Yoi vẫy tay bảo Rimuru leo xuống

" sao thế Yoi?"

Anh ấy chỉnh lại cái khăn trùm đầu của Rimuru, để nó phủ xuống mặt và che tóc của Rimuru, tránh đi tầm mắt của những người không cần thiết.

" Đừng ngẩn mặt lên"

" Ừm! Tôi biết mà"

Bọn họ lên đường, hướng tới thị trấn trước mặt...

Nơi này không có tên, thực ra tấm bảng tên lớn ở cổng mục nát đã không còn nhìn ra chữ gì, nhưng khác với sự điêu tàn bên ngoài trấn, bên trong thực sự trông có vẻ cực kì sung túc.

Rimuru như thường lệ leo lên người Yoi, nằm trên lưng anh ấy... cái khăn lớn và quần áo trên người Rimuru và Yoi rũ xuống, che nhật luân kiếm trên người anh ấy.

Cậu ấy hệt như nằm ngủ trên lưng người đàn ông.

Bước chân của Yoi vừa bước vào bên trong trấn, Rimuru đã hơi động đậy.

" Rimuru, nằm yên"

" Yoi"

" ừ, nằm yên đi"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip