Chương 11: Để anh chăm sóc em

Changkyun nhìn những hạt mưa lất phất rơi ngoài cửa sổ, chợt nhớ đến tên ngốc nào đó bảo sẽ đợi cậu trên sân thượng.

Sân thượng hình như không có mái che...

Kệ đi Changkyun, anh ấy đủ lớn để đoán được mày sẽ không tới mà, và thế nên chắc chắn anh ấy đã về rồi.

Giờ đã vào mùa mưa, từ đầu tuần mặt trời đã rất ít khi ló dạng, những đám mây luôn nặng trĩu và xám xịt như chỉ cần ai chọc giận một tí thôi là sẽ thả mưa xuống ngay lập tức.

Hôm nay đã là thứ năm rồi, Changkyun tự hỏi Hyungwon liệu có còn đợi cậu, tự hỏi sau đó lại lắc đầu thật mạnh. Im Changkyun à, không thể thật lòng thì ngay từ đầu đừng đưa ra một quyết định ngu ngốc nào hết, một lần làm bạn ảo trên mạng là quá đủ rồi.

Changkyun cố bắt tâm trí tập trung vào bài giảng.

Ngoài trời bắt đầu đổ mưa.

Mưa đến tận lúc ra về vẫn chưa ngớt, anh tài xế đưa dù ra đón cậu vào trong xe. Changkyun nhìn từng hạt mưa rớt trên cửa kính, thầm dặn lòng phải thật tỉnh táo, ít nhất là đến cuối tuần.

Ngày thứ sáu vẫn đến như dự đoán là không có một tia nắng nào.

Bọn bạn trong lớp đang truyền tai nhau chuyện có ma trên sân thượng của trường. Chiều tối hôm qua bác lao công lên dọn dẹp thì thấy một bóng trắng, toàn thân ướt sũng, bác sợ quá chạy đi báo với bảo vệ, cả hai đi lên lại thì không còn thấy ai nữa. Nghe nói đấy là hồn ma của một thanh niên thất tình, anh ta đã nhảy từ sân thượng xuống vào một ngày mưa, cứ mỗi lần mùa mưa đến là anh ta sẽ hiện về để chờ cô bạn gái.

Đám con gái la hét ầm trời khi nghe tụi con trai kể chuyện, còn Changkyun thì lờ mờ đoán được cậu chuyện thật sự...

Đó chắc không phải là Hyungwon chứ? anh ta là đồ ngốc sao? mưa mà cũng không chịu về, không thì ít nhất cũng nên mang theo ô chứ...

Trong khi Changkyun mải suy nghĩ thì trời lại bắt đầu đổ mưa.

Tuyệt.

Changkyun thở dài trong lòng.

Suốt buổi học cậu cứ đứng ngồi không yên. Rồi sau đó nhìn ra cửa sổ, cầu mong cơn mưa đừng kéo dài quá lâu.

Nhưng rõ ràng là ông trời cố tình trêu đùa cậu, mưa càng ngày càng nặng hạt.

Changkyun cố gắng không để bản thân suy nghĩ quá nhiều đến Chae Hyungwon.

Những lần anh ta chen vào trong đám người để mua cơm cho cậu, cả lần cúp học chỉ để xem cậu đá banh, có những lúc cậu mở cặp ra và phát hiện vài cục kẹo vị dâu, chắc chắn là Hyungwon lén nhét vô.

Changkyun chợt nghĩ đến gương mặt buồn bã của Hyungwon khi bị cậu phũ phàng đuổi về dù anh mang bánh và quà sinh nhật đến cho cậu.

Nhớ đến câu "từ nay em sẽ không phải một mình nữa" anh viết trong thư.

Hình như cậu đã không còn một mình nữa từ rất lâu rồi, vì mỗi khi cậu quay lưng lại luôn có một nụ cười hiền chào đón cậu.

Hết tuần này cậu sẽ không còn được nhìn thấy nó nữa sao?

Trong khi đầu óc Changkyun vẫn như mớ bòng bong thì ngày thứ bảy cũng đến.

Ngày cuối cùng trong tuần, cũng là ngày cuối cùng Hyungwon đợi cậu.

Trong suốt giờ học Changkyun chẳng thể suy nghĩ được gì, nụ cười của Hyungwon cứ hiện ra trong tâm trí cậu, và ở một góc nào đó, cái ý định rằng cậu phải lên sân thượng đang dần nhen nhóm.

Không được Im Changkyun, mày đâu có thích hyung ấy!

Và rồi nụ cười hiền đó lại xuất hiện đánh bay mọi lí trí của Changkyun.

Cậu thực sự chỉ muốn ngày hôm nay kéo dài mãi, cầu xin tiếng chuông ra về đừng vang lên.

'reng... reng... reng"

Tiếng chuông ra về dĩ nhiên vẫn vang lên, còn Changkyun thì chán nản ôm đầu.

Không có chuyện gì được như ý nguyện của Changkyun cả, cậu nhận ra mình đúng là thằng ích kỉ, vì cậu luôn muốn được Hyungwon quan tâm, cậu luôn nhận từ anh tất cả mọi thứ, vậy mà lại chẳng muốn cho đi bất kì thứ gì.

Đây đúng là cơ hội để Hyungwon thoát khỏi cậu, anh có thể kiếm một người khác tốt hơn cậu nhiều với danh tiếng và vẻ điển trai đó của mình.

Nhưng hết lần này đến lần khác anh lại chỉ dành cơ hội đó cho cậu, một mình cậu.

"Cậu chủ à, cậu không vào sao?"

Tiếng anh tài xế gọi, cửa ô tô đã được mở sẵn từ nãy đến giờ.

"Anh Park à em xin lỗi, anh cho em mượn cây dù một chút."

Changkyun lấy cây dù trên tay tài xế Park, chạy vào lại trong cổng trường.

Bước chân lên từng bậc cầu thang, dù 4 tầng trước Changkyun chạy rất nhanh, nhưng khi gần đến tầng cao nhất, cậu lại khó mà nhấc chân.

Nhất là khi cánh cửa sân thượng đang ở ngay trước mắt cậu.

Nắm chặt cán ô trong tay, Changkyun tự bảo rằng mình sẽ chỉ lên đưa cho anh ấy cái ô thôi, vì có vẻ trời sẽ còn mưa rất lâu.

Mở cánh cửa sắt, Changkyun ngay lập tức thấy Hyungwon đang đứng dựa vào lan can, hai tay đút túi quần. Anh đang nhắm mắt, để mặc bản thân đắm mình trong màn mưa. Nếu là người khác chắc đã nhìn cực kì nhếch nhác rồi, nhưng đó lại là Hyungwon, và trông anh như một hoàng tử đang tận hưởng buổi khiêu vũ tuyệt mỹ của mình, đầu anh còn lắc lư nhe theo giai điệu của màn mưa.

Changkyun khẽ bật ô, dù chỉ là một hành động nhỏ như thế thôi, cũng làm người đối diện mở ra đôi mi đang khép hờ.

Changkyun đầu tiên nhìn thấy trong đó một sự nghi hoặc, tiếp đến là bất ngờ, và sau đó là... niềm vui sướng khôn tả.

Môi anh dần vẽ ra một nụ cười lớn.

Cậu chăm chú quan sát đôi mắt to tròn của anh dưới tán ô, còn anh vẫn đứng đó, nhìn cậu chằm chằm.

Changkyun chậm rãi bước đến gần Hyungwon.

Nụ cười của anh càng ngày càng rộng hơn, mắt cong thành một đường, còn hai gò má đã nhô cao hết mức có thể.

Changkyun giơ ô ra che đi cơn mưa ác nghiệt đang quất lên người anh.

Miệng cậu lẩm bẩm.

"Anh đừng hiểu nhầm, em chỉ là muốn cho anh mượn ô, mưa có vẻ sẽ không tạnh ngay..."

"Changkyunie à anh có thể hôn em ngay bây giờ không?"

Mắt Changkyun lập tức mở lớn, cậu ngại ngùng quay mặt đi vì yêu cầu đến quá đột ngột của Hyungwon.

Changkyun thấy hai má chợt nóng lên. Chết tiệt, anh ta vừa hỏi câu hỏi điên khùng gì vậy? rõ ràng cậu chỉ là muốn cho anh ta mượn ô thôi.

"Changkyunie của anh, từ giờ anh sẽ gọi em như thế nhé, Changkyunie của anh!"

"Em... em..."

Hyungwon ngăn lại những lời Changkyun sắp nói, chỉ cần cậu xuất hiện ở đây thôi đã là câu trả lời rõ ràng nhất cho câu hỏi của anh rồi.

"Cám ơn em vì đã tới, cám ơn em Chankyunie."

Hyungwon vòng tay ra muốn ôm Changkyun vào lòng, nhưng cậu chợt lùi lại theo phản xạ. Tán ô cũng vì thế mà chệch ra khỏi người Hyungwon, nước mưa lần nữa đổ xuống người anh...

"Ah..." Cả hai kêu lên.

Changkyun tiến sát lại, mang tán ô che đi mưa gió cho Hyungwon lần nữa.

Hyungwon gãi đầu, anh vô ý quá, cả người anh đang ướt nước, làm sao ôm em ấy được...

"Em thực sự lên đây vì anh sao...?" Hyungwon dù đợi được người xuất hiện, nhưng trong lòng vẫn còn hơi bồn chồn.

"Em đã nói là chỉ muốn cho anh mượn ô thôi mà..."

"Em lo lắng cho anh sao?"

Changkyun khựng lại... hình như đúng là cậu lo cho anh...

"Em rõ ràng là lo lắng cho anh... Changkyunie à, anh biết em vẫn chưa thích anh lắm, nhưng nếu em đã bước lên đây, thì chứng tỏ trong lòng em cũng có một góc nhỏ cho anh, ngày dài tháng rộng, hai chúng ta còn rất nhiều thời gian, hãy cho anh một cơ hội... được chăm sóc em như một người bạn trai..."

Changkyun cúi đầu, những lời của Hyungwon từng câu từng chữ đều ngấm vào tim cậu, một người con trai tuyệt vời như thế, Changkyun nghĩ mình không có khả năng sẽ gặp được lần thứ hai, tìm kiếm thêm cũng chỉ bõ công, ngày dài tháng rộng, có lẽ... Changkyun nên thử một lần...

Hyungwon vẫn đang nhìn cậu với ánh mắt đầy mong đợi.

Changkyun nhẹ đưa tay ra, nắm lấy bàn tay đã sớm lạnh buốt vì nước mưa của anh.

"Về thôi... Hyungwonie..."

Hyungwon lập tức nở một nụ cười thật tươi.

--- hết chương 11 ---

Minh họa cho nụ cười hiền đây :3 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip