Chương 18: Trốn tránh

Cả một ngày chủ nhật, Changkyun chỉ nằm lì trong nhà, điện thoại bị tịch thu nên cậu chẳng thể liên lạc với Hyungwon. Cầm điều khiển tivi chuyển kênh liên tục, Changkyun cuối cùng chán nản nằm vật ra giường.

Hyungwon đang làm gì nhỉ, không gọi được cho mình anh ấy có lo không?

Chang kyun cứ suy nghĩ vẩn vơ như thế rồi thiếp đi lúc nào không hay, trong mơ cậu khẽ mỉm cười, vì nghĩ đến việc mình và Hyungwon ngày mai lại có thể gặp nhau.

Hyungwon bên này thì thao thức mãi không ngủ được, nhớ đến những lời của mẹ ban nãy, anh lại thở dài. Mẹ luôn là người mà anh yêu quý nhất, từ nhỏ đã ít khi được gặp ba, anh luôn có chút xa cách, ngược lại mẹ là người luôn chăm sóc hai anh em Hyungwon, anh thực sự không muốn khiến người luôn vất vả vì mình phải phiền lòng. Nhưng Changkyun cũng là người mà anh không muốn làm tổn thương dù chỉ một chút... tình thân và tình yêu, anh chẳng thể buông bỏ một trong hai.

Ôm những cảm xúc hỗn loạn, Hyungwon không an ổn chìm vào giấc ngủ.

-----

Sáng hôm sau Changkyun đến trường rất sớm, cậu đứng ở cổng trường với hy vọng trông thấy ai đó từ đàng xa, nhưng mãi đến khi chuông reo mà hình bóng đó vẫn không xuất hiện, Changkyun chỉ có thể ỉu xìu lên lớp.

Ra chơi, Changkyun đến lớp tìm Hyungwon, nhưng bạn cùng lớp nói rằng có người tìm nên anh ra ngoài rồi, Changkyun lại lững thững quay lại lớp của mình. Cậu buồn bã cúi đầu cả quãng đường, nên vô ý đụng vào vai một người trên hành lang.

"Xin lỗi, anh không sao chứ...?"

"Lần sau nhìn đường kĩ đi thằng nhóc."

Changkyun ngẩn người khi phát hiện người cậu đụng trúng là Wonho, nhưng ngoài dự đoán hắn không có vẻ gì là muốn gây hấn với cậu, Changkyun thấy thế cũng liền mặc kệ.

Wonho nhìn bóng dáng tên nhóc khuất sau ngã rẽ, môi khẽ mỉm cười.

-----

Ra về, Changkyun lại đợi Hyungwon ở trước cổng trường, cả ngày không gặp được anh làm bao nhiêu háo hức sáng nay của cậu đều trôi tuột đi, nhưng rồi cậu lại tự trấn an mình, rằng có lẽ Hyungwon gặp phải chuyện gì đó, có lẽ cậu nên chủ động hỏi han một chút.

Nhưng phải gặp mặt thì mới nói chuyện được chứ!

Mọi người đều đã về hết, Changkyun vẫn đứng nghệch mặt ra ở cổng trường. Sáng nay cậu bảo anh tài xế đừng đến đón mình vì cứ nghĩ Hyungwon sẽ chở cậu về nhà, nhưng giờ có vẻ cậu phải đi bộ rồi.

Ở phía xa, có một đôi mắt luôn dõi theo bóng dáng nhỏ bé ở cổng trường. Jooheon biết, cậu nhóc là đang chờ Hyungwon. Nhìn cậu chậm chạp cất bước, anh liền hiểu chuyện gì xảy ra, tên Hyungwon này dám bỏ mặc Kyunie?

Jooheon khẽ lách xe đạp từ một góc nhỏ ra, lẳng lặng đi theo phía sau cậu.

Nếu Hyungwon còn có thể công khai theo đuổi cậu, thì với Jooheon, điều đó gần như là vô vọng. Anh đã đánh mất cơ hội duy nhất của mình từ 4 năm trước rồi.

"Changkyun à, em nói Jooheon này phải làm sao đây?"

-------

Về nhà và nhốt mình trong phòng, Jooheon mở tủ đầu giường lấy ra một chiếc hộp. Siết chặt chiếc hộp nhỏ trong tay, nhẹ nhàng mở nắp, Jooheon cầm cọng cỏ đã héo khô, cùng một bức ảnh đã bạc màu từ trong ra.

Một đám trẻ đứng xếp hàng, môi ai cũng đang cười rất tươi, Changkyun và anh đứng ở một góc, cậu nhóc đang cười ngây ngô, còn khẽ nắm lấy vạt áo của anh, tay anh thì choàng qua cổ cậu.

"Heonie hyung, em vừa tìm được cọng cỏ bốn lá này, anh giữ đi, em nghe cô giáo nói nó đem lại may mắn, vậy lần sau có lẽ anh sẽ được chọn."

Jooheon đón lấy cọng cỏ mà Changkyun vẫn cầm như báu vật, nhìn một lúc rồi nhét lại vào tay cậu.

"Kyunie không cần lo cho anh, em không muốn được nhận nuôi sao?"

Cậu nhóc không có vẻ gì là buồn bã, lắc đầu nguầy nguậy.

"Anh hai nói sẽ tới đón em, nói em không được theo ai hết, anh ấy... nhất định sẽ tới."

"... Vẫn còn đợi sao... cũng đã hai năm rồi."

"Anh ấy... sẽ tới mà..." Câu nhóc đang cười, bỗng dưng mặt méo xệch đi, nước mắt chực trào ra trong khóe mi, làm Jooheon không chịu được mà ôm cậu vào lòng.

"Đừng khóc, anh ấy sẽ tới, nhất định, nên cho đến lúc đấy, anh cũng sẽ không theo ai hết, ở lại đây với Changkyun."

Cậu nhóc ngước khuôn mặt mếu máo lên với Jooheon, câu được câu không nói.

"Jooheonie hyung..."

Jooheon xoa đầu Changkyun, bật cười vì khuôn mặt lấm lem hiện giờ của cậu.

"Đã nói đừng khóc nữa, nhìn xấu lắm."

"Changkyun không khóc nữa" Nói rồi, cậu nhóc đưa tay áo lên lau sạch nước mắt nước mũi tèm lem, môi lập tức nở một nụ cười thật tươi với Jooheon.

Cậu nhóc vẫn cố nhét vào tay anh cọng cỏ 4 lá.

----

Thứ ba trôi qua, và Changkyun vẫn tìm kiếm hình bóng Hyungwon trong vô vọng. Cứ như anh đột ngột biến mất khỏi hành tinh này vậy, hay là... anh tránh mặt cậu?

Chagkyun lắc đầu để xua tan cái ý nghĩ vớ vẩn của mình, chuyện đó chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra, Hyungwon sẽ không làm điều vô lý như thế.

Nhưng Changkyun chỉ là trấn an mình thế thôi, lòng cậu vẫn cứ lo lắng, thứ tư, rồi thứ năm cậu cũng không gặp được anh. Cậu quyết định phải gặp được anh vào thứ sáu, dù cho có phải trốn học.

Changkyun phục sẵn ở cổng trường, chuông reo cũng mặc kệ. Đúng như dự đoán, Hyungwon đi học muộn. Nhưng ngoài dự đoán chính là, có một người con gái đi bên cạnh anh, cô ta còn khoác tay anh rất tình tứ.

Nội tâm của Changkyun chợt quặn thắt, vì hình ảnh này rất quen thuộc, cậu từng thấy nó rất nhiều lần khi còn thầm mến Kihyun.

'Nhất định chỉ là hiểu lầm' Changkyun lẩm bẩm, nhưng đầu óc cậu giờ cũng chả phân biệt được quá nhiều chuyện nữa, chỉ có hình ảnh Hyungwon và cô gái đó, cậu đứng lặng một bên nhìn, cũng giống như với Kihyun khi đó.

Changkyun không biết mình nấp trong bụi cỏ bao lâu, đến khi chân tê rần không chịu nổi nữa, cậu mới khó khăn đứng dậy.

Anh tránh cậu là thật sao? anh và cô gái đó...

Mọi chuyện đã đi quá xa so với suy nghĩ của Changkyun, vì mới hôm trước, cậu với anh còn đi dã ngoại, sao hôm nay anh đã có một người con gái bên cạnh.

Trước đây tầm mắt của Changkyun chỉ hướng về Kihyun, nào để ý quá nhiều đến Hyungwon, cậu biết anh nổi tiếng ở trường, nhưng chưa bao giờ thấy có cô gái nào lảng vảng quanh hai người.

Hình như cậu bỏ lỡ mất điều gì rồi.

Cả buổi học hôm đó, Changkyun như người mất hồn, hình ảnh Hyungwon khóac vai cô gái kia cứ hiện lên trong đầu cậu hàng trăm lần, và cậu cũng cố gắng gạt hình ảnh đó qua một bên chừng ấy lần, nhưng không được.

Cậu chợt đứng bật dậy, thu hút sự chú ý của cả lớp và cả giáo viên.

"Em đi vệ sinh, thưa thầy."

Rồi cậu nhanh chóng lao ra khỏi lớp trong ánh nhìn khó hiểu của mọi người, "Cậu ta mắc lắm rồi sao?" một bạn học nói nhỏ.

Changkyun chạy đến lớp của Hyungwon, anh cũng đang có tiết, nhưng lại đang gục mặt xuống bàn ngủ ở cuối lớp. Changkyun gõ nhẹ cửa sổ, một bạn học của anh chú ý đến cậu, cậu đến đây đã mấy lần, nên cũng có chút quen mắt, anh chàng liền hiểu ý mà khều Hyungwon dậy, chỉ chỉ về phía cậu.

Hyungwon ngẩng đầu lên, mắt vẫn còn nhập nhèm, anh nhìn cậu, có chút bất ngờ, nhưng còn có gì đó, như là chột dạ.

"Thưa thầy, cho em đi vệ sinh"

"Cậu Chae Hyungwon, cậu đến trường chỉ để ngủ và đi vệ sinh thôi sao?" Thầy giáo nhăn mặt nhìn cậu.

Cả lớp bật cười, còn Hyungwon thì không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đi ra khỏi lớp.

"Changkyun..."

"Hyung"

"Em tìm anh làm gì, có chuyện gì sao?"

Hyungwon hơi né tránh ánh mắt của Changkyun, vì bây giờ cậu như nhìn thấu được sự ấp úng trong giọng nói và cả trong ánh mắt của anh nữa.

"Đừng dài dòng nữa, tại sao anh tránh mặt em."

"Anh..."

Hyungwon ngập ngừng, nghĩ không ra nổi một cái lý do có thể chấp nhận được cho Changkyun.

Changkyun gần như câm lặng khi thấy sự trốn tránh và khó xử trong mắt anh, vậy là hiểu rồi, hóa ra, cậu lại làm người thứ ba lần nữa, thật trớ trêu mà.

"Thật ra..." Hyungwon sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, nhưng bị Changkyun cắt ngang.

"Em về đây."

Changkyun bỏ đi thẳng, không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào từ miệng Hyungwon, cậu cần ở một mình, nếu không cậu sẽ gây chuyện mất.

---Hết chương 18--- 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip