Chương 19: Vị hoa anh đào

Chạy đến một góc của nhà thể dục, Changkyun gục mặt vào hai tay, ngồi thu lu trong xó. Cậu không biết tại sao mình lại ấm ức đến thế khi nhìn thấy ánh mắt khó xử của Hyungwon, có lẽ những ký ức buồn với Kihyun đã điều khiển cảm xúc của cậu, nhưng Changkyun biết, cậu không thích Hyungwon nhìn mình bằng ánh mắt đó, vì anh là bạn trai của cậu cơ mà!

Ngồi một lúc lâu, Changkyun cuối cùng cũng đứng lên, cậu chẳng muốn làm người thứ ba, cũng không muốn thành kẻ yếu đuối, có lẽ cậu và Hyungwon... cần nói chuyện thẳng thắn.

Nhưng chí ít không phải là hôm nay, hiện giờ cậu không đủ tỉnh táo nữa rồi.

Loạng quạng trở về lớp, Changkyun giờ mới nhớ ra mình xin đi vệ sinh, vậy mà đi bặt hai tiết liền. Vừa mở cửa ra, một tràng cười liền ập đến.

"Changkyun-ssi, cậu đi nặng à, hay táo bón rồi?" một nam sinh ngồi đầu bàn nói, hiện giờ trong lớp không có giáo viên vì là thời gian chuyển tiết.

"Không chừng là tranh thủ hẹn hò, Hyungwon lớp A nghe nói lúc nãy trốn học trước mặt thầy giáo luôn"

"Ôi, bây giờ xã hội tiên tiến đến mức này rồi sao, ban ngày ban mặt cũng có thể..."

"Đủ rồi!!!" Changkyun hét lên, làm cả lớp im bặt.

Liếc một vòng, Changkyun lao đến chỗ ngồi rồi gạt hết sách vở vào cặp, sau đó bỏ về trong bầu không khí quỷ dị của lớp học.

Changkyun không muốn ở đó đối phó thêm giây phút nào nữa, ồn chết được.

Cậu bỏ ra bờ sông Hàn, dựa người vào lan can, cậu thấy mình như mấy thanh niên thất tình chuẩn bị nhảy xuống sông tự tử rồi tự bật cười vì suy nghĩ này. Hoa anh đào ven đường đã bắt đầu nở, nhưng có lẽ đến lúc hoa tàn, cũng không có người đưa cậu đi ngắm nữa rồi.

Vậy mà cậu còn nghĩ sẽ cùng Hyungwon nhậu một trận dưới gốc cây cơ.

Ngắt một bông hoa bỏ vào miệng, hương anh đào thoang thoảng chợt tan trên đầu lưỡi Changkyun.

Lúc nhỏ, hình như có ai đó đã nói với cậu rằng những bông hoa này rất ngon, lúc đấy cậu chỉ nếm ra vị đắng, bây giờ cũng thế, nhưng là vị đắng làm người ta nao lòng. Như vị của... thất tình.

-----

"Changkyun à, hương hoa anh đào thơm quá"

"Dae hyung"

"Có muốn nếm thử không?"

Người lớn hơn bứt một bông hoa đưa đến trước miệng Changkyun, cậu nhóc lập tức bặm môi.

"Hoa làm sao mà ăn được??"

"Thử đi, ngon lắm, vị như kẹo vậy?"

"Thật sao?"

"Ừm"

Và cậu nhóc Changkyun 10 tuổi bán tín bán nghi hé môi ngậm bông hoa vào miệng.

Nhai được vài lần cậu lập tức nhè ra.

"Ahhh, lừa đảo, đắng quá"

"Hhahahaha"

Người lớn hơn vừa cười vừa xoa đầu cậu nhóc, cũng bứt một bông hoa cho vô miệng.

"Nhả ra đi Hyungwon hyung, đắng lắm."

"Em đúng là không biết thưởng thức, không thấy hương vị nào sao?"

"Đắng" Cậu nhóc nhăn mặt khi nhớ đến đóa hoa kia.

"Thôi hái tiếp đi, viện trưởng bảo là sẽ làm mứt hoa anh đào mà."

"Vậy bữa sáng của Changkyun về sau thê thảm rồi" Cậu nhóc mếu máo khi nhớ đến món bánh mì phết mứt ưa thích của mình, mứt đắng như vầy làm sao mà ăn.

"Haha" Hyungwon chỉ bật cười, một tay cầm giỏ, một tay dắt tay cậu nhóc tiếp tục đi trong rừng hoa.

------

Mở điện thoại lên, Changkyun nhìn thấy hơn hai chục cuộc gọi nhỡ từ Hyungwon. Cậu tìm đến thư mục tin nhắn.

"Em đang ở đâu"

"Anh đợi em ở sân thượng, không gặp không về."

"Changkyun à, sao em còn chưa tới?"

Changkyun tắt điện thoại, hiện giờ cậu không muốn gặp Hyungwon, nhưng con người ngu ngốc đó sẽ vẫn cứ đợi cho coi, trời mưa còn đợi được cơ mà.

Hái thêm một vài đóa hoa nhét vào túi, Changkyun lại trở về nơi mình vừa trốn ra.

Mở cửa sân thượng, một chút ký ức trong ngày mưa hôm đó chợt ùa về trong đầu Changkyun.

'Vậy mà bảo sẽ không để mình cô đơn nữa, lừa đảo.' Cậu lẩm bẩm.

"Anh biết em sẽ tới"

Người nào đó ngồi bên lan can đợi đến mốc meo thấy cánh cửa vừa được mở đã chạy tới, giờ Hyungwon đang đứng trước mặt Changkyun.

"Tôi có chuyện muốn nói với anh."

Hyungwon nhìn ánh mắt lạnh lùng của Changkyun, trong lòng rơi lộp bộp.

"Vậy em nói trước đi..."

"Tôi không muốn làm người thứ ba, nên là... chia tay đi." Changkyun không nhìn thẳng mặt Hyungwon mà nhìn sang hướng khác, né đi ánh mặt lúc nào cũng u buồn kia.

"Em nói gì vậy? sao tự nhiên lại muốn chia tay? người thứ ba?" Hyungwon ngây người vì câu nói của Changkyun.

"Không phải anh có bạn gái rồi sao? chưng cái vẻ mặt ngơ ngác đó cho ai coi vậy" Changkyun gằn giọng, cố tỏ ra cứng rắn.

"Chuyện đó sao có thể?"

"Anh và cô ta... trước cổng trường... "

Hyungwon suy nghĩ, rồi như chợt hiểu ra, anh bật cười.

"Không phải như em nghĩ đâu, đấy là em họ của anh."

"Em họ?"

"Đúng vậy, mấy hôm nay anh rất muốn gặp em, nhưng vì cô ta nên không thể."

Bây giờ đến lượt Changkyun ngây người.

"Ý anh là?"

"Mẹ anh nhờ cô ta giám sát anh, chỉ trừ trong lớp học, còn lại thì cô ta cứ kè kè bên người anh, anh không muốn em hiểu lầm, nên vẫn đang nghĩ nên làm thế nào để giải thích với em."

"Sao mẹ anh lại nhờ cô ấy giám sát anh?"

"... Ừm, bà ấy biết chuyện của chúng ta, và không hài lòng cho lắm."

Changkyun nghe xong lời này của Hyungwon, chợt thấy bản thân như bị đánh bốp một cái, trong đầu phát ra âm thanh 'nhầm rồi, hiểu nhầm, là hiểu nhầm!!!'

"Hyung, kể rõ lại cho em."

Và hai người lại ngồi bên chiếc lan can kỷ niệm hôm nào nói rõ lòng nhau một lần nữa.

Sau khi hiểu ra mọi chuyện, Changkyun chợt thở ra một hơi, vậy là Hyungwon không có phản bội cậu.

"Mẹ anh bây giờ phải làm sao?" Changkyun lo lắng hỏi.

"Em đừng lo, mẹ anh không phải là người cổ hủ, chỉ là tạm thời bà chưa chấp nhận được, anh sẽ từ từ nói cho bà ấy hiểu."

"Có cần em giúp không?" Changkyun chưng bộ mặt "rất cần được sai khiến" khiến Hyungwon nhịn không nổi mà đưa tay bẹo má cậu.

"Lúc nãy em làm anh hết hồn đấy có biết không, lần sau không cho phép nói chia tay nữa."

"Em biết rồi." Changkyun thấy mình lúc nãy đúng là ngu ngốc, chưa tìm hiểu rõ ràng đã bù lu bù loa, còn chạy ra sông nữa, ôi thật là...!!!

"Nhưng em thấy anh đi với cô gái khác rất không hài lòng sao? ghen sao?" Hyungwon cười gian, bắt bài cậu người yêu.

"Không có!" Có chết Changkyun cũng không nói ra việc cậu đã đến nhà thể dục ôm mặt một hồi vì đau lòng.

"Changkyun-ssi, không thành thật như thế là không tốt" Hyungwon lấy tay ôm hai má Changkyun, kéo mặt cậu lại đối diện với anh.

"Nói, Hyungwon là của Changkyun, không cho phép đi với người khác"

"Gì chứ, anh nói nhảm gì vậy?" Changkyun đỏ mặt vì lời nói sến súa của Hyungwon, cậu hất tay anh ra.

"Hôm nay anh bị khùng rồi." cậu la lên.

"Đúng đó, bác sĩ Changkyun à, cho tôi uống thuốc đi." vừa nói xong Hyungwon đã sáp đến ôm lấy Changkyun, làm cậu không kịp trở tay.

"Anh..."

"Yên một lúc nào, để anh uống thuốc."

Hyungwon vui vẻ tận hưởng liều thuốc "Changkyun" trong vòng tay. Changkyun thì quyết định mặc kệ.

May mắn, họ đã giải quyết được hiểu lầm, ánh mắt lạnh lùng của Changkyun lúc nãy vẫn còn làm Hyungwon rùng mình, cậu nhóc của anh lại nhìn anh xa lạ như thế, anh không muốn chút nào.

"Trên người em có hương hoa anh đào."

"Thì sao?" Changkyun ngẩng đầu hỏi.

"Anh thích lắm."

Ai đó lập tức đỏ mặt, vùi vào trong lòng người lớn hơn.

--- Hết chương 19 ---

A/N: Đúng là không thể ngược hai bạn chẻ quá lâu =)))))) tâm can lòng mề gì đều không yên =)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip