Chương 7: Đồ ngốc

"Chết tiệt, kế hoạch đã gần thành công, chỉ tại mày lên cơn gì đó!"

Wonho im lặng dựa tường, nhìn Minhyuk đi qua đi lại còn miệng thì chửi liên tục.

"Khỉ thật, tí nữa thì nó đẹp mặt..."

Minhyuk đã tính toán rất kĩ, nhưng không ngờ giữa đường thằng điên Wonho lại dở chứng. Nhưng vẫn còn may, hắn thu về được một đoạn băng.

"May cho mày là tao đến đó lấy máy quay đi!"

Wonho ngẩng đầu lên nhìn Minhyuk, hắn chợt nhớ ra, trong lúc vội vã, hắn chạy đi mà bỏ lại cái máy quay, và nó vẫn còn bật.

"Viên thuốc mày nhét vào mồm nó còn có ích hơn mày nhiều."

Wonho khẽ nhăn mặt, hắn chưa thể hình dung ra được, thằng nhóc kia ở đó một mình, vẫn bị trói... thì làm gì được?

Và Minhyuk nhanh chóng giải đáp những câu hỏi của Wonho.

"Mày đoán xem, Im Changkyun có khá nhiều người đu bám đấy." và dĩ nhiên Minhyuk đã gạt Hyungwon ra khỏi danh sách đó.

"Tao muốn xem đoạn băng đó."

Minhyuk bật cười.

"Được thôi"

Hắn lấy một chiếc thẻ nhớ trong ngăn kéo nhét vào laptop trên bàn. Và đoạn phim hôm đó hiện ra trước mắt Wonho.

"Nếu Hyungwon thấy được thứ này, thì chắc chắn sẽ tức lên mà bỏ nó thôi." Minhyuk đắc ý nói.

"Mày có sao ra bản nào chưa?" Wonho liếc sơ qua màn hình máy tính, lơ đãng hỏi Minhyuk.

"Chưa, tao tính cho mày coi trước... này mày làm gì đấy?"

Minhyuk la lên khi thấy Wonho tắt đoạn phim, lấy thẻ nhớ ra... và rồi bẻ đôi nó.

"Chết tiệt Shin Hoseok, mày điên à!" Minhyuk lao đến nắm lấy cổ áo của Wonho giật lên đầy giận giữ.

Wonho nghe thấy cái tên đáng ghét nhất trên đời kia của hắn, liền chợt gằn giọng.

"Lee Minhyuk, mày nên biết đâu là giới hạn."

Minhyuk biết mình lỡ lời, nhưng hắn gần như mất bình tĩnh khi thấy Wonho bẻ tấm thẻ.

"Tốt nhất mày nên cho tao một lí do chính đáng để không đấm vô mặt mày"

Wonho mỉm cười, gỡ tay đang nắm cổ áo mình của Minhyuk ra rồi nói với hắn.

"Lí do là mày đánh không lại tao."

Và rồi hắn mở cửa bỏ đi, để lai Minhyuk gần như phát điên vì thằng bạn tự nhiên dở chứng.

"Mày được lắm Im Changkyun, mày bỏ bùa luôn cả Wonho rồi sao? mày cứ chờ đấy, tao sẽ không để yên cho mày!"

Minhyuk lượm chiếc thẻ nhớ đã gãy đôi trên sàn nhà lên, nắm trong tay, thật chặt.

---

Wonho cho hai tay vào túi áo khoác, cúi gằm mặt mà đi.

Mỗi lần nghe thấy cái tên kia hắn sẽ cực kì khó chịu. Vì Shin-Ho-Seok, ba chữ này chính là nỗi ô nhục của hắn.

Hắn đi lang thang qua nhiều con phố, đụng phải vài người, có người chửi, có người thấy dáng vẻ dữ dằn của hắn lại chẳng nói gì. Nhưng sau tất cả, hắn vẫn không biết nên đi về đâu.

Nhà sao? hắn từ lâu đã không còn cái gọi là nhà nữa rồi.

Đôi lúc hắn tự cười vào mặt mình khi soi gương, vì hắn thật hào nhoáng, khác xa thứ xuất thân nhơ nhuốc và dòng máu dơ bẩn đang chảy trong người hắn.

Shin Wonho à, mày thật đáng thương.

Nhớ đến thằng nhóc Changkyun, lòng Wonho chợt se lại. Một thằng nhóc sạch sẽ đến thế lại có một tấm lưng trầy trụa, nó rõ ràng không giống Wonho, nhưng lưng của nó lại... nhớ lại những chuyện trước đây, Im Changkyun, thằng nhóc này Wonho thực ra chả biết gì về nó, hắn chỉ ghét nó bởi vì Minhyuk ghét nó, và Minhyuk là bạn hắn.

Đi hòai cũng phải đến, ngay khi trở về căn phòng nhỏ trên tầng áp mái của mình, Wonho lập tức ngả người lên chiếc giường đơn trong góc. Hắn gần như đã thiếp đi, nhưng bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc.

"Yongseyo?"

"Hoseok à, dạo này con..."

'tít'

Chỉ vừa nghe tên mình được gọi hắn đã cúp điện thoại, chỉ có một người gọi hắn bằng cái cách kinh tởm đó. Ngày hôm nay thật quá nhiều chuyện làm hắn nhức đầu.

Wonho day trán, lấy một viên kẹo cà phê trên bàn bóc vỏ rồi nhét vào miệng. Dù mệt mỏi đến đâu hắn vẫn phải tính táo, vì tí nữa hắn phải đi làm thêm...

---

'reng... reng...reng'

Tiếng chuông ra về vang lên làm học sinh trong lớp ồn ào hẳn lên.

Changkyun dọn cặp, dạo gần đây cậu không được ở lại trường sau giờ học nữa, vì Shownu đã cho người tới đón cậu, nói là muốn giữ cậu an toàn.

Changkyun thực ra muốn tìm Jooheon để hỏi rõ chuyện hôm đó, nhưng cả tuần nay cậu không thấy mặt anh đâu, hình như anh ta tránh cậu.

Bây giờ mỗi lần nhớ đền chuyện hôm đó Changkyun vẫn còn rất mơ hồ, có vài hình ảnh của Jooheon xẹt qua trong đầu, nhưng cậu không tài nào nắm bắt được.

"Tuần sau là sinh nhật em rồi, em có muốn mời bạn không?"

Shownu nói khi cả hai đang ăn tối, Changkyun ngờ ngợ, hình như đúng là tuần sau, nhưng cậu vốn không thích tiệc tùng, nên đã bảo anh đừng tổ chức gì cả. Dạo gần đây cậu còn bước vào kì thi, cũng chẳng còn tâm trí để tâm đến điều gì nữa.

---

Chankyun đang đi dọc hành lang thì thấy Hyungwon, cậu gật đầu chào anh rồi đi lướt qua, cậu đang bận đi lấy hồ sơ ở phòng giáo vụ.

"Changkyun"

Hyungwon nào để cậu đi dễ dàng đến thế, anh đã ngay lập tức lẽo đẽo theo sau cậu.

Cái con người Chae Hyungwon này, Changkyun thật không biết nên đối xử như thế nào, anh không đòi hỏi bất cứ điều gì, cứ thế mà ở bên cậu, những tin đồn anh đang đeo đuổi cậu cậu đã nghe được cả trăm lần rồi, nhưng anh lại chưa từng hé răng nói bất cứ một câu nào quá giới hạn. Cậu bước xa anh một bước, anh lại bước những bước nhỏ hơn để trở về đúng khoảng cách ban đầu với cậu, không gần hơn không xa hơn, luôn là như thế.

"Hyung à."

Gương mặt đẹp trai của Hyungwon khi nghe được Changkyun gọi mình lập tức nở một nụ cười thật tươi. "Anh đây!"

"Anh... giúp em đưa tờ giấy này cho cô Lee được không?" Changkyun rút một tờ giấy trong cặp ra đưa cho Hyungwon, anh không do dự cầm lấy rồi quay lưng bước đi. Changkyun nhìn bóng anh khuất sau hành lang, thầm mắng mình thật không kiên định, vừa rồi cậu đã muốn nói "Hyungwon à, em đã có người mình thích, anh cũng hãy kiếm một người phù hợp." nhưng mãi mà nói không thành lời. Ánh mắt Hyungwon nhìn cậu đầy chờ mong, cậu thực sự không thể gieo rắc nỗi buồn vào đó. Cậu có người cậu thích, nhưng người ta cũng đâu thích cậu, làm tổn thương nhau cũng chẳng có nghĩa lí gì...

Changkyun đi đến phòng giáo vụ, nhưng từ đằng xa, có một người đứng ở góc hành lang vẫn nhìn chằm chằm cậu.

Minhyuk nghiến răng, nụ cười của Hyungwon sao lại chỉ nở mỗi khi gặp nó, ánh mắt chỉ luôn nhìn một hướng, nó làm Lee Minhyuk hắn trở nên thật thê thảm, điều này hoàn toàn không thể chấp nhận được!

"Tao nói rồi, mày không có cửa với Chae Hyungwon đâu, kiếm thằng khác đi, thằng ẻo lả đó có cái quái gì để mày thích không biết?" Wonho vẫn đứng cạnh Minhyuk nãy giờ lên tiếng.

Sau cuộc cãi vã hôm đó, hai người cũng chẳng giận nhau lâu, dù sao Wonho cũng quen chơi với Minhyuk rồi.

"Mày làm sao vậy Wonho, hôm đó rốt cuộc chuyện gì xảy ra? mày chợt thấy lương tâm cắn rứt, Im Changkyun quá dễ thương hay là điều quái quỷ gì đấy mà bây giờ mày thái độ khác hẳn với tao?"

"Tao chỉ không muốn mày tốn thời gian vào cái trò yêu đương vớ vẩn này!" Wonho nhún vai, còn Minhyuk thì bỏ đi trong bực tức.

- Hết chương 7-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip