[Jake×Arthur] God's beloved

Summary: Lại là ep 6 extended. Arthur không thể lãnh án tử nếu các vị thần còn muốn giam cầm Ammit trong người y. Song Khonshu đã có kế hoạch riêng cho việc này và thế thần mới toanh của hắn, Jake Lockley cũng vậy.
Bước 1: Bắt cóc Arthur khỏi bệnh viện (đã xong)
Bước 2: Tạm thời nuôi Arthur tại điện thờ của Khonshu (đã xong)
Bước 3: Thử thách cố gắng không để Steven hay Marc phát giác ra và cố không làm "thân" với thằng chết tiệt này. (Gét go)

Warrning: có cả chút Khonshu×Arthur.

Đùa, cái vòng shipping của tôi sắp tròn như trăng rằm cmnr. Tới đăng thêm 1 cái MSJ × Khonshu nữa là tròn xoe.

The image above belongs to twitter @herahadeski.

Enjoy~

Chết là hết. Nếu suy nghĩ như vậy, Arthur có thể đón chờ viên đạn dễ dàng. Cõi lòng sẽ chẳng phải canh cánh thêm nỗi niềm nào nữa và đôi vai sẽ tuột rơi mọi gánh nặng. Sẽ chỉ có bóng tối vĩnh hằng đợi y, vùi chôn dưới ngàn lớp sa mạc ở Duat. Song Arthur hụt hẫng nhận ra bên dưới hàng mi nhắm nghiền là ánh sáng. Mảnh như sợi sinh mệnh mong manh. Y chớp con mắt mình để chúng có thể đón nhận thứ chói chang lạ lẫm sau hàng giờ liền nằm quen trong đêm lặng. Arthur nhớ bản thân bị bắn, bởi Marc, hay đúng hơn, bởi một nhân dạng mới toanh bên trong kẻ hỗn loạn, Khonshu đã gọi gã là Jake Lockley.
Khi sương mờ của cơn mơ đằng đẵng tan đi, trước mắt Arthur là những cột đá. Y biết nơi này. Một thời y từng quỳ gối ở đây, chân thành và kính cẩn, thờ phụng cho chân l‎ý và vị thần duy nhất, dưới trăng sáng tựa dòng thuỷ ngân. Arthur vội vã rũ mi, đuổi đi thước mộng tưởng miền xưa cũ. Có kẻ mang y đến đây và chẳng khó đoán được ai đứng sau tất cả chuyện này. Chao, y chỉ vừa bắt chuyện với chúng đâu tầm vài giờ chứ mấy.
Arthur cựa người khó nhọc, vết đạn bắn trên ngực nhói lên phản đối. Không có máu chảy, và y nghi ngờ rằng Khonshu thèm phí sức chạy chữa cho mình. Hẳn là một viên đạn rỗng, đủ để gây đau đớn cùng cực, nhưng chưa tới độ giết chết người ta. Làm Arthur chẳng ngăn nổi miệng khục khặc khúc khích, vị thần Mặt Trăng từ khi bò khỏi bảo thạch ít nhiều đã tính toán rồi đấy, không như trước hắn quá tự tin vào tín nhiệm cho chính mình. Y chật vật đứng dậy, chỉ để phản lực ghì chặt hai cổ tay, kéo cả người ngã trở xuống. Kim loại va vào nhau loẻng xoẻng, nặng nề ghìm da thịt đến tái tê.
Tiếng cười khẩy cất lên ở bên kia bóng tối, nơi ánh trăng le lói chẳng chạm tới chân trụ đá dài. Arthur ngưng cử động, hai vai vô thức gồng lên đề phòng. Giữa thinh không loé lên ánh lửa, Jake Lockley châm một điếu thuốc. Và trong ánh sáng tù mù chỉ tô sắc nửa gương mặt, con mắt tựa viên hồng ngọc chăm chú quan sát Arthur nhất cử nhất động. Kẻ trong tầm ngắm rùng mình, nhưng y che đậy sự ớn lạnh bằng một nụ cười hoà nhã, cũng chẳng câu nệ gì mà vào chủ đề ngay: "Sao chưa giết tôi đi?"
Gã đàn ông kia không đáp. Tia lửa dứt sau hộp quẹt để lại tàn đỏ nơi mù loà. Giờ khi đôi mắt của Arthur đã quen với màn đêm, y có thể nhìn ra hình bóng gã. Lockley vẫn mặc y nguyên như khi gã bắt cóc y khỏi bệnh viện, với mũ bê rết che khuất đi khuôn mặt vốn đã khó đoán định sắc thái, song con mắt gã hấp háy như toả sáng giữa âm u. Chỉ là chúng lạnh lùng đến giá buốt, nào khác ánh trăng đương soi mình từ trần điện. Gã đối diện cái nhìn dò xét chỉ bình thản nghểnh đầu, để làn khói bàng bạc tan vào hư không chùng chình im ắng. Arthur hạ đầu xuống, khuất phục trước kháng kiệt của sức lực và câm lặng, để cơ thể được nghỉ ngơi trên nền đá cứng, y khép mắt lại, mơ hồ giãi bày: "Mà đằng nào để tôi như này cũng chết được. Cậu cứ thoả thuê đi, về mà làm nô lệ cho con cò đó. Tôi dám cá vui vẻ ra trò đấy."
Chỉ trong chớp mắt, Lockley đã ở trước mặt y, bàn tay gã thô bạo chộp lấy cằm của Arthur, mạnh đến nỗi xương khớp muốn vỡ vụn. Sức nặng đè lên cơ thể hoà y với mặt đất dưới lưng. Arthur nhăn nhó đau đớn, ép khoé mắt cay xè những lệ. Trông y yếu ớt và mong manh quá, như thể Lockley chỉ cần chặt lóng ngón tay chút đỉnh, cũng đủ để lấy mạng con người này.
Song góc môi Arthur vẫn nhếch cao, nửa thách thức nửa chờ đợi điều không thể tránh khỏi.
Lockley buông tay ra, để lại mười đầu móng trên làn da tái thành dấu bầm đỏ. Chẳng phân cảm xúc lướt qua gã tanh lạnh, nhưng gã đứng dậy. Tiếng gót giày xa dần báo Arthur biết gã đã bỏ đi.
"Sướt mướt quá đấy. Ta chẳng nhớ nổi ngươi như thế này bao giờ."
Arthur mở trừng mắt. Chủ nhân lời mỉa móc kia ngồi trên ngai vàng đằng xa. Xung quanh bừng thứ ánh sáng dịu dàng của vầng trăng đến đỉnh.
"Khonshu." Y gầm gừ. Hắn ở đây, và có lẽ đã chứng kiến bằng hết. "Ngài định đày đoạ ta ư? Ta chẳng nhớ nổi Ngài là kẻ như này bao giờ."
Vị thần Mặt Trăng không khỏi cười lớn, chao cái thói khôi hài to gan lớn mật này chưa từng khiến hắn thất vọng.
"Vì ta đâu thể giết ngươi Osaze. Phúc phần của ngươi quả to lớn." Khonshu tiến tới bên con người bé nhỏ phủ phục. Arthur bất giác co người khi bàn tay sau lớp găng trắng đến sát gần mình. Nhưng sau cùng, nó chỉ lơ lửng trên đầu y ngập ngừng. "Ta cũng không chạm vào ngươi được Osaze à, tưởng ngươi phải biết chứ? Chính ngươi đã từ chối ân huệ của ta."
"Đừng... đừng gọi ta như thế." Arthur úp mặt xuống đầu gối tê rần, che đi lời cầu xin của y vốn yếu ớt càng hoá vô hình. Song y biết hắn nghe được - và thần thánh không thể chối từ thỉnh nguyện của kẻ có đức tin.
"Tốt thôi, A.r.t.h.u.r." Khonshu đáp, bình thản tới đau lòng. "Giờ ngươi là tù giam cho Ammit." Hắn nhổ cái tên kia như một thứ bệnh dịch, Arthur cảm nhận nàng bên trong phẫn nộ gầm thét. "Ngươi sẽ không chết đâu, ít nhất cho tới khi ta tìm được cách tiễn ả đi trước."
"Hẹn gặp lại Osaze."
Arthur thở một hơi đến cạn khô buồng phổi, chung quanh không còn động tĩnh. Y cảm nhận gò má ướt đầm trước khi biết bản thân đương rơi lệ. Gương mặt lãnh đạm của Lockley và lời đe doạ từ Khonshu ám ảnh trong trí, khiến thần kinh vốn căng thẳng đến kiệt quệ càng thêm kích động. Y chẳng thể đoán trước được những gì chúng sẽ mang tới cho mình, và càng chẳng dám nghĩ liệu y sẽ chống đỡ được đến đâu trước khi tan vỡ một lần nữa. Arthur đã sẵn sàng cho cái chết, và sau những thứ y trao cho nhân gian này, y xứng đáng được hưởng một kết thúc trọn vẹn lắm chứ.
Chỉ còn thinh không đáp dòng suy nghĩ hỗn mang, bủa vây câm lặng.

Arthur choàng tỉnh khỏi giấc nông cạn. Trời mới chỉ tờ mờ sáng. Những cảm xúc tiêu cực đêm qua tan đi cùng giọt nước mắt, để lại y bần thần nhìn nền đá dưới thân. Mùi thức ăn vảng vất trong không khí khiến cái bụng rỗng không chộn rộn. Một bữa sáng kê sát đầu y. Còn kẻ đã mang nó tới đương khoanh gối đằng sau. Lockley chẳng buồn ngước mặt, mọi chú ý gã đổ dồn vào vết thương trên tay mình. Arthur ngồi thẳng dậy, khiến tiếng chát chúa từ xích sắt vang xa, Lockley liếc y nửa con mắt, vẫn dang dở tra cồn lên máu đỏ xuýt xoa. Arthur nghĩ bản thân chắc phát điên rồi, bởi y bật cười, giòn giã bởi vẻ nhăn nhó không ngờ kia, tiệt quên mới vài giờ trước thôi, gã đã làm y sợ tưởng chết khiếp.
Lockley choáng ngợp tầm mắt y ngay phút giây đó, hệt như con hổ lớn rướn mình tóm con thỏ nhỏ. Bên cùi chỏ gã, chính xác và thô bạo đè lên yết hầu dồn dập thở, nghiến cả cơ thể còn vất vưởng đâm vào tường gạch. Hai tay Arthur ghì lên sức nặng kia, vô vọng kéo nó khỏi đường khí tắc nghẽn. "Nếu không vì mày còn có ích escoria, tao đã phi xác mày xuống cho sấu rỉa rồi."
"Ha,... ý cậu nói tôi nên mừng đó sao?" Arthur nhún vai, ngoan cố nhìn thẳng vào đối phương, dẫu nét mặt y giờ co quắp chẳng còn chút uy thế nào. Lockley thả y ngay giây phút con ngươi đỏ ké sắp lộn tròng. Để không khí xộc vào buồng phổi Arthur đau đớn thành tiếng ho. Y khuỵ gối, ôm lấy cổ họng mình sù sụ ./. Mái tóc lâu ngày không đụng tới đã dài tới vai, giờ loã xoã che đi biểu cảm tím tái. Harrow dùng một tay kéo chúng sau tai. Có nét nữ tính sau hàng động y uyển chuyển, khiến gã đàn ông đứng trên không khỏi nhướn chân mày, hẳn là hậu quả từ Ammit đang tồn tại trong cơ thể. Nhưng gã sẽ chẳng dành cho kẻ này dù chỉ là một gợn thương cảm, chẳng đời nào, gã chỉ cần y sống, cho tới ngày Khonshu có thể vứt bỏ chấp niệm cũ, cho tới ngày gã đạt được mục đích của mình.
Jake giãn những ngón tay, thả rơi vòng xích nặng vốn xiết chặt cổ tay kia. Gã lầm bầm khó chịu. Những chuỗi bạo lực thừa thãi ép lớp da chưa lành lại rỉ máu.
Harrow cuối cùng cũng điều hoà được nhịp thở. Y ngoan ngoãn cầm đĩa súp nóng hổi, từ tốn đưa từng thìa một. Tao nhã như thể đôi tay y chẳng đương run rẩy trong hùng hãi. Lần nữa khiến Jake phải kinh thiên. Bản năng cảnh cáo gã không được đánh giá thấp kẻ này. Chiến thắng lần trước có khi chỉ là ngẫu nhiên. Bởi Harrow đâu biết thứ y phải đối mặt, nên y chẳng hề phòng bị. Nhưng giờ Jake đã bại lộ, nên gã chắc chắn sẽ không thể lường trước những gì y có thể thực hiện.
Gã không được phép để lộ thêm điều gì nữa, Jake kết luận khi đôi tay vẫn thoăn thoắt tiếp tục băng bó vết thương. Song dòng suy nghĩ êm ái của gã đứt ngang khi Harrow lên tiếng: "Cậu băng sai hướng rồi. Vết thương sẽ nhiễm trùng đấy. Và cậu ừm, Marc và Steven...có biết sự tồn tại của cậu không?" Y nghiêng đầu, chán nản bơm cho đầu óc mệt mỏi y chút nhã hứng phù phiếm, đủ để y có thể vững giọng mình hỏi chuyện con người nguy hiểm đối diện.
Jake lờ y đi. Còn Harrow dường như chẳng còn sợ hãi. Y nhấc mình đến bên gã. Đỡ lấy cánh tay bị thương quá đỗi ân cần. Đôi mắt y cẩn thận xem xét độ sâu của vết cắt lẫn mép da tím bầm trước khi xoay chiều băng vải thấm đỏ, chậm rãi mà dịu dàng bó chặt nó. Mọi động tác của y nhanh lẹ và thuần thục không ngờ. Khiến Jake ngây như phỗng, trước nay gã chưa từng được ai chăm sóc mình. Song thoáng bối rối ấy tan nhanh tựa tia chớp hạ, rạch ngang thần kinh gã một hồi chuông. Jake đẩy Harrow ra, bàn tay lành lặn thuận tiện chộp cổ áo y xóc mạnh. Hắn tranh thủ kẻ kia còn váng vất liền lê cả xác y về phía bức tường, áp chế mà khoá chặt hai cổ tay ấy một lần nữa.
Harrow, gã nhận ra, chẳng hề phản kháng. Y chỉ đăm chiêu nhìn biểu cảm cứng ngắc trên gương mặt gã, nhìn cơ hàm gã bạnh ra trong cơn phẫn nộ trước sự cẩu thả của chính mình.
Lần này, Jake là người quay đi trước.
"Tại sao mày có thể thoát khỏi Khonshu?"
"Hử..." Harrow hỏi lại, thất thần đến ngây ngốc khi cái tên kia được đề cập.
"Hắn không đời nào để mày đi dễ dàng thế được." Jake khẳng định, gã không cần hỏi và cũng chẳng cần phải tường tận để biết điều hiển nhiên.
Đôi mắt Harrow cụp xuống khe khẽ, y tựa lưng vào tường. Chỉ trong tíc tắc tựa hồ cả thế kỉ, hai vai y bỗng nặng trĩu, hệt như phải gánh vác hết sức nặng một đời mình.
"À... cậu muốn tạo phản rồi đó ư?" Y khẽ khàng hỏi, nhỏ tới độ nếu Jake không đương chia sẻ cùng y một khoảng không khí, hẳn gã đã lỡ mất.
Gã chẳng lỡ song, cũng chẳng trả lời. Ngu ngốc làm sao nếu để kẻ thù xác thực được mục đích.
Một thoáng câm lặng thật lâu, đến độ Jake có thể nghe được cả những hạt cát dưới chân lạo xạo. Harrow vẫn cúi gằm đầu như vậy. Nhưng trước khi gã quyết định đứng lên, hai bàn tay gầy xiết lấy ve áo sơ mi bên trong, dùng lực phi thường kéo cả người gã xuống.
Cho một nụ hôn. Mà cũng chẳng phải, vì đôi môi kia mím chặt khi con mắt toan tính ẩn sau rèm mi rung động như lông quạ. Jake nếm được mạch nha và gạo từ bữa sáng hoà lẫn vào khét đắng của thuốc lá. Và sương đêm hẳn đã ám lên da mềm cơn giá buốt, bởi nhiệt độ từ cơ thể kia thực khiến gã rùng mình.
Jake bứt người ra, đẩy Harrow vào bức tường lần cuối, tàn ác tận cùng khiến cả cơ thể sau va chạm liền sụp đổ.
Harrow khanh khách cười, nhọc nhằn giữ bản thân không sặc chết, kiêu hãnh ngẩng đầu.
"Cậu phải trao trái tim mình cho hắn. Lockley à." Y ngâm nga. "Vì sau cùng, chúng ta đều là những kẻ được thánh thần ân sủng (*)."
Tbc. (Maybe)

An: Có một chiếc fic Khonshu/Arthur rất hay, bạn tác giả đã viết rằng Khonshu khi trò chuyện bằng tiếng Ai Cập với Arthur sẽ gọi ổng là Osaze, nghĩa là "người được (thánh thần) yêu thương" hay kiểu dịch tiếng anh là "God's beloved child" ấy. Úi trời nghe nó thú vị gì đâu. Vì một cái fic máu chó mà tôi cứ đăm đắm ship ổng với lão thần mất nết quài quài.
Còn tại sao đang yên đang lành tôi lôi Jake bé con ra ship với Arthur thì ̶v̶̶ì̶̶ ̶f̶̶a̶̶n̶̶a̶̶r̶̶t̶ ̶h̶̶ọ̶ ̶đ̶̶ụ̶ ̶n̶̶h̶̶a̶̶u̶ ̶r̶̶ấ̶̶t̶ ̶n̶̶o̶̶i̶̶c̶̶e̶, à không là vì tư duy hai xu của tôi là đã chĩa súng vào nhau được thì cũng có thể ụ nhau được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip