[Khonshu/Arthur] Arthur Harrow, you're a lunatic. (R-18)

Warning: R18. R18. R18. KHONSHU/ARTHUR. VIẾT RẤT TO.
(Tác giả để chứ cá nhân người dịch thấy mức này r16 là oke rồi.) CÓ CẢNH ₫** NHAU. QUÍ VỊ NÀO KHÔNG THỂ LÀM ƠN HÃY LÙI BƯỚC.

Author: AO3 road1909
The image above belongs to twt mor_dollar.

Summary: *Tác giả không khấu lược fic trên AO3.* Song có thể hiểu đây là câu chuyện thời còn mặn nồng của Khonshu và thế thần của hắn - Arthur Harrow (còn thời này có tồn tại thật k thì chả ai biết bởi cái nết mất dạy của nguyệt thần) và sự tích về bộ lễ phục cung Trăng.

Enjoys~

Khonshu phát hiện ra Arthur ở nhà kho sau quán bar bí mật. Y dựa lưng lên bức tường cáu bẩn, hổn hển thở giữa hàng đống xác người đổ rạp tựa hàng tàn pháo giấy.

"Ý em 'một mình' là đây hả?" Nguyệt Thần nặng nề đay nghiến, cơ thể hắn rung lên nuốt bớt phẫn nộ vào trong lòng. "Phải ta đã dung túng em quá rồi chăng?"

Arthur đã tự ý hành động. Trái với ý nguyện của vị thần của y và giờ đây lại tiếp tục bất tuân hắn thêm lần nữa.

Bởi, y không đáp một lời nào.

"Em có thể mất mạng!"

Arthur bật cười, khôi hài quá. Như thể bản thân chẳng đương nhuộm máu đỏ túa từ những vết thương.

"Tôi vẫn sống đây thây."

"Nào, để ta..." Khonshu bất lực không giáo huấn nổi con người ngoan cố, chỉ biết thở dài. Hắn quỳ xuống bên kỵ sĩ chiến bại của mình. Đôi tay khổng lồ giang ra muốn mang sạch đi đau đớn.

"Xin Ngài, gượm đã." Arthur ngăn Nguyệt Thần lại.

Y nhướn người. Cánh tay phải lành lặn vuốt ve lớp xương lạnh lẽo đầy âu yếm. Tay trái y gãy rồi, lủng lẳng bên thân, nhác vừa kinh dị, vừa chua xót. "Bẻ nó đi." Arthur mượt mà đề nghị, khiến vị thần của y đương tận hưởng êm ái bỗng rùng mình kinh hãi.

"Em vừa nói gì cơ?" Hắn không tin vào lời vừa qua tai, vồn vã hỏi lại.

"Bẻ nó đi, đằng nào Ngài cũng sẽ chữa nó mà."

"Arthur Harrow ơi! Em điên rồi."

"Tôi biết..." Arthur nỉ non, giọng y càng lúc càng hẫng hụt, nhẹ bẫng tựa đường thở. Nếu vị thần kia còn chần chừ thêm nữa, chắc chắn y sẽ chết. Chết vì sự ngu ngốc lẫn ngang bướng của chính mình. Chết vì Khonshu đã chẳng chiếu cố y. Dẫu thứ y đòi hỏi rõ trái khoáy nhường nào. "Nên xin Ngài, làm ơn."

Hắn còn nước làm gì khác đây.

.

Khonshu tóm lấy bàn tay vẫn đương âu yếm bên má mình, dễ dàng bẻ ngoặt nó như một nhánh củi.

Giờ Arthur, tình trạng của y thảm hại quá chừng. Y có trên dưới mười phát đạn vào chân, và hai tay đã không còn cử động được nữa. Gương mặt hốc hác loang trong máu chẳng phân biệt nổi của ta hay địch.

Thảm hại quá chừng, con người là vậy đó, và cũng mê muội làm sao.

Arthur thở không ra hơi, cơn đau thể xác như muốn ngắt đầu não y ngất xỉu. Y liếm môi mình mặn chát, thều thào:

"Liệu Ngài sẽ làm tình với tôi chứ, thưa Ngài? Ngay tại đây.."

Đây... là giữa hàng cái xác ngổn ngang. Là giữa những kẻ đã chết không còn nhân dạng bởi vết lưỡi liềm xé nát gương mặt kinh khiếp.

"Em không phải cầu xin ta bất cứ điều gì cả, em biết mà." Khonshu nâng cơ thể thương tích ấy lên, đầy cẩn trọng. Một tay đỡ gò má sứt sát, giúp Arthur dễ dàng đặt lên mặt hắn những nụ hôn. Tay còn lại chu du khắp chốn, dịu dàng nhất mực. "Em biết rồi ta sẽ cho em mọi thứ."

Chiếc cúc quần ương ngạng y hệt chủ nó, khiến Khonshu thực muốn toát mồ hôi. Arthur chỉ bật cười khúc khích. Kiên nhẫn của Nguyệt Thần đâu nhiều như cát, nên hắn chỉ đơn giản móc ngón tay mình ra sau cái lưng run rẩy, mạnh bạo xé thứ thừa thãi ra.

"A!" Con người kia la lên, chưa khỏi khoái chí. "Ngài làm rách mất rồi. Cái quần này tôi rất thích." Y nửa giọng trách, nửa còn lại chỉ có sướng sung.

"Biết vậy sao còn mặc?" Hắn nghiêng đầu hỏi, bộ điệu hẳn đương muốn nhướn chân mày. Quả đã quá dễ dãi với y rồi đấy.

"Đâu thể không mặc. Tại Ngài." Arthur thì thầm, rúc sâu đầu vào ngực hắn, vô tình hữu ý khiến lời y nói Khonshu càng nghe rõ thêm. "Nhìn thấy Ngài luôn khiến tôi kích thích không thể chịu nổi. Để kẻ thù thấy vậy đâu có hay." Hai tay hắn xiết thêm chặt, cạ người Arthur lên hạ thân cứng ngắc, ngấm ngầm biểu lộ rằng nào chỉ mình y chẳng thể chịu nổi.

"Ahh, xin Ngài, đừng hành hạ tôi như vậy." Arthur sụt sùi rên qua góc miệng cong cớn. Lụa là mềm mại chính như ánh mắt của kẻ say tình.

Khiến Nguyệt Thần ngọng vo cả lưỡi. Ai đang hành hạ ai cơ? Sao kẻ đi rù quyến người khác lại được quyền lên tiếng trước chứ?

Hai bàn tay giữ lên hông, nhẹ như không dìm cả con người kia ngoan ngoãn xuống ham muốn nóng bừng.

Cơ thể Arthur ngưng phản kháng, cứ vậy chậm rãi, chậm rãi hoà thành một.

Khonshu dừng cử động, phút giây thế này không cần vội làm gì.

Arthur bắt đầu phát tiếng nấc khan, vốn dĩ chẳng tài nào quen được cảm giác lấp đầy đến bí bức. Thân thể vô năng giờ không kháng cự được. Nguyệt Thần càng kéo dài, y càng chẳng nể nang gì mà rền rĩ thêm đỏ mặt.

"Nhỏ cái miệng. Người chết rồi em còn định gọi dậy ư." Bàn tay nhanh chóng bịt ngang cái miệng kia, hắn làu bàu mắng. Arthur nhìn vị thần trân trối, trước khi há miệng ra mà mút một ngón tay hắn vào.

Cơ thể Khonshu kịch mức chịu đựng, tự động tiến tiếp. Nguyệt Thần liếc vẻ đắc thắng dưới thân rồi nhấn một ngón nữa trả đũa thứ ngỗ ngược.

"Ưmmg..." Arthur sặc sụa ho, nghiêng đầu tránh né. "Chủ nhân, ahh..thực lớn quá, không thở n..ưmgg."

Song, Khonshu bỏ ngoài tai ý van vỉ, bốn ngón tay xâm thẳng vào khoang miệng nóng ẩm, để nghịch ngợm cái lưỡi vẫn đang cố nhả lời kia. Không báo trước mà kéo nó ra ngoài.

Arthur khục khạo trước hành động đột ngột, chẳng thể lên tiếng thay tình cảnh mình được nữa. Góc miệng mở rộng dồi dào cho dãi dớt trượt xuống cằm, hoà cùng nước mắt và máu mặn thành giọt thấm tận lớp vải xô dưới thân. Y ngoan ngoãn giữ lưỡi mình yên tại, khò khè thở hệt con thú động tình.

"Dâm đãng quá rồi." Khonshu nhạt giọng nhận xét, hắn là muốn thấy thức biểu cảm này từ lâu.

Thức biểu cảm có một không hai - trên gương mặt Arthur khi y chẳng còn là gì hơn món đồ chơi cho Nguyệt Thần tiêu khiển.

Vô tình, thánh thần là vậy đó, song cũng đầy vị tha.

"Thứ lăng loàn." Vị thần rít lên se sẽ. Cơ thể to lớn gần như đổ gục xuống con người dưới thân trước tác động của khoái cảm rền vang tựa cơn bão. Arthur chịu lực kinh hoàng chỉ còn biết hứng trọn, y nhắm mắt rên ư ử không nên lời. Khonshu chỉ đợi y như vậy, để hắn cuối cùng có thể chữa lành lặn mọi hư tổn trên từng tấc thịt da. Arthur vòng cánh tay mình qua bờ vai rộng.
Cuối cùng cũng có thể ôm lấy hắn.

"Arthur Harrow, em là của ta thôi đấy. Chỉ thuộc về mình ta thôi."

"Mình Ngài thôi, Nguyệt Thần ạ..." Arthur trung thành lặp lại, vòng tay xiết thêm chặt chẽ. "Của một mình Ngài thôi."

.

"Ngài thật sự định để tôi mặc thứ này ra đường ư?" Arthur nhăn mặt, thứ này y ám chỉ chiếc khố không ra khố, quần không ra quần đang ém chặt lấy người mình. Khonshu có thể mặc nó đấy, vì hắn là thần. Còn Arthur ư, mơ tưởng. (Đính chính luôn Marc mặc cũng được nhé, mlem lem)

"Ta chẳng thấy có vấn đề gì cả."

"Ngài không thể biến ra cho tôi một bộ đồ tử tế sao?"

"Ta không phải phù thuỷ."

"Loki làm được mà."

"Đừng có bao giờ." Khonshu gắt gỏng bất mãn. "So sánh ta với lũ dã thần phương Bắc ấy."

"A, vậy xem ra tôi vẫn là nên theo Loki nhỉ. Biết đâu ngài ấy cần một môn đệ?" Arthur bướng bỉnh châm kích. Nguyệt Thần quá là dung túng cho y rồi.

"Em dám sao?"

"Không dám, không dám. Nhưng mà..." Khonshu đành tháo chiếc áo choàng sau lưng, khoác lên con người vẫn đương ngang ngược cãi, rồi kéo sụp mũ chùm lên đầu y, bắt y im miệng.

"Thế này được chưa?" Nguyệt Thần nhỏ giọng. "Đây là lễ phục. Chỉ dành cho những lữ hành thờ phụng Mặt Trăng."

Thờ phụng ta. Nhưng hắn không hề nói. Arthur khắc sẽ tự hiểu...

"Được rồi." Y đáp.

"Vậy đi thôi."

"Nhưng chân tôi đau, Nguyệt Thần à, chỗ đó cũng rất đau nữa. Ngài bế tôi đi."

"..." Khonshu bất lực không giáo huấn nổi con người ngoan cố, chỉ biết thở dài. Hắn quỳ xuống bên kỵ sĩ bất bại của mình. Đôi tay khổng lồ giang ra, dịu dàng quá đỗi nhấc y vào lòng.

"Lắm khi ta tự hỏi không biết ai trong hai ta mới là Thế thần nữa."

.

Câu chuyện của nhiều năm trước, vô tình hữu ý lại lội ngược dòng về với ngày sau.

"Arthur Harrow, mày điên rồi!" Marc bị khống chế dưới đất, chịu tác động từ mấy con người vẫn gầm ghè thét lên.

"Tao biết, khi xưa đã có kẻ bảo vậy rồi." Gã đàn ông trung niên nghiêng mái đầu điểm bạc thư thả đáp, bàn chân tựa cây gậy chống lẫn hình xăm trên cổ tay y đau xót. Song giờ đây, sẽ chẳng còn ai chữa lành chúng cho y nữa rồi.

Arthur cười nhạt, khôi hài như thế.

End.

Yeah, nếu trên chửa rõ, thì bộ lễ phục cung Trăng được truyền lại cho Marcừ của chúng ta đó :)) trong comic bố đường cho Marc bộ giáp chiến xịn xò lắm nguyên 1 bộ lướt đầy đủ bay vèo vèo trên trời chứ k phải nhảy dù như cái bánh sừng bòa đâu. Nhưng cá nhân tôi thích bộ lễ phục thánh điện Mặt Trăng hơn, chuẩn chất kị sĩ của thần ấy. Bộ trong comic giờ fans gắn cho Jake cũng rất là yêu. Mỗi tội đạo diễn lên tiếng là Jake k có hàng đâu nhé, có sao mặc vậy thôi. 🤣

Sáng nay dậy bỗng nhiên muốn simp Khonshu ghê gớm là tôi biết ngay có đại thần nhả hàng mà :)) road1909 chưa bh làm tôi thất vọng. Mỗi tội chap này ngọt lạ làm tôi phải ngồi xem lại có phải đúng bả viết mấy cái fic ngược tâm k :))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip