[Khonshu&Arthur] Glass

Summary: Trọng trách của kẻ đứng đầu oằn hai vai Arthur như phải đeo chân mình vào đôi giày quá lớn, song y thà đổ vào đó thủy tinh, còn hơn là loạng choạng lạc đường dưới vầng trăng đơn độc.
Warning: Missing screen tác giả chế thêm vào ep 3, lúc Arthur tâm sự mỏng với cái tượng Khonshu cute như cái chặn giấy ý.

Author: smileytiger28
The picture above belongs to twitter kong_nyeo
Enjoy~

"Có thể sẻ chia cho Người hay bí mật của ta chứ?"

Arthur Harrow không bao giờ lừa dối những kẻ tôi tớ của mình. Song chân lý mà y đương dẫn dắt họ vươn tới chưa một ngày nào khiến cõi lòng y nguôi ngoai tủi hổ.

"Rằng ta tận hưởng được thay Người hành đạo ra sao..."

Vì chẳng phải đó là điều Khonshu trông đợi ở y ư? Những đêm trường vật lộn, khi y vùng vẫy tưởng chết chìm dưới vầng trăng bạc. Trầm thăng và suy thịnh chẳng thể rửa sạch bẩn dơ. Chiến đấu tới hơi thở cuối cho công lý, dẫu lẽ phải ấy xa tầm với y tựa như chiếc phao với kẻ đã nằm cùng đáy biển sâu.

"Là tội lỗi lớn nhất mà ta phạm phải."

Giờ đây, khi y đứng trước một phiên xét xử dưới danh xưng của Ammit. Arthur sẽ nâng niu đôi bàn tay đối diện quá đỗi dịu dàng, đưa họ tới trước bệ đài giữa ngàn thu và cứu chuộc. Nếu bị cáo trong sạch, y sẽ chẳng ngần ngại nở nụ cười nhẹ nhõm mà ôm lấy họ, hệt cái cách người cha đã đợi đứa con xa nhà quay trở về. Còn nếu không - thì trong những giây phút hiếm hoi sót lại trước khi linh hồn tội lỗi tan vào thinh không vĩnh viễn, Arthur sẽ nắm chặt đôi bàn tay dần giá buốt, cảm nhận sự sống kiệt quệ chảy khỏi cơ thể kia như nước triều sông Nile rút. Thề rằng bản thân sẽ chẳng được phép quen với thanh âm sắc nhọn khi cái xác ngã nền đất lạnh lùng.

"Ta mang ơn Người. Ngày đó nếu Người chẳng khiến ta hoàn toàn vỡ nát, có lẽ ta cả đời chẳng bao giờ hiểu được giá trị lớn lao của phục sinh."

Kẻ cai trị tìm kiếm những bầy tôi hội tụ "trách nhiệm" và "quyết đoán". Khonshu tìm kiếm thế thần hoàn toàn bởi "phẩm hạnh", chẳng buồn thiết thứ "phẩm hạnh" ấy sẽ dắt chúng nhúng chàm tới đâu, chỉ cần chúng thuận tiện cho vị thần điều khiển, là đủ.

Hẳn là sai lầm lớn nhất của Người rồi, Arthur vu vơ nghĩ. Khonshu luôn chọn con rối trung thành nhất để rồi căm ghét chúng khi lòng trung thành to tát ấy làm rối những sợi dây.

"Ta sẽ hoàn thành những điều Người không thể. Và khi mọi sự an bài, ta muốn Người phải nhớ: Rằng những dày vò của Người đã mài dũa nên ta. Chiến thắng của ta nợ Người ân điển."

Khonshu đã hỏi liệu Arthur có thể trở thành phục cừu giả của hắn, trở thành thứ vũ khí trên bàn tay hắn đương đầu với tàn độc của nhân gian. Arthur chẳng ngần ngại nhận lời, chỉ để sớm nhận ra y ngu xuẩn nhường nào, đồng ý với những điều y còn chẳng lường trước được. Y sao biết thế gian này đâu mới là sai trái. Chỉ biết khối óc y bấy mòn sau mỗi trận chiến, chỉ biết y quỳ gục ôm ruột gan mình lộn xộn úa khỏi khoang miệng, chỉ biết con tim y ngày qua ngày lỗ chỗ, mỗi câu hỏi phải làm thế nào đây tựa lưỡi dao ghim vào thứ thình thịch đập trào máu đỏ.

Khonshu đẩy y đến bên bờ vực. Trên đỉnh núi dựng nên từ trăm cái xác thật đơn côi. Y lạc lối rồi và vị thần lãnh đạm chẳng thiết quay đầu nhìn y lần cuối. Để con rối vô giá trị trên đỉnh những thức hỏng hóc, mặc cho nó gào thét tên hắn đến khản họng. Cầu xin hắn dẫn đường. Cầu xin hắn trở lại. Thế nào là tàn ác? Thế nào là sai lầm? Arthur chẳng thể biết bởi Khonshu chưa từng nói y hay.

Ammit nàng thì thầm vào tai y, khi nàng nắm lấy đôi tay y run rẩy và chai sạn những vết sẹo chẳng bao giờ lành nữa, nàng cho y thấy tội lỗi trên đời này.

Nàng sẽ dắt chân y đến bên kia sườn núi, dù chẳng có nghĩa là hành trình của Arthur sẽ nhẹ nhàng hơn. Sức nặng đoản trượng nàng trao cho chùng cổ tay y gầy gò muốn đứt gãy. Khiến con tim y luôn làm một nhịp hẫng khi cán cân kia trĩu đỏ. Nhưng ít nhất y đã có thể ngửi thấy cơn gió lộng dưới chân núi mang hương cỏ dại, không còn máu tanh và không còn bóng đêm nhập nhoạng ngàn câu hỏi chẳng hồi đáp. Y biết đến Chase cùng cái tài làm vườn của anh, y được nếm vị súp đậu lăng ngon lành từ những công thức gia truyền chỉ Victor nấu được, y học được ngôn ngữ bản địa Trung Mỹ thông qua Xochilt và y nguệch ngoạc viết nên vài ba con chữ Quan Thoại dưới sự chỉ dạy của Nicky. Một cộng đồng những con người vị tha đủ để có thể chấp thuận và hi sinh cho những điều khác ngoài chính mình. Tưởng tượng xem, nếu cả nhân gian đều có thể như vậy? Con đường sau cùng đâu thể tự có, phải là từ vạn bước chân người chịu đớn đau bước qua sỏi đá mà thành.

Y sẽ mang họ theo, những bậc tôi tớ kiên trung và thuần hậu ấy, dẫu trọng trách của kẻ lãnh đạo quá lớn với hai vai y tựa xỏ chân vào một đôi giày ngoại cỡ. Arthur sẽ đổ vào đó những miểng chai sắc nhọn nhất, để chúng phải vừa.

Bởi y đã vỡ nát từ lâu lắm, và trước bờ vực chờ đợi vị thần kia chỉ có tận cùng cô độc. Arthur sẽ tự bước con đường cho mình.

End.

Tn: Ep 6 không làm rõ được liệu Khonshu đã chấm dứt giao kèo với Marc hay chưa nhưng rõ là anh tôi và em bé có vẻ rất enjoy cái mâu mần đéo bị con cò ngàn tuổi làm phiền nữa. Còn trong comic thì cứ mỗi lần MK và "bố đường" xích mích nhau thì cảnh đều thảm kiểu như này:

Nên có lẽ do thời gian làm thế thần của Marc trong MK TV chưa đủ lâu để khăng khít. Thế là tôi lại tự hỏi còn Arthur thì sao? Rõ ràng ổng từng là thế thần của Khonshu đủ lâu để tan vỡ (trở nên vô dụng) và chia ngả. Liệu ổng có đau đớn như thế kia không? Nếu điều tệ nhất Khonshu làm với Arthur là lừa gạt (gaslighting) lòng tin cũng như khát vọng công lý của ổng (này chả đổ điêu nhé, với Marc lão diễn y chang cmnl) rồi bỏ mặc ổng đã biến Arthur trở thành một kẻ cuồng tín như hiện tại chỉ để chứng minh mình có thể làm được trọng trách lão cò giao mà không cần đến lão thì sao?
Cẩu huyết nhỉ, tôi biết mà.
Cái fic này không dài, và nói thẳng là khó hiểu, nhưng hiện tôi vừa đăng 1 cái r18 tự viết rồi nên muốn đưa cái fic này lên trước khi đăng một cái r18 liền kề nữa về cặp này với setup như kia. Đhs r18 của OTP viết thì khó mà của cặp đôi máu chó này vèo phát xong, chắc viết ngược quen rồi ngọt quá bị yếu đuối.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip