[Khonshu×Arthur] No Absolution.

Summary: vẫn là ep 6 nhưng mà kì hơn.
Hay chuyện nếu chỉ là nhân viên làm công thì đừng yêu sếp, không bạn sẽ bị giữ lại làm đời đời kiếp kiếp luôn đó nghe.
Author: AO3 Darkbaubel
Artist: Twitter kong_nyeo

Enjoy~

Cơ thể Arthur bất động tựa vào xe lăn. Y nghểnh cổ, chong mắt nhìn trần nhà trắng tinh không một mảng tối của khu hồi sức mà chúng mang y tới. Đầu óc y sắp tự đánh mất chút tỉnh táo còn lại rồi, chao, Arthur biết chứ. Sau cùng liệu y có thể giữ nổi gì đây, nếu từ ban đầu vốn đã chẳng hề có gì để níu giữ?

Với Ammit đang gào thét tận sâu trong tâm trí, nguyền rủa và nhiếc móc rằng thế thần của nàng thật ngu xuẩn, rằng đáng ra nàng nên kết liễu y ngay giây phút nàng thoát khỏi trói buộc; Arthur nghĩ bản thân đã quen luôn rồi. Y chắn tầm nghe của mình khỏi những lời độc địa tựa thuỷ triều đập loạn trong vỏ óc, dẫu sức chịu đựng của y đang bị bào mòn đi từng phút một.

Đáng nhẽ ta phải khôn ngoan hơn là tin tưởng một tên ngu độn như nhà ngươi. Arthur hướng mắt ra tấm kính cửa sổ. Dưới ánh đèn huỳnh quang chói mắt, cái bóng nơi đó chán chường nhìn lại y. Ngươi từng là thế thần của hắn! Đáng thương, lòng thành của ngươi dành cho con cò đó, có cộng hết chỗ thế thần ngàn năm lại vẫn còn thừa.

Ngươi yêu hắn. Nguyên nhân khiến cán cân của ngươi không cân bằng, là vì ngươi đã trao cho hắn con tim mình. Arthur mường tượng ra bóng dáng nàng trong đầu, hẳn Ammit đương khoanh tay, và nhìn y với sự khinh bỉ tột cùng. Ngươi lợi dụng ta làm vật thay thế. Lừa gạt chính mình rằng nếu ta tốt hơn thì tâm hồn ngươi sẽ chẳng còn vấn vương đến việc hắn đã vứt bỏ ngươi nữa.

Thảm hại làm sao, Arthur Harrow à!

"Đằng nào nàng cũng đã thua." Harrow cuối cùng cũng đáp, và sự uất ức trong giọng nói y khiến vài bệnh nhân cạnh đó phải ngoái đầu. Y nhận ra sai lầm của mình, hạ giọng thầm thì. "Giờ thì hãy im đi. Bằng không tôi sẽ nhảy xuống tầng một đấy, độ cao này chắc cũng đủ chầu ông bà rồi."

Được thôi, ngươi cứ trốn tránh đi, thằng hèn nhát.

Arthur gầm ghè cáu cẳm, y ngật đầu sang bên, mong mỏi có thể dốc cạn Ammit khỏi tai mình như những giọt nước lạc chỗ. Con mắt thất thần chằm chặp dõi theo hình bóng mình in trên kính cửa sổ, trông kinh khủng đến độ chủ nhân nó chẳng tránh được nhăn nhó. Giọng của Ammit lại văng vẳng bên tai.
Coi kìa, ngươi cứ như vừa phải bò lên từ những hoang mạc ở Duat vậy.

"Nàng có mong tôi nằm luôn tại Duat chăng? Như vậy tốt hơn biết mấy." Arthur làu bàu trong cổ họng, trước khi cảm nhận có kẻ đứng sát sau lưng mình. Hai bàn tay xiết chặt cán xe lăn, báo hại cơ thể y rung động tận não. Những chiếc bánh bắt đầu cọt kẹt chuyển mình. Y nghe kẻ đằng sau hội thoại với y tá, bằng thứ tiếng Tây Ban Nha sệt chất Mễ. Arthur chả chắc bản thân quan tâm họ nói gì, y còn chẳng buồn ngoái lưng. Kẻ kia bắt đầu đẩy chiếc xe đi, chậm rãi, song y có thể nếm được phấn khích trong tiếng huýt gió véo von vọng từ trên xuống.

Arthur đoán được đó là ai, khi đập vào mắt y ngổn ngang những cái xác của nhân viên y tế.

"Chẳng nỡ buông tha cho ta sao, hử?" Y thản nhiên hỏi, không giấu nổi chút thích thú trong lòng.
"Cállate (Câm mồm)" Jake mạnh bạo húc bệnh nhân của mình khỏi gờ cửa bệnh viện vào thẳng chiếc limo trắng ngay trước ấy. Buồng phổi của Arthur do hành động vô tình bị đánh văng cả hơi thở, song y ngay tức khắc trấn mình, bởi trước mắt y chẳng phải ai khác...

Ôi chao, người cũ của ngươi này, Arthur Harrow ơi, diện nguyên một bộ vest đến đón ngươi thôi đó.
Arthur lờ thẳng lời bóng gió ác độc.

"Khonshu" Y hoà nhã chào, đôi mắt y láo liên đậu khắp mọi nơi, trừ chính vị thần Mặt Trăng mà y vừa cất tiếng gọi.

Arthur, Giọng của Khonshu vang trong không gian chật hẹp tựa sấm rền, làm Arthur không khỏi thắc mắc chiếc xe này đáng nhẽ phải cách âm chứ, song, cũng êm ru đến kì lạ. Vậy đấy, đoán chừng y tận mạng rồi nhỉ? Ngu ngốc làm sao, rõ ràng là y chết chắc, thế thần của hắn chỉ cách y có một khung cửa sổ.

Arthur chỉ mong Khonshu sẽ nể tình cũ mà kết thúc cho gọn.

"Ngươi không thể chạm vào bọn ta," Arthur mạnh mồm khẳng định, song đến cả y cũng chẳng dám tin vào tai mình nữa.

Đúng là thế, Vị thần trước mặt Arthur thoải mái dựa vào lưng ghế, khiến lớp da êm ái đằng sau lún dần. Hai hốc mắt sâu hoắm hau háu nhìn con người đối diện hệt một con diều hâu nhìn con gà nhóc. Arthur thực nghĩ nếu hắn còn con ngươi, hẳn chúng đương ánh lên sung sướng trước nỗi sợ hãi của con mồi mình. Ngươi muốn biết một bí mật không? Rằng Marc Spector thật sự nghĩ ta sẽ mang vợ hắn ra thế chỗ cho hắn khi giao kết của hai ta chấm dứt. Khonshu khúc khích đắc thắng, khiến Arthur phải gượng lắm mới không đảo mắt. Rồi cái vụ gì nữa đây? Chúng tính giết y bằng cách này chắc? Để y phải chán chê ăn cơm chó đến độ tự kết liễu đời mình ư?

Ôi chao, tại làm sao ta phải làm thế cơ chứ? Tại sao ta phải tìm một ai khác nữa, khi chính bản thân hắn còn chẳng biết hắn hỗn loạn nhường nào? Arthur quan sát Khonshu nghiêng người, quan sát những khớp tay bọc sau chiếc găng trắng bóc kia gõ lên cửa kính chiếc limo.

Tấm liếp ngăn giữa hai khoang xe dần hạ xuống, khiến y thẫn thờ đến ngạt thở.
Trân trọng giới thiệu cho ngươi, bạn của ta - Jake Lockley.

Arthur chồm người. Bàn tay yếu ớt giơ lên, ngớ ngẩn mong có thể dùng chính sức lực kiệt quệ của mình ngăn lấy, cái gì nhỉ, một viên đạn. Thanh quản y nghẹn đặc, khiến miệng y chỉ có thể mấp máy.

"Ra vậy, đây là kết thúc ư?" Sau cùng y cũng tìm được tiếng nói, ngạc nhiên thay, chẳng phải dành cho khúc mắc lẫn sợ hãi nãy giờ nữa. Y rã rời ngã người ra ghế, nhận ra mình chờ mong cái chết đến khắc khoải. Đôi mắt mệt mỏi cuối cùng cũng có một trọng điểm để nhìn tới, chính là khuôn mặt trong tấm gương chiếu hậu kia. Cảm nhận rõ ràng căm ghét toả ra từ gã, đe doạ sẽ bóp chết y bằng chính đôi tay trần. Arthur thật muốn bật cười trước sự hiển nhiên đến non dại ấy, nhưng rốt cuộc, cơ mặt y chẳng buồn nhúc nhích một phân.

Ý ngươi là gì?

"Ngươi sẽ giết ta, đúng không? Làm đi, coi như ta cầu xin ngươi rủ lòng lần cuối." Arthur ngạo mạn đáp, song tự tin của y tan dần như khói mỏng, khi Khonshu trông chẳng thèm phật ý trước tính mỉa mai mới rồi.

Arthur à, dù ta hận sự tồn tại của ngươi tới xương cùng cốt tận, song ta làm sao để ngươi được phép chọn cái chết đây. Ngươi đâu xứng đáng. Đôi mắt vẫn mờ trong thuốc giảm đau của Arthur nở ra ngang cái chén Tống, phản chiếu trong nó, là họng súng đen ngòm của Lockley.

Ngươi sẽ tiếp tục phụng sự ta, cùng với anh bạn này đây, Khonshu càng lúc càng thoải mái, hắn bắt chéo tay lên đầu gối. Tận cùng nhìn sâu vào linh hồn y. Nhưng không như cậu ấy, ngươi - không được phép dừng lại.

"Khoan -"
"Hoy te toca perder. ( Lần này mày tiêu rồi.)" Góc miệng Jake nhếch cao, khi gã nổ súng.

Đồng tử của Arthur giãn ra trong thứ ánh sáng quen thuộc. Điều cuối cùng y có thể nghe được, là cơn phẫn nộ của Ammit bùng nổ hệt nham thạch. Cả cơ thể yếu ớt đổ gục bên tấm kính lạnh ngắt, và Arthur bất tỉnh.

Còn chiếc xe bắt đầu lăn bánh.

End.

Đoán là không ngờ tới đúng không? Thề tôi thích cặp này vãi :)) chuẩn kiểu người yêu cũ kém miếng chíu khọ mà :)) Arthur rất mực "dịu dàng" với Steven, ấy vậy mà cứ Marc thì ổng kiểu cau cẳm khó chịu, tặng nguyên 2 viên kẹo đồng vô ngực nữa :)) nhớ ep 2 còn tính khiêu dụ em bé nhà mình là đừng nghe lời Marc nhe, em tự do mà, em đi đường em đi :)) ủa, rồi ông thích trả thù bồ cũ thì cứ làm đi tính chia rẽ hai bạn nhà người ta là ý giề. Hỏi sao Jake cay :)) đang yên đang lành bị bắn rồi còn bị hai bạn trẻ cho nằm quan tài luôn nữa.
Giá mà phim cũng có thể đi sâu vào cặp này thêm một chút, vì quả thật phải có lý do gì để Khonshu và Arthur lại hận nhau đến mức ấy - tới độ cả hai đều kiếm liền một người nào đó diss người kia sml 🤣 Khonshu còn ăn may bốc 1 được liền 4 cực phẩm nữa, trong khi tính khí thì như lol. Đời là bất công. 🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip