[M/S/J] Duerme ya
Summary: Luật bất thành văn đầu tiên khi sống chung nhà, ai mệt cũng cần được yêu thương hết.
Kể cả khi đó là Jake Lockley cứng - như - trứng - gà, luôn.
No man without love in dis house mf.
The image above belongs to twitter giiey
Enjoys~
Ai cũng biết Jake là một gã cứng cựa.
Nhưng sẽ có những ngày, mà ngay cả người đàn ông bất bại nhất cũng cảm thấy kháng kiệt. Jake dành chúng cho những giấc ngủ dài triền miên. Và thế là chẳng ai biết hết.
Hoặc ít nhất, gã cho là vậy.
.
Steven chỉnh trang bản thân trước tấm gương. Bên kia, Marc dịu dàng ngắm cậu. Anh bật cười khi cậu tíu tít khoe ra tấm poster in vài ba cổ vật mới sắp tới bảo tàng, rồi lại cao giọng nhắc cậu sửa đường chân tóc. Steven làu bàu ép lọn xoăn ngoan cố, nửa bất lực phụng phịu rằng khi Marc làm chủ có bao giờ bị thế đâu.
"Cả Jake nữa!" Cậu chêm thêm, thả cái lược trở lại kệ gỗ, chính thức đầu hàng. "Cứ như là bao nhiêu cái gien trội hai người lấy hết của tôi rồi."
Marc muốn chỉnh cậu rằng việc họ xài chung cơ thể chẳng liên quan gì đến chân tóc phồng xẹp cả. Và có lẽ giới thiệu cho cậu biết đến thánh vật của một người đàn ông chân chính - sáp gôm. Song phần bé xíu bên trong anh thích Steven như vậy, nên người cựu binh chỉ khẩy miệng cười, bỏ luôn khỏi đầu suy nghĩ giúp cậu đỏm dáng thêm.
Phần nhiều vì Steven đột nhiên nhắc đến gã. Khiến Marc bỗng bần thần tự hỏi Jake đi đâu rồi?
Bình thường khi được nhắc tới, Jake sẽ liền lên tiếng ngay. Ngày hôm nay đáng nhẽ gã sẽ chòi người ra tấm gương đối diện Marc, hoặc chọc trêu cho Steven ngượng chín mặt, hoặc nhấc cái mũ bê rết lên khoe mái đầu bồng bềnh hệt như cậu, và đùa rằng Steven cũng nên xài thử một cái cho nhanh.
Nhưng hôm nay, Jake chẳng làm gì hết. Gã còn không buồn ló mặt ra. Thành thử làm Marc chột dạ lo lắng.
"Steven này, qua Jake có nói chuyện với cậu không?"
Steven nghiêng đầu, ánh mắt lia lên trần nhà tư lự.
"Không, anh ấy đi ngủ và tôi dậy thay."
Lạ lùng nhỉ? Marc nghĩ, quả nhiên, cả Steven cũng đồng tình.
.
Steven phải đi làm ngay, nếu cậu không muốn bị Donna nhai đầu lần nữa. Cả hai thống nhất sẽ tìm Jake sau tan tầm. Marc kín mắt thấy Steven rà soát cơ thể mình trước khi bước chân ra cửa - tìm kiếm một vết thương cùng gương mặt đượm âu phiền của cậu nhẹ nhõm giãn ra vì chẳng có. Anh hắng giọng chào cậu, để Steven chột dạ vội vã sập cửa vào. Và Marc có thể ở một mình.
Thật ra, chẳng bao giờ họ thực sự một mình cả. Nhưng khi không còn đứng trong căn hộ an toàn mà tách biệt nữa, thì mỗi người họ sẽ có một cuộc sống riêng. Và hai người còn lại, dù là ai, cũng tôn trọng tuyệt đối điều đó.
Nhằm đi đến thoả thuận này, Marc nhăn mặt, cả ba đã phải vật lộn nhiều, tốn cả máu (từ anh và Jake) lẫn nước mắt (từ Steven) để đạt được. Nó đưa lại kết quả khả quan hơn anh có thể lường trước, vì giờ Marc cứ thoải mái chu du khắp tâm thức giới (*) cả ba đã lập ra mà chẳng lo Steven phát giác.
Marc đi tìm Jake. Gã đương ở "nhà" - không phải căn hộ giữa Luân Đôn huyên náo. "Nhà" của họ, nằm im lìm bên con phố Milwaukee. Marc hít một hơi sâu thẳm, thâm tâm thực chỉ muốn xoá bỏ nơi này đi gọn ghẽ.
Anh đẩy cửa bước vào, chậm rãi tiến lên phòng mình. Jake chẳng ở đó. Marc cảm nhận bàn tay vịn nắm cửa run rẩy, lạc lõng và sợ hãi giữa chính tổ ấm thân quen.
"Jake?" Anh cất tiếng gọi, đôi mắt không rời chiếc giường gọn gàng. Cửa sổ xuộm nắng
vàng au làm phai đi màu vải, lại chẳng thể hâm ấm chiếc nệm vắng hơi người. "Jake ơi?!"
Không có lời đáp lại, song Marc nghe thấy, thật lặng lẽ, tiếng sột soạt dưới chân cầu thang. Người cựu binh lắng tai mình đi theo động tĩnh, khẽ khàng như mèo rình chuột. Năm tháng chinh chiến đã bồi đắp cho anh có thể dùng từng giác quan của mình tinh nhạy nhường thế.
Jake co người bên trong tủ âm tường khảm ở chân cầu thang. Nơi này từng đựng hàng đống thứ. Chiếc cũi cũ của Roro, bộ khúc côn cầu hai anh em đã nài nỉ ba mua ở Target, những xấp anbum tranh ảnh lưu giữ kỉ niệm gia đình,... hàng đống và hàng đống những vật linh tinh mẹ chẳng nỡ vứt bỏ dù căn nhà dần thêm chật chội. Vào ngày giỗ Roro, chiếc tủ bỗng trống trải. Kể từ đó, chỉ chứa một thứ duy nhất.
"Jake à?"
Marc lay người gã đàn ông bất động. Gã vẫn say sưa giữa giấc mộng xa. Đầu gã gục xuống gối, chiếc mũ quý giá đã đi đâu mất rồi, để mớ tóc loà xoà kia che khuất đi hàng mi trĩu nặng. Những giọt nước mắt long lanh hệt pha lê.
"Lo siento, mamá..." (Con xin lỗi, mẹ ơi) Jake thút thít thật khẽ. Còn Marc làm thinh vờ như chẳng biết gì.
Anh dìu gã dịu dàng nhất có thể, để mái đầu mệt nhoài ngả về vai mình vững vàng, để thân thể run rẩy lả trong vòng tay ấm áp. Marc biết nơi này lạnh lắm. Từ khi trống vắng thì lại càng thêm giá băng.
Anh nhấc Jake lên, dứt khoát. Má ấp lên trán gã, đợi nhịp thở gã nhẹ nhàng trôi lờ lững. Và mang gã lên phòng mình.
.
Steven ló đầu qua cánh cửa. Ngày hôm nay của cậu im ắng khác thường. Kể cả khi đặt chân về nhà và cất lời chào trước, tâm trí mênh mông của cậu vẫn là một khoảng thinh không.
Steven đã đợi chờ, cùng với nỗi khắc khoải gặm nhấm tâm can, lúc cậu làm bữa tối, tắm rửa và dọn dẹp giường mình. Chẳng có Marc và cũng chẳng có Jake. Tiếng kim đồng hồ nện căn phòng câm lặng như tiếng khoan. Khiến Steven tự thu mình trở vào miền vô thức.
Căn nhà ở đường Milwaukee chào đón cậu.
Cậu chẳng biết bản thân có thể thấy những gì, khi cậu nắm tay mình chặt lên khoá cửa gỗ.
.
"Anh đang ru Marc ngủ đấy à?" Steven hỏi, ngạc nhiên pha chêm nhẹ nhõm.
Jake đang nằm quay lưng về phía cậu, một bàn tay gã vỗ lên vai Marc, miệng vẫn lẩm bẩm hát ru. Gã nhìn nhân cách còn lại của mình đứng trời trồng ngoài cửa, mỉm cười khe khẽ.
"Không có đâu em à. Là Marc đang ru dở thì ngủ mất, tôi tức quá phải dậy hát nốt đây." Gã giả giọng phàn nàn, trước khi quay về giai điệu dang dở. "La luna te viene a buscar, mi vida, si estás dormido."
(Mặt trăng vàng nằm đợi em nhắm mắt
Ngủ ngoan, dấu yêu, đã say giấc nồng nàn?)
Steven khúc khích. "Anh nói như là Bach (*) vậy đó." Cậu đặt người xuống chiếc giường, thở một hơi cạn khô buồng phổi thanh thản.
"Em nói vậy chưa đúng rồi, mi vida." Jake bắt nhịp với cậu, bông lơi. "Giọng của Marc hay số một luôn ấy."
"Thế mà anh ấy chưa hát cho tôi nghe bao giờ cả." Steven xị mặt đáp. "Anh ấy cũng không thèm nói tôi là biết tiếng Tây Ban Nha."
Jake chẳng ngạc nhiên tại sao Marc phải giấu. Steven chưa từng hỏi, nên Jake cũng chẳng bao giờ đề cập nguyên do Marc và gã thông thạo thứ tiếng Nam Âu này.
"Tôi hát cho em nghe, kệ Marc đi." Gã đánh trống lảng. "Em muốn nghe chứ?"
Steven ngả đầu xuống bên kia chiếc đệm. "Anh hát tiếp đi, cho tôi và cho Marc nữa." Jake vô thức muốn rời khỏi nệm. Steven giữ tay gã lại, thật nhanh, song rồi thì, cũng thật êm ái.
"Nằm giữa đi Jake. Hôm nay anh đã rất mệt rồi, chẳng phải sao?" Cậu thầm thì. Còn Jake thì tránh ánh mắt cậu. "Em không muốn ôm Marc à? Tôi ngạc nhiên đó, mi amor!"
"Không sao hết, anh ôm anh ấy đi, Marc đã tìm anh cả ngày hôm nay...anh ấy lo lắm đấy...." Giọng cậu dần dà nhỏ xíu. Steven sắp ngủ mất rồi.
Jake xoa đầu cậu, luồn từng ngón tay mình vào những lọn tóc mềm. Đổi lại tiếng cáu cẳm se sẽ rằng tóc cậu sẽ rối mất. Gã bật cười và bảo cậu nên đội mũ vào đi.
Vương bên khoé môi Steven là nụ cười hiền dịu. Đọng lại đuôi mắt Marc là đường nét dịu dàng.
"Cám ơn." Jake thơm lên những điều tuyệt đẹp đó đầy thờ phượng - bảo vật của đời gã, hoàn toàn lãng quên gánh nặng nằm sau cánh tủ dưới nhà. "Hãy ngủ thật ngon nhé."
Và một lần nữa, tiếng hát ấm áp lại cất lên, êm ái trôi trong ngôi nhà bên đường Milwaukee.
"La luna vino a preguntar
Mi pequena, si estás dormido..."
(Ánh trăng rằm rẽ ngang tò mò hỏi
Hỡi bé con à, em đã ngủ hay chưa?)
End.
(*) Tương truyền là trước phút lâm chung, nhà soạn nhạc tài ba Bach đã nhờ đồng nghiệp đàn cho ông khúc nhạc ông đang sáng tác dang dở. Nhưng vì đồng nghiệp đàn dở éc thế là ông tung mền dậy đánh nốt cả bản trước khi trút hơi thở cuối cùng bên phím đàn luôn. Ở đây, Steven tưởng Marc hát dở quá nên Jake mới dậy hát nốt. Nhưng mà con simp Oscar như tôi đảm bảo với các vị là anh hát rất hay nhé. 🤣🤣
(*) Tâm thức giới/Mind space: đây chính là wet dream của tất cả con dân đạo M/S/J muốn cho các anh ụ nhau mà vẫn muốn theo canon như tôi đây.
Mind space giống như một không gian viễn tưởng trong đầu Marc, nơi mà anh, Steven, Jake và Moon Knight (Mr. Knight) là các cá thể riêng biệt. Khonshu đương nhiên cũng ở đó luôn, để ám Marc đó :)) theo comic thì mindspace của Marc là một hòn đảo lơ lửng giữa không gian màu xanh lá chuối 🤣, còn trong MK (tv) đoàn làm phim đã khắc họa cực đỉnh nơi này thành một trại thương điên với hàng trăm cánh cửa, có thể mở ra bất cứ kí ức nào của 3 người.
Mạn phép với vốn từ ngữ hạn hẹp của tôi gọi nơi này là tâm thức giới.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip