[Marc×Steven,Jake×Steven] Another mundane story
Summary: Do có cái gương bị Marc xí mất rồi, Jake bèn tìm một đường tương tác khác thôi. Mỗi tội là bạn à, làm gì cũng phải ghi tên vào chứ giả thần giả quỷ vậy người ta sợ lắm.
Lấy chút ý tưởng MV "em dạo này" của Ngọt. Bài ra lâu rồi nhưng nghe lại liền bật ra cái fic này đây.
Warning: timeline loạn xì ngầu do bị sếp dí dl, xin được thông cảm.
Artist: pixiv id 2149479
Enjoy~
Steven thức dậy, ngay bên gối cậu có một tờ giấy nhắn.
Chỉ là một buổi sáng như biết bao buổi sáng khác, với nắng le lói chiếu qua cửa kính ấm áp và tiếng người kháo nhau lầm rầm ngoài hành lang. Cậu vẫn ngơ ngác nửa mê nửa tỉnh với bên chân phải bị xích. Đầu tóc thì rối bù như tổ quạ.
Đêm qua càng chẳng phải một đêm đáng nhớ, Steven biết cậu đã dùng bữa một mình trước chìm vào giấc ngủ đơn côi.
Cậu với tay tóm lấy vật thể lạ, cẩn trọng soi xét câu từ viết trên đó. Chào buổi sáng. Chúc em một ngày tốt lành. Chữ không hẳn là xấu, song chúng nguệch ngoạc đến cẩu thả, chứng tỏ chủ nhân của những nét viết này hẳn đã rất vội vã:
"Marc ơi, anh có đấy không?"
"Sao thế?"
"Là của anh hả?" Steven giơ tờ giấy về phía tấm gương cạnh giường mình, nơi Marc hiện diện. Anh nheo mắt mình che đi hằng tia nắng, kĩ càng nhìn từng con chữ và lắc đầu.
Lạ thật, Steven thầm nghĩ. Bên kia tấm gương, song trùng của cậu đồng tình. Chốc nghi hoặc ngang qua gương mặt anh, tan nhanh tựa ánh chớp ngày hạ.
_____________
Nhưng ngày hôm ấy vẫn chưa hết lạ kì, bởi ngay khi Steven hạ đĩa trứng chiên bên bàn ăn cạnh Gus, đập vào mắt là một mảnh giấy nhỏ nữa, gắn lên tấm kính bể cá nổi bật.
Mi amor (dấu yêu à), tôi đã cho cá ăn tối qua rồi nhé.
"Marc!" Steven gần như thét lên và cậu, dù cả đời sẽ không chịu nhận đâu, tí thì lăn ra ngất xỉu. Chẳng phải bởi mảnh giấy ma quỷ kia, mà do có người nào đó gọi cậu đầy trìu mến tới thế.
"Gọi...gọi Layla đi!" Steven vẫn bám chặt tay lên lưng ghế ăn, mười đầu móng ghim cả linh hồn cậu không bay đi mất.
"Em ấy đang ở Ai Cập." Marc nhắc cậu, song giọng anh không giấu nổi thoáng ngập ngừng.
"Là Khonshu chắc luôn, lão bồ câu già đó chắc chắn làm thế." Steven tiếp tục dòng suy diễn. Cậu ngồi phịch xuống ghế để đỡ cho đôi chân run rẩy ngã quỵ.
"Từ "ngữ sâu bọ" sang "mi amor" sao? Cậu quả là có sức hút đó dấu yêu à." Marc nhẹ nhàng trêu chọc, hòng giúp con người bên kia tấm gương kia thấy khá hơn. Hiệu quả tức thì, bởi giờ sắc mặt tái mét bỗng ửng màu hồng chín.
"Anh thôi đi, tôi không đùa mà." Cậu dằn dỗi gắt, hai tay quệt mạnh gò má nóng sực. "Và đừng có đang nhiên lại gọi tôi thế."
"Gọi gì cơ?" Marc giả đò ngơ ngác. "Dấu yêu á?"
"Marc à! Làm ơn thôi đi."
Chỉ có tiếng khúc khích hoà trong không khí đáp lời cậu. Steven quên bẵng mẩu giấy, quờ vội bữa ăn.
Ít nhất thì, Gus chẳng phải chịu đói.
_____________
"Khai thật đi, anh có đưa ai khoá nhà không?" Steven nhếch miệng khe khẽ với cửa sổ xe buýt tại chỗ ngồi mình. Cậu nghĩ mình đã đủ bất ngờ cho một đời rồi, và cầu mong rằng Marc cũng thấy thế. Song có vẻ như anh chẳng hề đồng tình.
"Không." Marc đáp ngay, cảm nhận được bàn tay người kia trong túi áo vò lên mảnh giấy. Cả hai người đều công nhận rằng đây chắc hẳn phải là một trò đùa ác của một người quen. Song Marc không có bạn, chí ít không phải giữa Luân Đôn đông đúc, còn Steven...
Cậu cũng chẳng có nổi một ai thân thiết, chắc vậy, nếu không tính đến ông già ngoài quảng trường Trafalgar và vài người đồng nghiệp còn không buồn gọi cậu đúng tên.
"Holá amigo!" Một bàn tay to bè đập lên tấm lưng tơ hơ, khiến không khí bật khỏi buồng phổi Steven thành tiếng hen. Cậu khục khặc quay người tìm chủ nhân cú vỗ thân tình ấy, chỉ để ngỡ ngàng bởi đó là ông bảo vệ bảo tàng.
"Ơ.. holá!" Steven lắp bắp, đầu óc ngơ ngác từ sáng đến giờ như vừa phát tiếng chập mạch "Xin lỗi bác, tôi ờ, tôi không nói tiếng Tây Ban Nha."
Vẻ mặt của người đàn ông già dặn vẫn tươi rói, kèm với đó là nét khôi hài trước câu đùa nhạt của cậu. Song khi thấy biểu cảm Steven ngày một khốn đốn, ông cũng chẳng tránh bối rối theo.
"Lo dice en serio? (cậu nói thật đấy à?)" Người bảo vệ đằng hắng, trước khi chuyển sang thứ tiếng anh đặc sệt "Hôm qua cậu còn nói sõi cơ mà?"
Steven á khẩu.
"Cậu đã giúp tôi khỏi lũ đầu trâu dưới phố."
"Chắc.. chắc bác nhầm rồi."
"Cái mặt xinh trai này ai nhầm được." Giọng ông già có chút phật ý, trước khi bật cười ha hả. "Thôi được rồi, đây!" Ông ta vỗ vỗ túi quần, trước khi lôi ra một chiếc ví da. Và Steven kinh hãi nhận ra nó là của mình.
Cậu đánh mất nó, đúng ra, là bị giật mất, hai hôm trước, khi cậu say mèm nơi chân quán bar. Steven đã tự hứa sẽ chẳng bao giờ vì câu nệ mà lui tới đó nữa. Marc khi cậu về nhà và chịu để anh kiểm soát, đã được một mẻ lắng lo.
"Bác... bác nhặt đâu ra vậy?" Steven run tay đỡ lấy, đôi mắt lia hết chiếc ví xước xác tới gương mặt người đối diện.
"Cậu đưa nó cho tôi còn gì, bảo rằng sáng hôm sau gặp lại hẵng trả." Ông ta vẫn kiên nhẫn giải thích. "Tôi cũng lấy làm lạ, nhưng vì cậu vừa đấm ngã ngang mấy thằng cabrón, nên tôi đoán ấy là cho sự an toàn của cậu thôi à."
Miệng Steven há ra như con cá tuyết, cậu gật gật rồi lắc lắc đầu mình, trước khi nhớ ra phép lịch sự mà lí nhí cảm ơn người bảo vệ tốt bụng. Ông ta ôm bụng xuề xoà cười, tạm biệt cậu, không quên tỏ lòng biết ơn của mình bằng một cái xoa vai thân tình mạnh khủng khiếp.
.
"Marc!? Đêm qua anh làm nhiệm vụ không nói với tôi ư?" Steven lẩm nhẩm với mặt cốc cà phê nghi ngút khói. Cậu đã kiểm tra lại chiếc ví, vô cùng ngạc nhiên vì nó vẫn trọn vẹn số tiền cậu đánh mất.
Một vài tờ nhuộm máu, nhưng Steven thà chọn lờ vấn đề đó đi còn hơn.
"Không! Chúng ta là một đôi, đồng chí quên rồi à?" Marc đùa cợt nhẹ như lông, nhưng giọng anh cũng chẳng còn vẻ vui nữa, thái độ anh in dưới làn hơi nước lặng tanh.
"Chuyện quỷ gì đang diễn ra đây?" Steven không khỏi lo âu.
"Xin đừng lo, hãy để tôi giải quyết." Marc đáp, trước khuôn mặt đối phương lộ rõ khiếp đảm, vẻ lạnh lùng của anh tan đi hệt tuyết đầu xuân, trả lại tiết dịu dàng ấm áp.
"Đừng làm hại ai." Cậu nài nỉ."anh nhé."
"Ừ, tôi hứa."
_____________
Trong chiếc ví ấy còn một tờ giấy nữa, gấp gọn gàng, song được nhét hờ hững ở ngăn đựng xu nhỏ xíu. Kẻ đã đặt nó vào, chắc chắn muốn Steven phát hiện được ra.
Marc cảm tạ trời đất vì cậu đã chẳng để ý. Anh lôi mảnh giấy đó ra, thô bạo và vạch rộng: Của em đây, tôi lấy đủ số tiền rồi cariño mio (em yêu) à. Đừng uống rượu nhiều nữa.
Không phải là dân bản ngữ. Marc nhận ra, kẻ này mắc lỗi chính tả căn bản (yours - your). Và hắn, dù là ai, chín phân mười gốc La tinh.
"Cậu đã cứu tôi khỏi lũ đầu trâu." "Cái mặt xinh trai này ai mà nhầm được." "Hôm qua cậu còn nói sõi lắm cơ mà?"
Có gì mà Marc không biết ư? Về bản thân mình?
Anh nhìn vào tấm gương nhà vệ sinh, Steven đã ngủ rồi. Giờ chỉ còn chính khuôn mặt anh dõi lại đầy chăm chú.
"Mày là ai thế?" Anh cất tiếng hỏi, ngờ vực đến ngớ ngẩn.
Chẳng có gì đáp lời anh cả. Dẫu tận đáy lòng mình sâu thẳm, Marc hồ như nghe thấy tiếng cười, ngạo nghễ mà lặng lẽ.
_____________
Một ngày của Steven đúng là buồn thảm, Marc chẳng thể ngăn mình cảm thán, anh tựa lưng lên giá đồ đằng sau, thở dài thườn thượt. Không chút manh mối gì cả. Marc liếc xuống hai mảnh giấy trong lòng bàn tay. Những nét chữ ngoáy vội nhảy múa như muốn trêu ngươi anh. Bảo tàng những ngày này vắng vẻ, người ta cũng chỉ tất bật cho công việc của mình, không một ánh mắt quét qua anh dù nửa chốc.
"Marc à, nghỉ đi." Steven an ủi, đôi mắt cậu đầy thương cảm nhìn anh qua màn hình tắt ngóm.
"Vậy vứt thứ này đi." Marc đề nghị, bên chân đã bật sẵn thùng rác.
Bàn tay anh bỗng chốc nắm thật chặt, phía bên kia, Steven lắc đầu.
"Đừng, để đó. Tôi sẽ giữ nó. Ít nhất khi họ chịu xuất hiện, tôi cũng muốn tử tế với người ta."
"Cậu đùa tôi à?" Marc thiếu chút thì gầm lên với cậu, lòng anh không khỏi khó chịu trước quyết định đột xuất này.
"Thôi mà, họ có ý tốt và chưa làm gì tôi cả, nhớ chứ." Khoé môi Steven cong lên khe khẽ, đôi mắt màu gỗ ấm áp xoa dịu anh. Cậu vui lắm đấy, trước sự quan tâm ân cần của Marc. "Tôi sẽ nói khéo với họ."
"Và nếu tên này có ý định xấu xa hay rất chi là cứng đầu thì sao?" Marc càu nhàu.
"Tôi lo được." Steven cự nự, song cậu ngay lập tức thêm vào, chân thành. "Với cả, tôi có anh rồi."
Marc cảm nhận gò má mình nóng bừng. Tại cốc cà phê đấy, chắc luôn, dẫu thứ anh đổ thừa tự thuở nào nguội ngắt.
_____________
Đường phố Khartoum vào đêm hôm luôn chực chờ nguy hiểm, Marc nghiêng đầu nhìn xuống một ngõ cụt. Giáp phục trắng chẳng thể hoà lẫn trong ánh trăng, song giữa khung cảnh lặng vắng như tờ giấy, anh cũng chẳng cần giấu giếm điều gì khỏi bất cứ một ai.
Có thông tin Bushman đang chuyển mình, Marc không thể làm ngơ được. Anh đã vắn tắt nhanh cho Steven về gã "cựu" đồng bọn nham hiểm, đổi lại cái nhìn chỉ trích lẫn âu lo từ cậu trước khi sập cửa chính. Steven không khỏi nháo loạn trong đầu cả hai, nhưng sau cùng cậu đồng ý để Marc dứt điểm mối thù dang dở, chỉ cần anh nhớ đổ đầy cho Gus một vây và Gus hai vây ăn, cũng như viết thư xin phép.
"Ừ, tôi làm rồi mà."
"Và nhớ bảo trọng nhé Marc." Steven nói nốt, không thèm che giấu xúc động.
.
Cậu ngủ rồi, giờ xung quanh anh chỉ còn màn câm lặng.
"Tôi hứa, tôi sẽ đưa cả hai về." Marc đáp với thinh không, chưa gì đã thấy trống trải biết mấy.
.
Marc thiết nghĩ mình có cái thói xấu kinh khủng, ấy là hứa suông. Anh từng hứa với Layla sẽ lo cho em thật tốt. Anh từng hứa với Randall sẽ chơi với nhóc trọn đời. Không phải Marc không cố gắng, chúa biết anh sống cho những người anh yêu thương. Nhưng đời anh như hạch vậy đó, và Marc lại thuận miệng hứa sẽ mang bản thân lẫn Steven về nhà kịp sáng thứ hai.
Giờ thì anh nằm sấp ngửa giữa lũ tay sai của Bushman, hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt dị dạng dưới ánh trăng nhập nhoạng hệt một con quỷ. Khonshu đi rồi, bộ giáp chẳng thể bất bại như trước nữa. Máu túa ra từ những vết thương lâu khép miệng hơn, nhuộm lanh trắng sắc đỏ nhức nhối.
"Mẹ kiếp thật." Marc giơ tay quệt mũi, sai lầm khiến lớp vải dính huyết càng rịn chặt đường thở anh.
"Mày hết thời rồi, Spector ạ." Bushman khoái chí nhả, hắn phất bên tay, và đầu của Marc bị một bàn tay to lớn ngoặt lên, trước khi dộng mạnh xuống đất lạnh.
.
Marc mở mắt, thu vào tầm nhìn toàn máu đỏ. Nhuộm lên bức tường của nhà thổ mới nãy còn sạch tinh tươm, ngập thành dòng dưới bàn chân người lép nhép.
Giờ anh là kẻ duy nhất đứng thẳng, còn lại đổ rạp quanh anh, hệt như một khu rừng tan tác của những cái xác không hồn.
"Bushman chạy rồi idiota (thằng đần)."
Marc nhìn xuống vũng máu, gương mặt quen thuộc nhìn lại chính anh, lạ lẫm khác thường.
"Là mày."
"Là tao cái gì nhỉ?" Kẻ phản chiếu kia nhại lại, mỉa móc. "Hablemos como un humano~! (Nói tiếng người đi!)"
"Mày đã để lại đống giấy nhắn." Marc tiếp lời, nuốt trôi tức giận trong người trước sự xấc láo của nhân dạng mình.
"A, sì." Gã đàn ông kia gật gù, ánh mắt gã loé lên vẻ tinh quái. "Có để cho mày đếch đâu, ý kiến gì?"
"Mày doạ Steven sợ chết khiếp."
"Làm gì có." Cuối cùng thì hình ảnh dưới chân anh cũng lộ ra chút thất thần, gã chống chế yếu ớt. "Tao chỉ muốn nhắn cho em ấy một vài lời thôi."
Marc nhướn mày, chẳng biết nên khóc hay cười khi quan sát biểu cảm kia thể hiện trên khuôn mặt chính mình nữa. Anh thực sự muốn quăng cả hai xuống vực cho xong, nhưng đó là với Layla, còn nếu giờ làm vậy, đồng nghĩa Steven cũng xong phim luôn.
Marc đành thở dài thườn thượt, cái con người anh điên thật ấy. Nhưng sau cùng có lẽ Steven đúng, lúc nào cậu cũng đúng, rằng chẳng có ai muốn làm hại họ cả, đều là "ý tốt".
"Lần sau ghi tên vào." Anh làu bàu. Nhưng gã đàn ông kia chỉ mỉm cười tiết lộ.
"Chẳng cần đâu anh bạn ạ. Em ấy vẫn trả lời tôi."
"Cái gì cơ?" Marc hỏi ngay, cảm tưởng máu nóng bốc trên đầu mình như nham thạch. Song lần này, lại là mình anh nhìn lên trân trối.
_____________
"Mi còn ở đây làm gì, hử Jake Lockley?" Khonshu nôn nóng hỏi. Hắn quay về sau nhìn ông già đang ngồi sụp xuống bức tường bẩn thỉu. Ánh trăng lấp lánh trên gương mặt trắng bệch vì sợ hãi.
Sợ là đúng, hắn đắc ý nghĩ. Bất cứ kẻ nào được chứng kiến phục cừu giả của Thần Mặt Trăng cũng đều nên sợ hãi.
"Gọi Jake là được rồi thưa Ngài. Tôi muốn lấy lại một thứ." Gã luồn bàn tay nguyên găng da ướp nhẹp máu vào túi áo một cái thân bất động, lôi ra chiếc ví da rỗng không.
"Mẹ cái thằng chó đẻ này." Gã luồn xuống tìm một cái ví nữa, rút hết tiền trong đó rồi quăng đi.
"300 bảng và 50 xen." Gã lầm bầm đếm, "Cho tao xin nhé." Rồi gật đầu với lũ người bất tỉnh kia trước khi ném chỗ tiền còn lại vào mặt chúng.
"Estas bien amigo mío?(Anh ổn chứ ông bạn?)" Gã xoay mình nhìn sang nạn nhân còn đương chết lặng, mỉm cười hoà nhã. "Puedes hacerme un favor? (Có thể giúp tôi một việc không?)"
.
Jake quay lại căn hộ tối om, chỉ còn ánh đèn đêm của bể cá cảnh soi sáng. Gã cúi người nhìn hai con vật vô lo chùng chình giữa làn nước. Steven từng bảo cho Marc nghe rằng cá không thể chớp mi, thế nên nếu chúng im lặng, có nghĩa là chúng đang ngủ đấy.
Điều này giờ Jake cũng biết.
Khi nào gã có thể, ít nhất là khi Khonshu chịu xuống nước làm hoà, gã sẽ để hai người kia được biết sự hiện diện của mình. Họ có thể nuôi thêm một con cá nữa.
Gã nhìn sang ống thức ăn gần cạn, khẽ khàng đổ thêm vào một chút. Steven đã mua cái ống ấy, nhằm phục vụ cho mỗi nhiệm vụ lâu ngày của họ, bởi Marc và cả Jake thôi, đều chẳng muốn bất cứ ai có quyền bước vào nhà cậu.
Gã ngã người ra giường nệm vẫn vương hơi ấm sực, thực sự cả ba người bọn họ đều có mùi hương rất khác nhau. Hôm nay gã hửi thấy Steven lẩn khuất trong từng nếp gối.
Có một tờ giấy nhỏ nhắn cẩn thận kẹp bên gối, nét chữ dịu dàng thân thuộc.
Cám ơn anh, chúc ngủ ngon.
End.
AN: xin lỗi các bạn, bữa thịt cuối tuần kia tôi chưa dám đăng. Ngại lắm. 🥺🥺
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip