[Marc×Steven] Last night
Summary: Steven về nhà sau một buổi hẹn hò thảm họa để Marc phải đau đầu động viên em bé.
Author: AO3@Skullsz_Writes
https://archiveofourown.org/users/Skullsz_Writes/pseuds/Skullsz_Writes
Artist: Twitter@lo55112
https://twitter.com/lo55112?t=V_DEUApsJfIhNnVO3e75Gg&s=09
Enjoy~
Steven mở cửa căn hộ, rồi đá phiến gỗ đáng thương ấy đóng lại với một tiếng "rầm". Cậu tựa lưng mình vào cửa, cơ thể vô lực xuội dần xuống. Miệng rít lên đầy thểu não.
"Trời má, đó là cuộc hẹn lóng ngóng nhất tôi từng thấy luôn."
Steven mím chặt môi, bứng mình khỏi cánh cửa để có thể loạng choạng tiến về phía buồng ngủ. "Tôi đâu cố ý làm bung bét hết như vầy." Cậu cởi áo khoác, dằn dỗi nửa phân trần nửa bới móc, chân hất đôi giày da đã được đánh xi bóng lộn ra. Cả người cứ vậy ngã ụp xuống giường.
"Sao lúc ý không bảo cô ta vậy đi."
Steven đương thử hẹn hò trở lại, và lần này, cậu thực sự hi vọng mọi thứ sẽ lạc quan hơn, nhưng rồi chuyện nọ xọ vào chuyện kia, thế là Steven lỡ miệng nói những lời không phải. Khiến buổi tối đáng ra phải thật khó quên kết thúc trong bẽ bàng tủi hổ.
Giờ, cậu chỉ biết đăm đăm quan sát trần nhà trên đầu, gắng hết sức để không bật khóc.
Steven khép mi, cảm nhận sự hiện diện của Marc kề cạnh mình, gần hơn hết thảy.
"Tôi không muốn phá hỏng chuyện, giá mà tôi hấp dẫn hơn một tí thì tốt biết bao."
"Cậu hấp dẫn mà..." Marc dịu giọng ủi an. "Người ta chỉ chưa thể nhận ra điều đó trong buổi đầu tiên thôi."
Steven ngồi phắt dậy, lấy hai tay dụi mắt.
"Ôi dào, thật ư? Anh nghĩ tôi được thế à?" Cậu đãi bôi, những ngón tay vụng về tháo từng chiếc cúc áo.
" Đương nhiên rồi. Bữa tối nay cô ta có thể mất ngon, còn tôi thì cực kì tận hưởng."
" Hai cái đó khác nhau mà Marc." Steven rền rĩ khe khẽ, bàn tay vô thức vò rối mái tóc bông bay.
"Có không? Cá nhân tôi nhận xét cậu khá là đáng yêu đó chứ, nhất là cái cách cậu lúc đó cứ lắp ba lắp bắp, cố sức pha trò để mua vui hay bây giờ cậu đang ngồi trên giường này, thư giãn thoải mái."
Steven chẳng dám chắc mục đích Marc muốn hướng tới là gì, nhưng ngay khi được anh khen "đáng yêu", gò má cậu chẳng tránh nổi hồng lựng như lựu chín. Chàng trai trên giường húng hắng ho, cúi gằm che đi biểu cảm ngượng nghịu. Con tim trong lồng ngực cậu nện trống, thình thịch gõ nhịp theo những suy nghĩ chẳng còn trong sáng chút nào.
"Cô ấy còn chẳng thèm ngoái lại một cái chứ đừng nói đến hẹn sau. Nên tôi không nghĩ chuyện mình dễ thương có thể vớt vát được gì đâu." Cậu than thở.
"Nếu vậy thì chỉ thiệt cô ta thôi."
Steven đảo mắt, vặc lại. "Anh cũng kêu cuộc hẹn của tôi là lóng ngóng nhất anh từng thấy. Nên xin phép anh, tôi không cho lời của anh có tính chất khen ngợi cao đâu, Marc ạ." Steven nhảy khỏi giường, càu nhàu. Cậu kéo ngăn tủ, lôi ra bộ pyjama gấp gọn thẳng thớm.
"Cậu muốn thế đúng không?" Marc trầm giọng hỏi, đôi mắt anh không rời khỏi những cử động của con người kia. Từ ngày biết đến sự hiện diện của anh, Steven không còn đủ dũng khí thay đồ đối diện bất cứ tấm gương nào nữa.
Cậu ngồi phịch xuống giường, thư thái hơn nhiều trong chiếc quần đùi lanh và áo cốt tông rộng, thắc mắc: "Anh đang nói về cái gì vậy?"
"Cậu muốn tôi khen cậu, rằng cậu đã làm tốt, phải không hử Steven? Trông cậu kìa, hiện rõ cả ra mặt."
Steven kéo chăn cao tận ngực, co chân ngồi dậy. Trong bóng đêm của căn phòng và tấm vải chùm kín, tai cậu nóng bừng. "Gì cơ?"
"Tôi sẽ khen cậu mà, nếu điều đó khiến cậu thấy khá hơn." Marc hạ giọng thầm thì, tưởng như câu chữ của anh đương phả làn hơi ấm lên da cậu nhồn nhột. "Cậu đã tiến bộ nhiều so với những lần trước rồi. Kể cả khi cô gái đó bỏ đi, cậu vẫn không trốn tránh, cậu ở lại và chấp nhận thực tại. Cậu sẽ tiếp tục giỏi hơn thôi, ở lần sau, lần sau và lần sau nữa."
"Đấy mà gọi là khen à?"
"Tôi đang cố đây, im đi cái thằng này."
Steven nhoẻn cười với anh. Marc hoặc là đang rất câu nệ, hoặc là đang cố hết sức không thốt nhầm ra một lời cay đắng. Anh thực sự rất tinh tế trong những tình huống như này, chả trách người ngoài liền ngay bị thu hút.
"Cám ơn anh, Marc ạ."
"Không có chi. Cậu ngủ chút đi."
Steven cựa người, kiếm một tư thế thoải mái nhất. Mắt cậu cư nhiên nặng trĩu, như thể thần Ru Ngủ đã rải cát lên từng sợi mi. Tâm trí cậu vẫn miên man lời của Marc. Cậu chẳng tài nào nắm bắt hết ẩn ý của anh, nhưng có lẽ cậu sẽ chiêm nghiệm nó sau, khi Steven thu đủ tự tin để làm thêm một cuộc hò hẹn nữa.
____________
Sáng hôm sau, Steven thẫn thờ thấy rõ, cậu làm bữa sáng cho mình. Cả người rã rời như đi mượn.
Tuy thế, đầu óc cậu thì cứ loạn xạ hệt ngựa phi, tua đi tua lại buổi tối thất bại hôm trước. Steven lặng im rót nước cam ra cốc. Cậu không tránh khỏi chút nhói lòng sa sút, và rồi, lời động viên của Marc hiện ra.
Đêm qua cậu quá mệt mỏi, chẳng thể rõ vì sao Marc lại...
"Vô cùng tốt." Steven lẩm nhẩm, cảm nhận hương vị từng nét chữ. Ngọt ngào và trầm lắng hệt như giọng Marc đương vang vọng trong đầu cậu. Má Steven đỏ ửng khi mường tượng lại, bờ môi run rẩy chạm lên thành thủy tinh mát lạnh.
Giỏi.
Giỏi.
Tốt lắm.
Gì chứ? Chỉ là lời nói gió bay thôi mà. Steven có một buổi hẹn hò dở éc mà Marc lại vô cùng tận hưởng... Vì gì? Có trời biết, anh thậm chí còn chê cậu lóng ngóng. Anh thậm chí đã cười cậu, nhưng rồi anh cũng thật ân cần làm sao, và khi Steven chìm dần vào giấc mộng, cậu nhớ anh đã thật dịu dàng.
Anh nói thật chứ? Cậu... liệu có nghe nhầm không? Tối qua Steven đã nản lòng biết mấy, còn Marc có lẽ chỉ muốn vực tinh thần cậu. Ấy thế mà, giờ đầu óc của cậu chẳng ngưng vấn vương từng câu từ của anh.
"Trứng sắp cháy rồi kìa Steven."
Steven hút một hơi bằng miệng, chật vật điều hòa con tim tội lỗi của cậu bình tĩnh. Đôi tay thoăn thoắt nhấc hai quả trứng lên đĩa, đảm bảo chúng vẫn là những ông mặt trời lòng đào sóng sánh hoàn hảo.
"Xin lỗi, ưgh, tôi đang tập trung suy nghĩ quá."
"Nghĩ gì vậy?" Marc hỏi ngay.
Có hàng tá lần Steven cảm nhận được sự hiện diện của Marc thật gần gụi, như thể anh đã bước chân khỏi tấm gương mà đứng ngay sát cậu đây. Steven tự biết điều đó là không thể, song muốn lý giải thì cũng chẳng khó khăn gì. Bởi Marc sau cùng nằm trong đầu cậu. Anh chính là như vậy, vô cùng xa cách và đồng thời cũng, rất rất gần.
Lần này thì khác, bởi Steven không chỉ nhận ra anh bằng cách cảm mù mờ nữa. Mà làn da cậu thực sự giật lên run rẩy trước động chạm. Chậm rãi, cẩn trọng và vô cùng êm ái, mang lại cho giác quan cậu cảm giác mới mẻ khi anh lướt bàn tay mình xuống từ hai vai căng cứng. Steven cố giữ yên nhịp thở khỏi bị ảnh hưởng bởi cái vuốt ve, dẫu thâm tâm cậu chẳng muốn gì hơn là ngả vào trong đó.
"Hẳn lòng cậu đang nhiều khúc mắc lắm, có phải không~?" Marc vẫn chưa hết hiếu kì.
"Chỉ tối qua thôi." Steven vồn vã đáp, cậu tách mình khỏi thứ mê hoặc dụ người kia, tiến đến bên bàn ăn cạnh bể của Gus. Bắt đầu xẻ trứng và thịt hun.
"Vẫn đang đau đáu cuộc hẹn đó à?"
Steven lắc đầu, nguẩy nguây chối. "Không... tôi không còn nghĩ về nó nữa."
Marc bật cười. Âm thanh trầm ấm xoa dịu khứu giác cậu khi Steven nhìn tới anh - tới những đường nét sắc sảo trên gương mặt anh mềm mại trong thỏa mãn.
"Giỏi lắm."
End.
Mời các bạn một bữa ngọt sau khi dính tập 5 đắng như thuốc bắc. Tập 6 mà Steven không xuất hiện chắc tôi đốt nhà đạo diễn mất thôi 🥲🥲
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip