[Steven&Jake/Marc] To you
Summary: Steven và Jake sau cùng, đều là Marc. Là thần hộ mạng anh tạo ra để chống đỡ gánh đau quá nặng trên đôi vai non trẻ.
Chức vụ cả đời của họ có lẽ chính là yêu thương anh, thay cho thế gian tàn nhẫn, bằng cách của riêng mình.
*Hay là một chú author cần bồi thêm tình yêu với Marc. Tôi á. Xem lại MK mà thương anh tôi vô bờ.*
The picture above belongs to twitter @oz_174
Enjoy~
1. Từ Steven...
"Mẹ đã sai rồi. Không phải lỗi của anh, Marc ạ, anh chỉ là một đứa trẻ mà thôi."
Đôi khi Steven nghĩ rằng mục đích của cuộc đời mình chính là để thốt ra câu nói ấy. Trong giây phút cậu đứng đối mặt với Marc Spector - đối mặt với cậu bé sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội lớn lên nữa, Steven cảm thấy hạnh phúc làm sao khi từng thớ cơ nhăn nhúm trong đau khổ giãn ra nhẹ nhõm. Đủ để ngay cả lúc cơ thể chạm xuống cát bụi vô tình ở Duat, đứng trước cái chết vĩnh hằng, thâm tâm cậu đã thanh thản tựa chính phiến lông vũ bên kia đĩa cân.
Marc quay lại. Đương nhiên là thế, Steven luôn biết anh sẽ chẳng đời nào để mặc cậu. Như ngày đó anh đã chẳng bỏ rơi Roro của họ. Đôi tay trẻ con chẳng đủ sức khéo người em khỏi mặt nước tàn nhẫn, giờ chai sạn ấp lên phía trên bàn tay cậu, mang Steven trở về.
Tối hôm đó, khi mọi sự đã qua, họ trở lại căn hộ của "mẹ", trước khi Steven ngã người xuống giường cho một giấc ngủ lấy sức, Marc khẽ khàng nói lời xin lỗi.
"Không phải lỗi của anh Marc à." Cậu thuận miệng đáp ngay, cũng không nghĩ mình cần phải đắn đo gì. "Cả hai ta tự lôi nhau vào chuyện này."
Gương mặt Marc rọi từ tấm gương vẫn chẳng khỏi đau đáu. Steven cười khổ, cậu úp mặt xuống gối hít thật sâu không khí căn phòng an toàn mà thân thuộc, trước khi ngẩng lên. Đối diện với đôi mắt nâu đầy van vỉ của anh, cậu di ngón tay mình vào giữa ấn đường nhăn nhó:
"Nào, đừng có xị mặt, anh không biết giữ gìn thì cả hai ta đều sẽ già trước tuổi đó!"
Cơ mặt Marc liền giãn ngay ra. Anh thở một hơi đằng đẵng, làu bàu trong cổ họng trước khi nằm thẳng lên.
"Từ bây giờ chúng mình có nhau. Anh đã nói thế mà, nhớ chứ? Một đôi."
"Một đôi." Marc lẩm nhẩm, như để tự thuyết phục chính bản thân anh. "Ừ."
Vấn đề lớn nhất của Steven chính là việc cậu bỗng dưng chẳng còn một mình. Về phần Marc, vấn đề của anh chính là luôn phải đơn độc.
Steven thiết nghĩ nếu cậu có thể giúp anh, thì rắc rối của cậu chẳng là gì cả nữa.
.
Marc gục lưng lên bức tường, bàn tay rịn chặt vết thương bên hông, cố hoà không khí heo hắt của tiết tháng Tư vào buồng phổi thương tổn. Trước mắt anh là tấm cửa kính trung tâm thương mại, Marc sệt người xuống, để hình bóng mình không còn phản lại đó, lòng không khỏi băn khoăn.
"Trời đất tôi, Marc ơi. Anh có sao không vậy?"
Có vẻ Marc chậm một bước rồi, giọng Steven vang trong tâm trí anh, đầy âu lo hoảng hốt. Marc hằn học khó chịu, và lờ cậu đi.
"Marc!"
"Marc!"
"Marc à, vết thương sâu lắm." Steven đi dọc những tấm kính, nhập nhoạng lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn đường. Marc lết mình trước cậu không nói một lời.
Có những thứ tới tận lúc này, Marc vẫn chẳng muốn Steven được biết. Như là nỗi đau. Vì đáng nhẽ cậu phải có một cuộc sống bình thường mà cả hai người họ mong muốn.
"Đưa tôi kiểm soát đi." Steven ra lệnh, lặng lẽ trong lời cậu khiến Marc phải quay đầu. Đôi mắt mờ đi sau hơi sương bỗng trầm sâu suy tính. "Không." sau cùng vị kị sĩ ngang bướng đáp, đuôi áo choàng loạt xoạt theo bước chân anh.
"Thế đấy...Aghh." Steven ôm bụng, cả cơ thể muốn sụp đổ trước cơn đau ngập thân xác. Giáp phục trắng tinh rút đi cho bộ com lê Chủ Nhật. Máu dần thấm đậm từng lớp tuytsi dày thành hoa đỏ. Bên tay vừa lơi lỏng bởi thay đổi lóng ngóng ôm chặt miệng vết thương.
"Cậu cứng đầu lắm, biết không?" Marc ôm miệng mình, bất lực đẩy con người kia đi. Dáng hình anh quay trở về trong gương không ngừng rung động, như thể anh phải kìm nén bản thân không gầm lên hay bật khóc. "Trả cơ thể cho tôi."
Steven chẳng đáp ngay, Marc đồ rằng cậu đã phải vận hết sức mình để đứng vững. Sau hai hơi thở dồn dập, cậu quay lại, gương mặt tái xanh vì đau xót vẫn nở nụ cười.
"Marc này," Cậu nặng nhọc cất tiếng, trách móc nhẹ như tơ. "Anh đã hứa hai ta... là một đôi mà."
Marc chết lặng. Để Steven có thể tiếp tục. "Tôi... muốn chia sẻ mọi thứ với anh, dẫu tốt hay xấu."
Chẳng ai có thể nhìn được biểu cảm sau tấm gương lúc bấy cả, bởi một chiếc ô tô băng qua mang ánh đèn pha che khuất đi bóng dáng. Chẳng ai kịp nhìn đôi mắt Marc đượm niềm ủi an vô bờ.
"Cám ơn cậu." Marc se sẽ bảo. "Đi đến góc phố đằng kia, nhà thứ hai mươi bốn tính từ cột đèn, gõ cửa và nói Marc Spector cần trợ giúp. Sẽ có người khâu vết thương cho cậu." Anh chỉ dẫn, Steven nghiêm túc gật đầu, nhưng trước khi cậu có thể cất bước, Marc đã nói thêm. "Lần sau nếu cậu muốn cầu hôn tôi, hãy dành vào một dịp trời nắng nhé."
Gò má cắt không giọt máu bỗng chốc đỏ bừng, còn con người lê lết thì kêu khẽ lên bởi thẹn thùng lẫn đau đớn. Steven lầm bầm mắng.
"Đồ bồ câu già... chết tiệt, đi rồi sao không cầm cả bộ giáp luôn đi, lấy đúng cái... cần thiết."
Ánh trăng trên đầu cậu hấp háy, hẳn lời nói động thiên động địa đã khiến cả Nguyệt Thần phải tức chết.
2. ...và Jake,
Cánh cửa xe bật mở, gã đàn ông trên xe làu bàu khó chịu, vết khâu dầu đã lên da non vẫn nhức nhối khó tả.
"Mi có muốn ta chữa nó cho mi chăng, hử Jake Lockley?"
Giọng nói mượt như lụa vang lên từ băng ghế trống trải, đầy thâm độc mỉa móc. Jake gằn một tiếng, chẳng đời nào cho vị thần đằng sau được tận hưởng thêm khốn khổ của bản thân. Gã dứt khoát rời khỏi xe, mặc xác hành động đột ngột chỉ càng đè nặng lên ổ bụng yếu ớt.
Gã còn nhiều việc phải làm lắm, đâu đủ thời gian để tiêu khiển Nguyệt thần hay cưng nựng nỗi đau thể xác cỏn con.
Kể cả vậy, Jake không thể thôi trách móc hai nhân cách còn lại, rốt cuộc Marc đã nghĩ cái khỉ gì chứ, chiến đấu trong giáp phục thất thánh sủng. Còn Steven đâu? Đáng nhẽ cậu phải ngăn thằng cha tonto này lại bằng mọi giá.
Còn Jake nữa, gã đã ở đâu? Jake nghiến răng, gã ghét việc này. Ghét việc thâm tâm mình giày vò khốn đốn mỗi khi gã chẳng kịp ngăn chuyện không hay xảy ra. Ghét việc Steven và Marc cứ đâm đầu vào nguy hiểm. Ghét việc Marc phải chịu thêm đớn đau.
Gã lôi dụng cụ của mình khỏi cốp xe, mạnh bạo sập nó phát tiết thay nỗi bực bội trong người, khẩu M39 được cất giấu gọn ghẽ trong bao đàn ghi - ta nặng nề áp lên lưng.
"Đừng làm ta thất vọng, Jake Lockley."
Jake ngẩng đầu, qua cửa sổ kính đã thu rèm, Khonshu vẫn ngồi bắt gối bình thản, thậm chí chẳng buồn xoay mình nhìn gã. Jake hắng giọng đồng tình. Dẫu gã ngờ rằng mình vốn đã khiến Nguyệt Thần thất vọng từ lâu lắm, khi gã từ chối khoác lên lễ y hắn chọn, từ chối trở thành một quân cờ màu trắng.
Marc và Steven xứng đáng với những điều tốt hơn, thế nên Jake sẽ chẳng bao giờ nhận lời.
.
Gã có mặt trên cõi đời này, khi chiếc thắt lưng từ đôi tay run rẩy hơi men vẫn bạo tàn giáng xuống, khi đôi mắt người mẹ long lên trong uất hận, với đứa trẻ chính bà đã rứt ruột sinh ra. Jake có mặt trên cõi đời này, để Marc chẳng phải rơi nước mắt nữa. Bởi gã đã nuốt sạch chúng trong lòng mình rồi, chắn cho cậu bé kia được say một giấc ngủ. Jake mở mắt lần đầu, và gã biết ngay được buồn đau tang tóc. Qua ánh sáng lập loà từ cửa tủ tối om do mẹ khoá chặt, Jake đã chẳng hé con mắt mình hơn mức cần thiết thêm lần nào. Thế nên gã có thể vẻ vui giơ cao nắm đấm, hay giữ chặt báng súng, xả nỗi đau lên kẻ khác không màng thương hại. Từ lâu Jake chẳng nhìn đến biểu cảm một ai, nên với gã ai cũng như nhau cả.
Phải có người nhuộm máu cùng Marc chứ nhỉ? Chiến trường đâu dành cho kẻ vị tha, và gã yêu con tim chai sạn vẫn kiên cường đập của anh.
Như cách gã yêu mọi thánh thiện còn lại của mình, mà cả anh và gã đều gửi hết ở Steven Grant.
.
Tiếng súng trong đêm mưa tầm tã chẳng khác nào một cành cây vần vào khung cửa sổ, có chăng chỉ bởi nó lạnh lẽo mang đi mạng người. Jake lau giọt nước đọng ở hàng mi, từ đầu đến cuối quan sát đối phương ngã xuống chẳng chớp mắt. Gã đã lần theo những kẻ này đủ lâu, và cỗ cơ thể rỉ máu ở căn phòng bên kia phố là người cuối cùng rồi.
Jake hít sâu, sớm thôi gã có thể ngủ một giấc đến say mèm.
Còn hai tên ngốc kia sẽ chẳng còn phải toán loạn để bị thương như này nữa.
Gã đứng dậy thu dọn, vô tình để mắt lạc xuống nước mưa chạy dọc đế giày da như dòng suối. Khung cảnh này với gã chẳng là gì, song con tim gã thắt lại. Bên tai Jake văng vẳng tiếng bi ai thút thít, của một cậu bé con gọi em trai mình.
Ah... Marc ghét trời mưa lắm. Vì trong cơn mưa sẽ chẳng có mặt trăng soi sáng, vì trong cơn mưa giáp phục của anh hoá vô dụng. Vì trong cơn mưa khuấy động giông bão tưởng đã yên ngủ tận đáy lòng.
Jake lái xe thật lâu, với cái xác bọc gọn bên cạnh đồ nghề ở cốp. Nếu những giọt nước đập lên đèn pha của gã chẳng ngừng lại, thì gã sẽ tìm đến nơi chúng không rơi được nữa.
"Làm đi." Lời thì thầm của Jake cất lên, liền bị tiếng gió gào cùng động cơ nuốt chửng.
"Hử?" Khonshu hỏi lại, khoan khoái chẳng giấu giếm.
"Chữa lành vết thương, ngăn cơn đau lại. Sao cũng được, xin Ngài, hãy làm đi."
Marc và Steven xứng đáng với những điều tốt hơn, thế nên Jake sẽ chẳng bao giờ ngần ngại.
3. gửi tới người vạn điều tốt lành.
"Phi tang ở đây liệu có ổn không vậy?" Đôi bàn tay thoăn thoắt bới từng xẻng đất kia ngưng lại. Jake chẳng thèm quệt mồ hôi nhễ nhại, hoà nhã lời chào.
"Buenos días, mi querido Steven!" (Sáng vui vẻ, Steven thương mến của tôi.)
"Đêm rồi. Nhưng thôi, chúc anh buổi tối bình an, Jake ạ!"
Jake phì cười, song gã đã qua giây giải lao ít ỏi. Bàn tay đầy đất mò mẫm trên đầu, trước khi túm cái xác quá khổ, kéo nó xuống 6 tấc đất dưới chân. Gã trèo lên trên thay nó, lạnh lùng nhìn xuống. Đôi mắt kẻ đã chết trong vắt phản ánh trăng còn mồm miệng choãi rộng tiếng thét báo tử cuối cùng, cả gương mặt đông cứng vẻ tức tưởi đến nực cười.
"Ôi em chẳng cần lo đâu, mi mejor parte~! Chỗ này chỉ toàn cứt bò thôi ấy mà."
Gã nghiêng đầu bật điếu thuốc, con mắt đỏ vô tình va vào một bông hoa. Lả tả, hẳn là lúc trước đấy, cái thân thể cục mịch kia đã đè nó nát bấy.
"Thu mẫu đơn." Steven hữu ích thông tin trong đầu gã. Jake gật gù, cúi người nhặt lên.
"Te protegeré de los malos y malos deseos en esta vida." (Ta bảo trợ người khỏi xấu xa và khổ đau của cõi đời này.) Bàn tay xoay xoay sắc đỏ rực, Jake kéo làn khói mỏng lên từng phiến cánh, trước khi thảy nó xuống cái huyệt mới đào kia.
"Jake thích hoa ư?" Steven hiếu kì hỏi, giọng cậu không khỏi chút thích thú trước phát hiện đặc sắc này.
Jake ừm hứ với cậu, nhưng thay vì chiều lòng người kia thêm chút nữa, gã bắt đầu nhấc xẻng lên.
.
Steven biết Jake, còn Marc thì không.
Cậu không hiểu tại sao bản thân lại đồng thuận tiếp tay cho gã đàn ông đó, khi gã đứng cách cậu một tấm gương, rửa bàn tay đầy máu một cách từ tốn nhất.
"Anh không phải Marc. Anh ấy đâu rồi?" Steven nhớ mình đã tra khảo gã, với mọi phần gan dạ cậu có được.
.
"Marc ngủ rồi em à, be bé mồm thôi." Jake liếc mắt lên hình ảnh trước gương. Tâm trạng đối diện gã vẽ lên vẻ can đảm nhất, song góc mắt giật giật chẳng che nổi khiếp kinh. Hẳn do con ngươi trái của gã rồi, sắc huyết đỏ loé lên ánh tàn độc lạ thường.
.
Steven lắng nghe, còn Jake chẳng rõ mình đã hút hết bao nhiêu điếu thuốc. Giữa nhà vệ sinh tối hù liên tục hắt lên ánh lửa, đều đặn cùng lời độc thoại chập chừng ngắt quãng.
Sau cùng, cậu cảm ơn gã, với niềm cảm khích thực chân thành. Và đến lượt Jake Lockley phải giấu nhẹm ngạc nhiên.
Phải rồi ha, gã bật cười, khuỷu tay chống cằm hẩy tro thuốc. Khi hiểm nguy cận kề. Steven Grant chẳng hề sợ hãi.
.
Tâm trí Marc là một mớ hỗn độn đau thương. Với Steven là ước vọng anh hằng mong cầu và Jake là thực tại anh luôn khước bỏ.
Giữa căn phòng chứa chiếc quan tài rung lên bần bật, anh đã nắm lấy giấc mơ chẳng bao giờ thành thật của mình, đẩy cậu khỏi nỗi chua xót không khi nào khép miệng, để gã lại rồi sợ hãi rằng gã sẽ biến đi.
Bởi cả con tim Marc từ lâu cũng đã phân nhánh rồi. Một nửa niềm yêu anh gửi lại nơi cậu, có hình ảnh người mẹ dịu hiền. Nửa còn lại Marc chẳng nỡ quên lãng, có con người bà tàn nhẫn ra sao, cho Jake.
.
Jake và Steven trước sau gì, đều là Marc.
Nhưng hai người với anh, lại cùng giữ một bí mật.
Bí mật ấy hàm chứa vết thương bỗng nhiên chẳng còn đau đớn. Bí mật ấy hàm chứa sự biến mất bất chợt của kẻ thù. Bí mật ấy hàm chứa lẵng thu mẫu đơn tươi tắn trên chiếc bàn đầu giường nho nhỏ, từ họ, gửi tới cho anh. Để khi Marc còn đương ngơ ngác lọ hoa từ lúc mở mắt, Steven đã cười hi hi, gọi tên loài hoa kia một lần nữa. Làm người cựu binh nửa bối rối nửa cảm khích, gãi đầu đồng tình rằng có thêm thứ này khiến căn hộ sáng sủa hẳn lên.
Bí mật ấy, là lời hứa họ có mà chẳng một ngôn ngữ nào đủ khả năng diễn đạt cả, rằng họ bảo vệ anh - đứa trẻ kẹt mãi nơi hang đá một chiều mưa gió, bằng cả đời mình.
Bí mật ấy, là lời chúc dành cho anh, có thể tìm lại bình yên bên ngoài ánh nắng.
End.
An: Cả tuần trời tôi ngụp lặn hàng của các bạn author Việt mà vui gì đâu á. Trời ơi, chiếc fandum toàn những con người đỉnh chóp BinZ. 😚❤❤
Các vị search tag moonknight trên wattpad ngay đi có thêm xôi thịt tiếng mẹ đẻ rồi nhá. Ăn nữa thì lên AO3 nha. Ngol lành lắm.
(*) Thu mẫu đơn hay hoa cây cỏ chân ngỗng là một loài cây thân thảo mọc dại, nếu được trồng thì nhằm để trừ tà. Văn vẻ thì như Jake nói đó, hoa này tượng trưng cho ước muốn bảo vệ người nhận nó khỏi tàn ác và đau thương. Ngoài ra nó còn mang ý nghĩa tình yêu bị bỏ rơi hay bị quên lãng nữa. Nghe hợp Jake lắm ấy, *spoileralert* vì canon trong truyện chính Jake nói rằng Marc chẳng hề muốn có gã, anh chỉ cần gã thôi bởi gã là đại diện cho những điều kinh tởm Marc đã đang và sẽ làm mà chẳng nỡ đem lòng nhận. Ai cha, nhưng sau cùng cả ba vẫn ôm nhau giảng hòa nhé. Lão Khonshu cũng tiện ôm ké luôn, cái hình ý bao hài.
Ngoài ra, cũng có bài phân tích vì sao Jake Lockley trong phim chỉ nói tiếng TBN vì mẹ của Marc là người Latin á. Tôi cá nhân cho rằng, Jake giống như là hình ảnh thực tế của mẹ trong mắt Marc nên cái nết quạu thấy bà lẫn ngôn ngữ đều y chang. Còn Steven thì chính là hình mẫu ước mơ của anh về mẹ mình, một người giàu lòng yêu thương quan tâm han hỏi con cái kể cả khi đã lớn tồng ngồng.
Phim Juvenile Justice có câu tôi cực tâm đắc đại để thế này: "Những đứa trẻ bị bạo hành sẽ chẳng có cơ hội lớn lên nữa, vì tổn thương trong tâm hồn chúng quá lớn, khiến quá khứ lúc nào cũng ở trước mắt chúng thôi."
Và Marc là một minh chứng luôn đó. Hức.
Chao, thề xem MK đến lần này là lần thứ 3 rồi tôi mới nhận ra Marc đáng thương nhường nào, trước chỉ bận cưng em pé thôi à. Tôi tồy quá. 😢
Thu mẫu đơn có nhiều màu lắm nhưng đây để đúng màu đỏ cho giống fic nè.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip