freak.

Tôi nhớ mùi máu tươi, sau đó tôi nhận ra là mình thèm thịt, dù xưa nay chưa bao giờ cơ thể tôi dám đòi hỏi thứ cao sang như thế. Ở chốn này liệu tôi có thể tìm được nó ở đâu nhỉ? Tôi thực sự muốn có nó ngay bây giờ, thịt tươi.
Vài ngày trước, trang viên bỗng xáo động hẳn lên, bởi một sự tình kì lạ như sau: Những cái xác giống hệt mọi người rơi xuống từ trên trời.
Thoạt đầu, phía mấy quí cô hoảng sợ, còn bọn đàn ông thì hích nhau xem ai nên là người ra trước xem xét.
Thoạt sau, ...?
Carl Aesop xung phong, anh ta mắc bệnh nghề nghiệp.
Sau vài giờ khám nghiệm chỗ xác đấy, tôi thấy tay anh giữ lấy mép khẩu trang, kéo nó xuống như muốn hít thở lấy sức. Nhờ vậy, tôi được dịp chứng kiến trọn vẹn vẻ mặt hoảng loạn nhất của anh ta.
Và loáng thoáng vài từ:

"Họ chỉ... đang ngủ thôi sao?"

"Này Carl"

"... trạng thái này chưa hề..."

"Aesop Carl"

"Có lẽ nên... thử dùng phòng mổ xem..."

"Carl!"

Người anh ta nảy bật lên dưới cú đập vai của tôi.

"Chuyện gì vậy cậu Campbell? Cậu làm tôi giật mình đấy"

"Mấy cái xác có khuôn mặt giống anh, ý tôi là, có đến 10 cái xác Carl ở đây"

"Những người khác thì sao?"

"20 cái xác Luật Sư, 17 cái xác Cô Làm Vườn, 7 cái xác Nhà Tiên Tri, 21 cái xác Tên Trộm, 5 cái xác Gã May Mắn, 11 cái xác 'Tôi', Norton Campbell, chúng tôi đã thử liên lạc với phía Thợ Săn nhưng họ chưa có hồi đáp gì"

"Ah, chúng ta phải tính sao với những cơ thể này giờ?"

"Emma, không sao đâu, chị nghĩ cứ đợi vài hôm nữa xem đã"

"Chị Emily..."

"Nếu là xác chết thật thì chẳng phải vài hôm sẽ bốc mùi à?"

"Phải, tôi đoán mùi của quí ngài Subedar đây sẽ nặng nhất nhỉ?"

"Tôi không có ý chọc ghẹo các cô, hay Nàng Mĩ Nhân đây đang giữ trong lòng thù oán riêng gì?"

"Anh làm người khác sợ, xin hãy chú ý hơn với lời nói của mình"

"Điều Phối Viên có khác"

"Này!"

"Mọi người? Xin hãy bình tĩnh, sẽ không có chuyện gì tai hại xảy ra đâu"

"Eli Clark... tuy anh là Nhà Tiên Tri nhưng mà, nói ra vậy ổn chứ?"

"Cảm ơn, tôi đang nói theo mong muốn của mình nên sẽ không sao đâu"

Tôi có thể thấy họ đang hoảng loạn thế nào. Tôi có nên vờ như mình đang mất bình tĩnh giống họ không? Chỉ mình tôi, điềm nhiên đếm từng cái xác người thật và chẳng biểu lộ được nổi xíu ngạc nhiên nào với sự tình lạ lùng, liệu tôi sẽ ổn nếu cứ vậy chứ?

Eli nắm tay tôi.

"Cậu lạnh quá"

"Xác chết tất nhiên lạnh"

Eli dẫn tôi rời khỏi nơi mọi người tụ tập, chúng tôi dừng trước cửa phòng tôi, nó khá xa, tôi không nghe thấy tiếng ồn nào nữa.

"Đúng thật là cậu bị ốm rồi"

"Eli, anh quay lại sảnh chính đi, giả như nó là bệnh truyền nhiễm thì tôi không muốn bất kì ai khác ngoài mình mắc phải đâu"

"Norton..."

Trước khi tôi kịp nghĩ thêm bất kì lời nào để xua đuổi anh rời khỏi tôi, Eli đã dịu dàng giữ cho những từ ngữ đó nằm yên trên môi tôi. Chúng mặn chát. Và trước khi đôi tay tôi kịp đẩy anh đi, giọng nói trầm ấm kia đã thổi nhẹ vào tai tôi những ngôn từ mê hoặc nhất.

"Norton..."

Cơ thể nóng dần lên, nó khiến tôi khó thở.

"Norton, sẽ ổn thôi, không có dịch bệnh nào đâu"

Tôi không muốn đáp, sợ giọng mình lạc đi trong hơi thở của anh.

Tôi không muốn nhìn, tôi biết Eli, chỉ riêng mình Eli, sẽ ôm tôi vào lòng như anh đang giữ một đứa trẻ, một đứa trẻ bị bỏ rơi bởi Chúa Trời, cơ thể tôi đầy vết tội lỗi.

"Đừng sử dụng năng lực của mình, Eli"

Giọng tôi khô khốc, nó đang khóc, dù chẳng có chút nước mắt nào.

"Anh không dùng"

"Ừ... đi khỏi đây... Eli"

Cánh cửa đóng và tôi bắt đầu vật lộn với chính mình.

Ah, tôi thèm thịt, tôi muốn thứ gì đó thật tươi.

Máu tươi. Thịt.

"Cậu ngày càng gầy đi đấy"

"Emma, đừng làm phiền Nhà Thám Hiểm"

"Vâng"

"Từ bao giờ Kẻ Đào Mỏ cũng được xem như Nhà Thám Hiểm vậy?"

"Này, không châm chọc trong bữa ăn nhớ chứ?"

"Tuần trước lúc mọi người tập trung ở sảnh chỉ thiếu Norton nhỉ?"

"Đằng kia, lấy giúp tôi ổ bánh mì với"

"Chị Hương Sư sẽ tới dự tiệc trà với tụi em chứ?"

"Hôm qua sao?"

"À, cái tên Naib vừa nãy xuống bếp múc thêm súp gà..."

Bữa ăn luôn là khoảng thời gian ồn ào nhất trong ngày. Ở đây hay ở khu đào mỏ, tôi đều chỉ tập trung vào phần ăn của mình, ngấu nghiến nó và biến, còn quá nhiều việc phải làm. Dù ai cũng có vẻ thưởng thức từng chút một, thú thật, tôi còn chẳng đói, sự nôn nao hẳn đã làm ruột tôi biến đổi, nó chẳng no, và nó chỉ nghĩ đến công việc, nó giống như bộ não thứ hai đối với tôi.

'Không làm chắc chắn không có ăn'

'Không thể ăn'

Tôi càng lúc càng thấy ăn khó khăn thế nào.

Người ta có để ý điều đó thì rồi sẽ quên ngay, Emma hỏi chừng nào, hôm sau cô ấy quên sạch và bắt đầu lặp lại từng câu hỏi một, "Không vừa miệng à Norton?". Nhưng cô ấy là ví dụ điển hình.

Eli Clark.

Eli Clark.

Tôi thì thầm cái tên đó mỗi khi bản thân đau đớn. Tựa câu thần chú chữa lành.

Ít nhất thì anh đến bên tôi.

Eli đút từng muỗng cho tôi. Còn bản thân tôi ngoan ngoãn đến lạ thường (cụ thể là mồm bắt đầu nhai, lưỡi bắt đầu cảm nhận hương vị, và dạ dày chịu co bóp đều đặn), tôi là một đứa trẻ chẳng thể ăn nếu không có ai nhắc cho nó nhớ nó phải ăn để tồn tại.

"Nhìn họ hệt anh em vậy"

"Thì đúng là thế mà"

Cái trang viên toàn những kẻ không bình thường này, có lẽ chỉ mình Eli nhìn thấy tôi.

Có anh trai cảm giác thế này sao?

Tôi muốn nhiều hơn nữa.

Tôi muốn thịt tươi.

"Xác của ngài Eli bị ai đó đào bới"

"Ai dám làm chuyện đáng sợ này chứ!"

"Nội tạng bị lôi ra sạch"

"Trái tim có lẽ đã bị ăn mất"

"Nên báo với Eli không, Carl?"

"Cậu ta chắc chắn đã biết rồi... nếu là cậu ta..."






















Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip