Part 3 (chap 15-21)
Chap 15 - 1 :
-" Nhóc ơi, dậy đi con. "
Tôi nghe tiếng mẹ kêu văng vẳng trong phòng, tôi nhăng nhó rồi quằng quại khi mẹ tôi cứ liên tục vỗ vào chân tôi.
-" Ưuuuu . " Tôi rên , mẹ tôi vẫn cứ kêu và vỗ "bạch bạch".
Mẹ tôi nắm lấy đôi tay tôi rồi kéo tôi ra khỏi giường :
-" Nhóc ơi, dậy đi học con ơi. Nay vào trường mới có thầy cô mới , bạn bè mới nè. "
-" Con lớn rồi mà ... " , tôi buồn cười khi nghe mẹ tôi cứ coi tôi như bắt đầu vào cấp một không chừng. Tôi nói với vẻ lười biếng.
-" Thôi đi ông tướng, có người lớn nào cần người khác kêu dậy không . "
-" Có mẹ kêu con thôi chứ ai. . . . " , mắt tôi nhắm, đầu tôi ngã sang một bên, miệng thì vẫn cứ trả lời.
-" Nam qua tới rồi kìa ."
Tôi mở mắt :-" Đâu ? " , tôi chu mỏ. Nó qua sớm vậy làm gì chứ ?
Mẹ tôi cười :
-" Sợ người khác đợi mình thì nhanh lên, nó sắp qua tới bây giờ. "
Tôi "Gru'" một tiếng trong họng vì mắc lừa của mẹ. Tôi ngồi dậy, mẹ tôi đi ra khỏi phòng để tôi làm vệ sinh cá nhân. Tôi thấy một bộ đồ với áo trắng mới tinh và quần xanh đen được ủi thẳng thớm treo sẵn ở trên ghế. Mấy ngày trước mẹ tôi đưa tôi đi mua đồ mới để đi học có cái áo trắng với bạn bè, tôi cũng nói khỏi rồi nhưng mẹ tôi thương tôi nên bắt tôi mua đồ mới. Nghĩ lại thấy thương mẹ nhiều lắm.
Tôi đánh răng xong, mặc đồ vào, cái áo có hơi rộng, nhưng có lẽ không sao. Tôi quẩy trên vai cái cặp xách rồi đi xuống nhà. Một lát sau , tiếng chuông cửa vang lên, tôi chạy ù ra , thấy Nam đang đứng đó nhìn tôi.
-" Hey . " , vừa thấy tôi, nó giơ tay kêu.
Tôi đang chạy ra thì dừng lại , vòng chạy vào nhà, mẹ tôi vừa đi ra khỏi phòng, thấy mẹ, tôi xòe tay ra :
-" Mẹ ơi, tiền ? "
-" Chỉ biết xin tiền thôi. Lo mà cố học, cấp 3 rồi đó. Không có chơi như mấy năm trước được đâu. "
-" Lát mẹ lên liền nha. "
-" Ừ , thầy cô vào trường rồi mẹ vào. "
Tôi nghĩ cấp 3 cũng vậy thôi, có gì khác chứ. ( Sau này mới biết :]] , cấp 2 - 8 điểm còn buồn, cấp 3 - 5 điểm đã vui hết hồn .)
Tôi chạy ra, nhảy thót lên xe nó khiến nó xém buông xe.
-" Chó con chứ có phải khỉ đâu mà nhảy ghê thế. "
Tôi cười hì hì :
-" Vào trường, đừng kêu chó con nữa, người ta cười cho. "
Nó hỏi :
-" Tại sao ? Mắc gì ? "
Tôi nhìn nó ngạc nhiên :
-" Lớn rồi cha, chó gì , con gì ở đây . "
-" À, tức là mày muốn tao bỏ chữ [Con] đi, kêu mày là [Chó] thôi phải không ? " , nó lại xoáy.
-" KHÔNG PHẢI ! " , tôi thét -" Bỏ luôn chữ [CHÓ] . "
-" Tao cứ kêu, làm gì tao. Cắt lưỡi tao thì tao im. "
Tôi tức lắm, đấm bình bịch vào lưng nó đến lúc nó kêu :-" Đau. " , tôi mới dừng.
Hôm trước tôi và nó chỉ đi đến cổng trường thôi, xem được danh sách họp sinh lớp 10, thì tôi với nó ra là học khác lớp. Hôm nay, mẹ tôi vào để xin cho nó chuyển qua lớp tôi, hay tôi chuyển qua lớp nó gì cũng được. Nên chúng tôi ngồi ngoài sân để đợi mẹ tôi đến.
Rất rất nhiều học sinh đang vào, những đứa lớn hơn chúng tôi ( tức là lớp trên ) , thì có bạn có bè, tụm năm tụm bảy đi chung với nhau. Ở các băng ghế đá, tôi thấy có những đứa chỉ ngồi một mình, nhìn trời nhìn đất. Tôi và Nam ngồi kế nhau cũng may mắn hơn người khác nhiều rồi.
-" Ê . " , Nam kêu lớn rồi chỉ tay.
-" Gì mày ? " , tôi hỏi
-" Con Hằng kìa ? "
-" Hằng nào ? " , tôi thấy lạ khi thái độ của nó khẩn trương như vậy.
-" Hằng 9/4 đó. "
Tôi tự hỏi mình : " Hằng , Hằng , Hằng, 9/4 - 9/4 - 9/4 " - Là nhỏ mà Nam thích.
-" Là nhỏ mày nói tao đó hả ? "
-" Ừ nó đó, không ngờ nó cũng xét tuyển vào trường này. Tao không coi tên nó nữa, không biết nó có học chung lớp mình không ta ? "
Tim tôi như điếng đi sau câu nói đầy hy vọng của nó. Nó có biết nó đang làm đau tôi không ?
-" Ừ, thì lát nữa biết. "
-" Thôi , mình ra coi danh sách đi ? "
Tôi bực mình hỏi :
-" Mày biết tên họ của nó không ? "
Nó gãi đầu -" Ờ, không. "
-" Vậy thì ngồi xuống đợi một tí. "
Tôi khó chịu ra mặt. Nhưng làm gì hơn được, nó không phải giống như tôi - Không phải.
- Chap 15-2 :
Nó nhìn theo nhỏ Hằng đến khi nhỏ đi qua khỏi hàng lang của dãy lớp đầu tiên. Tôi nhìn theo mắt nó mà lòng buồn như trời đất vừa đổ xuống.
Tôi đột ngột mở lời :
-" Mày thích nó lắm à ? "
Nó nhìn tôi cái kiểu soi mói thường ngày :
-" Thích là vì nó dễ thương. Chứ chưa biết tính tình nó thế nào ? "
-" Ờ. " , tôi ậm ờ cho xong.
Một lát sau mẹ tôi đến, tôi cùng mẹ tôi và nó đi đến phòng của Hiệu Phó. Hiệu Phó trường là một cô giáo khá luống tuổi, mặt cô có nhiều đốm đồi mồi với đôi mắt kiếng dày cộm đang nặng nề đè lên sóng mũi của cô. Mẹ tôi chào cô rồi giới thiệu tôi và nó là anh em họ hàng, rồi cô mời mẹ tôi vào phòng , tôi và nó ngồi ghế ngoài đợi.
Một lát sau, cô hiệu phó dắt chúng tôi gặp một Thầy nọ tên là thầy Thi. Dáng thầy cao, mái tóc bồng bềnh ( như Hoài Linh í ), rồi nói với thầy điều gì đó, lúc thầy bước ra thì thì kêu một chút nữa chúng tôi đi theo thầy.
Tôi và nó nhìn nhau , nó tỏ thái độ mừng rỡ vì chúng tôi đã được học chung, còn tôi thì ... vui cũng có, nhưng mà cảm giác nó đang vuột khỏi tay tôi đang dần rõ ràng lên. Tôi suy nghĩ : -( Mày vui như vậy là vì thấy được nhỏ Hằng chứ gì ... ? ) , tôi không kiềm nỗi mình buộc miệng nói :
-" Hay là, nói mẹ tao cho mày học cùng lớp với Hằng cho xong. "
Nó trừng đôi mắt lên , một tia sáng lóe qua mắt nó :
-" Thật hả ? Được không mày. ... ??? "
Tôi chết lặng đi, không nói được gì :
-" Haha, tao đùa đó, mày rãnh quá, nói gì vậy. Quen biết gì nó, tao không học chung với mày thì học chung với ai. "
Dù là đùa nhưng tôi thấy một phần cơ thể mình đã rơi đi đâu mất rồi. Tôi cười gượng :
-" ha ha, đùa vui quá. "
...
...
...
Chúng tôi đến lớp ( 10/3 ) , là lớp tụi tôi sẽ học . Tôi và nó theo thầy Thi ( cũng là thầy chủ nhiệm của chúng tôi ) . Vào lớp thì thấy tầm mười mấy đứa đang ngồi ở trong đó sẵn rồi. Chúng nó nhìn hai đứa tôi rồi bàn tán, tôi còn nghe rõ :
-" Con cháu gì của thầy đó à ? "
Tôi nhanh chóng nhìn chúng nó rồi cũng nhanh chóng lờ đi. Nam đi trước, tôi theo sau. Bàn trong lớp chia làm 4 dãy, mỗi dãy 6 bàn. ( Bề ngang 4 , bề dọc 6 ) . Tôi vào nó ngồi dãy trong cùng ( kể từ cửa lớp đi vào ) , bàn kế cuối . Ngồi trước mặt tôi lúc này là hai nhỏ con gái, có lẽ chúng nó là bạn . Tôi cũng không biết. Hai đứa nó đang nói gì với nhau, tôi cũng không màn nghe.
Chỗ tôi ngồi là cạnh cửa sổ, nhìn ra dễ dàng thấy sân chơi của trường. Tôi quay sang nhìn nó, thấy nó cười cười và như đang chăm chú lắm nghe lời giới thiệu của Thầy. Môt chốc sau, nắng vàng lan ra khắp sân, cũng là lúc tiếng trống nổi lên, chúng tôi ra dự lễ khai giảng.
Trước sân, có những con số lớn viết bằng phấn. Ai lớp nào thì đứng ở dưới số của lớp đó, xếp thành 2 hàng. Tôi và nó cùng đi ra , tôi lén thấy nó đang dáo dát tìm ai đó ( Còn ai nữa , ngoại trừ nhỏ 9/4 ) , cơn ghen ghét trong tôi nổi dậy :
-" Tìm nhỏ đó hả ? "
-" Không, tao tìm số lớp mình. "
Tôi quê rõ một cục to tổ chảng. Nó là gì với tôi mà tôi phải ghen, phải giữ chứ. Nó có tự do của nó cơ mà. Có phải tôi nhìn nhầm không, đang đứng kế bên tôi và nó ( mỗi lớp chia thành 1 hàng Nam và 1 hàng Nữ ) là nhỏ Hằng. Tôi vỗ vai nó rồi nhìn qua nhỏ.
Nó nhìn qua thấy nhỏ, rồi nhìn về phía mặt tôi. Tôi biết chắc là mặt tôi lúc này rất là khỏ coi. Chúng tôi nhìn nhỏ và nhỏ quay lại nhìn chúng tôi. Tôi và nó vội đưa mặt đi chỗ khác.
Nhỏ có nước da trắng, gương mặt thon, lỗ mũi không cao lắm nhưng cũng có duyên. Đôi mắt tròn của nhỏ khiến tôi không thể không thừa nhận nhỏ " Khá dễ thương " . Tôi còn làm gì hơn được bây giờ.
Thật ra, theo danh sách, tôi học lớp 10/3 , nó học lớp 10/5 ! Nhưng khi xin phép cô Hiệu Phó, nó được chuyển qua lớp 10/3 ! Tôi giận lắm, sao không phải là tôi chuyển qua lớp nó mà nó phải chuyển qua lớp tôi. Để rồi giờ đây, tôi phải đau , phải hụt hẫn, khi người nó thích năm cấp 2 lại học chung với nó năm cấp 3.
Tôi nghĩ , dù là gì, mình cũng không nên, phá hoại người khác. Vả lại, tôi là con trai, chứ có phải là con gái đâu mà có tư cách giành Nam với người khác. Mọi việc ở đời là như thế ... luôn trớ trêu.
...
...
Sau buổi khai giảng, chúng tôi quay lại lớp một lần nữa để làm quen với giáo viên chủ nhiệm rồi sẽ được ra về. Ngày mai bắt đầu năm học. Hằng ngồi ở dãy kế bên tôi, cũng là bàn kế cuối. Tự biết thân mình, tôi ngồi bên trong để Nam ngồi bên ngoài, có thể ngồi gần Hằng chỉ cách nhau hơn 4 gang tay khoảng cách giữa 2 bàn ở 2 dãy.
Tôi không cho đó là hy sinh, nhưng theo 1 nghĩa nào đó, tôi đã từ bỏ rồi.
Ra về, nó nói với tôi :
-" Hay ghê ha mày ha. Không ngờ luôn. "
-" Ừ. " , tôi trả lời
-" Giờ sao mày ? "
-" Ừ, sao chuyện gì ? " tôi vội thấy chữ Ừ để trả lời nó là không phù hợp.
-" Mày sao vậy ? Tao hỏi mày là , tao có cơ hội làm quen không ? "
Nó đang làm gì vậy ? Nó đang chà đạp " trái tim " tôi. Tim tôi quặng lại, làm sao tôi có thể nói là " Được, mày cứ làm quen đi. " , hay là : " Mày yêu nó đi, hai đứa hợp đôi lắm. "
-" Tao không biết. Nó có bồ rồi thì sao. "
-" Thì thôi, bộ nó yêu người khác rồi, thì mình không cua lại được sao. "
Câu nói của nó làm tôi thức tỉnh. Đúng vậy, chưa biết chắc thì làm sao kết luận. Nam thích Hằng, tôi vẫn có thể cướp lại Nam cơ mà. Tôi khẽ cười khinh khỉnh mình với ý nghĩ vừa nãy. -( Thôi đi Phong à, cái mà nó đang nói đến, là chuyện giữa 2 người con tranh tranh giành một người con gái. Còn mày có tư cách gì mà tranh giành tình cảm với người khác. )
Tôi tự rủa mình. Tự bao giờ - tôi không biết, tôi đã chấp nhận cho bản thân mình cái quyền " Thích Nam" , cái quyền " sở hữu " Nam. Điều đó đồng nghĩa với việc : " Tôi chấp nhận tôi là Gay. " ! Tôi không biết , tôi thật sự không biết.
Quãng đường từ trường về đến nhà sao mà xa thế, cái nắng khiến tôi đang buồn trở thành bực. Mồ hôi tôi nhễ nhại trên chiếc áo trắng mới tinh. Tôi khẽ thở nhẹ ... vậy mà tôi cứ ngỡ là : Những ngày tháng "mệt mỏi" đã trôi đi. Thì ra, nó chỉ mới bắt đầu.
...
Về đến nhà, nó hỏi :
-" Tao có vào nhà mày chơi được không ? "
tôi suy nghĩ vài giây, nhăn mặt ( tôi vờ che giấu sự bực bội của mình bằng cái nhăn mặt vì trời nắng ) :
-" Thôi được rồi, mày làm gì làm đi. Trưa nắng quá, tao vào nằm ngủ. "
-" Ờ , vậy tao về. " , nó mím môi.
Lần đầu tiên tôi từ chối để nó vào nhà tôi chơi ư ? Tôi làm sao thế này. Tôi muốn mở miệng kêu tên nó, để nó quay trở lại và vào nhà với tôi. Nhưng khi tôi làm được , miệng tôi kêu một tiếng :
-" Nam ... " , nho nhỏ, thì nó đã đi xa mất rồi.
Tôi đã đuổi nó về ư ? Nó sẽ nghĩ gì ?
Ngày đầu tiên đi học là thế đấy ... tôi còn đuổi nó về nữa chứ ?
Lẽ nào, tôi ích kỷ đến mù quáng như thế này hay sao ! Thật là tệ hại mà !
...
Về phòng, tôi mở máy lạnh hết cỡ để xua đi cái nóng trong người. Tôi đập mền, đập giường, tôi hét ... tôi hành động như một đứa lên cơn điên dại.
Tôi muốn khóc, nhưng gặng thế nào cũng không ra nước mắt. Một phần nào đó trong tôi tự hỏi :" Tôi đang làm gì - vì cái gì thế này ? "
Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên, là Mẹ ! Tôi không muốn nghe máy lúc này , tôi không muốn , nhưng sợ mẹ tôi lo, tôi mở máy lên và để chế độ loa ngoài. Tôi chỉ "Dạ, vâng dạ, vâng ,dạ ... " rồi cúp máy. Tôi còn không nghe rõ mẹ tôi nói gì nữa.
Cởi chiếc áo trắng, quăng xuống đất, trên người chỉ còn cái quần dài, tôi vật mình xuống giường, nằm úp , tôi để cho lưng tôi hứng trọn những luồng gió lạnh đang phà ra. Tôi mong ... mình ngủ đi và đừng bao giờ tỉnh dậy nữa.
- Chap 16 :
Ngồi dậy với cái đầu không tỉnh táo và đang trong tình trạng "hụt hẫn" toàn tập. Tôi mở cặp của mình ra, quăng vào đó cho đủ số sách giáo khoa những môn học sáng mai, rồi để nó ở đấy. Tôi vào nhà vệ sinh để tắm rửa.
Nước lạnh dội xuống mặt làm tôi tỉnh táo hẵn, dù trong lòng cứ mãi còn mơ hồ về bản thân và về tình cảm nữa. Tôi đứng một hồi lâu dưới vòi sen đang tuôn ra dòng nước lạnh. Trong đầu tôi cố tìm cho mình một cách cư xử phù hợp, một lối đi đúng đắn và một lối suy nghĩ tích cực hơn. Tôi là một người không chịu đầu hàng với những gì mình đã thích, đã chọn - nhưng trái lại, tôi là một người sợ đau ( Thể xác ) và bây giờ tôi biết mình còn sợ đau ở cả tâm hồn nữa. Tôi không muốn mình phải mệt mỏi thế này - tôi sợ lắm rồi !
Bước ra khỏi phòng tắm với nụ cười gượng gạo, tôi có lẽ đã " đỡ " hơn với những gì đang diễn ra quanh đây. Trong tôi vạch ra từng dòng kế hoạch nho nhỏ để thay đổi chính bản thân mình :
- Cư xử đàng hoàng và công bằng hơn với Nam.
- Không quan tâm đến nhỏ Hằng mặc kệ chuyện gì đang xảy ra.
- Giữ cho tình cảm của mình và Nam luôn trong trạng thái bình thường.
...
Tôi nắm chặt tay , mím môi - ( như sắp làm điều gì trọng đại lắm vậy ) - tự cổ vũ mình, tôi thấy mình nên kiếm điều gì đó để giải trí. Có đôi lúc, bản thân tôi đã có nghĩ, -( Hay là mình nói chuyện thân mật hơn với Thư ? Biết đâu mình sẽ trở lại bình thường. ) Nhưng cảm giác mất Nam khiến tôi bỏ đi ý nghĩ đó lúc nào không hay.
...
Xuống nhà, mẹ tôi đang làm cơm, tôi ngồi ở bàn ăn và trả lời những câu hỏi của mẹ. Mẹ tôi hỏi về việc lớp học, ai chủ nhiệm, tôi và Nam ngồi đâu. Mẹ tôi còn trách tôi sao 2 đứa không ngồi ở bàn đầu, có gì hỏi thầy hỏi cô cho dễ, ngồi dưới lại lo ra, không nghe giảng.
Tôi cười , con trai chứ có phải con gái đâu mà ngôi bàn đầu. Ấy vậy mà mẹ tôi không chịu, bà nhất quyết muốn chúng tôi lên trên. Tôi chống chế bằng câu nói :-" Rồi mai mốt giáo viên cũng sắp xếp chỗ ngồi lại thôi, lo gì. "
Xong rồi, tôi trở về phòng để đợi ngày mai đến. Tôi online yahoo - ( Ừ phải, tôi tìm Nam ) . Nó đang Online, tôi [Buzz] nó , nó [Buzz] lại ngay :
-Nam... : khỏe chưa cho con ?
-Tôi... : khỏe gì mày
-Nam... : thấy mặt mày nhăn quá
-Nam... : tưởng mày bệnh
-Tôi... : mày bệnh đó
...v...v...
...
-(Xạo cái mồm thôi) , tôi nghĩ bụng, sợ tao bệnh sao đéo điện hỏi thăm. Đi về tuốt luốt giờ bày đặt hỏi thăm. Đạo đức giả . Tất nhiên , là tôi chỉ nghĩ trong bụng thế thôi, vì tôi đã thẳng thừng đuổi nó về cơ mà.
Tôi và nó trò chuyện hồi lâu ( chuyện trên trời dưới đất thôi ) , nó nói sáng mai nó sẽ qua đưa tôi đi học. Ừ, tôi thấy , được như vậy là tốt đẹp lắm rồi.
...
Rãnh rỗi lúc này, tôi lại vào [hihihehe.com], tôi lại đọc những câu chuyện của người khác. Những chuyện dâm đãng ... cũng có. Rồi tôi lại "bấn" - là gì biết rồi phải không. ( ) , tôi nhớ rất rõ, tôi thì bản tính thích anime và manga của nhật, vậy mà tôi đã bấm vào một bài post ở trên đó, đăng truyện "sex gay".
Dạng đó là dạng [Shota Boy] ^___^~, truyện tranh mấy đứa con nít í >_<~ . Thích cực kỳ luôn =]] , vừa đúng sở thích mục thị về dạng vẽ, vừa lại "dâm dâm" nữa. Nên thứ bây giờ thường coi nhất cũng là truyện [Shota] ^____^!~
Vừa định "thể dục" ( thủ dâm đó ), thì lại nhớ về đêm đó với Nam, hứng thú trôi đi đâu mất. Chán , tôi lại nằm lên giường , xem film trên Disney. ( Lúc đó Disney, từ 8h->10h Toàn là film hay, từ Zack & Cody , tới Phù thủy xứ Waverly ... , còn bây giờ thì, ôi chán chết ! Bây giờ, coi Disney, ghét nhất là tụi Malaysia là 1, rồi cái film KING KING gì đó, có 2 thằng, 1 da đen , 1 da trắng , coi mà thù vãi. GHÉT KÊNH DISNEY từ giờ. )
Xem được một hồi, đôi mắt tôi díu lại, cũng tốt - NGủ đi ! Ngủ để quên những gì làm tôi khó chịu.
____
Mẹ tôi lại vào kêu tôi dậy. Vẫn điệp khúc cũ. Tôi không biết tại sao, đi chơi là tôi dậy sớm rất giỏi, còn đi học thì cơ thể tôi lại cứ ì ạch ra đó. Nhưng mà tôi không lèn èn lâu, tôi ngồi dậy, làm vệ sinh cá nhân - thay đồ và đợi Nam đến.
Tôi và nó cùng đi đến trường. Trên xe, nó hỏi tôi :
-" Ăn sáng không chó con ? "
Tính tình của vô tư lắm , thường thì có ai làm gì nó nó cũng không biết giận là gì, trái ngược với tôi.
-" Ừm. " , tôi dù đã nói là cố gắng bình thường vui vẽ, nhưng tôi chỉ làm được thế này thôi.
Nó và tôi cùng đi ăn cơm tấm. Ăn trong im lặng, tôi không nghĩ là mình làm gì để có thể gọi là " Khác lạ " , ấy vậy mà nó hỏi tôi :
-" Có chuyện gì à ? "
-" Không , chuyện gì là chuyện gì. " , tôi chối ngay.
-" Tao thấy lạ , mày ít nói đi, thường đâu có vậy. "
-" Thì đi học, sáng dậy thấy lười nên uể oải thôi . " - Đã nói tôi là chúa chống chế mà.
Nó nhoẻng miệng , cái cách nó làm vậy tức là nó không tin nhưng mà không còn lời nào để nói tiếp, nên đành nuốt lấy điều mà nó muốn hỏi cho xong đi. Tôi để ý nhiều lần, những lúc không nói lại người khác nó cũng làm như thế.
Nó ăn một cách tập trung, tôi thì ăn không ngon miệng gì. Vả lại, tôi không có thói quen ăn sáng ( mặc dù biết là không tốt ), tôi nhìn nó ăn mà lòng chợt se lại, giống như cái không khí lành lạnh ngoài trời lúc này.
Chúng tôi đến trường và đi thẳng vào lớp. Nhỏ Hằng cũng đã vào lớp sớm như thế rồi ( Nói sớm chứ lúc này cũng đã là 6h30 ). Tôi thấy có những đôi mắt đang nhìn tôi, à không - nhìn chúng tôi. Có thể do Nam dễ thương chăng ? Tôi khó chịu với ý nghĩ đó. Tôi đúng là một đứa - sân si ~_~!
Ngồi xuống bàn, lúc này tôi để ý thấy Hằng quay qua hỏi :
-" Hình như bạn học trường [N..] đúng hok ? " ( [N..] Là trường cấp 2 của tôi .)
Nam và tôi cùng quay qua, cùng gật đầu.
-" Nhìn bạn quen quen, tôi học 9/4 nè. "
-" Ừh. " , Nam nó gật đầu , tôi thấy nó hình như không nói nên lời nữa rồi.
Nhỏ cười , để lộ ra hai chiếc răng cửa hơi to "giống răng thỏ" , trông cũng trẻ con. Nhưng mà do hai chiếc răng đó nên cười cũng kém xinh đi.
Nam quay qua nhìn tôi, đôi mắt nó có gì đó trăn trối, tôi trợn mắt lên lắc đầu ( vì không hiểu nó muốn nói gì. ), tôi đoán là nó vui quá rồi, vì người "kia" của nó vừa bắt chuyện với nó cơ mà. Tôi còn thấy nó quay đầu qua bên phải ( phía nhỏ Hằng ) , muốn nói thêm gì đó nhưng ngại quá không nói nên lời.
Tôi buồn thiu ngồi đó nhìn những đứa còn lại trong lớp. Ấn tượng đầu tiên của tôi là vô cùng tệ. Ở góc trái của lớp ( là góc bên kia, chúng tôi ngồi ở góc phải ) , có mấy - trong đó 1 thằng đầu đinh, 1 thằng đẩy tông đơ ngang dọc 1 thằng vuốt bờm ngựa, còn lại thì bình thường nhưng thật lòng tôi nhìn không lọt mắt một chút nào cả.
Tụi nó đang hào hứng nói chuyện gì đó, có một thằng tóc cũng dài dài, gương mặt khá men ( tôi để ý trai từ lúc nào không rõ nữa, chỉ biết là ra đường thấy dáng ai như cỡ dáng người của Nam là tôi phải quay lại nhìn mặt cho được ) . Nó đang ngồi đó nghe nhạc.
...
Quan sát lớp lúc này tôi thấy, con trai ít hơn con gái ( Nhưng do vào chưa đủ ) . Rồi tiếng trống vang lên, chúng tôi như bày kiến chui ra lúc nhúc khắp sân trường. Hôm nay tôi mới thấy đông đúc thật sự, có rất nhiều anh chị Cao - To . Híc, lớp 10 chúng tôi so với lớp 11 và 12 nhưng là những đứa con nít và những gã khổng lồ vậy. Tôi thật sự thấy ngột ngạt.
Lớp 10 chúng tôi đứng dưới sân trường ở một góc sân, dễ dàng nhìn thấy, hàng trăm đôi mắt của lớp 11 và 12 đang đổ dồn về hướng chúng tôi. Thầy Hiệu trưởng lên phát biểu điều gì đó trước bụt ... có câu :
-" Chúng ta hãy cùng chào mừng các em lớp 10 ..v...v..v. "
Một tràn vỗ tay vang lên. Tôi thấy rõ là "thừa" , tôi thấy Nam cười một cách thích thú . Nhìn theo hướng cuả Nam đang cười, tôi thấy Hằng trong tà áo dài . "Mọe kiếp"- tôi rủa thầm, nhìn Nam đang nhìn nhỏ, tôi thật sự biết là: Nam không hề thuộc về tôi.
Chúng tôi đi về lớp mình. Tiết sinh hoạt chủ nhiệm đầu tiên, thầy chúng tôi là một người "có thể thương lượng". Thầy giới thiệu thầy dạy môn Sinh, và muốn gì đều có thể thương lượng với thầy. Thương lượng gọi là thành công thì 2 bên phải đáp ứng được điều kiện của nhau.
Thầy cho phép chúng tôi ngồi vị trí mà chúng tôi đang ngồi, vì thầy không muốn chia cách ai cả. Nhưng nếu ảnh hưởng đến việc học, thầy sẽ đổi chỗ chúng tôi . Cả lớp đồng tình.
Sỉ số lớp là 47, Nữ 27, Nam 20. Thật ra mà tính thì, tính luôn thầy bằng hai thằng con trai thì Âm thịnh Dương suy. Tôi vội nghĩ, tôi tính là Âm hay Dương đây. Rồi bật cười , Nam quay qua hỏi :
-" Cười gì vậy chó con ? " , tiếng nó hỏi rõ lớn, đủ để hai đứa con gái bàn trên quay xuống nhìn chúng tôi.
-" Mày nói cái gì vậy hả ? " , tôi dùng dằn.
Nó cười với 2 đôi mắt đang của hai đứa đang nhìn xuống đây. Một đứa tóc ngắn, một đứa tóc tóc buộc đuôi ngựa mái xéo ( nhìn cũng bình thường ) :
-" Hai ông là bạn cấp 2 luôn à ? "
-" Ừ. " , Nam trả lời.
-" Tụi tui cũng vậy ." Nó chỉ vào nhỏ tóc ngắn bên tay trái của nó ( là nhỏ ngồi trước mặt tôi .)
Nhỏ tóc ngắn hỏi theo :
-" Bạn tên gì ? "
-" Nam . " , nó trả lời cụt ngủn. , - " Đây là chó con. " nó chỉ tôi.
Tôi muốn quạo thật sự rồi, tôi không thích như thế này. Tôi không thích. Cái chữ [Chó] đã khiến tôi khốn đốn trong cấp 2 lắm rồi.
-" Còn bạn chó con tên gì ? " , nhỏ hỏi tiếp.
Tôi không kiềm chế nổi liền nói :
-" Chó gì chứ, tên Phong. "
Thằng Nam xoa xoa đầu tôi :
-" Tên dễ thương thì mấy bạn mới để ý chứ. "
Tôi gạt phắc tay nó ra.
-" Tên ở nhà dễ thương quá hen. " , nhỏ mái xéo cười nhỏ.
-" Không phải tên ở nhà, là nó đặt cho tôi đó. ", tôi cãi lại.
-" Ừ thì tôi đặt, nhưng ghi vào hộ khẩu luôn rồi. " , nó đáp xoay. Hai nhỏ ngồi trên cười .
Tôi chỉ biết ngồi yên chịu trận. Tôi quê lắm , nên không muốn đôi co làm gì. Nghe tiếng cười, tôi quay qua bên phải thì thấy nhỏ Hằng đang cười thút thít theo.
-( Mày ghi điểm với nhỏ rồi đó Nam à. ) , tôi nghĩ thầm. Thằng Nam được nước làm tới :
-" Xưng hô với hai bạn sao ? "
Nhỏ tóc ngắn không nói, còn nhỏ có mái xéo thì nói :
-" Tôi tên Thy. " , rồi đẩy tay qua nhỏ tóc ngắn khều khều -" Người ta hỏi mày tên gì kìa ? "
Nhỏ tóc ngắn cười mỉm rồi đưa quyển tập của nó xuống bàn chúng tôi, chỉ tay vào nhãn :
-" ... Phương Trúc ." , tôi đọc .
Rồi nó giật tập lên. Tôi nghĩ bụng :
-( Mọe, hỏi tên người ta thì to miệng lắm, còn mình tự nói tên mình thì bày đặt ngại ngùng. Không lẽ tôi là bà, tôi phải vẽ con chó ra rồi đưa sao. )
Hằng quay qua hỏi tôi :
-" Nhà Phong ở cạnh quán caffe [P..] phải không ? "
Tôi ngạc nhiên, nó có hỏi lộn không, sao lại hỏi chuyện tôi.
-" Ờ, sao biết ? ", tôi quay qua hỏi.
-" Quán caffe là nhà của chú mình, mình cũng ít khi qua nhưng hôm nọ qua thấy hai bạn đang đứng nói chuyện. "
À, ra là đêm nó qua lấy điện thoại. Hay ghê chưa, tôi hỏi nhỏ :
-" Ê, ra là mày qua nhà tao chơi là đợi nó đúng không ? "
Thằng Nam trợn mắt :
-" Làm éo gì có, tao biết tao chết liền. Họ tên đầy đủ tao còn chưa biết . . . "
Tôi lườm. Thật đáng ghét mà. Cái cảm giác mình bị lừa khó chịu đến mức muốn "Dội" cho thằng Nam mấy cái. Nhưng nghĩ kỹ lại cũng phải, nó không biết gì thật.
Ngồi bàn dưới chúng tôi, cũng là bàn cuối , tôi thấy một thằng " khá mập " và " có làn da sậm màu" , đang nằm đó ngủ . Lòng tôi sân si - " Ngủ cho mập thây ra." , không đoái hoài đến nó, tôi quay lên.
Lúc này từ cửa bước vào một thằng có dáng người cao cao, đầu nó vuốt keo hay sao íh nhìn thấy bong bóng và cứng đơ. Vừa vào lớp nó đi thẳng xuống dưới và ngồi cạnh Hằng. Tôi nhìn qua nhỏ Hằng thì thấy nó cười với thằng đó.
Thằng đó được dáng khá cao, tay chân khá be , chắc là có tập tạ ý. Nếu kêu tôi đứng với nó, nó giống "cha" tôi hơn.Tôi nhìn qua Nam , thấy nó đang nhìn Hằng và thằng kia luôn.
Thằng đó cao to , nên thu hút mọi ánh nhìn ( kể cả thầy Thi ), thầy nói :
-" Em tên gì? "
Nó nhìn lên với nửa đôi mắt :
-" Quang . "
-" Cái gì Quang ? " , tôi thấy Thầy đứng thẳng người lên và có hơi khó chịu. Cả tôi cũng còn khó chịu với thái độ của nó.
-" Nh.Quang"
Thầy lại nói :
-" Bữa đầu mà đi trễ rồi vậy em. "
Nó ngồi xuống thả cái cặp xuống đất nghe "ĐỘP" một tiếng.
-" Người yêu của con Hằng rồi mày ơi. ", tôi mừng rỡ nói với thằng Nam.
-" Ờ, tao cũng nghĩ vậy. " ... nó vẫn nhìn với vẻ tiếc nuối.
Tôi thấy, ôi sao nực cười quá. Con Hằng thì nhìn về 1 thằng "Ngang ngược - bá đạo" , còn nó đang nhìn con Hằng - trong khi không biết tôi đang nhìn nó hay sao.
...
Tiết sinh hoạt kết thúc, đến tiết Toán . . . . . . . ( Truyện trường lớp không quan trọng không cần kể đâu hen mọi người )
( Bỏ qua những lúc không có gì hen. )
...
Trưa ra về, trong lúc nó lấy xe ra, tôi thấy thằng Quang đã chở con Hằng trên chiếc xe "độ" của nó. Tôi nhìn thật sự là không ra chiếc gì cả, dây nhợ thì lung tung. Một cảm giác ghét lan khắp người tôi, nhưng quang trọng hơn là, Tôi vui vui vì Hằng đã có người yêu rồi. Há Há
Nam vừa dắt xe đạp ra, tôi nhìn nó cười cười. Nó thì không cười gì chỉ nhìn tôi lườm lườm. Trên đường đi về nó liên tục "Chậc chậc" cái lưỡi.
-" Con Hằng vậy mà quen thằng đó. " , tôi khơi chuyện.
-" Thì người ta thích nhau, chuyện thường thôi . " , nó xua đi.
-" Ờh, thì kệ người ta. ", tôi vui vẽ nói.
-" Tao cũng có ý gì đâu mày ơi. " nó lại nói.
Tôi cười mỉm, mong lời nói của nó là thật. Vậy mà, nó cứ trộm nhìn nhỏ Hằng riết mới tức chứ ...
...
Về đến nhà, tôi không tiện giữ nó vì nó đòi về nhà ăn cơm với ba nó nên không vào chơi với tôi được. Cái nắng hè tháng 7 khiến tôi vô cùng oi bức. Ngày xưa người ta được nghĩ 3 tháng hè mà sao bây giờ chỉ còn 1 tháng thế không biết.
...
Tôi ăn đại cơm mà mẹ tôi nấu sẵn cho tôi, rồi lên phòng. Cũng không có bài gì để học, tôi liền vào hihihehe để xem hình ảnh của ... mấy người giống như tôi.
Tôi tiếp tục nghiên cứu mần mò ... và nuôi một hy vọng với Nam.
------------------------------------------------------------------------------------
Chap 17 :
Những ngày sau đi học, với tôi là những ngày cố gắng chèn ép bản thân một cách nặng nề. Đó là những lúc chỉ có tôi và Nam, còn trong lớp tôi vẫn hòa đồng.
Ngày tiếp theo không có gì ngoài những câu xả giao, ngày hôm sau nữa, thì thằng "mập" ngồi phía sau tôi khiều tôi mượn tôi cây viết. Vào cuối tuần, chúng tôi được chia tổ. Lớp có 4 dãy, cứ 2 dãy bên này, 2 dãy bên kia. 1 dãy gồm 2 tổ, 6 bàn trên là 1 tổ, 6 bàn dưới là 1 tổ, tổng cộng có 4 tổ.
Tổ tôi là tổ 2, gồm có 2 nhỏ ngồi trước tôi, Tôi và Nam, thằng mập, 2 thằng con trai ngồi sau bàn của nhỏ Hằng tên là Quý và Tuấn. phía trên là Hằng và Quang, và bàn trên tụi nó là 2 nhỏ con gái tên Phương và Vy.
Quý , Tuấn, Phương , Vy - chúng nó không phải là bạn của nhau, mà là vào lớp thấy chỗ còn trống và cùng giới tính thì tụi nó ngồi thế thôi. ( Năm lớp 10 của tôi chỉ gắn với những đứa này, còn những đứa kia thì tôi có nói chuyện nhưng ít lắm. )
Việc học hành của tôi rất ư là bình thường, tôi cũng khá siêng học bài vì từ nhỏ ba tôi đã rất khó trong việc dạy con. Còn Nam thì, chỉ có game thôi, nó học tốt các môn tự nhiên, còn các môn học bài và môn Văn thì chịu. Vả lại, nó cứ ỷ y có tôi học bài, vào thì chỉ nó, nên nó không học gì cả.
Một ngày đầu tháng 8, trong tiết sinh hoạt lớp, chúng tôi được họp tổ để lên trình bài chủ đề năm học và cách hoạt động của Tổ để giúp các bạn học tốt. Chúng tôi đã bầu Hằng làm tổ trưởng và Phương làm tổ Phó. Phương có dáng người khá nhỏ ( lùn hơn cả tôi ), mắt kiếng tròn và tóc buộc lên cao trông nhỏ khá "quê".
Bản thân tôi hoạt động sinh hoạt cũng khá sôi nổi, chỉ cần có ích cho tập thể tôi cũng rất sẵn lòng. Chỉ có Nam là hơi nhát trong vấn đề sinh hoạt tập thể. Đã lâu rồi, tôi không nghe nó nói về việc nó có còn thích nhỏ Hằng nữa hay không. Trong khi tôi và nó vẫn nói chuyện, chơi game với nhau như bình thường.
Cũng sau ngày hôm ấy, ( Hôm lễ khai giảng ), tôi đã bắt đầu sống với Hihihehe.com , trong mục thế giới của Gay, tôi không còn cái cảm giác muốn "Chiếm Đoạt" hay giữ Nam cho 1 mình tôi nữa. Tôi không muốn biến nó thành một người dở dở ươn ươn rồi vô tình làm mất đi tình bạn của mình.
Hôm sinh hoạt chủ đề, thầy chủ nhiệm của chúng tôi giao cho tổ 2 chúng tôi câu hỏi :
-"Các em nghĩ gì về hành nạn bạo hành học đường ?" . Lúc này, tôi mới nhận ra, Hằng là một cây viết văn rất hay, nhỏ viết rất ư là mạch lạc và hay , khiến cho thầy phải khen và cho chúng tôi điểm cao nhất trong 4 tổ. Tôi thầm nghĩ là, Hằng thích thằng Quang chỉ vì cái tính bạo lực của nó chăn ? thằng Quang ít nói, bặm trợn, lại to xác, tôi không bao giờ nói chuyện với nó cả.
Những ngày bình thường, sau khi học xong vào buổi chiều, chúng tôi thường rủ nhau đi ăn vặt, thường là ăn kem uống trà sữa. Trong tổ chúng tôi ai cũng ngồi theo giới tính, chỉ có thằng "Mập" <--- tên Gia , và cặp Quang-Hằng là khác biệt. Nhưng khi đi ăn vặt, thằng Quang và thằng Gia không bao giờ đi cùng. Thường thì chỉ có tôi, Nam, 2 đứa Trúc và Thy cùng với Hằng thôi. Nhỏ Vy tính tình nhút nhát, nói nó nhát như thỏ cũng đúng.
Hai thằng Quý và Tuấn thì từ lúc chơi với nhau, tụi nó chỉ biết có game online, bắn Cf. Trong lớp thì nói chuyện, ra khỏi lớp là không quen. Tôi cũng mặc kệ.
...
( Nhok lượt bỏ những câu chuyện, không quan trọng har, sợ gây chán cho mọi người. Chỉ giới thiệu sơ sơ thôi . )
...
Mọi chuyện vẫn ngỡ là bình thường cho đến một ngày cuối tháng 8 :
Như thường lệ, Nam qua nhà tôi chơi vào ngày cuối tuần. Hôm nay nó qua , nhưng nó không ngồi vào máy tính để bô lô ba la về những gì mà nó phát hiện ra trong trò game mà chúng tôi vừa mua. Nó nằm đó và cầm cái điện thoại cười tủm tĩm.
Tôi thấy lòng tôi đang quặng lại sao những ngày tháng tôi ngỡ như là " Bình thường " . Tôi đã biết được điều gì rồi? Tôi nghĩ - Không - cái kiểu này là cái kiểu nó đang " Yêu " , tôi biết chắc như thế chứ không còn là suy đoán nữa.
Tôi buồn một chốc rồi cố lấy lại nụ cười, tôi vẫn ngồi vào máy. Nó nằm một lát rồi nhét cái điện thoại vào túi, sau đó nhảy lên giành máy với tôi. Nó vẫn cười , vẫn nói với vẻ ngây thơ.
Tôi nằm trở lại giường không một lời oán trách . Tôi ngày trước, đã lấy gối đập vào đầu nó, giành lại máy tính cho bằng được, nhưng giờ thì không. Nó quay sang nhìn xuống mặt tôi đang nhìn ngửa lên trần nhà :
-" Chó con, mày sao vậy ? Ngồi dậy tao qua màn này cho coi nè. "
Tôi lắc đầu, tôi thấy nó quan tâm cảm xúc của tôi, tôi lại không chịu nổi, tôi lấy gối nằm che mặt của mình lại. Tiếng nó rời khỏi ghế, nó nhảy lên giường kéo gối của tôi ra :
-" Mày làm sao vậy hả ? " , nó gắng sức.
-" Không có gì mà aaaaaa " , tôi hét.
Nó cười :
-" Muốn gì nói đi, chủ chiều, mua cho ."
-" Phắng đi cho Trẫm. " , tôi cố gợi lại những kỷ niệm của những ngày tháng xưa, tôi không biết tôi đang gợi cho nó hay đang gợi cho chính mình.
-" À " , giọng nó bắt đầu uốn éo -" Hoàng thượng muốn được em hầu hạ đúng hok nè ... " . nó nhảy chồm vào người tôi.
Tôi bất ngờ , dùng hai tay lật nó ra.
-" Thằng điên này. " , tôi hơi nhột với những lời nói của nó , "Hầu hạ" cái gì chứ.
-" Chịu ra rồi hả, giờ đi ăn không ? "
Tôi để ý thì thấy trời đã trưa, tôi nói :
-" Không đói, lát nữa đi. "
Tôi lấy bánh kẹo trong tủ lạnh ra cho nó ăn vì sợ nó đói. Rồi nó ngồi lại vào máy, một chốc sau nó mở film trên máy rồi kéo màn hình về phía giường. Tôi đang nằm trên giường bấm game trên điện thoại thì thấy nó nhảy xuống. Nãy giờ nó down film kinh dị về xem. Không biết film đó tên gì, nhưng coi một hồi không thấy gì hay cả, giật mình cũng có những chẵn hấp dẫn tí nào. Coi một hồi khá lâu và mỏi :
Tôi đập lưng nó :
-" Film "ồn" gì mà dở thế. "
Nó yên lặng một cách kỳ lạ, tôi nhướng mình sang - ôi trời ơi, đôi mắt nó đang nhắm, nó ngủ khi nào thế này !
Tôi thoáng nghĩ ra những điều điên dại . Tôi đã nói không ngủ chung với nó nữa kia mà ? Tôi đã tự hứa với mình và hứ với trời nữa . Nhưng lúc này, điều quan trọng hơn vừa đập vào đầu tôi. Tôi phải xem lén điện thoại của nó ?
Tôi không ngăn được mình. Dẫu sao thì xem điện thoại với "..." làm bậy, thì xem điện thoại vừa an toàn, vừa quan trọng hơn. Huống gì, tôi sợ lắm rồi, tôi không thể làm bậy được nữa.
Tôi với tay bấm nút "Cách", để dừng phim lại, Rồi nhẹ nhàng xem điện thoại đang ở túi nào. May mắn cho tôi, hướng nó nằm bên trái trong khi cái điện thoại thì ở trong túi bên phải. Tôi nhè nhẹ quan sát xem, có dễ lấy hay không. Quần nó mặt là quần sọt vải dù nên túi khá rộng. Tôi dễ dàng đưa hai ngón tay vào, tôi cố làm thật khẽ để không chạm vào người nó.
Một chút nào đó trên ngón tay tôi vừa chạm vào một lằn vải đang trồi lên trong túi quần nó ( quần chips ấy >_< ) , tôi hốt hoảng để yên vị trí và khi hai ngón tay tôi chạm vào mép điện thoại, tôi đã kéo thật nhẹ nó ra.
Nếu nó tỉnh dậy thì phải làm sao ? Tôi đang tự mình tìm lời chống chế cho phù hợp : " Tao mượn điện thoại mày điện mẹ tao, điện thoại tao hết tiền ? " , hay là sao ta ???
Nhưng dù gì, thì bàn tay tôi đã cầm chắc được cái điện thoại rồi. Tôi mở máy lên. [ Hộp thư đến ] , tôi thấy một dòng tin với tên người gửi là :
]-[@nG - My cl@ss = ( Hằng ) lớp tui ! Lồng lộng cả người lên, mồm tôi như đang bị gió cuống lấy , mất đi cái lưỡi, tôi thấy khó thở vô cùng. Tôi cảm giác đau nhói trong lòng ngực. Nó đã nhắn tin với nhỏ nhiều thế này cơ à. Mà nhỏ đã có bồ rồi cơ mà.
Tiếng thằng Nam hít thở khá to khiến tôi giật mình nằm yên, nó giém cái điện thoại xuống lưng và nhắm mắt ... ( Tôi thấy mình thật là khờ khạo ==! ) . Không có gì xảy ra, tôi vẫn tiếp tục coi tin nhắn xem nói gì , có 1 tin thế này :
[ H buon lam, vi Q kh that su thich H ]
Ôi mẹ ơi, không cần phải bỏ dấu vào chứ, rõ ràng là Q không thật sự thích H . Vậy thì có Nam đây, còn con mẹ gì mà không phải nữa. ( Tôi chữi thề như vậy trong đầu mình. )
Hèn chi có bồ rồi mà còn lăng nhăng, con nhỏ chết tiệt này, thấy Nam của tao dễ thương rồi sinh lòng tham không đáy hả mậy. Tao xé nát bản mặt mày ra.
Cơn giận tràn ngập trong lòng, cũng là lúc Nam nó xoay người lại, tôi nhanh tay bấm nút Off rồi quăng xuống lưng nó ngay. Nó vừa quay qua thì cũng vừa nằm lên cái điện thoại. Nó mở mắt ngay ( Tôi đoán là nằm cấn ở lưng nên nó giật mình ) .
-" Ủa, tao ngủ quên hả ? "
-" Chứ ... ( tôi kéo dài giọng để suy nghĩ ) ... mày tưởng mày làm gì ? " , tôi hốt hoảng trả lời.
-" Tối chơi game khuya quá. " , nó rờ túi nó
-" Ủa , điện thoại tao đâu. " rồi nhìn tôi hỏi, mặt nó khẩn trương thấy rõ.
-" Ai mà biết điện thoại mày mậy. Điên à " , tôi có tật giật mình, chữi càng to để càng chứng minh ta vô tội
Nó thấy cấn cấn ở lưng nó mò mẫm dưới lưng :
-" À đây. " , nó bấm lại kiểm tra một lần nữa. Rồi bỏ vào túi quần.
Tôi thở phào vì phi vụ lần này đã thành công .
...
Xong rồi một lát sau nó về. Để lại trong tôi niềm đau vô hạn.
-( Rồi đây tôi sẽ mất Nam. THáng sau, tuần sau, không chừng là tối nay . ) , tôi buồn bã vô cùng , nhìn nó về lòng tôi lại như buổi tiễn biệt.
Tôi thật sự bí - bí đường - không biết nên đi như thế nào. Nên làm gì để mọi chuyện trôi qua sau 2 tháng tu tâm dưỡng tánh và ngỡ là đã quên được cái tình cảm vốn không đi đến đâu này. Và còn Nam, Nam có thật sự muốn chọn Hằng không. Tôi ước gì mình có đủ thời gian để xem hết số tin nhắn đó ...
Ước gì ...
Chap 18 :
Những ngày sau đó, tôi luôn cảm thấy cô đơn vì tôi không còn niềm tin và hy vọng về bất cứ chuyện gì nữa. Nhìn thấy nó, tôi chỉ thấy nỗi buồn, nỗi sợ do cảm giác mất mát trong tôi đem lại.
Đã 2 tháng từ ngày vào lớp 10, chúng tôi chuẩn bị cho buổi lễ Khai Giảng thật sự vào tháng 9. Mưa nhiều hơn, tôi lại càng buồn hơn. Tự lúc nào trong tôi, cảm giác mong chờ Nam đến nhà tôi đã không còn ...
Một ngày thứ 7 cuối tháng 8 , hôm qua ở lớp tôi nói với Nam :
-" Mai tao đi thăm Bác tao rồi không có ở nhà đâu ."
___
Vậy rồi , hôm nay nó cũng không qua đây . Ngoài trời mưa tầm tả, từng đợt từng đợt cuốn qua cửa sổ phòng tôi, tôi mệt mỏi ngồi dậy, đến gần cửa sổ và nhìn ra ngoài. Cảnh vật bên ngoài nhòe đi , trước mắt tôi chỉ còn một màu trắng đục xen lẫn một màu xám của bầu trời đầy mây. Lòng tôi trĩu nặng ... tôi không biết mình đang bị gì và cần gì nữa.
Tiếng chuông cửa vang lên, nhà tôi không có ai cả, tôi sợ mẹ hay ba tôi về , tôi lấy cái áo khoác trùm người chạy ra. Không phải mẹ tôi, không phải ba tôi, một người mặc áo mưa đứng trước cửa nhà tôi :
-" Hằng nè. "
-" Ủa, Hằng hả, có việc gì ? "
Nhìn thấy Hằng, tôi quên mất là trời đang mưa. Cơn mưa tạt vào mặt mấy giây mới làm tôi nhận ra , sao mà có thể đứng dưới mưa thế này chứ. Tôi mở cửa, nói :
-" Vào nhà đi rồi nói . "
Quán caffe cạnh nhà tôi là nhà của chú nhỏ, sao nhỏ không đợi tạnh mưa rồi qua tìm tôi , tôi hỏi :
-" Mưa lớn vậy đi đâu đây ? "
-" Tìm Phong ... " , nghe nhỏ nói, lòng tôi chợt giật mạnh thóp vào trong.
-" ... để đưa thiệp mời sinh nhật của Hằng. ", nhỏ lấy trong một cái túi màu hồng ra một tấm thiệp đề tên tôi, bị nước thấm một phần của thiệp rồi.
-" Tại vì, ngồi ở bển chán quá, qua coi Phong có nhà không đưa luôn . " , tôi nghĩ bụng, -( Nhỏ này bệnh (khùng) chắc rồi? )
-" Ờ, vào đây ngồi tí đã, tạnh mưa rồi đi. Qua đây bằng gì ? " , không thấy xe đạp hay xe máy gì cả.
-" Xe đạp để bên nhà chú Hằng đó." , nhỏ cởi cái áo mưa ra, tóc nhỏ tâm tấm ướt , tôi vào trong tủ đồ mẹ tôi lấy một cái khăn trắng cho nhỏ lau đầu. Nhỏ nhìn tôi :
-" Được rồi mà . " , tôi thấy chút ngại ngùng trên gương mặt của nhỏ.
Tôi vẫn cứ đưa khăn trước mặt nhỏ :-" Khăn sạch đó, chưa ai đụng tới đâu mà lo. "
-" Không phải, ý Hằng là ... " , nhỏ sợ tôi nghĩ sai chăn ? Nhưng tôi cố tình nói thế đấy ^___^~ . Nhỏ cầm lấy khăn, lau tóc rồi buộc lại. Tôi ngồi đối diện nhỏ.
-" Rãnh quá hen , mưa mà cũng đi nữa. " , tôi nở nụ cười thân thiện. -( Trong lòng tôi muốn ... "Dợt" nhỏ vài phát cho đã ghét. Cái tật có bồ còn lăng nhăng. )
Đang nghĩ về việc lúc "Dợt" nhỏ xong rồi, nhỏ thê thảm thế nào, thì nhỏ lên tiếng :
-" Wỡn mà ... " nhỏ nhìn tôi cười, rồi lấy trong túi ra cái điện thoại rồi ngồi bấm bấm. Ngoài trời vẫn mưa to.
-( ĐIện thoại ... , con khốn này , mày nhắn tin cho ai :@ )
Tôi hỏi :
-" Nhắn tin cho người yêu à ? "
Nhỏ đưa mặt lên nhìn tôi cười, -" Yêu gì mà yêu, còn nhỏ mà." -( Nhỏ mà nói " Cảm thấy cô đơn ", nhỏ tuổi chứ trái tim mày bự rồi chứ gì. )
Mặt tôi vẫn nở 1 nụ cười rất tự nhiên dù trong lòng sân si đang nổi dậy. Tôi không kiềm chế nổi, tôi đứng lên :
-" Để Phong lấy nước. " , tôi đi vòng qua sau lưng ghế của nhỏ, tôi thấy nhỏ vừa bấm điện thoại vừa cười thút thít. Tôi nhướng mắt để nhìn nhưng thật sự là không thấy gì cả. Sợ nhỏ quay lại, tôi quay mặt bỏ đi.
...
Tôi đem cho nhỏ một ly nước rồi ngồi xuống. Nhỏ cất diện thoại vào lúc tôi vừa ngồi xuống nhỏ nói :
-" Hằng mời có tổ mình lại ăn uống cho vui thôi. Phong nhớ tới nhen. "
-" Phong chưa biết nhà Hằng ? " , tôi nói
-" Nam biết, Nam qua chở Phong đi mà, đúng không ? "
-( Mẹ ơi, biết nhà nhau rồi à. Tao không đi đâu cả, con khốn.)
Tôi vẫn điềm tĩnh dù trong lòng muốn đuổi con này đi ngay. ( Đúng là con nít ~____~ - Ghét ai giành của mình cái gì lắm ! Từ nhỏ đến giờ, có ai giành với mình cái gì đâu ! Ba mẹ mình, anh mình giành là bị la. Sau này bạn bè ở cấp 2 cũng chiều mình, ngày nhỏ đã có lúc tưởng mình là trung tâm của thế giới nữa chứ =]]] , sau này lớn mà vẫn "Hư" kiểu đó, bị ba đánh cho ... nên lớn lên, biết ùi ^___^ , nhưng mà bản tính thì vẫn là bản tính thôi. )
Tôi gật gù không nói gì, chợt Hằng nói :
-" Thôi, Hằng về bên nhà chú, mai nhớ qua nghen. "
Nhỏ đứng dậy liền, dẫu sao ở đây tôi và nhỏ cũng không còn gì để nói . Nhỏ mặc áo mưa vào , rồi đi nhanh ra cửa, tôi chùm cái áo khoác lên đầu rồi mở cửa cho nhỏ. Nhỏ không quên quay lại cười với tôi và đưa tay vẫy vẫy. Tôi quay mặt bỏ vào.
Tôi vào nhà, rồi lên phòng, tôi thở hồng hộc vì suy nghĩ : -( Nam qua nhà nó rồi, Nam đã làm gì với nó rồi ... [ tôi đã nghĩ , Nam nó qua nhà nhỏ Hằng, rồi sẽ cũng làm như mình đã làm ... lúc đó vậy ^___^ nên tức lắm ... )
Tôi giận lắm , nhưng giận mà không làm gì được lại càng buồn hơn. Thật lòng là, ngày mai tôi không muốn có mặt ở nhà Hằng chút nào. Không muốn một chút nào cả. Lúc này, ai cũng quay lưng với tôi , ai cũng đối xử không tốt với tôi ...
...
Chốc chiều , cơn mưa đã tạnh, tôi mở cửa sổ, những luồng gió lạnh tuồn vào , tôi đứng đó một hồi lâu chỉ thấy mặt mình ươn ướt, do nước mưa còn sót lại hay do tôi đã khóc mất rồi ... từng giọt, từng giọt, chảy dài trên mặt, chạm vào môi. Tôi đưa lưỡi ra chạm lấy, một chút mặn , một chút đắng, làm lòng tôi quặn thắt lại ...
Tiếng chuông điện thoại - Nam điện. Tôi không muốn nghe máy, mặc cho "My Heart Will Go On" vang khắp cả căng phòng. " You are safe, in my heart ... " , phải . Trái tim tôi, cứ mãi thổn thức như lời bài hát từ khi tôi biết, tôi thật sự Yêu Nam rồi.
Tôi quá nhỏ và non dại để định nghĩa được từ [Yêu], nhưng với tôi, ở gần người là bình yên, người đem đến cho tôi niềm vui, sự quan tâm dù chỉ là của hai người bạn. Người làm theo ý tôi chỉ vì tính tình tôi còn con nít chứ không phải vì người có thứ tình cảm "đặc biệt" , rồi ngày mai đây tôi lớn, chắc chắn, người ta sẽ không chiều chuộng tôi nữa ...
Lần thứ hai, lần thứ ba, tôi vẫn không nghe máy . . . Tôi nằm xuống giường, từng dòng nước mắt chảy xuống gối, tôi nằm gượng người, nấc nhẹ, không để phát ra thành tiếng.
...
Không rõ là đã bao lâu, có vẻ tôi vừa chợp mắt được một hồi rồi. Tiếng chuông cửa "Binh bong" đánh thức tôi. Tôi chạy xuống mở cửa, tôi thấy Nam đang đứng đó với cái áo màu xanh nhẹ, làm lòng tôi nặng nề vô cùng ... tôi không muốn thấy nó, nhưng với sự lịch sự và tư cách của bạn bè, tôi không thể không ra gặp nó.
Tôi không nói gì, chỉ mở cửa, nó hét vào mặt tôi :
-" Làm gì mà không nghe điện thoại ? "
... tôi im lặng, thôi hít vào một tiếng - "sịt...", tôi thấy mũi tôi cay cay và lạnh khi ở ngoài trời thế này. Né ánh mắt của nó, nó vội nhìn theo mặt tôi, tôi thấy có vẻ nó đang tìm kiếm đôi mắt của tôi :
-" Mày sao vậy ? Sao mày nói hôm nay mày không có nhà. "
-" Mày dắt xe vào đi ? ", tôi đánh trống lãng.
-" Sao mày nói mày đi thăm ai đó, sao bây giờ chỉ có một mình mày ở nhà. "
Tôi bực bội quát lại :
-" Mày làm gì vậy, thì tao không đi nữa thì tao ở nhà. " , tôi cảm thấy sắp có một trận cãi nhau đây. Trận cãi nhau không vì lý do gì . Thường thì chúng tôi cãi nhau, giận nhau cũng có, nhưng cái giận đó là vì, nó không làm theo ý tôi, nó trái lời tôi, tranh cãi đúng sai về 1 vấn đề nào đó trong game. Và tôi quá quen với cái tính nhường cho tôi của nó, nó luôn mở lời trước, nó luôn làm trò trước để chọc tôi.
Nhớ lại những điều đó, phải chăn, vì vậy tôi đã "thích" nó, vì nó luôn bên cạnh tôi, chiều chuộng tôi dù tôi vào no chỉ là "BẠN" . Đau khổ, tôi mệt mỏi lắm, tôi quay mặt đi lần nữa.
-" Vậy sao không gọi tao qua chơi. "
-" Tao thấy trời mưa với sợ mày bận. " , tôi trả lời trống không - giọng điệu xen chút trách móc ( tôi nghĩ vậy ).
-" Bận gì nào ? " , nó hỏi với giọng lớn hơn, tôi thầm nghĩ :
-( Bận gì ư ? Bận gì ... ! Tôi thấy tức cười quá . Tôi nhớ lại chuyện con Hằng nhắn tin , tôi tự hỏi tại sao nó biết tôi ở nhà mà qua . Vậy thì chỉ có việc con Hằng nói nó biết thôi. )
-" Sao mày biết hôm nay tao ở nhà ? "
Nó nhìn tôi với đôi mắt to tròn của nó, tôi không muốn nhìn , tôi sợ tôi sẽ mềm lòng và hạ giọng.
-" Hằng nhắn tin hỏi tao có ở nhà không qua đưa thiệp mời sinh nhật. Nó nói nó vừa qua nhà mày xong. "
-" Ha ... " , tôi cười khẩy.
Nó nhìn tôi với thái độ khó hiểu :
-" Mày bị sao vậy. " , nó vẫn hỏi tôi cái câu đó, tôi nghe và thật sự muốn nổi giận.
-" Tao đéo có sao cả. Giờ mày có vào không ? "
Tôi nhìn thấy xe nó vẫn để ngoài đường. Nó quay ra dắt xe vào rồi đi vào nhà. Tôi đi theo vào, nó không lên phòng tôi mà đứng ở phòng khách . Tôi lấy làm lạ, đang không biết làm gì thì nó quay lại, áp sát vào người tôi, tay đó đặt lên trán tôi, tôi né vội vì bất ngờ, nhưng nó cũng nhanh như thế, tay nó vẫn bám vào trán tôi.
Tôi đứng yên, thở một cách hồi hộp và im lặng.
-" Sốt rồi nè chó con, thấy hai mắt mày đỏ hoe."
Nghe nó nói, hai mắt rôi rưng rưng, nhưng cố không cho thứ gì chảy khỏi mắt tôi cả. Tôi lại né đầu sang 1 bên :
-" Kệ tao. " , tôi vẫn nói giọng lẫy, mũi tôi sụt sịt.
-" Bệnh rồi hèn chi khó chịu à ? Có thuốc uống chưa. "
Tôi lắc đầu, ý tôi là tôi không có bệnh gì cả. Nhưng nó lại nói :
-" Ăn gì không, tao ra mua rồi mua thuốc luôn cho. "
-" Được rồi mà. Có gì đâu. Tao không đói. " , tôi thấy mình mền lòng trước sự quan tâm dù chỉ là "thoáng qua" của nó.
-" Được cái éo gì mà được." , nó đi ra ngoài cửa. Tôi thấy thật sự không cần nhưng mà , tôi lại không muốn ngăn cản. Chưa bao giờ tôi lại "thèm" sự quan tâm của người khác như lúc này. Nhưng tôi lại không muốn cái sự thể hiện "đặc biệt" đó của nó, tôi tự đóng vai mình là một người bạn :
-" Vậy nhờ mày mua dùm tao 1 viên ép-phe-ga-500 sủi đó biết không. Là được rồi. Chạy lên 1 tí có tiệm thuốc tây to đùng đó. "
Nó ra tự mở cửa rồi dắt xe đi tuốt, tôi mỉm cười một cách tội nghiệp (theo cách mà tôi cảm nhận). Tôi lại nghĩ :
-( Cần gì phải quan tâm nhau như vậy chứ. Đối với mày tao là bạn thân của mày, nhưng cái cách mày quan tâm không thể khiến tao quên đi, mày là người tao yêu. )
Tầm 10 phút, lúc tôi bắt đầu thấy hơi lâu cũng là lúc nó đẩy cửa đi vào. Trời lúc này bắt đầu nổi gió to, chắc là sắp chuyển mưa nữa. Nó cầm trên tay một bịt đồ ăn và một gói thuốc. Nó đem vào , tôi hỏi :
-" Viên thuốc gì mà cả bịt thế ? " , tôi lườm hỏi.
-" Giờ này tiệm ăn mở cửa rồi, mua cho mày bịt mì nè." , nó đưa tôi một bịt mì tàu, tôi cũng thích cái này lắm. Nhưng mà lúc này tôi thật sự nuốt không trôi. Nó đem ra phía sau bếp, để ra một cái tô rồi đem ra cho tôi. Tôi nói :
-" Thôi không ăn, mày ăn đi. "
Nó nhìn tôi với đôi mắt híp lại :
-" Ăn đại đi. Không ăn thì lát nữa đem đổ. "
Tôi thấy bực nhưng vì ... tiếc của và là sự quan tâm "ít ỏi" của nó trong thời gian này. Nên tôi gắng cầm đũa lên. Ăn vài đũa tôi thấy nó đang nhìn tôi, tôi khó chịu và tìm chuyện để nói :
-" Mày biết nhà Hằng rồi hả ? "
-" Biết chứ. "
-" Mày qua nhà nó rồi hả ? " , Tôi hỏi để giải tỏa những khúc mắc khiến tôi khó chịu, tôi hiểu là dù tôi biết cũng không có dễ chịu hơn được.
-" Chưa, nhưng mà nó chỉ là tao biết rồi. "
-( Hóa ra là chỉ đường, vậy là tôi cứ suy già đoán non. Tôi trách mình sao "KHÙNG" như vậy chứ. )
Chợt điện thoại nó reo lên :
-" Dạ con về liền. "
Nó tắt điện thoại rồi nói với tôi :
-" Tao về, ba tao kêu có việc rồi. Mày ăn rồi nhớ uống thuốc nha chó con. Mai tao qua rước mày đi, nghỉ ngơi cho khỏe đi . "
-" Ê, còn quà cáp thì sao ? "
Tôi với hỏi theo :
-" Tao mua luôn cho 2 đứa mình. "
Hai chữ " 2 đứa mình " khiến tôi chạnh lòng. Tôi " Xì " một tiếng rõ dài rồi tôi đứng lên đi theo nó ra tận cửa. Tôi dễ giận dễ suy nghĩ lung tôi, nhưng sao gặp nó tôi lại mau ... mềm lòng thế không biết nữa. Nó không quên xoa đầu tôi , tôi nhắm mắt một cách cam chịu. Nó cười khì khì rồi dắt xe ra về.
Tôi vẫy tay nhưng không biết nó có thấy không nữa. Không biết nó sẽ mua gì cho con Hằng đây. Tôi nghĩ thầm :-( Tụi nó đã thân mật với nhau đến mức độ nào rồi nữa. Thằng Quang thì sao, thằng Quang trông khá bặm trợn, cướp bồ của nó không biết sẽ có chuyện gì không nữa ... )
Chưa bao giờ tôi mong thằng Quang sẽ là người tốt như lúc này, tôi mong trời sẽ cho nó đổi tính, để nó "iu thương" con Hằng và con Hằng sẽ buôn tha cho thằng Nam. Để Nam chỉ .. quan tâm tôi thôi. Ít nhất cũng được như lúc này.
Tôi không ăn hết tô mì, tôi cũng không uống thuốc, để tất cả ở sau bếp, tôi lên phòng và nằm. Gối nằm của tôi có vài chỗ lành lạnh do có vài giọt nước đọng đâu đó. Tôi cười vì sao nó khờ quá, mắt đỏ, mũi sụt sịt ... mà kêu là bệnh sao. Tôi khóc đó chứ. Mà tôi thấy hơi chóng mặt, chắc mình bệnh thật rồi.
Stress - thời tiết - ăn uống thất thường ! Và cả tâm lý "điên điên khùng khùng" nữa ! Chúng nó đang hợp lực để vật ngã tôi hay sao ấy. Tôi nghĩ, không biết có ai giống tôi không ? Ở cái tuổi trẻ con này mà một ngày chỉ biết nghĩ về người mà mình "thích", rồi từ chuyện đó xảy ra những vấn đề khác khiến không thể tập trung được vào những hoạt động của cuộc sống thường nhật nữa.
Tôi ngộ ra một điều : Đó là lý do, học sinh cấp 3 thi lại nhiều hơn học sinh cấp 1 và cấp 2 !
----------------------------------------------------------------------------------------
Tôi lại suy nghĩ :-( Không khéo năm nay, không học hành gì, ở lại lớp mất thôi ... ) . Rồi lại thầm trách số phận, sao cho tôi gặp Nam còn để cho Nam gặp Hằng. Rồi tôi ước đủ thứ trên đời, nhưng điều ước mà tôi nung nấu nhất là : Nam không bao giờ thích con gái! Haiz ...
Thở dài, tôi nghĩ mình đã điên mất rồi.
...
( Chuyện trong lớp cũng vui lắm, nhưng thấy sợ nói dài thì nhãm, nên không kể tè le làm gì ^____^!~ )
...
Bây giờ nghĩ lại, thấy những ngày tháng đó, thời gian đó trôi qua thật mau. Và mình thì : thật là khùng.
Cơn mưa dầm làm ngập cả đường phố. Mẹ tôi vào nhà trong cái áo mưa cùng với mái tóc và toàn thân ướt sũn, tôi nghĩ , mẹ có mặc áo mưa hay không cũng như nhau. Tôi chạy đến , cầm phụ đồ vào nhà. Tôi khẽ "sịt..." mũi một tiếng, nhanh tay, bà đè vào trán tôi , tôi thấy tay mẹ tôi lạnh như nước đá vậy.
-" Trời, sao nóng dữ vậy con. Sao không điện mẹ mua thuốc ? "
Bà hấp tấp cởi cái áo mưa ra , nước theo chân mẹ tôi chảy từ trước cửa vào đến bếp. Tôi nói theo :
-" Mua rồi mua rồi, mẹ thay đồ đi kìa . "
-" Mưa thế này ai mua. "
-" Hồi nãy bớt mua con ra mua rồi. " , tôi không dám nói là Nam đã mua cho tôi.
Bà nhìn tôi , dưới ánh đèn neon , tôi thấy mẹ đôi ướt cả người vì mưa mà còn lo lắng cho tôi đến quên cả mình, nhiều khi tôi muốn bắt chước người ta nói [ Con Yêu Mẹ ] , nhưng sự Ái ngại trong tôi quá lớn khiến tôi im lặng chỉ biết thể hiện tình thương qua sự nũng nịu với mẹ mà thôi.
-" Giỏi quá , con lớn rồi đó. Biết tự lo cho mình. " , mẹ tôi cười , mà theo tôi nghĩ đó là nụ cười hãnh diện. Gương mặt mẹ tôi chợt nổi lên 1 sự ngạc nhiên khi thấy nước dưới chân đang đọng thành vũng, mẹ vội vã vào nhà tắm , tôi lấy cây lau ra lau hết những chỗ có nước. Tôi thầm nghĩ :
-( Giá mà mẹ biết, ngoài ba và mẹ ra, còn có một người sẵn sàng đội mưa đi mua thuốc cho con. Và con đã yêu người ta mất rồi. . . có lẽ, mẹ không nên biết thì hơn. )
Tôi cười buồn ( tôi biết được mình đang cười như thế nào ) . Mẹ tôi bước ra, lấy đồ ăn ra cho cả nhà. Ba tôi cũng vừa về, người ông cũng ướt như chuột lột. Ba tôi tuy nghiêm khắc nhưng tính tình khá vui vẻ và thích đùa, tôi nghĩ tôi thừa hưỡng cái tính trẻ con của ông.
Ông vừa vào nhà đã tắt tắt cái lưỡi, đi ngang qua tôi ông nói :
-" Lạnh quá con ơi . " , tôi cười khì khì.
-" Con ăn bún bò được không ? " ( Những hôm mẹ đi làm về trễ, không có thời gian nấu nướng thì mẹ thường mua đồ ăn sẵn , mà thường thì cuối tuần mẹ tôi nấu cho 1 tuần ăn . Đời sống công nghiệp mà. )
-" Dạ được. " , tôi trả lời. Ba tôi đang trong phòng ngủ hỏi vọng ra :
-" Nó bị gì mà không ăn được. "
-" Sốt nóng hổi đây nè. " , mẹ tôi nói.
-" Ăn cháo đi cho chắc. Rồi có thuốc uống chưa " Ba tôi nói ra, tôi nhìn mẹ tôi lắc đầu .
Tôi nói :
-" Rồi ba. "
Anh tôi chiều nay đi ăn với lớp rồi nên không về, nhà chỉ có 3 người ngồi ăn. Ăn xong tôi uống thuốc, mẹ tôi hỏi :
-" Tô mì này mua khi nào đây ? "
-" Hồi trưa, mà mệt quá ăn không hết ! " , tôi nói dối.
Rồi tôi đi lên phòng. Mọi người có lẽ thấy nhà tôi hơi thiếu tình thương hay sự gần gũi, nhưng tôi thì không thấy vậy. Dù đời sống có công nghiệp thật, nhưng gia đình tôi vẫn dành cho nhau sự quan tâm , sự yêu thương. Nếu không thì tôi đã không sợ ba, không ở nhà như vật cảnh.
Lên phòng, tôi mở điện thoại lên nhưng không biết mình đang mong chờ điều gì. Tôi mở tủ và suy nghĩ xem, ngày mai nên mặc đồ gì để đi sinh nhật. Thật ra, mình cũng học cấp 3 rồi, nên thể hiện lớn 1 chút nhĩ và tôi quyết định mặc quần dài. ( Cấp 2, đi đâu cũng chỉ quần sọt thôi =] , ở nhà thì quần cụt ^__^~ ).
Tôi mở máy tính, tôi thấy hơi buồn vì lâu nay tự kỷ - nên không liên lạc với ai. Thư thì lúc nào cũng :
[Buzz] - có online không P ? - P ơi, ngủ ngon nha. - P , học hành dạo này sao rồi ... !!!
Thì cũng nhiêu đó, tôi cũng trả lời là bình thường, là cám ơn ... nhưng chưa bao giờ tôi nói xin lỗi - dù tôi đang là người có lỗi khi phải để Thư chờ chỉ vì suy nghĩ cá nhân của tôi.
...
Nhiều bạn cũ của tôi pm, tôi trả lời và thấy như đang trút hết tâm sự. Tôi thấy nhẹ đi nhiều. . .
Một chốc sau, tôi thấy hơi mệt, tôi thở ra từng đợt nóng cả mép môi. Tôi sợ mình bệnh nặng lên và ngày mai không đi dự sinh nhật được. -( À mà, cần quái gì phải đi , không đi được thì thôi ) Tôi nghĩ và thấy có lý. Nhưng rồi tôi lại nghĩ :
-( Không được, có chết cũng phải đi, đi để canh chùng coi nó có chuyện gì với nhỏ Hằng hay không ).
Tôi quyết ý như vậy , nên nghĩ mình cần nghĩ ngơi để lại sức. Tôi tắt máy mà không chờ coi Nam có online hay không ...
Có lẽ do tác dụng của thuốc khiến tôi buồn ngủ. Tôi lờ mờ thiếp đi lúc nào không hay cho đến khi, tiếng chuông điện thoại vang lên làm tôi thức giấc ... !
... Giọng hát cao vút của CelineDion làm tôi mở mắt . Sau 3 giây hoàn hồn về xác, tôi nhìn qua xem mấy giờ rồi - mà sao , trời vẫn tối thui. Tôi nghe máy :
-" Chó con đang làm gì đó mày ? " , giọng thằng Nam thét.
-" Bây giờ máy giờ rồi ? " , tôi giữ giọng một cách bình tĩnh.
-" 9 giờ 5... , khoảng 9 giờ 50 . "
-" Tao đang ngủ. Uống thuốc của mày xong buồn ngủ lắm. Có gì không ? "
Tôi khá mệt , oải và chóng mặt. Giọng thằng Nam bên đầu dây nghe vội vả :
-" Ơ, ai biết. Thì tao đang ở ngoài đường mua quà, tính hỏi mày muốn mua gì ? "
-" Hai đứa mua 2 món khác nhau đúng không ? Vậy lựa 1 quả cầu tuyết đi. "
Tôi nhớ đến lúc trước, Thư có đòi tôi mua tặng sinh nhật của nhỏ một quả cầu tuyết có ngồi nhà và những đứa trẻ ở trong đó. Tôi nghĩ đứa con gái nào cũng thích thứ này chăn ? Bây giờ tôi không suy nghĩ thêm được gì, chỉ biết ứng dụng những gì đã trả qua thôi .
-" Ờ, để tao tìm. Tao chắc mua một con gấu bông. Vậy thôi ngủ đi, còn mệt không ? Mai tao khoảng chừng 3 giờ tao qua. "
-" Ờ, đỡ đỡ, thôi đó. "
" Tút ... tút ... tút ... "! Nó lúc nào cũng vậy , chỉ có tôi luyến tiếc nó chứ nó có bao giờ luyến tiếc tôi. Lúc nào cũng cúp máy trước. ( Tôi là người [ hướng nội ] nên những tiểu tiết tôi vô cùng chú ý và để tâm )
[ Thuở trước : Tôi có đọc một quyển sách của ba tôi, tên là : 7 Bước để thành công. Trong đó có 1 bước gọi là Thu Phục Nhân Tâm. Để thu phục nhân tâm ta phải biết con người đó thuộc loại nào. Có 2 loại chính là con người hướng nội và con người hướng ngoại. Và 1 loại thứ 3 là có cả 2 xu hướng trên. Nhưng loại thứ 3 này có phần nghiên về nội hơn. Dù bên ngoài tâm trạng vui vẻ, thoải mái ( là của người hướng ngoại ) , nhưng bên trong đa sầu đa cảm, luôn suy nghĩ mọi việc một cách "bí mật", nên đây là loại người khó nắm bắt nhất. ] ...
Tôi nghĩ Nam là loại người thứ 3 đó. Nên nó luôn làm tôi khó hiểu, và cái khó hiểu nhất là, nó lạnh nhạt với tôi , khi tôi xét theo diện tình cảm. Còn nếu là phương diện bạn bè, thì nó thật sự quan tâm tôi hơi quá mức bạn bè.
...
Để điện thoại sang một bên, trời đêm và những ngôi sao cùng những cơn gió lạnh của đầu thu đã kéo tôi trở lại giấc ngủ của mình. Tôi mơ thấy nhiều điều kỳ lạ, khiến tôi thích thú và cũng khiến tôi cảm thấy buồn bã ...
____
Tỉnh giấc, tôi quên mất mình đã mơ thấy gì, dù tôi đã cố suy nghĩ để nhớ lại. Mẹ tôi cũng vừa vào phòng, tôi nhìn ra cửa sổ chỉ thấy ngoài trời ưng ửng một màu xanh xam xám. Trời chỉ vừa sáng thôi ...
Mẹ tôi thấy tôi đang ngồi dậy thì đi nhanh đến hỏi tôi :
-" Nhóc thấy sao rồi con ? " , rồi mẹ tôi đặt tay lên trán lên cổ tôi.
-" Sao còn nóng vậy nè. Hay để mẹ ở nhà với con ? "
Tôi nói :
-" Tay mẹ lạnh ngắt à, con khỏe rồi. "
Tôi cố mở to thật to đôi mắt của mình ( Hết sức có thể ) , miệng cười thật bình thường ( dù đầu tôi đang quay như chong chóng ) . Mẹ tôi nhìn tôi rồi nói :
-" Mẹ không yên tâm. "
Tôi cố gắng thuyết phục bà nên đi làm, nếu mẹ tôi nghĩ , thì tôi không thể đi ra ngoài ,không thể đến dự sinh nhật của Hằng được.
-" Con nói là con không sao mà. Mẹ đi làm đi, có gì con gọi cho mẹ. "
Mẹ tôi suy nghĩ một hồi, ( Tôi biết bà có việc bận ở cơ quan , nên không thể muốn nghĩ là nghĩ, chỉ cần đốc thúc một hồi, mẹ tôi sẽ chịu thua ngay thôi. Và tôi đã thành công :
-" Được rồi , mở điện thoại , mẹ sẽ điện về đó."
Tôi cười mãn nguyện :
-" Dạ. "
Rồi mẹ tôi đi xuống, tôi thoáng thấy chút lo âu trên gương mặt của bà.
Tôi nghe ba mẹ tôi đang nói điều gì đó, tôi chỉ mong là không ai ở nhà cả. Anh tôi thì đi cả đêm qua không về. Tôi ghét nó ghê lắm. Làm ba mẹ lo lắng mãi thôi. Rồi không có gì xảy ra cả, cuộc sống thường nhật vẫn thế, ba mẹ tôi đã đi cả rồi.
Vừa làm vệ sinh cá nhân xong, bước ra khỏi nhà tắm, tôi thấy một màu đen úp vào mặt tôi, tôi loạn choạng bám vào một góc tường. Cả căn phòng tôi đang nghiên ngã tôi nghĩ :
-( Thôi, không xong rồi. Mình bệnh nặng rồi. )
Tôi cố lấy sức đứng dậy, lê được thân mình xuống giường, tôi không biết phải làm gì lúc này cho mình cảm thấy khỏe hơn. Tôi lấy thuốc uống đại. ( Sáng sớm chưa ăn gì, đã uống thuốc, nghĩ lại thấy mình ngu quá. )
Thật ra tôi chỉ mong làm sao cho mau khỏe thôi. Tôi nhắm mắt, một lát sau, tôi nghe tiếng cửa phòng của mình mở ra. Mẹ tôi bước vào :
-" Mẹ chạy đi tìm cháo cho con nè. Ăn đi rồi uống thuốc. "
-( Ặc, mẹ chưa đi làm nữa. Tôi vừa uống thuốc mất rồi. Thôi kệ, ăn đại đã. )
Trước mắt tôi là một tô cháo khiến tôi muốn [Ọe] . Tôi hỏi :
-" Cái gì vậy mẹ ? "
-" Cháo dinh dưỡng đó. Sáng sớm này có cháo đó thôi con. Ăn đi rồi uống thuốc. "
Một tô cháo với màu xanh lá cây phía trên, một dòng màu cam ở giữa, mẹ tôi nhìn tôi, tôi nhìn tô cháo với cái nhìn ghê sợ. Mẹ tôi hối thúc :
-" Ăn đi con. "
Tôi thấy hơi ơn ớn, nhưng để cho mẹ mau đi làm, tôi nhắm mắt, múc lên và đút thẳng vào họng và nuốt nhanh một cái "ỰC. " , không có vị gì quá lạ, nhưng cảm giác sợ khiến tôi muốn nhợn ra lại, tôi gồng mình cố gắng ...
... Được 4,5 muỗng lên gướng mắt lên nhìn mẹ :
-" Đi làm đ mẹ, trễ rồi. "
Mẹ tôi vội nhìn đồng hồ rồi nói :
-" Chết, ừ , ăn rồi uống thuốc nha con."
Mẹ tôi đi lại chỗ tôi xoa trán tôi 1 lần nữa, rồi để 1 tờ tiền cùng tấm thiệp sinh nhật ở trên bàn vi tính của tôi.
-( Hóa ra, mẹ đã biết hôm nay tôi gáng đi sinh nhật. Tôi thấy trước mẹ, mình vẫn là một đứa con nít. Mọi việc mẹ đều biết, đều hiểu và đều ... tạo điều kiện để tôi hoàn thành những việc mình mong muốn. )
Mẹ đi, tôi đem tô cháo đó đổ hết đi. Thật sự là tôi không thể nuốt trôi thêm nữa ^____^~!
...
Trở về phòng, tôi chọn cho mình cái áo thun màu trắng pha chút hồng lợt với những dòng chữ nhỏ màu đen và một cái quần dài ống côn. Dẫu sao đây cũng là lần đầu đi ra gặp mặt nhau mặc đồ ở ngoài với những bạn mới, nên tôi có chút phân vân.
Tôi không phải thích đi sinh nhật của Hằng, mà tôi chỉ muốn đi để xem, Hằng và Nam thân với nhau đến mức nào rồi. Có lẽ sức mạnh của cái gọi là "ghen" đã giúp tôi đi được dù cơn sốt vẫn đang tấn công mạnh mẽ vào người tôi. Ngoài trời, cơn mưa giữa mùa vẫn cứ rơi, báo hiệu một buổi chiều u ám.
-( Sinh nhật của Hằng không may rồi. Không biết lát nữa đi làm sao đây ? ) , tôi nghĩ bụng.
... Mẹ tôi điện thoại, dặn dò tôi đủ thứ và tôi thì cứ nằm đó. Tôi muốn goị cho Nam , nhưng nghĩ lại trời đang mưa, cũng không biết nói gì rồi lại thôi ...
1 giờ chiều , rồi 2 giờ chiều.
Tôi ngồi dậy thấy ngoài trời chỉ còn một cơn mưa phùn nhỏ. Tôi thấy nhẹ cả người. Thay đồ, rồi tóc tai cho gọn gàng, tôi nhìn vào gương thấy gương mặt mình ù nề, mệt mỏi khó mà giấu đi được.
Mẹ tôi lại điện, và hỏi tôi có đi được không, tôi nói với giọng khỏe khoắn và tự tin , nên mẹ tôi không nói gì thêm. Một lát sau, tiếng chuông cửa vang lên, còn có thể là ai khác.
Tôi vội vàng đi xuống, mặc cho cơn mưa phùn đang lấm tấm trên đầu tóc tôi :
-" Sao không lấy cái gì trùm vào rồi ra mở cửa. " , nó la.
-" Kệ , mưa nhỏ mà." , tôi thấy vui lắm, nó đi vào, nó quẩy theo một cái cặp xách :
Vào trong nhà, nó đi vào, đầu tóc bù xù vì nước mưa, tôi thấy tội nghiệp nó, lấy cho nó cái khăn tôi lại nhớ lại. -(Hết con Hằng rồi đến mày , qua nhà tao , rồi xài khăn nhà tao lau đầu. Tao là osin của 2 đứa bây àh. )
Quăng cho nó cái khăn, nó quăng lại cho tôi cái túi xách của nó.
-" Màu vàng của mày, màu xanh của tao. "
Có 2 hộp quà gói bằng giấy khá dễ thương. Tôi hỏi :
-" Nhiêu tiền, tao gửi lại."
Nó cười khẩy. Tôi nhìn nó khó hiểu :
-" Sao , có gì mắc cười đâu . "
Tôi ngồi xuống đối diện nó ở bàn ăn.
-" 100K. "
tôi đưa nó, nó nói :
-" Tốt, đã bao gồm thuế VAT, thuế chở đi sinh nhật, tiền xe ôm . Lấy 100K là rẻ đó. Chưa tính tiền mì, tiền thuốc. "
Tôi liếc :
-" Thế bao nhiêu, tính hết 1 lượt, bố mày trả hết. "
-" Há há, để mày nợ tao, tao mới thấy sung sướng. " , nó cười một cách dâm đãng. Tôi ghét cái bản mặt của nó lắm. Đôi môi của nó cứ hé mở một cách " khiêu gợi " , khiến tôi chỉ nhìn vào mãi thôi. Tao đã cho mày cả trái tim của tao rồi, mà mày không biết đấy thôi.
Tôi không biết quen một người là phải làm sao với người đó. Tôi chỉ nghĩ, ở gần nhau, được có những cử chỉ thân mật mà bạn bè không thể nào làm được. Đơn giản là vậy thôi.
Trời thật sự tạnh mưa, cũng đã hơn 4 giờ. Nó giục :
-" Đi thôi, kẻo trễ. ", nó đứng lên, và tôi cũng đứng lên, tôi ra trước, nó sách hai hộp quà theo sau. Cất vào cặp rồi quẩy qua vai tôi . Tôi khẽ né lui, nó lại tiến đến, tay nó lại đặt vào trán tôi :
-" Nóng phỏng tay. "
Đúng vậy, tôi mệt lắm, từng hơi thở của tôi nóng như trong lò than tạt ra vậy. Nó nhìn tôi với đôi mắt thương "hại" :
-" Đi nổi không đó. Không thì ở nhà. "
Tôi nghĩ thầm :
-(Ở nhà để cho mày tự do với con Hằng hay sao ? )
-" Bình thường, chẵn qua trời lạnh nên tay mày lạnh hơn, rờ tao tất nhiên thấy nóng hơn rồi. " , thôi đi nhanh.
____
Tôi mặc một cái áo khoác, trùm nón của áo khoác lên đầu ( theo lời nó ). Nó đạp xe trông khá mỏi , vì nhà nhỏ khá xa. Đường phố đã bớt nước nhưng vẫn ẩm ướt lắm, mặc quần dài đúng là rất khó chịu. Tôi mang dép luôn, chẵn cần mang giày gì cho mệt mỏi.
Nhà Hằng ở trong một con hẽm với đường vào khá hẹp, đến đầu hẽm, tôi và Nam điện để Hằng ra đưa chúng tôi vào. Nhỏ hình như vừa trang điểm xong, nhưng vẫn vận trên người bộ đồ thun với chiếc quần ngủ dài, trông thật tự nhiên, có vẻ nhỏ không ngại khi chạy ra với quần ngủ thì phải. Tôi cười vì thấy nhỏ tự nhiên quá.
Nhỏ cười rất tươi và đưa chúng tôi vào nhà. Nhà của nhỏ 2 tấm , bề ngang khá nhỏ nhưng cách bài trí khá gọn gàng làm căn phòng không hẹp như vẻ bề ngoài. Vào trong nhà, tôi thấy mẹ của Hằng là một người phụ nữ khá cao và gọn gàng. Với mái tóc nâu làm người phụ nữ với dáng cao ấy thêm phần trẻ trung.
Thấy tôi và Nam đến, Trúc và Thy vẫy tay cười, hai nhỏ đang ngồi trên ghế sofa xem tivi. Tôi và Nam tặng quà cho Hằng, Hằng cười tươi và cám ơn chúng tôi. Hằng nhìn tôi hỏi :
-" Sao nhìn Phong mệt mỏi vậy ? "
Tôi lắc đầu cười lãng đi. Hằng cũng cười lại và đi lên lầu, tôi nghĩ là thay đồ. Ngoài chúng tôi ra thì còn có mấy người anh chị ( lớn hơn chúng tôi ) ở phía sau đang nói chuyện vui vẻ mà tôi đoán chắc là anh chị của Hằng.
Một chốc sau, Vy và Phương, Tuấn cũng đã đến . Chỉ có Quý hôm nay bận việc gia đình nên gửi quà cho Tuấn mang đến dùm. Chỉ còn thiếu thằng mập và nhân vật chính là Quang nữa thôi.
Đã quá 5 giờ, tiếng xe "đáng ghét" của thằng Quang chạy thẳng vào hẽm, tôi nghe thôi cũng biết là nó rồi. Nó vào nhà với cái đầu bóng láng vì vuốt gel, mẹ của Hằng nhìn nó và nở 1 nụ cười nhẹ, tôi đoán bà không hảo tình gì với "con rể" này.
Quang cầm vào một cái bánh kem khá to, lúc này tôi mới nhận ra sinh nhật của nhỏ Hằng vẫn còn thiếu 1 cái bánh kem trên bàn tiệc. Nó gật đầu chào mẹ của Hằng rồi đi vào phía nhà sau. Có vẻ là nó quen hết anh chị của nhỏ rồi. Tôi lén nhìn Nam, thấy nó nhìn theo Quang . . . lẽ nào nó muốn được là Quang lúc này hay sao.
____
Bữa tiệc chưa bắt đầu, nhưng tôi thấy mình khá mệt và cảm giác lạc lõng khi nghĩ về Nam và Hằng. Tôi cố trốn cảm giác cô độc bằng cách ngồi lại gần Thy để tìm chuyện nói.
Tôi lúc này mới nghĩ, với cái không khí này, cùng thằng Quang thì Nam có thể làm được gì với nhỏ Hằng chứ. Đúng là khéo lo xa. Tụi nó đang coi kênh Yeah1-TV , còn tôi thì mắt dán vào màn hình nhưng chỉ thấy lờ mờ, tai tôi nghe ù ù, chả biết ai đang hát, đang nói cái quái gì nữa. Tôi mệt mỏi lắm.
Một bàn tay khá to , mềm và mát lạnh ôm gọn bờ trán của tôi từ sau lưng :
-" Sao nóng dữ vậy nè con trai. "
Tôi giật mình quay sang, không phải Nam ( vậy mà lúc có bàn tay chạm vào tôi còn mừng thầm là Nam nữa chứ ) . Mẹ của Hằng đang đứng sau lưng chỗ tôi ngồi, tôi cảm nhận được hương thơm nhè nhẹ đang tỏa ra từ người của bà.
-" Nhìn cái mặt đờ đờ biết ngay là bệnh. Bệnh mà còn đến đây dự sinh nhật của Hằng , tội nghiệp quá. "
Mẹ Hằng nói tiếp làm tôi thấy hơi ngại, cô ấy đâu biết là tôi đến để [ Đánh ghen ] 1 cách gián tiếp chứ. Mẹ Hằng nói tiếp :
-" Cô lấy Panadon uống đỡ nha. "
Tôi lắc đầu, tiếng thằng Nam chợt vang :
-" Nó uống rồi cô. "
Tôi nhìn nó, nó đang nói cái gì vậy ? Mọi người cũng nhìn nó, lẽ ra câu trả lời đó phải là do tôi nói. Nó là gì sao biết tôi uống thuốc hay chưa. Tôi nói :
-" Con uống rồi cô, khỏe mới đi được chứ. "
Bà nhìn tôi cười rồi nói :
-" Lát ăn đồ gì mềm thôi con. " , rồi mẹ của nhỏ đi lên lầu. -" Để cô lên coi Hằng chuẩn bị xong chưa, con gái gì mà lâu lắc thấy sợ."
Rồi một lát sau, có một số bạn cấp 2 của nhỏ vào. Đều là con gái. Nam từ bên phía đối diện đổi qua ngồi cạnh tôi. Tôi nhìn nó , nói thầm :
-" Làm sao mày biết tao uống rồi hay chưa mà trả lời vậy ? "
Nó nói : -" Thì thấy thuốc mày còn có 1 liều , thì uống rồi chứ gì nữa. "
-" Tao biết, nhưng mọi người ở đây thì không ! " , tôi hằng giọng.
-" Thì tao mới nói cho mọi người biết. "
-" ... thằng điên !!! " Tôi tức lắm. Không biết não có của nó có nếp nhăn không ? Hay phẳng lì mà ngu quá xá. Ý tôi là, nó có phải anh em hay cái gì ở cùng nhà tôi đâu mà biết rõ tôi làm gì. Tôi trách nó xong - với nó có lẽ việc nói ra đó là bình thường nhưng với tôi , tôi có tật giật mình, tôi thấy không bình thường. Tôi sợ mọi người biết chúng tôi thân quá độ . . .
Hằng bước xuống với chiếc váy toàn thân , từ cổ đến gần đầu gối . Chiếc váy màu vàng kem trong ánh đèn vàng của nhà làm nhỏ thêm phần sang trọng , giống mẹ của nhỏ vậy. Tôi thấy nhỏ lớn hơn cả con số 16 , nhìn nhỏ phải tầm 20 tuổi cơ. Tôi không nhìn Hằng quá lâu mà chú ý nhìn thái độ của Nam, mà theo tôi nhận xét là , đôi mắt của Nam đang muốn lòi ra ngoài. Tôi thúc nhẹ vào hông nó một cái, nó chỉ -"Ui da." rồi nhìn tôi, tôi không nói gì, nó cũng quay qua nhìn nhỏ Hằng tiếp.
Mẹ nhỏ nói :
-" Các con, lên bàn ngồi đi. "
... ... ... ... ...
Tổ chúng tôi ngồi riêng một bàn, bạn của của Hằng ngồi một bàn, Hằng và Quang ngồi chung bàn với anh em họ của Hằng. Mẹ của Hằng thì chỉ đứng và hỏi chúng tôi cần gì thôi. Tôi ngồi cạnh Tuấn và Nam. Tuấn quay qua hỏi tôi :
-" Mày làm gì mà mặt đỏ hoe vậy ? Nhậu sớm rồi à ? "
Tôi bất ngờ quay qua hỏi nó :
-" Tao giống bợm nhậu lắm hả ? Tao không biết nhậu. Tao bệnh đó thằng cha nội. "
Nó cười rồi cùng sờ trán tôi. Nó nói :
-" Ấm vãi ồn. " , tôi đẩy tay nó ra, tôi nhìn Nam thấy Nam đang nhìn tôi và nó. Tôi tự kỷ với mình, Nam ghen chăn ? Nhưng nghĩ về thực tại, đó là chuyện không thể nào.
Tuấn là cậu trai rắn rỏi, tay chân tuy nhỏ nhưng từng đường gân nổi trạch theo chiều dài của cánh tay và đôi chân thì cơ bắp chắc đến mức nhìn đã nhận ra ngay. gương mặt dài , mái tóc mềm dài để mái xéo qua mắt. Điểm đẹp nhất trên mặt nó có lẽ là đôi mắt . Đôi mắt nó không lụy tình như tôi, không ngây ngô như Nam nhưng lại mang chút gì đó mạnh mẽ . Khiến người đối diện có cảm giác an toàn. . . ( điều này sau này chú ý mới nhận ra , chứ đầu năm không để ý lắm thằng này , nhưng giờ tả luôn cho hợp logic.)
...
Tôi chỉ gắp một vài miếng gỏi, một miếng thịt cuốn mở heo nướng cay và một lát bánh mì chấm carri gà . . . Trong bữa ăn , việc múc đồ nước là do Thy và Trúc mạnh dạng làm. Chúng tôi chỉ ngồi như những đứa trẻ đợi cô bảo mẫu đến cho ăn mà thôi.
( bữa ăn này, không có gì vui cả ngoại trừ việc, những đứa ngồi trong bàn vờ đưa những ly nước ngọt lên và ZOooo như đang nhậu bia vậy. Có lẽ chúng tôi vẫn còn nhỏ nên mẹ của Hằng không cho uống bia. )
Khẽ nhìn qua bàn của Hằng , chúng tôi thấy nhỏ và Quang đang rất vui vẻ, đút đồ ăn cho nhau. Mẹ của Hằng có vẻ là một người chiều con, tôi nghĩ lại, Hằng là con một cơ mà. Nam mà vào nhà này thì sướng nhĩ ? Một lần nữa tôi lại cố gáng ghép Nam cho Hằng dù trước mắt tôi là cảnh Quang đang vui vẻ với nhỏ.
...
Chúng tôi ăn xong, tôi lười biếng ngồi tựa vào chiếc xích đu trước nhà, người nhà của nhỏ Hằng dọn dẹp bàng xong trả lại khoảng trống cho phòng khách. Họ không rửa dọn mà tập trung ở phòng khách và đợi Hằng cắt bánh kem . . . !
Đèn trong nhà tắt hết, chỉ còn cây nến số 16 lập lòe trước từng cơn gió mùa Thu. Tôi nhìn Nam thấy Nam nhìn Hằng một cách chăm chú dưới ánh nến trước mặt nhỏ. Nhỏ chắp tay lại ước theo hiệu lệnh của mẹ nhỏ, rồi thổi phù một cái. Chỉ số 1 tắt thôi, còn số 6 vẫn cháy . Chúng tôi được một giây cười lớn. Nhỏ thổi lại và số 6 cũng tắt trong tràn vỗ tay của chúng tôi.
Nhỏ nhận quà và để sang một góc, lũ bạn cấp 2 của nhỏ đến bên nhỏ và tâm sự. Thật sự tôi thấy lúc này, chúng tôi như những người thừa. Đang ngồi trầm tư thì tiếng của mẹ Hằng thỏ thẻ vào tay tôi :
-" Con thấy thế nào rồi ? Cần nằm nghỉ không ? "
Tôi lại giật mình, tôi quay sang :
-" Dạ không, con khỏe. Cám ơn ... " , tôi chưa kịp nói chữ Cô cho trọn vẹn thì Hằng đã lên tiếng :
-" Mẹ ơi, tụi con xin phép ra ngoài tí nha. "
Mẹ nhỏ gật đầu hỏi :
-" Mấy đứa đi đâu ? "
-" Dạ đi ra ngoài này hát karaoke một tí. Đi bộ cũng được. "
-" Vậy đi sớm về sớm nha con. " , Mẹ nhỏ dặn rồi nói về phía tổ chúng tôi đang ngồi xem tivi.
-" Mấy con đi chơi cho vui đi. "
Chúng tôi "dạ" , rồi đứng lên. Nói là đi bộ, nhưng tụi tôi cũng lấy xe đạp ra chở nhau đến quán, ngồi sau lưng Nam, tôi hỏi :
-" Mày mua gì tặng Hằng vậy ? "
-" Một con heo ." , nó nói chữ "heo" mới giọng thỏ thẻ , tôi nghe lấy làm thích thú.
-" Tao thấy hộp to mà ? " tôi hỏi.
-" Thì con heo to. " , nó cười lớn.
Tôi thúc vào lưng nó một cách 'bịch' , nó nói :
-" Đánh tao quài nha. "
Tôi thấy dạo này đánh nó nhiều thật. Tôi mệt lắm, tôi thấy ngồi không vững và cảm giác người mình đang ngã về phía trước. Nhưng tỉnh lại vì biết phía trước mặt tôi không phải muốn dựa là dựa. Giữ mình ngồi cho thẳng , tôi cố gống và kiềm chế bản thân.
Vừa đến quán Karaoke, sắc đèn tím tía trước mặt tôi chỉ là một đống lòe nhòe. Tôi vừa xuống khỏi xe đạp của Nam thì tôi lấy chân mình lệch sang một bên, tôi xém té nhưng vẫn còn đứng được. Không ai để ý thấy điều đó, mệt mỏi tôi lên lầu vào phòng karaoke. Mọi người thay phiên nhau hát, tôi ngồi một chỗ và gục vào thành ghế. . . và chợp mắt.
____ Không biết đã bao lâu :
-" Chó con. Chó con ... "
Ai đó đang gọi tôi, tôi mở mắt, 4 đôi mắt đang nhìn tôi. Nam , Trúc , Tuấn và Hằng. Bên phải tôi đang cầm cái khăn lạnh tựa vào trán tôi là Thy. Tôi lạnh đột ngột muốn gạt cái khăn ra nhưng Nam giữ lại. Tôi nghe giọng nhỏ Hằng :
-" Thôi, Nam đưa bạn về đi. "
Tôi nghe tiếng Nam -" Ừ " một cách nhẹ nhàng.
Tôi biết mình đã không thể gắng nổi nữa, tôi mới đứng dậy và cố nói những lời cuối với Hằng :
-" Phong ... xin , lỗi Phong hơi mệt. "
Tôi thấy Hằng đang rờ trán tôi :
-" Được rồi, cám ơn Phong nhiều nhen. Phong về đi. Nam chạy từ từ nhé, hay để Quang đưa Phong về cho nhanh. "
-" Được tồi, nó đi được mà lo gì. "
Tôi thầm nghĩ, không, không ngồi với thằng bặm trợn đó. Tôi nói lớn tiếng :
-" Phong khỏe mà, nhưng chắc về để uống thuốc và nằm tí. Ở đây làm mấy bạn mất vui thôi chứ được gì đâu. Hehe . . . "
Tôi biết giọng mình đang nhỏ dần. Tôi đi trước , theo sau là Nam. Xuống dưới lấy xe, tôi ngồi sau để Nam chở về. Nam nói :
-" Bệnh mà còn gượng , đi có được cái gì đâu. "
Tôi mệt nhưng vẫn tỉnh để nghe, để nói chuyện :
-" Xì, được chứ. "
-" Được gì nói tao nghe. " , nó hỏi lại
-" .... " , không lẽ tôi lại nói là, được theo dõi mày với con Hằng.
-" Ê, đừng loạng choạng coi, tao lái không được. Ôm vào tao nè. "
Nó nói gì, nó kêu tôi ôm nó. Tôi mới nhận ra vì chóng mặt, cơ thể tôi mới lắc lư. Nhưng tôi không dám ôm nó, cũng không muốn làm xe nó lắc .
-" Ôm vào . " , nó hối.
Tôi vịnh tay vào yên xe, vô tình chạm trúng mông nó đang lên xuống theo chân đang đạp xe. Tôi vội rút tay ra. Tôi thấy người nó hơi xoay nhẹ, nó chụp tay tôi đưa ngang hông nó.
-" Trưa nọ ôm tao, giờ không dám à, vịnh vào dùm. "
Nó lại nhắc, tôi vừa tức vừa quê, muốn cãi lại ngay, nhưng lại nói không nên lời. Nhưng nó không nhắc buổi tối, mà nhắc buổi trưa. Không lẽ tối đó nó không biết gì. Đầu óc tôi lại quay cuồng, tôi tự trấn an mình :
-( Không, không được suy nghĩ nữa. Mệt quá rồi, mệt quá rồi. )
Tay tôi vừa chạm vào hông nó đã rút ra ngay. Tôi nắm lại vạt áo bên hông nó ghì chặt. Chỉ một chút sau, chúng tôi đã về đến nhà. Tôi nhìn, bên trong chỉ có đèn mờ, cửa ngoài vẫn khóa. Tức là chưa ai về. Tôi lấy chìa khóa ra, đang lò mò đút chìa vào ổ thì tôi thấy tay ai đã giật ngang chùm chìa khóa của tôi.
-" Để tao mở cho. Mệt mày ghê. " , nó mở khóa một cái "cách".
Tôi đi vào nhà, nó dắt xe vào theo sau và tôi đứng đợi nó ở trước cửa nhà trong khi nó đang khóa cổng. Nó vào mở cửa nhà, tôi và nó cùng đi lên lầu.
Thấy cái giường của mình, tôi như vừa từ địa ngục về thiên đàng, trong lòng tôi thấy nhẹ nhõm và tôi vật xuống đó ngay. Tôi nằm và nhắm mắt không đợi ai hối thúc. Nó ngồi xuống giường và đưa tôi một ly nước :
-" Uống thuốc rồi ngủ nè chó con. "
Tôi nghe nhưng cơn mệt đã thắng, tôi nằm đó không nói gì , dù muốn ngồi dậy thật sự là lực bất tòng tâm. Tôi không thể. Đột nhiên tôi cảm giác mùi da thịt của Nam đang cận kề mặt tôi. Đầu tôi được nâng lên một cách nhẹ nhàng cùng tiếng của Nam :
-" Há miệng ra, uống thuốc rồi ngủ. "
Tôi lấy tay mình mò mẫm tìm thuốc, nó để thuốc vào tay tôi, tôi tự mình để vào miệng rồi lại mò mẫm tìm ly nước. Miệng ly vừa chạm môi tôi do tay nó đưa đến, tôi đã đưa tay đỡ lấy đít ly và uống hết nước cho trôi thuốc. Tôi lại buông người tự do xuống. Nhưng đầu tôi chạm vào không phải là gối, không phải là mền, cũng không phải là giường. Mà là một vật mềm và hơi cao.
Tôi nghĩ và chắc chắn biết là mình đang nằm trên đùi của Nam. Tôi đoán lúc nó gắng sức đỡ đầu của tôi ngồi dậy, nó đã tựa chân nó lên giường.
Nếu là lúc bình thường, tôi đã lăn ra ngay và chữi nó dù là vì lý do gì. Nhưng lúc này đây, tôi thấy mình đang đứng giữa ranh giới của sống chết ( mệt đến mức tôi đã nghĩ như thế ) và tôi thầm nghĩ :
-( Nếu hôm nay tôi chết, tôi muốn chết trong vòng tay của nó. ) , tôi vẫn nằm lỳ trên đùi của nó và lúc này, một luồng hơi nóng giống như Đêm hôm ấy tràn vào trong tôi, cho tôi niềm tin, cho tôi can đảm để va chạm thể xác cùng với Nam. Tôi không phải phân vân giữa đúng và sai, giữa tôi và nó là gì, giữa con trai và con trai, giữa sự xấu hổ và chính trực. Tôi mặc kệ tất cả, chỉ biết, tôi không muốn rời ra. Thật sự tôi không thể nhìn thấy mặt Nam và thấy nó đang có biểu hiện như thế nào. Vì mắt tôi đang nhắm và không thể mở lên nổi nữa.
Hơi nóng và mùi cơ thể Nam như đang đưa trực tiếp vào người tôi. Tôi khẽ cảm nhận được cơ thể Nam đang rướn lên một chút làm cho đầu tôi rục rịch, cái mền đã đắp kín lên người tôi và đầu tôi vẫn yên vị trên đùi Nam. Tôi thấy hạnh phúc vô cùng, một hạnh phúc mà tôi sẵn sàng đánh đổi bằng bất cứ giá nào. Và trong cơn hạnh phúc đó tôi đã nghĩ :
-( Cố gắng đi sinh nhật Hằng, là 1 quyết định vô cùng sáng suốt. )
Tay Nam nhẹ xoa đầu tôi, rờ trán tôi. Tôi thấy "đã" và thích vô cùng. Vì cảm giác được quan tâm từ nó. Tôi tiếp tục xích người đến trước một tí, đầu tôi chợt chạm vào thân Nam. Tôi lại cảm nhận thấy vòng tay Nam đang đưa qua người tôi và đặt lên vai tôi. Như thể là, nó đang vừa ngồi vừa ôm tôi khi tôi đang nằm trên đùi nó vậy.
Tôi khẽ "sụt sịt" một cách cố tình, nó nhanh chóng đưa tay lên để rờ trán tôi . . . đang chưa biết nó sẽ làm gì tiếp theo thì tiếng chuông cửa vang lên . Nó nhẹ nhàng đưa đầu tôi lên một cách bẽ khẽ và nhẹ nhàng , cũng cách đó nó đặt đầu tôi xuống gối. Tôi thật sự không muốn nó rời đi . . .
Hạnh phúc bé nhỏ của tôi đã bị tiếng chuông cửa kia phá mất. Nó đi xuống nhà một hồi lâu , lúc tiếng cửa phòng tôi mở lại cũng là lúc tôi mong được vòng tay của Nam ôm vào lòng. Nhưng không :
-" Nhóc ơi, con thấy sao rồi. Mẹ bận quá quên mất con đang bệnh. "
-" Dạ , Phong uống thuốc rồi cô. Con thấy cũng bớt sốt hơn rồi. "
Tiếng của Nam nói với mẹ tôi .
-" Cô cám ơn con, cô tính không cho nó đi mà thấy nó muốn đi quá, sợ là người nó thích nên không dám cản. Ai dè đâu , nó nói khỏe mà khỏe vậy nè. "
Nghe tiếng Nam cười, tôi biết rất mắc cười, cái gì mà là người tôi thích chứ. -( Người con thích đang đứng trước mặt mẹ đó. ) , tôi biết Nam sắp phải về rồi, và đúng như vậy.
-" Dạ thưa cô con về. "
-" Ừ, con về, cám ơn con đã đưa Phong về. "
-" Có gì đâu cô, tụi con chơi thân 4 năm nay rồi. "
Tôi nghe tiếng mẹ tôi cười nhẹ rồi cửa phòng đóng lại. Vậy là Nam của tôi đã đi thật rồi. Tôi chán ghét cái gối mà tôi đang nằm vô cùng, sao không phải là đùi của Nam kia chứ. Tôi thổn thức qua từng hơi thở chật vật.
Tiếng ba tôi :
-" Sao rồi, cần đi bệnh viện không ? "
-" Nhờ chị Tâm qua coi sao. Sợ di chuyển nhiều mệt con nó."
Cô Tâm là bác sĩ là bạn của mẹ tôi, từ nhỏ cô Tâm chuyên qua chích thuốc dinh dưỡng cho tôi và anh tôi. Khi bé nghe cô Tâm là tôi sợ đến đái trong quần. Tôi sợ chích thuốc lắm. Rồi không biết bao lâu, tôi nghe rất ồn vì nhiều tiếng người. Có tiếng anh tôi, ba tôi, mẹ tôi. Câu tôi nghe rõ nhất là :
-" Không sao đâu, đang trong giai đoạn hạ sốt nên mệt vậy đó. Uống thêm thuốc là được rồi. "
... ... ...
Tôi lại chìm thật sâu vào giấc ngủ .
----------------------------------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip