Cố gắng vì điều gì

Việt Anh thích Thanh Bình, à không, yêu mới đúng, điều đó cả đội đều biết, mọi người đều biết, thậm chí cả thế giới biết. Nhưng mỗi Thanh Bình không biết. Hoặc là biết lại vờ như không biết.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, mối tình đơn phương đó cũng đã được 4 năm. Một khoảng thời gian nói ngắn không ngắn, nói dài không dài. Tuy nhiên, nó đủ để Việt Anh hiểu Thanh Bình đến từng chân tơ kẽ tóc, từng bí mật dù cho là nhỏ xíu. Và... chuyện Bình cũng đem lòng yêu đơn phương một người, 3 năm, Việt Anh cũng biết. Nói ra thì cũng một 9 một 10 mà nhỉ, kẻ 3 người 4!

Cả hai có rất nhiều điểm tương đồng. Chiều cao, quê quán, ngoại hình? Không, giống nhất vẫn là đơn phương. Cả hai đều đem lòng đơn phương một người mà có lẽ hơi chua chát vì chả bao giờ người ta có ý định đáp lại tình cảm của mình cả. Thật đau lòng cho những kẻ đa tình. Dẫu biết rằng ngay từ đầu đã sai, nhưng vẫn cứ chạy theo nó dù cho cuối cùng kết quả vẫn mãi như vậy. Ấy thế mà thứ tình cảm ấy có thể tồn tại đến tận mấy năm, có đáng không? Thật sự là không, không hề đáng một chút nào. Nhưng tại sao vẫn yêu? Do lý trí không thể thắng nổi con tim! Cũng đành thôi.

Việt Anh xem Bình như người mình yêu, người mà anh muốn bên cạnh bảo vệ cả đời, muốn yêu thương, chăm sóc, bảo bọc. Nhưng đối với Bình, Việt Anh như một người anh trai không hơn không kém. Thứ tình cảm mà cậu dành cho người kia cũng như của anh dành cho cậu vậy. Nhưng, người đó cũng chỉ xem cậu là một đứa em trai, đối xử đặc biệt hơn người khác mà thôi. Họ giống nhau lắm, giống nhau đến từng cử chỉ, hành động dành cho người mình yêu, nhưng họ mãi không hướng về nhau.

Việt Anh, Thanh Bình có lẽ với người khác là một cặp đôi. Họ đi ăn cũng đi chung, đi tập cũng đi chung, thậm chí còn ngủ chung. Nhưng, mỗi lần ai mà trêu thì Bình nhất quyết phủ nhận. Mặc cho Việt Anh có cố gắng hùa theo cũng vô ích. Có lẽ, cậu thật sự nghĩ đơn giản rằng anh muốn đùa, tuy vậy, cậu không thể để mọi người hiểu lầm được. Đặc biệt là người đó.

Chuyện Bình thích người ta, cả đội chỉ mỗi Việt Anh biết. Người ấy cũng biết, và cũng đã từ chối rất nhiều lần. Nhưng cậu vẫn mãi cố chấp. Đến cả sự cứng đầu cũng như nhau. Tại sao ông trời lại không cho họ đến với nhau chứ?

Mày điên à, họ từ chối mày lần thứ bao nhiêu rồi, 3 năm qua, người ta chỉ xem mày như em trai mà thôi, tỉnh lại đi Bình!

Nhưng họ đối tốt với tao, đặc biệt hơn mày, đặc biệt hơn mọi người, tại sao không phải là đáp lại tình cảm của tao chứ???

Do mày đặc biệt, nhưng mày đừng ngộ nhận như thế, sẽ đau lắm (mà mày đau tao cũng đau, hiểu chưa)

Mày đã yêu bao giờ đâu mà đau, làm sao hiểu được cảm giác của tao chứ, người ngay bên cạnh còn không thể giữ được, tao thật sự vô dụng quá mà, đeo đuổi bao năm có ích gì, phải không?

Mày nghĩ tao không yêu à, tao cũng như mày thôi, đơn phương, và còn lâu hơn mày, có điều, tao không đủ dũng khí như mày, dám nói ra để bị từ chối nhiều lần đến thế

Mày là đang khịa tao à, mà ai vậy, ai xui xẻo tới mức lọt vào tầm ngắm của mày thế??

Là thằng khùng đang ngồi....um...

À, Tới, ra đây tao nói chút chuyện

Bỏ lại Thanh Bình đang ngơ ngác, Việt Anh nhanh tay kéo Văn Tới ra chỗ khác nói chuyện.

Mày điên à thằng mõm, đau hết cả mồm

Ai mượn mày nhiều lời, tí thì lộ, bố chưa đấm mày là may rồi

Ủa, bố mày là đang giúp mày tỏ tình đấy, ai bảo không đủ dũng khí, thế đéo nào đòi đánh tao, đúng là làm ơn mắc oán

Mày nghe được từ lúc nào vậy thằng mõm vêu kia??

Thì từ khúc không đủ dũng khí rồi hết, khúc sau nói nhỏ quá đếch nghe được, nói lại được không?

Keme mày, nghe thế đủ rồi, biến đi cho đẹp trời

Hứ, thằng hèn, có mỗi việc tỏ tình, 4 năm đếch nói được, bố lạy mày

Cút lẹ, không thì đôi dép này vào mồm

Plè, đố mày bắt được tao......ây da, dm sao cây cột lại ở đây

Chết mày chưa, cho mày chừa, ai bảo mày ngựa, ai rảnh mà đuổi mày, làm ba trò con bò

"Nghĩ lại lời nó nói cũng đúng, mình hèn thật". Bình mặc dù bị từ chối, nhưng vẫn chưa từ bỏ. Vậy mà mình 4 năm qua chỉ dám bên cạnh, âm thầm chăm sóc mà chẳng dám hé một lời. Mình khuyên nó từ bỏ, nhưng chính bản thân mình mới là người nên buông mới đúng. Nó cứ đeo bám như thế, sớm muộn người ta cũng đồng ý, nếu vậy, mình bỏ là cách tốt nhất".

4 năm thua 3 năm, thật sự thì thời gian cũng chả là gì với chuyện tình cảm hết. Chẳng có lời hứa nào thắng nổi thời gian cả. Việt Anh từng nghĩ, dù cho phải đợi cả đời, cũng sẽ không buông đoạn tình cảm này. Vậy mà bây giờ, chính anh là người muốn vứt bỏ nó. Thế nhưng, người nên từ bỏ vẫn mãi chấp niệm, Thanh Bình luôn nghĩ rằng, có công mài sắt, có ngày nên kim. Chỉ cần chân thành, ông trời sẽ không phụ lòng người. Một ngày nào đó, người ta cũng chịu quay lại nhìn cậu dù chỉ một lần.

Tuy nhiên, cuộc sống này, bất ngờ là điều chẳng ai nghĩ đến. Làm sao cậu biết được , người mà cậu vẫn luôn theo đuổi, lại theo đuổi một thứ khác. Mà nếu biết được, cậu sẽ vô cùng bất ngờ, nhưng, kết quả vẫn vậy, đáp lại thì vẫn chỉ là không mà thôi.

Cố gắng thêm một năm nữa, người đó sang nước ngoài định cư. Và, Bình biết được một sự thật mà lâu nay cậu vẫn luôn cho rằng không thể nào, à là không bao giờ nghĩ tới. Thanh Bình nói với Việt Anh là sẽ theo đuổi người đó đến cùng, không thể buông bỏ. Vì vậy, cũng đã đến lúc Việt Anh từ bỏ đoạn tình đơn phương này rồi.

Cũng muốn cố nhưng chả biết dựa vào đâu, không có niềm tin khó thật

Đôi lúc cũng muốn cố gắng để giữ thứ tình đơn phương này đến cùng. Nhưng rốt cuộc, dựa vào đâu chứ, đến cả tư cách tỏ tình còn không có, vậy thì làm sao dám mơ mộng. Cứ chạy theo người ta, mặc dù biết không có niềm tin, rất khó, phải không? Nhưng đâu phải muốn bỏ là bỏ được. Tình yêu nó rắc rối đến thế đấy!

-----------------------------------------------------------------

Thứ mà người ấy theo đuổi ư? Chính là hạnh phúc của đứa em trai cứ lẽo đẽo theo mình suốt những năm tháng thanh xuân ấy. Người ta thương cậu lắm, cũng chẳng biết vì sao, có lẽ do cậu ngây ngô, và trải qua nhiều điều đau khổ, hay đơn giản hơn là cậu luôn mang lại cảm giác vui vẻ cho người ta. Nhưng, nó là tình thương, tình thân và đương nhiên không phải tình yêu. Cậu đơn phương, họ biết chứ, biết ngay từ đầu là đằng khác, nhưng làm sao đáp lại, khi mà từ những giây phút đầu tiên, họ đã xem cậu như đứa em trai cần bảo bọc, chứ không phải một người yêu có thể bảo vệ mình.

Còn đoạn tình cảm của Việt Anh? Người ấy cũng biết từ lâu. Những cử chỉ, hành động mà anh dành cho cậu chẳng hề đơn giản là tình anh em, đồng đội. Tất cả chẳng thể nào qua mắt được người ấy. Họ biết trước cả đội, thậm chí trước cả lúc Việt Anh tự xác định đó là tình yêu. Tuy nhiên, người ta lại im lặng không nói.
Cứ âm thầm bảo vệ cái thứ tình cảm tưởng chừng như mỏng manh của Việt Anh dành cho Thanh Bình. Người ta vẫn luôn từ chối cậu, tạo cơ hội để anh có thể nói ra hết lòng mà mình. Nhưng chính bản thân họ không biết, mình mới chính là nguyên nhân khiến cho tình cảm ấy mãi chôn vùi nơi tim, vĩnh viễn không được nói ra, vĩnh viễn không được đáp lại.

Đến khi người ấy biết được, thì tình yêu mà Thanh Bình dành cho họ mãi không thể thay đổi được rồi. Nó giống như một ngọn núi, mãi sừng sững nơi đó, khó lòng mà phá bỏ. Ý định ban đầu là tác hợp cho hai đứa em trai của mình, nhưng rồi cuối cùng lại thành ra đơn phương nhau rồi không thể thoát ra. Cứ theo một vòng lẩn quẩn và không ai có được hạnh phúc cả.

Người ấy đành phải trốn cậu đi thật xa. Không có ý định quay lại, mục đích là để cậu ấy có thể bình tâm lại mà nghĩ đến người bên cạnh mình bao lâu nay. Nhưng cuộc đời không như mình nghĩ. Tình cảm của cậu là quá sâu đậm, chẳng gì có thể ngăn cản. Lúc đầu cậu có đi tìm người ta, rồi sau đó chờ đợi. Anh cũng thế, cùng cậu chờ, cùng cậu tìm, chỉ mong một ngày cậu có thể hồi tâm chuyển ý. Tuy vậy, mong muốn mãi là mong muốn mà thôi, cậu không thể nào cho anh cơ hội.

Việt Anh, em sẽ sang nước ngoài

Làm gì, em đã tìm hơn 2 năm rồi đấy, hết hi vọng thật rồi Bình à

Không, lần này em sẽ sang đấy và ở đấy luôn, không về nữa

Anh đi với em ( em định bỏ anh thật à?)

Không, sự nghiệp của anh đang phát triển, cả thanh xuân anh vì em rồi, lần này anh đừng làm vậy nữa

Nhưng, sự nghiệp của em thậm chí còn tốt hơn cả anh mà, em lại từ bỏ được sao (anh có thể vì em mà)

Được chứ, không có người đó, cuộc đời em chả còn ý nghĩa gì nữa, em sẽ tìm một nơi yên bình, sống ẩn dật đến cuối đời

Bình à (còn anh mà), em không thể suy nghĩ lại sao

Em không, cảm ơn anh bao năm qua anh luôn bên cạnh em, mong anh sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình ( thứ lỗi cho em không thể đáp lại tình cảm của anh)

Nếu em đã chọn, thì anh không ép em ( rốt cuộc vẫn là không thể, không có em sao anh hạnh phúc được)

-----------------------------------------------------------------

Có một người,
vẫn yêu một người,
vẫn đợi chờ,
dẫu cho người ấy không về
Tháng ngày dài,
ấp ôm kỉ niệm,
hát một mình,
hát cho nỗi nhớ đong đầy

Có thể, chúng ta nghĩ rằng tại sao họ lại không trân trọng người kế bên mình mà lại chọn cách rời bỏ. Nhưng chính bản thân những người trong cuộc mới hiểu rõ mình cần làm gì và nghĩ gì. Họ có thể cố chấp chạy theo thứ tình cảm không có kết quả, để rồi tự làm tổn thương bản thân được. Tuy vậy, họ không thể nào chấp nhận ở bên người mình không yêu rồi tổn thương người ấy khi mà không quên được cái đoạn tình đơn phương kia. Như thế là không công bằng. Thà đừng gieo cho người ta hi vọng để rồi dập tắt nó còn hơn miễn cưỡng cho một mối tình gượng ép chỉ từ một phía. Vì vậy, nếu mất đi họ không tiếc, vì đã đến được với nhau đâu, có khi cố chấp lại khiến cả hai cùng đau khổ. Đơn phương, nó khó chịu lắm, chả có tư cách gì để trách ai cả, do bản thân mình lựa chọn mà thôi, thế nên, tránh làm tổn thương càng ít người càng tốt.


END

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip