- 2

Em nằm bên giường bệnh trắng muốt, đôi môi nhợt nhạt, hốc mắt đỏ hoe như vừa khóc dữ lắm.

Những chiếc lá cũng đã dần rụng hết, cũng giống như mái tóc em sau những lần xạ trị, từng mảng lớn dần rụng khỏi da đầu.

Em nói, em xấu rồi, anh đừng yêu nữa nhé, hãy dành nó cho người có thể bên anh đến già, chứ không phải em - một kẻ bệnh tật.

Đâu phải thế, em vẫn đẹp lắm dù da nhợt nhạt, dù môi khô khốc, dù có da bọc xương, thì em vẫn là em, vẫn là chàng thư sinh chẳng dính chút bụi trần, vẫn vui vẻ, tươi mát như thế.

Ngày mùa đông năm ấy, tuyết rơi đầy hai bên bả vai tôi, tôi đứng nơi đó ngắm nhìn tên tuổi cùng nụ cười của em được khắc mãi.

Tag: Ngược, âm dương cách biệt, bệnh nan y, 1x1

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip