3
MinGyu tự dưng trở nên phấn khích như con cún bự, có khi còn vui hơn lúc Jihoon trở về nhà với một túi bim bim vị BBQ trên tay nữa.
"cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận, bật mí cho em một chút về người ta đi, thần thánh phương nào mà khiến anh tôi thành như vầy đây?"
Jihoon đưa hai tay che mặt rồi phát ra mấy tiếng rên la thống khổ, thừa nhận hả, mình thừa nhận là SoonYoung đã ảnh hưởng đến cái gì đó trong cuộc sống thường nhật này hả, hay còn hơn thế nữa..
"chết tiệt MinGyu, hình như hắn đã làm phiền tới anh mày mất rồi"
MinGyu thề, sống với Jihoon từ hồi mới lọt lòng tới giờ cũng đã hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến biểu cảm khuôn mặt của anh đặc sắc tới vậy. Trước đây Jihoon từng cảm nắng một noona khối trên, nhưng cũng chẳng tính là yêu được, vì hồi đó anh còn ngây thơ quá. Có phải đây mới chính là biểu hiện của những con người bị tình yêu đuổi kịp không_cậu trai lấy tay che miệng để kiềm nén sự phấn khích sắp nổ tung đến nơi.
"thôi em không ép nữa, dù sao giờ anh cũng đang bối rối vl đúng không, ít nhất thì em tin là anh sẽ không trốn trong studio được nữa. Mau ra ngoài tìm tình yêu của mình về đây, cùng làm một buổi ra mắt tập thể thì s-"
Trước khi MinGyu kịp kết thúc câu nói của mình thì Jihoon đã chui vào studio và đóng cửa cái rầm. Tuy nhiên chỉ mấy phút sau cậu em nhìn thấy anh mình vội vội vàng vàng ôm đàn bước khỏi đó, vừa rời đi vừa hét ầm lên.
"KIM MINGYU KHÓA CỬA STUDIO HỘ ANH MÀY!"
Em trai nhỏ buồn cười đến lăn lóc trên sàn nhà.
-
Đúng là chỉ có MinGyu thức tỉnh được Jihoon. Từ lúc hai chữ 'thừa nhận' được phát ra, lỗ tai cậu đã lùng bùng không nghe được thế giới xung quanh nữa. Jihoon chỉ biết là, dòng cảm xúc chạy trong mạch máu của cậu đang sôi sục cả lên, nó chưa bao giờ như thế trước đây. Một chuyện nữa, Jihoon cần gặp SoonYoung, ngay lập tức luôn.
Khác với chàng trai dancer cùng nhịp sống chậm chạp của hắn ta, Jihoon nghĩ nhanh và làm cũng nhanh chóng. Vì thế, mặc kệ hiện tại là giữa đêm hay gần sáng đến nơi rồi, Jihoon nhắn cho SoonYoung một dòng cộc lốc.
Ra công viên liền giờ đi.
Cậu cũng không hy vọng anh sẽ xem được hay thậm chí là làm theo. Tên ngốc đó hẳn đang say giấc nồng mà không hay biết gì. Nhưng Jihoon kiềm lại không được, nếu SoonYoung thật sự không đến, thế thì để gió lạnh ban sớm tạt cho cậu tỉnh táo lại, họ có thể sắp xếp gặp nhau vào lúc cả hai đều sẵn sàng mà, cậu sẽ không khóc đâu, hứa luôn.
Thực tế không giống như trong phim, nam chính sẽ không vượt mọi gian nan bão tố chỉ để đến bên nửa kia trước khi hết tập như khán giả mong muốn. Bằng chứng là Jihoon đã đợi gần một tiếng, chóp mũi bô tròn của cậu đỏ chót lên không biết là do trời lạnh hay muốn khóc nữa. Trong lòng cậu là em bé cồng kềnh vẫn to tướng và cứng cáp như cũ, Jihoon cũng chọn ngồi bên phải của xích đu, chỉ là ánh mắt trông đợi của cậu sắp nhòe đi mất rồi, sao SoonYoung còn chưa đến.
Lúc Jihoon đã bỏ cuộc và ngồi đá đá bãi cát trước mặt, trong đêm tối mịt, một đôi Converse sáng màu bị xỏ tùy tiện xuất hiện trong tầm mắt cậu. Lúc đó Jihoon nghĩ rằng nếu mình ngước mặt lên nước mắt sẽ ngay lập tức tràn ra thôi, nhưng cậu không tài nào cưỡng lại được ý muốn nhìn thấy gương mặt người kia.
Và Jihoon khóc thật, cậu chầm chậm đứng lên, nhìn thẳng vào mắt SoonYoung, hai má ướt đẫm toàn là nước trước sự ngỡ ngàng của tên ngốc (rõ ràng là mới thức dậy) kia.
SoonYoung gần như ngay lập tức ôm cậu vào lòng. Người mới ngủ dậy đầu óc chưa load được gì nhiều, nhưng anh ta cho Jihoon biết rằng bản thân thật sự hối hận nhiều lắm khi bàn tay thật ấm vỗ về sau lưng cậu nhẹ nhàng, thì thầm chỉ đủ cả hai nghe thấy.
"Jihoon à, mình xin lỗi vì tất cả, xin lỗi em bé của mình, cậu chờ lâu lắm rồi đúng không? nào, cứ khóc cho hết đi, mình thật đáng tội chết mà, xin lỗi cậu..."_SoonYoung lặp lại lời xin lỗi đến vô hạn.
Dù em bé cồng kềnh đã bị vứt dưới đất, Jihoon không quan tâm nữa, cậu vùi đầu vào ngực SoonYoung, nấc lên như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Không nhớ nổi lần cuối cùng cậu khóc cách đây đã bao lâu nữa, nhưng Jihoon một lòng không muốn dừng lại, cứ để tên cao kều hối hận cho đến hết nửa đời sau luôn.
Lúc Jihoon chỉ còn sụt sùi một ít, cậu mới buông SoonYoung ra và để ý được, anh ta mặc áo thun trắng, bên dưới còn là cái quần ngủ chưa kịp thay ra, áo padding duy nhất cũng khoác cho cậu rồi.
"nè, lạnh lắm, anh muốn cảm chết hả"
Jihoon vừa khóc xong, nói chuyện cũng nói bằng giọng mũi nghe đáng yêu muốn ngất. Cậu chậm chạp chui tay ra khỏi padding, có ý định chuyền qua cho SoonYoung rồi nhưng bị anh cản lại.
"thôi, cậu đừng làm tớ thấy có lỗi hơn nữa, Jihoon đợi lâu vậy rồi, cậu lạnh hơn nhiều chứ"_SoonYoung bĩu môi dài ra, hai mắt còn chưa mở to hết mà đầu óc đã tỉnh không thể nào tỉnh hơn được nữa rồi.
"cậu có muốn nói gì không? hay là để tớ nói trước nhé?"
SoonYoung nghiêng nhìn, mặc dù tay đã táy máy rất muốn vuốt lại tóc cho Jihoon, nhưng anh không dám. Liền giả vờ chải chải quả đầu tổ quạ của mình.
"anh nghe thôi, đừng nói nữa, tôi đợi đến tận bây giờ rồi đó"_Jihoon không khỏi thêm vào chút trách móc trong giọng điệu. Người kia nghe vậy thì sợ xỉu, làm kí hiệu tay mời cậu nói đi, cứ như một phút tiếp theo anh ta sẽ bị đuổi khỏi đây vậy đó.
Rồi Jihoon nâng đàn từ dưới đất lên, phủi sạch cát dính trên đó, bắt đầu gảy ra một giai điệu êm tai.
Tiếp đó giọng hát trong như nước hồ mùa xuân của Jihoon vang lên, nhẹ nhàng và rụt rè như cảm xúc cậu muốn bày tỏ, nhưng đầy chân thành và thiết tha. Anh gì ơi, anh làm phiền tôi rất nhiều, tâm trạng rối như tơ vò của tôi, tiếng cười và giọt nước mắt của tôi, nguồn cảm hứng đẹp đẽ dẫn đến những nốt nhạc tôi viết. Nhưng anh có biết không, tôi đã nhớ sự phiền hà đó rất nhiều.
"Tôi đã luôn nhìn người và thầm lặng suy nghĩ
Kì diệu làm sao, sự hiện diện của người ngay trước mắt tôi này
Những điều bất ngờ cứ liên tiếp xảy đến, rồi mang người đến bên tôi tự bao giờ
.
Kể cả khi tôi vô cớ òa khóc đôi lần
Xin người đừng bận tâm
Đều do tất cả những thứ về người
Đã chạm đến trái tim này, khiến tôi cầm lòng không đặng
.
Nếu bầu trời hôm chúng ta gặp mặt, có mưa và xám xịt một màu
Liệu rằng tôi có bỏ lỡ nụ cười đẹp đẽ của người không
Lỡ như tôi cứ thế lướt qua thì sao
.
Trong hàng ngàn, hàng vạn khả năng
Chỉ có duy một kì tích
Là điều đang diễn ra trước mắt chúng ta đây
Vậy nên hãy yêu nhau nhiều hơn, người ơi
Để không phải bỏ lỡ điều kì diệu này
.
Người, người chính là phép màu đẹp đẽ nhất đời tôi..."
Giọng hát êm dịu của cậu rọi đến từng ngóc ngách của công viên cũ, giữa bóng tối lạnh lẽo của trời đông tháng 10, bừng sáng lên như những vì tinh tú trên cao. Chạm đến trái tim còn nhiều khúc mắc của hai người trưởng thành. Thay cho cảm xúc rối như mớ bồng bông mà Jihoon cũng không biết nên bắt đầu sắp xếp lại từ đâu, cậu hát cho anh nghe.
Bài hát nhẹ nhàng kết thúc, SoonYoung sinh ra một ảo giác rằng đôi cánh đã giúp Jihoon đáp xuống thế gian này chắc cũng không đẹp bằng giọng hát trời ban đâu. Lần này đến lượt anh chàng dancer bất giác rưng rưng.
Cậu trai thấp hơn quan sát anh thật kĩ, khóe môi không tự chủ được nâng lên, phát ra tiếng khúc khích.
Jihoon đặt đàn xuống băng ghế, lau kĩ hai tay của mình rồi áp lên má SoonYoung, ân cần quệt đi mấy giọt nước đọng lại trên đôi mắt nhỏ xíu của anh.
"khóc nhè nè, xấu quá"
Cậu nói, rồi lại tự bật cười bởi lời nhận xét của mình.
"anh không định nói gì với tôi sao?"
Lúc mới đến đây Jihoon đã nghĩ, cậu phải hát cho anh nghe bài hát này, rồi thổ lộ ra tất cả suy nghĩ của mình, mặc kệ phản ứng của SoonYoung như thế nào, Jihoon đã chuẩn bị sẵn một tâm lý chủ động và gấp rút. Nhưng cho đến thời khắc này, cậu trở nên bình tĩnh hơn nhiều, và Jihoon cảm giác rằng mình nên nhường lời cho người kia nói thì tốt hơn.
SoonYoung hít một hơi thở sụt sùi vào, sự rụt rè biến đâu mất cả. Anh nắm chặt hai bàn tay cậu đã lạnh cóng, đôi mắt tìm kiếm ánh nhìn cố định đầy xúc cảm của hai người. Giống như đã chờ đợi từ lâu mà nói.
"Có thể tớ đã làm cậu tức giận, buồn bã, thất vọng rất nhiều. Có thể Kwon SoonYoung này xuất hiện đột ngột, làm phiền đến cuộc sống vốn yên bình của cậu. Nhưng tớ sẽ không rời khỏi nữa đâu. Tớ lỡ yêu cậu mất rồi, lại còn hơi bị nhiều ấy chứ. Còn Jihoon thì sao, hay là cậu làm người yêu của tớ đi? Hay là chúng ta yêu nhau đi?"
Càng nói lại càng thấy ngốc. SoonYoung đã soạn ra một bài dài trong máy, anh còn muốn nói rằng mái tóc của Jihoon đẹp lắm, cái gáy trắng trẻo của cậu rất thơm, mỗi lần Jihoon cười là một bầu trời đáng yêu, cậu nhỏ nhỏ người, anh ở bên cạnh chỉ muốn ôm vào lòng thôi. Nào là những tác phẩm cậu cho anh nghe ấy, cứ như giai điệu đến từ thiên đường, giọng hát của Jihoon êm ái tựa ánh nắng xuyên qua chiều mưa, những ngón tay thon dài đan vào tay anh rất vừa vặn, anh cũng có một mong mỏi rằng mình sẽ được hôn lên đôi môi mỏng xinh đẹp của cậu một ngày nào đó...nhiều nhiều lắm. Nhưng ngay lúc bấy giờ, trong đầu SoonYoung không suy nghĩ ra được gì nữa, chỉ còn lại tiếng cười giòn tan của cậu trai đang đứng trước mặt anh thôi.
"Ừ. Hay là hai đứa mình yêu nhau đi. Tôi đã trốn mệt quá rồi"_Jihoon vừa nói vừa cúi đầu sát lại gương mặt SoonYoung, y như hành động anh chàng từng làm chỉ để nhận lại một cái tát trời giáng.
Nhưng lần này thì khác, khi bầu trời bắt đầu được thắp sáng từ phía hừng đông, gió lạnh không thương tiếc thổi quanh hai con người hiện hữu. Họ sát lại gần nhau hơn vì cả hai đều mong muốn một cái hôn ấm áp, cũng như cách SoonYoung tinh nghịch mút lấy môi dưới của cậu, Jihoon cảm thấy ngọt ngào và thỏa mãn hơn bao giờ hết.
Tình yêu đuổi kịp Jihoon mất rồi, cậu sẽ không thèm chạy nữa đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip