Cuộc sống mới!

Hoàng hôn tại Thủ đô Paris thật đẹp Phi Nhung ngồi taxi đến căn chung cư đã được ba mình thuê trước đó, nhưng tâm trạng lúc này lại không hề vui vẻ, kể cả khi đã rời khỏi nơi cũ chứa toàn nỗi buồn.

Vì sao? Vì cô vừa chợt nhớ tới người nào đó đã từng cầu hôn mình trên bãi biển thơ mộng, cũng trước ánh hoàng hôn rực sắc như bây giờ.

Tiếc là cảnh vật còn đó, nhưng tình cảm lại sớm bay theo cơn gió chẳng còn tồn tại.

"Có phải con lại nhớ tới những chuyện không vui?"

Phạm Thái khẽ khàng lên tiếng giúp xua tan bầu không khí tĩnh lặng, nhưng chỉ đổi được nụ cười gượng gạo trên môi cô con gái của mình.

"Nhìn khoảng trời đỏ rực đằng xa ấy, vô tình khơi lại chút ký ức cũ kĩ thôi. Rồi con sẽ sớm quên hết tất cả, và bắt đầu lại cuộc sống mới tại đây."

"Nếu là một mình con tự bương chải thì ba ít lo lắng hơn. Còn đằng này con đang mang thai, đứa bé sẽ hành con ăn ngủ không ngon, khổ cực trăm bề."

"Ba đừng lo! Con gái ba mạnh mẽ nên nhất định sẽ vượt qua tất cả mọi chông gai phía trước. Thật ra làm mẹ đơn thân không khó nhọc gì mấy như ba nghĩ đâu."

"Cái này ba phải nói con mới đúng đấy. Là một người mẹ đơn thân, hoàn toàn không đơn giản như con nghĩ."

Nói gì thì nói, nhưng Phạm Thái vẫn luôn nắm tay con gái mình, và cười ôn nhu khi nói hết câu, để không tạo thêm nhiều muộn phiền cho cô.

"Dù có khổ sở trăm bề như ba nói thì con cũng không sợ. Vì đây là con đường con chọn, dĩ nhiên Phi Nhung không ngại thử thách."

"Đúng vậy! Không có gì phải sợ hết, vì còn có ba ở đây, ba nhất định đồng hành cùng con."

Phạm Thái vừa nói vừa xoa đầu Phi Nhung, rồi cả hai đã mỉm cười với nhau rất vui vẻ.

Có lẽ, may mắn lớn nhất của người con gái ấy là còn có người ba một mực yêu thương mình bên cạnh.

Thế rồi chuyến xe đã đưa hai cha con họ đến căn chung cư nhỏ. Sau khi chuyển hết hành lý lên nhà thì trời cũng sập tối.

*King coong.

Lúc này, Phạm Thái đang đợi Phi Nhung tắm xong cả hai sẽ ra ngoài ăn tối, thì lại có người tới tìm.

Vì không biết rõ là ai đang bấm chuông bên ngoài nên sau khi Phạm Thái nhìn qua mắt thần trên cửa, nhận thấy là người quen tới tìm, ông mới niềm nở mở cửa, và vui vẻ cất lời ngay:

"Là vợ chồng lão Triệu đấy à! Tôi còn định ngày mai mới đưa con gái tới thăm hai người, nhưng chưa gì ông bà lại đích thân tới đây rồi! Nào, vào nhà đi rồi hẳng nói chuyện sau."

"Lão Mộc, ông ngại gì chứ! Lẽ ra tôi phải đích thân tới sân bay đón cha con ông, nhưng cả tôi và tiểu Mẫn đều bận việc đột xuất ở triển lãm nên mãi đến giờ này mới tới được. Triệu Cung tôi còn đang lo ông giận dỗi đây."

"Giận hờn cái gì. Tôi còn đang mắc nợ ông thì làm sao dám giận, huống chi thời gian tới còn làm phiền cha con ông cho con gái tôi đi theo học hỏi kinh nghiệm nữa. Nên không dám trách nửa lời."

Hai ông bạn già lâu năm không gặp, giờ được sum họp nên cười nói thoải mái đến quên hết mọi người xung quanh.Mãi tới khi ông và vợ chồng Triệu Cung ngồi xuống hết rồi thì Phạm Thái mới để ý tới chàng trai trẻ đứng phía sau.

"Cậu thanh niên này là?"

"Dạ chào bác, con là Triệu Mẫn."

"Là con trai của vợ chồng tôi đấy, quý tử đầu lòng cũng là duy nhất. Ông chỉ gặp mặt nó mấy lần lúc còn nhỏ, nên giờ không nhận ra là phải rồi. Sao, thấy nó đẹp trai giống hệt tôi hồi còn thanh niên không?"

Triệu Cung ngoài nói chuyện vui ra còn được cái tự luyến, khiến ai nấy nghe xong đều bật cười.

"Triệu Mẫn ấy à, tôi thấy nó phong độ hơn cả ông đó chứ. Tướng mạo khôi ngô thế này, chắc có khối nàng theo con nhỉ?"

"Dạ, bác quá khen thôi ạ! Con cũng đang chờ nhưng mãi vẫn chưa tìm được người ưng ý."

Triệu Mẫn năm nay 24 tuổi, tức lớn hơn Phi Nhung một tuổi, và bằng tuổi với Mạnh Quỳnh. Nhưng nhìn anh có vẻ chững chạc hơn người đàn ông ấy rất nhiều, nếu so về nhan sắc thì cũng là kẻ tám lạng, người nửa cân chứ chẳng ai thua ai.

"Cũng tại một phần nó kén chọn, nên suốt mấy năm qua tôi với ba nó chả thấy được mặt cô con dâu tương lai nào. Nghe nói tiểu Nhung nhà anh xinh đẹp lại hiền lành, đoan trang, tôi cũng tò mò muốn xem mặt con bé. Biết đâu giữa chúng ta có duyên được làm thông gia với nhau."

Ái Mỹ Diên vừa lên tiếng đã khiến bầu không khí trở nên gượng gạo, đặc biệt là sắc mặt của Phạm Thái.

"Ba ơi, con xong rồi!"Vừa vặn đúng lúc này Phi Nhung ra tới, cô thật sự rất thanh lịch, nhã nhặn trong chiếc váy trắng dài đơn giản phủ đầu gối, gương mặt mộc mạc lại xinh xắn đến lay động lòng người. Khiến ông bà Triệu và cả Triệu Mẫn đều ngây người ra nhìn cô thật lâu. Trong khi đó, Phi Nhung cũng đang bỡ ngỡ khi gặp được những người lạ mặt đối diện.

Cô khép nép bước tới, lễ phép cúi đầu chào hỏi từng người một:

"Dạ, con chào hai bác! Chào anh!"

Bấy giờ, Phạm Thái cũng nhanh chóng giới thiệu:

"Phi Nhung, đây là vợ chồng bác Triệu, người mà ba nói trước với con rồi đấy. Còn kia là Triệu Mẫn, con trai của hai bác ấy."

"Đây là tiểu Nhung đấy à? Đúng thật là kiều diễm mỹ lệ! Nào, con qua đây ngồi với bác."

Ái Mỹ Diên rất phấn khích khi gặp Phi Nhung bà còn tự nhiên đi tới nắm tay cô gái đến ngồi cạnh mình.

Trước thái độ của và ánh mắt của ông bà Triệu, Phạm Thái và Phi Nhung đều rất bối rối, đặc biệt là Phi Nhung, cô cứ rụt rè không được thoải mái.Thấy vậy,Phạm Thái đã định lên tiếng, nhưng chưa gì đã nghe Triệu Mẫn nói trước:

"Ba mẹ, hai người cứ nhìn em ấy kĩ như vậy không sợ em ấy ngại à?"

"Ờ thì, tại trông con bé dễ thương quá nên mẹ muốn nựng nịu một chút á mà."

"Một chút của mẹ là dọa cô ấy sợ rồi kìa."

"Có sao? Tiểu Nhung con có sợ bác không?"

Trước câu hỏi thẳng thắn của Ái Mỹ Diên, Phi Nhung chỉ khẽ lắc đầu và hơi cười nhẹ.

Lúc này, Phạm Thái mới nói:

"Thôi không ấy bây giờ chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm, rồi từ từ nói chuyện sau. Chứ nhà mới dọn vào chưa có gì để nấu ăn hết, nên hai ông bà thông cảm."

"Được! Vậy cứ để tiểu Mẫn hộ tống tới nhà hàng gần đây dùng cho tiện, vừa rồi nhà tôi đi xe năm chỗ nên vừa đủ cho năm người chúng ta."

"Ái chà, ông vẫn tinh tế như năm nào vậy hả lão Triệu?"

"Chứ sao! Già thì già nhưng phong độ vẫn còn phơi phới nha!"

Thế rồi cả nhà năm người vừa cười nói, vừa ra khỏi nhà chuẩn bị cho bữa ăn tối nay.

Từ đầu tới cuối chỉ có Phi Nhung bẽn lẽn im lặng, còn người đàn ông nào đó thì vẫn cứ lén lút nhìn cô với ánh mắt mang tâm tư phức tạp.
Một cuộc sống mới, những người bạn mới. Chẳng biết có giúp người con gái ấy quên đi quá khứ đau thương vừa xảy ra?

<Paris >

Phi Nhung cùng những người bạn của ba mình đã dùng bữa tại nhà hàng Y, một nhà hàng nổi tiếng với những món đặc sản thơm ngon hiếm có.

"Em ăn món cá này đi, ngon lắm!"

Triệu Mẫn vốn thuộc tuýp người tinh tế, lại chu đáo nhưng anh hiếm khi đặc biệt quan tâm tới ai, có lẽ Phi Nhung là người đầu tiên được anh để ý tới, điều đó khiến ông bà Triệu đang ngấm ngầm vui thay trong lòng.

Còn Phi Nhung thì kiểu: Lại à cá ư?
Phạm Thái lại đang trầm lặng nhìn miếng cá trong bát con gái. Ông biết, Phi Nhung bị nghén mùi cá, giờ lại bị đưa vào tình thế khó xử này thì thật là không hay.

"Em ăn đi!"

Triệu Mẫn lại nhẹ nhàng hối thúc khi thấy Phi Nhung mãi do dự. Thật ra, mới gặp mặt miếng cá thôi thì cô đã khó chịu chứ nói chi đến việc gắp nó cho vào miệng.

"À, tiểu Mẫn! Thật ngại quá, con có lòng tốt nhưng tiểu Tâm nhà bác lại không ghể nhận được rồi. Con bé bị dị ứng cá, con thông cảm nha!"Sau dăm ba chục giây, cuối cùng Phạm Thái cũng tìm ra lý do để giải vây cho con gái, giúp cô thở phào nhẹ nhỏm.

"Ơ thế là tại con sơ sót rồi. Xin lỗi em, do anh không biết em bị dị ứng với cá nên mới..."

"Dạ không sao! Tuy em không được nhưng em sẽ nhường qua cho ba em ăn, coi như không phụ lòng quan tâm của anh!"

Phi Nhung vui vẻ nói xong thì mang miếng cá chuyển sang bát của ba mình.

"Không sao không sao. Nếu tiểu Nhung không ăn được cá thì ăn thêm thịt, với hải sản đi con. Bác thấy con hơi gầy đấy, nên ăn nhiều một chút cho có sức khỏe."Hết Triệu Mẫn rồi lại tới Ái Mỹ Diên tỏ lòng quan tâm người con gái ấy. Nhưng chẳng ai ngoài ba cô có thể thấu hiểu được nỗi lòng hiện tại của cô.

Bữa ăn thân mật này thật sự rất bất ổn, đối với một bà bầu bị hành nghén rất nhiều thứ như Phi Nhung

Số cô, đúng là khố cay trăm bề!

Cùng lúc này tại một nơi xa xôi nào đó, Mạnh Quỳnh lại tiếp tục đứng trước cửa nhà Phạm gia.

Tính ra cũng mấy ngày rồi hắn không nhận được bất cứ thông tin nào của Phi Nhung, ngày nào cũng tới trồng cây si trước cửa nhà tận mấy tiếng nhưng đều bị bơ.

Lúc này, dì Kim ra ngoài bỏ rác thì tình cờ chạm mặt Mạnh Quỳnh, cơ mà bà cứ vờ như không nhìn thấy, nhưng người đàn ông ấy thì không để đứng yên khi gặp được người có thể cho mình chút tin tức quan trọng.

Hắn khẩn trương tới gần bà, rồi hỏi ngay:

"Dì Kim, Phi Nhung cô ấy vẫn khỏe chứ?"

"Tôi không biết."Dì Kim thờ ơ trả lời xong thì đi thẳng vào trong, cũng may Mạnh Quỳnh kịp thời nắm tay bà ấy ngăn lại.

"Chỉ một câu hỏi mà dì cũng không thể trả lời cho tôi biết được sao? Tôi chỉ muốn biết cô ấy có khỏe hay là không thôi."

Dì Kim khó chịu gạt tay người đàn ông ra, rồi bà mới thẳng thắn đối diện với hắn mà trả lời:

"Tôi nói với cậu là tôi không biết. Mà cậu cũng đừng cất công tới đây chờ làm gì, vì tiểu thư đã không còn sống ở đây nữa rồi."

"Dì nói sao? Cô ấy không ở đây vậy đã chuyển đi đâu?"

"Chuyện đó tôi không biết. Bây giờ hai người kết thúc rồi, cậu cũng có gia đình riêng, tại sao cứ không chịu buông tha cho tiểu thư chúng tôi? Bấy nhiêu đau thương cậu gieo cho cô ấy vẫn chưa đủ hả? Về đi, nếu không đừng trách tôi báo cảnh sát."

Thẳng thắng nói xong, dì Kim liền đóng sầm cửa. Bỏ mặc người đàn ông hụt hẫng đứng đó với cả một khoảng trời chông chênh.Sau bao nổ lực, hẳn đành mang theo tuyệt vọng trở về biệt thự của mình đêm khuya đã về.Quản gia Lâm vẫn luôn chờ ở cửa, gặp hắn về tới, ông ta lập tức cúi đầu chào hỏi:

"Thiếu gia!"

Mạnh Quỳnh nhướng mắt lên nhìn lão già bên cạnh mình, hẳn cong môi cười khinh khỉnh rồi hỏi:

"Từ Lê Na đâu?"

"Dạ, đang ở nhà kho."

"Chắc sẽ không ngoan ngoãn khuất phục đâu nhỉ?"

"Vâng! Cô ta không chịu làm gì hết nên từ hôm qua tới giờ vẫn chưa được ăn uống."

Hắn nhoẻn cười lạnh, rồi phất tay cho quản gia Lâm lui xuống. Sau đó, tự hắn đi tới căn nhà kho cũ kĩ có chút quen thuộc.

Trong khi đó, Từ Lê Na đang ngồi co ro một góc tại căn phòng cũ trước đó Phi Nhung từng ở. Chỉ khác mỗi chỗ bụi bẩn bám đầy, mạng nhện giăng chằng chịt khắp ngóc ngách, còn ả thì mặt mũi lắm lem bụi bẩn vì mấy ngày qua không chịu tằm ngoài toilet của người làm. Tóc tai thì rũ rượi, đôi môi khô nứt vì thiếu nước.Chắc có lẽ ả đang trong chuỗi giây phút cực kỳ hối hận khi ngông cuồng dám đùa với lửa.

Mạnh Quỳnh, thật sự là một con quái vật lãnh khốc, mà chính cô ta đã quá xem thường.Đêm khuya thanh vắng, ả bị giam cầm trong nơi tăm tối, vừa đói vừa lạnh, lại vừa sợ ma nên đêm vừa qua phải thức trắng cả đêm. Từ Lê Na bây giờ thân tàn ma dại trong chính trò chơi tự mình tạo ra.

Bấy giờ, bên ngoài chợt xuất hiện tiếng bước chân mỗi lúc một gần, khiến ả ta càng thêm sợ sệt, chỉ biết nhắn mắt rồi co rúm người lại.

*Rầm.

Cánh cửa sắc chẳng mấy chốc bị ai đó tác động vào, khiến nó đổ sầm xuống mặt đất, dọa người phụ nữ kinh hãi.

Mạnh Quỳnh bước vào, đưa đôi mắt sắc lạnh đảo nhìn xung quanh, tới khi nhìn thấy ả run rẩy ngồi trong góc khuất thì lập tức nhếch mép cười.

"Sao, cảm giác khi ngồi vào vị trí Nguyễnthiếu phu nhân thế nào? Thú vị chứ?"Nghe thấy giọng nói cao ngạo của người đàn ông, Từ Lê Na liền mở mắt ra nhìn chằm chằm hắn, đay nghiến cất lời:

"Nếu để ba mẹ tao biết mày hành hạ tao thế này, họ nhất định sẽ phanh phui trước báo chí, để thiên hạ biết được bộ mặt đáng sợ của mày."

"Vậy à? Chẳng phải con đường này là tự mày chọn lựa sao? Tưởng vị trí Nguyễn thiếu phu nhân dễ ngồi lắm hả? Tưởng tao dễ thâu tóm à? Hưh, Từ Lê Na mày tưởng bở rồi."

Hắn khinh khỉnh buông lời chế nhạo đối phương, rồi thản nhiên ngồi xuống chiếc sofa cũ tại đó.
Lúc này, Từ Lê Na đang gượng người đứng dậy cùng nụ cười chua xót trên môi.

Phải, là cô ta tưởng bở. Tưởng chỉ cần nắm được đoạn clip nhạy cảm trong tay là có thể thâu tóm người đàn ông này, yên vị làm Nguyễn thiếu phu nhân để quậy tưng bừng một thời gian rồi đi, nhưng nào ngờ tự mình sập bẫy tử thần mà không hề hay biết.

Mạnh Quỳnh, trông hắn dễ giải, tùy hứng, nhưng thực chất không hề đơn giản như cô ta đã nghĩ.Nước đi này căn bản quá sai trái, giờ ả phải làm sao mới thoát thân? Chắc chỉ còn cách hạ giọng tìm đường lui.

"Rốt cuộc, anh muốn thế nào mới chịu dừng lại chuyện quái quỷ này?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip