Đi tìm đường chết
Từ ánh ban mai dịu nhẹ chuyển sang nắng nóng rát da. Chờ đợi, kêu gào trong tuyệt vọng hơn ba tiếng, người đàn ông ấy mới chịu ra về.
Hắn gào đến khảng cả giọng cũng không nhận được hồi đáp. Bất lực rời đi, hắn lái xe trong vô định rồi bỗng dưng bật khóc như một đứa trẻ tội lỗi.
Tại sao mọi chuyện lại đi đến bước đường này chứ? Rõ ràng ba ngày nữa cả hai sẽ đính hôn, sẽ được mọi người công nhận họ là của nhau. Nhưng chỉ với một tin nhắn, lại đưa cục diện đi xa đến mức không tưởng tượng được.
Người đàn ông ấy đã lặng lẽ rơi nước mắt, vì không biết phải làm sao cứu vãn vấn đề hiện tại. Khi mà cô ấy một mực trốn tránh không chịu gặp mặt, đến cơ hội làm rõ mọi chuyện hắn cũng không có thì biết làm sao?
Giọt nước mắt của đàn ông, đôi khi không phải yếu đuối. Mà chính hắn đang bất lực, lo sợ đến vô thức nhỏ lệ.
Xe đang đi trên đường với tốc độ khó lường, nhưng hắn cứ mải mê chìm đắm vào một mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu.
*Két...*Ram...
Một phút lơ là, hắn suýt chút nữa va vào xe người khác, nhưng lại tự mình đánh tay lái đâm vào lề đường, tông trúng cột đèn, sự va chạm đột ngột vang lên âm thanh lớn khiến mọi người xung quanh đều giật mình.
Tại hiện trường, chiếc ô tô sang trọng của người đàn ông ấy bị móp méo phần đầu nghiêm trọng. Mọi người vây quanh xem xem trong xe có những ai, nhưng vì kính xe là loại kính một chiều nên chẳng ai nhìn thấy người bên trong hiện tại thế nào.Lúc này, có người định gọi điện báo cảnh sát, thì phía cửa xe bất ngờ có động tĩnh.
Sau đó, ai cũng thấy người đàn ông bước ra khỏi chiếc ô tô với phần trán chảy máu.Hắn đảo mắt nhìn từng người xa gần mình, rồi bỗng dưng nhếch môi cười nhạt.
Chen ngang đám đông, hắn định sẽ bắt taxi về nhà, nhưng còn chưa đi được bao xa, thì quang cảnh trước mắt chợt tối sầm, cơ thể hắn cứ vậy mà ngã xuống đường trước biết bao ánh mắt sửng sốt xung quanh.
"Ai đó mau gọi cấp cứu đi."
"Đừng vội đỡ cậu ta lên, cứ để như vậy đã."
"Có ai gọi 120 chưa?"
Hiện trường nhanh chóng trở nên lộn xộn, có nhiều người muốn giúp đỡ người đàn ông ấy, nên người thì gọi 120 nhờ hỗ trợ cấp cứu, người thì tìm giấy tờ tùy thân và điện thoại của hắn để tìm cách liên lạc với người nhà.
Không lâu sau, cảnh sát giao thông đã có mặt xử lý hiện trường tai nạn, Mạnh Quỳnh cũng được đưa vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê.Biết bao nhiêu chuyện xui rủi cứ như có hẹn trước mà thi nhau ập tới. Chẳng biết phía trước, có vạch sáng nào xuất hiện trên đoạn đường tối tăm hiện tại?
《 Bệnh viện D》
Nhận được tin Mạnh Quỳnh gặp tai nạn, cả nhà họ Nguyễn cùng nhau tìm vào bệnh viện. Nhưng chỉ có mỗi Trữ Ngọc Anh lại xót xa khi nhìn thấy đứa cháu trai đáng thương của mình đang tiều tụy trên giường.
Đào Lâm San và Nguyễn Kiến Dụ cũng tới thăm, nhưng họ lại thờ ơ ngồi bên sofa, điềm tĩnh như người nằm đó không hề quan trọng với mình.
Lúc này, vì quá bất mãn, Trữ Ngọc Anh liền đanh giọng cất lời:
"Tình trạng của thằng bé thế nào? Rồi anh đã cho người điều tra tai nạn xảy ra là do nguyên nhân từ đâu chưa? Tại sao tới đây từ nãy giờ mà ngồi đó lặng câm như hến vậy?"
"Chứ mẹ muốn con phải như thế nào? Nhảy cấn lên, hay nổi điên tìm người truy cứu?"
"Chí ít cũng cũng phải đến gần thằng bé xem tình trạng nặng nhẹ ra sao? Nó là con ruột của anh mà?"
"Mẹ à, bác sĩ nói nó chỉ bị thương ngoài da, sức khỏe không tốt nên tạm thời chưa tỉnh lại. Còn tai nạn xảy ra là tự nó bất cẩn đâm vào cột đèn. Họa lạ tự nó gây ra, sao bây giờ mẹ trách con?"
Giọng nói cay nghiệt, vô tâm của người làm cha như Nguyễn Kiến Dụ tình cờ khiếna Mạnh Quỳnh thức giấc.Thật ra hắn nằm đó, nhưng ai nói gì cũng nghe. Chỉ là quá mệt mỏi, nên không muốn đối mặt, càng không muốn lên tiếng. Nhưng xem ra muốn được yên ổn cũng khó.
"Ồn quá, cảm thấy phiền thì về hết đi. Tôi đâu có cần mấy người chạy tới đây giả vờ quan tâm."
"Đó, mẹ nghe nó nói chuyện chưa. Đúng là nghịch tử, thành công không thấy mà thất bại thì có thừa. Có mỗi chuyện thành gia lập thất cũng bị người ta hủy hôn, mẹ chê nó gây ra chưa đủ chuyện khiến Nguyễn gia mất mặt sao mà còn bênh vực nó?"
"Câm miệng."
Nguyễn Kiến Dụ vừa nói dứt câu đã bị Trữ Ngọc Anh mắng vào mặt. Nhờ vậy, bầu không khí mới lắng xuống.Bấy giờ, đến lượt Đào Lâm San lên tiếng:
"Anh, hay là chúng ta về trước. Chứ ở đây cũng không giúp ích được gì."
Nghe xong lời đề nghị của Đào Lâm San, Nguyễn Kiến Dụ không cần nghĩ đã nói:
"Mẹ ở đây với nó đi, khi nào muốn về thì gọi điện để con sai tài xế tới đón."
Nói rồi, Nguyễn Kiến Dụ dứt khoát rời đi cùng cô vợ trẻ. Từ đầu tới cuối, ông ấy không hề hỏi thăm con trai mình nửa lời, mà hắn thì cũng chẳng cần thiết nên khi họ ra về, hắn chỉ nhếch mép một cái, rồi gượng ngồi dậy.
Bên cạnh hắn lúc này, cũng chỉ có mỗi người bà nội già đáng kính, ân cần chăm lo.
"Con thấy trong người thế nào? Có đau nhức chỗ nào hay không, để bà gọi bác sĩ tới."
"Con ổn. Nội nói con biết, chuyện hủy hôn rốt cuộc là thế nào?"Nhắc đến chuyện này, Trữ Ngọc Anh cũng xuống sắc.
"Nội còn định hỏi con đây. Giữa hai đứa đã xảy ra hiểu lầm gì, mà sao nửa đêm qua Phạm Thái lại gọi điện tới thông báo hủy hôn. Bà hỏi lý do thì ông ta nói đó là ý muốn của Phi Nhung"
Mạnh Quỳnh lại rơi vào trầm mặc. Mãi một hồi sau mới nói:
"Đêm qua cô ấy gửi tin nhắn hẹn con đến khách sạn, nhưng lúc đến nơi lại không nhìn thấy cô ấy đâu. Sau đó con bị hạ thuốc, trong lúc nảy sinh ảo giác đã nhìn ra người bên cạnh là Phi Nhung Còn tiếp theo đã xảy ra những chuyện gì thì con hoàn toàn không nhớ. Chỉ biết lúc tỉnh dậy đầu óc cứ đau nhức như búa bổ, bên cạnh cũng chẳng thấy ai... Có lẽ trong chuyện này có người thứ ba sắp đặt."
"Có nghĩa là sau khi xảy ra sự việc trên, rất có thể Phi Nhung đã xem được thứ gì đó rất tồi tệ. Con bé tuyệt vọng với con nên mới muốn hủy hôn?"
Mạnh Quỳnh không nói gì nữa cả, mà hẳn đã cau chặt mày và đang từ từ suy nghĩ thấu đáo lại mọi chuyện.
Cả hai đều im lặng. Một lúc sau, Trữ Ngọc Anh bất ngờ lên tiếng:
"Con đã nghĩ là kẻ nào âm thầm sắp xếp chuyện này chưa? Bà đang nghĩ tới một người."
Người đàn ông ấy vẫn im lặng, chỉ có mỗi phút qua đi, ánh mắt nam tính càng thêm sắc lạnh. Sau đó là giọng nói đằng đằng sát khí vang lên:
"Là cô ta."
《 Từ gia. 》
Một ngày đẹp trời với bầu tâm trạng tràn đầy hưng phấn, nhưng đó là đối với Từ Lê Na, kẻ đã mang về chiến thắng huy hoàng trong đêm vừa qua.Lúc này, Từ Dịch vừa từ trên lầu đi xuống, liền trầm giọng hỏi:
"Đêm qua con đi đâu mà không về?"
"Dĩ nhiên là đi làm chuyện đại sự rồi."
"Chuyện đại sự? Con mà cũng có đại sự để làm sao?"
Từ Dịch khinh khỉnh cười, thái độ xem thường cô con gái của mình khiến Từ Lê Na nhanh chóng không vui.
"Ba dẹp cái thái độ khinh thường đó đi. Chứ nếu ba mà biết những gì Mạnh Quỳnh và con nhỏ Phi Nhungkia đang trải qua chắc sẽ phải tôn thờ con lên mây để tán thưởng đấy."
Nghe Từ Lê Na đắc chí như vậy, Từ Dịch lập tức thay đổi sắc mặt:
"Ý con là sao? Con đã làm gì bọn chúng rồi, mau kể ba nghe."
"Ờ thì... có làm gì đâu. Chỉ là dùng chút thủ đoạn, sau đó thành công lên giường với anh ta, rồi mang đoạn clip tự tay lắp đặt máy quay gửi tới cho Phi Nhung. Con nghe phong phanh ả ta đã hủy hôn với Mạnh Quỳnh rồi kia kìa. Giờ thì mỗi giây mỗi phút là mỗi một đau thương."
"Haha...Hay, con gái ba giỏi lắm!"
Từng câu nói của Từ Lê Na là từng cơn tác động tâm lý khiến Từ Dịch phấn khích, hả hê tột độ. Lão cười nói sỗ sàng, cùng tung cùng hứng với người phụ nữ thâm độc đối diện.
Mãi một lúc sau mới sựt nhớ ra điều gì đó:
"Cơ mà nếu hắn ta biết người đứng sau sắp đặt là con thì sao?"
"Biết thì làm sao chứ? Một khi tôi đã dựng chuyện thì phải nắm chắc phần thắng trong tay, chứ ai bày ra kế hoạch nửa ăn nửa thua như ba."
"Vậy thì tốt! Thế tiếp đến con định làm gì?"
"Tất nhiên là chờ thời cơ tới, một bước trở thành Nguyễn thiếu phu nhân, được người người ngưỡng mộ."
"Chuyện này thì ba không xem nhẹ được như con nghĩ. Mạnh Quỳnh là ai chứ, cậu ta sẽ dễ dàng để con thao túng như vậy ư? Chuyện đó không thể nào."
"Anh ta không thể, nhưng Nguyễn Kiến Dụ thì có. Ông ta luôn xem trọng thể diện của Nguyễn gia, nếu Mạnh Quỳnh dám chống đối, thì Từ Lê Na tôi ngại gì mà không nhập vai người thiếu nữ đáng thương bị bạn trai dụ dỗ lên giường, rồi âm thầm phản bội chuẩn bị đính hôn với người khác."
Quả nhiên không gì thâm độc bằng lòng dạ đàn bà. Nước đi của Từ Lê Na chẳng khác nào đòn đánh chí mạng với Mạnh Quỳnh
"Chậc chậc chậc... Con gái à, ba không ngờ con lại mưu mô âm hiếm như thế. Đúng là không phụ công ba dạy bảo, hổ phụ sinh hổ tử."
"Giờ ba mới biết thì có phải hơi muộn rồi không."
Hai cha con, kẻ tung người hứng. Đang trong giây phút đắc thắng thì trong khuôn viên chợt có tiếng động cơ xe rồ ga lao vào, khiến cả hai thoáng cau mày.
Họ vừa đứng dậy định ra xem là chuyện gì thì đã thấy từ phía cửa, Mạnh Quỳnh mang theo sắc mặt đẳng đằng sát khí xông vào, tiến thẳng tới chỗ Từ Lê Na đang đứng, dứt khoát đưa tay bóp cổ cô ta.
"Α..."
"Này, cậu làm gì vậy hả? Mau thả con gái tôi ra."
"Ông đứng yên đó."
Mạnh Quỳnh gầm lên như một con thú hoang dã đang phát điên. Và thứ khiến Từ Dịch phải khiếp sợ chính là họng súng đen ngòm trong tay người đàn ông ấy đang hướng về phía lão ta.
Hẳn vậy mà lại có súng? Phải chăng họ đã quá xem thường bản lĩnh của người đàn ông này? Nếu hắn thật sự phát điên thì hậu quả sẽ khó lường...
"Cậu...cậu bình tĩnh. Có chuyện gì thì từ từ rồi nói, chúng tôi đã đắc tội gì với cậu đâu chứ?"
"Đã đắc tội gì đâu? Hưh, nghe hài quá nhỉ? Mà cũng phải, ông không làm gì, nhưng con gái ông thì có đấy."Hắn nghiến răng nghiến lợi gằng lên từng chữ, ánh mắt nhìn Từ Lê Na như muốn xé cô ta ra thành từng mảnh, lực đạo bàn tay đang siết cổ khiến mặt mày ả chuyển sang màu đỏ.
Đến cơ hội mở miệng hắn cũng không cho, thì những ý định uy hiếp vừa rồi ả nói làm sao thực hiện?
"Đừng mà..."
Đúng lúc Từ Lê Na sắp ngạt thở, bà Từ đã hốt hoảng chạy ra tới, vội vã quỳ dưới chân Mạnh Quỳnh để cầu xin.
"Mạnh Quỳnh tôi xin cậu tha cho tiểu Na. Mọi chuyện thế nào thì từ từ rồi nói, biết đâu cậu đang trách lầm con gái tôi thì sao? Xin cậu, buông tay ra trước đi mà."
Bà Từ quỳ gối, nước mắt lấm lem, không ngại ngần van xin thay cho con gái mình, hình ảnh đáng thương này lại là nhát dao khiến Mạnh Quỳnh mềm lòng.
Hắn nới lỏng bàn tay trước, rồi dứt khoát đẩy cô ta ngã xuống sofa.
"Khụ...khu...khụ...
"Tiểu Na, con có sao không?"
"Mẹ tránh ra đi."
Vừa được tha chết trong gang tấc, cứ tưởng Từ Lê Na sẽ sợ, nhưng không ngờ vẫn chứng nào tật nấy.Xua đuổi sự quan tâm của mẹ mình, ả ta tự ôm ngực giành lại hô hấp bình ổn, và ánh mắt chưa có giây phút nào kiêng dè trước sự phẫn nộ của hắn ta, còn đanh giọng chất vấn:
"Anh dựa vào đâu mà chạy tới đây phát điên hả?"
"Đương nhiên là dựa vào chuyện hèn hạ mày vừa sắp đặt đêm qua. Sao, ăn không được thì phá cho hôi hả, đồ đàn bà đê tiện."
Hắn khinh bỉ nói, sau đó ung dung ngồi xuống sofa, thản nhiên xem khẩu súng trong tay như món đồ mà tùy ý chơi đùa.
"Sắp đặt? Phải, tôi từng nói, nếu không là của tôi thì anh cũng đừng hòng thuộc về ai khác. Giờ thì đúng rồi, đêm hôm qua anh đã chủ động là người đàn ông của tôi. Hạnh phúc của tôi chính là nhìn anh và cô ta khổ sở. Chưa hết, ngày đính hôn sắp tới, tôi còn phải là cô dâu của anh nữa kìa."
Màn đáp trả ngông cuồng của Từ Lê Na là chất xúc tác khiến người đàn ông siết chặt khẩu súng trong tay, thậm chí lên nòng chỉ trong một giây, hướng thẳnghọng súng về phía cô ta.
Hắn không la hét, chỉ lạnh giọng nói lên một câu:
"Vậy thì mời để lại trăn trối."
Ông bà Từ khiếp sợ đến mặt cắt không còn giọt máu. Vậy mà lúc này, Từ Lê Na tuyệt nhiên bình tĩnh, không phải ả không sợ chết mà là ả đang đánh cược hắn ta không dám nổ súng.
"Nổ súng đi. Tôi chết, anh cũng không còn toàn mạng."
"Tiểu Na, con điên à? Cậu ta sẽ giết con."
"Mạnh Quỳnh, tôi xin cậu nương tay...xin cậu đấy..."
Một câu nói thách thức điên rồ khiến bà Từ dường như ngã quỵ, bà ấy sợ hãi lại quỳ xuống van xin người đàn ông ấy.
Nhưng lần này hẳn không còn mềm lòng nữa, vì trên đôi môi lạnh đã xuất hiện nụ cười của ác quỷ.
Ngón tay nằm trong cò súng, đang từ từ bóp vào, sẵn sàng cướp đi mạng sống của người đối diện bất cứ lúc nào.Hắn từng nói với Phi Nhung rằng, bất cứ ai khi động vào người phụ nữ của hắn, đều phải trả giá. Tuy Từ Lê Na chưa động đến người hắn yêu dù chỉ là một sợi tóc, nhưng ả khiến hắn mất đi người hắn thương, thì có khác gì tự tìm đường chết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip