Quyết định cuối cùng

Trước cửa phòng cấp cứu Phi Nhung với thân thể dính đầy máu của người mình yêu. Cô ngồi đó, ủ rũ như nhành hoa thiếu mất nguồn nước. Lòng dạ càng lo lắng, héo hon hơn khi y tá cứ chạy ra chạy vào mà chẳng nhận được chút tin tức nào của người đàn ông đang cấp cứu bên trong.

Lúc này, một nữ y tá vừa đi ra, đã khẩn trương hỏi:

"Ai là người thân của Mạnh Quỳnh?"

"Là tôi! Tôi là vợ của anh ấy."

Phi Nhung lập tức lên tiếng, nhưng ánh mắt của nữ y tá dường như lại đang tìm kiếm thêm ai khác.

"Ý tôi là người thân mang chung nhóm máu với nạn nhân, vì cần truyền máu gấp, nhưng nhóm máu của anh ấy lại thuộc nhóm Rh (-), hiện tại bệnh viện không có nhóm máu hiếm này nên cần tìm người nhà của nạn nhân để hiến máu."

"Tôi máu 0, có truyền cho anh ấy được không?"

"Không! Người nhóm máu Rh (-) chỉ có thể nhận máu cùng nhóm thôi. Ngoài chị ra không có người nhà nào của nạn nhân ở đây sao?"

"Có! Tôi máu Rh (-)."

Lúc nghe y tá thông báo nhóm máu của Mạnh Quỳnh Sở Mục đã nghe, nhưng ông lại bị trầm mặc mấy giây vì không nghĩ rằng hắn với ông mang cùng một nhóm máu hiếm.

"Chú là người nhà của nạn nhân?"

"Tôi là chú của thằng bé."

"Được! Vậy mời chú theo tôi kiểm tra sức khỏe trước khi hiến máu."

"Trong thời gian này chị gọi thêm người thân của anh ấy tới đi nha, đề phòng máu của chú này không đủ điều kiện để hiến thì còn phương pháp khác thay thế."

Căn dặn Phi Nhung xong, nữ y tá liền cùng Sở Mục nhanh chân đến phòng kiểm tra sức khỏe.

Lúc này, Phi Nhung mới chợt nhớ ra chồng của mình vẫn còn một người ba đang ở nhà, nên lập tức lấy điện thoại của Mạnh Quỳnh gọi điện cho cho Nguyễn Kiến Dụ.

Cùng thời điểm này,Nguyễn Kiến Dụ đang trong một căn phòng trống tối tăm nằm trên tầng cuối cùng của căn biệt thự nguy nga nhất Thành phố này.

Ông ấy ngồi trên chiếc ghế bành to cao, nhàn nhã tựa lưng vào thành ghế da mềm mại, bàn tay có vài nếp nhăn đang đưa ly rượu áp lên bờ môi thâm nhàn nhã nhâm nhi thứ thức uống cay nồng thượng hạn.

Ánh mắt của lão ta luôn phủ lên một tầng khí lạnh lẽo, và đặc biệt tàn độc khi đang chăm chú nhìn vào cô gái đang bị trói chặt tay, chân, bịt miệng, đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà.

Cuối cùng hẳn cũng tìm được người mình cần trong suốt một năm vừa qua. Cảm giác hiện tại quả thực cực kỳ hưng phấn.

*Reng reng reng.

Bỗng nhiên khoảng không gian tĩnh lặng chợt bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại.
Nguyễn Kiến Dụ chẳng vội vàng, mà chỉ liếc mắt nhìn lên đồng hồ. Trời đã gần sáng, và người đang gọi tới lại là Mạnh Quỳnh, ông thiết nghĩ chắc hẳn có chuyện quan trọng nên mới từ tốn cầm máy lên, đồng ý trả lời cuộc gọi.

"Có chuyện gì mà gọi tới giờ này?"

[Bác Lăng, cháu là Phi Nhung. Anh Quỳnh đang bị thương cần phải truyền máu gấp, bác có thể tới bệnh viện một chuyến được không?]

Bên kia truyền tới giọng nói khẩn thiết của Phi Nhung, nhưng ở bên này, Nguyễn Kiến Dụ tuyệt nhiên bình thản, đáp:

"Cần truyền máu, bệnh viện sẽ liên hệ với ngân hàng tìm nhóm máu phù hợp. Đâu nhất thiết phải dùng máu của người thân, huống chi tôi già rồi. Sức khỏe yếu kém, làm sao đủ điều kiện rút máu?"

Ở phía Phi Nhung, cô đang sốc tới mức rơi cả nước mắt khi nghe xong những lời nói vô tâm của một người ba dành cho con ruột của mình như Nguyễn Kiến Dụ.

Cô ấm ức lắm, nhưng vì người mình yêu, cô vẫn hạ giọng tiếp lời:

[Cháu biết! Nhưng anh ấy thuộc nhóm máu hiếm, ở bệnh viện không tìm được nên phải nhờ tới sự giúp đỡ của người nhà. Bác không thể tới đây được sao? Anh ấy thật sự đang rất cần giúp đỡ, cháu xin bác!]

"Thôi được rồi, gửi địa chỉ bệnh viện qua cho tôi."

Nói xong, Nguyễn Kiến Dụ trực tiếp tắt máy, rồi rời khỏi căn phòng ấy. Lúc ra tới cửa, liền cẩn thận dặn dò:

"Trông chừng nó cho cẩn thận."

"Cẩn Hinh, theo tôi ra ngoài một chuyến."

Không lâu sau, Nguyễn Kiến Dụ cùng Cẩn Hình đã có mặt tại phòng cấp cứu. Thời khắc này, ông ta và Sở Mục đã tình cờ chạm mặt nhau, và rồi họ lại xem như hai người dưng xa lạ chưa từng gặp nhau.

Nguyễn Kiến Dụ tiến về phía Phi Nhung trầm giọng hỏi:

"Tình trạng của tiểu Quỳnh thế nào rồi? Đã truyền đủ máu hay chưa?"

"Anh ấy vẫn đang cấp cứu bên trong. Vừa rồi chú Mục đã hiến đủ máu để truyền cho anh ấy. Cháu xin lỗi vì đã làm phiền bác vào giờ này."

Phi Nhung cung kính cúi đầu trước Nguyễn Kiến Dụ để tỏ rõ sự áy náy lẫn cảm kích của mình.Bấy giờ, ông ta lại bình thản ngồi xuống ghế để chờ đợi tin tức. Một lúc sau mới hỏi:

"Tiểu Quỳnh thuộc nhóm máu gì mà trong ngân hàng máu lại không có?"

"Là nhóm máu Rh (-)."

Nhận được câu trả lời từ Phi Nhung, sắc mặt Nguyễn Kiến Dụ trở nên tối sầm. Bàn tay bất giác siết chặt thành quyền, như thể vừa nhận được thông tin gì đó rất tồi tệ.

Mà lúc này, Sở Mục vẫn luôn âm thầm quan sát sắc thái của người đàn ông đối diện mình.

Lần đầu tiên là ông trùng nhóm máu với hắn. Sau là Nguyễn Kiến Dụ biến sắc khi biết Mạnh Quỳnh thuộc nhóm máu nào.

Phải chăng trong chuyện này lại tồn tại uẩn khúc nào đó?

"Tôi thấy không khỏe nên về trước. Có tin gì của tiểu Quỳnh thì phiền cô gọi điện báo cho tôi biết."

Qua vài phút, Nguyễn Kiến Dụ đã trầm giọng để lại một câu nói cho Phi Nhung, rồi cùng Cẩn Hinh ra về.Nhưng đi được một đoạn, ông ta bất ngờ dừng bước, rồi nói:

"Cậu ra xe chờ đi. Tôi còn chút việc phải giải quyết, lát nữa sẽ xuống sau."

Cẩn Hinh cúi đầu, sau đó nhanh chóng tiếp tục bước đi như căn dặn của Nguyễn Kiến Dụ.

Trở lại phòng cấp cứu...

Sau hai tiếng tích cực cấp cứu, bác sĩ chính cũng quay trở ra với nét mặt thả lỏng. Lúc đó, Sở Mục và Phi Nhung đều khẩn trương đứng dậy, chờ tiếp nhận thông tin.

"Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Chút nữa người nhà có thể vào thăm. Nhưng có điều này phải lưu ý, vì thể trạng của cậu ấy đang bị thiếu máu, nên sau này phải đặc biệt chú ý vấn đề ăn uống để bồi bổ cơ thể. Nhóm máu Rh (-) là nhóm máu hiếm, nên càng phải cẩn trọng tới sức khỏe nhiều hơn, tránh xảy ra trường hợp dẫn tới mất nhiều máu tương tự như lần này."

"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ!"

Cuối cùng thì sợi dây căng thẳng, lo âu trong lòng Phi Nhung cũng được cắt đứt. Cô nhẹ lòng, vui mừng gật đầu cảm ơn vị bác sĩ.

"Không có gì! Vì đây là trách nhiệm của chúng tôi."

Vị bác sĩ nở nụ cười nhân ái, hơi cúi đầu chào Phi Nhung và Sở Mục, rồi rời đi trước.

Sở Mục lúc này, khẽ vỗ nhẹ vào vai cô gái nhỏ bên cạnh mình, vừa cười, vừa nói:

"Chú đã bảo thằng ranh đó phúc lớn mạng lớn rồi mà. Giờ đã yên tâm được chưa?"

"Dạ yên tâm hơn rồi ạ! Mà vừa rồi nếu không có chú, con cũng không biết phải làm sao nữa. Ân huệ này..."

"Thôi thôi, ân nghĩa cái gì. Tất cả bình an là tốt rồi. Con xem chăm sóc tiểu Quỳnh đi, chú phải về giải quyết chút chuyện đã. Khi nào xong sẽ quay lại thăm thẳng bé sau."

"Dạ! Chú đi đường cẩn thận!"

"Chú biết rồi! Tạm biệt, lát nữa gặp."

Đêm vừa qua, chắc hẳn là một đêm kinh khủng nhất với Phi Nhung. Vì người cô yêu gặp phải nguy hiểm, cũng may mắn rằng hắn không ảnh hưởng đến tính mạng, nên lòng cô bây giờ mới được an yên.

Bên ngoài những bông tuyết trắng xóa vẫn đang lất phất rơi xuống chốn hồng trần, vương vấn tựa hờ khắp các tán lá, mặt đường.

Cái nhiệt độ lạnh lẽo của mùa đông đã phủ kín khắp mọi ngóc ngách bên ngoài, chỉ có trong căn phòng bệnh, bàn tay của người đàn ông nằm trên giường vẫn luôn luôn ấm áp, bởi lúc nào cũng được Phi Nhung nắm giữ.

Mặt trời có nhô lên giữa mùa đông cũng không ấm bằng trái tim của người phụ nữ đang dành trọn cho người mình yêu thương.

Cô đã ngồi bên cạnh chỉ để nhìn hắn như vậy cũng được hơn hai tiếng. Lúc này, hắn mới mơ màng tỉnh dậy.

Cảm giác đau nhức phía sau bả vai ập tới, khiến hắn thoáng chau mày. Cho tới khi khuôn mặt âu lo, thấp thoáng nét xót xa của một người con gái xuất hiện trong tầm mắt, thì cứ như là một liều thuốc giảm đau thần tốc, giúp đôi lông mày đen rậm của hắn nhanh chóng giãn ra, thay vào đó là nụ cười nhẹ nhàng trên môi.

"Dọa bảo bối sợ rồi! Xin lỗi em!"

Hắn khẽ thầm thì, còn đưa tay chạm vào gò má của cô gái đang nhìn mình tới mức xúc động, sắp rơi cả nước mắt.

"Biết em sợ thì sau này không được làm chuyện dại dột vậy nữa, anh nghe chưa hả?"

Nghe vợ ra tối hậu thư cảnh báo, thế mà hắn vẫn nghiễm nhiên lắc đầu.

"Anh làm chuyện nên làm chứ không phải dại dột. Sau này, nếu em gặp nguy hiểm thì anh vẫn đứng ra bảo vệ."

"Mạng sống của em, không cần anh lo."

"Vậy hồi trước, ai đó cũng từng liều mạng để minh oan cho anh đấy thôi. Giờ tới lượt được người khác bảo vệ lại thì không vui."

"Khi đó em cũng vì bản thân em thôi. Thấy anh bị oan, em ăn ngủ ngày đêm không ngon, nên không thể cho là vì anh được."

"Vậy thì anh cũng vì bản thân anh! Nếu thấy em xảy ra chuyện gì không may, trái tim của anh cứ đau nhói như kim châm, nên bảo vệ em cũng như anh đang bảo vệ chính mình."

"Anh... Nể tình anh vừa trải qua kiếp nạn lớn, em không hơn thua với anh!"

Phi Nhung phụng phịu như em bé.
Lúc đó, cô lại được hắn yêu chiều véo mũi một cái. Gạt sang chuyện vừa nói, hắn ôn nhu hỏi:

"Tiểu Vân và cô giáo của thằng bé vẫn ổn hả em?"

"Dạ! Tiểu Vân lo cho anh lắm, cứ đòi đi cùng em đưa anh vào bệnh viện, nhưng em sợ thằng bé bị ảnh hưởng sức khỏe lẫn tâm lý do vừa trải qua chuyện không may, nên đành nói dối rằng anh không sao, do mệt quá nên cần phải nằm ngủ một chút, thì thằng bé mới chịu đi cùng A Thâm, đàn em của chú Mục về nhà với ông ngoại."

Giờ thì mọi chuyện đã bình yên, hắn cũng có thể nhẹ lòng hơn. Và cảm thấy thật may mắn khi sau mọi chuyện, hai người hắn yêu thương nhất vẫn bình an.

"Vất vả cho em và con rồi! Anh xin lỗi!"

Phi Nhung khẽ lắc đầu.

"Anh không có lỗi gì cả! Mọi chuyện đã qua, em không muốn nhắc tới nữa. Mà bây giờ em có chuyện quan trọng muốn nói với anh!"

Thấy cô đột nhiên nghiêm túc hơn, Mạnh Quỳnh cũng có chút hồi hộp trong lòng.

"Là chuyện gì, sao trông em có vẻ nghiêm trọng vậy?"

Lúc này, cô vẫn im lặng. Sau đó, lại chủ động nắm tay người đàn ông của mình, rồi nhỏ nhẹ nói:

"Em muốn chúng ta kết hôn!"

Lời đề nghị khẽ khàng của cô gái, khiến Mạnh Quỳnh đứng hình mấy giây, lúc đó hắn lại nghe cô nói:

"Em muốn từ giờ về sau ngày nào cũng được ở bên cạnh chăm sóc cho anh. Cùng anh xây đắp một gia đình thật hạnh phúc."

Không gian im lặng sau những gì cô gái nói, vài giây sau Mạnh Quỳnh mới ôn nhu lên tiếng:

"Điều em muốn, thật ra cũng là điều anh đã mong chờ từ hơn năm năm về trước. Nhưng cuộc đời này đối xử tệ với chúng ta quá, biết bao khó khăn, xa cách rồi tương phùng, thế mà mãi tới giờ vẫn chưa thể nắm tay tiến vào lễ đường."

Cô biết, hắn đang buồn vì điều gì.

Trở ngại hiện tại của cả hai nhìn qua tưởng chừng đơn giản, nhưng là người trong cuộc thì mới biết vấn đề nan giải tới mức nào.

Bên là ba ruột, bên là người đàn ông mình yêu thương toàn tâm toàn ý, sống thiếu ai cô cũng không thể thì biết phải làm sao?

Nhưng cứ lấp lửng không đưa ra quyết định rõ ràng sẽ dang dở, khổ sở cả đời...

"Em suy nghĩ kĩ rồi. Dù lần này lão Mộc có đồng ý hay không thì em vẫn phải lấy anh làm chồng. Bất quá vài hôm em lại chạy về thăm, ông ấy đuổi thì em đi, xong hôm khác lại tới, đến khi nào ông chịu chấp nhận mới thôi."

"Hai người đối với em, ai cũng quan trọng. Nếu cứ bắt em chọn, thì có một người đành phải chịu tổn thương thôi. Em cũng không còn cách nào khác."

Nghe cô nói vậy, nhưng là với gương mặt áy náy, buồn bã, Mạnh Quỳnh liền xoa đầu cô một cái.

"Thế em không sợ bị nói là con gái bất hiếu à? Biết đâu ba còn đòi từ mặt em thì sao?"

"Em cũng mặc kệ. Phạm Phi Nhung này đã quá mệt mỏi rồi, ai muốn làm gì thì làm đi, em không quan tâm nữa."

Càng nói, giọng cô càng nghẹn ngào, giờ thì còn cúi mặt xuống để che giấu vẻ mặt buồn tủi của mình.

Nhưng cô đâu biết rằng, ai kia cũng đang xót xa vô cùng.

Hắn dốc sức gượng người ngồi dậy một cách đầy vất vả. Nhưng vẫn gắng gượng, mặc kệ mồ hôi có rịn ra, hắn cũng chỉ muốn nắm tay cô gái của mình, để kéo cô lên ngồi sát bên cạnh mới thôi.

Lúc đó, Phi Nhung đã giương đôi mắt long lanh màng lệ mỏng lên nhìn hắn, rồi hỏi:

"Anh đang đau mà ngồi dậy làm gì?"

"Muốn ôm em bé một chút! Vì em bé của anh đang buồn."

Được dỗ dành bằng lời nói chứa toàn mật ngọt, trên đôi môi anh đào nhỏ nhắn liền xuất hiện nụ cười mỉm chi.

"Em còn chưa kịp thay quần áo, vết bẩn đầy người mà ôm sao được."

Hắn không nói gì hết, chỉ cười rồi dang bên tay khỏe khoắn hơn một chút để ôm lấy "ái thê" của mình, kèm câu nói:

"Anh "ăn" em còn sót chỗ nào đâu mà ngại. Với anh, bảo bối lúc nào cũng thơm."

Vừa dứt câu, hắn còn tặng thêm một nụ hôn lên má cô gái. Tuy cứ nhúc nhích là vết thương lại đau, nhưng hắn căn bản không quan tâm, chỉ muốn ở bên cô thật gần như hiện tại.

Nhưng bình yên chưa bao lâu, cửa phòng lại bị ai đó mở ra. Sở Mục và Mộc Thái cùng nhau bước vào, tình cờ được một phen "bắt gian tại trận", dọa đôi nam nữ đang ôm nhau trên giường một phen giật mình.

"Ba...chú...Sao hai người vào mà không gõ cửa?"

"Tôi đâu có nghĩ đã tới lúc nằm trên giường bệnh mà hai anh chị còn quấn lấy nhau như thế."

"Còn không phải tại lão già ông suốt ngày bám theo gây cản trở tụi nhỏ cả năm nay à? Vừa rồi, mới nhìn thấy ông vào tới là mặt mũi hai đứa nó tái mét hết."

"Là tại bọn chúng có tật giật mình, chứ liên quan gì tôi."

Hai ông già vừa vào tới đã chí chóe với nhau không ngớt lời, khiến đôi trẻ bên giường chỉ biết thở dài rồi lắc đầu chán nản.

"Ba! Chú Mục, chồng con vừa tỉnh lại, còn chưa khỏe nữa, hai người có thể ngưng tranh cãi một lần được không?"

"Còn ba nữa! Nếu tới thăm mà không thiện chí thì ba tới đây chỉ cho mất công. Ba cứ phụ con chăm sóc tiểu Vân vài hôm đi, khi nào anh Thanh xuất viện, con sẽ tới đón thằng bé sau."

Một màn lý thuyết trình bày trôi chảy của Phi Nhung vừa diễn ra, khiến Phạm Thái sững người ra vì bị con gái mình nói lời phũ phàng không chút thương tiếc.Thế này là thế nào? Thế này là ông sắp mất con rồi ư? Phi Nhung đã ngầm đưa ra quyết định cuối cùng của mình, cô chọn hắn, chứ không phải chọn ông?

Cứ thế, bầu không khí giữa bốn người dần dần chìm vào ngột ngạt. Chả ai biết phía trước sẽ xảy ra chuyện gì, khi người đang ấm ức là lão Mộc quyền lực...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip