một lần yêu [tạm ngưng]

Tác giả : MotNua

Nguồn : bangaivn

Mùa hè năm nay không êm ả chút nào đối với Anh Thư cũng như những người khác trong gia đình. Nhất là đối với Mẹ của Thư. Sau tang lễ của ngoai cũng hơn cả tháng nay mà Thư chưa từng thấy nụ cười trên môi Mẹ. Khi cậu hai ở Nha Trang gọi điện vào báo tin ngoai mất Mẹ đã ngất xỉu tại chổ vì quá đau thương. Thư còn nhớ năm Thư mười tuổi khi ba Thư bị tai nạn xe qua đời thì trong suốt mấy tháng liền Mẹ cũng trầm tư như thế. Không nói không cười. Thư lo lắng cho Mẹ nhiều nhưng cũng không dám quấy rày Mẹ. Mẹ chỉ cần thời gian để tiêu hóa những mất mát trong đời thường. Và mùa hè năm nay buồn tẻ như thế.......

Anh Thư -dang ngồi trong sân nhà soan lại chồng sách củ của năm học chấm dứt vừa qua. Đang loay hoay thì một vật gì đó bay vèo trúng ngay đầu Thư và rớt xuống -dất. Thư nhìn xuống đất thấy hột mận thì ngó qua nhà kế bên ngay bởi không có gì lạ, cây mận già to tướng ở nhà kế bên là bằng chứng tốt nhất. Thân hình cây cao to đến nổi cả một giàn đã lấn qua bên phần sân của Thư. Nhìn qua không thấy ai Thư lại cúi xuống tiếp tục soan sách. Không đầy hai giây thì một hột mận khá lớn lại bay vào đầu Thư nửa. Thư đứng bật dậy tiến về hướng cây mận rồi leo lên cái ghế cây để ngay vách tường, Thư hai tay vén cái giàn thiên lý chấn giữa hai nhà nhìn qua. Không thấy ai, Thư nói vọng qua. 

- Trốn luôn đi nha

Nói xong Thư núp hụp xuống. Và chỉ hai giây sau đó một bàn tay đang cầm hột mận hướng về phía chồng sách nhưng đã khựng lại vì không còn thấy mục tiêu ngồi ngay đó nửa. Bàn tay chưa kịp rút về thì đã bị Thư chụp lấy giữ chặt. Thư chòm lên.

- Giởn mặt hở? Hôm nay uống mật gấu à?

Bàn tay xinh xắn ấy không ai xa lạ chính là của Trúc Quyên. Cô bạn hàng xóm và cũng là cô bạn học cùng lớp rất thân từ ngày gia đình Thư dọn về khu phố này. Trúc Quyên không đẹp lộng lẫy nhưng khá xinh, lại học giỏi ngoan hiền. Khuyết điểm lớn nhất của Quyên đó là không biết nói dối. Và cũng vì khuyết điểm này đã khiến Thư nhiều lần đau đầu mỗi khi hai đứa cùng lũ bạn trong lớp trốn học đi chơi. Nhờ quen biết được Thư cũng như chơi chung một khoang thời gian dài nên Quyên đã có phần tiến bộ về mặt này. Mỗi lần cúp cua không như hồi xưa nửa chưa đánh đã khai. Trúc Quyên cười thật xinh giựt bàn tay lại rồi leo xuống ghế mở cổng nhà mình bước qua đẩy cái cổng sắt nhà Anh Thư -di vào. 

- Sao biết là tao, không cho anh Duy chọi mày sao?

Thư ngồi xuống tiếp tục dọn gọn lại những cuốn sách không nhìn bạn trả lời

- Lúc nảy tao thấy ông Duy dắt xe đi rồi, nhà mày lại có mấy ông anh?

Trúc Quyên cười ngồi xuống ngay bật thềm trước cửa nhà rồi cầm một quyển sách lên lật lật ra xem. 

- Mới vừa hết năm là tính soan sách củ đem ra bán ve chai liền à?

Thư giựt cuốn sách cuối cùng trên tay Quyên bỏ vào thùng

- Bán được là bán ngay rồi, nhưng mà sách này không bán được Mẹ bảo để dành cho thế hệ sau xài.

Câu nói khiến Trúc Quyên bật cười

- Mày có em?

Nói xong Quyên tặc lưỡi rồi tiếp

- Mà không đúng, nếu bây giờ có em thì cũng phải hai mươi năm sau nó mới vào đại học năm thứ nhất. Đợi đến lúc em mày xài sách này thì tao nghĩ chữ trong sách đã tự động biến mất rồi. 

Anh Thư dùng tay đẩy nhẹ vào má Trúc Quyên

- Nói bậy đi. Mẹ tao kêu dọn dẹp cho gọn lại căn phòng. 

- Đúng rồi, bình thường mày bê bối quá mà

Thư dùng băng keo dán thùng sách lại

- Không phải chuyện đó

- Vậy chuyện gì?

- Nhà tao sắp có nạn lớn rồi

Trúc Quyên chau mày khẩn trương

- Gì nữa

Anh Thư không nói chỉ lắc đầu

- Nói tóm lại..... chiều nay mày sẽ biết

- Gì thần bí vậy

Anh Thư đứng lên tay ôm thùng sách quay qua hỏi Trúc Quyên

- Mày đang làm gì đó?

- -Dâu có gì, tính rủ mày đi coi lớp

- Trưa nắng mà đi đâu, lên phụ tao dọn phòng, chiều chút rồi đi

- Thấy chưa người ta nói đúng mà, bạn bè là để lợi dụng, càng thân là càng chết

Cả hai cùng cười rồi đi vào nhà. Dọn dẹp xong tới chiều Anh Thư dắt xe chở Trúc Quyên lên trường. Cứ tưởng đợi tới chiều thì sẽ thưa vắng bớt người ai ngờ còn đông hơn hai nhỏ tưởng. Từ xa Anh Thư đã nhìn thấy lũ bạn đang đậu xe ở dưới một góc cây trước trường. Anh Thư tấp xe vào tắt máy chống chân nói

- Cả đám đứng -dây, đại diện nào chen lấn trong đó vậy?

Cung, một bạn nam chơi chung trong nhóm Anh Thư lên tiếng

- Mày thấy ở đây thiếu ai

Nhìn qua ba gương mặt quen thuộc Thư trợn mắt

- Con Lan cận?

Cung tiếp

- Thì nó chứ ai, nó tới sớm nhất

- Tin tưởng được hông? Sao tao sợ nó quá. Lần trước kêu nó đi coi điểm thi, rồi về báo Trúc Quyên rớt, báo hại con nhỏ khóc hết cả ngày trời. 

Cả bọn cùng cười. Liên trên tay cầm bịch đậu phộng vừa ăn vừa nói

- Lần trước tai nạn mà, mày cứ nhắc mãi, tội nghiệp nó mà lần nào coi điểm cũng xung phong đi trước. 

Cung cười thêm vào

- An tâm đi, lần này coi số lớp, có nhầm thì bắt quá vào lộn chuồng thôi

Nhóm tiếp tục cười thì Lan cận ra tới. Mặt mày mồ hôi mồ kê, cứ như vừa mới trong lò hấp ra vậy. Lan trên tay cầm cây viết và cuốn tập bước lại. 

- Xong xui

Liên vứt vỏ đậu phộng giựt lấy cuốn tập trên tay Lan mở ra, toan là giấy trắng

- Nảy giờ mày ghi gì, thấy gì đâu

Vừa thở Lan vừa trả lời

- Ờ thì có gì để ghi đâu

Trúc Quyên lo lắng

- Vậy tuần sau nhập học vào phòng số mấy?

Lan cận tỉnh bơ

- Bữa đó theo tao vào lớp

Cả bọn hợp ca

- Còn tụi này?

Lan cận vẫn tỉnh bơ

- Thì cũng theo tao

Cả bọn cùng cười vui mừng. Vì điều đó chứng minh đai học năm thứ hai tụi nó vẫn sẽ cùng nhau tiến thói. Lan đề nghị

- Thôi nóng mình rồi, đi hát karaoke uống nước quỉ lạo đi

Anh Thư phản đối trong khi cả bọn đều đồng ý

- Tao không được, tụi bây đi đi, hôm nay nhà có việt phải về 

Cung nói

- Cụt hứng vậy mạy, mày về là bé Quyên cũng phải về theo, thôi Quyên qua đây lát Cung đưa về

Quyên cười từ chối

- Thôi Quyên cũng về, để nó về một mình buồn lắm

Thư gật gù

- Vậy mới có tình có nghĩa chứ. Thôi tụi bây đi chơi vui vẻ, tao về nha.

Chào cả bọn Anh Thư và Trúc Quyên hướng về con hẻm quen thuộc. Tới trước cổng nhà Thư, Trúc Quyên bước xuống đẩy cánh cổng sắt cho Thư chạy xe vào. Quyên bước vào nhà trước, vừa vào bên trong Quyên đã bắt gặp một khuôn mặt thật xa lạ trong gia đình này. Từ trước tới nay Quyên chưa bao giờ gặp cả. Nhưng nhìn cô bé tuổi tác có phần nhỏ hơn mình nên vì không nghĩ ngợi đã buông một câu.

- Chào em......

Anh Thư ở ngoai vừa dựng xe xong đã kịp thời nhảy vào nhà cắt ngang chận đứng tiếng nói của Trúc Quyên

- Dì......chào dì

Cô bé không có phản ứng gì, nét mặt vẫn lạnh và nghiêm, nhìn Trúc Quyên rồi lại nhìn Anh Thư. Anh Thư cười hì hì, liếc mắt ra hiệu cho Quyên.

- Dì......

Trúc Quyên tiếp chữ

- Họ?

- Ruột 

- Giởn?

- Thiệt

-Nhỏ (hơn)

- Ờ

- Nhiêu (tuổi)

- Hai (tuổi)

- Xạo

- Sụyt

Anh Thư trợn mắt ra hiệu rồi quay qua nhìn dì út cười

- Bạn của cháu, Trúc Quyên

Vẫn nét mặt lạnh -dó dì út không một lời. Giữa lúc -dó Mẹ Anh Thư bước ra, thấy Trúc Quyên bà vui vẻ giới thiệu ngay

- À Trúc Quyên

Quyên lễ phép 

- Chào bác

- Ờ, Quyên chưa gặp em gái của bác, dì của bé Thư đúng không

- Dạ chưa ạ

- Bé Út ở Nha Trang mới vào, sẽ dọn vào đây ở với gia đình bác, bữa nào nhờ cháu chở dì Út tụi nhỏ đi một vòng làm quen đất Saigon này

- Dạ không sao ạ

- Bác dọn cơm rồi, cháu vào ăn chung nhé

- Dạ thôi ạ, cháu cũng phải về nhà dọn cơm rồi

- Ờ vậy thôi, rảnh thì lại qua chơi nhé

- Dạ

Nói xong Trúc Quyên cúi cẩn chào Mẹ Anh Thư và dì út rồi nắm tay kéo Anh Thư ra cửa. Ra tới ngoai cổng sắt Trúc Quyên thở phào.

- Vụ này mới nha, sao nào giờ tao không biết

- Ai nói đâu mà biết, mày về hỏi ông Duy coi ổng biết không mặc dù ổng với ông Vũ cũng thân như bồ. Anh em tụi tao ngại đá động tới vụ này lắm. 

Trúc Quyên cười hì hì

- Ờ, gặp tao cũng ngại chết được, ai đời lại xưng dì cháu với một bé lại nhỏ hơn mình hai tuổi, hơn nửa lại là dì ruột. 

- Tao còn đỡ, ông Vũ mới mệt, lớn hơn Út tới sáu tuổi mà vẫn phải kêu dì xưng cháu. 

- Kêu tên không được à?

- Có mà được, để Mẹ nghe có nước chửi chết, nhà tao nào giờ Ngoai rất khó, lớn phải cho ra lớn nhỏ phải cho ra nhỏ, tôn ti phải phân biệt rõ ràng nên vai nào thì phải xưng như thế. Hơn nửa Út là cục cưng ở bên ngoai tao đấy. Bà ngoai, cậu hai và cả Me tao nửa nói chung là út nên ai cũng cưng chìu cả. Nói chung giờ ngoai mất rồi thì càng được thương yêu. Tao còn phải ngán Út 

- Vậy còn tao thì sao? Hong lẽ mai mốt gặp thì cũng phải kêu dì Út

- Chứ gì nửa, ai biểu mày bạn tao 

- Hồi trưa mày nói có nạn là nạn này đó hở?

- Chứ gì nửa

- Đâu có, tao thấy trầm lặng ngoan hiền lắm mà, mặt hơi lạnh thôi

- Tao không có ý kiến, bạn hãy từ từ khám phá, sẽ đưa bạn từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.

Cả hai cùng cười, bên trong tiếng bé Út vọng ra

- Thư vào ăn cơm

Anh Thư mở cổng sắt chào Quyên rồi chạy ngay vào nhà. Bé út được sắp xếp ở chung một căn phòng với Anh Thư. Bắt đầu hôm nay căn phòng của Thư đã phải phân chia một nửa, giường, tủ, bàn viết v.v.... Mỗi năm được nghỉ hè thì gia đình Thư thường ra Nha Trang chơi với ngoai nên giữa Anh Thư và bé Út cũng coi như là thân thiết, hơn nữa tuổi tác cũng không mấy trên lệch nên cũng có những điểm tương đồng để thông hiểu cho nhau. 

Có lúc cũng đùa giỡn như hai người bạn gái thân thiết vậy, có lúc lại như hai chị em, cũng có lúc hai đứa như lửa và nước. Chỉ có những lúc có Mẹ hay ngoai thì Anh Thư mới không dám đá động đến bà dì út bé nhỏ thôi, còn ngoai ra thì hai đứa vẫn cãi lộn tay đôi mỗi khi đụng chuyện. Tối đó dù sao cũng là ngày đầu gặp lại sau tang lễ của ngoai nên hai đứa không ai khai chiến cả mà chỉ nằm kể cho nhau nghe những kỉ niệm về Mẹ về Ngoai. Nhắc đến kỉ niệm nào thì hai đứa lại sụt sùi khóc thúc thích. Và như vậy cả hai đã chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay biết.

Bé Út dọn về Saigon -dến nay cũng -dược gần một tháng hơn. Mọi cảnh vật xung quanh coi như cũng -dã làm quen cũng như việc trường lớp -diều ổn thỏa cả, chỉ duy nhất có một -diều...... Tuy nói là hàng xóm láng giềng sát bên cạnh vách nhưng giữa bé Út và Trúc Quyên chưa nói với nhau lấy một câu. Trúc Quyên dù cho có dễ thương và ôn hòa -dến -dâu nhưng cũng cảm thấy ngán ngán cái khuôn mặt lạnh như băng của bé Út, cho nên dù có -dôi lần muốn bắt chuyện nhưng Trúc Quyên cũng không -dủ can -dảm -dụng vào tản băng ấy. Buổi chiều sau khi ăn cơm xong Anh Thư bước ra sân leo lên cái ghế nằm ngay vách tường quen thuộc nhìn qua sân nhà Trúc Quyên. Thấy Trúc Quyên -dang mãi mê bên quyển tiểu thuyết Anh Thư gọi lớn.

- Trời sắp sụp tối rồi, -dọc gì nửa mà -dọc nàng ơi

Trúc Quyên ngước lên nhìn Anh Thư cười

- -Dang gây cấn mà, nam nữ vai chính -dang giận hờn rồi

- Mày suốt ngày chỉ biết mơ mộng theo tiểu thuyết, dẹp -di qua -dây chơi

Nói rồi Anh Thư leo xuống ngồi vào băng ghế -dá trong sân nhà. Trúc Quyên tay cầm quyển tiểu thuyết -dã -dược gấp lại -dẩy cổng bước vào ngồi xuống bên cạnh Anh Thư.

- Dì mày -dâu

Anh Thư giựt quyển sách trên tay của Trúc Quyên sơ lượt

- Út hở, hôm nay tới phiên Út rửa chén, -dang rửa chén

- Tội vậy

- Tội gì, chắc là -dang có âm mưu, muốn gì với mẹ rồi nên mới vậy

Trúc Quyên bật cười, Anh Thư liếc mắt nhìn Quyên

- Cười gì?

Trúc Quyên tủm tỉm

- Không gì, hôm bửa tao nghe anh Duy ngồi nói chuyện với ông Vũ

- Nói gì

- Ổng nói.....

Ngay lúc này bé Út vừa rửa chén xong từ trong nhà bước ra chỉ nghe Trúc Quyên nói -doan sau

- Ngoai mày có ba người con, cậu hai thì tên Hùng Anh, bác thì tên Minh Anh tên ai nghe cũng chính phái hết tự nhiên tới bé Út cái -dăt tên là Giang Anh, nghe giang quá chừng

Anh Thư nghe xong bật cười và cảm thấy có lý quá chừng vậy mà nào giờ sao cô không nghĩ tới. Trúc Quyên cũng cười vỗ vào vai Thư

- Cười cho lớn, -dể Út nghe là mệt

Anh Thư nín cười trả quyển sách cho Trúc Quyên -dứng dậy lấy cái cây móc dựng ngay vách tường.

- Mới ăn cơm xong móc vài trái mận tráng miệng coi

Anh Thư giơ cây lên hướng tới một chùm mận -dỏ lịm nhưng chưa kịp -dụng tới thì Trúc Quyên -dã la lên

- Ê ê, không -dược, chùm -dó tao -dang -dể dành, móc chùm khác -di

Anh Thư hạ cây xuống

- -Dể dành gì, chín -dỏ ăn -dược rồi, -dể dành cho chim ăn hả

- Mày không thấy chùm -dó -dẹp hay sao? Tao -dể dành lâu rồi, chỉ -dể ngắm thôi

- Ngắm thì lựa chùm nào mọc bên nhà mày thì ngắm, chùm này mọc bên sân nhà tao sao mày ngắm -dược

- Bên nhà tao ngó qua cũng thấy, tóm lại là tao -dể dành mà

Anh Thư à một cái thật bí hiểm

- Tao biết rồi, gài hàng -dó giả bộ ngắm mận chứ thật ra là ngắm.....ông Vũ

- Vậy mà cũng nghĩ ra

Anh Thư -dổi hướng móc những trái khác cho rớt vào cái bộc rồi hạ xuống. Cầm bốn năm trái mận chín -dỏ Anh Thư trở vào nhà

- -Dể tao vào rửa

Giang Anh -dứng nấp nghe nảy giờ trong bụng tức như lửa -dốt, thấy Anh Thư bước vào Giang Anh vội tránh -di và nhủ thầm.

- Thù này ta nhất -dịnh phải trả

Trưa hôm sau, như thường ngày. Sau khi -di học về tắm rửa ăn cơm xong là Trúc Quyên tay cầm quyển sách ra trước sân nằm võng -dọc. Trúc Quyên vừa ngã lưng xuống võng thì -dột nhiên thấy có cái gì -dó thiếu thiếu trên cành cây. Hốt hoang ngồi bật dậy khi Trúc Quyên phát hiện ra chùm mận mình nâng niu bấy lâu nay -dã bi mất tích. Quyên -dứng lên chạy qua -dẩy cổng sắt nhà Anh Thư bước vào thì thấy Giang Anh một tay cầm trái mận -dỏ tươi, một tay cầm chén muối ớt thật hấp dẫn. Quyên hơi giận nhưng vẫn nhỏ nhẹ

- Muốn hái mận sao dì không hỏi chủ trước

Giang Anh mặt thật lạnh và sóc

- Thì tôi là chủ -dây

- Cây mận này của bên nhà Quyên mà dì muốn ăn thì hỏi Quyên một tiếng, hơn nửa có thiếu gì mận sao dì phải hái -di chùm mận -dó

- Mấy người mới mắc cười, mận nằm bên nhà tôi thì tôi muốn hái trái nào thì kệ tôi. Nếu nói là mận của nhà mấy người thì sao không kéo mấy cành cây -dó về sân bên kia mà -dể nó lấn qua nằm bên phần sân nhà tôi. Mà nếu nằm bên nhà tôi thì tôi thích hái trái nào tùy tôi.

- Dì nói ngang quá, Quyên -dâu có làm gì -dụng chạm dì, sao dì lại châm chích

Trúc Quyên lúc này cảm thấy hơi tức, không phải vì mấy trái mận mà là vì Giang Anh nói ngang, cơn giận dâng cao nhưng Trúc Quyên bản tính vốn ôn hòa hiền lành nên mọi tức giận -dều -dược -dè nén khiến -dôi mắt Trúc Quyên ẩn -dỏ như muốn khóc. Giang Anh thấy vậy biết mình -dụng nhầm mít ướt nên cầm rổ mận -dể vào tay Trúc Quyên

- Thôi trả nè, con gái gì mà ham ăn quá chừng, cả cây mận ăn có mấy trái mà làm thấy ghê

Nói rồi Giang Anh bỏ -di vào trong miệng cười -dắc chí vì vừa trả xong -dược thù -dã nói xấu Giang Anh. Sau vụ mấy trái mận mấy ngày liền Giang Anh không thấy Trúc Quyên sang nhà chơi. Chỉ thỉnh thoang xách xe ra vô -dụng mặt nhưng không ai nói với ai một lời. Lúc xưa Trúc Quyên gặp còn có nụ cười thân thiện thay lời chào còn bây giờ cả một nụ cười Quyên cũng không thèm. Sáng nay lớp học của Anh Thư và Trúc Quyên -dược về sớm nên cả bọn kéo nhau vào quán cafe Hương Lan nằm trong con hẻm trên -dường Hoang Hoa Thám. Cả bọn chon cái bàn quen thuộc nằm trên lầu không cao lắm của quán. Ngồi trên -dây có thể quan sát mọi chuyện xảy ra trong quán, người ra người vào. Anh bồi bưng nước ra -dặt xuống bàn rồi -di trở xuống. Thấy thiếu một ly cafe nên Anh Thư -dịnh gọi với xuống dưới kêu anh bồi bàn lại nhưng Thư -dã khựng lại khi phát hiện một nhóm sinh viên -dang tấp xe vào gạt trống ngồi vào cái bàn ở góc phía dưới. Nhóm có khoang sáu bảy -dứa và -diều -dặc biệt -dó là trong -dó có Giang Anh. Giang Anh vừa ngồi vào ghế thì -dã bị một mảnh giấy vò lại chọi trúng ngay người. Giang Anh ngước lên nhìn. Hơi giựt mình khi thấy Anh Thư và cả Trúc Quyên ngồi trên -dó nhưng vai dế là dì cũng oai lắm bởi vậy cho dù bị bắt quả tang cúp cua Giang Anh vẫn tỏ vẻ thản nhiên. Anh Thư -di xuống lầu quắc Giang Anh qua, hai người -di hướng về phía nhà vệ sinh. Anh Thư chỉ vào người Giang Anh

- Sao ở -dây?

Giang Anh vẫn bình thản

- Vậy còn Thư? Mạnh ai nấy chơi, -dừng nhiều chuyên nha

Anh Thư chỉ vào mặt mình

- Thư mà thèm cúp cua, Thư học -dai học giờ giấc bất thường, -dâu như Út học trung học, giờ này hong phải nên ngồi trong lớp sao

- Nhiều lời, ở -dây ai lớn hơn

- Ở -dây thì Út lớn, về nhà -di nha, coi mẹ với Út ai lớn hơn

- Nhỏ mà hù người lớn hả

- Lần này Thư coi như hong thấy -dó nha, lần sau là Thư về báo cáo với mẹ -dó

- Lần sau bắt gặp rồi tính

Giang Anh quay người bỏ -di nhưng vẫn còn nghe thấy giọng Thư với theo

- Nhớ về nhà sớm -dó nha, trưa nay mẹ ở nhà -dó

Ngồi -dến gần trưa, bọn Anh Thư -di xuống tới quầy tính tiền. Trúc Quyên -di ngang qua bàn Giang Anh vô tình nhìn qua và cũng nhằm lúc -dụng ánh mắt Giang Anh cũng -dang nhìn mình. Trúc Quyên liếc nhanh -di thẳng ra cửa. Giang Anh trong lòng hơi lo nghĩ thầm

- Không biết hắn ta có thừa dịp trả thù không?

Giang Anh -dược một bạn trai trong nhóm chở về. Trên suốt quảng -dường Giang Anh cảm thấy có -diều gì -dó bất an không ổn và quả như linh cảm Giang Anh không sai tí nào. Xe vừa tấp ngay cửa là Giang Anh -dã bắt gặp chị ba -dang -dứng trước cửa. Giang Anh chào bạn rồi theo chị bước vào nhà vừa lúc Trúc Quyên vừa -di từ trong nhà ra. Bà Minh Anh nhìn Trúc Quyên cười nói

- Cám ơn Trúc Quyên nha

Trúc Quyên nhìn bà Minh Anh cười -dáp

- Dạ không có gì, cháu về ạ

Giang Anh giận chín người, nghĩ thầm

- Không lẽ nó vừa qua báo cáo hay sao?

Hai chị em vừa vào trong nhà thì bà Minh Anh -dã ngồi xuống bàn nghiêm mặt

- Hôm nay em -di -dâu?

Giang Anh bỏ cặp lên bàn trả lời

- Thì em -di học

- Em còn nói láo, lúc nảy ai -dưa em về, trốn học -di chơi cặp bồ cặp biết

Anh Thư nghe thấy có mùi thuốc súng -dịnh -di vội lên lầu nhưng -dã bị bà Minh Anh gọi lại.

- Anh Thư

Thư de ngược trở xuống -di lại

- Dạ

- Mấy bữa nay ai -dưa rước dì Út?

- Dạ khi con khi anh Vũ, nhưng dạo này con với anh Vũ -dều bận nên bạn học dì Út chở về dùm

- Ai cũng bận rộn hết, có bận rộn bằng tôi không?

Giang Anh binh cháu vì ý kiến không cần -dưa rước là do Giang Anh chủ trương

- Tại em kêu tụi nó -dừng rước, em lớn rồi, -di học mà cứ bị -dưa rước như mẫu giáo vậy. Ở Nha Trang, em cũng tự chạy xe -di học thôi

- Nhưng ở -dây thì khác, lơ là một chút thì -dứa nào cũng dễ bị học hư

Cả ba im lặng. Một lát bà Minh Anh nhẹ giọng

- Thôi -di tắm rửa -di, chị không muốn thấy chuyện này tái diễn

Nói xong bà quay qua Anh Thư

- Bé Thư dọn cơm cho dì Út ăn -di

Bà Minh Anh -dứng lên -di lên lầu. Bóng bà vừa khuất thì Anh Thư -dính chính ngay

- Không phải Thư à nha

- Biết rồi, khỏi nói Út cũng biết là ai

Giang Anh lại trở về với những ngày -dưa -dón, càng nghĩ càng giận hết sức. Người ta nói ra -dường gặp tiểu nhân thì xui xẻo thôi -dằng này ở sát vách nhà Giang Anh lại có một nữ tiểu nhân lúc nào cũng như sẳng sàng rình rập. Từ khi Anh Thư phải lãnh nhiệm vụ -dưa rước Giang Anh thì mỗi buổi sáng Thư và Trúc Quyên phải -di xe riêng, không như lúc trước -di cùng xe -dược. Biết rõ -diều -dó nên tối nay Giang Anh quyết -dịnh chui vào hang cọp. Anh Vũ và Duy mỗi buổi tối thường hay có thói quen dắt nhau ra -dầu hẻm ngồi hút thuốc, tán dóc. Giang Anh -dợi hai người -di khuất hẳn rồi len lén nhìn hoan cảnh xung quanh, cũng -dã gần mười một giờ nên con hẻm vắng tênh. Giang Anh -dẩy nhẹ cánh cổng sắt nhà Trúc Quyên rồi bước vào, không một bóng người. Giang Anh hướng lẹ về mục tiêu, chiếc xe máy của Trúc Quyên dựng ngay gốc cây trong sân. Với ánh -dèn lập lòe ở trong sân -dủ -dể Giang Anh tìm thấy cái lỗ bơm hơi của bánh xe. Giang Anh vặn cái nấp chụp ấn mạnh vào lỗ thông hơi -dể hơi xì hết ra ngoai rồi cẩn thận khóa nấp lại vì không muốn -dể lại vết tích gì. Chỉ mới thủ tiêu xong bánh sau dự -dịnh là sẽ xì luôn bánh trước nhưng chưa kịp tiến hành thì ở trên lầu thượng -dã có tiếng chó sủa. Giang Anh nhìn lên, là con Lu Lu cưng của Trúc Quyên -dang vọng xuống sủa sối sả vào -dầu Giang Anh. Sau tiếng chó sủa thì ánh -dèn trên lầu chợt sáng lên, thấy vậy Giang Anh vội vã luồng ra ngoai rồi -dẩy cổng sắt nhà mình chạy vào. Tiếng chó sủa vẫn còn -duổi theo bóng dáng của Giang Anh, Giang Anh nhìn lên lầu thượng thủ thỉ mắng con chó

- Sẽ cho mày biết tay sau 

Tối hôm -dó, cả -dêm Giang Anh cứ nằm cười thúc thích, khoai chí khi nghĩ -dến sáng sớm mai ra Trúc Quyên sẽ giận -dứng người khi thấy tuyệt tác của mình. Thấy Giang Anh có vẻ thần bí Anh Thư quay qua hỏi.

- Út làm gì mà cả -dêm cứ cười một mình thế? 

Giang Anh vui vẻ nằm ngửa ngước mặt lên trần nhà

- Gì -dâu

Nói rồi Giang Anh không nhịn -dược, một mình bật cười. Anh Thư chọt ngón tay vào eo Giang Anh nói

- Sao nghi ngờ quá, làm chuyện gì phải không?

- Nói không gì rồi, ngủ ngon

Nói xong Giang Anh kéo tấm mềm -dắp cao lên người rồi quay mặt vào tường chờ -dợi bình minh. Rồi trời cũng nhanh chóng sáng. Sáng nay Giang Anh dậy thật sớm, sửa soan trước hơn ai hết thay vì so với ngày thường bao giờ cũng là người sau cùng. Anh Thư dắt xe ra trước cổng ngồi lên yên -dề máy chờ Giang Anh khóa cửa cũng như chờ Trúc Quyên dắt xe ra -di chung. Anh Thư -dưa tay lên nhìn -dông hồ, vẫn chưa thấy Trúc Quyên nên Anh Thư lớn tiếng gọi vào nhà 

- Quyên

Tiếng Quyên trong sân nhà trả lời 

- Ừ

Nhìn vào trong sân thấy Quyên -dang lây hoay nên Anh Thư gạt trống -dẩy cánh cổng sắt bước vào.

- Gì dợ?

Trúc Quyên nhìn Anh Thư rồi nhìn xuống bánh xe

- Bể bánh xe, mà tối qua -di về vẫn ok mà. Thôi mày -di trước -di, tao lên trường sau

- Thôi -di chung luôn -di, hôm nay gặp ông thầy hay -diểm danh vắng mặt phiền lắm, hơn nửa -dợi vá xe xong cũng trể rồi. Tống ba chứ gì -dâu, -di

Nói rồi Anh Thư kéo tay Trúc Quyên ra cổng. Nảy giờ Giang Anh cũng lén nhìn vào theo dõi tình hình, thấy mặt Trúc Quyên nhăn nhó khiến trong lòng Giang Anh mát gan mát dạ. -Dến khi Anh Thư và Trúc Quyên ra tới cửa Giang Anh mới ngạc nhiên nhìn Trúc Quyên rồi nhìn Anh Thư hỏi ngớ ngẩn

- Gì -dây?

Anh Thư ngồi vào xe -dá trống lên trả lời tỉnh bơ

- Tống ba

Giang Anh cũng nhanh chân leo lên ngồi sau xe -dể không chừa khoang trống. Trúc Quyên nhìn Giang Anh, sao mà Quyên ngán khuôn mặt -dó quá. Biết Giang Anh cũng không mấy thích mình nên Quyên cũng ngại ngồi chung.

- Thôi giờ này công lộ nhiều lắm, -dể tao ra -dầu hẻm -di xe ôm cũng -dược

Giang Anh nói nhanh

- Ờ, giờ này mấy chú xe ôm dựng xe ngồi -dầy trước hẻm

Anh Thư -dánh vào -dùi Giang Anh

- Xích dô

- Thiệt hông -dây

Vừa nói Giang Anh vừa ngồi sát vào Anh Thư. Thư ra hiệu cho Quyên

- Leo lên

Trúc Quyên miễn cưỡng nhưng cũng phải ngồi lên chứ biết làm sao hơn. Chiếc xe tống ba -dược phóng thẳng ra khỏi con hẻm hòa vào những -doan xe -dang tấp nập. Cái yên xe chở ba không dư -dược một khúc -dể thở. Giang Anh bị ép ở giữa càng bực mình hơn, tự nhiên trút họa vào thân nên giờ phải ngồi gần tiểu nhân. Xe xuống dốc Cầu Kiệu ra thẳng trên -dường Hai Bà Trưng thì bị chật kín, chạy thì ít mà thắng thì nhiều. Mỗi lần thắng là mỗi lần Giang Anh khó chịu muốn chết. Trước sau dồn ép và nhất là mỗi khi xe bi thắng gấp thì Trúc Quyên như ôm phủ lấp kín cả con người Giang Anh. Trúc Quyên tuy không dám ôm eo ếch Giang Anh chỉ cầm chắc phía sau cái yên nhưng cái thắng gấp bất ngờ của Anh Thư -dã làm Trúc Quyên giựt mình chới với hai tay không làm chủ chỉ biết ôm tới phía trước và ôm thật chặt vào eo Giang Anh. Xe thắng gấp, Giang Anh với phản ứng tự nhiên nên cũng dùng hai tay vịnh vào hai bên -dùi của Trúc Quyên kéo giữ lại cho Quyên khỏi té. Anh Thư thắng gấp ngừng vào bên lề -dường hối hả

- Xuống xe, xuống xe, có chốt nó -dứng ngay chổ mình quẹo, quẹo là dính ngay

-Dằng trước là ngã tư -dường Hai Bà Trưng và Võ Thị Sáu nơi này bao giờ cũng có công lộ -dứng chốt -dèn. Trúc Quyên xuống xe

- Tao -di bộ qua kia

Anh Thư gật -dầu rồi quay ra sau

- Sao Út không xuống

Giang Anh tỉnh bơ

- Chi

- Trời, thì xuống -di với nó -di chứ hông lẽ bắt nó -di một mình

- Lớn rồi bị bắt cóc -dâu mà sợ

- Lịch sự chút -di

Giang Anh uể oai leo xuống xe rồi bước nhanh theo cho kịp Trúc Quyên. Qua khỏi chốt -dèn thì cả hai -dã thấy Anh Thư ngồi chờ phía trước. Trúc Quyên -dợi chờ cho Giang Anh lên xe trước nhưng Giang Anh không chịu, không muốn bi ép như dán ép nên Giang Anh ra hiệu cho Quyên lên trước. Cuộc hành trình tống ba -dược tiếp tục hướng thẳng về trường trung học Lê Quí -Dôn. Ngồi cuối cùng dù sau cũng dễ chịu thoai mải hơn bị kẹt ở giữa Giang Anh nghĩ thầm. Xe -dang chay thì ở phía trước có nguyên một xe tải rác to lớn làm ô nhiễm môi trường hơn nửa lại -dang bi kẹt xe, mọi người chỉ biết -dứng -dó mà chịu trận. Giang Anh lúc -dầu dùng tay bịt mũi nhưng rồi không nín thở -dược nửa -dành buông ra hô hấp và vô tình Giang Anh -dã cuối hơi thấp vào -dằng sau cổ tóc của Trúc Quyên. Giang Anh dừng lại ngay -dó thở nhẹ. Mùi hương trên người Trúc Quyên tỏa ra nhẹ nhàng dễ chịu. Giang Anh say mê ngửi mùi hương -dến nổi -dã qua khỏi xe rác ô nhiễm từ lâu mà Giang Anh cũng không hề hay biết, vẫn tiếp tục hô hấp bằng mùi hương -dó. Xe ngừng trước cổng trường. Giang Anh bước xuống xe -di thẳng vào trường nhưng trong Giang Anh bỗng có chút gì -dó luyến tiếc.

Giang Anh -dang -dứng trước cổng trường với một nhóm bạn thì -dằng sau có một -dứa bạn gái nhảy tới 

- Hù

Cả bọn quay qua và reo lên. Giang Anh dùng chân -dá gió về phía cô bạn

- Trang, ở -dâu chui ra vậy

Một bạn gái -dứng kế bên Giang Anh họa vào

- Con người ta -di có mấy bữa mà về có khác ha

Một bạn gái khác nữa tiếp theo

- Ngoai Bắc có hốt -dược thằng nào không?

Cả bọn cùng cười. Trang xua tay

- Thời buổi này thằng nào cũng ken cả, hốt vào tự chuốt họa vào thân, ngu gì. Sao -di -dâu -dây?

Trang hỏi và -dưa mắt nhìn quanh mọi người. Giang Anh lắc -dầu

- Tao phải về

- Mẹ mày lại -dến -dón nửa à?

Giang Anh ngạc nhiên

- Mẹ nào?

- Thì trước lúc bửa tao nghỉ học ra Bắc tụi bây cả -dám kéo -di chơi -dó, hôm -dó Mẹ mày lại trường -dón nhầm lúc gặp tao, tao nói mày về rồi vì thấy bác -dứng -dợi cũng lâu.

Giang Anh với những dòng suy nghĩ thì tiếng kèn xe làm Giang Anh giựt mình quay qua. Chỉ có một mình Anh Thư, có một chút gì -dó thất vọng trong Giang Anh mà không thể nào diễn tả -dược. Giang Anh chào lũ bạn rồi leo lên xe. Xe vừa lăn bánh là Giang Anh hỏi ngay

- Ummm, bạn Thư -dâu?

- Nó sợ Út quá nên -di bộ về rồi

- Vậy thì tốt

Giang Anh nói vậy mà trong lòng không phải vậy. Anh Thư lắc -dầu

- Không hiểu nổi sao Út với nó, mà chắc là do ở nơi Út, chứ Trúc Quyên con người ta dễ thương mọi mặt như vậy

- Mặt dễ thương mà -dâm chọt thì cũng chẳng có -dẹp gì 

Anh Thư ngạc nhiên

- Ai? Ai -dâm, ai chọt?

- Thì bạn Thư chứ ai, nếu không phải bạn Thư về mách chị ba thì làm sao chỉ biết bữa -dó Út không -di học.

- Bửa nào? Bửa ở Hương Lan -dó hở

- Chứ gì nửa

- Thôi trời, oan cho con người ta quá Thư hỏi Mẹ bửa -dó là do Mẹ -dược nghĩ nên -di -dón Út, ai ngờ Út không có -di học nên Mẹ mới biết chứ Quyên nào mà nói

- Bửa -dó rõ ràng thấy Quyên xù xì gì với chị rồi chị còn cám ơn nó nửa

Xe -dược ngừng -dèn -dỏ, Anh Thư quay qua

- Thấy chưa người ta nói ở hiền không gặp lành mà, hôm -dó nhà nó -di -Dà Lạt về -dem dâu -Dà Lạt qua biếu Mẹ

Giang Anh chợt nhớ lại và nghĩ thầm

- Hèn gì dâu hôm -dó -dặc biệt ngon

-Dèn chuyển xanh, xe tiếp tục lăn bánh và -dột nhiên xe hơi khựng, Anh Thư quay lẹ ra sau nhìn Giang Anh rồi tiếp tục gồ ga

- Nè, -dừng nói với Thư sáng nay là tuyệt tác của Út nha

Giang Anh im lặng -dưa tay vuốt lại mái tóc rối 

- Lỡ rồi ai biết sao

Anh Thư tặc lưỡi

- Thấy chưa, tối qua Thư nghi lắm mà

- Không -dược nói nha

- Ai mà dám, nói rồi không sợ sáng ra không có xe -di học à

Cả hai cùng cười, xe lại ngừng -dèn -dỏ. Giang Anh vẫn còn thắc mắc

- Nè, bạn Thư -dâu

- Nó hở, kép -dưa về rồi, cả tá chờ -dưa nó về nhà ai mà thèm ngồi chật chội ở -dây, còn phải nhìn mặt lạnh của Út nửa.

- Quyên có kép rồi hở

- Lạ lắm hở

- Không, có gì -dâu

Câu chuyện -dược ngêu ngao tới tận nhà. Xe Anh Thư vừa ngừng ngay trước cổng thì cũng nhằm lúc -dằng sau xe Duy ngừng lại ngay trước cổng nhà. 

- Bé Thư với bé Út -di học hay -di chơi mới về -dó

Anh Thư quay qua chào

- Anh Duy, mấy bửa nay có bồ bỏ anh Vũ em chèo queo nha

Giang Anh bước xuống xe trêu ghẹo

- -Dúng rồi, hôm bửa gặp anh chở chị nào, xinh ghê

- Chị nào? Anh nhiều chị lắm bé nói chị nào?

Anh Thư hất mặt 

- Làm phách -di

Thấy Duy dắt xe của Trúc Quyên Anh Thư liếc sang Giang Anh

- Dẫn xe Quyên -di sửa hả, hỏi Út, Út sửa cho, Út rành lắm á

Giang Anh -dẩy vai Anh Thư. Duy cười nhìn xuống bánh xe

- Bé Quyên lẩm cẩm, bánh xe bị xì hơi thôi chứ -dâu có gì, vậy mà nó bắt anh dắt ra ngoai vá xe. Còn bắt phải sửa gấp nửa, không có xe một ngày chết hay sao -dó

Giang Anh không muốn -dề tài bánh xe tiếp tục nên chào vội

- Thôi em vào nhà, -dói bụng rồi

************************

Buổi cơm tối vừa xong thì Anh Vũ cầm gói thuốc ra sân ngồi, vừa châm -diếu thuốc thì Duy -dẩy cổng sắt bước vào. Thấy Duy, Anh Vũ thẩy gói thuốc về hướng Duy cười rồi nhìn lên trời.

- Ây da, trời hôm nay thế nào cũng mưa to

Duy chụp lấy gói thuốc, lấy một -diếu ngậm vào miệng rồi thẩy gói thuốc xuống cái bàn -dá chổ Anh Vũ ngồi.

- Chú mày nói quá

Duy ngồi xuống lấy hột quẹt mòi thuốc rồi nhìn vào nhà

- -Di -dâu hết rồi

- Bà già ra Nha Trang, giao trách nhiệm giữ trẻ

- Tao có một -dứa cũng may ngoan ngoan mà còn mệt mõi, còn hai bé nhà mày, tao thua

Vừa nói dứt câu thì trong nhà Anh Thư và Giang Anh bước ra. Anh Thư chạy lại choang tay gát lên vai Anh Vũ

- Anh Duy nói xấu ai -dó

Duy nhã khói thuốc lên trời 

- -Dang nói sao lâu quá không thấy bồ bé Thư ghé chơi, hay là hung dữ quá người ta sợ chay dài rồi

- -Dá nó lâu rồi anh Duy còn hông mau giới thiệu người khác

- Bạn anh cũng là bạn Vũ, nó cấm không cho -dứa nào -dến gần em hết, sao anh dám giới thiệu

Giang Anh ngồi xuống băng ghế -dá

- Chứ hông phải anh Duy lo bận túc trực ở Marie Curie hở

Duy dập -diếu thuốc búng ra xa

- Ây cha, bé Út nhại tin ghê ta, theo dõi anh hả

- Xí, chuyện gì mà qua -dược em. Có cần em cho số phone với -dịa chỉ không?

- Thôi, chỉ cần bé Út không phá -dám thì anh tạ chầu kem 

Nói tới -dây thì Trúc Quyên -dẩy cổng bước vào

- Ai -dãi ăn kem dạ

Câu nói Quyên vừa dứt thì -dột nhiên một cái chớp. Tất cả -dèn trong nhà ngoai xóm -dều cúp hết. Con hẻm tối thui. Anh Vũ bật hột quẹt, tia sáng nhỏ nhoi lập lòe trong bóng tối. Anh Vũ -dứng lên không quên nhìn Duy

- Thấy chưa, mày qua là biết ngay trời không mưa cũng bão

Anh Vũ cầm hột quẹt vào nhà châm -dèn cầy rồi cầm ra bàn. Giang Anh -dứng bật dậy

- Nhà cúp -diện không làm -dược gì hết thôi Út -di chơi

Anh Thư cản lại

- Thôi, -di -dâu, Mẹ dặn tối là ở nhà mà

Duy -dề nghị

- Thôi -dể anh xung phong hộ tống mấy bé -di ăn kem chịu không?

Giang Anh vốn là chân -di chỉ cần -dược -di là tán thành ngay

- Hoan hô, em -di thay -dồ

Một chốc sau mọi người -dã sẳn sàng. Năm người ba xe. Vì muốn tạo cơ hội cho Trúc Quyên và Giang Anh có thêm cơ hội -dể tiếp xúc nhiều hơn nên Anh Thư cố tình không -di xe của Trúc Quyên mà -dòi Duy chở. Anh Vũ chạy xe một mình và còn lại thì Trúc Quyên chỉ -dành chở Giang Anh. Ba chiếc xe song song tà tà chạy về hướng Hồ Con Rùa. Giang Anh lại có dịp ngồi sau xe của Trúc Quyên cũng như -dược ngửi mùi hương quen thuộc ấy. Ba chiếc xe tấp vào quán kem bên -dường chọn cái bàn lý tưởng rồi kêu năm ly kem. Khi anh bồi bưng năm ly kem ra, kem của ai cũng -dúng vị chỉ riêng có mình ly kem của Giang Anh là sai. Giang Anh nhăn nhó nhìn ly kem. Duy nhìn Giang Anh cười

- Bé Út kêu dâu mà, -dể anh kêu họ -dổi

Trúc Quyên -dẩy ly kem dâu của mình qua bên chổ Giang Anh

- Ăn ly của Quyên -di, Quyên ăn dừa cũng -dược

Vũ hỏi

- Bé Quyên ăn -dược không? Không thì anh kêu họ -dổi

- Thôi kệ -dược rồi anh, em cũng thích dừa

Anh Thư nâng ly kem lên

- Vậy thì còn chờ cầu nguyện nửa hở, sực nha

Giang Anh nhìn Trúc Quyên, muốn nói tiếng cám ơn nhưng không sao mở miệng, muốn nói tiếng xin lỗi thì lại càng khó khăn. Giang Anh nghì thầm không biết khi Quyên hiểu ra người xì bánh xe Quyên là Giang Anh thì Trúc Quyên có còn tốt bụng nhường kem cho Giang Anh nửa không. Chầu kem -dược kết thúc bằng năm ly kem và cả chục cuốn bò bía. Ăn xong chưa ai chịu về còn -dòi chạy thêm một vòng Saigon hóng mát. Tuy ba xe -dã cố chạy kè bên nhau nhưng ban -dêm con -dường ngoai Saigon xe -dông tấp nập nên khó tránh khỏi bị thất lạc. Xe Trúc Quyên chay một hồi -dã không thấy bóng dáng hai xe kia -dâu cả. Trúc Quyên quay lại hỏi ý kiến Giang Anh

- Không biết họ -dâu, dì muốn -di -dâu?

- Thôi kệ, thì cứ chạy một vòng, thế nào lát vòng qua bên kia cũng gặp

Trúc Quyên gật -dầu vẫn chạy theo -dường vòng Nguyễn Huệ. Xe -dang ngừng -dèn -dỏ thì -dột nhiên Trúc Quyên quay ra sau nhìn Giang Anh vì hai chữ

- Xin lỗi

Quyên không hiểu nên hỏi

- Dì nói gì

Giang anh gãi gãi -dầu 

- Xin lỗi, lần trước là do tui xì bánh xe Quyên. Nhưng mà là vì tui hiểu lầm chuyện cúp học do Quyên mách chị 

Trúc Quyên không giận chỉ mỉm cười

- Hèn gì

- Quyên không giận hả

- Có gì -dâu, dì cũng nói là hiểu lầm mà

-Dèn -dã xanh, Quyên gồ ga cho xe lăn bánh. Im lặng một lát, Trúc Quyên hỏi

- Quyên hỏi dì một câu -dược không?

Giang Anh lưỡng lự nhưng cũng gật -dầu

- Hỏi -di

- Sao dì ghét Quyên dữ vậy? Quyên có chổ nào -dụng chạm hả

Giang Anh im một lát rồi trả lời

- Không phải Quyên không làm gì cả, chỉ tại Quyên giống một người........

- Vậy là Quyên oan quá rồi, khi không -di giống người không nên giống

Cả hai cùng cười. Xe -dang chạy thì hai chiếc xe song song chạy tới. Anh Thư nhìn qua, thấy hai người -dang cười, -doan biết tình hình -dã bớt căn thẳng và cuộc -di chơi này coi như cũng có thành tích. Thư nhìn cả hai cười

- Trốn -dâu nảy giờ

Trúc Quyên cười trả lời

- Chạy vòng vòng kiếm nảy giờ chứ ở -dó mà trốn

Vòm trời -dã bắt -dầu lấm tấm những hạt mưa. Anh Vũ nhìn qua bên Duy

- Thấy chưa, mày mà -dãi ăn thì không mưa mới lạ

Cả bọn cùng cười hướng thẳng về nhà.

Bây giờ bạn có thể xem được nội dung ẩnSau những hiểu lầm -dược giãi tỏa thì tản băng nơi Giang Anh cũng -dược tan dần. Có sự thay -dổi rõ rệt giữa tình cảm của hai cô hàng xóm. Tuy không gọi là thân nhau khắn khít nhưng cũng có những cuộc trò chuyện, tán dốc vui vẻ không còn căn thẳng như những ngày -dầu nửa. Trúc Quyên vừa ép quyển tiểu thuyết lại thì trời cũng bắt -dầu -dổ mưa. Quyên chạy vội qua nhà Anh Thư. Không thấy ai trong nhà Quyên -di thẳng lên lầu vào phòng Anh Thư. Anh Thư -dang nằm chèo queo trên giường. Quyên bước tới vỗ vào mông Anh Thư

- Chết chưa, nằm dật dờ vậy?

- Sắp rồi, mày -dể dành tiền phúng -diếu là vừa

Anh Thư ngồi nhỏm dậy dựa lưng vào tường

- Qua -dây chi -dây?

- Tính rủ mày -di nhà sách, mà trời mưa

- Phí tiền, tối ngày tiểu thuyết

Trúc Quyên -dứng bên bàn sách và dừng lại ngay quyển sách -dược nhét sau cùng trên kệ có tựa -dề là "Yêu Thầm". Trúc Quyên rút quyển sách ra hỏi

- Của ai vậy?

Anh Thư nhìn quyển sách rồi nhìn Trúc Quyên

- Có khi nào mày thấy tao cầm -dến mấy quyển này không?

- Của Út hả

- Ờ không biết mượn của ai rồi nhét -dó -dó

- -Dọc -dược không?

- -Dể cả tuần rồi -dâu thấy Út -dụng tới, mày -dọc lẹ mà, -dem về -dọc -di

- -Dược không -dó?

- Tao bảo kê mà, lấy -di

Trúc Quyên cầm quyển tiểu thuyết chạy về nhà, vào phòng, leo lên giường mở ra -dọc ngay. Cái tựa nghe -dã hấp dẫn, truyện càng -dọc càng hay khiến Quyến không thể nào ngừng -dược. -Dọc -dến nửa cuốn thì Trúc Quyên khựng lại vì phát hiện có một mảnh giấy trắng. Trên giấy có những giòng chữ như sau:

" Ngày.....tháng.....

Biết người ta thích -dọc tiểu thuyết, mình cũng mua về -dọc, nhưng mỗi một trang giấy, mình chỉ nhìn thấy -dược giáng người mà thôi.

Lật qua trang kế tiếp lại có thêm một tờ giấy nhỏ

" Ngày....tháng.....

Hôm nay lại thấy nhớ người ta nửa rồi. Không hiểu nổi mình nửa, chắc là -dã bị trúng -dộc nặng. 

Một trang kế tiếp

"Ngày....tháng.....

Mấy bửa rồi tan học không thấy người về chung chắc là bận -di chơi với người yêu. Tự dưng thấy buồn..... nổi buồn vô cớ.

" Ngày....tháng....

Có nên nói cho người ta biết không? Biết rồi người ta sẽ ra sao? Nghĩ gì?

Lật qua trang kế tiếp lần này là một bài thơ của Phạm -Dức

-Dơn Phương

Tôi tìm em, em tìm ai

-Dể -dôi khi tiếng thở dài hòa chung

Gần nhau mà chẳng yêu cùng

-Dơn phương tôi cứ thủy chung một mình

Trái tim tôi vẫn -dể dành

Cho em người vốn vô tình với tôi

Còn em lại -dến với người

Tôi không ghen, chỉ buồn thôi, thật buồn 

Cái bông hoa nở giữa vườn

Hương thơm nhiều lúc lại thường xa bay

Thôi thì em -dó tôi -dây

Không yêu nhau -dược, dẫu -dầy thương yêu

Mong em yêu và -dược yêu

-Dừng như tôi chỉ một chiều tương tư

Trúc Quyên ép vội quyển sách lại, chạy qua nhà Anh Thư. May quá Giang Anh vẫn chưa về. Trúc Quyên chạy lên lầu, Anh Thư -dã ngủ, Quyên nhè nhẹ nhét quyển sách lại chổ củ. -Dể lại ngay ngắn vừa quay lưng qua thì Trúc Quyên thóp người -dứng tim, Giang Anh -dang -dứng ngay cửa phòng nhìn Quyên. Giang Anh liếc qua kệ sách rồi nhìn Trúc Quyên. Trúc Quyên bối rối, cười gượng

- Qua kiếm Thư, nó ngủ rồi thôi Quyên về

Nói xong Trúc Quyên bước vội vã ra khỏi phòng tránh cái nhìn -dầy nghi ngờ của Giang Anh. Những ngày kế -dó Trúc Quyên cố tình tránh né Giang Anh không -dể -dụng mặt. Trúc Quyên không có gì -dể chắc người -dề cập tới trong sách là mình nhưng cũng không sao tránh khỏi những thắc mắc suy nghĩ. Có những -diểm tương -dồng. Quyên cố xua tan những ý nghĩ ấy, cứ coi như mình chưa từng -dọc qua. Một tuần rồi một tuần trôi qua, sự im lặng khiến người ta ngộp ngạc. Trúc Quyên như thường lệ ra võng nằm -dọc sách. Vừa ngồi xuống võng thì Quyên phát hiện có vật gì. Quyên nhích lên, thì ra là cuốn "Yêu Thầm". Trúc Quyên -dỏ mặt nhìn qua bên sân nhà Giang Anh. Trúc Quyên lật ra -dến trang mình -dang -dọc dở thì lại thấy một tờ giấy trắng viết

"Nếu -dã lỡ -dọc rồi thì sao không -dọc hết? Chẳng lẽ Q không muốn biết kết cuộc à?"

Trúc Quyên ghép quyển sách lại nhìn xung quanh. Cảm giác như có một ai đang theo dõi mình. Quyên đứng lên bước vào nhà. Vào đến phòng Quyên thả người xuống giường, uể oai lăn một vòng. Quyên nhìn quyển sách trên tay rồi nhìn lên kệ sách. Ở góc kệ cũng có một quyển sách "Yêu Thầm". Con mọt sách như Quyên đã phải chạy lùng hết ba bốn nhà sách mới tìm mua được và Quyên đã đọc hết biết kết cuộc từ lâu. Quyên suy nghĩ một lúc, đứng lên nhét quyển "Yêu Thầm" trên tay để cạnh quyển "Yêu Thầm" đang nằm trên kệ. Kết quả của câu truyện thì Quyên đã đọc biết nhưng còn những gì đang diễn biến Quyên không muốn suy nghĩ và cũng chẳng dám suy nghĩ đến. 

Anh Thư và Giang Anh vừa dắt xe ra khỏi cổng thì gặp một anh chàng thanh niên cao ráo đẹp trai tấp xe ngừng ngay đầu xe Thư. Anh chàng nhe răng ra nhìn Thư cười. 

- Chào người đẹp

Giang Anh quan sát anh chàng. Thư cười chào lại

- Chào trai đẹp, qua rủ gái đẹp đi chơi hả?

- Đi lòng vòng mà, đi riết cũng chán, chẳng biết đi đâu

- Đi đâu cũng được miễn có gái đẹp ngồi sau xe cho chở là được rồi

Cả hai cùng cười. Trúc Quyên trong nhà bước ra

- Nói gì mà hai người cười giang quá vậy

Nhìn qua bạn vẫn với nụ cười Thư nói

- Dũng kêu nó chán mày rồi

Quyên lí lắc quay qua nhìn Dũng

- Phải không?

Dũng cười kêu oan

- Oan quá, Thư này nói bậy nha

Không muốn cản trở Thư nói

- Thôi không làm phiền anh chị hẹn hò

Trúc Quyên cười leo lên yên xe của Dũng. Hai chiếc xe song song chay ra khỏi con hẻm rồi tẻ dạt mỗi người mỗi hướng. 

Dũng chở Trúc Quyên đi ăn, chạy lòng vòng một lát Dũng đề nghị.

- Hay qua Thanh Đa hóng mát em hả?

Trúc Quyên không ý kiến, đi đâu cũng -dược, miễn có Dũng là Quyên vui rồi vì dù gì cũng hơn cả tuần hai người không gặp do Dũng bận công tác xa. Xe chạy thẳng ra đai lộ Điện Biên Phủ hướng về Thanh Đa. Những quán cafe vườn nằm bên hai ven đường mờ mờ ảo ảo nếu không muốn gọi là tối mịt. Những tiếng gọi mời của vài anh thanh niên đứng trước cửa quán

- Vào đây đi anh chị

- Ghé đây đi anh chị

Dũng ngừng lại ở một căn nhà có bảng hiệu phòng trọ treo trên cao. Trúc Quyên kéo nhẹ áo Dũng.

- Dừng đây làm gì, người ta nhìn kỳ lắm, chạy đi anh

Dũng không đi quay lại nhìn Quyên

- Mấy ngày qua không gặp em, anh nhớ em quá, mình vào trong nha?

Trúc Quyên tỏ vẻ khó chịu, vì đây đã không phải là lần đầu tiên Dũng đòi hỏi điều đó.

- Không phải vấn đề này mình đã nói rõ rồi sao? Có gì anh cho xe chạy đi rồi nói sau. Đứng đây khó coi quá.

Dũng bực dộc gồ ga quay đầu xe hướng ngược về Saigon. Dũng phóng xe như bay mặc cho Trúc Quyên nài nỉ Dũng giảm tốc độ. Suốt đoan đường về tới nhà Quyên không ai nói một lời. Dũng dừng xe trước nhà, Quyên bước xuống đưa tay tắc máy xe nhìn Dũng. 

- Em xin lỗi

Dũng móc trong túi ra gói thuốc lá, châm một điếu. Hít một hơi dài nhìn Quyên

- Em không yêu anh đúng không?

- Sao anh lại nghĩ vậy? Em không cho, không có nghĩa là em không yêu anh

- Nếu yêu anh thì sao em còn lo ngại những chuyện đó

- Còn anh, anh không yêu em đúng không? Nếu yêu em thì sao anh lại trách nhất chuyện đó?

- Đó không phải là trách nhất, đó là những ham muốn bình thường giữa hai người yêu nhau. Khi họ yêu nhau thì họ cần có thêm một bước tiến nào đó

- Và anh nghĩ rằng cái bước tiến đó cần thiết và nhất định hay sao?

- Anh không cãi với em. Nếu em cảm thấy giữa chúng ta không còn bước tiến nào để tới thì giữa chúng ta có hay không cũng vậy mà thôi. 

Nói xong Dũng quăn điếu thuốc xuống đất và nổ máy xe. Câu nói của Dũng đã đâm thẳng vào tim Quyên. Trúc Quyên ứa lệ, lùi về một bước nhường đường cho Dũng. Xe Dũng chạy ra thì cũng nhầm lúc xe của Giang Anh và Anh Thư chạy vào. Dũng không ngó chỉ chạy một mạch ra khỏi con hẻm. Trúc Quyên đang tính quay vào thì Anh Thư dừng xe trước cổng nhà gọi lại

- Quyên

Quyên dừng lại quay qua và không quên lau vội những hàng nước mắt. Anh Thư tắt máy xe kéo tay Quyên lại.

- Gì đó? Gây gỗ hả?

Quyên gượng cười lắc đầu. Giang Anh không nói gì, ánh mắt không rời Trúc Quyên. Quyên liếc nhìn qua bắt gặp. Hơi ngượng và cũng không muốn mọi người nhìn thấy mình như vầy, Quyên cươi nhẹ

- Đâu có, thôi Quyên vào trước

Anh Thư lo lắng nhìn theo bạn rồi quay qua Giang Anh

- Út dắt xe dô nha, để Thư coi nó có sao không?

Giang Anh đồng ý ngay bởi chính cô nàng cũng đang cùng một tâm trạng. Lo lắng.

Anh Thư vào phòng Trúc Quyên, thấy Quyên đang nằm khóc trên giường. Thư tiến tới ngồi bên cạnh.

- Vậy mà nói không có gì, nó ăn hiếp mày hả?

Trúc Quyên lắc đầu, ngồi dậy, ôm cái gối vào lòng.

- Tới lui cũng chuyện đó

Thư ngồi theo chiều với Trúc Quyên dựa lưng vào thành giường

- Đòi hỏi nửa?

Quyên gật -dầu 

- Dũng nói muốn có một bước tiến giữa hai đứa, không muốn dậm chân tại chổ

- Thằng này "đòi hỏi" có nghệ thuật ghê chưa, cũng một ý "muốn" mà nó nói văn chương quá chừng. Sao mày không cho nó luôn cho rồi.

Quyên đẩy vai Anh Thư

- Giờ này mà còn giởn

Ngồi im một lúc, Quyên tiếp

- Dũng hỏi bộ tao không yêu ảnh hay sao mà không chịu

- Vậy mày nghĩ sao?

Trúc Quyên xoa nhẹ trên gối

- Tao không biết, chỉ cảm thấy không cần thiết và cũng chưa phải lúc

- Câu này Dũng hỏi rồi, giờ tới phiên tao hỏi. Bộ mày không yêu nó hả? Tao biết tính mày, lãng mạng hơn cả tiểu thuyết, khi yêu là sẽ bất chấp. Nhưng mà với Dũng mày không.

Câu nói Anh Thư trúng tim trúng gan của Quyên, Quyên quay qua nhìn Thư cười

- Làm như hiểu tao dữ

Anh Thư cười choang tay qua ôm Quyên 

- Không hiểu gì, nhưng mà chung đường chung lối bấy lâu cũng sơ sơ để đủ làm bạn mày tới già. 

Quyên ngã đầu vào bạn

- Tao cũng không rõ nửa, hai năm qua thương thì có thương vui thì có vui nhưng mà sao giữa tao và Dũng cứ như có cái gì cản trở. Với Dũng tao chưa có cái cảm giác bất chấp. Lúc nảy trước khi Dũng về còn nói một câu là hai đứa tiếp tục cũng chẳng có ý nghĩa gì.

- Nó đòi chia tay?

- Không nói hai chữ đó nhưng chắc vậy

- Tuồng này tao còn quen mày lại lạ gì, ngày mai lại chạy qua xin tội cho coi, yên tâm đi. Vấn đề là mày phải tự hỏi lại lòng mình rằng mày có yêu Dũng không?

Trúc Quyên ngồi thẳng dậy nhìn Thư

- Mày thấy tao có chổ nào không yên tâm?

Anh Thư cười đứng lên

- Làm phách, thôi tao về, ngủ sớm đi

Anh Thư về rồi Quyên ngồi dậy thay đồ, vệ sinh. Trở về giường nằm lăn qua lăn lại Quyên không sao dỗ giấc đươc cứ nghĩ đến câu nói của Anh Thư và tự hỏi "mình có yêu Dũng không?" Không tìm ra được câu trả lời trong lòng bối rối. Quyên mở cửa phòng bật đèn leo lên lầu thượng, nơi hẹn hò của Duy và Anh Vũ mỗi tối tán dốc vì sân thượng hai bên sát vách. Trúc Quyên vừa lên tới thì đã thấy sân bên kia Giang Anh đang đứng ngước mặt lên nhìn trời chỉ chỉ. Thấy Giang Anh, Quyên giựt mình tính de xuống nhưng không kịp rồi Giang Anh đã quay qua bắt gặp Trúc Quyên. Quyên đi thì bất lịch sư quá nên đành đứng khựng lại. Quyên nhìn Giang Anh cười.

- Dì Út chưa ngủ hả

Giang Anh lắc đầu

- Kêu Út được rồi, bỏ chữ dì đi, kêu riết chắc tôi cũng tổn thọ quá

Quyên cười

- Tại thấy Thư kêu vậy nên Quyên cũng kêu thế

- Thư bình thường cũng kêu Út thôi, trừ khi có chị ba ở đó

- Sao Út lên đây đứng một mình?

- Ngủ không được, lên đứng đếm sao. 

- Đếm được bao nhiêu rồi?

- Không rõ, chỉ biết đếm hoai vẫn thấy thiếu

Trúc Quyên hiếu kì hỏi 

- Thiếu?

- Ừ thiếu?

Quyên nhìn lên bầu trời, những ngôi sao đang lấp lánh

- Vậy bao nhiêu mới là đủ số, thiếu mấy ngôi?

- Thiếu một ngôi

Nụ cười trên môi Quyên chợt tắt. Quyên bắt đầu không hiểu những câu nói vu vơ này. Yên lặng một lúc Quyên quay qua

- Thôi Quyên xuống trước, trả không gian cho Út

Giang Anh không nói gì, chỉ khi Trúc Quyên quay lưng đi thì Giang Anh mới lên tiếng nói bâng quơ

- Ngủ ngon

Nói xong Giang Anh tiếp tục nhìn lên bầu trời. Quyên quay lại nhìn Giang Anh, nét mặt ấy lạnh còn hơn cả màn đêm. Trúc Quyên trở về phòng. Cơn buồn ngủ vẫn còn xa, Quyên dọc theo kệ sách và ngừng lại ngay hai quyển "Yêu Thầm" đang nằm cạnh bên. Quyên đưa tay tính rút cuốn của Giang Anh ra nhưng rồi lại nhét vào. Đầu óc của Quyên bây giờ đang rối rấm về chuyện của Dũng. Quyên không còn tâm trí nào để moi ra thêm một nan giải khác trong lúc này. Quyên đứng nép vào cửa sổ, nhìn những vì sao rơi.

Một ngày chủ nhật đẹp trời. Trúc Quyên mở toang cánh cửa thì đã thấy Dũng đang đứng trước cổng rào. Quyên bước ra mở cổng rào cho Dũng dắt xe vào. Như lời Anh Thư nói, bản tình ca củ rít Dũng vẫn thường hay hát. Quyên mắng yêu

- Tới rồi sao không nhấn chuông mà đứng ngoai đó?

- Sợ em còn giận

Dũng dựng xe rồi theo Quyên về phòng. Quyên ngồi xuống giường, Dũng cũng ngồi theo ôm lấy Quyên. 

- Còn giận anh hả

- Ai thèm giận

- Ờ đừng giận anh tội nghiệp

Quyên đang định nói gì nhưng Dũng đã đưa ngón tay lên chận lại

- Đêm hôm qua anh thức trắng, anh mới biết cái gì là nhớ một người

Dũng kề môi mình đặt vào môi Quyên. Bao giờ cũng vậy, sau những giận hờn là những môi hôn nồng nàn. Dũng hôn tham lam rồi đè nhẹ Quyên ngã xuống giường. Trúc Quyên gượng lại 

- Anh....

Quyên muốn đẩy Dũng ra nhưng không đủ sức. Dũng tham lam hôn lên cổ Quyên.

- Anh biết em ngại chuyện ra ngoai mướn phòng, nhưng ở đây chỉ có hai đứa mình

Hôm nay là chủ nhật gia đình Anh Thư quyết định tập làm món bánh nướng Thai Lan do Trúc Quyên chỉ dẫn hôm trước. Anh Thư tay đang vò một thao bột thì bà Minh Anh hỏi.

- Ủa Thư ơi, mẹ quên hôm bửa Quyên nó nói mấy muỗng vani mấy muỗng dầu quên rồi?

Thư tay dính đầy bột nhìn mẹ

- Trời, tưởng hôm bửa mẹ học hết rồi, con đâu có nhớ

Bà Minh Anh cười 

- Thôi để chạy qua hỏi

Anh Thư nhướng mắt hướng về phía Giang Anh, người rảnh rang nhất nhà

- Tay con bận rồi, nhờ dì Út đi kêu

Bà Minh Anh nhìn Giang Anh cười

- Đúng rồi, bé Út chạy qua kêu bé Quyên dùm chị đi

Chị ba kêu đích tên rồi, muốn không đi cũng không được. Giang Anh quay qua nhìn Anh Thư liếc một cái thật sắt. Anh Thư khoai chí cười tủm tỉm. Giang Anh không nói gì nhưng khi đi ngang qua thau bột Anh Thư đang vò Giang Anh bốc một nấm bột khô chét vào mặt Anh Thư rồi chạy đi mất. Giang Anh chạy qua nhà Trúc Quyên tiến thẳng lên lầu. Tới trước cửa phòng Giang Anh đã nghe được tiếng dằn co của Trúc Quyên

- Buông em ra

Lúc này Dũng đã không còn tự chủ được. Dũng mạnh tay gần như cưỡng ép. Dũng chưa kịp bức đứt những khuy áo thì Giang Anh đã đẩy cửa vào. Dũng quay qua nhìn thấy Giang Anh, Dũng ngượng ngùng thả lỏng tay Quyên. Lúc này Quyên mới có đủ sức đẩy Dũng ra. Dũng đứng thẳng dậy sửa lại áo rồi nhìn Trúc Quyên

- Anh kiếm em sau

Nói xong Dũng ra khỏi phòng khép cửa lại. Trúc Quyên vừa sợ hãi vừa xấu hổ bật khóc. Giang Anh cũng chợt hiểu. Giang Anh tiến đến ngồi xuống cạnh Trúc Quyên. Quyên khóc ngất và ôm chầm lấy Giang Anh. Giang Anh để mặc cho Trúc Quyên khóc nức trên vai mình. Không một lời nói, Giang Anh chỉ biết ngồi bất động đó âm thầm chia sẽ. Một lúc thật lâu Trúc Quyên lau nước mắt ngước lên nhìn Giang Anh.

- Út đừng nói chuyện này cho Thư nghe nha, nó biết là lớn chuyện lắm

- Sao không cho Thư biết? Không lẽ để yên cho người ta ăn hiếp Quyên

- Nói tóm lại, coi như Quyên xin Út

Giang Anh nhìn Trúc Quyên. Nhìn thẳng vào đôi mắt ấy Giang Anh cảm thấy sâu thẳm, huyền bí. 

- Cũng được, nhưng mà tui có điều kiện

- Điều kiện gì?

Vừa nói dứt câu thì Giang Anh đã chòm tới hôn lên má Trúc Quyên rồi quay đi ra khỏi phòng. Quyên ngớ người ngồi ngẩn ngơ ngơ ngẩn.

Hôm nay cả bọn Giang Anh lại cúp tiết. Địa điểm nương náo vẫn là những quán cafe kín đáo nằm trong những con hẻm thật sâu. Vừa uống nước vừa chơi đánh bài nhưng Giang Anh lại bị những mẫu chuyện của mấy gã thanh niên ngồi sau lưng làm phân tâm. 

Một người nói

- Sao rồi, vẫn dậm chân tại chổ hả bạn? 

Một tên khác

- Ráng chạy theo cho kịp bạn bè, theo kịp trào lưu đi

Một tên kia

- Sao mày biết chưa? Tao nói chưa hồi nào

- Vậy là cơm chín chưa?

- Hỏi dư thừa, Dũng muốn là trời muốn. Con bé Quyên đang chết dở sống dở, tao nói gì mà nó không nghe. Năn nỉ nửa là khác. 

Cả bọn cười nham nhở. Nghe tới đây khiến Giang Anh càng tò mò hơn muốn quay qua nhìn mặt tên Dũng này ngay nhưng không muốn lộ liểu quá nên Giang Anh kéo con Trang ngồi kế bên đứng lên.

- Đi toilet

Không đến hai phút sau Giang Anh kéo Trang trở về bàn ngồi. Đúng thật là Dũng rồi. Dũng của Quyên. Giang Anh nghĩ thầm. Cái thằng mất dạy, ăn nói nham nhở không hiểu sao Quyên lại đi quen với thứ dân này. Đang ngồi suy nghĩ thì có vài cô bé cũng trạc tuổi Giang Anh tiến lại bàn của Dũng. Tiếp theo là những lời tán tỉnh những lời đường mật của mấy anh dành cho mấy bé. Đang hồi hộp lắng nghe thì phía sau, Dũng và một cô bé đứng lên ra về trước. Giang Anh nhìn theo, phản ứng tư nhiên Giang Anh cũng kéo tay Trang bỏ bàn chạy theo sau. Trang chở Giang Anh chạy xe theo sau Dũng. Càng nhìn càng chướng mắt. Giang Anh nói với Trang

-Con nhỏ ôm eo ếch không nói gì, còn lần tay vào trong ôm mới ghê. Thằng này không có gì mới lạ. 

Trang bật cười

- Nhưng mà chuyện gì mới được chứ, thằng này là ai?

Giang Anh lúc này như chợt tỉnh nghĩ thầm. Hình như đâu mắc mớ tới mình.

- Tao đâu quen

- Mày mới lạ, không quen vậy nảy giờ kêu tao chạy theo nó làm gì

Giang Anh cười hì hì

- Tại thấy nó ngộ

Cả hai cùng cười. Trang tức Giang Anh quá chừng 

- Ngày mai vào lớp cả đám không làm thịt tao với mày mới ngộ nè

Đang nói chuyện thì hai đứa bị kẹt đèn đỏ trong khi xe của Dũng đã vượt qua và mất hút. Trang quay qua nhìn Giang Anh

- Giờ sao đây?

- Sao nửa mà sao, chở tao về chứ sao.

Về đến nhà Giang Anh lập tức chạy vào phòng kiếm Anh Thư. Thư đang ngồi làm bài ngước lên thấy Giang Anh, Thư hỏi

- Sao hôm nay đi học về sớm vậy? Cúp tiết nửa phải hôn?

Giang Anh không trả lời, đứng tựa vào bàn một lúc mới nói.

- Thư nè, biết lúc nảy Út gặp ai không?

- Ai?

- Dũng, bồ của Quyên

- Rồi sao?

- Đi với con bé nào, ôm nhau tình lắm

Anh Thư bỏ viết xuống bàn quay qua nhìn Giang Anh

- Thiệt hả, nó thấy Út không?

- Không có, nhưng Út theo dõi nó

Anh Thư châu mày suy nghĩ. Rồi đột nhiên nhìn Giang Anh

- Sao tự nhiên Út hứng thú chuyện Quyên vậy? Còn bày đặt đi theo người ta nửa

Giang Anh lờ đi

- Thì Út tốt bụng báo cho nghe vậy đó, chứ Út thèm gì quan tâm chuyện thiên hạ. Thôi tui đi ăn cơm cho no bụng mình.

Nói rồi Giang Anh bỏ đi xuống lầu. Đứng dưới bếp nấp na nấp nỏm rốt cuộc Giang Anh cũng chờ được Anh Thư xuống lầu đi qua nhà Trúc Quyên. Anh Thư qua nhà kể hết mọi chuyện lại cho Trúc Quyên nghe. Thấy Quyên không có phản ứng Anh Thư hỏi.

- Cho chút phản ứng đi, hay mày không tin?

- Mày đích mắt nhìn thấy hả

- Không, Út mới nói cho tao biết thôi

- Tao không phải không tin mày, nhưng..........

Trúc Quyên muốn nói Quyên không tin Giang Anh nhưng sợ Thư lại hỏi lung tung nên Quyên im. Một lúc Quyên mới nói

- Tao nghĩ tao nên có lòng tin với Dũng

Cũng không phải do đích mắt Thư thấy nên Thư cũng không muốn nói nhiều.

- Ừ, tùy mày, tao cũng chẳng biết thực hư nên cũng không tiện nói nhiều. Thôi, có gì mày hỏi Dũng. Nó mà ăn hiếp mày là cho tao biết liền nghe chưa 

Trúc Quyên cười nhìn Anh Thư

- Dạ biết rồi, nói cho mày biết đặng mày còn ăn tươi nuốt sống người ta

- Bây giờ tao về nhà đâm sẳn chén muối ớt nửa, ăn sống lạt lắm

Anh Thư bỏ ra về. Trúc Quyên suy nghĩ một lúc, cảm thấy tức bước lại kệ sách rút hai quyển "Yêu Thầm" ném xuống đất rồi đá vào gầm giường. Tối hôm đó như mọi ngày Giang Anh vẫn thường hay lên lầu thượng ngồi. Khi nhìn xuống dưới, Giang Anh không tin vào cặp mắt của mình. Dũng đưa Trúc Quyên về tới trước cửa nhà. Hai người vui vẻ nói cười, âu yếm, không có gì như là rạng nức cả. Trúc Quyên chào Dũng định bước vào nhưng cảm giác có ai đang nhìn mình, Quyên ngước lên lầu thượng. Thấy Quyên ngước nhìn lên, Giang Anh thụt lùi hai bước né đi. Quyên vào nhà đi thẳng lên lầu thượng. Lên tới nơi Quyên đối mặt với Giang Anh.

- Quyên mong rằng từ nay Út đừng xen vào chuyện của Quyên cũng như đi nói xấu về Dũng trước mặt Thư.

Giang Anh lạnh lùng

- Không biết Quyên nói gì

- Vậy thì nói chuyện Út biết. Quyên không biết Út là người như thế nào, tình cảm cuộc sống ra sao. Cũng như.....

Quyên hơi khựng rồi tiếp

-...... cái hôn hôm ấy mang ý nghĩa gì. Quyên không biết và cũng không có hứng thú muốn biết thứ tình cảm đó là sao? Quyên chỉ mong rằng Út đừng đem nó đặt lên trên người của Quyên. Quyên không bao giờ chấp nhận thứ tình cảm đó cũng như chấp nhận Út. 

Giang Anh tự ái nên nghênh mặt

- Chỉ một trò chơi nhỏ mà Quyên suy diễn ra được nhiều đấy

Nghe câu này cơn giận của Trúc Quyên càng phẩn nộ hơn

- Mong rằng từ nay Út đừng chơi bất cứ trò gì trên người của Quyên nửa. Quyên không chơi những trò trẻ con, thơ dại như thế

- Không phải Quyên đang thơ dại để bị người khác chơi đó sao 

- Chuyện của Dũng chỉ là một hiểu lầm, người Út thấy là em gái của Dũng. Dũng đã có giải thích với Quyên rồi. Và Quyên nghĩ Quyên cũng không cần giải thích cho Út biết. Quyên chỉ muốn nói cho Út biết là cho dù Út có làm gì đi chăng nửa thì giữa chúng ta cũng không thể nào có một sự bắt đầu nào cả. 

- Quyên cho rằng tui cố tình dèm pha nên mới nói cho Thư nghe

Trúc Quyên im lặng cũng như đồng nghĩa câu nói đó là đúng. 

- Quyên không có lý do gì để không tin Dũng mà đi tin lời người khác

- Quyên đúng là người ngu nhất trên đời này

Nói xong Giang Anh bỏ đi một nước cũng như Trúc Quyên quay người bỏ đi. Trở về với khoang lạnh như những ngày đầu, bây giờ còn lạnh hơn thế nửa. Đừng nói một tiếng chào cho dù ra vào đụng mặt cũng không thèm ngó một mắt. Hôm nay trong lòng Trúc Quyên không yên khó tả. Hết ra lại vào, đầu óc nặng trĩu. Quyên nhấc điện thoai gọi qua nhà Anh Thư thay vì bước qua một bước chỉ vì Giang Anh có ở nhà. Giang Anh đang chờ điện thoai nên nhấc máy

- A lô

Biết không phải tiếng của Thư nên Quyên gát máy xuống. Năm phút sau Quyên gọi qua tiếp. Lần này may quá người trả lời máy là Anh Thư

- Thư hả

- Ừ, nảy giờ đứa nào phá máy nhà tao hoai, gọi rồi không trả lời, tính nhấc máy chửi rồi đó chứ. Mày lên tiếng chậm một chút là tao xuất chiêu rồi

Nói xong Thư cười hỏi

- Gì đây? Sao không qua đây, bày đặt gọi điện thoai

- Xách xe chạy một vòng không? Hôm nay trong lòng cảm thấy buồn bực không yên.

- Kép mày đâu

- Dũng nói hôm nay đi Thủ Đức có công chuyện

- Không có bồ mới kiếm bạn phải hôn

- Thôi mà, đi với tao đi

- Ừ, tao thay đồ xong bốp kèng là chạy ra nha

Anh Thư chở Trúc Quyên chạy lòng vòng thành phố. Đến một ngã tư tự dưng xe đông nghẹt, kẹt cứng. Có một đám đông ở ngay gốc đường, chắc là đụng xe. Người qua người lại tò mò nên đổ mọi cặp mắt về hướng đó khiến giao thông bị tắc nghẻn. Thư và Quyên cũng không ngoai lệ. Đang lớ ngớ coi chuyện gì xảy ra trong đám đông thì đột nhiên Thư phát hiện ra một chiếc xe quen thuộc. Dũng, Dũng đang chở một cô gái rất xinh. Dũng lách qua đám đông và tiếp tục chạy trên con đường thẳng. Thư kêu vôi Quyên

- Dũng kìa, nó chở cô nào

Quyên cũng đã thấy Dũng. Xe của Thư phóng nhanh theo đuổi cho kịp Dũng. Phía trước hai người âu yếm nói cười với nhau. Xe Dũng quẹo vào một con hẻm ngừng lại ngay trước một căn nhà có bản treo phòng trọ. Hai người xuống xe, làm thủ tục rồi dắt nhau lên phòng. Xe của Thư cũng đã đậu bên hông nhà trọ. Thư quay qua hỏi Quyên

- Bây giờ mày muốn sao?

Nét mặt Quyên đầy vẻ thất vọng

- Thôi đi về

- Về cái gì, bắt dang thì phải bắt quả tang. Nó đã như vậy rồi mày còn tiếc nuối gì nửa. Để tao.

Nói xong Thư khóa xe kéo Quyên vào trong. Chủ nhà là một người đàn ông trung niên cản lại hỏi

- Hai cô kiếm ai

Thư trả lời

- Dạ kiếm bạn, một cặp vừa mới vào lúc nảy

- Chổ này là chổ riêng tư có gì hai cô chờ bên ngoai đi

- Chú cho cháu lên gặp họ đi ạ

- Không được, chổ tôi còn làm ăn, tôi phải giữ quyền lợi cho khách hàng

- Con bé lúc nảy là em của tụi cháu, nó còn nhỏ tuổi lắm mà bị bạn bè dụ dỗ, chú không cho cháu lên kêu nó về thì cháu sẽ đi báo công an vậy

Nghe tới đây ông chủ cũng hơi khớp. Suy nghĩ một lúc, dù gì tiền phòng cũng đã được thanh toan, ông cũng chẳng mất mát gì nên ông đồng ý.

- Lẹ đi nhá, tôi còn làm ăn nửa

Cám ơn lia lịa Anh Thư kéo tay Trúc Quyên đi vào căn phòng đã được chỉ dẫn. Tới cửa phòng Thư đẩy cửa xông vào. Anh chị đang ngồi ôm nhau mùi mẫn giựt mình. Thấy Trúc Quyên Dũng hết hồn đứng thẳng lên. 

- Sao hai người ở đây?

Trúc Quyên mắt đỏ cay

- Vậy thì phải hỏi lại sao anh lại ở đây?

Dũng biết đã không còn cách gở nên nói ngang

- Cô không cho tôi thì tôi phải đi kiếm người khác chứ

- Hai năm cảm tình, lại không bằng nổi khát vọng của anh sao?

- Nhảm nhí, cái kiểu yêu "chay" tôi đã chán rồi. Bây giờ tôi bỏ cô, cút ngay cho tôi hay muốn đứng lại đó học hỏi. Học cho biết với người ta.

Anh Thư không còn nhịn được nửa. Thư bước tới dùng hết sức tát vào mặt Dũng. 

- Đồ tòi, lời như vậy mà ông nói được

Anh Thư tính đưa tay tán thêm một bạc tay nửa nhưng lần này Dũng đã chụp tay Thư kịp. 

- Đủ rồi nha

Trúc Quyên bước tới kéo tay Anh Thư

- Thôi đi Thư

Anh Thư chở Trúc Quyên về. Suốt cả đoan đường không ai nói với ai một lời. Thư cũng không muốn nói gì vì biết một lời nào trong lúc này cũng sẽ làm cho Trúc Quyên bật khóc. Hai đứa dừng trước cửa nhà. Trong nhà Thư, Giang Anh tiễn một người con gái đi ra. Cô gái chào Giang Anh rồi lên xe chay thẳng ra con hẻm. Giang Anh nhìn thấy mắt Trúc Quyên đỏ cay nhưng làm như không quan tâm, ngó lơ rồi đi trở vào nhà. Trúc Quyên biết lần trước mình đã trách lầm Giang Anh nên cũng không dám nhìn mặt Giang Anh. Quyên chào Anh Thư rồi bỏ vào nhà. Anh Thư không để ý tới thái độ giữa hai người họ, chỉ đứng ngớ ngẩn nhìn theo cái dáng người con gái đã khuất. Và như chợt nhớ ra điều gì, Anh Thư vội vã dắt xe chạy vào nhà. Anh Thư chạy ngay lên lầu đóng cửa phòng khóa lại thật thần bí. Kéo Giang Anh lại giường Thư hỏi.

- Người hồi nảy vừa đi ra........

- Rồi sao

- Sao hả, quen quen chứ sao

- Gì mà quen quen, quen là quen không quen là không quen

- Út đừng đánh trống lãng

Giang Anh bật cười

- Cái gì?

Thư cố dùng sức nhớ cho ra, ngón tay Thư chỉ chỉ trước ngực Giang Anh

- Là..........

Giang Anh đánh cái tay Anh Thư qua một bên

- Thì người đó chứ ai

Anh Thư à một tiếng khi câu hỏi đã được giãi đáp. Tối đó Anh Thư kể chuyện đi bắt ghen Dũng cho Giang Anh nghe. Và cũng không quên đặt biết bao nhiêu câu hỏi với Giang Anh về người con gái vừa gặp lại đó.

Không biết từ lúc nào một góc trên sân thượng đã trở thành một nơi đầy bình yên đối với Trúc Quyên. Một mình ngồi dưới ánh đèn vàng mờ mờ nhìn ngắm sao trời, những vì tinh tú lúc ẩn lúc hiện. Tuy Trúc Quyên chưa khẳng định được tình yêu của mình dành cho Dũng cũng như chưa phải là yêu Dũng đến sống đến chết nhưng vết thương nào cũng sẽ làm cho con người ta cảm thấy đau dù rằng vết thương ấy rất nhỏ rất nhỏ đi chăng nửa. Nhìn qua sân thượng bên kia, Quyên lại nhớ đến câu nói của Giang Anh.

- Quyên đúng là người ngu nhất ở trên đời này.

Câu nói ấy đã từng làm Trúc Quyên giận điên người nhưng bây giờ ngồi nghĩ lại thì Quyên cảm thấy nó đúng vô cùng. Những năm đi học bọn con trai theo Quyên vô số nhưng Quyên lại chọn Dũng. Một người không biết gì là tình yêu cả, chỉ có những tư dục của riêng mình. Đang đứng nhìn trời với những dòng suy nghĩ thì tiếng xe máy ngừng lại ở phía dưới trước cổng nhà Anh Thư làm Trúc Quyên chú ý. Cũng là Giang Anh với người con gái ấy. Đứng trên lầu thượng rất nhiều đêm Trúc Quyên thường trông thấy người con gái này đưa Giang Anh về. Hôm nay cũng như mọi lần. Nhưng con hẻm hôm nay lại vắng vẻ hơn, có lẽ đã hơn mười một giờ khuya Quyên đoan thế. Trúc Quyên tính quay người đi trở xuống nhưng Quyên đã bi khựng lại vì hôm nay không giống như mọi ngày. Khi Giang Anh định quay vào nhà thì người con gái ấy đã kéo tay Giang Anh lại. Người con gái đó nói cái gì đó xong Giang Anh lắc đầu, Quyên chỉ có thể đoan là Giang Anh đang từ chối một điều gì đó. Đột nhiên đôi mắt Trúc Quyên sáng lên với những gì đang diễn biến dưới kia. Người con gái ấy đã ôm chầm lấy Giang Anh hôn một cách vội vã. Giang Anh đẩy người con gái ấy ra và nhìn xung quanh. Cũng may không có ai và bất chợt Giang Anh nhìn lên hướng lầu thượng. Trúc Quyên hụp xuống vội nhưng có lẽ đã không còn kịp nửa. Trúc Quyên tắc đèn sân thượng hối hả chạy về phòng. Quyên ngồi bịch xuống giường nhịp tim đập liên hồi cứ như vừa bị ai đuổi giết không bằng. Quyên lấy tay giằn lên ngực thở một cách vội vã và vô tình ánh mắt Quyên đang hướng về kệ sách. Ở đó đã có một lỗ hỏm, thiếu đi hai quyển sách. Trúc Quyên khum xuống gầm giường, nhặt hai cuốn sách ra. Quyên cầm quyển "Yêu Thầm" của Giang Anh lên và nhớ lại những mảnh giấy nhỏ ghép trong ấy. Giang Anh không nói chơi, và đó cũng không phải là một trò đùa như Giang Anh đã nói. Giang Anh quả thật đã yêu thầm một người...... một người hàng xóm và người vai chính ấy lại là một người con gái. Trúc Quyên bắt đầu nhớ lại câu nói của Anh Thư đã từng nói với Quyên khi ngày đầu tiên

Trúc Quyên bắt đầu nhớ lại câu nói của Anh Thư đã từng nói với Quyên khi ngày đầu tiên gặp mặt Giang Anh. "Bạn sẽ đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác." Quả thật là như thế, câu nói đó của Anh Thư không sai tí nào. Những bất ngờ không thể nào có thể đoan trước được. Sau cái đêm hôm đó, mấy ngày liền Trúc Quyên không thấy người con gái ấy trở lại cũng như Quyên không thấy Giang Anh ra khỏi nhà. Trúc Quyên vén giàn thiên lý nhìn qua bên nhà Thư. May quá chỉ có một mình Anh Thư đang ngồi xem tivi trong nhà. Quyên đẩy cửa vào nhà và không quên cầm theo một dĩa trái cây làm cớ. Quyên đưa dĩa trái cây cho Thư và ngồi xuống cạnh bên.

- Hôm nay có Nhịp Cầu Âm Nhạc

Thư đưa tay cầm lấy dĩa trái cây 

- Thì đang chờ nè, chờ xem hôm nay người tình trong mộng của tao hát bản gì, mặc đồ gì, chải tóc kiểu gì.

- Ủa hôm nay có Thanh Thảo hả. À vậy là tao biết nó hát nhạc gì rồi

- Bản gì? Cố Quên Được Đâu? Bản đó cũ xì

- Không, nhạc của Đức Trí là người xưa rồi. Gần đây Thanh Thảo hát nhạc mới, của người mới.

- Ai?

- Mày dạo này chắc ít mua dĩa phải hôn? Không để ý dạo này Thanh Thảo hát toan nhạc của Phương Uyên hay sao? Như bài Cô Đơn Mình Em đó, Phương Uyên viết chứ ai.

- Hông dám đâu, đừng nói xấu người tình trong mộng của tao

- Cái đó thì tao không biết, dạo này nghe đồn ầm thế thôi

- Để mai rảnh tao gọi bé Thảo kiểm chứng ha ha

Cả hai cùng cười. Anh Thư vẫn tiếp tục theo dõi tivi và ăn trái cây. Trúc Quyên ngó quanh nhà, vắng hoe. Quyên vào đề bâng quơ

- Ủa vắng nhà hết à?

Không nhìn bạn Thư trả lời

- Đâu có, Út ở trên lầu á. Dạo này không biết phải đổi mùa không mà mấy hôm liền rồi không thấy đi đâu cả. 

Đang nói thì điện thoai reng. Anh Thư đẩy tay Quyên kêu Quyên trả lời. Quyên bước tới bàn nhấc máy nghe. Đầu dây bên kia là tiếng của một người con gái.

- Dạ xin hỏi có Giang Anh ở nhà không ạ

- Có, chờ chút nha

Quyên quay qua nhìn Anh Thư

- Kiếm Út

Anh Thư vẫn say sưa với dĩa trái cây và chương trình Nhịp Cầu Âm Nhạc

- Kiếm Út thì mày kêu Út đi, kêu tao làm gì

Quyên để ống nghe lên tai tính kêu đầu dây bên kia chờ máy nhưng vô tình Quyên đã nghe được tiếng Giang Anh trả lời trong ấy

- Em không biết, cho em chút thời gian được không?

- Cho em cả hai năm rồi còn gì

Câu chuyện thật hấp dẫn nhưng vì phép lịch sự Trúc Quyên đành nhẹ nhàng gát máy xuống. Trở về chỗ ngồi cạnh Thư, Thư quay qua hỏi

- Ủa sao không kêu Út

- Út trả lời máy rồi

Ngồi không lâu thì Giang Anh từ trên lầu đi xuống. Không biết có Trúc Quyên dưới đây nhưng đã lỡ xuống rồi vì không muốn trước mặt Anh Thư mà tránh mặt Trúc Quyên lộ liểu vậy nên Giang Anh cũng ngồi xuống cùng xem chương trình. Ngồi coi chừng mười lăm phút thì có tiếng bấm chuông. Anh Thư ngồi im kêu Giang Anh

- Mở cửa kìa Út

Giang Anh ngồi im mặt lì lợm

- Hông, Thư mở đi

Giang Anh thấy không sai được nên quay qua khều tay Quyên

- Mở cửa kìa Quyên

Trúc Quyên cũng ngồi yên

- Mày mới lạ, nhà mày mà nảy giờ kêu tao nghe điện thoai giờ tới kêu mở cửa

Nói tới nghe điện thoai Giang Anh quay qua nhìn Trúc Quyên. Lúc nảy trong lúc Giang Anh đang nói chuyện thì có nghe được tiếng gát máy, Giang Anh cứ nghĩ người đó là Anh Thư nhưng ai ngờ lại là Trúc Quyên. Giang Anh nhìn Quyên, không biết Quyên đã nghe được gì không. Biết Giang Anh nhìn mình Trúc Quyên né tránh ánh mắt đó nên đứng lên đi mở cửa. Một lúc sau Quyên trở vào nhìn Giang Anh.

- Bạn của Út

Như đoan ra được là ai Giang Anh đứng bật dậy chạy lên lầu

- Nói tui không có ở nhà

- Nhưng Quyên đã nói chờ Út chút rồi

Giang Anh đứng khựng lại, tức chết911;a Út, tên Tâm, còn người này là

Giang Anh chỉ vào Thư chưa kịp giới thiệu thì Tâm đã cười lên tiếng

- Anh Thư, đã gặp qua một lần rồi không biết Thư có còn nhớ không?

Anh Thư mĩm cười

- Nhớ chứ, hôm đó trời mưa lớn quá mà

Giang Anh liếc khẽ nhìn Thư, được dịp phá Giang Anh Thư cười đắc chí. Thư quay qua Trúc Quyên.

- Người này tên Quyên, người yêu của Thư

Tâm nhướng mắt ngạc nhiên

- Thật à

Giang Anh đánh vào cánh tay Tâm ngụ ý muốn nói vậy mà cũng tin Thư. Giang Anh ngồi đối mặt với Trúc Quyên nhưng cả hai thường hay lẫn tránh cái nhìn của đối phương. Người ta nói con gái nhạy cảm lắm, thật không sai chút nào. Hơn nửa người trong cuộc như Tâm thì sao lại không nhìn thấu suốt, rõ là cử chỉ của Giang Anh khi đối diện với Trúc Quyên có phần khác thường. Anh Thư hôm nay mới có dịp được nhìn tận mặt người thần bí của năm xưa nên tận dụng mọi cơ hội để khai thác toan bộ lý lịch.

- Sao lâu quá không thấy Tâm ghé qua, cũng chẳng nghe tin tức gì 

Giang Anh dưới gầm bàn đạp vào chân của Anh Thư. Anh Thư giựt chân lại vẫn chờ đợi câu trả lời nơi Tâm.

- Ừmmm tại Tâm đi xa mới về 

- Thế à, đi đâu vậy?

- Qua Thụy Sĩ du học

- Sướng vậy, học được gì rồi?

- Sướng gì đâu, bên đó buồn lắm. Không nơi đâu đẹp bằng Nha Trang cả, nhớ người ở Nha Trang nên cũng không học được gì cả.

Vừa nói Tâm vừa liếc nhìn Giang Anh. Giang Anh ngó lơ liếc nhìn chổ khác thì gặp ánh mắt Anh Thư đang châm châm nhìn mình trêu chọc. Giang Anh tiếp tục rẽ hướng khác và đã bắt gặp ánh mắt Trúc Quyên cũng đang len lén nhìn mình. Tứ phía là địch không biết làm sao nên Giang Anh đành đứng lên đi nhà vệ sinh. Khi trở lại bàn thì thức ăn đã được bày ra. Một cái lẩu cá kèo lớn được đặt ra ở giữa bàn, vì bàn hơi nhỏ nên mọi thứ được chen lấn trên mặt bàn. Cái giá múc lẩu đang nằm bên chiều Giang Anh, Trúc Quyên định với tay lấy thì nhầm lúc Giang Anh cũng tính cầm lấy đưa cho Trúc Quyên. Hai tay chạm vào nhau, tự nhiên Quyên bối rối luống cuống làm sao. Trúc Quyên cầm giá múc lẩu thì trong nồi một con cá kèo nhảy bắn lên làm Trúc Quyên giựt mình khiến muỗng nước lèo nóng hổi đổ hết vào tay. Mọi người hết hồn dừng đủa và trong lúc khẩn cấp Giang Anh đã chụp lấy bàn tay của Trúc Quyên thổi không ngừng lên chổ phỏng ấy nét mặt đầy vẻ lo lắng. Không biết phải do hoang sợ quá hay không mà với những hành động trước mắt Trúc Quyên cũng chỉ biết ngồi lặng nhìn sự quan tâm của Giang Anh đối với mình. Thấy Tâm đang nhìn Giang Anh Trúc Quyên như chợt tỉnh rút nhẹ bàn tay lại.

- Quyên không sao 

Anh Thư cầm bàn tay lên coi

- Trời, đỏ hết rồi mà nói không sao 

Quyên cười rút tay lại

- Không sao mà, ăn tiếp đi

Thật ra Trúc Quyên đau và rát lắm nhưng vì không muốn mọi người lo lắng nên cũng giả vờ cầm đủa tiếp như không có chuyện gì. Bước ra khỏi quán dự định tiếp theo là một chầu kem nhưng vì tay Quyên bi phỏng nên Thư đành phải tạm ngưng hành trình dò thám cáo lui trước. Hai cặp chia tay rẽ hai lối khác. Giang Anh tuy ngồi sau xe Tâm chở nhưng lòng thì đã đi về theo hướng Trúc Quyên từ lâu. Những đoan đường đi qua Giang Anh như đang tìm kiếm một cái gì đó. Xe đang chạy thì Giang Anh chợt reo lên.

- Ngừng xe ngừng xe

Tâm ngừng xe lại, đó là trước cửa của một nhà thuốc tây. Giang Anh chạy vào trong năm phút sau sách ra một bịch thuốc trên tay rồi kêu Tâm chở về nhà. Nảy giờ quan sát những cử chỉ giữa Giang Anh đối với Trúc Quyên Tâm không dám khẳng định lắm suy nghĩ của mình là đúng nhưng việc làm này đã chứng minh cảm giác của Tâm là đúng. Cảm giác của Giang Anh đối với Trúc Quyên quả thật không đơn giản. Cả hai không ai nói chuyện, ai cũng bận với những suy nghĩ của riêng mình nhưng đồng thời cùng chung về một người. Tâm lên tiếng trước

- Em yêu rồi à?

Giang Anh tránh câu hỏi

- Tâm nói gì, em không hiểu

- Trúc Quyên, em đã yêu Trúc Quyên?

Giang Anh trả lời một câu dứt khoat với Tâm cũng như với bản thân mình

- Không

Câu trả lời của Giang Anh tuy dứt khoat nhưng không làm cho Tâm tin được cũng như không qua được lòng mình. 

- Sự quan tâm của em đã bán rẻ em rồi, cũng giống như ngày đó, em không gạt được cả ba chúng ta. 

Giang Anh chỉ im lặng. Con đường về nhà trở nên thật dài và tỉnh lặng. Ngừng trước cửa nhà Giang Anh. Giang Anh bước xuống xe 

- Em vào nhà

Vừa quay lưng đi thì Tâm nói

- Không cần biết chuyện gì đã xảy ra, Tâm vẫn chờ câu trả lời của em

Giang Anh không quay lại, vẫn bước thẳng vào nhà. Giờ này mọi người đã có mặt đông đủ ở nhà, mỗi người một góc hướng về cái tivi trước mặt. Anh Thư quay qua hỏi Anh Vũ.

- Ủa nảy Thanh Thảo hát bài gì vậy anh hai

Anh Vũ nằm dài ra cái ghế salon gối tay lên đầu

- Có coi đâu mà biết

Bà Minh Anh lườm cậu con trai

- Đi mới về như ai, dễ gì mà ở nhà một bữa xem sao. Dạo này đứa nào cũng vậy hết đó nha. Tôi mà ra cửa rồi thì anh chị cũng chẳng ai chịu ngồi yên.

Có mùi thuốc súng. Anh Vũ trừng mắt ngó Anh Thư cái tội khai ngòi. Thư lè lưỡi nhìn Anh Vũ cười. Giang Anh ngồi xuống cạnh Thư dúi bịch thuốc vào tay Thư. Thư nhìn Giang Anh hỏi.

- Gì đây

- Thuốc phỏng

- Rồi sao?

- Đưa cho bạn Thư chứ sao

- Giờ này còn ra cửa không nghe mùi thuốc sao?

- Gọi điện đi, kêu Quyên lên lầu thượng lấy

- Thư gọi điện thôi đó nha, Út đem lên đó

Giang Anh lườm Thư

- Có bạn như Thư phát chán, kêu lẹ đi

Anh Thư cười đứng lên gọi điện thoai rồi quay lại kêu Giang Anh

- Rồi đó, đem lên đi

Giang Anh cầm bịch thuốc đem lên lầu thượng. Trúc Quyên đã đứng đó đợi sẳn. Quyên cứ nghĩ là Thư nhưng không ngờ lại là Giang Anh. Giang Anh đưa bịch thuốc cho Trúc Quyên.

- Rửa vết phỏng rồi thoa thuốc lên nha, vài bữa sẽ lành, người ta nói vậy đó.

Quyên cầm lấy bịch thuốc

- Cám ơn Út, bao nhiêu tiền Quyên trả lại

- Thôi cho thiếu đó. Nhớ cử ăn

Nói xong Giang Anh lạnh lùng quay vào. Trúc Quyên tay cầm bịch thuốc nhìn theo bóng dáng khuất. Không một lời tả được những suy nghĩ của Quyên về Giang Anh lúc này.

Giang Anh trở xuống phòng, ở đó Anh Thư đã chờ sẳn sàng trong tư thế hạch hỏi. Giang Anh leo lên giường kéo tấm chăn chùm qua đầu nhưng không sao thoát khỏi được với Anh Thư đêm nay. Anh Thư kéo tấm chăn xuống

- Út nghĩ út ngủ được đêm nay không?

Giang Anh xoay người đối mặt với Anh Thư

- Gì nữa?

- Gì hả, Thư đã để yên chuyện này cho Út hơn hai năm nay rồi. Giờ người ta cũng đã tái xuất hiện thì Út cũng nên khai ra hết rồi. Tại sao và tại sao? Tại sao lần gặp trong đêm đó Út lại khóc và trở nên khác thường cũng như không bao giờ nghe Út nhắc đến người ấy?

Lúc này tâm trạng Giang Anh cũng lắng đọng, tràn đầy tâm sự nên Giang Anh nghiêm chỉnh quay qua nằm ngửa, mắt nhìn lên trần nhà một cách xa xăm như đang hoài niệm rồi kể.

- Tâm là người yêu của Trâm. Thư biết Trâm rồi, nhỏ bạn rất thân của Út ngoài quê. Hai người họ yêu nhau thắm thiết, rất tình, rất đẹp đôi. Nhưng con Trâm tính còn ham chơi nên thường hay thất hẹn với Tâm và lúc nào cũng kêu Út thay thế để ở bên cạnh Tâm, trông chừng Tâm. Tâm không được vui và thường hay tâm sự với Út, tình cảm cũng nảy sinh từ đó. Có một lần đi chơi chung với họ Út thấy hai người gây nhau thật kịch liệt và gây cấn đến nổi dường như không thể dản hồi được.

Anh Thư quan tâm cho nhân vật

- Gây chuyện gì mà lớn vậy?

Út lắc khẽ

- Lúc ấy Út cũng không biết là chuyện gì nhưng sau này Út mới hiểu

- Vì Út?

Út gật đầu.

- Sự nhạy bén của con gái quả thật rất cao. Những lần đi chơi sau này Trâm nhìn ra được tình cảm mà Tâm dành cho Út. Nó đã khác và không đơn thuần chỉ là một người bạn nửa. Có một lần đi chung, họ lại gây. Và lần này Trâm đã tức giận chỉ thẳng vào Út nói với Tâm rằng Tâm có dám trước mặt Út mà nói không hề có cảm giác gì với Út, có dám phủ nhận tình cảm đã lắng đọng trong con tim của Tâm dành cho Út không?

- Tâm trả lời sao? Út làm Thư hồi hộp quá

- Tâm đã thừa nhận và thế là họ rã

- Rồi sao nửa, thế là hai người quen nhau?

- Không!

- Vậy chứ Út không có cảm giác đối với Tâm hay sao?

Giang Anh đính chính

- Út có... nhưng mà làm sao Út có thể đến với Tâm được

- Vậy là Út cũng đã yêu Tâm

Giọng Giang Anh xúc động

- Út đâu phải là gỗ đá, gần gũi Tâm mãi tình cảm cũng sinh dần và rồi Út cũng không sao kèm hảm lại được. Út cũng biết là mình không phải và cũng đã tránh mặt Tâm, cũng đã khuyên Tâm nhiều lần rằng hãy trở về bên Trâm. Tâm không nghe Út biết làm sao được.

- Chuyện tình cảm đâu ai bắt ai được

Út thở dài

- Thì là vậy. Nhưng con Trâm là nhỏ bạn thân nhất của Út, Út không muốn làm nó tổn thương cũng như không muốn mất đi tình bạn đó nên Út đã hứa với nó sẽ không bao giờ có chuyện Út đến với Tâm.

Anh Thư nóng lòng

- Vậy đêm trời mưa đó Út gặp Tâm, đã xảy ra chuyện gì?

- Đêm đó là lần sau cùng Út gặp Tâm mãi cho đến bây giờ. Lần đó Tâm nói thật nhiều, chân tình và tha thiết. Tâm van xin Út phải chọn ra một hướng đi, nếu không thì Tâm sẽ phải ra đi. Và Tâm đã đi, Tâm hứa sẽ chờ đợi Út, sẽ trở về để tìm kiếm câu trả lời, mong rằng sẽ có một câu trả lời khác từ nơi Út cũng như cho mọi người thời gian để tiêu hóa mọi chuyện. Bây giờ Tâm đã trở về và cũng đang chờ đợi câu trả lời.

- Vậy Út đã có câu trả lời chưa?

Giang Anh hằn học

- Sao Thư lại có nhiều câu hỏi đến thế?

Anh Thư cười tĩnh

- Tại Thư lo cho dì của Thư mà

Giang Anh liếc

- Lo dữ

Thư tiếp

- Lo chứ sao không. Nhưng mà theo Thư biết thì bây giờ Trâm đã có bạn mới rồi mà đúng không? Vậy thì còn có lý do gì để Út từ chối Tâm?

Giang Anh lúc này trong lòng hiện ngay hình ảnh của Trúc Quyên. Giang Anh bắt đầu lo sợ không khéo Thư hỏi một hồi Giang Anh lại khai đến chuyện của Trúc Quyên nên đã cắt ngang câu chuyện.

- Lại là những câu hỏi mà Út thì chẳng có câu trả lời. Thôi ngủ sớm.

Nói xong Giang Anh kéo chăn qua đầu quay qua một bên bỏ mặc Anh Thư với hàng ngàn câu hỏi. Thư còn muốn hỏi nhiều lắm về thứ tình cảm đó nhưng rồi lại thôi vì thấy Giang Anh đang buồn phiền. Anh Thư vốn không hiểu nổi thứ tình cảm đó và dù trong lòng có những thắc mắc những nghi ngại. Nhưng Anh Thư là con người của thời đại mới nên đối với Thư việc cảm tình như thế cũng không là cú sốc dù cho đó là nhân vật ngay chính trong ngôi nhà này. Tuy chưa gọi là yêu ai nhưng Anh Thư có một quan niệm rất mạnh mẽ về tình yêu. Đó là không cần biết điều gì cả, chỉ cần khi hai con tim rung động và lên tiếng thì đó là Tình Yêu thật sự dù cho nó có được mọi người hay xã hội chấp nhận hay không.

***********************

Lại là một ngày cuối tuần, trời trong mây xanh. Giang Anh đã dậy từ rất sớm mặc cho Anh Thư vẫn còn ngáy ngủ cuộn mình trong chăn. Giang Anh bước xuống nhà thì gặp Trúc Quyên tay cầm hai bịch phở. Quyên đưa cho Giang Anh.

- Của Út và Thư nè

Giang Anh cầm lấy, nét mặt vẫn lành lạnh

- Cần thiết phải trả tiền thuốc lại cho Út ngay sao?

Trúc Quyên bối rối tránh cái nhìn lạnh lùng ấy và cảm giác như bị bắt quả tang điều gì khiến Trúc Quyên cảm thấy khó chịu. Vì sự thật Quyên không muốn thiếu nợ Giang Anh. Không muốn chút nào nên đã mua thức ăn sáng như một sự đền trả. Trúc Quyên gượng gập

- Đâu có, tại thấy tiện tay nên.... nên.......

Câu nói chưa dứt thì Giang Anh đã đỡ lời Quyên

- Thư nó còn ngủ trưa lắm mới dậy, dậy thì đã đến giờ cơm rồi. Quyên cùng ăn với Út chứ?

Quyên lúng túng nhưng không dám từ chối, càng ngày Trúc Quyên như càng nể sợ ánh mắt đó. Ánh mắt lạnh lùng và chắc nịch. Hai tô phở được hâm nóng và cho vào tô. Giang Anh lấy đôi đũa trao cho Trúc Quyên, Quyên đưa tay cầm lấy. Bất chợt Giang Anh nắm và giữ chặt bàn tay ấy nét mặt nhăn nhó giọng lo lắng.

- Sao tay Quyên đỏ và sưng dữ vậy nè? Quyên không có sức thuốc hở? Hay Quyên chạm vào đâu? Hay..........?

Câu hỏi được bỏ lửng bởi Giang Anh đã phát hiện ra ánh mắt của Quyên nhìn mình không chớp. Giang Anh ngượng ngùng để bàn tay xuống bàn mà như không đành để xuống. Giờ thì Quyên mới có dịp nói. Quyên cười để tránh sự ngượng ngùng.

- Không biết sao sáng ra thì lại sưng dữ vậy, tối qua Quyên cũng có sức thuốc mà

- Vậy là thuốc vô hiệu rồi

Trúc Quyên an ủi

- Chắc không mà, tại dùng chưa đủ liều đó, sức thêm vài lần chắc sẽ thấy công hiệu thôi.

- Hy vọng vậy

Quyên cầm đôi đũa lên, cái tay sưng vù quả là một trở ngại. Giang Anh đỡ lấy đôi đũa trên tay Trúc Quyên.

- Muốn trả tiền thuốc phở thôi không đủ đâu, Út có điều kiện

Trúc Quyên giựt mình phản ứng nhanh né về phía sau vì sợ điều kiện sẽ như lần trước. Ấp úng hỏi

- Điều kiện gì?

Giang Anh thẹn vì biết Quyên sợ như lần trước nụ hôn bất ngờ. Liếc yêu Giang Anh nói.

- Đừng nghĩ bậy, Út chỉ muốn đúc cho Quyên ăn thôi

Trúc Quyên thở phào nhẹ nhỏm. Tuy điều kiện không ăn gian như lần trước nhưng cũng là cử chỉ thân mật nên Quyên cũng có phần lưỡng lự. Chưa kịp có quyết định thì Giang Anh đã cầm đũa gấp thức ăn đưa lên miệng thổi nhè nhẹ rồi để ngay miệng Trúc Quyên nói như ra lệnh nửa như vỗ về

- Ăn đi, nở hết rồi

Lời nói đó không biết từ lúc nào lại trở nên quyền uy như thế khiến Quyên không biết phải làm gì ngoài cách tuân theo. Tô phở gần hết thì ngoài cửa bà Minh Anh và Vũ vừa về đến. Trúc Quyên vội vàng giựt lấy đôi đũa đang cầm trên tay của Giang Anh bỏ xuống bàn. Bà Minh Anh cầm hai bịch bánh cuốn đặt xuống bàn cười nói.

- Sướng vậy có phở ăn rồi vậy thì chắc bánh cuốn của chị ba ế mất.

Giang Anh cười chỉ vào hai bịch bánh

- Chị để đó lát bé Thư thức dậy thế nào cũng sẽ thanh toán đâu vào đó.

Bà Minh Anh châu mày chống nạnh

- Con bé còn chưa thức dậy à, con gái gì mà ngủ đến trưa trời trưa trật

Anh Vũ ở nhà trên cười nói vọng vào

- Con gái Mẹ chứ còn gì nữa

Vừa nói dứt câu thì trên lầu đã có tiếng tằng hắn tiến xuống

- Sáng sớm mà đi nói xấu sau lưng người khác rồi, ai ở không thế

Mọi người cùng cười vì vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã xuống tới

- Ai cũng sớm thế

Bà Minh Anh vuốt lại sợi tóc rối cho con gái

- Sớm gì, có con trể thôi. Nè ngồi xuống ăn sáng luôn đi.

Anh Thư chạy đi lấy dĩa đổ bịch bánh cuốn ra. Ngồi xuống chưa kịp gấp miếng đầu tiên vào miệng thì Anh Thư đã bị khựng lại vì lời tuyên phán của Mẹ

- Mẹ đã đăng kí lớp học thêm Anh Văn cho con rồi. Hai, tư, sáu, tuần sau là nhập học rồi đó con chuẩn bị đi.

Phản ứng cơ bản Anh Thư trả lời

- Con.........

Nhưng chưa được nói hết câu thì bà Minh Anh đã tiếp

- Con làm như Mẹ không biết môn này con yếu nhất vậy, nếu con giỏi được như bé Quyên thì đâu cần phải học thêm.

Trúc Quyên cứu bồ

- Dạ đâu có, Thư cũng thành thạo lắm mà bác

- Con đừng nói gở cho nó, suốt ngày rong chơi thôi học hành chẳng có tiến triển

Anh Thư vẫn biết, ý Mẹ là ý của trời cho nên dù có nói sao đi nửa thì những gì bà đã quyết định cũng sẽ không bao giờ thay đổi hay bị tác động vào được. Thư chỉ còn biết dạ một tiếng thật ngoan cho Mẹ vui lòng. Giang Anh ngồi kế bên bắt đầu cảm thấy khó thở nên vội vàn bỏ lửng tô phở chạy ra nhà trước nhủ thầm, không khéo lại đến phiên mình.

Rồi tuần lễ hành hình cũng đã đến. Những buổi tối rong chơi với các bạn bây giờ được giảm đi mất ba ngày thay vào đó là những buổi học ú a ú ớ. Ngày đầu tiên vào học thì Anh Thư đã gặp chuyện không may rồi. Số là cái lớp quỉ này sao mà khó tìm quá. Đi hết hành lang ngỏ ngách của Nhà Văn Hóa Thanh Niên rồi mà Anh Thư vẫn chưa tìm được lớp học của mình. Cái tính ương ngạnh không chịu thua, không chịu mình tìm mãi mà không ra lớp học đã khiến Thư phải đi lòng vòng trể cả giờ vào lớp. Cuối cùng Thư cũng phải chịu thua và ghé hỏi thăm một bác làm vệ sinh. Bác có vẻ làm việc rất lâu năm ở nơi đây nên hỏi cái là bác chỉ đường ngay.

- Cháu tìm không ra là phải rồi, phòng này mới đổi số thay vì 35A nay đã đổi lại thành khu B rồi. Cháu lên lầu gặp 35B là đúng rồi.

Anh Thư trợn mắt lắc đầu rồi cảm ơn bác chạy ngay lên lầu. Vừa chạy lên tới trước cửa lớp thì Anh Thư đụng phải vào một người con gái. Anh Thư không xin lỗi mà chỉ nhìn người con gái cười đồng tâm trạng như nói một mình.

- May quá, thì ra cũng còn có người đi trể như tôi.

Bước vào lớp chật kín, hầu như không còn một chiếc ghế trống nào. Anh Thư cố tìm nhưng vẫn vô vọng bỗng có một bàn tay vây vẫy về phía Thư. Như với được cái phao ở giữa biển Thư bước nhanh về hướng cuối lớp. Một bạn thanh niên cười thân thiện chìa tay vào chiếc ghế trống bên cạnh mời Thư.

- Bên này còn chổ nè bạn gì đó ơi

Thư mừng quá ngồi phạch xuống mỉm cười nói

- Cám ơn nhé bạn gì đó ơi

Biết mình bị chọc lại người thanh niên cười vui. Thư ngồi xuống bàn, vẫn thấy người con gái đụng phải lúc nảy đứng lớ ngớ nhìn khắp nơi nên đã giơ tay ra hiệu còn một ghế trống nhưng đã bị người thanh niên kế bên kéo tay Thư xuống.

- Bạn làm gì thế?

Thư trả lời tươi tỉnh

- Thì chỉ chổ ngồi cho bạn ấy

Mấy bạn ngồi xung quanh nghe vậy quay lại nhìn Thư cười phì

- Bạn ấy ngồi ghế trên kia rồi bạn ơi

Cả đám cùng cười khiến Thư ngượng quá. Thư quay qua hỏi anh thanh niên

- Là sao bạn gì đó ơi

Anh thanh niên vui vẻ trả lời

- Bạn ấy à, She's my teacher. Hiểu chưa?

Anh Thư lè lưỡi chữa thẹn nhưng cũng kịp pha trò

- Bé thế mà làm cô tui sao?

Một bạn trai ở trên quay đầu xuống.

- Vậy mới tài chứ, nếu không bạn nghĩ xem sao lớp này dương thịnh âm suy thế

Anh Thư nhìn quanh và phát hiện. Quả thật dương thịnh âm suy. Lớp học được kéo dài gần hai tiếng đồng hồ thì được tan hàng. Anh Thư nghĩ bụng. "Không biết còn phải chịu đựng đến bao giờ khi ngày đầu đã ảm đạm và uể oải như thế?" Về đến nhà cũng đã chín giờ hơn, Thư muốn chạy ngay lên phòng để kể cho Giang Anh nghe chuyện quê như lúa của mình nhưng tìm mãi không thấy Giang Anh đâu. Gọi điện qua nhà cũng không có Trúc Quyên ở nhà. Buồn ơi là buồn Thư nghĩ thầm.

- Phải rồi mà, tối trời thì rủ nhau đi chơi chứ có ai mà khổ như Thư này, đi học mới về.

Trúc Quyên đi chơi về vào phòng gọi điện qua cho Thư

- Mày kiếm tao hả

Giọng Thư trách móc

- Chứ còn gì nữa, tụi bây mất đạo nghĩa quá mà. Biết tao đi học mệt mõi cực khổ vậy mà tụi bây ở nhà kết bè kết phái đi chơi vui vẻ.

Trúc Quyên cười dỗ dành

- Thôi mà, biết bạn cực rồi. Nhưng mà yên tâm đi, tụi này có đi chơi thật nhưng cũng đã chơi luôn dùm phần bạn rồi.

Nói xong Trúc Quyên cười ha há. Thư tức quá mà

- Được rồi đối xử bạn bè vậy nhé

- Chứ không lẻ cả đám rủ nhau đi học với mày

- Ít nhất cũng dâm ba đứa chứ. Mà thôi không thèm, dì tao đâu? Trả về đây.

- Út?

- Ừ, không đi chung với tụi bây à

- Mày mới lãng, mắc gì mà Út lại đi chơi chung với tụi này.

- Ai mà biết, dạo này thấy thân lắm mà, còn ăn sáng chung nửa chứ

- Ờ không có

Muốn cắt đứt đề tài nên Trúc Quyên vội nói.

- Thôi không nói nửa, Mẹ kêu có việc

Gác máy xong Trúc Quyên chạy đi tắm để không phải suy nghĩ đến Giang Anh nữa. Nằm trên giường cố nghe ngóng nhưng Trúc Quyên vẫn chưa nghe tiếng xe hay tiếng cửa của nhà bên cạnh. Nhìn lên đồng hồ đã điểm đúng mười hai giờ. Có một động lực nào thoi thúc khiến Trúc Quyên không tự chủ, vô hồn bước ra ngoài lang cang đứng nhìn trời nhìn sao. Ngọn đèn vàng loe lói không đủ sáng con hẻm nhưng cũng đủ cho Quyên nhận ra từ đầu hẻm Tâm đang chở Giang Anh ngồi đằng sau. Tâm dựng xe tắc máy. Tiến đến gần Giang Anh nói gì đó Quyên nghe không được. Rồi bỗng đột nhiên Tâm chòm tới giữ lấy đôi bờ vai Giang Anh đặt môi hôn. Giang Anh gượng lại đẩy ra nhưng khi phát hiện cái dáng trên lầu đang hướng mắt về mình thì Giang Anh ranh mảnh hôn trả Tâm thật cuồng nhiệt, mắt Giang Anh không rời ánh mắt Trúc Quyên. Trúc Quyên tự nhiên cảm thấy nhoi nhói trong lòng, con tim thắt chặt như có ai đó dùng tay bóp mạnh. Rồi không chịu được nửa Quyên bỏ chay về phòng. Trúc Quyên vừa quay gót thì cũng là lúc Giang Anh đẩy mạnh rời khỏi môi Tâm. Tâm hụt hững không biết chuyện gì đã xảy ra chỉ biết vội vàn xin lỗi.

- Cho Tâm xin lỗi em. Tâm không kèm được chính mình

Giang Anh tự cảm thấy mình có lỗi hơn trong việc lợi dụng Tâm nên đã cười nhẹ trấn an Tâm.

- Em xin lỗi Tâm, thôi Tâm về đi, khuya rồi.

Nói xong Giang Anh mở cửa vào nhà. Mọi người đã ngủ hết. Giang Anh chạy lên lầu mong là còn được gặp ánh mắt đó nhưng không một bóng người bên hành lang kia. Giang Anh đâu biết đôi mắt ấy đã vì Giang Anh mà không thể khép lại. Trúc Quyên nằm trên giường lăn mình không ngừng rồi bỗng nhiên ngồi dậy vớ lấy cuốn sách "Yêu Thầm" bực tức xé nát. Quăn những mảnh còn lại trong tay xuống đất Trúc Quyên bỗng dưng khóc òa.

Trúc Quyên ghét cay ghét đắng cái cảm giác đang tồn tại trong lòng từ mấy bữa nay. Nhất là khi Quyên không định nghĩa được rõ ràng đó là thứ cảm giác gì. Quyên ghét bản thân mình vì không hiểu mình đã làm sao và ghét luôn cái bản mặt của Giang Anh nửa. Cái nét mặt lành lạnh phớt lờ mà như quyền uy quá. Mấy ngày nay Quyên ru rú trong nhà tránh cái bản mặt khó ưa đó nên Quyên không biết một chút gì về chuyện hàng xóm. Trời trưa nay nắng không gắt, gió thổi đều man mát. Quyên tay cầm quyển sách ngã lưng lên chiếc võng thân quen đã bị bỏ bê mấy ngày nay. Vừa nằm xuống lật lật vài trang thì Quyên lại nhỏm dậy đi tới đi lui. Đi thêm hai vòng nửa Quyên ngừng lại, len lén nhìn qua nhà bên cạnh. Không một bóng người. Nét thất vọng hiện rõ trên gương mặt ấy. Bỗng như bắt gặp được cứu tinh khi Quyên nhìn thấy Anh Thư từ trong nhà bước ra. Quyên vội vàn mở cửa chạy qua nhà bên cạnh.

- Không đi đâu à?

Anh Thư tay cầm quyển tập buồn thỉu buồn thiu lắc đầu

- Đi đâu được, từ ngày đèo thêm cái lớp Anh Văn này muốn điên cái đầu

Trúc Quyên hỏi cho có chuyện hỏi chứ mặc câu trả lời, Quyên cứ ngó tứ phía vào nhà chớ hề để ý tới Thư.

- Mày kiếm ai vậy?

Trúc Quyên giựt mình

- Ai, kiếm ai đâu. Ủa mà sao nhà vắng hoe vậy?

- Mẹ với Út về quê rồi

- Về quê? Đi hồi nào? Chừng nào về?

Anh Thư cầm quyển tập gỏ vào vai bạn

- Mày làm gì như điều tra nhân khẩu vậy? Hỏi một tràng

Trúc Quyên giữ giọng bình thường

- Thì không thấy hỏi vậy thôi, mà bác về quê làm gì

- Nghe nói lo chuyện tài sản của Ngoại để lại. Còn Út hở, chắc lo giải quyết chuyện tình cảm riêng tư.

Nghe tới đây Quyên càng nóng ruột hơn

- Tâm cũng về?

- Ờ thì....

Anh Thư ngưng lại nhìn Quyên với ánh mắt nghi ngờ lẫn thắc mắc

- Ủa sao mày biết chuyện Út với Tâm? Tao đã nói qua đâu.

Quyên lưỡng lự một lát rồi trả lời

- Thì mày không nói nhưng đui nhìn vào cũng thấy, mà phải vậy không?

Trúc Quyên tỏ vẻ như rất ngạc nhiên trong chuyện này. Anh Thư cũng gật gù.

- Ừ, tình cảm là cái gì đó khó giấu nhất khi nó đã tồn tại. Mày cũng nhạy cảm quá chứ.

Anh Thư nói xong thở dài một tiếng rồi tiếp

- Tao cũng không biết rồi Út sẽ ra sao với thứ cảm tình này nửa. Gia đình, xã hội....

- Vậy riêng bản thân mày? Mày nhìn sao về chuyện này? Chấp nhận được không?

- Kim chưa đâm tới thịt chưa biết đau. Tao không tán thành nhưng cũng không thể phản đối bởi vì chuyện tình cảm mà đâu có đúng hay sai. Mỗi người đều có quyền lưa chọn cho mình một hướng đi, một tình yêu.

Tự nhiên nghe Anh Thư nói xong Trúc Quyên cảm thấy lòng nhẹ nhỏm muôn phần.

Anh Thư cũng không để ý gì đến cử chỉ của Quyên vì mấy ngày nay bản thân Thư còn khó giữ. Bài tập liên miên. Những chữ viết ngổn ngang trong tập, nó thì biết Thư còn ngược lại Thư thì không rành nó. Hôm nay là tối thứ sáu. Lại một ngày học cuối trong tuần nhưng cũng là một ngày khó qua nhất vì những bài kiểm tra sẽ được dùng suốt trong hai tiếng. Không biết có phải càng nhét càng không vào không mà Anh Thư gạo mãi cũng chẳng có chữ nào đọng lại trong đầu. Thư cũng có ý định "cúp cua" cho xong nhưng rồi nghĩ lại hành động đó quả là hèn nhát và hơn thế nửa nếu vắng mặt trong ngày kiểm tra thì có nghĩa là mình đã tuyên bố cho cả lớp biết rằng mình không thuộc bài. Vậy thì quê lắm, Thư nghĩ bụng. Thôi thì trước cũng chết sau cũng chết làm liều vậy. Chết oai còn hơn sống nhục. Buồn thỉu buồn thiu dắt xe ra đi học và Thư đi học với hy vọng là sẽ gặp được vị cao nhân nào ra tay nghĩa hiệp cho copy bài. Đi một đoạn thì trời bắt đầu tí tách những hạt mưa. Anh Thư cố chạy nhanh tới trường để tránh bị mắc mưa và khi Thư kịp tới trước cổng trường thì cũng là lúc mưa đổ xuống ào ạt. Anh Thư dị đoan và nghĩ rằng sẽ có tia sáng khi nàng gặp may thoát được một trận mưa to. Vừa đặt chân vào cửa lớp thì tia sáng ấy chợt tắt hẳn khi Thư phát hiện những vị thần cứu tinh của mình đã không có mặt. Thư tự mình trấn an bằng lý do chắc trời mưa cản bước bạn hiền tới trể chút thôi. Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, trời thì vẫn mưa mà người thì không thấy tới. Cô giáo đã đóng cửa lớp và bắt đầu phát đề kiểm tra. Thư tự mình than thở

- Ôi, thì ra là chết nhục vẫn còn hơn sống vinh. Bằng chứng là những chiến hữu ngồi xung quanh ta tất cả đều vắng mặt.

Thư ôm mặt lắc đầu và đồng tình với câu nói của nhân gian. Học sinh ngoan giỏi thường được sắp ngồi đầu bàn. Còn những học sinh lười dốt thì hay tụ tập ngồi ở dưới cuối lớp để tiện việc....... lười. Những dãy bàn trên lớp đều được chật kín chỉ có riêng hai dãy bàn cuối lớp của Thư ngồi là trống rỗng, lưa thưa. Thư nhìn vào đề kiểm cố nghĩ

- Những chữ này quen quá..... mà sao ta không nhớ gì cả

Ngồi vẽ rồng vẽ rắn vì Thư không dự định nộp bài. Đã vậy cô còn tinh nghịch nghĩ ra những câu đố vui viết vào.

"không có đất mà trồng cây sống mãi

không có cơm mà người lại sống lâu

đi khắp mười tám nước chư hầu

ai ai cũng nói âu sầu thảm thương

muốn thăm mà sợ xa đường"

Phía dưới còn có thêm một câu

"Cô mà đoán trúng lần sau em hứa sẽ thuộc bài "

Viết xong Thư cười cười gấp lại. Rồi như còn dư giờ rảnh rõi, Thư lại viết thêm.

"Mà đố cô sao hôm nay em không thuộc bài? Tại ông trời ấy, mưa suốt nên em đã...... ngủ quên."

Một tiếng hơn trôi qua, Thư đứng dậy xin đi nhà vệ sinh. Khi Thư trở về dự định thủ tiêu bài kiểm thì hỡi ơi, bài viết trên bàn không cánh mà bay. Thư nhìn xung quanh, tất cả bài kiểm đang được nằm trên bàn cô giáo. Lúc này Thư chỉ muốn độn thổ đi mất. Cô cho mọi người làm bài tập giở sách trong lúc chấm bài kiểm. Vừa lật lật sách mà mắt Anh Thư cứ len lén nhìn cô rồi bất chợt cô nhìn thẳng về hướng Thư đang ngồi. Thư giựt mình ụp nhanh cuốn sách vào mặt che lại. Những giây phút hành hình nặng nề trôi qua. Gần đến giờ ra về cô bắt đầu phát trả bài kiểm và đương nhiên Thư cũng có một phần. Thư vội vàn mở ra coi coi có bao nhiêu cái trứng vịt trong đó. Một cái thật to, vừa tròn vừa đẹp. Nhưng đó không phải là trứng vịt, mà là mặt trăng. Cô đã vẽ cung trăng, giải đáp của câu đố và kèm theo một câu "Cô đoán đúng rồi nhé, lần sau nhớ thuộc bài." Ở phía dưới nửa cô vẻ một bé đang ngủ say bên ngoài trời mưa rơi và một cái điện thoại, kế bên là #? Anh Thư mặt đỏ như trái táo, gom tập lật đật chen chân ra khỏi lớp trước. Trời bên ngoài vẫn mưa, mỗi lúc một lớn. Thư lấy xe xong mới phát hiện đã quên cái áo mưa còn phơi sau nhà chưa xếp lại. Thư đành đứng lại trú mưa dưới hiên trường. Mà như chạy trời không khỏi nắng, Thư đang đứng thì đằng xa cô giáo cũng tiến về hướng này. Gấp quá Thư tính làm liều dắt xe đi chỉ mong tránh được cô ai ngờ cô đã đến và gọi ngay đích danh Thư.

- Anh Thư!

Thư bình tĩnh quay qua tươi cười

- Dạ, cô gọi em

Lớp học thì đông, hiếm khi được mặt đối mặt với cô giáo. Hôm nay Thư mới có dịp nhìn thẳng cô ở mức gần nhất. Cô xinh quá, quí phái và thoát tục. Lại còn rất trẻ, Thư đoán chắc cũng chỉ ở tuổi anh Vũ nhà mình. Chẳng trách gì 80% bạn học trong lớp là nam. Tiếng nói của cô đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Thư.

- Thư không định bước ra dưới trời mưa to như thế chứ?

Thư gượng cười

- Dạ em quên đem áo mưa, mà chờ thì biết đến khi nào mưa mới tạnh ạ

Cô móc trong giỏ sách ra cái áo mưa được gấp gọn gàng

- Cô cho Thư mượn, bữa khác trả lại

Thư đẩy nhẹ cái áo mưa tỏ vẻ từ chối

- Thôi cô cho em mượn rồi lấy gì cô xài

Cô tươi cười đáp

- Hôm nay cô không có đi xe, cô đi taxi về sẽ không cần dùng đến. Thư lấy dùng đi

Thư gật đầu cảm ơn rồi cầm lấy chiếc áo mưa mặc vào. Chiếc áo mưa mới toanh còn nghe cả mùi mủ.

- Em về trước

Cô mĩm cười thay cho lời chào. Anh Thư chạy xe ra khỏi cổng trường. Mưa càng rơi càng lớn. Thư nhìn xung quanh. Không có lấy một chiếc taxi. Mưa lớn như thế này thì xe nào mà dừng lại. Nghĩ vậy Thư quay xe trở vào. Cô vẫn còn đứng đó trú mưa. Thấy Thư cô lại nở một nụ cười. Thư thầm nghĩ "Hay nhỉ, sao cô lại có thể tươi cười suốt." Và Thư cũng đã bắt đầu có thiện cảm với nụ cười này.

- Trời mưa, khó đón xe lắm. Hay em chở cô về hộ?

Cô có phần lưỡng lự nhưng rồi nhìn những giọt mưa đang nặng hạt cô gật đầu đồng ý.

- Vậy cô phiền Thư nhé

Trời mưa lớn, đường trơn khó chạy. Những giọt mưa to tướng không ngừng đáp ngang đáp dọc vào mắt vào má Thư. Nhưng điều làm Thư cảm thấy khó chịu nhất đó là vòng tay ôm xiết của cô đang ghì chặt eo mình. Anh Thư nửa đùa nửa thật.

- Có phải cô không tin tài xế này đến vậy không?

Cô ngơ ngác trả lời

- Thư nói gì?

- Em thấy cô ghì chặt vậy có phải không tin tưởng tay lái của em không?

Cô chợt hiểu vội vàn phân bua

- Không, không phải, tại.....tại thói quen đó mà

Thư dỗ dành trấn an

- Yên tâm đi, em là tay lái cừ khôi sẽ không để cô đo đường đâu

Cô lại cười

- Tin Thư chứ, nếu không đâu dám ngồi lên

Câu chuyện được bắt đầu một cách nhẹ nhàng. Thư cởi mở

- Cô tài quá, giải đáp được câu đố của em. Nhưng ở dưới để # và dấu chấm hỏi lại là gì?

- À, đó là cô hỏi xin số phone Thư để lần sau còn đánh thức Thư dậy học bài kịp

Anh Thư bật cười

- Vậy mà cô tin em ngủ quên thật à?

- Vậy không phải thế à?

Anh Thư thành thật

- Tất nhiên là không. Quả thật em có học nhưng không hiểu sao lại không vào đầu được. Có lẽ không có năng khiếu.

- Đâu phải tại Thư......

Cô chưa nói hết câu thì Thư tiếp

- lười!

- Không! Tại Thư.........

- dốt!

Cả hai cùng cười. Lần này cô giành nói không cho Thư cắt ngang nửa

- Tại Thư chưa bỏ được chữ việt ra khỏi đầu nên nhìn vào những chữ ấy khiến Thư cảm thấy nó chữ không ra chữ.

- Đúng là vậy rồi, em nhìn mãi mà cũng chẳng thấy nó thành chữ nào cho được. Vậy làm cách nào em mới bỏ chữ việt ra khỏi đầu được?

- Nhà trường trả tiền cho cô dạy Anh Văn, không có trả thêm tiền dạy cách học. Giờ coi như cô dạy thêm cho Thư vậy là Thư nợ cô nhé.

- Ấy, cô tham quá. Nhưng em sẽ nợ cô điều gì?

- Ummm, một chầu ăn, đồng ý chứ?

Thư đồng ý ngay

- Được thôi, nhìn cô mảnh mai như vầy chắc không ăn đến nổi nào, em nghĩ em kham nổi mà.

- Vậy là hứa rồi nhé.

Bất chợt cô la á một tiếng rồi ôm chầm lấy Thư. Thư vừa lách qua né một thằng cô hồn đang chạy như bay dưới mưa. Ngồi trong chiếc áo mưa chưa hoàn hồn cô hỏi.

- Gì vậy Thư?

- Có thằng cha chạy ẩu đâm vào xe mình nên Thư né thôi. Yên tâm đi, Thư đã hứa là sẽ không để cô đo đường mà. Tin Thư đi.

Giọng cô đầy lòng tin

- Tin, cô tin Thư nhất

Cả hai cùng cười. Thư dừng xe trước cửa một căn nhà mặt tiền rộng lớn. Cô xuống xe.

- Thư vào nhà chơi không?

Nhà cô có vẻ danh môn vọng tộc, tự nhiên Thư cảm thấy ngán. Thư lắc đầu

- Thôi để bửa khác, bây giờ Thư phải về.

Cô mĩm cười

- Vậy Thư chạy xe cẩn thận nhé

Thư gật đầu chào cô rồi ra về. Một ngày thật ấn tượng đối với Thư. Suốt trên đoạn đường Thư nghĩ lại những gì đã xảy ra hôm nay mà cười một mình rồi nghêu ngao hát về tới tận nhà. Mở cổng bước vào thì Thư đã thấy Trúc Quyên ngồi trong nhà. Treo chiếc áo mưa lên cửa Thư ngạc nhiên nhìn Trúc Quyên rồi pha trò.

- Mình chờ em về à?

Thấy Thư về Trúc Quyên mừng rỡ đưa cho Thư cái điện thoại. Thư hỏi

- Gì, đưa tao chi?

- Nảy bác gọi về mà anh Vũ thì ra đầu chợ mua chè, giờ mày gọi lại cho bác đi coi có chuyện gì không?

Thư đẩy cái điện thoại qua một bên

- Thôi, cần gì, mẹ cần thì tự nhiên sẽ gọi lại mà

Trúc Quyên nóng lòng

- Mày gọi lại đi không chừng bác có chuyện cần.

- Không cần mà

Quyên lại dơ cái điện thoại ngay trước mặt Thư và lần này tiếng reng đã cất lên. Quyên hối hả

- Nè nghe đi

Thư lè lưỡi trêu Quyên rồi trả lời máy

- A lô, dạ con đây, có việc gì không mẹ?

Trúc Quyên ngồi lắng tai nghe ngóng. Nhưng chỉ nghe được đối thoại của bên Thư.

- Vậy khi nào mẹ mới về?

-.................

- Hai ba hôm nữa à, còn dì Út chắc là như cá gặp nước đi suốt mẹ hả?

-.................

- Thấy chưa con biết dì Út mà

-..................

- Đi không thấy mặt mài luôn à?

-...................

- Còn không chịu về lại nửa?

-...................

-Dạ dạ, con biết rồi.

Trúc Quyên ngồi kế bên tím cả ruột gan. Quyên giận quá đứng lên bỏ ra về mà quên luôn cả việc chào bạn. Lại một đêm mất ngủ. Quyên giận và ghét cái tên Giang Anh này quá. Sao nó cứ quanh quẩn như hồn ma bất diệt trong đầu óc, trong tâm trí và ngay cả trong............con tim nhỏ bé của Quyên nửa.

Trúc Quỳnh ngâm mình trong bồn tắm, vuốt nhè nhẹ những bọt xà phồng trên cổ trên tay mình thả hồn theo những hạt mưa vẫn còn tí tách bên ngoài. Trúc Quỳnh bật cười một mình. Tắm xong Quỳnh đang ngồi trước gương chải lại đầu tóc rối thì mẹ mở cửa bước vào. Nhìn cô con gái cưng càng lớn càng xinh đẹp của mình bà không khỏi hãnh diện và kêu ngạo. Bà đưa tay lau giọt nước còn đọng trên má Quỳnh.

- Hôm nay trời mưa, tài xế đến đón con trể có đôi ba phút mà con tự về chi cho mắc mưa không biết. Lỡ con gái cưng của bố con có chuyện gì thì làm sao bà già này gánh nổi.

Trúc Quỳnh cười nhìn mẹ

- Ở trong lòng bố, mẹ mới là người được cưng nhất, không phải con đâu

Nựng yêu cô con gái bà nói

- Khéo nịnh. Mẹ kêu người dọn cơm cho con ăn?

- Thôi con không đói, nảy trước khi đi dạy con đã có ăn rồi.

Bà tỏ vẻ khó chịu

- Mẹ không hiểu nổi con, con về rồi lại đi, có ở được bao lâu mà lại nhận làm công việc đó. Trong khi bố không ngừng mời mọc con ra công ty của bố tham khảo. Con hứa học hành xong đâu đó sẽ về giúp việc cho bố. Đã lấy được bằng cấp anh văn cũng như kinh doanh rồi, thế cũng đủ cho con ngoại giao và nối nghiệp bố. Không hiểu sao con lại đi làm một công việc bình thường, đồng lương ít ỏi.

Trúc Quỳnh cười nắm lấy tay mẹ.

- Làm cô giáo mà là công việc bình thường hở mẹ. Không phải người ta vẫn cho công việc đó là thiêng liêng cao cả lắm hay sao?

- Đó là nếu người ta làm việc một cách đoàng hoàng nghiêm túc, còn con, chỉ có ham chơi

- Mẹ không nghĩ đó là lý tưởng của con à?

Bà mĩm cười

- Mẹ nghĩ mình không đến nổi không thấu hiểu con gái mình đến như vậy

Trúc Quỳnh cười một cách thán phục

- Chỉ có mẹ mới hiểu con thôi. Con chẳng qua chỉ dạy thế dùm Mỹ Hoa một thời gian ngắn thôi. Chừng nó sinh nở xong là con sẽ giao lại. Lúc ấy kỳ nghĩ của con cũng đã xong, con sẽ quay về Anh học thêm vài năm nửa rồi sẽ về giúp bố.

- Bố con đã già rồi, không chờ được lâu đâu, chi bằng con lấy một người rễ về cho bố nhờ vậy.

Bà nửa đùa nửa thật vuốt đầu con gái. Trúc Quỳnh cúi vội tránh không nhìn mẹ rồi lãng chuyện.

- Được rồi, con biết phải làm sao. Nhà mình đâu phải không có chổ cho con ở mà mẹ cứ lo đuổi con gái mẹ đi mất.

Bà nhìn cô con gái cười một cách trìu mến.

- Hong tóc cho khô rồi mới được đi ngủ đó

Bà vừa quay người thì Trúc Quỳnh chợt nhớ ra điều gì

- Mẹ ơi, bắt đầu ngày mai con không cần tài xế của mẹ nửa nhé.

- Sao vậy? Con đi cũng khá lâu rồi, tự chạy xe lại có quen không?

- Được mà, con sẽ cẩn thận mẹ đừng lo.

Trúc Quỳnh tiễn mẹ ra đóng cửa phòng lại. Ngồi xuống bàn viết Quỳnh ngắm nghía tập lịch treo trên tường. Nhìn một hồi Quỳnh mĩm cười lấy cây viết lông ra khoanh tròn hết tất cả những ngày hai, tư và sáu trong tháng. Và những ngày ấy cũng là những ngày vui vẻ nhất của Quỳnh trong tháng. Một tháng trôi qua, việc Quỳnh quá giang xe đã là thói quen cũng như đã trở thành một nhiệm vụ trong tuần của Anh Thư. Quỳnh và Thư cùng nhau đưa đón tới trường. Hôm nay lại là thứ sáu trong tuần, nhưng mà vừa vào lớp thì Thư đã thấy có một điều khác lạ không bình thường. Đã quen với sự vắng mặt của các vị cao nhân ở ngày thứ sáu nhưng không hiểu sao hôm nay lớp học lại đông đủ một cách thần bí. Thư vừa ngồi vào bàn thì Tuấn ở bàn trên đã quay lại cười cười nhìn Thư.

- Một lát tan học anh khao em một chầu phở nhé

Anh Thư chưa kịp tìm hiểu thì một người khác lại quay xuống tiếp.

- Ăn phở xong thì tới phiên anh dẫn em đi ăn kem

Anh Thư ngơ ngác nhíu mày hoài nghi. Trí ngồi bên cạnh nhìn Thư cười

- Em đừng để ý đến những lời cám dỗ đó. Tụi nó có âm mưu

Thư cười hỏi lại

- Âm mưu?

- Ờ, tụi nó thấy em dạo này thân với cô giáo quá nên muốn nhờ em làm bà mai đấy

Anh Thư chợt hiểu

- A, ra là vậy. Như vậy thì phở với kem là chưa đủ lòng thành đâu đó. Em không dễ mua chuộc vậy đâu.

Tuấn hồ hởi

- Vậy em muốn gì nè? Nếu em chịu nhường chức tài xế của cô giáo cho anh thì em muốn gì anh cũng chìu.

Một anh khác lại quay xuống, nhìn Thư với ánh mắt khâm phục.

- Mà em tài quá nhỉ. Bình thường cô giáo được xe hơi đưa đón tới trường tự nhiên gần đây lại là em đưa đón.

Thư ngạc nhiên

- Xe hơi

Tuấn giành trả lời

- Ờ, em không biết à. Trước đó tụi anh rình rập hoài mà thấy cô đều có tài xế đưa rước nên dội luôn.

Thư ngây ngô

- Em không biết, cô nói xe cô hư chưa sửa xong nên phải nhờ đến em.

Lớp học được bắt đầu và cắt đứt câu chuyện của mọi người nhưng nó vẫn không cắt đứt được những thắc mắc trong lòng của Anh Thư. Tại sao Thư không biết những điều đó và cũng chưa bao giờ nghe Quỳnh nhắc qua. Cô đã bắt đầu phát bài kiểm ra. Do được chân truyền mấy tuần qua của Trúc Quỳnh nên Anh Thư đã rất thành thạo với những cụm từ chữ không ra chữ này. Làm bài một cách chăm chú nhập tâm xong đến cuối trang Thư phát hiện ra những dòng chữ quen thuộc. Truyền lời với nhau qua bài tập đã là thói quen của hai người.

" Đến phiên cô đố Thư nhé, trả lời không được thì sẽ bị phạt còn như ngược lại thì sẽ được thưởng."

Câu đố như sau:

"Không ai đắp mà cao

Không ai đào mà sâu

Không ai trêu mà khóc

Không ai chọc mà đui"

Anh Thư mĩm cười nhìn về phía Trúc Quỳnh và cũng bắt gặp Quỳnh đang nhìn mình cười một cách thách thức. Thư cúi xuống trả lời ngay hai câu đầu một cách dễ dàng.

Không ai đắp mà cao thì là núi

Không ai đào mà sâu thì là sông

Nhưng rồi anh Thư lưỡng lự ở câu kế tiếp. Đang suy nghĩ thì ngoài trời lại bắt đầu lấm tấm những hạt mưa phùn. Tuấn ngồi ở trên lắc đầu nghêu ngao hát.

- Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt.

Mắt Anh Thư chợt sáng lên rồi điền vào

Không ai trêu mà khóc thì là mưa.

Anh Thư chưa kịp nghĩ ra giải đáp cho câu cuối cùng thì cô đã lên tiếng hết giờ và yêu cầu nộp bài. Bài kiểm đã nộp đầy đủ về cô. Như bình thường mỗi khi cô chấm bài thì cho lớp ngồi làm bài tập trong sách. Trí đưa tay nhìn đồng hồ.

- Sắp đến giờ về rồi, anh mời em đi ăn tối?

Tuấn ngồi đằng trước nghe vậy quay phắt lại

- Ê bạn, xếp hàng nhé

Người kia cũng quay xuống.

- Nó giúp mày rồi còn gì, đối tượng của nó không giống như tụi mình đâu mà mày lo. Như vậy thì mình có dịp đưa cô về rồi, bé Thư đi với Trí nhé.

Anh Thư nhíu mày nhìn cả ba. Sao hôm nay Thư thấy xung quanh mọi người ai ai cũng là lạ. Thật ra Thư nghe những chầu phở chầu kem ngon ngọt cũng hấp dẫn lắm nhưng hôm nay Thư đã lỡ có hẹn và hứa dẫn Trúc Quỳnh đi thử một quán cafe mới mở. Thư cười với mọi người.

- Chầu của các anh chầu nào nghe cũng hấp dẫn hết nhưng hôm nay không được. Cùng lắm bắt đầu tuần sau xe em cũng sẽ bị hư hay gì đó để cho mấy anh có cơ hội làm tài xế cho cô vậy.

Tuấn vui mừng nựng vào má Anh Thư

- Em the best. Thank you!

Lớp học đã tan. Thư ngồi lại chờ Trúc Quỳnh. Quỳnh gom bài vở bỏ vào trong giỏ rồi mủm mĩm cười.

- Câu cuối còn bỏ lửng

Thư cười theo

- Đó là vì Thư chưa có đủ thời gian.

- Vậy cho Thư từ giờ đến lúc chở cô về tới nhà thì phải có giải đáp nhé.

Trúc Quỳnh nói xong đeo túi xách vào và khoác tay Thư một cách thân thiết cùng đi ra khỏi lớp. Hai người đang đi xuống lầu thì có một chú nhóc không quá mười lăm hớt ha hớt hãi chạy đến trước mặt họ cầu cứu.

- Hai chị ơi, giúp dùm em đi, bạn em bị té xỉu trong lớp kia

Vừa nghe xong hai người hốt hoảng chạy theo chỉ dẫn của chú nhóc. Đến một căn phòng cuối dãy chú nhóc chỉ vào.

- Trong này nè hai chị

Cả hai không ngần ngại xông vào thì đột nhiên cánh cửa đóng gầm lại và xung quanh chỉ còn là bóng tối. Hai người đập cửa không ngừng

- Nè, mở cửa ra nghe chưa

Mặc cho hai người kêu réo tới đâu thì cánh cửa vẫn đóng chặt. Hai người chỉ còn nghe tiếng cười của những chú nhóc bên ngoài.

- Thấy chưa, tao nói mày mà sẽ có hai con heo nữa sa bẫy

Giọng của một chú nhóc khác

- Lại thua mày nửa, tiền game tối nay tao sẽ bao hết

Tiếng nói càng ngày càng xa dần. Anh Thư vẫn không ngừng đập cửa. Được một lúc Thư ngừng lại rồi phát hiện vạt áo của mình đã bị giữ chặc. Trúc Quỳnh có vẻ run và sợ.

- Cô sao vậy?

Trúc Quỳnh đảo mắt nhìn quanh. Không một chút ánh sáng. Quỳnh lại ghì chặt vạt áo của Thư hơn. Anh Thư thấy vậy pha trò cho Quỳnh đở sợ

- Lát rách áo em bắt đền bây giờ. Có em đây cô sợ gì

Vừa nói Thư vừa gở tay Quỳnh ra nhưng Quỳnh không nắm vạt áo nửa mà nắm chặt lấy tay Thư.

- Thư đừng bỏ cô ra

- Cô sợ hả?

Quỳnh rụt người vào Anh Thư.

- Ừ, sợ chuột, sợ ma, sợ...... đủ thứ.

Thư trêu cho Quỳnh bớt căng thẳng

- Lớn rồi còn sợ những thứ đó, quê quá. Thư thấy cô gan lắm nhé, dám nói gạt Thư mà. Những thứ đó thì lại có đáng gì.

Trong bóng tối không nhìn thấy được nét mặt của Thư nên Quỳnh lo sợ không biết Thư nói câu đó với thái độ như thế nào. Đùa hay giận? Vì quả thật Quỳnh có rất nhiều chuyện giấu Thư. Trúc Quỳnh lo lắng hỏi.

- Thư biết chuyện gì?

- A, thế ra cô có nhiều chuyện giấu Thư lắm à?

- Không phải giấu, mà là.......mà là.......có nhiều chuyện chưa đến lúc để nói.

- Vậy đợi đến khi Thư hết tiền đổ xăng rồi mới nói cho Thư biết là xe của cô không hề bị hư và thường thì chỉ có tài xế đưa đón thôi phải không?

Trúc Quỳnh thở phào nhẹ nhỏm

- À......

Chờ đợi một chút vẫn không nghe Quỳnh nói gì Thư đung đưa bàn tay của mình đang được nắm chặt trong bàn của Quỳnh.

- À là sao? À là bỏ qua hở?

Trúc Quỳnh lại cười

- Sorry!

Anh Thư dọa rút tay ra

- Không nói, Thư bỏ tay cô ra cho đứng đây một mình đó

Trúc Quỳnh hốt hoảng giữ tay Thư lại và nắm chặt hơn

- Nói, nói nói..... cô nói. Đừng bỏ tay ra.

- Vậy là chuyện thế nào?

Lưỡng lự một lát Quỳnh ngập ngừng nói

- Ừm..... thì tại cô muốn làm quen với Thư

- Tại sao?

- Không có tại sao cả

Thư lại đưa tay lên dọa

- Không nói Thư bỏ tay ra đấy nhé

Trúc Quỳnh dùng hai tay giữ chặt lấy tay Thư mạnh dạng nói

- Thư không biết mình có ma lực đó à? Lần đầu tiên khi Quỳnh nhìn thấy Thư thì Quỳnh đã không thể nào không đến gần bên Thư được. Quỳnh......

Đây là lần đầu tiên Trúc Quỳnh xưng tên với Anh Thư mà không phải là từ "cô". Nhưng chưa nói hết câu thì có một vật gì đó băng qua thật nhanh dưới chân Quỳnh và Thư. Trúc Quỳnh hốt hoảng la lên một tiếng á rồi ôm chầm lấy Thư. Tuy Thư không sợ bóng tối nhưng tự dưng có vật gì đó chạy ra cũng không khỏi làm cho Thư hết hồn. Thư giật mình rồi bật cười.

- Tự nhiên khi không hai đứa lại trở thành kẻ mù

Nói tới đây Thư như chợt nghĩ ra điều gì rồi a lên một tiếng

- A, Thư biết rồi. Không ai chọc mà đui thì có nghĩa là "bóng tối", đúng không?

Trúc Quỳnh cười

- Đúng rồi, Thư thông minh quá

- Đừng tưởng nịnh vậy là Thư sẽ quên nhé, Thư trả lời đúng hết rồi vậy thưởng Thư gì nè?

Thư vừa nói dứt câu thì lần đầu tiên trong đời có một bờ môi lại dám áp lên bờ môi của Thư và bờ môi ấy lại ngưng đọng ở đó thật lâu. Thư bất ngờ, bất động quên luôn cả việc phản ứng. Bỗng nhiên cánh cửa bật mở, Thư đang hướng lưng tựa ở cửa nên mất thăng bằng ngã xuống. Quỳnh hoảng hốt ngồi xuống đở lấy Thư. Thư không dám nhìn thẳng vào mắt Quỳnh nên vội vàn né tránh và đứng dậy. Bác lao công lo lắng

- Hai cháu có sao không? Bác nghe có tiếng nên mở cửa vào coi.

Thư gượng cười

- Dạ không sao, cám ơn bác

- Hai cháu lại là nạn nhân của mấy cậu nhỏ kia nửa rồi. Lớp học này bỏ trống không đèn không đuốc, nghĩ không có gì nên không khóa lại. Ai dè lũ nhỏ cứ phá phách ở đây, để bác dùng khóa khóa lại cho bọn nhỏ không dùng mà phá phách được nửa.

- Dạ cám ơn bác

Nói rồi cả hai chào bác ra về. Ra đến bãi lấy xe thì trời lại bắt đầu đổ mưa. Thư mở yên xe lên lấy áo mưa nhưng tánh lơ đểnh của Thư lại bỏ quên chiếc áo mưa treo sau nhà chưa xếp vào. Trúc Quỳnh đưa tay lên che trên đầu nói với Anh Thư.

- Chờ Quỳnh chút, quay lại liền.

Thư chưa kịp hỏi thì thấy Quỳnh chạy đến xe bán thuốc lá mua một chiếc áo mưa. Thư dắt xe ra trong lòng những bối rối. Trúc Quỳnh đến bên Thư mở chiếc áo mưa mới mua ra. Cũng là mùi mũ mới này, cũng là kiểu áo mưa này và Thư cũng chợt nhớ ra một điều gì đã khác thường từ một tháng trước. Thư nhìn Trúc Quỳnh

- Có phải lần trước khi Thư trú mưa cô cũng đã mua cho Thư một chiếc áo mưa như vậy và cho đó là một sự tình cờ? Cô đi xe nhà và vốn không cần dùng đến áo mưa và càng không có áo mưa trong mình.

-...........

Quỳnh lặng im không nói gì, Thư tiếp

- Ngay từ lúc bắt đầu thì cô đã có mục đích để đến gần bên Thư?

- Quỳnh...........

- Thư nghĩ cô nên gọi tài xế của cô đến đón về và Thư xin lỗi từ nay không thể tiếp tục đưa đón cô được nửa.

Anh Thư nói xong lên xe bỏ đi mặc cho cơn mưa đã đùng đùng trút xuống. Dáng Anh Thư khuất hẳn bỏ lại Trúc Quỳnh một mình đứng dưới mưa với những giọt lệ nho nhỏ ứa tràn ngay khoé mắt.

Ép sách lại áp vào lòng ngực Quyên buông tiếng thở dài. Có nỗi nhớ đâu đây ẩn hiện khiến Trúc Quyên không thể tập trung để đọc tiếp. Dằn quyển sách xuống giường Quyên bực dọc đứng dậy bước ra khỏi phòng. Trúc Quyên cố tình muốn lẩn trốn chẳng muốn thừa nhận nỗi nhớ ấy đang tồn tại. Quyên xuống lầu bước ra ngoài sân hít một hơi thở dài. Có làn gió mát thoảng qua khiến Quyên cảm thấy dễ chịu và như để tự trấn an mình Quyên nhắm mắt nhủ thầm.

- Mình không nhớ, không nhớ, không nhớ

Và hai chữ cuối cùng thật chắc nịch, dứt khoát.

- Không nhớ!!!

Quyên nở một nụ cười với chính mình và mở mắt ra. Nụ cười bỗng tắt trên môi. Trước mắt Trúc Quyên không phải là ảo giác. Anh Thư vừa chở Giang Anh về đến trước cổng nhà. Giang Anh xuống xe vừa quay người thì bắt gặp ánh mắt ấy đang nhìn mình. Trúc Quyên đứng bất động như một thể xác không hồn. Và giây phút đó trôi qua thật nhanh bởi Giang Anh đã hờ hững với đôi mắt ấy mà vội bước vào nhà. Tiếng nói của Anh Thư kéo Trúc Quyên về với hiện tại.

- Mày làm gì đứng đó như người mất hồn vậy? Qua đây cho mày ăn đặc sản của Nha Trang nè, út mới mang về.

Như vẫn chưa hoàn hồn, Quyên lúng túng

- Mày mới đón út về hả? Còn bác đâu?

Anh Thư chau mày

- Hỏi thừa, mày thấy nguyên cục nợ vừa di động vào nhà là biết rồi. Những ngày bình yên của tao thật quá ngắn ngủi, chỉ nghĩ đến thôi là không khỏi ngậm ngùi. Anh hai chở mẹ cũng đang trên đường về.

Thấy bạn có vẻ bất thần, Thư nạt

- Quyên! Quyên mày làm cái gì mà cứ như người mất hồn vậy? Có sao không? Mày bịnh hả?

Trúc Quyên giật mình đáp

- Ờ … không, đâu có gì đâu, thì nghe mày nói mà.

- Tao thấy mày sao sao, chẳng có hồn ở xác.

Quyên cười thật tươi để trấn an bạn

- Dạ em ở đây nè chị ơi, vào nhà được chưa.

Vừa nói Trúc Quyên vừa giúp Thư đẩy nhẹ chiếc xe về phía trước. Anh Thư dẫn xe vào sân rồi quay qua tìm Quyên nhưng cô vẫn còn đang đứng ngoài cổng.

- Ủa sao không vào đây mà còn đứng đó?

Trúc Quyên lắc đầu

- Thôi không vào, tao còn cả đóng chuyện ở nhà chưa làm

- Ba xạo, vậy thôi lát nữa tao đem đồ ăn qua cho mày.

Giang Anh bước ra với tay lấy cái giỏ xách trên xe rồi bỏ vào nhà như người vô hình không nhìn đến ai. Anh Thư liếc theo bóng dáng Giang Anh vừa khuất rồi nhìn Trúc Quyên thè lưỡi ra nhúng vai. Quyên phì cười

- Không phải mấy bữa không có út mày đã than chán hay sao, xạo hoài. Thôi vào nhà.

Anh Thư cười vì bị bắt trúng mạch. Không thể phủ nhận những ngày không có Giang Anh ở xung quanh ngôi nhà trở nên buồn tẻ. Thư trở về phòng đã thấy Giang Anh nằm dài trên giường.

- Trời ơi, mới đi xa về người dơ hày mà nằm lên giường, đứng dậy đi tắm đi cô

Giang Anh ngồi bật dậy

- Tui là dì chứ không phải là cô của mấy người nha

- Cô dì gì cũng vậy, đứng lên 

- Lâu rồi không có ai ở nhà này cho Thư ăn hiếp được nên vừa thấy út về là khai chiến liền phải không?

Quả thật trong ngôi nhà này người mà Anh Thư ăn hiếp và cãi lại được thì chỉ có mỗi một mình Giang Anh thôi. 

- Làm như út hiền lắm đứng yên cho Thư ăn hiếp. Thư mà có muốn kiếm người để ăn hiếp thì bước hai bước qua nhà bên cạnh kiếm nhỏ Quyên mà tha hồ.

Giang Anh định ăn thua nhưng lại trầm xuống khi nghe nhắc đến Quyên

- Hứ, thấy người ta hiền rồi cứ ăn hiếp

Anh Thư không khỏi ngạc nhiên

- Cha! Thư có nghe nhầm không? Hôm nay lại binh nữa chứ. Không phải bình thường út cũng hay ăn hiếp con người ta lắm hay sao mà giờ lại dám lên tiếng bênh vực. Lạ à nha.

Giang Anh không thèm trả lời thắc mắc đó nên đứng lên mở tủ lấy khăn và bộ đồ.

- Thôi đi tắm, để còn được nằm yên thân nữa chứ

Vừa ra đến cửa phòng Giang Anh như chợt nhớ rồi quay qua bảo Thư

- Anh hai mua đồ hơi nhiều nên ở dưới có cái bịch màu đỏ Thư mang qua cho bạn Thư đi.

Anh Thư trố mắt

- Cái gì? Thư có nghe lộn không? Cái này lạ thật à nha.

- Nhảm, đem không đem thì thôi, để chị ba cho người khác.

Nói rồi Giang Anh bước đi không để cho cháu nói thêm gì nữa. Tắm xong trở ra đi xuống lầu Giang Anh bước tới nhìn vào giỏ xách rồi mỉm cười, bao đồ đã được mang đi. 

Thư mang bịch đồ qua phòng Quyên đặt xuống bàn hâm dọa

- Mày không sợ chết thì thử những món đồ trong bịch đó đi, chứ tao thì tao nghi lắm. Tính đợi ngày mai đem đi đến sở phòng thực phẩm để hóa nghiệm rồi mới dám đem qua cho mày ăn.

Trúc Quyên chau mày thắc mắc

- Cái gì ghê vậy?

Thư kéo Quyên ngồi xuống làm như chuyện quan trọng

- Ghê đúng không? Tao thì nghi lắm, chẳng tin được

Trúc Quyên thiếu kiên nhẫn

- Mà cái gì mới được chứ, mày cứ quanh co hoài

Anh Thư chỉ vào cái bao đang nằm trên bàn.

- Của út đem vào cho mày, bảo tao phải đích thân mang qua đây cho mày. Vậy có gọi là ghê không?

Trúc Quyên nheo mắt hoài nghi nhưng trong lòng không khỏi rộn lên một chút gì đó vui sướng.

- Thật à?

Anh Thư gật đầu

- Thật mới ghê đúng không?

- Tao không tin. Út mắc mớ gì mua quà cho tao. Có phải thân lắm đâu, chắc là tiện tay thôi.

- Út nói cậu hai mua nhiều nên kêu đem qua cho mày

- Thấy chưa, dư thôi chứ có phải là út cố tình mua vào cho tao đâu. Vậy mà mày cứ lạ này ghê kia.

- Mày chưa mở cái bao ra nên không thấy lạ thấy ghê, mở ra coi.

Bỗng có một niềm vui lạ đang len lõi khi Quyên vừa mở bao ra xem. Toàn là những món ăn mình thích. Cột bao lại Quyên cố nén giữ niềm vui không để lộ ra mặt khi quay qua nhìn bạn.

- Tình cờ thôi mà

Anh Thư chưa chịu thôi vừa định tra vấn tiếp thì điện thoại báo có tin nhắn. 

“Mang đồ qua cho rồi thì về ăn cơm nè. Chị ba đang đợi. Về mau.” 

Thư đưa điện thoại cho bạn xem tin nhắn

- Nhắc tiền nhắc bạc cũng đỡ. Thôi tao về.

Thư đi khỏi rồi Quyên mới thở phào nhẹ nhỏm chỉ vì lo sợ nói một hồi không khéo Thư lại nhìn ra được những cảm giác bất thường đang diễn biến. Quyên mân mê cái bao trên tay rồi áp vào lòng. Một chút “hạnh phúc cấm” đang len lõi vào tim. 

Giang Anh ngồi xếp lại mớ quần áo trên giường. Nhìn qua thấy Anh Thư đang đăm chiêu bên bàn viết. Cây bút trong tay cứ khoanh tròn trên giấy. Hiếm khi nhìn thấy cháu suy tư như thế nên Giang Anh không bỏ qua cơ hội

- Nè, làm gì mà ngồi đó đăm chiêu vậy? Hôm nay là thứ sáu sao Thư không đi học anh văn?

Nghe hỏi tới chuyện anh văn lòng càng ngao ngán. Thư quăn cây bút xuống bàn chắt lưỡi.

- Bực bội quá đi

- Mà chuyện gì mới được?

Anh Thư ngập ngừng một lát rồi đưa tay vuốt tóc bước tới ngồi cạnh dì.

- Út nè, ừm… tại sao một người con gái thật đẹp lại đi thích một người con gái khác mà không phải là si mê một anh chàng đẹp trai nào đó?

Giang Anh nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu

- Ý Thư là sao?

- Thì Thư vừa mới hỏi út rồi còn gì. Sao hỏi ngược lại Thư?

- Ý út là tại sao Thư phải nhấn mạnh chữ con gái đẹp. Bộ con gái đẹp thì không thể là les hở? Chỉ có con gái xấu mới được là les hay sao? Vậy út đây chắc xấu lắm thì phải.

Nói xong Giang Anh bật cười khiến Thư càng thêm bực dọc.

- Hỏi út nghiêm túc vấn đề mà út cứ phá, thôi dẹp đi.

- Vấn đề của ai mà nghiêm túc?

Thư có phần ấp úng

- Ơ' ….vấn đề xã hội

Giang Anh hơi nghiêng đầu, nhướng mày, trề môi rồi nghiêm mặt

- Ok, vậy thì út trả lời vấn đề xã hội này theo quan niệm của út. Mỗi một trái tim không cần biết nó thuộc về giới tính nào, nam hay nữ thì tự nó cũng là một quả tim. Mà trong tình yêu thì mọi xuất phát đều do con tim làm chủ, lên tiếng. Vì vậy, mỗi một người trong chúng ta đều có quyền được yêu và đi yêu bất cứ một người nào bất kể giới tính. Thế nên một người con gái đẹp thì cũng chỉ đơn giản mang trong người một con tim như ai.

Anh Thư bật nhẹ ra sau

- Wow, có phải út không vậy? Đi mới có mấy ngày về mà như đã trở thành một người khác hẳn.

- Là sao?

- Là chính chắn hơn

- Hứ, út lúc nào cũng vậy, chỉ có Thư là coi út con nít thôi.

- Thôi đi, mới khen có một câu

Ngồi im một lát Thư lại khều tay Giang Anh.

- Út nè

Giang Anh nhăn nhó

- Lạ chưa, thì cứ nói đi làm gì mà hôm nay cứ út này út kia hoài vậy?

Vẫn cái vẻ ấp a ấp úng

- Nếu ... Thư nói nếu nha. Một người con gái nói là thích mình thì mình phải nên phản ứng thế nào và dùng cách nào để từ chối họ vì mình không như họ?

Giang Anh mỉm cười tinh nghịch

- À ha, vào đề rồi. Vấn đề này lại là vấn đề xã hội hay là của ai đây?

Thư chắt lưỡi

- Nhiều chuyện, hỏi thì trả lời đi

- Ok, ừm….theo út nghĩ thì điều trước tiên mình nên làm là bày tỏ quan niệm không kì thị và phê phán họ. Nói cho họ hiểu chỉ là do bản thân mình không có cảm giác yêu thương, nói một cách nhẹ nhàng và khéo léo như vậy thì tự họ sẽ hiểu được. Chứ đừng có quát vào mặt họ là “tránh xa tôi ra”, đại khái như vậy. Bất cứ loại tình yêu nào thì cũng đều có lời từ chối, nam hay nữ cũng vậy thôi, mình từ chối sao cho họ không bị tổn thương nhiều là được rồi.

Ngồi yên lắng nghe một cách chăm chú và ở phút đó Thư mới cảm thấy mình thật thiếu trưởng thành và tầm thường quá với cách xử sự đối với Trúc Quỳnh.

- Bạn ấy dễ thương lắm hả?

Anh Thư vô thức gật đầu rồi chợt nhận ra

- Bạn ấy? Bạn nào?

Giang Anh cười phá lên

- Bản chất ngốc mà bày đặt làm khôn

Thư đưa tay bóp mồm Giang Anh lại

- Đáng ghét

Như ngồi không yên Thư lại khều dì

- Út nè

- Gì nữa, hỏi gì thì hỏi luôn một lần đi cháu ơi

Anh Thư ngập ngừng

- Vậy …vậy nếu lỡ mình đã quát vào mặt họ bảo tránh xa tôi ra thì phải làm sao?

Giang Anh trố mắt

- Thư thật đã hành động như vậy à?

Anh Thư gật gù trong hối lỗi. Giang Anh trách móc

- Quá đáng chưa, đối với phe mình như thế, mà còn thuộc phe đảng dễ thương nữa chứ càng là điều cấm kỵ.

Anh Thư chu miệng dày vò cái mền vô tội

- Thì tại lúc đó Quỳnh bất chợt hôn Thư mà Thư thì không kịp phản ứng với lại cảm thấy tức giận vì đã bị gạt nên mới có thái độ như vậy. 

Giang Anh há hốc

- Trời …ơi

Anh Thư lại lỡ miệng, cô khép mắt giận chính mình rồi ụp mặt xuống gối la lớn

- Aaaaaa, bực út quá đi

Giang Anh phá lên cười như chưa bao giờ được cười

- Chết Thư chưa, đã phản bội anh bộ đội đi xa chưa về

- Không có mà, út cút đi

Vừa nói Anh Thư vừa đưa chân đạp Giang Anh văng xuống giường. Giang Anh lom khom ngồi dạy kéo tay Thư.

- Thôi mà, út giỡn thôi. Ngồi dậy giãi quyết vấn đề nghiêm túc nè. Vậy chứ Quỳnh là ai?

Anh Thư tựa đầu vào vai dì thở dài

- Thì là cô giáo dạy anh văn ở lớp Thư

- Trời, thôi út bó tay

- Thì bó tay nên mới ngồi đây không đi học nè.

- Nhưng mà như vậy cũng không phải cách. Không lẽ Thư cứ nghỉ học hoài. Thì như út nói đó, Thư cứ việc nói cho Quỳnh hiểu là Thư không có cảm giác đó với họ rồi tỏ rõ lập trường của mình, không phê phán hay kì thị họ, nói Thư có bạn trai rồi. Ủa mà Thư có kì thị họ không?

Anh Thư chắt lưỡi

- Út biết là Thư không mà. Nhưng tự nhiên bị rơi vào tình trạng ấy nên mới phản ứng xấu như vậy. Thư cũng không biết làm sao nhìn mặt Quỳnh nữa.

- Thì cứ đi học gặp mặt thử xem coi Quỳnh phản ứng thế nào đã rồi ứng xử. 

Điện thoại của Giang Anh báo có tin nhắn đến cắt đứt câu chuyện của hai người. Đọc xong tin nhắn Giang Anh không trả lời chỉ bỏ điện thoại qua một bên. Dưới nhà bà Minh Anh gọi vọng lên.

- Út ơi, bao đồ này làm sao đây?

Giang Anh vừa dạ vừa chạy nhanh xuống lầu. Lúc bỏ ra khỏi phòng thì điện thoại lại báo có tin nhắn liên hồi. Thư xoay người qua vô tình nằm đè lên cái điện thoại, một tiếng tít và tin nhắn được mở ra.

“Tâm rất nhớ em, Tâm vào với em có được không em yêu?”

Anh Thư vừa đọc vừa thè lưỡi cười. Giang Anh bước vào trông thấy đã chạy lại giựt lấy cái điện thoại trên tay Thư.

- Thư này, bất lịch sự vậy

- Thư không cố ý mà

Anh Thư vừa cười vừa nói

- Út ghê nha, ra đó có bao lâu mà tình thế đảo chuyển hết. Chấp nhận Tâm rồi hả.

- Nhiều chuyện

- Thôi mà, kể cho Thư nghe với. Chuyện gì xảy ra ngoài đó vậy?

- Chuyện gì đâu, chỉ đơn giản là út đã nghĩ suốt thôi.

- Sao? Nghĩ suốt là út cũng có thương nhớ người ta bao năm qua hả?

- Không, nghĩ suốt là thà chọn người yêu mình còn hơn chọn người mình yêu.

- Hứ, vậy mà kêu nghĩ suốt. Vậy chứ người út yêu là ai? Nào giờ không phải út cũng yêu Tâm hay sao? Giờ lại nói vậy.

Điện thoại của Giang Anh reo lên, là Tâm đang gọi đến. Giang Anh bắt máy chưa kịp nói gì thì Thư đã chạy lại kề tai vào nghe. Giang Anh đẩy Thư ra rồi bỏ đi lên sân thượng. Bật công tắt điện mà sao đèn vẫn không sáng, Giang Anh bật lên bật xuống vài lần vẫn không sáng nên đứng nói chuyện trong bóng tối.

- Thôi Tâm đừng vào, hồi nảy Thư nó mới đọc được tin nhắn của Tâm gửi cho em nên nó đã biết chuyện của mình rồi. Giờ mà Tâm còn vào nữa thì chẳng khác gì chuột sa bẫy, được dịp nó lại hạch hỏi phá phách chuyện mình nữa cho mà coi.

Im lặng lắng nghe đầu dây kia rồi Giang Anh tiếp

- Không phải em không nhớ Tâm

Lại im lặng rồi Giang Anh khẽ cười

- Biết là dù gì Thư cũng biết chuyện của em rồi nhưng mà …

Im lặng rồi tiếp

- Ok ok, thôi em không nói lại Tâm, Tâm muốn sao cũng được. Vậy thôi em đi xuống, đang ở trên sân thượng. Đứng đây muỗi cắn nảy giờ Tâm không xót hả?

Giang Anh tươi cười

- Biết rồi, Tâm ngủ ngon 

Giang Anh tắt máy quay người đi thì cái đèn bật không cháy lúc nảy lại chói sáng lên. Bỗng Giang Anh giật mình đứng sững lại nhưng không phải vì ánh sáng của đèn mà là vì người đang đứng bên kia sân. Trúc Quyên đã đứng đó tự bao giờ. Giang Anh nhìn Trúc Quyên một cách gượng gạo rồi đưa tay chỉ về hướng cánh cửa.

- Xin lỗi làm ồn Quyên, út đi xuống trước.

Không chờ cho Trúc Quyên phản ứng Giang Anh quay lưng bỏ đi.

Tối thứ bảy, Anh Thư gọi điện rủ Trúc Quyên đi chơi. Xe vừa lăn bánh không lâu thì Quyên đã bóng gió.

- Thư nè, mày thấy út về có gì lạ không?

- A, thế ra mùa xuân tình yêu trên gương mặt út đã hiện rõ rệt vậy rồi à

- Tình yêu?

- Ừ, tình yêu, không biết đuổi bắt sao mà ra đến Nha Trang là dính rồi

- Út, quen Tâm rồi hả

- Hỏi thì không nói nhưng tao vô tình đọc được tin nhắn, dính rồi. Mà cũng phải thôi, Tâm đã mất cả mấy năm để chờ đợi út rồi còn gì. Tao nghĩ út cũng đã động lòng rồi mà còn cứng miệng nói là thà chọn người yêu mình còn hơn chọn người mình yêu.

- Út nói vậy hả?

- Ừ

Trúc Quyên nghe trong lòng len lõi nỗi đau vô hình, nhè nhẹ thôi nhưng nó cũng đã hiện hữu rồi còn gì. Xe được tấp vào Diamond Plaza. Họ đi dạo vòng quanh những gian hàng rồi ghé vào tiệm sách. Trúc Quyên lần dò theo kệ đi dọc xuống nhưng trong lòng Quyên chẳng có chú tâm tìm kiếm gì cả. Chỉ vô tâm lướt qua từng cuốn một. Bỗng Trúc Quyên dừng lại lùi về phía sau hai bước, Quyên đưa tay rút một quyển sách. Anh Thư bước tới nhìn vào rồi đọc chữ trên sách.

- Yêu Thầm! Không phải ở nhà mày đã có quyển này rồi sao?

Nhìn quyển sách Quyên lại liên tưởng đến khuôn mặt đáng ghét của Giang Anh.

- Ờ ….thì có rồi, bóc nhầm

- Mày sao vậy? Cái mặt cứ buồn hiu, không khỏe hả? Vậy thôi mình đi về.

Nghĩ đến Giang Anh và những cảm giác khó chịu trong lòng mình Quyên cũng không còn tâm trí nào để dạo nữa nên đồng ý ngay. 

- Ừ thôi đi về, tao cũng chẳng cần mua gì

Hai người đi xuống lầu nhưng vừa ra tới trước cửa thì gặp phải Giang Anh và Trang đang đi vào. Thư ngạc nhiên chỉ vào Giang Anh

- Ủa, đi đâu đây?

Mọi người gật đầu chào xã giao rồi Trang xin phép đi trước

- Thôi tao lên lầu trước để không tụi nó lại chửi, mày lên sau nha

Giang Anh gật đầu rồi trả lời Thư

- Út với tụi bạn bow ở trên lầu

Giang Anh chưa kịp nói gì thêm thì Trí đã bước đến

- Ủa Thư

Lại một sự tình cờ, Thư vui vẻ

- Hi anh Trí. Đi đâu có một mình vậy?

- Đâu có một mình đâu cả đám tụi nó đang bow trên lầu kìa, hôm qua học xong cả đám tổ chức chơi ở đây. Em hôm qua làm gì mà cúp cua vậy?

Anh Thư lè lưỡi

- Thứ sáu mà không thuộc bài thì làm sao dám đi học 

- Thật không đó? 

Thư lẩn tránh đề tài nên đưa tay giới thiệu

- A quên giới thiệu, này là Trúc Quyên bạn thân em

Quyên mỉm cười chào Trí xong Thư lại quay qua Giang Anh nhưng có vẻ ngập ngừng

- Còn đây là Giang Anh…..là em họ của em

Giang Anh nhướng mắt nhìn Thư nhưng cô đã quay nhanh. Trí chào hai người rồi lịch sự hỏi.

- Vậy thì mời bạn của em lên chơi chung với lớp mình đi. Bắt gặp em ở đây mà để em vuột thì tụi nó đánh anh chết. Lên bow nha.

Thư tỏ vẻ đắn đo.

- Ừm, nhưng mà Quyên bạn em không được khỏe em phải chở Quyên về

Nghe đến đây Giang Anh lo lắng liếc nhìn sắc mặt của Quyên. Thật ra Quyên cũng chỉ muốn được một mình yên tĩnh nên thúc giục bạn.

- Thôi Thư lên chơi với bạn đi, Quyên đi về một mình cũng được không sao đâu

Không muốn Thư từ chối nên Trí cũng nhiệt tình

- Vậy thôi mình cùng đưa bạn Thư về rồi quay trở lại vậy

Trúc Quyên ngăn lại

- Thôi không cần mà, phiền Thư và anh phải chờ

Tối thứ bảy Thư cũng không muốn về nằm nhà nên lưỡng lự một lúc xong móc chìa khóa và thẻ xe ra nhét vào tay Giang Anh. Thư cũng không cảm thấy thoải mái khi chơi chung cùng một chỗ với Giang Anh nên đây là một công hai việc.

- Ờ vậy thôi út chở Quyên về dùm đi

Dù cho Giang Anh có trợn mắt nhìn Thư đi nữa thì chìa khóa đã được đặt vào tay

- Út?

Anh Thư năn nỉ

- Ừ, thì út, làm ơn đi mà, Quyên không được khỏe Thư không yên tâm để nó về một mình

- Nhưng mà…..

Chưa kịp nói gì thêm thì Anh Thư đã phán rồi quay qua kéo Trí cùng đi

- Thôi vậy nha

Chỉ còn hai người đứng lại, Giang Anh nhìn Quyên không biết phải nói gì thì Quyên đã đưa tay định lấy lại chìa khóa.

- Thôi út lên chơi với bạn đi để Quyên tự về một mình được rồi.

Ngón tay vừa chạm đến chìa khóa thì Giang Anh đã nắm chặt lại

- Quyên không khỏe mà, để út đưa về cho

Những ngón tay được chạm vào nhau như thể có điện khiến Trúc Quyên phải rút nhanh về. Giang Anh lấy điện thoại trong túi ra gửi tin nhắn cho Trang rồi rảo bước theo sau Quyên. Hai người đi xuống tầng hầm lấy xe. Quyên đã ngồi lên xe nhưng không vịnh vào người Giang Anh, đôi cánh tay như thừa thải không nơi để bám. Giang Anh nhấp nhẹ ga như là một tính hiệu xe sắp chạy nhưng không thấy Quyên vịnh vào mình. Nhấp nhẹ ga lần nữa mà vẫn không thấy động tịnh gì Giang Anh quay ra sau nói.

- Quyên có nhìn thấy cái dốc thật cao đó không? Quyên không vịnh, út chạy lên Quyên không sợ bị ở lại hả?

Ở dưới tầng hầm bãi đậu xe của Diamond Plaza quả thật cái dốc rất cao. Nếu người ngồi sau không bám vào đâu thì sẽ dễ dàng bị ngã về phía sau. Đã lên tiếng dọa mà cũng không thấy có hành động gì. Phía sau tiếng kèn xe hối thúc đã vang lên. Không chờ nữa, Giang Anh vòng tay về phía sau nắm lấy đôi tay của Trúc Quyên đặt vào eo mình.

- Ôm năm giây thôi, út chạy lên tới trên rồi bỏ ra.

Xe được gồ mạnh và tiến thẳng lên con dốc khiến Trúc Quyên hoảng hồn ôm chặt lấy Giang Anh. Chỉ thoáng chốc xe đã chạy ra khỏi tầng hầm. Vừa lên tới đỉnh thì Giang Anh đã dừng xe lại gở hai tay Quyên đặt lại lên đùi.

- Nè, trả lại vị trí cũ đó 

Giang Anh lên ga chạy tiếp rồi quẹo ra đường lớn. Xe vừa chạy được một quãng thật ngắn thì Giang Anh cúi xuống vòng bụng. Giang Anh không dám tin nhưng quả thật đó là vòng tay mềm mại của Trúc Quyên đang ôm lấy mình. Có một chút bối rối nhưng Giang Anh không dám phản kháng. Quyên ôm xiết vòng eo thật khẽ, giọng trầm ấm

- Vậy giờ Quyên có thể đặt nó lại vào vị trí của trước đó không?

Ngưng lại rồi Quyên nói thật nhỏ

- Quyên còn được quyền đó không?

Giang Anh chỉ biết lặng im để cảm nhận niềm hạnh phúc nhỏ nhoi này. Xong cảm giác ấy dù cho có hạnh phúc đến như thế nào thì Giang Anh cũng phải thức tỉnh. 

- Út đang quen với Tâm

Câu nói vừa dứt thì cũng là lúc vòng tay được buông lơi. Giang Anh cúi xuống nhìn vòng tay từ từ rời khỏi vòng eo của mình trong tiếc nuối. Con tim rất muốn buông hẳn tay lái để chụp lại đôi tay ấy nhưng Giang Anh không cho phép mình làm như vậy. Trúc Quyên nói thật nhỏ như để nói với chính mình hơn là nói cho người khác nghe.

- Quyên biết, út đã là của Tâm. Quyên xin lỗi vì hành động của mình.

Họ cũng chẳng biết phải nói gì với nhau nữa trong lúc này. Chỉ lặng yên để cho mọi cảm xúc dầy xéo. Con đường họ về như được nối dài ra, nó chở hai con tim cùng chung một nhịp mà không thể lên tiếng. Xe vừa dừng lại thì Trúc Quyên đã vội bước xuống bỏ chạy vào nhà. 

- Quyên

Giang Anh gọi với theo nhưng Trúc Quyên cũng không quay lại. Đúng lúc điện thoại di động reo lên. Nhìn theo dáng Quyên vừa khuất sau cánh cửa Giang Anh mới bắt máy lên trả lời điện thoại của Tâm. 

Anh Thư cùng với Trí vừa vào đến sân banh là đã bị cả nhóm cười ầm lên trêu chọc. Tuấn gát tay lên vai Trí

- Hay ta, em mất tích hôm qua mà hôm nay Trí đã kiếm em về được rồi. Vụ này không ổn rồi đó

Trí kéo ghế cho Anh Thư ngồi.

- Nói bậy đi, gặp Thư ở dưới nhà với bạn nên mời lên đây đó

Thư ngồi xuống giúp Trí phân trần

- Đúng rồi, là tình cờ, anh Tuấn đừng có nói bậy

Tuấn không tin

- Vậy bạn em đâu?

Trí đỡ lời

- Bạn Thư không khỏe nên về trước rồi, tao chỉ bắt cóc được Thư thôi

- Thôi đi, nói không bằng không chứng thì hai bạn nói gì mà không được

Trí định biện minh tiếp nhưng Thư đã đứng lên ngăn lại

- Thôi đi anh, càng biện thì họ lại càng cho là chạy tội. Kệ đi, em với anh đi lấy giầy 

Hai người đi lấy giày xong trở thì đã được nhường sân. Vừa cầm trái banh trên tay thì Thư đã giật người khi nghe Tuấn gọi lớn

- Cô tới rồi

Thư quay vội qua, Trúc Quỳnh đang đứng sừng sững trước mặt mình. Thư lúng túng trượt tay đánh rơi trái banh và rồi chỉ kịp phản ứng rút một chân về phía sau chân còn lại bị banh rớt trúng. Quỳnh phản ứng nhanh nhất bước tới đỡ lấy tay Thư

- Sao rồi Thư?

Trí và mọi người cũng chạy lại hỏi tới tấp

- Có sao không?

Thư gượng người cố đứng thẳng để mọi người không phải lo lắng

- Thư không sao

Tuy nói vậy nhưng vì quá đau nên nó đã hiện rõ trên khuôn mặt mình không giấu ai được. Quỳnh đỡ Thư ngồi xuống ghế

- Sao mà không sao, để Quỳnh coi

Vừa nói vừa cúi xuống cởi chiếc giầy ra đặt bàn chân Thư lên đùi mình xoa nhẹ.

- Dập chân rồi, đỏ và sưng nè

Thư dè dặt rút bàn chân lại mỉm cười với Trúc Quỳnh. Trí có vẻ quan tâm đề nghị

- Thôi để anh đưa Thư về 

Thư gật đầu đồng ý nhưng khi đứng lên thì Quỳnh đã đỡ lấy mình.

- Để Quỳnh đưa Thư về cho mọi người cứ tiếp tục chơi đi, sẳn Trí cũng đã mướn giầy rồi còn Quỳnh thì chưa thay nên để Quỳnh đưa Thư đi cho tiện.

Lý do Quỳnh đưa ra hoàn toàn hợp lý nên không ai có thể phản đối được và cả Thư cũng vậy. Trúc Quỳnh bước thật chậm đỡ cho Thư theo kịp. Đi bên cạnh Quỳnh, Anh Thư cảm thấy hết sức áy náy vì cách cư xử của mình nhưng vẫn còn cảm thấy ấm ức vì đã bị Quỳnh gạt. Anh Thư muốn mở lời nhưng rồi lại thôi. Họ im lặng như vậy cho đến lúc ra xe chạy. Vì là tối cuối tuần nên con đường nào cũng đông đúc, chật kín. Chiếc xe cứ chao đảo khiến Thư ngồi đằng sau mà nhiều phen hú vía, buông rồi lại chụp túm lấy áo Quỳnh. Sở dĩ xe bị đảo không phải vì tay lái Quỳnh yếu mà vì mỗi khi có một chiếc xe nào phóng hơi gần bên phía trái là Trúc Quỳnh đưa tay ra cản hờ nhằm để bảo vệ bàn chân đang bị thương của Thư. Cứ thế nên xe đảo liên tục. Chạy một lát thì chuyện lo hờ của Trúc Quỳnh không vô bổ chút nào. Đường thì chật xe thì đông nên một chiếc xe đã quẹt vào họ. Thư chỉ kịp la á một tiếng nhưng rồi chẳng thấy đau. Thì ra nó đã được bàn tay của Quyên đỡ lại. Thư lo lắng hỏi

- Có sao không?

Trúc Quỳnh lắc đầu rút bàn tay về 

- Không sao

Thư đã nhìn thấy có vết máu nên càng lo

- Thư thấy chảy máu rồi kìa, hay là tấp vào coi đã

- Không sao thật mà, bị trày chút thôi

Trúc Quỳnh kiên trì và xe vẫn tiếp tục lăn bánh không ngừng. Im lặng một đoạn thì có tiếng nói

- Thư còn giận Quỳnh không?

Thư yên lặng, không trả lời Quỳnh. Một lúc mới lên tiếng

- Cho Thư xin lỗi

- Quỳnh đã nói là không sao mà, chỉ bị trày xướt thôi đâu phải tại Thư

- Không, Thư xin lỗi vì cách cư xử của mình hôm nọ đối với cô

- Là lỗi của Quỳnh mà, Thư đâu có lỗi gì

Họ lại yên lặng rồi hai tiếng nói không hẹn cùng cất lên

- Thôi …

Cả hai cùng cười. Thư nhường cho Quỳnh nói trước

- Cô nói đi

- Thư nói trước đi

- Thư muốn nói thôi đừng trách ai lỗi ai phải nữa, bỏ qua hết nha coi như không có chuyện gì xảy ra. Thư không ngại cô là một người như thế nào, Thư chỉ muốn cô hiểu và xem Thư như một người bạn bình thường mà thôi.

- Bình thường thôi hở?

- Ơooo

Câu hỏi khiến Thư lúng túng nhưng rồi Quỳnh cũng gỡ rối ngay

- Ý Quỳnh là làm bạn thân không được hả

Thư thở phào vui cười trở lại 

- Được chứ, nhưng mà cô không được dối Thư nữa đó nha

- Sure

Cả hai cười với nhau và như để chắc chắn hơn Trúc Quỳnh lập lại

- Vậy là Thư hết giận Quỳnh rồi đó nha, thiệt đó

- Thư dối cô được gì?

- Nè đã nói là bạn thân rồi thì từ nay ngoài giờ học thì làm ơn kêu Quỳnh đi nha. Để ra đường mà Thư cứ cô này cô kia thì khiến Quỳnh trở nên già chát. 

- Sure

Xe đang chạy với tốc độ đầm nhưng khi vừa sắp đến con hẻm nhà Thư thì Trúc Quỳnh lại gồ ga chạy nhanh hơn. Giựt áo Quỳnh lia Thư la lên

- Dừng dừng dừng

Xe được thắng gấp chỉ vừa lố qua con hẻm một ít. 

- Gì vậy Thư?

Anh Thư chỉ vào con hẻm

- Tới rồi, nhà Thư trong này nè

Trúc Quỳnh nhìn vào con hẻm

- Thư thật ở trong này hả?

- Thì thật chứ sao lại giả

Quỳnh cười chữa thẹn cho câu nói vô duyên của mình

- Ừ ha

Xe vẫn đứng yên không chạy nên Thư lại giục

- Sao Quỳnh không chạy vào, bộ bắt kẻ tàn phế này tự đi bộ vào hả?

Trúc Quỳnh gật gù rồi dáo dác chạy xe chầm chậm vào. Xe đang chạy chậm chỉ khi sắp tới nhà Thư thì được tăng tốc độ. Thư lại phải nhắc réo Quỳnh

- Ngừng ngừng ngừng, tới rồi

Dừng xe trước cửa nhà Thư bước xuống hỏi Quỳnh

- Cô…… à Quỳnh sao vậy, cứ gần tới nơi thì lại chạy nhanh hơn bình thường

- Nhà này nhà Thư thật hả?

- Lạ chưa, sao Quỳnh lại hỏi vậy? Không tin hả? Thư mời vào nhà chơi đưa hộ khẩu cho kiểm tra chịu không?

Quỳnh nhe răng cười

- Thôi Quỳnh tin

- Cũng còn sớm, vào nhà Thư chơi, để Thư coi cái tay của Quỳnh ra sao

Trúc Quỳnh từ chối nhanh

- Thôi để lần sau đi, Quỳnh cũng hơi mệt

- Ừ, vậy lần sau ghé vào Thư đưa hộ khẩu cho kiểm

Biết bị Thư chọc Quỳnh trề môi cười mỉm rồi quay đầu xe lại nhưng không quên dặn dò

- Thư nè, huề rồi đó nha vậy là thứ hai này không được cúp cua nữa đó

- Dạ em biết rồi, thưa cô

- Goodnight

- Goodnight

Chiều chủ nhật, hôm nay mọi người được nghỉ nên rủ nhau đi bơi. Duy dắt xe ra khỏi nhà trên vai đeo theo một cái túi nhỏ. Nhìn vào trong nhà Vũ, Duy gọi lớn.

- Anh chị xong hết chưa?

Ba thành viên trong nhà mỗi người mỗi túi lần lượt đi ra. Bốn người trên hai chiếc xe vừa chuẩn bị đi là Tâm chạy đến. Tâm lễ phép cúi chào mọi người trong khi Giang Anh thì lại tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Tâm, sao ở đây?

- Hôm kia Tâm có nói là vào đây chơi mà. Giang Anh quên rồi hả?

Giang Anh không trả lời thay vào là Thư

- A nhớ rồi, hôm bữa có nhận được tin nhắn của Tâm mà

Thư nhìn Tâm và Giang Anh cười trêu ghẹo. Anh Vũ chào Tâm

- Bạn của út hả, vậy đi bơi chung luôn nha

Tâm gật đầu đồng ý. 

- Dạ được nhưng em không có đem theo đồ bơi

Duy cũng tận tình

- Không sao, trên đường sẽ ghé vào cho em mua

Mọi người chuẩn bị lên xe thì Anh Thư ngăn lại.

- Thôi khoan khoan, nếu Tâm đi luôn thì đợi em lên kéo Quyên đi. Mấy người có đôi có cặp em đi có một mình không chịu, đợi em lên kêu Quyên.

Duy chỉ tay vào nhà

- Anh hỏi nó không chịu đi mà, em giỏi mà lên kéo nó ra khỏi phòng đi

- Để đó cho em

Anh Thư lên lầu chừng mười phút sau là cùng Trúc Quyên đi xuống. Trúc Quyên không muốn đi đâu cả càng không muốn gặp mặt Giang Anh nhưng Thư mà lên tiếng thì Quyên hiếm khi từ chối bạn. Vừa trông thấy em gái Duy tỏ vẻ bất mãn.

- Anh nói cả buổi mà bé Quyên có chịu đi đâu, giờ Thư lên nói có mấy câu là nó đi rồi. Kẻ làm anh hai này chẳng có một chút kí lô nào cả, chán chưa.

Thư lên mặt

- Chứ sao, người yêu của em mà

Vậy là ai cũng có đôi có cặp, ba chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Xe Vũ và Duy dẫn đầu chạy trước còn Anh Thư thì cứ kè kè bên xe của Tâm để tán chuyện. Trúc Quyên và Giang Anh ngồi ở phía sau thì lại tránh nhau, mỗi người nhìn một hướng. Đôi khi không hẹn mà gặp hai đứa nhìn qua, bắt gặp ánh mắt của đối phương rồi lại quay đi. Mọi người gửi xe rồi vào hồ bơi chọn những cái ghế trống còn lại trong góc. Vì là ngày chủ nhật nên hồ bơi đông nghẹt, chật kín người bơi người ngồi. Anh Thư nhìn quanh

- Trời ơi, hôm nay chắc lội bộ còn khó nữa chứ ở đó mà bơi. Xuống nước không sợ chết chìm mà lại sợ chết ngộp vì người chớ.

Mọi người cùng cười. Duy quay qua nhìn Giang Anh

- Anh chưa bao giờ đi bơi với út cả, một lát có ngộp nước thì cầu cứu anh

Tâm, Vũ và Thư đều nhìn Giang Anh rồi bật cười. Vũ một tay vỗ lên vai bạn một tay chỉ vào Giang Anh.

- Mày có nói lộn không? Biết cao thủ này đã dành bao nhiêu huy chương vàng về môn bơi lội rồi chưa? Lát nữa mày đuối kêu cứu ngược thì có.

Anh Thư cười nói tiếp vào

- Anh Duy không thấy duy truyền ưu tú về chiều cao của gia đình em sao? Còn gốc gác nữa, con nhà biển mà anh bảo không biết bơi.

Quả thật chiều cao đối với gia đình Anh Thư là thừa. Bằng chứng là với lứa tuổi của Giang Anh mà nàng đã cao hơn cả Anh Thư vài phân. Duy gật gù

- Rồi, vậy bây giờ anh mời mấy tiểu thư vào thay đồ xong ra đây đại chiến

Vũ và Duy cởi áo ra ngồi xuống ghế giữ chỗ còn bốn nàng thì đi về hướng phòng thay đồ. Hôm nay hồ bơi thật đông, ngay cả phòng thay đồ cũng phải xếp hàng dài ra tận cửa. Rồi cũng tới lượt họ, Tâm đứng trước nên đã vào phòng trống đầu tiên. Đứng chờ giây lát thì mới lại có thêm một phòng trống tiếp theo. Giang Anh vừa bước vào phòng trống chưa kịp đóng cửa thì Anh Thư một tay kéo Trúc Quyên một tay chận cánh cửa phòng thay. Chưa kịp để Giang Anh phản ứng thì Anh Thư đã kéo Trúc Quyên chui gọn vào phòng thay gài cửa lại. Ba đứa đứng chật chội đụng vào nhau, Giang Anh tay ôm túi đồ nhăn mày.

- Vụ gì đây?

Anh Thư cười cầu hòa

- Đứng chờ thì biết đến chừng nào mới xong, thôi vào thay chung luôn cho nó lẹ vậy mà

Phòng thay đồ rất nhỏ nên Trúc Quyên và Giang Anh bắt buộc phải đối mặt không tránh không né vào đâu được. Nhìn thấy hai người có vẻ ngượng ngập Anh Thư giục.

- Thôi mà, ai cũng như nhau cả, có ai có khác hơn đâu, ngại gì mà ngại

Hai người vẫn đứng yên bất động. Thư máng đồ lên móc rồi đẩy Trúc Quyên về phía Giang Anh. Giang Anh đưa tay đỡ lấy Trúc Quyên vì sợ trơn trợt. Thư tự nhiên thoát bỏ đồ trên người.

- Rồi để Thư chịu thiệt thòi trước

Cả ba cùng cười. Nhưng khi Quyên quay qua bắt gặp ánh mắt Giang Anh đang nhìn mình, nụ cười chợt tắt. Quyên bước qua một bước để vùng ra khỏi bàn tay của Giang Anh vẫn còn đang đỡ lấy mình. Chỉ trong tít tắc là Thư đã thay đồ bơi xong. Thư lấy đồ của mình bỏ vào trong giỏ, tay vịnh chốt cửa.

- Rồi Thư ra ngoài trước đó, rộng chỗ cho hai người thay. Lẹ đi nha. Vừa nói xong Thư đã kéo chốt bước ra rồi khép cánh cửa lại. Chỉ còn lại hai người, Trúc Quyên bóp mạnh cái túi đồ nảy giờ vẫn còn ôm trên tay. Giang Anh nhìn Trúc Quyên một cách đau khổ, muốn nói điều gì đó nhưng không nói ra lời. Biết ánh mắt ấy đang nhìn mình nên Trúc Quyên bước tới đưa tay định mở cửa đi ra thì bất chợt ở phía sau Giang Anh đã ập cánh cửa lại, khóa chốt rồi xoay người Trúc Quyên qua. Mặt đối mặt, Giang Anh ôm chầm lấy Trúc Quyên. Túi đồ trên tay của Quyên bị buông lơi rồi rơi xuống đất. Trong lúc này đây, giây phút được gần gũi nhất, Trúc Quyên không còn kèm nén được lòng mình nữa nên cũng đã choàng tay vào cổ ôm lấy Giang Anh. Họ càng ôm càng xiết chặt lấy đối phương như thể sợ vòng tay ấy chưa đủ chặt sẽ bị buông lơi. Giang Anh bước tới tấn Trúc Quyên lùi về đụng vách cửa. Đôi môi của Giang Anh tham lam như bão tố không ngừng khoáy động trên đôi môi mềm mỏng của Trúc Quyên. Trúc Quyên thở dồn một cách sợ sệt. Giang Anh ngừng lại, nhìn đắm đuối vào đôi mắt người yêu rồi đưa tay đặt vào má vuốt ve.

- Quyên có biết là út yêu Quyên lắm không?

Trúc Quyên cũng đắm đuối nhìn thẳng vào đôi mắt kiêu ngạo và lạnh lùng đó. Quyên đưa tay áp lên bàn tay ấm áp của Giang Anh đang vuốt ve trên má mình. Bàn tay còn lại sờ vào má của người yêu để lau đi giọt lệ đang len lén lăn dài. Lần đầu tiên Quyên được nhìn thấy giọt lệ rơi ra từ đôi mắt ấy. Trúc Quyên vuốt nhẹ lên má rồi nhỏm người đặt một nụ hôn vào đó. Giang Anh nắm lấy đôi bàn tay của Trúc Quyên đặt lên vòng cổ mình rồi cúi xuống tìm lại đôi môi khi nảy. Hai người hôn nhau nồng nàn, say đắm. Nụ hôn kéo thật dài, thật lâu, tưởng chừng như không thể dứt ra được. Bên ngoài cái hàng chờ càng xếp càng dài nên mấy cô đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn la lối om xòm. Trúc Quyên đưa hai tay áp vào đôi má của Giang Anh đẩy nhẹ ra. 

- Họ đang chờ mình đó

Giang Anh cười tình, đặt một nụ hôn lên má người yêu rồi cúi xuống nhặt túi đồ của Quyên đánh rơi lúc nảy. Họ lấy đồ tắm ra để thay. Giang Anh đã cởi áo nhưng thấy Trúc Quyên vẫn còn ngượng ngùng đứng đó. Cô mỉm cười hối thúc

- Sao không thay đi?

Mặt Quyên đỏ bừng đưa ngón tay ra hiệu cho Giang Anh quay người đi. Giang Anh nhoẻn cười quay mặt vào cánh cửa thay luôn phần còn lại. Thấy đã được an toàn Trúc Quyên xoay người đi đối lưng lại với Giang Anh rồi cởi bỏ bộ đồ trên người. Mặc vừa xong mảnh dưới thì mảnh trên đang được vắt trên vai đã bị rơi xuống đất. Quyên xoay người chưa kịp khom xuống nhặt thì Giang Anh đã nhặt lên đưa tới trước mặt mình. Nàng hoảng hốt la lên, dùng hai tay che trước ngực.

- Á, …. út …….ăn gian

Giang Anh bước tới ép sát Trúc Quyên vào tường vòng tay ôm lấy eo, tựa đầu mình vào trán nàng lắc nhẹ.

- Út làm người tốt mà bị coi là kẻ gian hả?

Vừa nói Giang Anh vừa lần xuống tìm đôi môi của Trúc Quyên. Giang Anh hôn nhẹ vào đôi môi ấy nhiều lần như trêu chọc. Đôi tay của Quyên đang phòng thủ trước ngực cũng đã bị thất thủ vùng ra bá lấy cổ của người yêu giữ lại không cho nụ hôn bị đứt khoảng nữa. Hai người ôm hôn nhau như thế quên cả những tiếng la ó bên ngoài. Một lúc sau đôi môi đã bị khô cằn nên cả hai dừng lại. Giang Anh sờ vào chùi nhẹ vành môi ấy, mắt vẫn không rời rồi thì thầm.

- Quyên có yêu út không? 

Nàng thẹn thùng cắn nhẹ vành môi gật đầu rồi ôm lấy Giang Anh nũng nịu.

- Thấy ghét, biết người ta yêu rồi nên mới như vậy, còn cố ý hỏi nữa

Giang Anh hạnh phúc xiết chặt lấy lấy người yêu

- Biết rồi nhưng vẫn muốn nghe cho chắc

Bên ngoài tiếng các nàng mỗi lúc một gắt gỏng hơn hối thúc. Giang Anh và Trúc Quyên nhìn nhau cười, họ đã chiếm cái phòng thay rất lâu rồi còn gì. Giang Anh xoay người Trúc Quyên qua, giúp cô mặc vào mảnh còn lại. Trước khi mở chốt cửa dắt nhau ra Giang Anh không quên đặt lên má người yêu một nụ hôn. Họ bước ra khỏi phòng thay đồ vừa đi đến trước cửa thì đã nhìn thấy Tâm đang đứng ở bên góc chờ. Cũng may Tâm không nhìn về hướng này nên không thấy họ đang nắm tay nhau. Quyên vội giựt bàn tay của mình về khi Tâm vừa quay qua. Họ giữ một khoảng cách khi đã đến gần Tâm. Trúc Quyên rụt rè như kẻ trộm. Vì không muốn để Tâm phát giác nên bước nhanh về phía trước. Nắm lấy tay Giang Anh, Tâm thản nhiên trách yêu.

- Sao em lâu vậy? Tâm đứng chờ từ nảy giờ

Giang Anh lúng túng

- Ờ, tại đông quá nên cũng chờ hơi lâu. 

- Tâm sợ em có chuyện gì tính vào gõ cửa từng phòng rồi đó

- Em đâu phải con nít, làm gì có chuyện gì. Thôi đi qua bển.

Họ đi về hướng mọi người. Ai cũng đang đứng khởi động chỉ có riêng Trúc Quyên là vẫn ngồi trên ghế thoa kem chống nắng. Duy hối thúc

- Mọi người xuống nước được chưa?

Rồi Duy quay qua nhìn Giang Anh

- Đi chưa cao thủ?

Giang Anh cười chỉ tay xuống hồ

- Chấp anh bơi trước luôn

Mọi người cười phá lên xong Tâm xung phong.

- Thôi để em thử sức với anh Duy trước, nếu cả em mà anh cũng không qua thì thôi đừng bận tâm đến cao thủ bởi vì em là kẻ bại tướng của Giang Anh hơn một lần.

Duy nhướng mày

- Ghê vậy à? Ok để anh loại em ra khỏi vòng trước

Từng người thay phiên nhau nhúng mình xuống hồ chỉ có Giang Anh còn đứng lại.

- Xuống trước đi, em thoa kem đã

Dưới hồ Duy và Tâm đã bắt đầu so tài. Giang Anh ngồi xuống cái ghế của Trúc Quyên.

- Thoa cho út với

Trúc Quyên nghiêm mặt

- Út tự mà thoa

Giang Anh trút kem thoa hai cánh tay rồi ngã người đụng vào Quyên.

- Thoa dùm đi mà

- Út tự thoa không được hay sao?

- Sau lưng sao mà tự thoa

Trúc Quyên liếc nhẹ

- Đáng ghét, kệ út Giang Anh giả giận quay đi thoa tiếp phần chân. Chỉ hai giây sau thì Giang Anh đã thấy man mát ở phần lưng. Trúc Quyên đang thoa nhẹ khắp lưng. Giang Anh không quay lại, tự đắc nói

- Sao nói kệ mà

Quyên không thèm trả lời, chỉ cười rồi tiếp tục thoa. Thấy mọi người đã bơi trở lại Quyên lập tức rút tay về. Giang Anh cũng nhìn thấy họ đang bơi về và Duy đã đến trước. Cô quay qua nhìn Trúc Quyên cười hỏi

- Có cần út nhường cho anh của Quyên không?

Quyên lên mặt bênh anh

- Hứ, ai thèm, anh hai bơi giỏi lắm, út coi chừng thì có

- Vậy Quyên theo bên nào?

Trúc Quyên chỉ cười mà không trả lời. Duy dưới nước gọi lên

- Sợ chưa cao thủ, dám xuống không?

Giang Anh chạy tới gieo người xuống hồ rồi chồi lên. Đang ở độ sâu, trong khi mọi người đều đứng vịnh thành hồ thì Giang Anh lại đứng nước. 

- Để cho công bằng em cũng sẽ bơi lẹ một vòng cho cùng sức với anh. Không thôi lát nữa lại diện cớ là anh đã bơi một vòng trước.

Duy phất tay

- Thôi anh chấp luôn

Anh Vũ chận lại

- Mày đừng tài khôn, để út bơi đi

Giang Anh cười rồi lặn người xuống nước. Đến khi nàng ngốc đầu lên thì đã là phía bên kia hồ. Trong chớp mắt cô đã có mặt lại chỗ cũ. Anh Vũ vỗ vào vai dọa bạn

- Sợ chưa? 

Duy cùng Giang Anh trong tư thế chuẩn bị. Vũ là trọng tài nên sẽ bơi theo sau. Thư vừa ra hiệu xuất phát thì Duy đã dẫn đầu chường tới phía trước bơi thật nhanh. Duy đã tới phía bên kia bờ trước nhưng ở lượt về khi đang bơi đắc chí vì không thấy tâm hơi đối thủ đâu cả thì đột nhiên Giang Anh như làn gió từ phía sau vượt lên qua mặt về đích trước. Trúc Quyên ngồi trên bờ hồi họp theo dõi tự nảy giờ và vui mừng khi thấy Giang Anh đã dành chiến thắng. Nàng muốn chạy đến ôm mừng người yêu nhưng nụ cười trên môi đã chợt tắt khi thấy người đang ôm chầm lấy Giang Anh lại là Tâm. Giang Anh ngước lên nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Trúc Quyên liền gở tay Tâm ra. Thư và Vũ vỗ tay chọc Duy.

- Anh Duy phục chưa?

- Chết chưa bạn, lặn xuống nước trốn là vừa 

Duy cười cười gật gật

- Phục thiệt phục thiệt. Đúng là cao thủ. Anh chịu thua

Thư tinh nghịch búng nước vào mặt Duy

- Thua rồi chứ chịu thua gì nữa

Duy chường tới chụp lấy Thư nhúng xuống nước, hai người dằn co giởn như con nít. Tâm nhìn lên thấy Quyên vẫn còn ngồi ở trên đọc sách nên hỏi

- Sao không kêu Trúc Quyên xuống bơi luôn anh Vũ

Vũ nhìn Quyên rồi quay lại trả lời

- Đố em kéo nó xuống nước được, bé Quyên không biết bơi, đi theo chơi ngồi đọc sách thôi.

- Ủa, vậy hả 

Duy và Anh Thư ngừng giởn.

- Khát nước rồi, anh Duy với anh hai đi mua nước cho mọi người uống đi. 

Vũ và Duy phóng lên bờ lấy tiên rồi đi về hướng căn tin. Còn lại ba người dưới nước Tâm đề nghị.

- Mình bơi hữu nghị một vòng nha

Nói rồi cả ba cùng bơi về phía hồ bên kia. Trên đường quay ngược lại đang bơi tới giữa hồ thì đột nhiên Tâm dừng lại rồi chìm xuống. Giang Anh đỡ lấy tay giữ Tâm trên mặt nước.

- Dợp bẻ hả?

Tâm đau đớn gật đầu.

- Ừ, đau quá

Anh Thư đứng kế bên 

- Vậy bơi từ từ vào bờ

Trúc Quyên hạ quyển sách xuống nhìn về hướng căn tin thấy Anh Vũ và Duy tay cầm tay để. Hai người cầm không xuể nào là nước uống, thức ăn, thuốc lá. Thấy vậy Quyên đặt quyển sách xuống đứng lên đi về phía họ. Tới giữa hồ thì phía trước có ba người thanh niên đi ngược hướng. Thấy gái đẹp nên huýt sáo rồi cứ nhìn chầm chập vào thân thể Trúc Quyên trêu ghẹo. Liếc một cái thật bén Quyên cố bước nhanh qua nhưng chỉ trong chớp nhoáng cô đã bị rơi xuống nước. Quyên chới với không ngừng cố chòi lên mặt nước cầu cứu. Nghe tiếng kêu Giang Anh vội vã buông rơi cánh tay Tâm xuống, bán sống bán chết bơi về phía Quyên. Anh Thư cũng muốn bơi tới nhưng chỉ kịp phản ứng đỡ lấy cánh tay của Tâm để tiếp tục dìu vào bờ. Giang Anh vừa bơi tới chụp lấy Trúc Quyên thì đã bị cô nắm giữ, tay quơ tay gào túi bụi vào người, vào mặt. Giang Anh mặc kệ, chỉ đưa người vào cho Trúc Quyên đè xuống mà ngoi lên. Đợi Quyên ngoi lên được trên mặt nước để lấy lại bình tĩnh thì Giang Anh mới chòm lên ôm lấy Trúc Quyên.

- Là út nè, đừng có sợ, út không buông ra đâu.

Trúc Quyên gương mặt trắng bệt ôm chặt lấy Giang Anh

- Út, đừng có buông ra

- Không buông không buông, út sẽ không bao giờ buông

Thư đỡ Tâm ngồi xuống ghế rồi nhảy vào hồ phụ Giang Anh đưa Quyên lên bờ. Dìu Quyên ngồi xuống Thư khoác khăn lên vai ôm bạn trấn an

- Không sao, không sao

Giang Anh ngồi trấn tĩnh lại mình. Tuy không tiện lo lắng nhưng mắt vẫn không rời Trúc Quyên. Thấy ba thằng lúc nảy đang đi về hướng này Quyên giận dữ nhìn chúng. Giang Anh nhìn theo rồi quay lại hỏi 

- Gì vậy Quyên?

Trúc Quyên tức nghẹn

- Thằng đi giữa xô Quyên xuống nước

Vừa nghe xong Giang Anh giận dữ đứng bật dậy tiến đến ngay trước mặt ba tên đó. Vừa trông thấy Giang Anh thằng ở giữa cười đểu chọc ghẹo.

- Gì đó người đẹp?

Vừa nói dứt câu thì một cái tát đã bay vào mặt.

- Đồ khốn

Bị đánh đau, hắn vung tay định đánh trả thì đã bị Duy một tay chụp lại một tay đấm vào mặt té nhào xuống đất. Duy xông tới ngồi trên người hắn đấm thêm nhiều cú tới tấp vừa đánh vừa chửi.

- Thằng chó, mày đụng đến em tao, tao giết mày chết

Hai tên kia tính nhào vô nhưng đã bị Vũ giơ cú đấm cản lại. Lúc này nhân viên bảo vệ cũng vừa kịp đến để can hai bên ra. Mặc dù đã bị bảo vệ tách ra nhưng hai bên vẫn hung hăng nhào tới. Anh Thư níu cánh tay Vũ còn Trúc Quyên thì ôm giữ lấy Duy.

- Thôi đi anh

Duy ôm em gái, trong lòng vẫn hừng hực như lửa đốt chỉ vào mặt hắn

- Đừng để tao thấy mặt mày bên ngoài

Vũ cũng can kéo Duy đi

- Thôi Duy

Mọi người trở về chỗ ngồi nhưng Duy vẫn còn nhìn em lo lắng

- Em sao rồi?

Trúc Quyên xoa bàn tay bị đỏ vì những cú đấm lúc nảy của Duy.

- Em không sao, uống nước một chút thôi mà

Anh Vũ biết tính nóng nảy và thương em của Duy nên sợ ngồi lâu sẽ có chuyện nữa nên giục

- Thôi đi về, ra ngoài ăn

Hiểu ý anh nên Thư đồng ý ngay

- Ok, vậy đi thay đồ đi ăn ha

Mọi người cầm đồ hướng về phòng thay. Vẫn còn đông nghẹt nên khi có hai phòng trống thì Anh Thư kéo Trúc Quyên và đề nghị.

- Đi chung cho lẹ 

Giang Anh nhìn Quyên nhưng Tâm đã kéo tay cô vào phòng thay. Mỗi khi nhìn thấy đôi bàn tay ấy đan vào nhau là Trúc Quyên không chịu được, cảm giác nhoi nhói ở nơi con tim. Bốn người vào hai phòng sát nhau. Thân xác bên này nhưng con tim Giang Anh lại ở phòng bên cạnh. Tâm sờ lên những vết trày trên mặt Giang Anh lúc nảy đã bị Quyên gào trúng.

- Mặt em bị trày hết rồi. Có đau không? 

Cái vách ngăn không dày nên Quyên có thể nghe thấy được tiếng nói bên kia. Trong lòng cảm thấy đau nhói, chỉ muốn mình là người được chăm sóc cho Giang Anh mà thôi và cũng giận mình đã làm cho người yêu bị thương. Thư cũng nghe thấy được nên nói lớn

- Thôi nha, tắm lẹ còn ra nữa đó, nhột nhạt quá làm phiền mọi người xung quanh 

Nói rồi Thư nhìn Quyên cười nhưng cô lại không thấy tức cười chút nào cả và để che giấu đi những hờn ghen trong đôi mắt ấy nàng đứng vào vòi sen mặc cho nước sối sả trút xuống. Như cũng cảm nhận được nỗi lòng của Quyên nên Giang Anh hối thúc

- Em không sao, tắm lẹ đi

Mọi người đã tắm xong. Giang Anh vừa mặc áo xong thì bị Tâm đè lại hôn lên môi. Giang Anh chỉ kịp kêu á một tiếng rồi đẩy Tâm ra.

- Đừng mà

Hai bên mở cửa bước ra cùng một lúc. Giang Anh nhìn Quyên như muốn giãi thích nhưng cô đã lạnh lùng bước đi. Vũ và Duy chờ họ ra tới rồi cùng nhau đi lấy xe. Dự định là sẽ đi ăn nhưng Duy đã nhìn thấy ba tên lúc nảy vừa rời khỏi câu lạc bộ. Đưa mắt nhìn bạn dò ý và Vũ đã hiểu ngay.

- Thôi anh với Duy còn có chuyện, mấy đứa đi ăn rồi về trước đi ha

Nói rồi cả hai lên xe phóng thật nhanh đuổi theo. Thấy vậy Giang Anh lo lắng

- Có cần chạy theo coi họ không?

Anh Thư lắc đầu

- Thôi đi, biết tính của ông Duy rồi, đụng đến em ổng là đừng hòng.

Tâm tỏ vẻ quan tâm

- Nhưng họ nhiều người hơn 

- Tâm đừng lo, có lo là lo cho ba thằng quỉ đó thôi. Hai ảnh là sư phụ đai đen, ai mà đánh lại hai ổng. Thôi mình đi ăn.

Trúc Quyên nét mặt không vui.

- Chở tao về, tao không đi

Nói rồi Trúc Quyên leo lên xe ngồi sau Thư. Họ chào Tâm rồi bỏ đi. Chở Giang Anh ngồi sau, Tâm quay lại hỏi

- Em muốn ăn gì?

- Thôi về đi, em hơi mệt.

Không còn đè nén được nữa, Tâm cao giọng

- Chứ không phải hồn em cũng đã bay theo Trúc Quyên đi về rồi sao?

- Tâm nói vậy là sao?

- Em làm như Tâm đui không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra vậy

Tâm trạng đang lo lắng nên Giang Anh cũng bực tức lớn tiếng

- Chuyện gì là chuyện gì

- Ánh mắt của hai người nhìn nhau. Giấu được ai?

- Em không biết Tâm muốn nói gì

- Không phải đã rõ ràng ra đó rồi hay sao? Vừa thấy Trúc Quyên chới với là em không tiếc buông Tâm ra ngay để chạy đến bên Quyên.

- Quyên không biết bơi mà thì em phải cứu Quyên chứ, chẳng lẽ bỏ mặc

- Vậy còn Tâm, Tâm đang bị dợp bẻ, người biết bơi mà bị dợp bẻ thì cũng giống như người không biết bơi thôi. Không phải vì em coi nặng Quyên hơn hay sao?

- Tâm còn có Thư coi chừng mà

- Tâm chỉ muốn bạn gái của mình quan tâm mình, Tâm không cần người khác.

Biết mình cũng có lỗi nên Giang Anh hạ giọng

- Em xin lỗi, lúc đó nguy quá nên em cũng phản ứng mà không suy nghĩ

Yên lặng một lát Tâm cũng xuống giọng

- Em mệt thôi để Tâm đưa em về

Tâm nắm lấy tay Giang Anh kéo sát vào người mình. Giang Anh thở dài tựa đầu vào lưng Tâm một cách miễn cưỡng. 

Vừa về đến nhà định chạy nhanh lên lầu nhưng bà Minh Anh đã gọi Giang Anh lại

- Út! Ăn cơm chưa?

Đứng lại ở cầu thang cô trả lời nhanh

- Dạ để thay đồ xong sẽ xuống ăn

Giang Anh chạy lên phòng nhấc điện thoại nhưng ngưng lại vì sự hiện diện của Thư. 

- Thư nè, chị ba kêu Thư xuống lầu dọn cơm kìa

Thư vừa chải đầu vừa gắt

- Biết rồi, xuống nè

Thư vừa ra khỏi phòng là Giang Anh gọi qua nhà Quyên ngay. Trúc Quyên nhấc máy nhưng khi nghe thấy tiếng Giang Anh là gát máy ngay. Gọi lại lần nữa nhưng điện thoại đã bị treo máy. Gọi điện thoại di động nhiều lần nhưng Quyên vẫn không bắt máy. Giang Anh lấy điện thoại di động ra nhắn tin rồi chạy lên sân thượng. Nhận được tin nhắn Quyên mở ra xem, chỉ có vỏn vẹn mấy chữ “sân thượng, ogox”. Đọc tin nhắn nhưng không hiểu nên Quyên giục cái điện thoại qua một bên. Rồi như cảm thấy tiếc nuối cô lại cầm lên xem. Do dự một chút nhưng rồi Quyên cũng không làm chủ được đôi chân của mình. Giang Anh đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trên sân thượng và khi trông thấy Trúc Quyên thì cô đã chạy tới leo lên ghế để bước qua. Vách tường trấn giữa hai sân thượng chỉ cao tới ngực. Giang Anh nhảy xuống khiến Trúc Quyên hoảng hốt đưa tay ra đỡ lấy. Vừa nhảy xuống ôm được Trúc Quyên là cô kéo nàng vào trong tường. Quyên hốt hoảng kêu lên 

- Áaaa

Khi Quyên kịp hoàn hồn thì đã thấy mình nằm gọn trong vòng tay của người yêu. Quyên nũng nịu đánh vào ngực Giang Anh.

- Đáng ghét …..

Hai chữ vừa kịp thốt ra thì đôi môi Giang Anh đã chận những chữ còn lại. Họ hôn nhau say đắm thật lâu. Nụ hôn của Giang Anh tham lam trên má, lên tai rồi đi xuống cổ nàng. Trúc Quyên đê mê nắm lấy áo người yêu xiết chặt. Điện thoại di động Giang Anh rung lên báo tin nhắn tới. Giang Anh dừng lại rút điện thoại ra xem, là tin nhắn của Tâm. 

“Em gọi Tâm nói chuyện có được không? Tâm nhớ em lắm.” 

Giang Anh nhìn phản ứng của Trúc Quyên khi đọc tin nhắn rồi trả lời thật nhanh. 

“Em đang ăn cơm, lát sẽ gọi lại cho Tâm”. 

Vừa cất điện thoại vào túi thì cũng là lúc vòng tay của Trúc Quyên rời khỏi. Giang Anh giữ lại đặt lên vòng cổ mình, tựa đầu vào trán Quyên rồi hôn nhẹ lên môi.

- Ghen hả?

Trúc Quyên cắn nhẹ môi không trả lời chỉ gật rồi chúi đầu vào ngực Giang Anh.

- Ghen chứ sao không, út lúc nào cũng em và em với Tâm. Sao không thấy em với Quyên nghe thân mật như vậy?

Nhìn thấy người yêu ghen khiến trong lòng Giang Anh rộn ràng

- Ok, vậy sau này út một cũng em hai cũng em với Quyên có được không? Nhưng mà út nói trước nếu làm em là sẽ được chìu chuộng, được nhỏng nhẻo, được ra lệnh nói chung là đều được nhất hết Quyên có chịu vậy không?

Trúc Quyên lắc đầu

- Ơ, sao kì vậy? Út khôn quá, không chịu, vậy Quyên thà làm em

Giang Anh sung sướng nựng vào má người yêu hỏi

- Chắc chưa?

Trúc Quyên liếc mắt đắn đo

- Nhưng Quyên lớn tuổi hơn út mà

Giang Anh đè Trúc Quyên vào tường hôn lên môi lên má rồi dũi đầu vào tai thỏ thẻ

- Có sao đâu, út yêu em.

Lần đầu tiên trong tình yêu Quyên nghe thấy tiếng “em” từ người yêu gọi mình một cách là lạ nhưng cảm giác thật sung sướng và hạnh phúc vô cùng. Nó không giống như những tiếng “em” khác mà Quyên đã từng được gọi. Tiếng "em" này nghe êm ái và dịu dàng hơn cả. Hai đứa lại nhìn nhau một cách thân mật. Ở khoảng cách thật gần nên lúc này Quyên mới phát hiện ra những dấu trày trên mặt, cổ và tay của người yêu. Sờ vào từng vết trày Trúc Quyên bỗng nghe xót xa trong lòng.

- Quyên gào út trày dữ vậy đó hả?

Liếc qua những vết thương, Giang Anh nhỏng nhẻo gật đầu để được nhìn thấy nét mặt khẩn trương của người yêu. Đưa tay sờ vào má Trúc Quyên lo lắng hỏi

- Đau lắm hả?

Giang Anh lại gật đầu tỏ vẻ tội nghiệp 

- Đau chứ sao không, bắt đền đó

Trúc Quyên hôn lên vết trày trên má, rồi xuống đến vết trày trên tay. Quyên nâng cánh tay lên hôn đi hôn lại nhiều lần. Giang Anh chỉ vào vết thương trên cổ mình.

- Còn đây nữa chi

Trúc Quyên hơi ngượng ngùng, e dè nhưng cũng tìm đến. Quyên hôn nhè nhẹ lên vết trày trên cổ người yêu rồi vô thức hôn đến những chỗ không bị trày. Rồi như chợt nhận ra sự bạo dạn của mình khiến Quyên cảm thấy mắc cở. Cô dừng lại đẩy Giang Anh ra nhưng đã bị nàng giữ lại.

- Còn đau mà

Quyên nũng nịu đánh nhẹ lên vai người yêu

- Út chỉ giỏi ăn hiếp Quyên

Giang Anh chỉnh lại tiếng xưng hô

- Hưm, ai?

Trúc Quyên ngượng ngùng nói thật nhỏ

- Em

Giang Anh không buông tha

- Ai? Không nghe rõ.

Biết người yêu đang cố tình khó dễ nên Quyên cũng ranh mảnh nói nhanh

- Em! Em! Em! Được chưa?

Ôm Trúc Quyên vào lòng Giang Anh cảm thấy thật hạnh phúc và sung sướng hơn khi nghe nàng nói.

- Em yêu út

Cảm giác bay bỗng Giang Anh ôm chặt lấy Trúc Quyên rồi môi lại tìm môi. Tiếng Thư gọi vọng lên khiến Quyên giật mình đẩy Giang Anh ra.

- Dì út ơi ăn cơm

Hai đứa nhìn nhau cười vì cách xưng hô lễ phép của Thư mỗi khi có mẹ bên cạnh. Trúc Quyên dùng ngón tay trỏ chỉ vào môi Giang Anh.

- Dì út xuống ăn cơm đi rồi còn gọi điện thoại nữa

Giang Anh chụp lấy bàn tay áp vào tim mình

- Út sẽ nói rõ với Tâm

Quyên gật đầu chấp nhận. Giang Anh xoay lưng tìm cái ghế nhưng Quyên đã lấy ghế đặt ngay vách

- Ghế nè

Leo tường trở về bên sân nhà xong Giang Anh lại chòm qua hôn lên má người yêu như không nở xa.

- Út xuống nha

Giang Anh vừa quay đi thì Quyên gọi lại

- Út nè

- Gì em?

Quyên rất thích nghe tiếng em từ Giang Anh nhưng vẫn chưa làm quen nên mặt ẩn đỏ

- ogox là gì

- Ủa, thế nảy đọc tin nhắn em không hiểu nghĩa của nó hả

- Không

- Không hiểu mà đã chạy lên rồi à, vậy mà bày đặt không nghe điện thoại

- Hứ, vậy chứ nghĩa nó là gì

- Không gặp không xuống. Tưởng em nghe vậy nên xót mới chạy lên. Ha ha, giờ biết rồi

- Xí, biết cái gì

- Biết cái gì hỏi chi, giữ ở trong lòng được rồi

- Thấy ghét, xuống ăn cơm đi

Cơm tối đã chuẩn bị xong thì Vũ cũng vừa về tới ngồi vào bàn ăn. Vừa cầm đũa lên thì bà Minh Anh nhìn em gái tỏ vẻ khó chịu 

- Em đi bơi về sao mặt mày trày trụa hết vậy?

- Dạ Quyên bị hụt chân dưới nước nên chới với gào trúng em

Thấy lý do chính đáng nên bà lại dịu giọng

- Ờ vậy hả

Tới lượt Vũ vừa đưa đũa gấp thức ăn thì bị bà ngăn lại.

- Tay bị gì đó? Đánh lộn hả?

Mọi người liếc nhìn nhau sợ sệt. Anh Vũ rút tay lại lùa cơm vào miệng.

- Dạ không, hôm nay tập võ sơ ý đánh trúng vào tường

- Mạnh ai nấy đi tối ngày, về thì lại chẳng lành lặn

Dưới gầm bàn Anh Thư đá vào chân Giang Anh. Hiểu ý cháu Giang Anh lên tiếng giải dây.

- Thôi mà chị, đang ăn cơm mà. Bà im lặng không nói nữa để mọi người dùng cơm. Ăn cơm dọn dẹp xong ba người lần lượt trốn lên sân thượng tránh nạn. Duy đã có mặt ngồi trên thành tường hút thuốc từ lâu. Vừa thấy Duy, Thư đã chạy đến vỗ vào vai.

- Anh Duy xấu nha, rủ anh hai em đi đánh lộn, mới bị mẹ rày đó

Vừa lúc đó Trúc Quyên cũng lên tới bênh vực anh mình 

- Làm như có một mình anh của mấy người bị rày, anh của tui cũng vừa mới bị la xong đó mới chạy lên đây trốn nè.

Vũ chống tay nhúng nhẹ ngồi phắt lên tường cạnh bạn. Duy đưa điếu thuốc trên tay cho Vũ hút. Anh Thư thấy cái ghế tiện chân nên cũng leo lên tường rồi lại thấy cái ghế để bên kia nên cũng bước xuống đứng bên sân nhà của Trúc Quyên. Thư nhìn cái ghế thắc mắc.

- Ủa ai bắt ghế leo qua lại vậy mà có hai cái ghế để ở đây?

Trúc Quyên nhìn Giang Anh thoáng chút bối rối.

- Thì hai ông này chứ ai

Anh Thư chau mày

- Hai ổng nhảy lên một cái là tới rồi cần gì leo ghế

Giang Anh bắt qua chuyện khác đánh trống lãng

- Vậy là hồi nảy hai người đi đánh ba thằng đó đúng không?

Anh Thư cũng không thèm để ý đến cái ghế nữa mà chú tâm vào chuyện đánh đấm.

- Ừ đúng rồi, sao anh hai

Trúc Quyên và Giang Anh nhìn nhau cười vì biết Thư đã bị trúng kế. Giang Anh cũng leo theo qua sân bên kia. Vũ dụi tàn thuốc rồi búng xuống đất

- Còn sao nữa, anh mà không cản là nó đánh chết ba thằng nhóc đó rồi.

Duy nhìn bạn nhoẻn cười

- Chứ không phải tao cản mày hả?

Hai thằng nhìn nhau phì cười. Ở đầu hẻm có người gây lộn nên mọi sự chú ý đều được đổ dồn ra đó. Duy, Anh Thư, Anh Vũ, Trúc Quyên rồi đến Giang Anh đứng hàng dọc chòm xuống nhìn ra đầu hẻm. Quyên đang đứng chăm chú nghe ngóng thì có một bàn tay đan xen vào những ngón tay của mình. Trúc Quyên mỉm cười, mắt vẫn hướng ra xa nhưng đã đáp lại bằng một cái xiết nhẹ. Một lúc sau cuộc chanh chấp đã được giải tán. Ba người kia vừa quay vào thì đôi bàn tay đã kịp rời nhau. Để phân tán sự chú ý Giang Anh bước qua nhéo vào má Thư.

- Coi kìa, cháu của tôi nhiều chuyện chưa

Thư hất tay Giang Anh ra 

- Ủa chứ nảy giờ không phải dì của tôi cũng đứng ngóng nghe đó hay sao

- A, sai bét, nảy giờ tôi bận làm chuyện khác

Quyên hốt hoảng trừng mắt ngó Giang Anh. Vũ chợt nhớ ra chuyện gì nên gọi Thư

- Thư nè, ngày mai em được nghỉ hả?

- Dạ

- Vậy mai em chở út đi học được không? Mai sáng anh phải đi sớm. Nảy mẹ kêu anh chở nhưng không dám nói không vì tình hình quân sự lúc nảy căn quá nên dạ đại cho qua. 

- Không được, mai sáng em phải đi với mẹ rồi, nếu không mẹ đâu có kêu anh

Giang Anh lên tiếng

- Thôi không sao, để lát út gọi điện kêu Trang mai qua chở 

Anh Vũ phản đối

- Thôi đi, bạn bè út qua chở mẹ thấy thì còn rắc rối hơn nữa

Trúc Quyên ngó lơ đãng đề nghị

- Thôi để em chở cho, mai em đâu có đi học

- Vậy hả, vậy anh nhờ bé Quyên nha

Trời đã sụp tối và mưa đã bắt đầu rơi nên mọi người đi vào nhà. Trúc Quyên ôm chiếc điện thoại trên tay nằm trăn trở nghe tiếng mưa rơi chờ đợi tin nhắn.

“Em đang làm gì đó? Có nhớ út hay không?”

“Em đã ngủ mất rồi, bị tin nhắn đánh thức đây. Chắc là không có nhớ”

“Nhớ nói vậy đi nha, ngày mai út không cần qua đưa”

“Ngu sao, không qua đưa út đi để người khác đưa à? Đừng có ham. Em nhớ út nhiều lắm”

“Vậy phải được không. Thôi em ngủ sớm đi, Thư nó nhiều chuyện dòm ngó rồi kìa”

“ok, vậy út cũng ngủ sớm nha, mai dậy sớm một chút để có thời gian đi ăn sáng”

“Biết tận dụng cơ hội ghê chưa. Ai nói hiền đâu. Hihi chúc em ngủ ngon”

“Hiền thì hiền nhưng yêu thì phải yêu chứ. Hihi út của em ngủ ngon”

Đọc xong tin nhắn cuối cùng, khóa máy lại nhưng nụ cười hạnh phúc vẫn còn nở trên môi khiến Thư phải tò mò.

- Út làm gì mà nhìn ớn lạnh vậy?

Giang Anh nhét điện thoại dưới gối

- Gì là gì, nhiều chuyện

- Hứ, chắc là tin nhắn của Tâm chứ gì

Nghe nhắc tới Tâm, Giang Anh bắt chuyện khác

- Còn Thư, chuyện cô giáo tới đâu rồi mà suốt ngày đi lo chuyện người ta?

- Giải quyết êm đẹp

- Giải quyết sao?

Anh Thư cười hì

- Thì nghe theo lời út dạy chứ sao, xin lỗi và kết bạn

- Quỳnh ok không?

- Thảo thuận quá tuyệt hảo, hai bên cam kết rồi

- Vậy Quỳnh cũng hiểu chuyện quá hả

- Người ta lớn rồi có phải con nít đâu mà không hiểu

- À vậy sao, vậy không biết ai đã hành động như con nít vậy cà

- Hi hi, tại lúc đó bị sốc chứ bộ

- Ừ Thư coi chừng người ta bẻ Thư hồi nào không hay

- Là sao

- Không là sao cả, đi ngủ, mai đi học sớm.  Hai người cùng cười rồi ghé vào một quán ăn. Trong lúc chờ đợi thức ăn Trúc Quỳnh lo lắng nhìn Anh Thư dò xét. Bắt gặp ánh mắt đó khiến Thư phải cúi xuống lẩn tránh

- Gì vậy Quỳnh?

Trúc Quỳnh đưa đôi đũa đã được lau sạch cho Thư

- Hồi nảy Hoa nói chuyện gì với Thư vậy? Hoa nói Thư đã thừa nhận rồi là sao?

Anh Thư bối rối

- Ờ không, hồi nảy cô, ờ …chị Hoa hiểu lầm tưởng Thư là ………là bạn gái của Quỳnh

Nhìn thấy nét mặt ngượng ngạo khổ sở của Thư khiến Quỳnh phải bật cười

- Rồi Thư có đính chính không?

- Thư….chưa kịp đính chính

- Vậy là khổ cho Thư rồi

Anh Thư khẩn trương

- Sao vậy?

Trúc Quỳnh rất thích trêu chọc để được nhìn thấy cái nét mặt bối rối của Thư.

- Sao gì nữa, thì Hoa tưởng Thư là bạn gái của Quỳnh thì từ nay sẽ thường xuyên bắt Quỳnh dẫn Thư đến chơi.

- Xí, ai nói là Thư sẽ đi

- Thì biết là Thư sẽ không đi nên từ đó Hoa sẽ có ác cảm với Thư, mai mốt vào lớp thế nào cũng làm khó làm dễ Thư cho mà coi

- Nhìn chị Hoa không giống là người không phân công tư. Chắc không ghen bậy với Thư đâu hả?

Nói đến đây Anh Thư biết mình đã lỡ lời nên im bặt quay đi chỗ khác mà không dám nhìn Quỳnh. Thư vẫn còn giấu kín cuộc nói chuyện của họ không để cho Quỳnh biết. Thức ăn đã được bưng ra giải nguy cho nàng. Mãi đến lúc đi về thì Quỳnh mới gặng hỏi

- Bộ ….khi nảy Hoa có nói gì về chuyện hai đứa cho Thư nghe hả?

Thư không trả lời chỉ gật đầu khiến nàng nao núng

- Hoa đã nói gì vậy?

- Quỳnh làm gì quan tâm và khẩn trương đến chị Hoa đã nói gì với Thư vậy?

- Ừm, thì Quỳnh chỉ sợ Thư hiểu lầm. Mà Hoa đã nói gì với Thư?

- Chị chỉ tự trách mình là tại sao khi xưa đã không tin tưởng vào tình yêu của Quỳnh dành cho chị nên để hai người đánh mất nhau, có vậy thôi.

Hai người yên lặng được một đoạn thì Thư không kèm được tính tò mò của mình. Câu chuyện của họ đã vô tình cuốn hút Thư vào trong ấy tự lúc nào. Anh Thư ngập ngừng nhưng rồi cũng hỏi.

- Thư hỏi Quỳnh một chuyện có được không?

- Thư hỏi đi

- Tại sao hai người lại có một kết cuộc như ngày hôm nay?

Trúc cởi mở trả lời

- Thì tại lúc bấy giờ hai đứa thiếu lòng tin với đối phương. Hai đứa quen nhau hồi trung học, Hoa trên Quỳnh hai lớp. Hoa là người chững chạc và chính chắn trong tình yêu, phải nói là chính chắn ở mọi mặt. Còn Quỳnh thì lúc bấy giờ chỉ là một đứa con nít, ham chơi, ham vui, không nghĩ đến cảm giác của người khác. Quỳnh vô tâm đi đây đó với người này người nọ mà không nghĩ đến cảm giác trong lòng của Hoa phải đau khổ thế nào. Rồi một ngày hai đứa chịu đựng nhau không được nữa. Hoa thì không tin vào tình yêu của Quỳnh dành cho Hoa còn Quỳnh thì trách Hoa tại sao lại nghi ngờ tình yêu của mình đã dành hết cho Hoa. Rồi hai đứa chia tay, Hoa đã trả thù Quỳnh bằng cách là đi lấy anh Minh. Người khi nảy Thư đã gặp đó. Anh Minh là bạn học cùng lớp với Hoa nhiều năm và cũng đã thầm yêu Hoa rất lâu.

- Chỉ vì sự hiểu lầm mà hai người để mất nhau. Quỳnh có thấy đáng tiếc không?

- Cũng có nhưng dù sao thì đó cũng là do định mệnh đã được an bày. Và cũng vì vậy Quỳnh đã tự nói với chính mình rằng là từ nay sẽ không bao giờ để cho định mệnh áp đặt mình nữa. Quỳnh sẽ tự tay nắm lấy số phận của mình. Nhưng trong cái rủi cũng có cái may đã để cho Hoa lấy được một người chồng tốt và biết yêu thương Hoa hơn cả chính Quỳnh.

- Nhưng thủy chung người Hoa yêu cũng chỉ có Quỳnh, nếu không thì cũng không lấy chữ lót của Quỳnh để đặt tên cho con.

- Vậy hả, vậy mai mốt khi Quỳnh có con gái thì cũng sẽ đặt tên cho con là Quỳnh Anh.

- Tại sao?

- Thì như Thư đã nói, để tưởng nhớ đến người Quỳnh yêu.

Thư thầm cười cho sự ngây ngô không đúng lúc của mình.

Dầm mưa suốt buổi chiều khiến Trúc Quyên ngã bệnh. Nằm cuộn mình trong chăn nghe rõ từng giây kim đồng hồ tít tắc trôi qua nàng cảm thấy đau nhói theo từng nhịp. Một giờ rồi một giờ nặng nề trôi qua. Nàng nằm đó nghe ngóng tiếng xe chạy qua lại nhưng vẫn chưa thấy Giang Anh về. Nước mắt cứ lăn dài trên má không sao cầm lại được. Nàng lau những giọt nước mắt, nhìn lên lại đồng hồ thì đã gần một giờ sáng. Lúc này mới có tiếng xe dừng ở trước nhà, nàng chắc họ đã về tới. Nàng kéo tấm chăn đắp ngang đầu để không còn nghe thấy tiếng gì nữa. Giang Anh mở cửa phòng thật khẽ vì sợ sẽ đánh thức Thư. Thấy đèn trong phòng Quyên vẫn còn sáng, biết nàng chưa ngủ nên Giang Anh gọi điện thoại nhưng máy đã bị khóa. Tia sáng của điện thoại di động chói vào mắt làm Anh Thư thức giấc.

- Út đi đâu mà về trễ vậy? Càng ngày càng quá đáng rồi đó nha, biết mẹ ngủ sớm không hay biết gì nên cứ làm tới.

Vừa thay đồ nàng vừa giải thích

- Út có chuyện mà

- Mà hôm nay không phải Quyên đón út hay sao mà Thư thấy nó dầm mưa về có một mình.

- Vậy hả, hôm nay út về với Tâm

- Thôi Thư buồn ngủ quá

Thư nhắm mắt trở về với giấc ngủ bỏ lại Giang Anh với khoảng lặng.

Suốt đêm qua không ngủ Giang Anh nằm chờ cho tới trời sáng rồi đánh thức Thư dậy sớm hơn mọi ngày. Đã đề máy xe chờ sẵn, phần bị bắt dậy sớm mà Giang Anh vẫn còn đứng lóng ngóng khiến Thư bực bội gắt.

- Sao hối cho đã rồi còn đứng đó

Nàng vội lên xe ngồi nhưng mắt vẫn nhìn vào sân nhà Quyên

- Không chờ Quyên hả?

Thư vừa chạy xe đi vừa trả lời

- Không, hôm nay nó không đi học đâu

Giang Anh lo lắng

- Sao vậy?

- Sao gì nữa, thì hôm qua nó đi về mắc mưa nên bị bệnh rồi. Thư có qua coi nó, sắc mặt tái lắm hôm nay dậy không nỗi đâu.

Giang Anh không hỏi nữa chỉ hối Thư chạy nhanh. Đến cổng trường đợi cho xe Thư vừa đi khuất nàng nôn nóng đưa tay lên xem đồng hồ trông ngóng. Vừa trông thấy Trang tấp xe vào nàng vội chận lại ngay.

- Cho tao mượn xe đi

Thấy nét mặt bạn hối hả khẩn trương Trang nhảy xuống đưa xe cho Giang Anh liền.

- Đi đâu vậy? Mày không vào lớp hả?

Ngồi lên xe nàng lắc đầu

- Không, hôm nay tao có chuyện

Nói rồi Giang Anh đề máy chạy như bay nhưng vẫn còn kịp nghe được tiếng Trang la lớn

- Chiều nhớ quay lại đón tao đó nha

Dẫn xe vào nhà xong Giang Anh chạy qua kế bên nhấn chuông nhưng không có trả lời. Mọi người đã đi hết chỉ còn xe của Quyên là còn dựng bên trong. Biết Quyên có ở nhà nên nàng kiên nhẫn nhấn thêm nhiều lần nữa. Trúc Quyên nép mình sau cửa sổ dõi theo Giang Anh tự nảy giờ và nhìn thấy Giang Anh đã bỏ về. Nàng cảm thấy giận cho sự thiếu kiên nhẫn của Giang Anh. Bỗng từ phía sau có bàn tay sờ vào trán mình. Nàng chụp lấy rồi quay lại hất ra

- Út làm em giật mình?

Nàng bỏ mặc Giang Anh lên giường nằm trùm mền lại. Giang Anh ngồi xuống cạnh nàng dỗ dành

- Giận út hả?

Vừa hỏi Giang Anh vừa lần tìm bàn tay của người yêu nhưng đã bị hất ra. Giang Anh kéo tấm chăn thấp xuống để nhìn thấy được mặt Trúc Quyên.

- Sao hôm qua dằm mưa để bị bịnh vậy

Nghe đến đây nước mắt lại lăn dài trên má nàng. Giang Anh nằm xuống kề sát đầu vào trán người yêu cố giải thích

- Hôm qua út không biết Tâm đến mà, đừng có giận út. Tại em nữa, đi nhường út cho người ta

Không đè nén được nữa Quyên giận dữ đẩy người yêu ra nói trong nước mắt

- Không nhường được hay sao? Út là của người ta mà, út đã nói với người ta út là của em đâu

- Thì hôm qua út đi với Tâm là vì muốn nói rõ chuyện đó

Nàng ôm lấy Trúc Quyên nhưng lại bị đẩy ra. Giang Anh xiết chặt Quyên, nhỏm lên tìm khuôn mặt nàng. Giang Anh lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má rồi cúi xuống hôn lên trán nàng. Nàng hất mặt quay đi nhưng cũng bị bắt lại. Giang Anh kéo nàng sát vào lòng mình giữ chặt. Trúc Quyên cố vùng vẫy nhưng rồi cũng thuần phục bẽn lẽn nấp vào lòng ngực choàng tay ôm lấy người yêu. Thấy như có vẻ ổn Giang Anh được nước làm tới định ôm hôn Trúc Quyên nhưng đã bị nàng đẩy ra.

- Không thèm

Biết Quyên đã bớt giận nên Giang Anh nịnh nọt

- Trái tim út lúc nào cũng ở bên em mà

Quyên đánh vào vai Giang Anh

- Ở bên em mà đi đến một giờ sáng mới về tới nhà. Út đâu có nghĩ đến em. Em nằm ở nhà chờ út về, chờ mãi mà không thấy, điện thoại cũng không.

Nói đến đây Quyên lại rơi nước mắt

- Em nằm một mình suy nghĩ lung tung, không biết út với người ta đang làm cái gì, có thân mật không, có vui vẻ không. Có ….

Quyên dừng lại nhìn Giang Anh rồi tiếp

- Có ……….gì không mà sao chưa thấy về

Giang Anh cuốn quít lên ôm nàng vào lòng

- Không có, không có, không có cái gì hết mà

Quyên lại đánh vào người Giang Anh

- Ai mà biết được, có cái gì thì chỉ có hai người mà biết

Giang Anh bực vì kiểu đoán già đoán non

- Út đã nói không có mà, nghe không

Trúc Quyên biết mọi chuyện xảy ra dẫn đến tình thế như ngày hôm nay thì mình mới chính là người phải chịu trách nhiệm. Nếu không phải nàng từ chối Giang Anh thẳng thừng thì cũng không đẩy Giang Anh đến với người khác. Chung qui nàng cũng là kẻ thứ ba đã xen chân vào cuộc tình này. Nàng cũng không có quyền bắt Giang Anh một hai ngày là chấm dứt với Tâm được. Biết Giang Anh đã quạo nàng ôm chầm lấy người yêu xuống nước năn nỉ ngược

- Thì không có, út đừng có giận mà

Mặt Giang Anh vẫn cau có. Quyên áp tay vào hai bên má cạ mũi mình vào mũi người yêu

- Nha, đừng giận nữa

Biết đã lấy lại được tình thế Giang Anh làm mặt nghiêm

- Em có chút lòng tin nào đối với út đâu

- Thôi mà, cho em xin lỗi đi cưng

Nghe tiếng xưng hô thân mật từ Quyên, tim Giang Anh mềm nhủng ra, nàng phì cười. Quyên biết người yêu đã hết giận nên chu miệng đặt lên môi Giang Anh một nụ hôn.

- Được chưa?

Giang Anh vờ như vẫn còn miễn cưỡng khiến Quyên lại phải đặt một nụ hôn khác

- Đừng có giận em nữa, mặt út giận trông đáng ghét lắm. Biết không?

Trả lời bằng một nụ hôn lên môi Quyên nàng gật đầu

- Ừm

Giang Anh ngồi dậy bước xuống giường. Quyên không muốn rời khỏi vòng tay của Giang Anh nên ngồi dậy theo chòm tới bá lấy cổ nàng ôm ghì xuống

- Nói không giận rồi mà còn đi đâu vậy?

Giang Anh vòng tay ra sau eo người yêu ôm sát

- Bị bịnh nóng hỏi nè, đi mua đồ ăn sáng và thuốc cho em

Quyên trề môi

- Thì út là thuốc nè

Nàng nhỏng nhẻo ngã đầu vào lòng ngực người yêu. Giang Anh ôm xiết rồi đong đưa Trúc Quyên dỗ dành

- Ngoan đi mà, em bị bịnh út xót lắm

Quyên mắng yêu chỉ vào người Giang Anh

- Tại ai?

Giang Anh lườm

- Nữa đi

Nàng cười lém lĩnh rồi chợt nhớ ra

- Ủa mà sao giờ này út còn ở nhà, với lại sao vô được đây?

Giang Anh nựng vào má Trúc Quyên mắng yêu

- Tại ai?

- Chọc em

- Tại em chứ còn gì nữa. Thư vừa chở tới trường là giựt xe của Trang chạy ngược về đây rồi. Còn sao vào đây được hả, thì đi bằng mật đạo của tình yêu.

- Xạo hoài, chắc là hồi sáng mẹ lên sân thượng tưới cây rồi quên khóa cửa lại

- Thấy chưa mẹ cũng đứng bên út

Trúc Quyên nựng vào mũi Giang Anh

- May mắn thôi

Hai người nhìn nhau tình tứ, Giang Anh giục

- Thôi để út đi mua đồ

Giang Anh dìu Quyên nằm xuống nhưng tay nàng vẫn bá lấy cổ không buông khiến Giang Anh phải ngã theo xuống giường. Thấy Quyên hơi khác thường nên nàng lo lắng hỏi

- Em hôm nay sao vậy?

Nét mặt thật buồn nàng chỉ lắc đầu ôm chặt lấy người yêu. Giang Anh gở tay Quyên ra nhìn vào mắt và vuốt ve má nàng

- Sao hôm nay em lạ vậy?

Mắt nàng đỏ cay ôm Giang Anh chặt hơn

- Em sợ phải mất út. Sợ Tâm giựt út lại và sợ chẳng bao giờ được có út trong vòng tay nữa

- Thì út vẫn ở đây rồi còn gì

- Thì ngày hôm qua buổi sáng út vẫn còn vui vẻ ở bên em nhưng đến chiều thì út đã trở thành của người khác. Không phải sao?

Quyên khóc như một đứa bé, Giang Anh xoa nhẹ vào lưng nàng dỗ dành

- Khờ quá, út ở đây nè. Út không bỏ em đâu, út yêu em nhiều lắm có biết không. Không được nghĩ bậy nữa, Tâm đã trở về Thụy Sĩ rồi. Từ nay sẽ không ai có thể dẫn út đi trước mặt em được nữa. Em cũng vậy đó, không có nhường út cho ai dẫn đi có biết không.

Nước mắt vẫn lăn dài trên má nàng gật đầu. Giang Anh lau nước mắt cho nàng rồi nhỏm dậy

- Ngoan nằm đây đi, út sẽ về rất nhanh

Trúc Quyên đưa chùm chìa khóa nằm trên bàn cho Giang Anh

- Chìa khóa nè, không cần phải leo sân thượng nữa. Cửa đó không phải lúc nào cũng mở đâu

Giang Anh cầm lấy chùm chìa khóa lần tìm

- Vậy chìa nào là chìa trên sân thượng

Quyên chỉ vào cái chìa lớn ở sau cùng. Giang Anh gở chiếc chìa khóa ra khỏi mắc

- Út làm gì vậy?

Giang Anh cười gian xảo

- Làm gì, thì em nói không phải lúc nào cũng may mắn cửa không khóa hay sao. Út lấy chìa khóa cho chắc ăn, mai mốt em không chịu mở cửa thì còn có đường mà vào.

Quyên lườm nàng

- Thì giữ đi, em khóa cửa phòng

Hai người rồi cũng chịu buông nhau ra. Trúc Quyên sung sướng nằm ôm chiếc gối vào lòng chờ người yêu trở về.

Một lát sau Giang Anh đã về tới. Ăn sáng xong nàng lấy thuốc đút cho Quyên uống. Dọn dẹp vứt rác trở về phòng thì thấy Trúc Quyên đang ngồi tựa lưng vào tường đọc sách. Giang Anh đến ngồi cạnh, nắm lấy bàn tay Quyên đặt lên một nụ hôn

- Thôi út về nhà ngủ nha, hôm qua tới giờ thức trắng đâu có ngủ đâu, giờ buồn ngủ quá rồi

Trúc Quyên nhích người qua kéo Giang Anh nằm xuống

- Vậy nằm đây ngủ đi

Giang Anh nhướng mắt

- Gan vậy đó hả?

- Gan cái gì, nằm đây ngủ chứ có làm gì đâu

- Nghi quá

Quyên đẩy nàng ra

- Không ngủ đây thì về bển mà ngủ

Nàng nắm lấy tay Quyên

- Ngủ, ngu sao về, ngủ ở đây có người để ôm

Giang Anh áp mặt mình lên đùi Trúc Quyên rồi nhắm mắt lại. Nhìn nét mặt bình thản của người yêu, Quyên cảm thấy thật ấm áp và hạnh phúc. Xoa nhẹ lên má Giang Anh rồi Quyên tiếp tục đọc sách. Đọc được vừa hết trang chưa kịp lật sang trang kế tiếp thì Trúc Quyên đã bị Giang Anh kéo tuột người xuống.

- Á

Quyên vừa kêu vừa đánh rơi cuốn sách. Giang Anh ôm gọn Trúc Quyên vào lòng

- Bị bệnh thì cũng phải cần nghỉ ngơi, không cho đọc nữa, đi ngủ với út

Quyên đánh vào vai Giang Anh

- Ngủ đi còn phá nữa

- Không có người ôm khó ngủ quá

Quyên nựng vào má người yêu

- Vậy chứ bình thường Thư ôm cho ngủ hay sao mà đòi

Giang Anh đan tay mình vào tay Quyên

- Ai thèm Thư ôm

Trúc Quyên liếc yêu rồi ôm lấy Giang Anh. Nàng xoa đều vào lưng Giang Anh như đang ru trẻ ngủ. Cảm giác thoải mái và hạnh phúc Giang Anh thiếp đi tự lúc nào. Thư vừa tới lớp ngồi vào bàn chưa được ngã lưng ra ghế thì Tuấn đã quay xuống chất vấn

- Em vậy là không đẹp chút nào đó nha

Anh Thư tươi tỉnh

- Rồi em tội gì nữa đây? Hình như em không có làm gì hết mà

Giọng Tuấn tỏ vẻ trách móc

- Thì em không có làm gì nên mới có tội

- Là sao?

- Em hứa xe hư để anh đưa Quỳnh về mà bửa đó tới giờ xe em vẫn còn chạy boong boong. Chẳng lẽ ép anh phá xe em hư thật hay sao?

Thư đưa tay lên can

- Thôi đừng nha, để em tự xử

- Bửa ở Diamond bị em phá một lần rồi, chưa tính tội với em

Thư cười cầu hòa

- Bửa đó em bị đau thật có giả được đâu. Ok, lát tan học chờ em trước cổng đi em sẽ có cách 

Trí xen vào

- Em đừng có điên chung với nó

Tuấn nhoẻn miệng cười bí hiểm

- Ờ, điên riêng với mình nó là được rồi

Thư vừa lắc đầu vừa đưa tay lên hàng

- Em không tham gia đâu nha

Tối nay buổi học trôi qua thật chậm. Đôi khi Thư lén ngước nhìn lên giảng bục thì bắt gặp ánh mắt của Trúc Quỳnh đang nhìn mình. Những lúc chạm vào ánh mắt nhau thì Thư không tránh khỏi bối rối khi nghĩ đến câu nói của Hoa.

"Quỳnh thật sự rất yêu em"

Anh Thư không muốn phức tạp hóa tình bạn giữa hai người. Hết giờ học Quỳnh ra đứng trước cổng trường đợi Thư như mọi khi. Thư vừa dẫn xe vừa nói chuyện điện thoại.

- Dạ, vậy mẹ đợi con sẽ về ngay

Nghe có vẻ căng thẳng Trúc Quỳnh khẩn trương hỏi

- Có gì không Thư?

Nàng ra vẻ lo lắng

- Ở nhà có chút chuyện mẹ kêu Thư phải về gấp nên hôm nay chắc không đưa Quỳnh về được

- Không sao đâu, Thư có chuyện thì cứ đi, Quỳnh đi taxi về

Sự tình cờ có sắp đặt Tuấn dẫn xe ra đến để Thư kịp níu áo mình

- Anh Tuấn, nhờ anh chở Quỳnh về dùm em được không?

Quỳnh muốn ngăn lại nhưng không kịp với Thư. 

- Làm ơn đi, để Quỳnh về một mình em không an tâm

Đúng theo kế hoạch đã định Tuấn năng nổ

- Để Tuấn đưa về cho

Thư nhiệt tình hơn cả

- Rồi vậy là nhờ anh nha, cám ơn nhiều

Tuấn nháy mắt thật nhanh với Thư nhưng cũng để Trúc Quỳnh chợt nhận ra mình vừa rơi vào cái bẫy của họ. Nét giận dỗi hiện rõ trên khuôn mặt, Quỳnh ngồi lên xe quay lưng đi không nói tiếng nào với Thư.

- Đi Tuấn

Họ vừa đi khỏi thì Anh Thư lại cảm thấy bồn chồn không yên. Nhìn ánh mắt và cử chỉ, Thư đoán Quỳnh đã giận. Tự nhiên Thư cũng cảm thấy giận chính mình, nàng chắc lưỡi tự trách. Chiếc xe lê la tà tà trên phố. Không có Quỳnh, Thư cũng chẳng biết phải đi đâu. Một nỗi buồn là lạ, một chút gì trống vắng, và có một cái gì đó mất mát trong Thư. Nàng chạy vô định hướng trên đường phố rồi bỗng Thư giật mình thắng xe lại. Phía trước ngôi nhà của Trúc Quỳnh đang sừng sững. Nàng vội vã quay đầu xe phóng thật nhanh đi lòng tự hỏi

“Tại sao mình lại đi đến chỗ này?”

Rồi nàng cũng tự trấn an mình bằng câu trả lời

“Chắc là do thói quen, quen đường thôi”

Anh Thư cấm đầu chạy nhanh về nhà để khỏi một mình suy nghĩ vẫn vơ nữa. Vừa dẫn xe vào thì nàng không khỏi bất ngờ. Vũ và Quân đang ngồi hút thuốc trò chuyện trong sân. Trông thấy Thư, Quân lập tức dụi điếu thuốc vào gạt tàn chạy ngay đến bên nàng để đỡ lấy chiếc xe. Nét mặt chàng vui mừng rạng rỡ

- Để anh dắt vào cho

Thư cũng vui mừng nhưng vẫn không tin trước mắt đó là Quân, nét mặt ngờ ngờ nhìn chàng

- Sao….ở đây vậy?

Vừa nựng vào má nàng Quân trả lời

- Nhớ người nào thì ở nơi đó

Vũ cũng dụi điếu thuốc bỏ đi vào trong

- Thôi giao anh bộ đội lại cho em đó

Quân nói với theo sau Vũ

- Em chở Thư đi chơi nha anh hai?

Vũ khoác tay ra hiệu

- Mày rước nó đi luôn thì càng tốt

Anh Thư nhéo vào cánh tay Quân

- Ai anh hai của anh?

Vừa thoa tay miệng chàng xít xoa

- Ui da, thì anh hai chứ anh mấy

Hai người chạy xe ra giữa lòng thành phố. Một tay cầm lái một tay Quân đan vào tay Thư ôm vòng qua eo mình. Nụ cười hạnh phúc không khép trên môi cặp tình nhân.

- Làm gì mà xiết chặt vậy?

Quân quay lẹ ra sau nhìn Thư 

- Còn muốn chặt hơn nữa

- Ở ngoài đó người ta dạy anh chế biến mật ong hả? Từ nảy giờ gặp nói có mấy câu mà câu nào câu nấy cũng đều ngọt như mật

Quân đưa tay nàng lên môi đặt một nụ hôn vào 

- Xa người yêu là tội thật lớn rồi, nếu khi gặp mà còn không biết thương nữa thì tội để đâu cho hết

- Thương đâu chẳng thấy chỉ thấy đường mật thôi, lời thật vẫn hơn

- Vậy nói lời thật nha

Nàng gật đầu

- Ừm

Quân xiết bàn tay nàng nói một cách nhẹ nhàng và tha thiết.

- Anh yêu em!

Tựa đầu vào vai Quân nàng cảm giác sự ngọt ngào của tình yêu. Xe dừng lại ở một công viên, chàng dắt tay nàng đi đến băng ghế đá dưới một gốc cây to, chỗ hẹn hò quen thuộc. Quân phủi ghế dìu Thư ngồi xuống, đôi bàn tay vẫn còn đan lấy nhau. Nàng ngã đầu vào vai chàng.

- Anh chưa nói tại sao lại có mặt ở thành phố?

Quân xoa đều bàn tay nàng

- Tại anh muốn dành cho em một sự bất ngờ nên lần phép này đã không có báo trước

- Bất ngờ đâu không thấy nếu không phải em cho Quỳnh leo…

Nói đến đây bỗng dưng nàng dừng lại vì chợt thoáng nhớ đến Quỳnh. Quân lắc tay nàng

- Sao em?

Nàng lắc nhẹ xua tan hình ảnh Quỳnh

- Ờ không, ý em là nếu không phải em bỏ hẹn với nhỏ bạn thì em đã không về sớm như vậy. Lúc đó thì bất ngờ đâu không thấy chỉ thấy ngồi chờ thôi.

Chàng ghì lấy bờ vai Thư ôm vào lòng rồi hôn lên tóc nàng

- Thấy chưa, đó gọi là tâm linh tương thông, nếu không em cũng đâu tự nhiên bỏ hẹn mà về sớm

Họ im lặng ngồi trong vòng tay nhau. Một lát Quân nửa đùa nửa thật hỏi

- Em đi học anh văn đến nay đã có bao nhiêu ong bướm theo rồi? Khai đi, để khi anh đưa đón đi học không bị bở ngỡ

Nàng cười tinh nghịch ngước nhìn chàng

- Hơi bị nhiều đó nha

Quân nghiêm mặt và khi thấy Anh Thư bật cười chàng cũng nhẹ nhỏm cười theo, hai tay không ngừng thọt lét nàng.

- Á, đừng, em đầu hàng

Vừa nói Thư vừa ngồi dậy để tránh những cú nhột. Quân đứng lên theo ôm Thư lại tựa lưng vào gốc cây. Họ tựa đầu vào tình tứ nhìn nhau.

- Đầu hàng rồi là không được nhúc nhít đó nha

Ánh mắt đắm đuối quyện vào nhau trong nhớ thương, chàng cúi xuống hôn lên môi nàng. Thư nhắm mắt lại, nụ hôn tưởng chừng như rất ngọt ngào nhưng đột nhiên nàng lại mở mắt to ra nhìn Quân. Mắt Quân vẫn còn đang nhắm nghiền, môi vẫn nồng nàn nhưng Thư đã đẩy nhẹ chàng ra. Quân giật mình mở mắt nhìn nàng lo lắng hỏi.

- Gì vậy em?

Nét mặt nàng đầy những mâu thuẩn và bối rối. Chính bản thân nàng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng khi nảy giữa lúc hai người đang hôn nhau thì đột nhiên trong đầu nàng lại xuất hiện hình ảnh của Trúc Quỳnh, cảnh tượng họ hôn nhau hôm nọ. Quân đưa tay vuốt ve gò má nàng.

- Sao vậy em?

Nàng ngã vào lòng Quân 

- Không có gì

Quân xiết chặt lấy nàng rồi đưa môi tìm lại nụ hôn khi nảy đã bị đứt khoảng nhưng Thư đã ngăn lại

- Hôi thuốc quá đi

Chàng chợt hiểu và thôi không thắc mắc điều kì lạ ở nàng

- À anh quên, lúc nảy anh hai mời thuốc nên …..

- Vậy biết tại sao bị phạt rồi đúng không?

Biết được lý do bị cự tuyệt chàng cảm thấy an tâm hơn

- Dạ biết rồi, không được đụng thuốc lá, đụng thuốc thì không được đụng em. Nằm trong bộ điều luật, nhớ mà

Thư ôm chặt lấy Quân, nàng chỉ muốn yêu Quân, một mình chàng mà thôi. Chàng xoa vào lưng nàng lo lắng hỏi

- Em hôm nay sao vậy?

Nàng cố tươi cười

- Có sao đâu, chắc tại đói bụng

- Mình đi ăn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: