1

Đã gần 10 giờ tối rồi và Giai Lương vẫn còn phải làm việc ở cửa hàng tiện lợi, cực khổ như vậy làm sao ngày mai anh có thể đi học đúng giờ cơ chứ? Mà cũng tại anh thôi, tự nhiên khi không đòi mẹ cho đi làm thêm, ai ngờ cả nhà liền đồng ý và cắt luôn tiền tiêu vặt. Một thằng nhóc cuối cấp 3 sao có thể không có tiền tiêu vặt để chơi điện tử cơ chứ, cứ như thế Giai Lương đã tìm đến công việc ở cửa hàng tiện lợi. Có điều do phải học sáng nên anh chỉ có thể làm ca tối thôi.

Ở đây còn có mấy chị nhân viên nữ, đường đường là một thằng con trai sao có thể tranh giành ca chiều với người ta cho được. Chẳng đáng mặt nam nhi tý nào. Nhưng mà cứ đòi làm ca tối như vậy kiểu gì anh quản lý cũng sẽ tiếp tục sắp xếp ca tối mất thôi.

Còn tận ba mươi phút nữa mới được đóng cửa hàng. Giai Lương pha cho mình một cốc cà phê sữa, anh ngồi ở quầy thanh toán vừa nhìn điện thoại vừa nhâm nhi tách cà phê nóng.

*Cạch*

Tiếng động quen thuộc vang lên, Giai Lương như mọi khi chào một cái lấy lệ. Anh vẫn tiếp tục nhìn vào điện thoại mà chẳng chú ý tới khách hàng đã đứng ngay ở quầy chờ thanh toán. Cậu thanh niên kia thấy chờ mãi cũng không có tác dụng liền ho lên mấy tiếng gây sự chú ý. Anh khi ngẩng mặt lên liền giật mình làm đổ tách cà phê nóng, cậu thanh niên kia vì thế cũng hốt hoảng theo cả anh.

Cậu đi vòng tới chỗ của anh, lôi từ túi áo ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau phần nước bị đổ lên tay cho anh.

Giai Lương rối rít xin lỗi. "Xin lỗi cậu, là do tôi không chịu để ý. Lần này tôi sẽ thanh toán miễn phí cho cậu nhé? Mong cậu đừng để bụng chuyện hôm nay."

"Em không sao đâu, anh nên cho bản thân trước đi, tiền bối Giai Lương bị bỏng ở tay rồi này."

Giai Lương có phần bối rối. Không phải vì người khách kia biết tên anh mà phản ứng của cậu ấy nhẹ nhàng tới mức anh có thể quên luôn câu châm ngôn quen thuộc khách hàng là thượng đế. Chúa trời sao có thể tạo ra một người vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng như cậu ấy cơ chứ.

"Cảm ơn nhé, mà cậu biết tôi hả?"

"Anh rất nổi tiếng ở trường mà, em là Bàng Bác Văn, học sinh lớp 11."

"Bàng Bác Văn á? À đúng rồi sao tôi lại không nhận ra được nhỉ? Vậy cậu chính là cái người con trai duy nhất trong trường cao hơn tôi á?"

"Có thể nói là như vậy."

Giai Lương hí hửng như một đứa trẻ con, anh đứng lại gần Bác Văn đo chiều cao của hai người, đúng thật là cậu ấy chỉ cao hơn anh một chút nhưng dáng người lại khổng lồ một cách lạ lùng. Ngưỡng mộ quá đi mất thôi.

Cậu đứng yên để anh quấy phá, nhiều khi cũng chỉ sợ anh hăng hái quá mà ngã ra sàn nhà. Nhưng cơ thể anh linh hoạt như vậy chắc cậu lại để ý mấy chuyện không đâu mất rồi. Mất một lúc sau Giai Lương vẫn chưa hết được sự tò mò, anh cứ chạy loạn lên như vậy đến người đang đứng yên như Bác Văn cũng dần cảm thấy đau đầu. Tay lớn phải kéo anh lại mới khiến anh chịu đứng yên một chỗ. "Tiền bối cứ như vậy em sẽ chóng mặt thay anh đó, anh là lần đầu tiên thấy có người cao hơn mình à?"

"Không không. Những anh khóa trước cũng có người cao hơn anh chứ, nhưng đây là lần đầu tiên có một học sinh khóa dưới có thể cao hơn anh đấy Bác Văn."

"Đừng khen em nữa, anh khiến em cảm thấy ngại lắm đấy."

Một chút ánh hồng tô trên má, Bác Văn bối rối vò tóc mình khiến nó rối tung lên, cậu thu lại hình ảnh tươi cười của anh ngày hôm nay vào trong trí nhớ, một chút rung động nhẹ nhàng. Cậu ngỏ lời. "Cũng muộn rồi, em có đi xe đấy, chúng ta cùng về nhé?"

"Được không vậy? Anh sợ sẽ ngược hướng nhà của Bác Văn đấy, người ta bảo trẻ con không được đi đêm đâu."

"Trẻ con này to hơn anh đấy."

Giai Lương vừa trò chuyện với cậu vừa dọn dẹp lại cửa hàng, tiếng cười đùa không ngớt, thật chẳng giống gì hai con người lần đầu gặp gỡ.

Vì chỉ là dọn dẹp qua loa nên chẳng mấy chốc đã xong việc, Giai Lương khóa lại cửa hàng, mang theo túi đồ chạy đến phía xe máy của Bác Văn.

Anh nhìn con xe của cậu liền nhanh tay lôi điện thoại ra chụp ảnh lại, cũng có chút thắc mắc học sinh lớp 11 sao lại có thể lén lút đi xe phân khối lớn chứ. Như vậy chắc gia đình cũng hầm hố lắm. Anh phải chụp lại để khoe với bạn bè mình được một hậu bối đẹp trai lái về chứ, cho mọi người ghen tị chết luôn.

Cậu đeo mũ bảo hiểm cho anh trong khi anh vẫn còn đang mải mê bấm điện thoại, hai người lần đầu gặp gỡ lại có thể làm những hành động như cặp bạn thân lâu năm nhưng chẳng có ai mang dáng vẻ ngại ngùng cả.

Kể ra cũng lạ, mãi tới khi đã ngồi ngay ngắn phía sau xe máy anh mới ngộ ra điều ấy. Thế lực nào đã khiến Lưu Giai Lương tin tưởng một chàng trai ngay từ lần đầu tiên họ gặp gỡ vậy?

Về đến nhà cũng đã nửa đêm, anh vội vàng đưa lại mũ cho Bác Văn, nhìn lên đồng hồ lại càng lo lắng hơn. "Bác Văn à anh xin lỗi, đi đêm như vậy sẽ nguy hiểm cho em lắm đấy, anh không để ý thời gian nên làm phiền em mất rồi."

"Không sao mà tiền bối, nhà em cũng gần đây thôi mà."

"Ngày mai chúng ta ăn trưa cùng nhau nhé? Coi như là anh bù cho em chuyện hôm nay?"

"Ngày mai em sẽ đến lớp anh."

Nói xong cậu cũng rời đi, còn anh đứng lại đấy chờ cho tiếng xe đã xa dần mới trở lại vào nhà. Anh thả mình xuống giường sau một ngày mệt mỏi, bây giờ cũng đã muộn nhưng cảm xúc thì lại chẳng thể ngủ yên được. Nghĩ ngợi một hồi anh vẫn lôi ra điện thoại nhắn tin cho em trai mình.


Giai Lương bấm vào trang cá nhân của Bác Văn, anh lướt một hồi rồi mới đưa ra quyết định ấn theo dõi, và đúng như dự đoán cậu đã ngay lập tức theo dõi lại anh.

Giờ này vẫn chưa ngủ, chẳng biết em ấy đang làm gì nhỉ?

Hay là nhắn tin?

Suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu vài phút rồi lại bị Giai Lương gạt bỏ, biết đâu tin nhắn của anh lại làm cho thằng bé mất ngủ luôn rồi sao? Như thế thì mai sẽ chẳng ăn trưa cùng nhau được.

Mà tại sao bản thân lại quan tâm một người quá mức như vậy nhỉ?

Giai Lương bắt đầu bỏ điện thoại xuống suy nghĩ, bản thân anh dễ rung động với người khác thật nhưng ít nhất cũng đừng là người lần đầu tiên gặp gỡ chứ. Mà lỡ như Bác Văn chẳng để ý anh thì sao? Cậu đẹp trai lại còn tốt bụng như vậy chắc gì đã thèm để ý một thằng đực rựa như anh.

Đấy, không nghĩ thì thôi chứ nghĩ rồi lại thấy tủi, đang yên đang lành thích người ta làm gì không biết. Cả tối hôm ấy anh đã cố gắng để đi ngủ, vậy mà đầu óc của một kẻ rơi vào tình yêu lại không cho phép cái chuyện đó xảy ra.

.

"Cái gì? Anh thích anh Bác Văn á?" Gia Dụ hốt hoảng bỏ điện thoại sang một bên rồi quay qua chất vấn Giai Lương, anh trai nó chính là kiểu người dễ rung động, nhưng mà là với những người giàu, chỉ có điều là anh ấy không nhận ra chuyện đó. Đầy người để thích cớ sao cứ phải chọn một hot boy.

"Không biết nữa, cả tối hôm qua tao không ngủ được vì em ấy đó. Trong đầu cứ có hình ảnh của Bác Văn lúc em ấy đưa tao về nhà."

"Thế là thích rồi, đời anh chết chắc. Chúc mừng cảm xúc mới chớm nở nhé."

Lời phán xét chắc nịch của Gia Dụ khiến Giai Lương có chút chán nản, anh làm sao mà đấu đá được với những cô gái xinh đẹp xung quanh Bác Văn, thôi thì cuộc tình mới nở rộ này phải sớm lụi tàn thôi.

Đang trong lúc buồn rầu không biết phải đối diện với cậu như thế nào thì điện thoại anh lại liên tục thông báo tin nhắn đến, anh đã định ngó lơ, nhưng mà cái tiếng thông báo sao mà nhức đầu quá đi.

Là tin nhắn của crush. Trời ạ, sao cứ làm người ta rối bời thế này!

Giai Lương do dự, đã hẹn người ta ăn từ trước mà đột nhiên bùng kèo thì kì, nhưng mà lỡ đi ăn rồi lại háo hức quá cũng kì. Ghét bản thân quá đi mất, ước gì khó tính một chút thì cũng sẽ chẳng phải lòng người khác nhanh như vậy đâu. Giai Lương cũng gọi là miễn cưỡng trả lời lại tin nhắn cậu, anh nằm xuống mặt bàn chờ đợi lời hồi âm, chẳng chậm chạp thì cậu trai kia cũng đã trả lời.

Anh sẽ tiêu mất nếu Bác Văn đến tận cửa lớp, nói mãi cậu mới đồng ý chờ anh ở bàn ăn. Giai Lương nhìn sang Gia Dụ ngồi bên cạnh, giọng anh run.

"Tao có nên tỏ tình em ấy không?"

Gia Dụ điên lên. "Có rảnh hơi quá không vậy? Anh mới tiếp xúc người ta hôm qua mà hôm nay đã đòi tỏ tình hả? Anh thử xem, biết đâu làm xong lại khiến người ta chạy tụt quần."

"Tại Bác Văn ấy chứ..tự nhiên cao hơn người ta. Tâm hồn bột tôm không thể không xao xuyến.."

"Điên hết phần em rồi."

Vậy là, vẫn không nên tỏ tình hả?

__________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip