3

Giai Lương đã vật lộn với đống quần áo gần hai tiếng đồng hồ chỉ để có một diện mạo hoàn hảo nhất đi chơi với Bác Văn. Đây là lần thứ hai mà họ đi riêng đó, mà đã là đi chơi thì đâu thể mặc đồ học sinh như bữa ăn lần trước.

Anh chạy sang phòng em trai xin tư vấn, trên tay còn có đống đồ chưa lựa chọn được."Gia Dụ, cái nào đẹp."

"Em thích cái màu xanh."

"Vậy là anh không đẹp khi mặc màu vàng hả?"

"..." Nó nhìn anh mà chẳng thèm mở miệng trả lời, chỉ vì nó thích màu xanh hơn thôi mà anh có thể suy ra anh xấu xí trong màu vàng. Tình thương mến thương đấy. Một ngày nào đó Bàng Bác Văn sẽ phải trải qua cảm giác như Gia Dụ đang phải trải qua.

"Anh tự đi mà chọn, em ngủ đây. Sáng sớm chủ nhật toàn làm mấy trò không thể chấp nhận nổi, bực!"

Nói thì hay đó nhưng cuối cùng Gia Dụ vẫn phải ngóc đầu dậy chọn quần áo đi chơi cho anh trai thôi. Cả hai ồn ào thêm một lúc lâu nữa mới có thể chọn ra bộ quần áo hoàn hảo nhất, nhìn lên đồng hồ thì cũng đã gần đến giờ hẹn, thôi xong coi như buổi sáng chủ nhật ngày hôm nay cống hiến hết cho anh trai rồi.

Gia Dụ than thở mấy tiếng rồi trở về giường ngủ, trước khi anh rời đi còn không quên cổ vũ mấy tiếng, mặc dù ỉu xìu nhưng vẫn là cổ vũ thôi.

Giai Lương đến công viên như những gì đã hẹn từ trước, anh cứ nghĩ mình đi sớm rồi vậy mà khi đến nơi Bác Văn đã có mặt trước. Sao lại có người tâm lí tới mức đó cơ chứ, mắt nhìn người yêu của anh đúng là không bao giờ sai.

"Anh đừng có nghĩ tới chuyện làm trò sau lưng em đấy."

Thú thật, Giai Lương đã hồi hộp tới mức tay chân bắt đầu loạn xạ, anh nên đối diện với Bác Văn như thế nào bây giờ? Rồi anh lại nhớ đến những cách cưa đổ crush trên mạng, muốn cưa được thì phải tạo ấn tượng mạnh với người ta. Cứ vậy mà theo, anh cũng chỉ muốn tạo ấn tượng đặc biệt thôi mà, từ giờ anh sẽ không còn tin mấy cái trên mạng nữa.

"Em nhìn thấy anh từ bao giờ đấy?"

"Em có hai mắt ở sao lưng mà, em nhìn được nhiều thứ hơn anh nghĩ đó nha."

"Thế em có nhìn thấy tình cảm của anh không?"

"Em thấy bên kia có cậu trai cao một mét 75."

"Đánh cho cái bây giờ."

Giai Lương ngồi xuống cạnh Bác Văn liền được cậu đẩy cho một bức tranh nhỏ, lần này lại là hoa, nhưng là loại hoa khác. Có điều khung cảnh không lãng mạn như trong phim ngôn tình Hàn Quốc, anh chẳng nhìn ra đó là hoa gì cả.

"Cho anh đấy."

Anh nhận lấy bức tranh mà âm thầm cảm thán, đúng là người trong câu lạc bộ mỹ thuật có khác, vẽ thôi mà có cần đẹp tới vậy không? Trời ạ ai cho phép cậu ấy dám hoàn hảo tới vậy chứ? Người yêu tương lai đúng là chưa bao giờ làm anh thất vọng.

"Hoa Tường Vi đó, khá xinh nhỉ?"

"Xinh chứ, quà của Bác Văn mà."

Giai Lương lại cất gọn bức tranh vào trong túi, buổi hẹn lần này và lại là một món quà mới. Nhân mã tháng mười hai đúng là không nên dây vào, dính rồi lại mê như điếu đổ, lại tội gia đình lại phải lo sính lễ cưới hỏi rồi.

                                         

             
                       

Cả buổi đi chơi hôm ấy Giai Lương nhất quyết không nhét một miếng nào vào miệng, ngay cả bánh mì được Bác Văn làm từ trước anh cũng chủ động từ chối. Ai bảo người ta bảo thích trai một mét 75, chỉ vì câu đó thôi mà làm anh phải nhịn ăn để gầy đi này.

Cậu có hỏi thì anh cũng chỉ trả lời qua loa rằng không có đói, chứ làm gì có ai muốn đối phương biết mình nhịn ăn vì người ta đâu.

Tối rồi, chơi cho mệt ở khu vui chơi cuối cùng hai người cũng chịu ra công viên nghỉ ngơi ít phút. Anh ngồi trên xích đu mà thở hổn hển không chịu được, đây chắc chắn sẽ là lần cuối cùng anh dám bấm bừa chuông cửa nhà người ta. Ai mà ngờ được nhà đấy nuôi một đàn chó gần năm con chứ. Nếu không phải vì anh và cậu đều chạy tốt thì chắc bây giờ đã bị đàn chó đấy xé xác rồi.

Giai Lương nhìn cậu, anh lại mỉm cười trong vô thức, bản thân cũng tự hiểu ra đơn phương đúng là chỉ dành cho người điên.

"Nếu anh cứ nhìn em thế thì em sẽ hôn anh đấy."

"Vậy hả? Nè."

Anh vẫn vô tư như mấy lần đùa với bạn bè mà không nhớ rõ trước mặt mình là ai, thế là cái môi hồng chu ra, mắt nhắm lại chờ đợi.

Bác Văn nhìn anh một lúc, cậu đỏ mặt. Môi anh hồng, nhỏ, căng mọng. Cậu khá thích nó, mỗi khi nhìn lại như va vào thuốc phiện, không thể rời mắt. Rồi Bác Văn cũng tiến tới, cậu đưa môi lại gần môi anh.

Chờ đợi một lúc lâu như vậy Giai Lương âm thầm đoán được Bác Văn chắc chắn là không dám làm. Nhưng một hơi ấm truyền tới và khi anh mở mắt ra thì khuôn mặt của cậu đã áp sát lại gần. Giai Lương giật mình đến mức ngã nhào khỏi xích đu, anh ngồi dưới nền cát, mặt đỏ ửng.

"Em làm cái gì đấy?"

"Anh thách em mà?"

Bác Văn ngồi xuống bên cạnh anh, cậu vươn tay kéo anh lại gần về phía mình. Cậu để anh dựa vào người, biết anh đã bị trêu chọc đến cứng họng nên chỉ vui vẻ mà ôm lấy cơ thể kia, dỗ dành anh.

Tối hôm đấy chắc sẽ là khoảng thời gian anh không bao giờ quên.

.

Giai Lương về đến nhà liền lao vào phòng
Gia Dụ khoe khoang với thằng em mình, miệng nói không ngừng, tay luống cuống trình bày hết sự việc ngày hôm nay. Nó thật sự phải thầm đánh giá đúng là dở hơi không ai chịu nổi. Thế quái nào kể xong hết mọi chuyện vẫn kết luận được Bác Văn chưa hẳn thích anh, đến lạy mất thôi.

Nhìn anh trai hớn hở như vậy nó cũng vui, buổi gặp gỡ hôm nay lại xảy ra suôn sẻ rồi. Không sớm thì muộn sổ hộ khẩu sẽ chỉ còn tên nó thôi.

"Anh hớn hở quá nhờ? Ăn gì chưa?"

"Chưa."

"Gì cơ? Anh chơi đá à? Đi từ sáng đến bây giờ mà chưa bỏ gì vào miệng á?" Gia Dụ từ giường ngồi bật dậy, nó bày ra khuôn mặt khó hiểu mà tra hỏi anh.

"Thì sao chứ? Người ta đang giảm cân để xuống một mét 75 đấy."

"À." Nó gật gù đồng ý, im lặng một lúc rồi lại nói tiếp. "Biết đâu người ta nói ý để từ chối anh thì sao? Làm gì có người nào quan trọng chiều cao đến mức phải chính xác như vậy. Em không có đe dọa anh đâu nha, em chỉ nhắc nhở thôi."

"Gì chứ? Mày điêu." Giai Lương hét lên, anh quay lại mạnh tay ném gối đầu vào người nó. Đã không giúp thì thôi lại còn khiến cho người ta càng thêm nghi ngờ.

Ừ nhỉ, mà lỡ đâu Bác Văn đang muốn từ chối khéo anh thì sao?

"Không có cái vụ như mày nói đâu."

Nói xong, chính anh cũng ủ rũ ngồi gục xuống bàn học. Đói quá, cứ như thế này làm gì còn sức để mai đi học. Cũng buồn nữa, lỡ đâu Bác Văn muốn như vậy thật thì sao?

Gia Dụ thấy anh ôm bụng cũng lo lắng, nó bắt đầu hối thúc anh. "Đi ăn tối đi chứ? Ngồi ở phòng em làm gì? Nhịn ăn để giảm cân mà ngất ra đấy thì không ai cứu được anh đâu, em kệ luôn đấy."

Giai Lương chần chừ, anh vừa ngẩng dậy, nghĩ vu vơ gì đó rồi lại ngồi xuống. "Không ăn đâu, tao muốn nhanh nhất để có thể xuống một mét 75, sau đó còn làm người yêu của Bác Văn nữa chứ."

"Chắc chắn quá ha, chắc gì cậu ta đã thích anh." Nó hét lên. "Này! Sao lại ném gấu vào người em chứ?"

"Ngậm họng vào, không giúp thì thôi, đừng có dập tắt hi vọng của anh mày."

"Im thì im."

Cái mác anh em ruột chưa bao giờ sai, hở tý cũng phải chửi nhau mấy câu mới chịu. Cuộc đời anh quá bất hạnh mới đầu thai làm anh trai của Gia Dụ.

Giai Lương lôi điện thoại ra, anh vào trang cá nhân của Bác Văn xem đi xem lại từng bài đăng như một thói quen. Tại sao cậu chưa nhắn tin cho anh nhỉ? Hay là chưa về nhà?

"Anh có tham gia ngày thể thao của trường vào tuần sau không?"

"Có, vì anh mày là người cao nhất lớp nên phải thi chạy."

"Thế còn không chịu ăn tối à?"

Giai Lương vẫn ương bướng lắc đầu, anh mặc kệ khuôn mặt nhăn nhó của nó, một lòng một dạ nhất quyết nhịn ăn giảm cân.

Đang trong lúc chán nản thì điện thoại lại reo lên, là tin nhắn từ Bác Văn gửi tới. "Về phòng đây."

"Lại tình yêu tình báo rồi."

Gia Dụ thở dài ngao ngán, nó nhìn lên đồng hồ, cũng đã muộn rồi. Không ngờ ngồi chửi nhau có mấy câu mà vèo cái đã tới nửa đêm. Được rồi, để nó xem anh có thể làm đến đâu.

Lớn tướng rồi mà không biết tự lượng sức mình. Vừa phải đi học, đi làm thêm, rồi sắp tới còn thêm ngày thể thao nữa, sức trâu cũng không chịu nổi. Đến lúc mà bị cái gì, chính tay nó sẽ là người cho Bàng Bác Văn biết mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip