Extra 2
1.
Thời kỳ nhạy cảm của người yêu tới rồi, Giai Lương vốn chẳng tin vào cái chuyện đấy cho tới khi nó đã thực sự xảy ra với Bác Văn. Khoảng thời gian khủng khiếp ấy kéo dài tận một tuần.
Hôm đấy cả hai cãi nhau, anh đoán rằng cậu đã stress từ trước, cộng thêm chuyện hai người cãi nhau cuối cùng dẫn đến thời kỳ nhạy cảm. Sau khi đôi co gần nửa tiếng Giai Lương dứt khoát dọn đồ sang nhà bạn, Bác Văn gọi cho anh bao nhiêu cuộc cũng không thèm nghe. Bạn bè phải nói mãi anh mới chịu vác mặt về nhà ấy chứ.
"Chắc là ngủ rồi." Giai Lương mở cửa vào nhà, anh vừa ngẩng mặt lên đã thấy một bóng đen thù lù trước mặt.
Anh theo phản xạ bình thường kêu lên một tiếng, bóng đen kia ôm lấy anh, vùi đầu vào ngực, chẳng nói gì hết.
"Em chưa ngủ à?"
"Không ngủ được."
Giai Lương mặc kệ ai kia cứ quấn lấy mình. Một lúc lâu sau không nhịn đành vòng tay vỗ về một chút, anh tiến về phía sau đóng cửa sau đó bật đèn lên. Ánh đèn rọi thẳng xuống khiến Bác Văn chói mắt, cậu tránh né nó, lại càng tìm cách chui rúc vào trong ngực anh.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy hai má Bác Văn, sao lại nóng thế này, rồi phát hiện hai mắt cậu đỏ ửng. "Em khóc đấy à.."
Cậu không trả lời. Thuận tay vòng qua eo kéo anh sát lại mình, chân từ từ buông lỏng, cuối cùng ngồi bệt xuống sàn nhà. Anh ngồi trên người cậu, vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại kia. "Anh xin lỗi, lại đây nào." Rồi anh dang rộng tay chờ đợi.
Bác Văn lần nữa vùi đầu vào ngực anh, cậu để im cho anh xoa đầu mình như em bé, bản thân có chút mệt mỏi nên chẳng muốn nói gì.
Tối hôm ấy, theo những gì Giai Lương còn nhớ, Bác Văn cứ như gấu koala, cậu ôm anh chặt cứng không buông. Chỉ cho tới khi anh đề nghị lên phòng ngủ mới nới lỏng cảnh giác mà buông tay, nhưng sau đó lên giường thì lại đâu vào đó.
2.
Giai Lương thức dậy trước vào sáng hôm sau, đây là lần đầu anh thấy cậu ngủ nướng như thế này. Bác Văn dán mặt vào anh suốt đêm, một kẽ hở cũng không để lộ ra bên ngoài. Anh thì chẳng muốn đánh thức người yêu dậy thành ra phải mất gần mười phút để rời giường.
Giai Lương mặc mỗi áo ngủ đi xuống bếp, còn quần ngủ đã bị Bác Văn lột ra để cậu mặc vào tối hôm qua, tay anh nhìn vào điện thoại rồi bấm gọi cho Gia Dụ.
"Anh không biết à? Thời kỳ nhạy cảm của người yêu đó, chúc mừng anh nhé."
Giai Lương trực tiếp đem những lời em trai nói ném thật xa, anh đoán chắc cũng không có gì đáng lo, cùng lắm xin thầy giáo cho mình học ở nhà nhiều hơn là được. Ít nhất là nếu chuyện đó tốt cho Bác Văn.
"Anh."
Giai Lương sau tiếng gọi bất ngờ liền giật mạnh một cái, suýt chút nữa là rơi điện thoại vào nồi nước. Bác Văn lúng túng nhìn anh, hoàn toàn không phát ra tí tiếng động nào. Cậu ôm lấy anh, mò tay vào bên trong áo ngủ.
"Sao không ngủ tiếp đi? Tỉnh lúc nào thế?"
"Hai, ba phút gì đó sau khi anh rời giường"
Anh bật cười, tắt bếp. Anh xoay người lại đối diện với cậu, ôm trọn ai kia vào lòng. "Chờ một chút, anh nấu xong rồi."
"Không thích." Bác Văn từ lúc xuất hiện cho tới tận bây giờ đều nhìn thẳng vào một điểm,
Cậu bế anh ngồi lên bàn ăn, tìm đến môi anh.
Bác Văn dùng lưỡi càn quét mọi ngóc ngách, quấn quýt chẳng muốn rời. Tay vuốt ve đùi anh, lần mò vào vùng cấm.
"Thôi mà.."
Giai Lương nằm xuống bàn ăn, áo ngủ của anh bị vén lên cao lộ ra hai núm vú. Cậu bảo anh dùng miệng giữ lấy áo, còn bản thân thì cúi xuống cắn mút điểm hồng trước mặt.
3.
"Anh ra ngoài mua đồ nhé."
"Em đi nữa."
Hết cách đành mang cậu theo. Bác Văn trong thời kỳ nhạy cảm biến thành một kẻ bám đuôi chính hiệu, cậu không rời xa anh bất cứ một giây nào và cũng không cho phép anh rời xa cậu.
Họ nắm tay nhau đi đến siêu thị, cậu ở phía sau luôn tìm cách rúc đầu vào cổ anh để hưởng thụ mùi thơm tự nhiên ấy, nhưng mỗi lần muốn thử lại bị anh tránh né. Ai lại làm mấy cái chuyện nhạy cảm ấy ở ngoài đường cơ chứ?
Giai Lương đỏ mặt tía tai, liền quay sang nhéo cho cậu một cái sau đó quay lại tiếp tục lựa đồ. Bác Văn coi như là cũng biết điều, biết anh bực rồi nên âm thầm chờ đến chỗ nào vắng người thì làm tiếp.
Không phải oan, bà lão bên đi nép bên cạnh theo trực giác giữ chặt giỏ, Bác Văn luôn đảo mắt như mấy tên trộm đang đợi thời cơ để đánh lén một ai đó, sau khi kiểm tra một lần cuối, xác định không còn người liền hành động. Bác Văn kéo bỏ khẩu trang của anh, dồn ép vào góc tường bên cạnh ra sức hôn Giai Lương.
"A..Sao anh cắn em?"
"Muốn chết đó hả?"
"Muốn hôn."
"Về đã."
4.
Bác Văn đang ở trong bếp, nhưng mà là trong bếp bám người. Cả cơ thể cậu để cho anh chống đỡ, hai chân Giai Lương run rẩy kịch liệt gần như sắp không trụ nổi mà ngã xuống đất.
Hết chịu nổi Giai Lương đành hạ giọng xuống để đe dọa cậu, dù anh biết đang là thời kỳ nhạy cảm của Bác Văn, nhưng sức người chứ phải sức trâu đâu mà trụ được thêm nữa.
"Tránh ra mau."
"Không muốn mà.."
"Sao lại hắt hủi em như thế?"
"Giai Lương làm em khóc đấy."
Ai mà ngờ đâu cậu lại có loại phản ứng như này.
Cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng thở dài của anh. "Ít nhất là đừng đè lên người anh như thế."
"Dạ."
5.
Hôm đấy Giai Lương phải từ Thành Đô về nhà, có vài vấn đề cần đích thân anh đứng ra giải quyết mới có thể êm đẹp được. Vì quá vội mà quên mất chờ Bác Văn về, thế là cuối cùng anh chỉ để lại vỏn vẹn một ghi chú trên tủ lạnh cùng đồ ăn đã nấu sẵn.
Trên đường về nhà tâm trạng anh vẫn vương vấn ở Thành Đô, anh lo rằng lỡ cậu bị cái gì thì biết làm sao đây? Hai người còn chưa kịp kết hôn rồi có em bé nữa, anh mà biết trước vậy đã chờ người yêu về rồi mới đi cho yên lòng.
"Anh ơiii."
Bác Văn như đứa trẻ, hí hửng mở bước vào nhà, cậu còn cầm theo chút đồ ăn vặt vừa mua, toàn là loại Giai Lương thích thôi. Đi vào nhà liền không thấy người yêu đâu cả, Bác Văn lon ton chạy đi tìm, từ phòng tắm, tủ quần áo cho tới bên trong vỏ gối cũng không thấy đâu.
Rõ ràng đồ dùng cá nhân vẫn còn cơ mà.
Bấy giờ cậu mới để ý đến đống đồ trên bàn ăn cùng tờ giấy màu hồng ở tủ lạnh. Bác Văn cầm tờ ghi chú lên, sau đó cả người cũng cứng đờ.
Tối hôm ấy Giai Lương vừa định gọi cho Bác Văn đã thấy ngoài nhà ồn ào, vừa mở cửa ra đã thấy mẹ mình đang nói chuyện với cậu.
Đã muốn thì đúng là không gì có thể cản trở được.
6.
"Giai Lương, con làm cái gì Bác Văn thế?"
"Sao mẹ đánh connn."
Giai Lương ôm lấy một bên tay vừa bị mẹ đánh, anh liếc qua Bác Văn đang ngồi trên ghế, ai ngờ đâu cậu cũng đang nhìn anh, thế là cậu rít lên một tiếng. Anh vì thế không chỉ bị mẹ mà ngay cả bà cũng liếc. Ủa thế ai là con ruột vậy?
"Sao bà liếc con, chẳng chơi cùng hai người nữa."
Giai Lương vùng vằng trở về phòng, phía sau còn có Bác Văn như cái đuôi nhỏ, anh rẽ trái cậu rẽ trái, anh giậm chân cậu cũng giậm chân. Giai Lương chạy lên tầng, đang định đóng cửa lại để xả giận thì cánh tay cậu lại lọt vào ngay lúc ấy.
"Đau.."
"Làm cái gì vậy hả? Thấy anh đóng cửa còn cố tình thò tay vào."
"Hôn em đi."
Nhìn cánh tay của cậu đang bầm tím, trông xót vô cùng, chẳng hiểu sao anh lại cáu gắt lên, vậy mà Bác Văn chỉ đòi anh hôn chứ chẳng quan tâm gì đến bản thân. Cậu như vậy là đang chọc tức anh thêm đấy.
Không công bằng gì hết, rõ ràng vừa nãy anh đang giận cơ mà. Vô lý.
"Băng bó đã, vào đây mau."
"Rồi hôn em nhé?"
"Biết rồi."
"Hì."
7.
"Gia Dụ, anh thích cún."
"Đù, chẳng phải anh đang có một con cún bám người chính hiệu đấy à."
"Ừ nhỉ."
Nhắc đến mới thấy đúng thật là như vậy, Bác Văn có thể đại khái là khá giống. Không, không đúng. Cậu ấy chính xác là một bé cún bám người. Nếu là cún thì sẽ là loài nào nhỉ? Husky hay Bearded Collie thì hợp.
Đắn đo quá. Rồi Giai Lương chợt nghĩ hay mua lấy mấy bé về chăm nhỉ? Sau đó để em nó đứng cạnh cậu thì sẽ biết có đáng yêu giống nhau hay không.
Nghĩ đến một nhà có anh và hai em cún trông yêu hết sức. "Langgg, anh muốn mua thú cưng."
8.
Hôm nay Giai Lương về lại Thành Đô, còn vác theo hai bé cún con, một Husky và một Bearded Collie. Đáng yêu quá đi mất.
Vừa về lại căn hộ anh đã cho chúng chạy quanh nhà, đồ ăn thức uống thì đổ cả đống ra bát, có bao giờ bỏ đói đâu nhưng cứ nghe tiếng xé thức ăn mấy con quỷ đấy cứ chạy tứ tung, loạn hết cả nhà. Bác Văn nhăn nhó xếp đồ ăn vào tủ, lúc đi hết mình lúc về hết hồn, anh chẳng quan tâm tới cậu nữa đây này.
Bác Văn thật sự rất hối hận, cậu tự trách bản thân sao lúc đó lại dễ dãi đồng ý với yêu cầu của anh làm gì cơ chứ. Bây giờ vác thêm hai của nợ về nhà, đã không giúp được gì ra hồn lại còn cướp đi sự chú ý từ anh. Mấy con quỷ xấu xí đáng ghét.
"Mình sẽ đem bán chúng nó."
"Không biết đứa nào lớn lên sẽ giống người yêu mình nhất nhỉ?"
Giai Lương ngồi bệt xuống sàn nhà xoa đầu bọn cún, anh đang chờ cho chúng mau lớn còn so sánh với Bác Văn nữa chứ. Ơ mà cún có biết ghen không nhỉ?
"Anh mua bọn nó xong quên em rồi à?" Cậu ngồi xuống bên cạnh anh, nhấc anh lên một chút rồi đặt anh ngồi vào trong lòng mình.
"Thôi mà, em biết anh làm gì có ý đó." Anh bị cậu cắn ở cổ liền thấy nhột mà bật cười, hai con cún thấy thế cũng ngừng ăn mà ngước lên. "Em to thế này sao mà lạc được? Để chờ hai bé lớn lên rồi xem ai dễ thương giống người yêu anh nhất nhé?"
Cún con nghe vậy liền bò vào bên trong áo phông của anh, chúng chui mặt lên từ cổ áo rồi nằm nguyên vẹn trong đấy. Ngay cả Bác Văn cũng ngoan ngoãn rúc đầu vào hõm cổ anh, cánh tay ôm anh chặt hơn một chút.
Anh thấy hơi nóng, hình như Bác Văn đỏ mặt rồi.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip