Chương 19: Lại một mùa thu nữa đi qua.

Ngày cứ nối tiếp ngày trôi qua, chớp mắt đã đến cuối thu lúc nào Nhật Hạ không hay. Những ngày vừa qua, cô dường như trở lại khoảng thời gian một năm trước, ngày nào cũng như ngày nấy, chả có gì đặc biệt. Tuy nhiên, thỉnh thoảng cô cũng gặp Thiên Bảo nhưng cũng chỉ cô nhìn anh, anh nhìn cô rồi cứ thế lướt qua nhau. Cũng có lẽ là do cô thấy anh liền trốn chạy nên anh không thể nói chuyện với cô cũng nên.

"Này, mọi người biết hôm nay là ngày gì không?"

"Ngày gì thế?" Chị Nhi hỏi.

"Là sinh nhật viện phó đấy!"

Chị Nhi lấy điện thoại xem lịch: "Ừ nhỉ!"

Dương Triều Thần thở dài: "Haizzz, quên cũng phải thôi, ngay cả Facebook, Zalo anh ấy cũng đều tắt thông báo hết mà, chị không nhớ ngày xưa chúng ta làm sao mà biết được ngày sinh nhật của anh ấy à?"

Châu Tiên nhìn Triều Thần bĩu môi: "Chỉ là vô tình thấy ngày sinh của anh ấy trên chứng minh thôi mà, còn bày đặt biết này biết nọ."

Dương Triều Thần: "..."

Mọi người ai nói mặc ai, chỉ có Nhật Hạ là im lặng suốt từ nãy đến giờ. Nói như vậy là đã tròn một năm kể từ khi cô chịu nỗi đau từ thể xác lẫn tinh thần, đi dưới mưa như một kẻ điên rồi đấy à? Thời gian đúng là tàn nhẫn nhỉ!

Một năm, 365 ngày, cũng không ngắn mà. Thế tại sao cô vẫn chưa quên được là cớ làm sao? Coi coi cô thất bại đến nhường nào đây nè

"Thì sao? Chú định tỏ tình cậu ấy à?' anh Sơn hỏi.

Châu Tiên nghe anh Sơn nói vậy không kiềm chế được cười khoái chí: "Chắc là vậy rồi haha."

Dương Triều Thần đã quá quen với cô, chỉ quăng cho cô một cái liếc mắt rồi quay trở lại vấn đề: "Lúc sáng em gặp anh ấy nên tiện thể chúc sinh nhật anh ấy. Mà anh ấy có vẻ không nhớ sinh nhật của mình luôn hay sao ấy, thấy anh ấy cũng bất ngờ."

"Rồi sao nữa?"

"Anh ấy gật đầu rồi bước đi..."

"Haha, bị bơ!"

Dương Triều Thần bắt đầu nổi cáu: " Bơ cái đầu bà ấy, nghe tôi nói hết không được hả?"

"Anh ấy đi vài bước rồi đột nhiên đứng lại, nói với em là mọi người sắp xếp, chiều nay anh ấy sẽ khao chúng ta."

"Aaa" Châu Tiên gần như nhảy lên: "Thật hả?"

"Thấy ăn là mừng như mẹ đi chợ về vậy hả, hừ."

"Lạ ta?" Chị Nhi cảm thán: "Khi trước cậu ấy không quan tâm mấy chuyện này lắm đâu.

"Thì bây giờ đã làm chức lớn rồi, cũng phải thay đổi xíu chứ, gì đâu bất ngờ."

Mọi người tuy đã lớn nhưng nghe tiệc tùng cũng hớn hở lắm, cứ bàn tới bàn lui không thôi. Nhất là Dương Triều Thần và Châu Tiên, sôi nổi đến nỗi người khác nhìn vào cứ tưởng là sinh nhật của hai người họ.

"Hạ, qua đây nói chuyện chung với mọi người nè." anh Sơn thấy cô cứ ngồi im nãy giờ nên gọi.

"À thôi, chiều nay em bận rồi, không đi được?"

"Hả, sao vậy?" Triều Thần ngạc nhiên.

"Em có việc bận mất rồi."

"Dẹp hết, bận cái gì, đi vui với mọi người mà."

Ừ, vui, vui đến nỗi đau lòng, vui đến nỗi đi dưới mưa cô còn không thấy lạnh da thịt bằng lạnh ở trong tim. Vui đến nỗi...đau đớn đến tận bây giờ, cô còn nhớ kĩ lắm đấy.

Mọi người ai cũng khuyên cô đi, nói đến hết nước hết cái cô vẫn nhất quyết từ chối cho đến khi Triều Thần lên tiếng: "Mọi người yên tâm đi, từ giờ đến lúc đi còn nhiều thời gian mà, cứ để em, mềm mỏng không chịu thì em sẽ dùng biện pháp mạnh."

Và sự thật chứng minh rằng Dương  Triều Thần "mạnh" thật. Suốt cả buổi anh luôn lẽo đẽo theo Nhật Hạ mà nài nỉ: "Hạ, đi đi cho mọi người vui."

"Hạ, tự nhiên em không đi kì vậy?"

"Hạ, đi đi ở nhà làm gì?"

"Hạ, em nể mặt anh chút đi."

"Hạ..."

"Hạ..."

Chị Nhi và anh Sơn chỉ biết lắc đầu cười. Châu Tiên nhìn Triều Thần chép miệng: "Đúng là mạnh thật, nói hoài không biết mệt."

"Anh à, em đã nói là em không đi rồi, chiều nay em còn có việc."

"Em đi đại đi, em không đi nó trù tới lúc về đó."

Quả thật mãi tận đến lúc tan làm, Dương Triều Thần vẫn không ngừng lãi nhãi bên tai Nhật Hạ, nhưng cô cũng chỉ một mực từ chối, nói là bận việc rất quan trọng.

Khi cô vừa tới trạm xe buýt thì chuyến mới nhất cũng vừa chạy đi. Nhật Hạ cũng không quá bực bội, dù gì cũng không phải đợi quá lâu, ngồi ở trạm hít thở không khí một xíu cũng tốt.

Đang tựa vào tấm biển quảng cáo ở sau lưng một lát thì chuông điện thoại cô reo lên, là số lạ nhưng cô chỉ nhìn số một chút rồi nhận máy, cô không có thói quen gặp số lạ là cúp.

"Dạ alo?"

"Cấp trên mời mà em không đi à?"

Nhật Hạ liền ngồi thẳng người dậy, đây là lần đầu tiên kể từ ngày đó cô nói hết suy nghĩ của mình ra ở Every season, every emotion mới lại nghe thấy giọng của anh: "Sao anh biết số tôi?"

"Tôi hỏi tại sao em không đi?" Thiên Bảo không trả lời câu hỏi của cô.

"Tôi không thích." cô nói thẳng

"Hay là em muốn tôi đích thân mở miệng mời."

"Thôi không dám, đơn giản là tôi không thích, không muốn đi..." để rồi tiếp tục đau thêm nữa dù bây giờ cũng chẳng dễ chịu gì.

"Được thôi!"

Để lại hai từ, Thiên Bảo liền cúp máy. Nhật Hạ thở phào nhưng cô lại có chút lưu luyến, cô muốn được nghe giọng nói này thêm chút nữa.

Lên xe buýt ngồi tầm 10 phút, Nhật Hạ về đến nhà, tắm rửa cho thoải mái rồi ra ban công ngồi mặc cho gió thổi phát run.

Lại một mùa thu nữa đi qua.

Một năm trước, cô đã không ít lần tưởng tượng đến cảnh cùng anh đón sinh nhật của cả hai, chỉ là không ngờ lần đầu tiên mà lại sâu sắc đến như vậy, chắc cô không bao giờ quên được đâu.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai của anh từ khi hai người gặp nhau. Lần đầu đã quá in sâu trong cô rồi nên thôi lần này cô xin từ chối để khỏi hy vọng.

Bất chợt chuông cửa vang lên sau một hồi Nhật Hạ ngồi suy nghĩ ngoài ban công. Cô nghĩ là Cảnh Thiên nên tóc rối cũng không chải lại mà đi thẳng ngoài mở cửa nhưng cô không nghĩ người đến lại là Thiên Bảo.

"Anh đến đây có chuyện gì?" cô không thoái mái nhíu mày. Thật ra cũng có bất ngờ nữa, không ngờ anh vẫn còn nhớ địa chỉ nhà cô.

Thiên Bảo không vội trả lời cô, cứ nhìn cô từ trên xuống dưới rồi cười cười: "Ở nhà em thoải mái ghê nhỉ, đến tóc cũng không thèm chải."

"Nếu anh đến đây chỉ để nói như vậy thì anh về được rồi. Tôi không có nhu cầu nghe nhận xét của anh."

"Em khẩn trương thế làm gì? Tôi đích thân đến đây để mời em mà."

"Tôi đã nói rồi, tôi không muốn đi."

Nhật Hạ vừa dứt lời thì điện thoại Thiên Bảo reo lên, cô nhân cơ hội này đóng cửa nhưng bị anh nhanh tay hơn chặn lại. Cô thấy anh nhận máy rồi sau đó mở loa ngoài: "Hạ ơi, đến đi, mọi người đủ hết rồi, chỉ còn thiếu em thôi. Với lại viện phó đến tận nơi rồi, chỉ còn chờ cái gật đầu của em thôi."

Là giọng của Dương Triều Thần, anh gần như lôi hết tâm can của mình ra nói. Tiếp theo đó là chị Nhi lên tiếng: "Đúng rồi đó Hạ, em không nể mặt thằng Thần thì nể mặt chị đi."

"Nhưng mà..."

Cô còn chưa nói tròn câu thì trong điện thoại vang ra một câu như thế này: "Ok, Hạ đi rồi, mọi người đợi Hạ nha, chừng nào cô ấy đến mới được ăn đó." rồi sau đó tít tít tít, cúp máy mất rồi.

Thiên Bảo cất điện thoại đi, nhìn cô: "Em không đi cũng được, nhưng không lẽ em để mọi người mất vui chỉ vì em?"

Nhật Hạ thật sự muốn đấm vào cái mặt đẹp đẽ này một phát, cô trừng mắt với anh, nói: "Phiền phức!" rồi đóng cửa lại một cái rầm.

Tầm 10 phút sau, cô đi ra với với vẻ mặt như bị người ta đòi nợ, Thiên Bảo nhướng mày: "Có ai được mời đi ăn mà như mời đi đưa đám như em không?"

Không biết trùng hợp hay là do anh cố ý mà nới anh chọn là nhà hàng một năm trước. Đi đến trước cửa nhà hàng cô bỗng dừng bước, nhìn xung quanh rồi nhìn lên bầu trời. May thật, hôm nay trời trong, không có chuyển mưa. Và hôm nay, cô không còn ăn mặc theo ý của anh nữa.

Thấy cô dừng bước Thiên Bảo cũng đứng lại: "Sao vậy?"

Nhật Hạ lắc đầu, đi tiếp vào bên trong. Lên đến tầng trên, Dương Triều Thần vừa thấy hai người liền vẫy tay. Ở chiếc bàn lớn bây giờ chỉ còn hai chiếc ghế trống đặt cạnh nhau nên dù không tình nguyện nhưng cô vẫn phải bấm bụng ngồi cạnh Thiên Bảo.

"Thấy chưa, đông đủ là có không khí liền."

Nhật Hạ nghe Dương Triều Thần nói vậy cũng chỉ biết cười trừ.

Đồ ăn được dọn lên, rất thịnh soạn nhưng mọi người ăn không nhiều vì trước đó Dương Triều Thần lại đưa ra đề nghị: "Sinh nhật của anh Bảo mà chỉ như thế này thì chán quá, hay ăn xong chúng ta đi tăng hai đi."

"Định đi đâu?" Thiên Bảo hỏi.

"Đi club đi."

"Cái con người này, đi ngắm gái hay gì mà lúc nào cũng đòi đi club vậy?" Châu Tiên trừng mắt với anh.

"Cũng đâu phải ngắm bà."

Vẫn như thường lệ, chị Nhi định đứng ra can ngắn thì Thiên Bảo bất ngờ đồng ý với Dương Triều Thần: "Cũng được, hôm nay tôi đãi mọi người."

Khi rời nhà hàng, mọi người lục đục đi lấy xe thì Nhật Hạ lại đòi về: "Hay mọi người đi tiếp đi, em hơi mệt, muốn về."

Dương Triều Thần vừa nghe xong liền bộc phát: "Cái con bé này, thấy anh mày hiền riết mày làm tới hả. Mày về thử coi, coi anh mày có tới nhà lôi mày tới không?"

Chị Nhi: "..."

Anh Sơn: "..."

Châu Tiên: "Tưởng đâu sinh nhật của ông luôn á trời."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip