16 🌸⛈️

Bắt đầu từ ngày thứ ba, Jimin đã trở nên bận bịu hơn. Chút thời gian ít ỏi để thả cho suy nghĩ bay về chỗ Minjeong cũng không có, cô tất bật cho công việc, hoàn toàn quên mất Kim Minjeong. Đến tối sau khi trở về khách sạn mới có thể tranh thủ chút thời gian để nhắn cho Minjeong đôi câu, em hiểu nên cũng không nói gì quá nhiều, chỉ nhắn một hai tin dặn dò cô ăn uống đầy đủ rồi cũng thôi.

Chính vì quá bận nên Jimin không nhận ra rằng thời gian trôi qua nhanh đến mức nào. Mãi cho đến khi mọi thứ đã xong xuôi cô mới chợt nhận ra mình sắp được về nhà rồi.

Mang theo tâm trạng háo hức, cô nhắn cho Minjeong một câu ngắn gọn: “Chờ chị trở về”

...

Thấy Minjeong dạo gần đây rảnh rỗi nên Aeri liền gọi em đến hỗ trợ cho mình chút việc, đều là những việc trước đây Minjeong làm đến quen thuộc. Có em gái để làm gì chứ? Để bắt làm không công cho mình chứ còn gì! Aeri đã nghĩ như thế đấy. Dù trời có đang mưa to gió lớn thế nào thì Aeri cũng quyết chí mang Minjeong đến công ty.

Tâm trạng Minjeong quá tốt, đồng ý nhanh chóng. Em thậm chí còn muốn bận rộn một chút để không phải ngóng dài cổ chờ đợi đến giờ ra sân bay đón Jimin...

Aeri mang cốc cà phê đậm đặc đến trước mặt Minjeong, nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Minjeong liền không nhịn được châm chọc: “Nếu làm việc vui như thế thì hôm nào cũng đến đây giúp chị một tay nhé”

Nếu Aeri nhớ không nhầm thì lúc cách đây vài tiếng Jimin đã bắt đầu bay rồi, vậy lát nữa có thể gặp rồi nhỉ? Khiến Minjeong vui vẻ như thế thì chỉ có Yu Jimin và lúc có được ý tưởng mới mà thôi.

“Chị đừng bóp méo suy nghĩ của em chứ, em có vui vì được làm việc đâu”

Aeri lườm lườm em, rồi cũng thôi không nói đến việc đấy nữa mà chuyển sang chủ đề khác: “Tí nữa đi ăn tối không? Tiện thể em gọi Yizhou một tiếng”

Minjeong nhướng mày, chăm chọc: “Hai người chúng ta thôi không được sao?”

Aeri nhìn Minjeong, mi mắt giật giật. Ôi bất an quá, điệu bộ này là gì đây?

“Thêm người thêm vui thôi, sẵn tiện...”

Không đợi Aeri nói hết, em lên tiếng ngắt lời của cô ấy: “Không đi, chị với Ningning đi đi, hình như hôm nay em ấy không có lịch trình. Tí nữa em phải đi đón Jimin rồi”

Aeri nhún vai đáp “được” một tiếng.

Sau đó ai làm việc nấy. Aeri hí hửng nhắn tin cho Yizhou, trong lúc chờ Ning Yizhou phản hồi liền buồn chán lướt lướt điện thoại. Minjeong đã xong việc, nhưng em cũng không quay về nhà mà dự tính đợi thêm một chút nữa sẽ đến sân bay đón Jimin cho tiện.

Chợt, một bài đăng trên trang tin tức lớn đập vào mắt Aeri. Nụ cười trên môi cô ấy thoáng chốc cứng lại, trong giây lát chỉ biết đờ đẫn nhìn màn hình.

Hồi sau mới có thể nói với em bằng giọng điệu run rẩy: “Minjeong này...”

“Sao thế?”

“Em nói, tối nay Jimin... có chuyến bay...từ thành phố X về đây đúng không” Aeri nói xong liền cắn chặt răng lại, trong lòng run rẩy.

“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

Aeri đưa cho Minjeong điện thoại của mình, nhất thời không nói được gì. Thầm cầu khẩn trong lòng đó không phải là chuyến của Yu Jimin.

Rốt cuộc thì đến lúc này Minjeong đã phát giác được Aeri có gì đó không ổn, khi nhận lấy điện thoại em còn nhìn thấy bàn tay của Aeri dường như đang run lên rất nhẹ.

Nhìn vào màn hình điện thoại, mắt em lập tức ghim chặt vào bài đăng tin tức hiện lên với tiêu đề “Rộ tin chuyến bay XYZ gặp sự cố, mất liên lạc trong khu vực biển! Hãng hàng không chưa xác nhận thông tin”

Những con chữ in đậm trên nền tin tức khiến ngực Minjeong thắt lại.

Kim Minjeong lập tức mở ứng dụng theo dõi chuyến bay, nhưng dữ liệu chuyến bay lại không hiển thị bất cứ cập nhật nào mới, mấy tiếng trước ở đâu thì bây giờ vẫn y nguyên ở đấy.

“Không thể nào…” Minjeong lẩm bẩm, liên tục xem đi xem lại nhưng vẫn chẳng có gì thay đổi.

Em nhanh chóng tìm kiếm thêm thông tin trên các nguồn khác. Giờ đây một số trang tin đã bắt đầu lan truyền thông tin về việc máy bay mất liên lạc, nhưng hãng hàng không và cơ quan chức năng vẫn chưa đưa ra bất kì tuyên bố chính thức nào.

Minjeong hỏi Aeri: “Tin này từ đâu ra vậy?” em thậm chí còn chẳng để ý đến giọng mình đã bắt đầu run rẩy.

“Chị không rõ, có người nói là nhân viên kiểm soát không lưu tuồn tin ra ngoài, không phải tin chính thống. Em chớ có vội, chúng ta còn chưa biết liệu đó có phải là chuyến của Jimin không, sẽ không sao đâu nên đừng quá lo lắng” Aeri nói thì nói như thế nhưng chính cô cũng không tài nào yên lòng nổi.

Minjeong hít sâu một hơi, tay run run mở danh bạ. Em thử gọi cho Jimin. Một lần, hai lần, rồi lại ba lần. Không ai bắt máy, dẫu biết cô sẽ không bắt máy nhưng em vẫn muốn thử. Sau vài cuộc, em mới gửi đi rất nhiều tin nhắn.

Trong lúc Minjeong cố gắng liên lạc với Jimin thì Aeri cũng thử gọi đến số tổng đài hãng hàng không. Nhưng sau vài hồi chuông thì chỉ có một giọng điệu máy móc vang lên: “Hiện tại, do nhu cầu liên lạc cao, đường dây này đang quá tải. Xin quý khách vui lòng chờ hoặc thử lại sau”

Hai người không ai nói nhiều thêm một câu nào, lập tức chạy đến sân bay.

Sân bay hỗn loạn hơn bình thường. Những hành khách vừa đặt chân xuống thành phố đều bị kẹt lại giữa một đám đông tụ tập trước bảng thông tin chuyến bay do tin tức về chuyến bay kia. Một phần là phóng viên đến để ghi nhận tin tức, một phần là người nhà của những hành khách trên chuyến bay kia.

Không khí căng thẳng lan tỏa khắp nơi. Nhìn về phía quầy thông tin của hãng hàng không, Minjeong thấy một nhóm người đã tập trung đông đúc, ai cũng sốt ruột chờ đợi phản hồi. Nhân viên sân bay thì mặt mày căng thẳng, liên tục nói những câu như:

“Chúng tôi vẫn chưa thể xác nhận bất cứ điều gì”

“Xin hãy bình tĩnh, chúng tôi sẽ đưa ra thông báo chính thức trong thời gian sớm nhất”

Tim Minjeong đập mạnh đến mức em có thể nghe thấy nó vang dội trong lồng ngực. Em bước nhanh hơn, tìm đến quầy của hãng hàng không có chuyến bay của Jimin. Nhưng dù cố chen vào, em cũng chỉ nhận được cùng một câu trả lời: “Xin lỗi, hiện tại chúng tôi chưa thể xác nhận tình trạng chuyến bay”

Những câu trả lời đó chỉ khiến cảm giác bất an trong lòng Minjeong càng trở nên nặng nề hơn. Em lùi lại vài bước, tay siết chặt điện thoại.

Aeri cũng đứng ngay bên cạnh, trầm mặc không nói gì. Không khí trong sân bay ngột ngạt, bao trùm lấy mọi ngóc ngách là nỗi bất an trãi dài vô tận. Minjeong ngước nhìn bảng điện tử hiển thị thông tin chuyến bay, đầu óc trống rỗng.

“Không sao, đợi thêm một lúc nữa có lẽ sẽ liên lạc được thôi. Có lẽ là do thiết bị nào đó bị hỏng nên không liên lạc được, vả lại cũng có phương án hạ cánh khẩn cấp mà. Hiện tại...” Aeri nói được một nửa cũng run run giọng, hai mắt đều ửng đỏ cả lên.

Minjeong nhìn sang Aeri đang không ngừng trấn an, nhưng kì lạ là em chẳng nghe thấy gì cả. Từ lúc nào mà Minjeong nhũn hết cả chân, đứng cũng không nổi. Giống như đột nhiên bị rút hết toàn bộ sức lực, Minjeong ngồi thụp xuống vùi mặt vào đầu gối, cơ thể run lên từng cơn.

Làm sao đây, Jimin của em phải làm sao đây? Nếu như... nếu như Jimin... Không, không có nếu như. Minjeong tin cô nhất định sẽ an toàn, bằng mọi giá Jimin phải an toàn. Người tốt như Jimin sẽ không xảy ra chuyện gì.

Minjeong sẽ sụp đổ mất, em làm sao mà chống đỡ nổi nếu cô rời đi. Năm tháng dài đằng đẳng, cả một đời người không có Yu Jimin thì em phải làm sao đây? Kim Minjeong chết mất.

Bầu trời trong trẻo ấy cứ vậy mà bị mây đen giăng kéo phủ kín cả sao?

Aeri không biết phải làm sao mới có thể an ủi được Minjeong, phải làm sao mới giúp cho em bình tĩnh được. Bởi vì ngay cả cô ấy lúc này cũng không sao bình tĩnh nổi, huống chi là Minjeong. Em yêu Yu Jimin bao nhiêu Aeri còn không rõ sao?

Minjeong ngước đầu lên nhìn ra bầu trời bên ngoài, do ảnh hưởng của cơn bão mà trời lại đổ một cơn mưa lớn. Tầm nhìn trước mắt đã nhoè đi vì nước mắt phủ đầy, em mau chóng nhận lấy khăn giấy Aeri đưa cho rồi lau đi đôi mắt đỏ hoe. Minjeong đến một băng ghế rồi ngồi xuống, im lặng thôi không khóc nữa.

“Chị ấy sẽ không sao” Minjeong nói với Aeri, bằng cái giọng điệu chắc nịch vô cùng.

Đúng vậy, sẽ không sao.

“Có nên... báo với hai bác một tiếng không?”

Minjeong lắc đầu, hiện giờ Jimin chưa rõ tin tức em không muốn để họ phải lo lắng. Hơn nữa Jimin của em nhất định sẽ không sao, vậy nên không cần thông báo gì cả.

Không gian xung quanh có đủ thứ âm thanh hỗn tạp, tiếng loa phát thanh, tiếng người ta bàn luận hay tiếng hô hào chất vấn mất bình tĩnh của người nhà những hành khách trên chuyến bay kia, xen lẫn trong đó là những tiếng khóc khiến cho người ta phải mủi lòng. Nhưng lúc này đây, giữa muôn vàn âm thanh ồn ào như vậy, Minjeong không nghe được bất cứ âm thanh nào, em chờ đợi tin lành đến trong căn phòng tối không chút ánh sáng cách biệt với thế giới hỗn loạn. Sau những giây phút bàng hoàng trước tin tức kinh hoàng kia, Minjeong trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Đã hai tiếng trôi qua và trạm kiểm soát không lưu vẫn chưa liên lạc được với chiếc máy bay ấy, những trạm lân cận cũng không liên lạc được. Không liên lạc được với trạm kiểm soát không lưu, lại thêm thời tiết xấu đã tạo nên một thách thức mang tính sinh tử. Hiện tại, họ đang chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Nếu như không có sự cố này, hẳn là bây giờ Minjeong đã đón Jimin về nhà rồi nấu cho cô những món cô thích. Mấy ngày công tác xa nhà Jimin đã nói với em rằng ăn ngoài không cảm thấy ngon miệng lắm, thế nên đến khi về nhà em phải nấu cho cô một bữa thịnh soạn. Có lẽ đó sẽ là hai người cùng một bàn ăn nóng hổi.

Yizhou càng nhìn lại càng lo, không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ dù biết có nói gì cũng vô dụng: “Minjeong, uống chút nước đi”

Lúc Aeri gọi điện cho Yizhou hủy hẹn, Yizhou đã nghe ra giọng điệu không được ổn của cô ấy. Hỏi ra liền chấn động, sau đó mau chóng chạy đến sân bay.

Một mặt Yizhou lo cho Jimin. Một mặt, Yizhou chắc chắn rằng hai chị em nhà họ không ổn một chút nào thế nên em ấy muốn đến với hai người họ dù cho Yizhou sẽ chẳng thể giúp được gì.

Bởi vì nghe tin liền vội vã chạy đến nên cả Minjeong và Aeri đều chưa ăn tối, mà lúc này đã quá trễ rồi. Sau khi Yizhou tới sân bay một lúc thì lại chạy đi mua chút gì đó dễ bỏ bụng,  khuyên nhủ đôi ba câu rồi bắt hai người họ ăn. Nhưng chỉ có thể khuyên được Aeri, từ lúc Yizhou đến đây còn không nghe thấy Minjeong nói một câu nào cũng như để ý đến ai thì làm sao mà có ai khuyên được.

Sau hai tiếng chờ đợi, rốt cuộc tình hình tại sân bay cũng không còn ồn ào như lúc đầu. Phần lớn mọi người đều mệt lã vì la ầm lên, giờ đây họ chỉ có thể lặng người đợi chờ tin tức.

Cứ vậy chờ đợi rồi đợi chờ, Kim Minjeong chỉ biết cầu xin ơn trên đỡ đần cho Yu Jimin. Cuộc đời em chưa bao giờ thiết tha cầu nguyện bất kì điều gì thành khẩn đến thế.

Bóng tối vĩnh hằng, đối mặt với nó có ai mà không sợ? Càng sợ hơn khi người đối mặt với nó không phải bản thân mà là người bản thân trân quý.

Minjeong mở điện thoại lên, nhìn vào tin nhắn trước lúc Jimin lên máy bay đã gửi cho mình. em cắn răng nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, Minjeong hỏi trong lòng rằng: “Em có thể tin tưởng chị được không Jimin?”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip