28 ☀️☁️

Kim Minjeong lẽ ra đã có thể làm lành với Yu Jimin ngay buổi tối hôm đó nếu em chịu mè nheo đôi chút.


Nhưng không, Kim Minjeong thậm chí còn chẳng dám đặt chân vào phòng ngủ vì em không dám đối diện với cô.


Thay vì chăn ấm nệm êm, em chọn cuộn tròn trên sofa phòng khách còn lũ muỗi thì được thưởng thức một bữa buffet ngon bá cháy.


Yu Jimin ngóng trông em cả một tối, cuối cùng lại phát hiện ra em đã ngủ ở bên ngoài từ đời nào rồi. Thế là giận càng thêm giận, Jimin dứt khoát mặc kệ em luôn.


Minjeong cứ vậy mà mất đi cơ hội làm lành dễ dàng nhất.


Buổi sáng Jimin dậy từ sớm, tự mình nấu tự mình ăn. Để ra một phần nhưng không gọi em dậy, sau đó liền ra ngoài. Đến lúc em thức dậy đã không nhìn thấy cô đâu dù rõ ràng làm em vẫn dậy sớm như mọi hôm. Bước vào bếp thì gặp ngay tờ note dán trên tủ lạnh "Không ăn, khỏi nấu". Chỉ có bốn chữ thôi mà khiến người ta lạnh lòng dễ sợ.


Vốn trước khi đi ngủ Minjeong còn đau đầu vì không biết lúc sáng ra nhìn thấy Jimin thì nên nói gì, nhưng mà bây giờ em lại rầu rĩ vì không thể nhìn thấy cô. Buồn chán cả một sáng. Hôm nay em cũng chẳng thể tạ lỗi với cô bằng đồ ăn.


Đây đã là lần thứ hai trong tháng mà Jimin không muốn nói chuyện với em rồi. Ôi, gì mà liên miên thế này? Năm nay là năm tuổi của em à? Là tam tai, hay là phạm thái tuế? Có khi nào là cả hai không? Giờ thì em bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến chuyện bản thân cần đi cúng sao giải hạn rồi.


Minjeong bứt rứt cả sáng. Vốn dĩ định đợi đến lúc cô về nhà thì em sẽ chân thành tạ lỗi, nhưng tình hình tệ ngoài sức tưởng tượng của em. Jimin vẫn về nhà, có điều không thèm liếc nhìn em lấy một cái. Tắm xong lại đi mất dạng, chẳng nói chẳng rằng.


Cô vội vã vô tâm như vậy nên nào có nhìn thất vẻ mặt đáng thương của em chứ.


Ôi! Chạnh lòng ghê gớm.


Vì cô không ăn tối ở nhà, thế là Aeri bị lôi đi ăn ngoài như một lẽ hiển nhiên. Jimin không muốn phí hơi sức đi tới đi lui, vậy nên cô chọn luôn một quán ăn lề đường gần nơi Aeri sống cho tiện.


"Mình đã làm việc cả ngày rồi, đến buổi tối muốn nằm ở nhà thở thôi cũng khó khăn vậy sao?" Chi Lợi đáng thương nói.


Jimin không buồn để ý đến cô ấy mà chỉ chăm chú lật menu gọi món, xong rồi lại đưa cho ngược lại cho Aeri. Cô ấy vẫn còn đang kêu ca, nhưng lúc nhận lấy menu thì nhiệt tình gọi lắm. Sau đó lại bắt đầu than thở tiếp về chuyện công việc.


Sau một hồi ca bài ca cũ rích thì Aeri cũng chịu thôi vì biết lời lẽ của mình không lọt nổi vào tai cô. Thế là Aeri liền đổi kế hoạch tác chiến, làm giọng điệu dễ thương nói với cô: "Chầu này bà khao tui nha?"


"Được thôi" Jimin nhún vai đáp.


Chi Lợi chỉ có duy nhất một bài, sài mãi mà chẳng ngấy. Lần nào cũng thành công cả.


"Không vui hả?" Aeri đương nhiên biết rõ rồi nhưng mà vẫn làm như bản thân không biết gì cả.


Jimin thở hắt ra một hơi, cười lên: "Nãy giờ chỉ đợi cậu hỏi câu này"


"Sao nào, nói cho mình đi mình xử lí cho"


"Em gái cậu đó"


Aeri gật gật đầu, lại xoa xoa cằm một hồi. Ồ, từ "Vợ mình" biến thành "Em gái cậu" rồi. Kể từ lúc chính thức yêu đương với Minjeong, hễ Jimin nhắc đến Minjeong trước mặt Aeri thì chỉ toàn dùng "Vợ mình", bây giờ gọi "Em gái cậu" thì có lẽ là hờn dỗi dữ dội lắm.


"Tốt thì là vợ cậu, xấu lại trở về làm em mình" Aeri nghĩ bụng.


Jimin kể lại cho Aeri từ đầu đến cuối, kết thúc bằng câu: "Mình thật sự bị Kim Minjeong chọc cho tức muốn chết, cậu xem xem có ai như em cậu không không?"


"Ừ ừ em ấy đáng ghét nhất cái quả đất này rồi. Đừng nóng, đừng nóng"


"Mình đã là vợ của em ấy rồi, em ấy còn sợ cái gì. Em ấy sợ mình theo người ta thật sao? Cậu nghĩ Minjeong nghĩ mình là kiểu người như thế nào mà lại không tin mình?"


"Đúng vậy, hai người đã kết hôn rồi mà em ấy còn như vậy. Nếu mình là Minjeong thì cái tên Jeong Joo kia đã tím ngắt con mắt với mình rồi. Trơ trẽn như vậy, tưởng mình hay lắm sao? Cậu ta có thể nhiều tiền cỡ nào? Giàu hơn mình chắc?"


Jimin nhìn Aeri với vẻ hoàn toàn tán thành. Đúng thế, Jeong Joo không thể đặt chung mâm với Aeri về độ giàu có. Đó là điều chắc chắn. Và một điều chắc chắn hơn, mặc dù rất giàu nhưng người này rất đam mê được khao ăn uống.


"Không biết giống ai mà nhỏ em mình tự ti quá"


"Minjeong thật sự không nhận ra em ấy đã làm được những gì cho mình, có vẻ em ấy cứ tưởng đó giờ chưa từng làm được gì cho mình vậy"


"Em ấy chỉ sợ cho cậu không đủ"


"Cậu không biết đâu, hôm qua em ấy còn không thèm vào phòng ngủ luôn cơ. Thà ngủ ở ngoài chứ không ngủ với mình đó, bộ mấy con muỗi hấp dẫn hơn mình à? Người ta thường nói đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành..." Jimin đang nói thì tự mình ngậm miệng lại, cô muốn cắn lưỡi một cái. Càng nói càng đi xa là đây rồi!


"Ê nghe hông rõ, nói lại coi" Aeri bắt lấy thời cơ, mỉm cười châm chọc cô.


"Miệng nhanh hơn não thôi, đừng để ý"


"Đó cũng là cách làm lành mà" Aeri cố nhịn cười, nhịn đến khó chịu: "Mình không dám để ý đâu, không có ý kiến"


"Một tiếng nữa là con mắt tím ngắt đấy" Jimin mỉm cười lương thiện giơ cao nắm đấm lên.


"Hiện tại thì mình rất rất không vui, cậu nhận lấy một đấm thay cho em gái cậu được không?"


Aeri hắng giọng ho một cái. Phúc phần này cô ấy từ chối nhận.


"Mình ghét Kim Minjeong, lần này mình sẽ không dễ dàng tha thứ cho em ấy. Không thèm ăn cơm em ấy nấu luôn. Không ăn ba ngày cho em ấy xem, ôi không được, ba ngày thì nhiều quá. Bỏ một buổi thôi mình đã nhớ vị cơm em ấy nấu rồi. Chắc bỏ cơm hôm nay là đủ rồi"


Aeri lại hắng giọng ho hai cái.


"Ôi! Mình sắp phát điên rồi đây! Minjeong đáng ghét! Càng nghĩ càng chịu không được" Jimin nghiến răng nghiến lợi, lúc này cô thật sự muốn ngoạm Minjeong một cái cho vừa lòng hả dạ.


Aeri một lần nữa hắng giọng ho ba cái.


"Gì thế, trúng gió hả ba?"


Aeri ngoắc Jimin lại gần, nhỏ giọng nói: "Jimin, nhớ lấy điều này. Trước khi nói xấu ai đó phải nhìn sau lưng, nhớ nha"


"Cái g..." nghe thấy lời này, đương nhiên Jimin có dự cảm không lành. Đến khi quay lại thì... Ồ, nguyên liệu chính của buổi nấu xói và Ning Yizhou chẳng biết từ lúc nào đã ngồi ở ngay bàn đặt sau lưng Jimin. Hăng say nói quá, không để ý ai đến ai đi.


Jimin mím môi, nhất thời xấu hổ đến mức muốn bay khỏi trái đất. Cô không biết Minjeong đến từ lúc nào và đã nghe được bao nhiêu rồi, ôi xấu hổ chết mất! Còn đâu là mặt mũi mà nhìn em chứ? Jimin lườm Aeri, ý bảo cô ấy sao không nhắc mình.


Nhưng Aeri nào có chịu, người ta ho như lao phổi vậy mà còn không nhận ra thì trách ai bây giờ?


"Không sao, không có gì hết á, mình quê thì mình trốn, đúng hông? Thì... chỉ cần bình an là được" Aeri vỗ vỗ vai Jimin, kiểu hết sức đồng cảm với cô.


Minjeong đại loại đã đến từ lúc "em ấy còn không thèm vào phòng...", em thật sự khá bất ngờ khi nhìn thấy Jimin ở đây. Cũng quá trùng hợp rồi, đương lúc định té khỏi đây thì Yizhou đã túm em lại không cho chạy thoát. Cô nàng vừa mới luyện tập xong, bụng thì đói meo, Minjeong thì lôi cổ cô nàng lê la cả một buổi, cuốc bộ một quãng không ngắn để đến đây ăn mà Minjeong còn chạy? Trước khi để ý đến Minjeong thì cô nàng cần chăm cho cái bụng đói của mình trước!


"Nghe chị ấy nói chưa? Chị còn không mau dỗ người ta sớm sớm đi" bàn bên đây cũng xì xầm to nhỏ.


Minjeong gật gật đầu biểu thị đã biết. em nghĩ, nếu hôm qua mình mặt dày mày dạn một chút có lẽ Jimin cũng không tức giận rồi không muốn gặp em cả ngày. Bây giờ đụng mặt Jimin cũng chả thèm đếm xỉa, em rầu rĩ thật sự.


Càng rầu rĩ hơn khi Jimin xoay lại chào hỏi Yizhou và bơ đẹp Minjeong. Ôi, khỏi phải nói, Minjeong tuyệt vọng.


Bằng mọi giá, Kim Minjeong phải giải quyết cho xong mới được.


Dỗi Minjeong, Jimin không về nhà sớm, đến khuya mới chịu thả Aeri.


Jimin nhìn cánh cửa trước mặt, chẳng biết nghĩ cái gì mà cô cứ đứng ngớ người ra đấy, khoảng năm phút sau mới mở cửa.


Cô thật sự không ngờ được vừa mở cửa đã bị đánh úp, Minjeong chờ cửa cô, đợi lúc Jimin về liền ôm lấy người ta. Nhìn cô thì ngại, dứt khoát không nhìn, ôm trước cái đã.


Jimin bị em làm giật mình, mất mấy giây sau mới nhớ ra mình vẫn còn giận người ta, vờ lạnh giọng: "Buông ra"


Minjeong lắc đầu nguầy nguậy, sợ bị đẩy ra liền ôm chặt hơn.


"Kim Minjeong!"


"Đừng gọi em như vậy, chị làm em sợ" Minjeong nhỏ giọng. Thật lòng đấy, Jimin đang giận mà gọi cả họ tên em ra làm cho em muốn sởn hết cả tóc gáy.


"..."


Cô đột nhiên muốn cười, khó khăn lắm mới nhịn lại được. Gọi tên thôi mà, sợ là sợ cái gì?


"Đừng giận em nữa, em biết lỗi rồi"


"Vào trong rồi nói"


"Chị nhẹ giọng với em thôi, đừng... dữ như vậy" Minjeong nài nỉ.


"Chị hung dữ à?" Jimin hết cách, cuối cùng không nhịn nổi cười một tiếng đáp: "Được, không dữ thì không dữ"


Minjeong đã ngồi im lặng trên sofa cả một buổi. Em cúi đầu, hiện tại vẫn còn đang soạn từ ngữ bài vở để chốc lát nữa còn tạ tội với cô. Nhưng dù em có nghĩ lâu ơi là lâu thì Yu Jimin vẫn kiên nhẫn ngồi một bên đợi em nói, một tiếng cũng không giục.


Sau một hồi, em cuối cùng cũng lên tiếng: "Em đã nghĩ rất kĩ, em cũng biết lỗi của em rồi. Vậy nên trước hết, em thành thật xin lỗi chị. Em cũng chẳng biết vì sao mình lại có những suy nghĩ và cách hành xử ngu ngốc như vậy, nhưng em xin hứa là sẽ không có lần sau. Chắc chắn em sẽ ghi nhớ thật kĩ càng và không bao giờ phạm lại. Vậy nên chị tha lỗi cho em nhé?"


"Em nói nghe cũng hay lắm. Nhưng nếu có lần sau thì sao?"


Minjeong lập tức lắc đầu, khẳng định: "Không có lần sau! Tuyệt đối không! Em đã hứa là sẽ không tái phạm rồi mà!"


"Em có biết điều khiến chị buồn nhất là gì không?"


Minjeong có chút bối rối, hồi sau thì lắc đầu. 


"Lúc nào em cũng nghĩ mình không đủ tốt mà chẳng hề hay biết rằng em đã cho đi nhiều như thế nào. Kể ra thì nghe có vẻ bình thường nhưng mà để làm được thì không dễ. Nhiều lúc chị cũng thấy bản thân trao đi quá ít so với những gì em đã làm cho chị, nhưng mà chúng ta đâu nhất thiết phải cân đo đong đếm những thứ như vậy? Sao phải tính xem đã trao đi nhiều hay ít, đủ hay không đủ? Thế nào là đủ? Đúng không?"


Em nghe vậy thì hơi ngẩn người, nhất thời chỉ biết ngồi im như pho tượng.


"Dù sao thì chị cũng không thể giận em lâu hơn được" dứt lời cô liền thở dài một tiếng, lại dang tay ra rồi bảo: "Em đến đây đi" 


Ồ, cũng không biết là ai đã nói rằng sẽ không dễ đang tha thứ cho người ta. Kết quả là mới ôm có một cái đã buông vũ khí đầu hàng rồi. Nhưng thôi, dù sao thì Aeri cũng đâu biết được nên chả sao cả. 


Kim Minjeong nghe thế thì cứ như bắt được vàng, ngoan ngoãn xà đến chỗ cô. Ôm lấy ôm để như chú cún con quấn chủ sau nhiều ngày xa cách vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip