29 ☀️🌧️

Đêm hè, trời mưa như trút nước. Từng cuộn mây đen cứ lũ lượt kéo đến, và có vẻ như chúng sẽ ra sức vắt cho đến lúc cạn khô. Nhờ có cơn mưa bất chợt ghé qua mà cái nóng bức bách khó chịu tạm thời được xua đi. Được đắm mình trong cơn mưa, thành phố gột rửa không ít bụi bặm.

Vẫn là một tối thường nhật, chẳng có gì đặc biệt. Em như mọi khi mà đến đón cô, nhẩm tính thời gian một chút, chắc có lẽ cô cũng đã chuẩn bị xuống đến rồi.

Đúng như em đã nghĩ, đợi chưa được bao lâu thì trông thấy Jimin rồi. Từ đằng xa, cô vừa nhìn thấy em đã mỉm cười, bước chân cũng có phần vội vã. Chẳng mất quá nhiều thời gian để cô đến gần em. Nhưng chỉ đi đến đứng cạnh mà thôi, không có bất kì hành động thân mật nào cả. Trời mưa to, một số người không mang theo ô còn đang đứng đợi ở đây thì Jimin làm ăn gì được?

“Về nhà thôi” Jimin vui vẻ khoác lấy cánh tay Minjeong, hí hửng nói.

Thế là chiếc ô được bật ra trong sự ngưỡng mộ của một số người không có ô...

Chỉ là hai người còn chưa kịp rời đi thì bỗng nghe thấy tiếng mọi người xôn xao bàn tán. Thế là họ cũng đưa mắt nhìn theo.

“Ai đi đến đây thế?”

“Sao lại đi đến đây?”

“Sao nhìn tướng tá quen mắt thế nhỉ?”

Mưa lớn, tầm nhìn không được xa. Màn nước trắng xoá che phủ khiến cho cảnh vật và con người đều mờ mờ ảo ảo. Minjeong chỉ thấy được loáng thoáng hình bóng của một người đàn ông, chân bước tập tễnh đi về phía này. Khi người đó đến gần hơn một chút, Minjeong nhanh chóng nhận ra người đó. Em lập tức xoay sang nhìn cô, cảm giác lo lắng bấy giờ đã cuồn cuộn dâng lên. Cô cũng đưa mắt nhìn em, cô biết Jeong Joo đến đây nhất định là để tìm mình nhưng cô không rõ ý định của anh ta là gì. Thân phận của anh ta mà xuất hiện như thế này thì thế nào cũng có rắc rối. Rốt cuộc thì anh ta đang suy tính cái gì đây?

Jeong Joo bước đi trong mưa, bộ dạng thảm hại đến mức làm cho người ta khó lòng liên tưởng đến một diễn viên nổi tiếng mà mọi người vẫn hay nhìn thấy trên màn ảnh. Với danh tiếng của anh ta hiện tại thì rất nhiều người biết đến, không xem phim anh ta đóng thì ít nhiều gì cũng thấy qua anh ta đôi lần. Giờ đây nhìn thấy Jeong Joo trong bộ dạng như thế khiến ai cũng phải trố mắt kinh ngạc. Hẳn là ai cũng tò mò, rốt cuộc vì lẽ gì mà bộ dạng Jeong Joo lại thê thảm đến mức này? Anh ta đến đây để tìm ai? Người nào người nấy đều dõi mắt theo, trong đầu đã bắt đầu dựng lên đủ thứ chuyện.

Anh ta cứ bước từng bước và chỉ dừng lại khi đã đến trước mặt Yu Jimin, khẽ giọng gọi một tiếng: “Jimin”

Em cau mày, nắm thật chặt lấy tay cô.

Lúc này em như bừng tỉnh. Nếu anh ta đã chọn cách lộ diện trông bộ dạng như thế này thì hẳn là muốn giới báo chí làm ầm ĩ lên, mà nếu mọi chuyện ầm ĩ thì Jimin chắc chắn sẽ gặp rắc rối không hề nhỏ. Bằng chứng là vừa nhận ra Jeong Joo, một số người liền mở điện thoại lên quay lấy quay để. Bây giờ Jeong Joo có nói gì làm gì thì chốc lát nữa thôi sẽ có đủ loại clip được phát tán trên mạng.

Theo tình hình hiện tại thì anh ta muốn diễn trò là cái chắc, vậy ra anh ta gán cho Yu Jimin cái mác phụ bạc, lừa tình hay cái gì đó tương tự ư? Bởi vì ăn không được nên muốn phá cho hư? Càng nghĩ Minjeong càng muốn điên đầu.

Jimin duy trì im lặng không đáp lời anh ta, cô biết anh ta là đang giở trò.

Vốn dĩ cô còn tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc rồi, vậy mà Jeong Joo nhất quyết phải phá tới cùng sao? Nghĩ thế Jimin lại trao cho anh ta ánh nhìn lộ ra sự ghét bỏ cực độ.

Làm ơn đi?! Mắc nợ gì nhau mà lại làm khùng làm điên như vậy?

Dầm mưa một lúc lâu nên mắt mũi mặt mày cũng có chút tím tái, Jeong Joo run giọng “Tại sao... cậu lại lừa tôi?” âm thanh nghe như không có chút sức lực nào.

Hai mắt Jeong Joo đỏ hoe, giăng đầy tơ máu. Nước mắt rơi xuống hoà lẫn với nước mưa, thật sự trông tội nghiệp đến cùng cực. Là một diễn viên có năng lực, Jeong Joo biết cách khóc thế nào cho người xem cảm nhận được anh ta đang quằn quại đau khổ.

“Cậu... tại sao lại lừa tôi? Tại sao cậu lại có thể nhẫn tâm giẫm đạp tình cảm của tôi?” Jeong Joo gần như là hét lên. Như thể bao nhiêu uất ức, đau lòng vì bị bỏ rơi được anh ta đưa vào trong cả lời nói.

Minjeong nhìn sang cô, hạ giọng hỏi: “Cái này nghe quen quen không?”

“Ừ” cô đáp, lại nói thêm “Giống bộ phim tổng tài ngược luyến tàn tâm hôm nọ chúng ta xem”

Tiếng mưa rơi ào ào dường như cũng không át được tiếng nghiến răng ken két của anh ta.

Jeong Joo thầm chửi rủa hai người trước mặt.

Tình cảnh đau đớn đến xé lòng này mà hai người họ lại đem ra so sánh với cái thể loại phim đó sao?!

Tuy nhiên, dù trong lòng có muốn gào lên điên cuồng thế nào, ngoài mặt Jeong Joo vẫn phải duy trì bộ dạng đau khổ. Anh ta hít sâu một hơi, cố gắng đưa mình trở lại trạng thái diễn xuất.

Em và cô thật sự không thể nào nhìn nổi cái cảnh tượng đau mắt này, đương lúc định rời đi thì Jeong Joo lại nói tiếp.

“Jimin, tôi thật sự rất thích cậu. Vậy mà cậu nỡ lòng nào... Mấy tháng qua cậu đối với tôi toàn là giả dối sao?” Jeong Joo nghẹn ngào, nức nở nói.

Anh ta cứ luôn miệng nói lời bịa đặt khiến cho Minjeong cảm thấy không ổn lắm, nếu em mà còn ở đây thì bảo đảm thêm một chút nữa thôi là cả đám sẽ đưa nhau lên đồn mất.

Em nhìn đám người đang dõi theo hóng chuyện, âm thầm thở dài, lần này gay go rồi đây.

Cuối cùng em mặc kệ Jeong Joo định nói nhảm tiếp mà nắm tay Jimin, che ô cho cô rồi rời đi. Không thể ở đây dây dưa với anh ta để anh ta nói nhiều thêm những lời hàm hồ ngu xuẩn kia được.

Jeong Joo phát huy năng lực diễn xuất. Bề ngoài thì ngồi thụp xuống ôm mặt khóc nức nở, trong lòng lại cười khoái trá bởi vì sắp tới sẽ có nhiều chuyện hay ho.

...

“Jimin” Minjeong khẽ giọng gọi cô.

Nhìn thấy cô ngẩn người, em liền chắc nịch là do chuyện Jeong Joo chạy đến bày trò.

“Đến rồi à?”

Đúng là Jimin thật sự suy nghĩ về chuyện kia suốt cả buổi, đến khi Minjeong gọi thì mới bừng tỉnh.

Em nhìn Jimin trong giây lát rồi tìm kiếm bàn tay của cô, vững vàng nắm lấy. Em nói: “Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa em cũng sẽ bảo vệ chị” như một lời tuyên bố đầy chắc nịch.

Jimin nhìn em rồi mỉm cười, cô biết.

“Jimin, có thể sắp tới sẽ...” Minjeong ngập ngừng.

Đề tài về chuyện yêu đương của người nổi tiếng chưa bao giờ hết nóng. Yêu đương bình thường đã đủ để bàn tán rồi huống chi là loại tình tiết kiểu này. Không lâu trước đây em còn đem Jimin đi khoe khoang trên mạng xã hội, bây giờ lại bị Jeong Joo gán cái danh lừa gạt tình cảm, có thể thấy sắp tới cô sẽ bị dân mạng soi mói chỉ trích một thời gian.

Nhưng Minjeong sẽ không để cho Jeong Joo ăn không nói có như vậy. Em sẽ không để Jimin bị người đời chỉ trỏ rồi gắn với cái danh lừa gạt tình cảm kia.

Jimin lắc đầu ý bảo Minjeong không cần nói. cô biết sắp tới sẽ khó khăn đây, nhưng Minjeong sẽ ở bên cô thế nên Jimin cũng có chút yên tâm. Mọi chuyện điều sẽ có cách giải quyết, sự thật chính là sự thật.

Thật sự thì Jimin không tài nào hiểu nổi tại sao Jeong Joo lại bất chấp danh tiếng của mình để làm ra một màn kịch như thế, chuyện này thì giúp anh ta được lợi lộc gì chứ? cô bị tổn hại một trăm thì Jeong Joo cũng phải cỡ tám mươi chứ chẳng thể nào toàn thây trước búa rìu dư luận. Anh ta không sợ cô sẽ vạch ra chuyện trước đây sao? Hay là vì sợ cô vạch ra nên mới đánh phủ đầu trước? Không đúng, cô nghĩ không thông được.

“Được rồi, tới đâu tính tới đó đi. Hôm nay em định nấu gì đó? Chị đói rồi nè” Chuyện cũng đã như vậy, bây giờ nghĩ ngợi cũng vô ích.

“Chị nói một cái tên đi, để em hô biến ra món đó”

Nếu được thì Minjeong muốn làm Jeong Joo tám món.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip