28.


Leejung vội vàng chạy đến nhà Jihye. Ngôi nhà mà trước đây cô từng sống cùng em, nơi mà gần đây cô đã lấy hết hành lý của mình đi. Ngôi nhà thực sự trống rỗng. Sofa, thảm, tranh, tủ trang trí, kệ sách... tất cả đều biến mất. Thậm chí, Noh Jihye, Kang Hyein và Lee Hyein đang cùng nhau ăn mì ly trên sàn phòng khách trống rỗng.

"Chị điên rồi sao?"

Jihye đang mặc chiếc áo thun màu vàng dạ quang và quần short màu xanh da trời.

"Cô đến đây làm gì?"

"Sao tự nhiên lại quyên góp chứ? Lại còn bán hết cả tiền riêng của chúng ta!"

"Tôi dùng tài sản của mình thì có gì sai chứ?"

"Lúc chị bị bắt cóc đã có chuyện gì? Chị bị đe doạ sao?"

"Dù ai làm gì thì tôi cũng hơn cô, mắc gì tôi phải tự tử chứ?"

"Noh Jihye!!"

"Ý tứ cái mồm. Không thấy tôi có khách à?"

"Đúng lúc ghê."

Lee Hyein bình tĩnh nói.

"Nghe nói Noh Jihye đang cố gắng xin lệnh cấm tiếp cận vì lý do bạo lực gia đình. Cô thấy sao nếu nhân dịp này em ấy ly hôn luôn?"

"Cấm tiếp cận á? Làm đi. Tôi cũng có nhiều cái để khởi tố lắm."

"Tôi đã nghĩ về chuyện đó một chút."

Jihye đã có khoảng thời gian được tự do khỏi bóng đen kinh hoàng, và vì đã nhận nhiều lời khuyên từ bên thứ ba, tinh thần mệt mỏi của em bắt đầu đấu tranh. Em không thể cứ sống và bị kéo đi như thế này mãi được.

"Tôi không nghĩ mẹ tôi sẽ để cô lôi tôi ra toà đâu."

Và em đã đánh cược. Em không biết liệu bà Hong có về phe em không nhưng,

"Nghĩ thế nào đi nữa thì tôi cũng không nghĩ có ai lại để một người phạm tội liên tục lên làm chủ công ty mà mình yêu quý như vậy. Nếu bỏ được thì đã bỏ rồi."

"Cô..."

"Cô không nghĩ như vậy thiệt về phần cô sao?"

Bingo. Jihye nhẹ nhõm khi thấy Leejung cạn lời. Em còn tưởng sẽ không có tác dụng chứ.

"Tôi thì... Việc tôi phạm tội là thật nên dù tôi có đi tù cũng không quan trọng. Nhưng chắc cô thì không thế đâu nhỉ? Cô rất trân trọng cuộc sống của mình. Cô cũng tham vọng nữa."

"Chị định làm đến mức đó sao? Nếu không ly hôn."

"Tôi sắp chuyển nhà rồi, nhưng đừng đến bất ngờ mà không gọi trước. Nếu cô tìm đến tôi một lần nữa, mình sẽ thực sự yêu cầu lệnh cấm tiếp cận đấy."

Leejung lườm Kang Hyein rồi rời đi. Jihye thở dài.

"Khoan, sao nghĩ ra được cái lệnh cấm tiếp cận hay vậy?"

"Nghe nói cô ta đã đến đập cửa nhà cô Kang Hyein đây."

"Cô luật sư đáng sợ thật đấy..."

"Em cũng giỏi ăn nói đấy. Em thực sự không quan tâm chuyện đi tù à?"

"Chị nói gì thế? Chị nghĩ em là Shin Jungwoo chắc? Em phải lấy án treo ở phiên toà thứ hai chứ."

"...Ra là vậy. Vậy giờ em định làm gì?"

"Chờ đợi. Tới khi mẹ em phản hồi."

Jihye cắn môi.

"Em đã sai lầm ngay từ đầu khi không tự mình làm được gì cả mà lại cố gắng đâm đầu vào. Sau khi bỏ hết những thứ em được kế thừa, em lại càng thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng em là đứa con duy nhất mà... Họ sẽ không từ em đâu."

***

Văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất của trụ sở Hanlim. Jungwoo bước vào với cái nhìn sắc bén.

"Đã lâu không gặp, thưa chủ tịch."

"Hôm nay cô lại gọi ta là chủ tịch."

"Vì bà gọi tôi là giám đốc. Lúc trước bà là mẹ vợ cũ của tôi."

"Ăn nói giỏi hơn rồi."

Chủ tịch nháy mắt về phía tập tài liệu trên bàn. Ngay khi Jungwoo lấy tập hồ sơ và mở ra, có cả tòa nhà thương mại do Jungwoo điều hành ở đảo Jeju, và thông tin cá nhân của những người lúc trước từng dính líu đến việc xấu của chủ tịch Hong, bây giờ là tay chân của Jungwoo.

"Cô đã làm một chuyện thú vị."

"Khi đi tù, tôi đã nghĩ mình nên sống thật vui."

"Tập trung những đứa trẻ bị bỏ rơi và lập nên một trung tâm mua sắm trong toà nhà ta cho cô, rồi đưa Jihye đến đó... Thành thật mà nói, ta bất ngờ đấy. Không có cái xiềng xích mang tên Noh Jihye, cô có biệt tài làm ta bất ngờ."

"Tôi xin nhận lời khen."

'Sự toan tính của Jihye có vẻ là di truyền từ mẹ.'

'Ta sẽ coi đó là lời khen.'

"Được rồi. Cho ta biết cô muốn gì đi. Ta sẵn sàng giao dịch."

Jungwoo bật cười trước lời chủ tịch.

"Chủ tịch không thể cho tôi thứ tôi muốn đâu."

"Không thể cho cô sao? Ta á?"

"Vì vậy, nếu bà muốn giao dịch, tôi sẽ đưa ra một đề xuất làm bà phải tức giận."

Vụ bắt cóc này không chỉ đơn thuần để thức tỉnh Noh Jihye. Cô đã đầu tư quá nhiều vào đó rồi. Đây là con dao mà Jungwoo sẽ ném vào chủ tịch.

"Bà đã luôn bắt tôi làm nhiều việc."

Chủ tịch Hong chắc cũng đã nhận ra. Rằng Jihye đã tự nguyện đến đảo Jeju. Jihye của hiện tại không phải người luôn làm theo ý của chủ tịch Hong là làm bộ không nghe và không thấy gì như trước nữa. Thông qua điều đó, Jungwoo đã tạo được giá trị cho bản thân.

Cô biết mọi tham nhũng dơ bẩn của bà, và cô đã kiểm soát được Jihye ở mức độ trước đây bà chưa từng làm được.

"...Con bé đã nhận ra, hay là đang giả vờ không biết gì?"

"Tôi đã nói bà rồi. Tôi không thể tống mẹ của người tôi yêu vào tù được."

"Đúng là thế."

"Nhưng có vẻ sau 6 năm không gặp mặt nhau, tình yêu đó không còn vĩ đại đến thế nữa rồi."

Chủ tịch hẳn đã nghĩ là Jihye đang suy sụp vì hành động tự tử của em.

"Tôi đã luôn hỗ trợ con gái bà khi còn kết hôn."

"...Đúng là vậy."

"Đó là quyền lực mà tôi đã từng chỉ hỗ trợ, lần này bà sẽ để tôi sở hữu nó."

"...!"

"Shin Jungwoo, phó chủ tịch tập đoàn Hanlim. Đã đủ để bà tức giận chưa?"

Jungwoo hỏi với một nụ cười.

"Cái giá là gì?"

"Gì nhỉ... Chỉ nếu như bà đụng tới những đứa trẻ đó thì mới bị ảnh hưởng, chẳng có lý do gì cả."

"Đôi khi bảo vệ là sự giám sát tốt nhất."

Bà đã nuôi lớn Jihye nhà bà như thế mà.

"...Cô phải kiềm chế Jihye một chút mới được."

"Ah... Bà muốn tôi đối mặt bà với tư cách là một chủ tịch."

"Cô hiểu ta đấy."

"Có vẻ bà đang bảo tôi để mắt tới đối thủ của mình. Tôi sẽ quyết định sau khi nghe phương hướng làm việc của bà. Tôi phải hiểu kế hoạch của bà thì mới hợp tác được chứ."

Chủ tịch cười nhẹ.

"Sẽ có tin đồn là ta muốn từ Jihye. Lý do là... vì con bé quá yếu đuối để có thể điều hành công ty?"

"Không sai."

"Cô hãy tham gia vào tin đồn đó và dồn Jihye tới giới hạn của con bé. Ta sẽ cho cô mọi thứ cô cần."

Jungwoo đưa tay ra cho chủ tịch.

"Mong được giúp đỡ, thưa chủ tịch."

Bàn tay cô bị nắm chặt.

'Tất cả mọi thứ của Hanlim... Tôi sẽ nhai từng chút một rồi nuốt cho. Trước đó, em không được chết hay đi tù.' [Jungwoo]

'Tấn công bên ngoài cuối cùng sẽ dẫn đến gắn bó nội bộ. Nếu muốn Jihye hoà hợp với Leejung như một người bạn đời đến hết phần đời còn lại thì con bé phải có kẻ thù. Đây sẽ là một trải nghiệm rất tốt, rất tuyệt.' [Bà Hong]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip