6.


"...Ư..."

Sáng cuối tuần. Jihye tỉnh dậy rất lâu sau và Jungwoo đang mặc quần áo.

"Chị đi làm à...?"

"Ah, em dậy rồi à? Bụng em sao rồi?"

"Đau quá..."

"Tôi có mua thuốc giải rượu trong tủ lạnh rồi. Uống đi."

Jihye hỏi sau khi đã uống thuốc giải rượu.

"Không phải hôm qua chị cũng uống rượu sao?"

"Ừ, tôi đi mua thuốc cho tôi nữa mà."

"Chị đáng lý nên gọi em dậy chứ... Em muốn đi cùng chị."

"Em chắc là mệt lắm. Sao tôi có thể đánh thức em chứ? Mà nếu tôi nấu ramyeon trong nhà thì sẽ có mùi."

"Chị không thích mùi sao?"

"Tôi sợ em thấy phiền."

Jungwoo nhớ rõ Jihye ghét đồ ăn có mùi như cheong-gukjang và đến cả loại nước xả vải em dùng cũng là em tự mình chọn kỹ càng.

"...Miễn là hút mùi tốt thì ổn mà. Nhưng em không muốn ra ngoài ăn ramyeon."

"Thế làm sao em giải rượu?"

"Em ăn... kiểu như canh giá đỗ thôi."

"Tôi gọi món đó nhé?"

"Vậy cảm ơn chị."

Jihye ngồi cạnh Jungwoo đang nhìn vào khoảng không.

"...Chị làm gì vậy?"

"Ngẩn người thôi."

Jihye quay đầu, nhưng khi em nhìn Jungwoo từ một bên mới thấy, hôm nay sống mũi cô thật nổi bật. Em chìm trong những suy nghĩ về đêm qua.

"...Ah?"

"Hửm?"

"À, không..."

Ngượng quá... Không phải điên rồi sao? Jihye chạy vào phòng tắm và không thò mặt ra tới khi canh giá đỗ giao tới. Em lo cho công việc của Jungwoo(?). Jungwoo vào bếp và đưa cho em một cốc nước.

"Em thích tôi à?"

"Phụt!"

Jihye vuốt cổ thật nhiều... Em ho sặc sụa và gần như không thể bình tĩnh lại. Jihye nhíu mày nhìn lên Jungwoo với cái cổ họng đau rát.

"Gì chứ?!"

"Không phải sao?"

Jungwoo nhún vai còn Jihye thì vò đầu.

"Tôi biết em sẽ trả lời là không, nhưng biết đâu được."

Tim Jihye đập thình thịch. Em không thể chối được nữa.

Em nghĩ em thích cô rồi...

"Sao tự nhiên chị hỏi vậy?"

"Vì cuộc gọi hôm qua."

Cuộc gọi á? Cuộc gọi nào?

"Chắc em không nhớ rồi. Vậy thì đừng cố nhớ."

Rồi Jungwoo chuẩn bị ra ngoài. Jihye bối rối hỏi.

"Chị đi đâu vậy?"

"Đến công ty."

"Hôm nay chị cũng đi làm à?"

"Tôi còn công việc."

Rồi Jungwoo rời đi. Jihye thấy thật lạ, em chỉ dọn đồ thừa rồi ngồi trên sofa xem TV. Em đã xem hết 8 tập một bộ phim lãng mạn, nhưng vẫn chẳng thể thôi nghĩ đến sống mũi Jungwoo.

"Sao còn chưa về nữa..."

Bụng em đang réo rồi. Em cố tìm đồ ăn nhưng tủ lạnh chẳng có gì nhiều... Thường thì em sẽ đi làm và không cần ăn ở nhà. Jihye ra ngoài ăn sandwich rồi quay lại, và Jungwoo gửi em một tin nhắn.

[Vợ: Ngủ trước đi. Chắc tôi sẽ về trễ.]

Jihye thấy lạ với dòng tin nhắn bỗng nhiên lạnh lùng hơn trước của cô. Em buộc bản thân ngủ đi nhưng lại không ngủ được.

Bên này Jungwoo đang nằm trên sofa trong phòng làm việc sau khi đã làm xong công việc trong ba bốn tiếng đồng hồ.

"Bao giờ trời mới tối đây..."

Nhìn phản ứng của Jihye, cô nghĩ đúng là em thích cô rồi. Vậy thì Jungwoo không còn lựa chọn nào nữa. Jungwoo không thể trao cho Jihye nhiều cảm xúc như em đã trao cô.

"Mình có nên ra phòng tập golf không?"

Phải hỏi thư ký vào ngày mai rồi. Jungwoo ngủ gật trong khi đọc sách. Cô gửi tin nhắn cho Jihye là cô sẽ về muộn vào lúc trời sẩm tối, mà khi cô tỉnh lại đã là đêm muộn.

"...Chắc mình điên rồi."

Jungwoo trở về nhà nhanh chóng. Cô thấy Jihye đang ngủ, cô chưa ăn gì cả, cũng không biết em đã ăn gì chưa, nhưng... Cô chẳng làm gì được rồi. Jungwoo thay đồ và lẳng lặng chui vào chăn, và rồi Jihye chậm rãi nói.

"Chị bận lắm sao?"

Bỗng nhiên Jihye mở mắt.

"Sao chị về trễ vậy..."

"...Em không ngủ sao?"

"Em không ngủ được..."

Jihye nắm lấy cánh tay Jungwoo bằng cả hai bàn tay. Em không thể ôm hay nắm tay cô được, chỉ có làm như thế này mới không thấy ngượng thôi.

"Chị biết mai mình phải đến tiệc từ thiện của Chủ tịch Hong chứ?"

"...Tôi nhớ."

"Chắc do tăng ca nên em lại suýt quên rồi."

Jungwoo chậm rãi trả lời.

"Sắp tới... tôi sẽ bận rộn vào cuối tuần. Vì tôi sẽ giúp em."

"Giúp sao?"

"Bộ em không quan tâm việc mẹ Hong mua lại công ty Dược phẩm Myungsung sao?"

Bà Hong là mẹ của Jihye. Thì là vậy, nhưng em muốn dành thêm thời gian vào cuối tuần hơn.

"...Đừng quá lo lắng. Em sẽ lo liệu."

"Là một đối tác kinh doanh, việc tôi chăm chỉ hơn là hiển nhiên mà."

Jungwoo giúp Jihye nhắm mắt.

"Đừng hỏi sao sáng mai dậy mặt em lại bị sưng. Ngủ đi."

Đối tác kinh doanh... Từ đó cứ đọng lại mãi trong đầu Jihye.

Nhưng Jungwoo miệng nói không thích Jihye lại khác hoàn toàn trước mặt mọi người.

"Chuyện đó... Quản lý Shin đã lên báo một lần như vậy, đúng không?"

"Là hiểu lầm, tôi chỉ đi ăn với người quen thôi. Tôi với vợ tôi vẫn rất hoà thuận."

Jungwoo liếc sang bà Hong, người đã loan tin về bài báo, và mỉm cười với Jihye.

"Đúng không, yeobo?"

Jungwoo thấy bản thân nói chuyện thật dễ dàng, và trong khi lắng nghe Jihye, cô không biết liệu lời nói của em là tự phát hay là đã lên kế hoạch trước. Ánh mắt hai người dần trở nên bí ẩn. Việc Jungwoo ôm eo Jihye là cử chỉ cô luôn làm ở chỗ đông người, nhưng lần này cảm giác rất khác. Jihye lo đến mức nắm chặt tay vào nhau.

"Chúng ta chưa bàn trước đến tên gọi đó, hơi kỳ cục."

Em nói khi vừa rời khỏi hội trường khách sạn.

'Hay là gọi Jihye bằng biệt danh nhé?'

Ý Jungwoo là vậy, nhưng cô chỉ lạnh lùng hỏi lại.

"Chúng ta đan tay vào nhau như thế này từ khi nào vậy?"

"Đã làm tới cái gì với nhau rồi mà còn giữ khoảng cách nữa hả trời?"

"Tới cái gì là tới cái gì? Làm được thì làm, không thì thôi."

"Chị còn chuyện gì chưa làm với em không?"

"Sex?"

Jihye ngưng nói với gương mặt nghiêm túc.

"Gì chứ?"

"Sao em lại dừng nói?"

"Chúng ta chưa làm chuyện đó hả? Thế tối hôm qua chị vừa làm gì?"

"Ah, chuyện đó."

Jungwoo đáp lại bình thản.

"Mới thân mật thôi mà?"

"..."

"Phải cho vào trong thì mới gọi là sex."

"Chị còn bảo chưa có kinh nghiệm..."

"Tôi nói thế là vì tôi chưa làm nhiều."

"À thế hả. Em chắc chắn chị đã làm chuyện đó rất nhiều lần với bạn gái cũ của chị suốt 5 năm. Chị giỏi lắm, giỏi ghê luôn."

"...Làm sao em biết?"

"Gì?"

"Về bạn gái cũ 5 năm của tôi."

"Sao chị lại nghĩ em sẽ không biết?"

"Em biết từ khi nào?"

"Có quan trọng không?"

"Quan trọng đấy. Đó có nghĩa là em đã đi điều tra quá khứ của tôi."

Jihye cười khúc khích.

"Bộ chị không thấy ngượng khi đào lại quá khứ của em với thư ký à?"

"Tôi chả cần đào lại, có muốn hay không tôi cũng nghe được. Ai chả biết có người làm tình trong văn phòng, mà người đó lại là vợ tôi?"

"..."

"Giờ ai mới là kẻ mất mặt đây..."

"Là lỗi của ai?"

Giọng Noh Jihye vang vọng trong sảnh.

"Nếu chị không để em một mình thì em đã không làm thế. Nhờ chị mà em đã mất một thư ký trung thành."

"Lỗi của tôi á?"

"Giá mà chị giải thích tử tế vụ ngoại tình ngay khi chuyện đó lan ra."

"Tôi đã nghĩ tôi sẽ gặp rắc rối vì làm em mất thể diện. Em chả bao giờ hỏi về chuyện riêng của tôi trong quá khứ cả."

"..."

"Ai đã quên sinh nhật tôi ngay năm đầu kết hôn rồi trừ lương thư ký vì không nhắc?"

"Chị còn nhớ chuyện đó sao?"

"Là em làm tôi phải nhớ lại cuộc đời đáng quên của mình."

Jungwoo nhìn quanh rồi lạnh lùng nói.

"Em tự về đi. Tôi sẽ ngủ lại đây."

"Shin Jungwoo!!"

"Bé mồm thôi."

"..."

Jihye nghiến răng hỏi với giọng trầm.

"Em đâu có muốn cãi nhau. Sao chị cứ phải gây chuyện chứ?"

"Tôi gây chuyện hồi nào?"

"Sao chỉ có đan tay nhau ở chỗ đông người thôi mà chị cũng tức giận thế?"

"Chứ ai chỉ ra trước?"

"Em chỉ đang nói là,"

Jihye bối rối.

"Tôi đã nghĩ gọi em là 'yeobo' sẽ tốt hơn là gọi em bằng 'em'."

"..."

"Ừ, là tôi quá nhanh. Tôi phóng trước trên chuyến tàu lượn siêu tốc này và bỏ lại vợ mình với trái tim vẫn còn khép kín."

"Ô, Jihye. Con cãi nhau với vợ đấy à?"

Là Chủ tịch Hong mà họ đã gặp trong bữa tiệc ban nãy. Jungwoo nhanh chóng hôn má Jihye khi thấy em hốt hoảng.

"Haha, chủ tịch ạ. Không phải cãi nhau, mà là con bị mắng vì làm sai với Jihye ạ."

"À, phải tốt với vợ con đấy. Jihye nhà ta rất mong manh đó."

"Không, là con sai. Jihye chẳng làm gì sai cả."

"Được rồi, hai đứa về cẩn thận nhé."

Chủ tịch Hong vừa đi qua, Jungwoo liền nhắm chặt mắt và lấy mu bàn tay dụi mắt. Cô thở dài.

"...Đi chỗ khác cãi nhau hay gì đó đi. Chỗ đông người thế này..."

Jihye nắm lấy cổ áo Jungwoo và hôn cô.

"...!"

Jungwoo bất ngờ nắm lấy tay Jihye để thấy vẻ tức giận trên mặt em.

"Đừng có ích kỷ thế. Chị cởi được đồ em rồi lăn lộn với em nên nghĩ em dễ dãi sao?" (?)

"..."

"Đi theo em. Thà ngủ riêng còn hơn là cãi nhau trong sảnh khách sạn."

Đầu Jungwoo như muốn nổ tung khi Jihye nắm cổ tay cô và lôi cô đi theo em.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip