Chương 15

Trong phòng nhất thời im lặng, ngay cả tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, không khí quỷ dị đến cực điểm.

Phi Nhung nhìn bên này, nhìn bên kia, ở dưới bàn vụng trộm túm tay áo của anh, không tiếng động hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.

Mạnh Quỳnh không để ý cô, dán lên trán cô một miếng gạc, rồi nhẹ nhàng mát xa xung quanh chỗ sưng đỏ, chút không để ý tới mạch nước ngầm mãnh liệt trong phòng.

Chu Tề chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh đổ ụp xuống đầu, lạnh đến nỗi cả người anh ta gần như phát run, thân thể hắn cứng ngắc đứng đó, nụ cười trên mặt rốt cuộc duy trì không được, thật lâu sau mới thốt ra một câu

“Hai người kết giao?”

Bên cạnh tuy rằng thần sắc Chung Vân chưa thay đổi, nhưng đôi tay được chăm sóc tương đối tốt cũng nắm chặt lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Quỳnh, nín thở đợi anh trả lời.

Chúng tôi không……” Phi Nhung vội vàng há mồm phủ nhận, ai ngờ vừa mới nói được vài từ, đã bị Mạnh Quỳnh tay mắt lanh lẹ bịt kín miệng.

Anh cong khóe môi, mỉm cười một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua Phi Nhung, trong mắt là cảnh cáo không hề che giấu, khi ngẩng đầu đối mặt với những người còn lại, lại mang theo vài phần ôn nhu khó tin

“Đừng nghe Phi Nhung nói bừa, chúng tôi đúng là đang kết giao.”

Anh chậm rãi buông tay che miệng cô xuống, ôn nhu nhéo nhéo khuôn mặt của cô, chống lại hai mắt cô đang kinh hoàng

“Là Phi Nhung luôn thẹn thùng, không muốn nói, em nói có phải hay không, Nhung Nhung? ”

Anh gọi tên của cô, cố ý nhấn mạnh kéo dài, thanh âm trầm thấp nhưng đầy thân thiết, người bên ngoài nghe thấy tràn đầy tình yêu nam nữ vô cùng nồng nàn cuồng nhiệt trong đó, chỉ có Phi Nhung nghe được ý tứ cảnh cáo ẩn chứa bên trong.

cô nghiêng đầu, tránh khỏi tay anh, hạ mí mắt, cúi đầu lên tiếng

“Là……”

Vừa dứt lời, thân mình bỗng nhiên lao về phía trước, trong giây lát đã bị Lý Duyệt Nhiên túm đến bên người.

“Được lắm, Phạm Phi Nhung.”

Lý Duyệt Nhiên hung hăng xoa nhẹ đầu cô một phen, khiến tóc cô vốn đang lộn xộn càng thêm rối bù

“yêu đương thế nhưng không nói cho mình một tiếng, cậu nói xem là kiểu gì? Hả?”

Cùng lúc đó, trong lòng cô cũng đã nhận ra một tia quái dị, lấy tính cách Phi Nhung cái gì cũng đều biểu hiện ở trên mặt, nếu là yêu thì sao chẳng nhìn ra chút gì?

Nhưng chính mồm hai người đều thừa nhận, còn có thể giả sao? Lý Duyệt Nhiên đem tia nghi hoặc trong đầu quăng đi, hung tợn nhìn chằm chằm cô, giống như không đào ra một nguyên nhân thì không bỏ qua.

Phi Nhung sẽ không nói dối, vừa nói dối liền hoảng hốt, lông mi thật dài run rẩy, chột dạ dời ánh mắt, không dám nhìn Lý Duyệt Nhiên, lắp bắp nói

“Chúng mình, chúng mình mới bắt đầu thôi.”

Lý Duyệt Nhiên còn muốn truy vấn, Mạnh Quỳnh đã đưa tay ra, đem Phi Nhung kéo vào trong lòng, ánh mắt lạnh như băng đâm thẳng Lý Duyệt Nhiên.

Tính cách anh vốn lạnh lùng, cố ý trầm mặt xuống như vậy, nhiệt độ xung quanh như giảm đi mấy độ. Tính bát quái của Lý Duyệt Nhiên vừa mới dâng lên nhất thời bị đông cứng.

Bĩu môi, cuối cùng cũng đem nghi hoặc trong lòng ép xuống, bảo hộ như vậy còn không phải là yêu sao?

“Ngại quá, em không ở lại tiếp được,”

Chung Vân xin lỗi cười cười, tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái theo động tác cô mà lay động

“Có chút thủ tục còn chưa xong.”

“Được.”

Anh gật đầu, băng sương trên mặt dần tan biến

“Em cứ làm việc đi, buổi tối gặp lại.”

Chung Vân ừ một tiếng, tay nắm chặt tài liệu, vội vàng ra khỏi phòng của anh, bóng dáng hốt hoảng mà chật vật.

Chỉ có Chu Tề vẫn nhìn Mạnh Quỳnh và Phi Nhung cạnh nhau, trong mắt vừa mới ngạc nhiên thất vọng, bỗng nhiên xẹt qua tia mỉm cười.

“Tôi cũng phải đi rồi, không phiền cậu làm việc nữa.” Chu Tề cười tiến lên nói.

không đợi Mạnh Quỳnh trả lời, anh ta lại cúi đầu nhìn Phi Nhung, đôi mắt ôn nhu như nước

“Nhung Nhung, tối nay chúng ta gặp.”

nói xong liền đi nhanh ra ngoài.

Chờ một chút! Lý Duyệt Nhiên đột nhiên khiếp sợ mở to hai mắt. hiện tại Phi Nhung và Mạnh Quỳnh là một đôi, Chu Tề là bạn tốt của Mạnh Quỳnh mà vẫn thích Phi Nhung……

Vậy…… Lý Duyệt Nhiên hỗn loạn. cô thương hại nhìn thoáng qua Phi Nhung còn run rẩy dựa vào Mạnh Quỳnh bên cạnh, vẫn là không nói cho cô ngốc này thì tốt hơn.

nói không chừng chờ cô ấy phát hiện Chu Tề thích mình thì đã là mười hai mươi năm trôi qua rồi……

Nghĩ đến đây, cô vui vẻ quay sang Phi Nhung cười cười

“Được rồi, mình về công ty đây,”

cô ngăn lại Phi Nhung đang muốn mở miệng

“Cậu cứ ở đây đi, mình trở về sẽ xin phép cho cậu.”

Cô đem ánh mắt chuyển qua trán Phi Nhung, trong mắt hiện lên một tia thống khổ

“Giờ cậu đừng làm gì cả, nghỉ ngơi là quan trọng nhất, buổi chiều rồi đi làm cũng không muộn.”

Cô đeo túi lên vai, nháy mắt với Mạnh Quỳnh rồi tiêu sái bước đi.

Vừa rồi người còn đầy phòng, trong khoảnh khắc chỉ còn lại anh và cô.

Phi Nhung liền đẩy Mạnh Quỳnh ra, nhìn hắn phẫn nộ

“Sao anh lại nói vậy? Chúng ta căn bản không phải kết giao, vốn chỉ gạt mẹ anh, hiện tại thì hay rồi, ai cũng đều bị lừa!”

cô buồn bực nhíu mày, nghĩ đến cảnh tượng ba tháng sau, trong lòng càng thêm lo lắng.

Mạnh Quỳnh ngồi trên ghế, áo blu trắng bình thường mặc ở trên người hắn lại đặc biệt tuấn tú.

“A? Vậy Cho nên tôi nói sai rồi à?”

“Đương nhiên! Điều anh mới nói đều là giả, chỉ là lừa mẹ anh thôi!”

Mạnh Quỳnh nhướn mày, hướng cô vẫy vẫy tay, ý bảo cô lại đây.

Phi Nhung chần chừ một lát, vẫn là chậm rãi đi qua

“Để làm gì?”

“Ai nói chúng ta ở cùng một chỗ đầu tiên?”

một tay Mạnh Quỳnh túm lấy Phi Nhung, đem cô đến trước mặt mình, để cô cùng ngồi trên ghế dựa, từ phía sau đưa tay giúp cô mát xa trán.

Phi Nhung đỏ mặt, đột ngột tiếp xúc thân mật với hắn cô thực không quen, lắc lắc thân mình vừa định đứng lên đã bị Mạnh Quỳnh thấp giọng quát

“Đừng nhúc nhích, đau cũng đừng trách tôi!”

Cô cứng người, mặt phát sốt, ấp úng mở miệng phản bát

“Tôi không nói chúng ta ở cùng một chỗ, tôi, tôi chỉ nói tôi ở nhà anh……”

“Có gì khác nhau?”

Tư thế hai người như vậy, làm cho Mạnh Quỳnh nhịn không được lại nghĩ tới cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy cô, trên mặt nhất thời hiện lên ý cười nhẹ

“Đều là cô khiến cho bọn họ hiểu lầm, tôi chỉ nói theo lời của cô mà thôi.”

Phi Nhung trừng mắt, mạnh mẽ quay người nhìn anh

“Phải không? Đều do tôi làm cho bọn họ hiểu lầm?”

“Ừ.” Mạnh Quỳnh nhìn đôi mắt to ngập nước của cô, cố nén cười.

Hóa ra mình mới là nguyên nhân. Cô uể oải cúi đầu, như thế cũng tốt, nếu Duyệt Nhiên biết chân tướng, nhất định mình sẽ chết thực thảm.

Thật dễ lừa. Anh cúi đầu nhìn cô vẫn còn uể oải, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ sung sướng.

Sao lại có người như thế, làm cho người ta vừa thấy đã muốn vân vê nhào nặn, khi cặp mắt to tròn kia ngập nước, lại muốn dỗ dành cô thật tốt.

Mạnh Quỳnh không hiểu tâm tình hiện tại của mình, anh không nhanh không chậm mát xa trán cho Phi Nhung.

Nhưng mà mặc kệ thế nào, nhờ có cô, anh mới thoát khỏi cảnh ngày ngày phải đi xem mắt, đối tốt với cô một chút cũng đúng thôi.

Ừ, Mạnh Quỳnh ở trong lòng trầm ngâm, vậy đối tốt với cô một chút đi.

Đợi đến buổi chiều Phi Nhung trở về văn phòng, đồng nghiệp thấy băng gạc trên đầu cô đều lắp bắp kinh hãi, vội vàng lại hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Bị Đường Niên đẩy, đương nhiên là không thể nói. Phi Nhung cũng chỉ có thể nói mình không cẩn thận đụng vào cửa.

May mắn cô luôn mơ mơ màng màng, từ trước đến giờ số lần đụng vào cửa cũng không ít, lần này chẳng qua là nghiêm trọng nhất mà thôi.

Đồng nghiệp quan tâm vài câu rồi cũng không truy hỏi, lúc này cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà gần đây cô nói dối thật sự rất trôi chảy. Phi Nhung mở máy tính, bất đắc dĩ thở dài.

Lúc tan tầm, Mạnh Quỳnh lái xe đến dưới công ty chờ cô, mỗi lần Lý Duyệt Nhiên thấy Mạnh Quỳnh trưng ra khuôn mặt lạnh như băng kia liền khó chịu, nhưng vẫn cẩn thận dặn dò Phi Nhung một hồi.

Cái gì mà không được vội lên giường, không thể mặc anh muốn làm gì thì làm, lúc cần cự tuyệt thì cự tuyệt, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Phi Nhung đỏ bừng, lúc này mới đạp giầy mười phân bước đi như nữ vương.

Mạnh Quỳnh và Phi Nhung đến khách sạn, Chu Tề và Chung Vân đã chờ ở đó.

“Lại đây ngồi đi, chờ hai người tới mới gọi món.”

Chu Tề đem thực đơn đưa cho Mạnh Quỳnh, ánh mắt cũng nhìn qua Phi Nhung

Muốn ăn cái gì thì gọi, đừng ngại.”

“Được.”

cônhìn Chu Tề cười cười, chỉ cảm thấy bác sĩ Chu này thật tốt, lúc nào cũng ôn nhu săn sóc như vậy.

“Xem thực đơn!”

Mạnh Quỳnh cau mày xoẹt một tiếng giở thực đơn, dọa Phi Nhung rùng mình.

Đây là lần đầu tiên cô cùng anh ăn cơm, không biết làm sao lại có chút khẩn trương. Lắp bắp gọi hai món, liền đem thực đơn đưa tới. trước mặt Chu Tề.

Chu Tề cũng không ép cô, nghiêng người qua hỏi ý kiến Chung Vân, cuối cùng gọi một bàn đầy đồ ăn, lại gọi vài loại rượu, lúc này mới ngừng, làm cho Phi Nhung thầm hô lãng phí trong lòng.

“Lương Nhất, anh và Phi Nhung qua lại khi nào vậy? Sao ngay cả với Chu Tề cũng giấu kỹ thế?”

Chung Vân múc một thìa canh đậu Hà Lan, nhìn Mạnh Quỳnh cười khanh khách nói.

Cô là bác sĩ, ngày thường đặc biệt chú trọng chăm sóc cơ thể, đã sớm không ăn mặn, chỉ ăn chay.

“Không lâu.” anh liếc mắt nhìn Phi Nhung đang gặm chân gà miệng đầy dầu mỡ, đáp.

“Thật là.” Chung Vân sẵng giọng:

“Bây giờ còn giấu, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, chuyện đó cũng không nói với em!”

Lúc này, Chu Tề đặt đũa xuống

“Em cũng đừng làm khó Mạnh Quỳnh, em cũng không phải không biết, cậu ta đâu thích nói chuyện.”

Chung Vân vừa định nói, vậy để Phi Nhung nói. Chỉ nghe bộp một tiếng, Phi Nhung trượt tay, cái chân gà đang gặm liền rơi xuống, thấm một mảng ố lên chiếc áo lông màu lam của cô.

“thật xin lỗi, tôi đi toilet.”

Cô buông đũa, lúng túng liền hướng toilet vọt đi.

Chung Vân ngạc nhiên

“cô ấy vẫn như vậy?”

Ở trong thế giới của cô chỉ có bình tĩnh và tuyệt đối trấn định, giống Phi Nhung như thế này cô mới thấy qua.

Mạnh Quỳnh nhìn ra cửa, lạnh nhạt ừ một tiếng.

“Uống nhiều quá, tôi cũng đi toilet.”

Phi Nhung vừa đi ra ngoài hai phút, Chu Tề cũng buông đũa, vừa xoa bụng, vừa đi ra ngoài.

Chỉ còn lại Mạnh Quỳnh và Chung Vân, Chung Vân đã ăn được sáu phần, liền buông đũa không ăn nữa, chỉ nhìn Mạnh Quỳnh, trong mắt là tình yêu khó kìm nén.

“No rồi?” anh nhìn lướt qua Chung Vân bên kia, có chút ngạc nhiên.

“Vâng.” Chung Vân cẩn thận dùng khăn giấy lau sạch khóe miệng, đem đồ ăn Mạnh Quỳnh thích chuyển tới phía anh. Nhìn Mạnh Quỳnh liên tiếp gắp đồ ăn theo hướng này, trên mặt nhất thời vui vẻ rất nhiều.

“Nguyễn, sư huynh, anh thật sự đang cùng phạm Phi Nhung kết giao?”

cô vẫn không tin Messenger khó tính như vậy sẽ thích Phi Nhung! Bọn họ căn bản không cùng một thế giới, Phi Nhung  ngốc nghếch, sao có thể chăm sóc tốt cho anh?

Trong lòng Chung Vân vừa chua xót vừa ghen tị, năm đó lúc đi du lịch, cô liền nảy sinh tình cảm với Mạnh Quỳnh.

Khi đó anh mới hơn hai mươi tuổi, nhưng làm việc cẩn thận chăm chú, chẳng thích náo động, cũng không khoe khoang. rõ ràng là học trò được các giáo sư coi trọng nhất, nhưng lại quá kín tiếng.

Sau đó, vào kỳ nghỉ hè năm nhất, cô tự mình đi tìm Mạnh Quỳnh xin thụ giáo, đề cử chính mình, chiến đấu trong hai tuần, rốt cục cũng làm hắn cảm động.

cô là người có tính cách cực kỳ mạnh mẽ, nhưng khi đó lại luôn đi theo anh sắm vai tiểu học muội ngoan ngoãn.

Chung Vân đối với chính mình luôn luôn vô cùng tự tin, nhưng với chuyện Mạnh Quỳnh, cô lại lùi bước. Tính cách anh quá mức lạnh nhạt, cô căn bản không rõ suy nghĩ của hắn.

Bởi vậy cũng không dám tùy tiện thổ lộ, sợ thổ lộ xong, ngay cả làm tiểu học muội anh cũng không chấp nhận.

Kết quả là kéo dài nhiều năm như vậy, đợi đến khi cô được điều đến làm cùng bệnh viện với hắn, lại biết được anh đã có bạn gái!

Nếu đối phương xinh đẹp hơn cô, có năng lực hơn cô thì không nói, thế mà người Mạnh Quỳnh coi trọng lại mọi thứ cũng không bằng cô. Điều này làm sao cô có thể cam tâm!

cô đổi cách xưng hô với anh từ Mạnh Quỳnh biến thành sư huynh, thay đổi rất nhỏ, nhưng cũng là nhắc nhở anh bọn họ đã giao tình nhiều năm như vậy.

trên mặt Chung Vân dù chưa biểu lộ ra điều gì, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Quỳnh, giống như muốn đem mỗi một biểu tình nhỏ của hắn đều thu vào trong mắt.

“Ừ.” Mạnh Quỳnh không chút do dự khẳng định, khóe mắt lóe sáng nhìn dung trang tinh xảo của Chung Vân, lại nhớ đến Phi Nhung tóc đuôi ngựa bù xù, trong mắt không che giấu được ý cười

“Mới gần đây.”

Hô hấp của Chung Vân cứng lại, trái tim giống như bị nụ cười của hắn cắt ra thành từng mảnh. Biểu tình như vậy sao có thể là giả? Mười ngón tay Chung Vân ở dưới nắm chặt khăn trải bàn, lực đạo lớn giống như có thể đem tấm vải kia xé nát.

Anh thật sự có bạn gái, buồn cười là cô chẳng biết gì cả, vẫn hăng hái ra sức tìm cách chuyển tới bệnh viện chỗ anh……

Chung Vân chỉ cảm thấy miệng đắng ngắt, nụ cười trên mặt duy trì không nổi nữa, chỉ có thể cúi đầu không nói một lời.

“Chu Tề? Anh cũng đi WC sao?”

Phi Nhung xử lý xong vết ố trên áo lông, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trong gương bồn rửa tay Chu Tề đang đứng phía sau cô.

“Ừ.” Chu Tề đi đến bên cạnh cô, thấy trên tay cô vẫn đang nhỏ nước, liền nhẹ nhàng cầm lấy tay cô đặt ở dưới chỗ sấy khô.

Bên tai vang lên tiếng vù vù, gió mát thổi, Phi Nhung thoải mái nheo mắt lại, nhìn Chu Tề cảm kích cười

“Cám ơn anh, tôi không biết ở đây có máy sấy.”

Chu Tề nhìn cô lắc đầu, bỗng nhiên mở miệng nói:

“cô thật sự cùng Mạnh Quỳnh kết giao?”

Tiếng máy hong khô rất lớn, Phi Nhung không nghe rõ, liền cao giọng hỏi lại một lần.

Chu Tề cười nhẹ, hơi hơi cúi người xuống, thở ra hơi nóng phả trên lỗ tai Phi Nhung

“Tôi nói, cô thật sự cùng Nguyễn Mạnh Quỳnh kết giao?”

Phi Nhung bị anh ta thổi ngứa lỗ tai, nghe thấy lời này chợt cả kinh, lui mạnh về phía sau, thắt lưng lập tức đụng vào đá cẩm thạch bồn rửa tay.

“A!” cô đau đến sắc mặt trắng nhợt, ôm thắt lưng, thân mình không đứng thẳng dậy được.

Chu Tề không ngờ cô phản ứng mạnh như vậy, vội vàng đưa tay đỡ cô

“Thế nào? Có sao không?”

“không, không có việc gì……”

Cô đau vô cùng, cũng không thể không biết xấu hổ nói trước mặt Chu Tề, đành phải kìm nén chịu đựng

“Chúng ta quay vào đi!”

Chu Tề thấy cô như vậy, cũng không còn tâm tư khách sáo nữa, đành phải cẩn thận đỡ cô cùng nhau trở vào.

Lúc đến bàn ăn, Chu Tề lại hỏi một câu

“Phi Nhung, cô nói thật đi, cô và Mạnh Quỳnh thật sự quen nhau?”

“A, đúng vậy!” Đôi mắt to tròn của cô chột dạ vòng vo xoay chuyển, cúi đầu lại nhấn mạnh một lần

“Chúng tôi, chúng tôi quen nhau.”

Chu Tề nhướn mày, không tiếp lời cô. Trong mắt ôn nhuận đều là ý cười

“Như vậy à, vậy cuối tuần cùng tôi đi ăn món điểm tâm ngọt được không?”

Cuối tuần, Phi Nhung nghĩ nghĩ, bài viết quảng cáo cho công ty hoạt hình cô đã nộp lên rồi, ngoại trừ dạy thêm cho Quý Thành, cuối tuần cô quả thật không có việc gì.

Liền gật đầu đồng ý,“Được!”

Nghe vậy, Chu Tề không nhịn được nở nụ cười, khuôn mặt ôn nhuận như bình minh rực sáng, ấm áp mà chói mắt.

“Tốt, vậy lúc đó tôi sẽ đến đón cô.”

Thấy Chu Tề đỡ Phi Nhung vào phòng, Mạnh Quỳnh có chút làm lạ, sao chỉ đi ra ngoài một lát mà giờ lại thành ra vậy?

Anh cùng Chung Vân đều bình tĩnh nhìn cô, làm cho Phi Nhung có chút ngượng ngùng, chậm chạp bước đến vị trí của mình ngồi xuống, đầu cũng cúi thấp xuống bát

“Tôi không cẩn thận bị đụng một chút……”

Mạnh Quỳnh nhíu mày, vừa định mở miệng giáo huấn Phi Nhung, chợt nghe Chu Tề nói:

“Quỳnh, đừng trách Phi Nhung, là tôi dọa đến cô ấy.”

Lời nói đến bên miệng Mạnh Quỳnh bị ép xuống, anh nhìn lướt qua Phi Nhung, thấy cô ngốc ngơ ngác nhìn Chu Tề cười, nhất thời cảm thấy khó chịu.

Dứt khoát cúi đầu ăn cơm, mắt không thấy tâm không phiền!

Bữa cơm tẩy trần này, trừ Phi Nhung, ba người còn lại mỗi người một suy nghĩ, căn bản không có tâm trạng ăn cơm.

May là tâm tư Phi Nhung đơn giản, ngoài việc lấp đầy bụng thì chẳng chú ý đến cái gì cả.

Buổi tối, Mạnh Quỳnh và Phi Nhung cùng nhau về nhà, trong lòng cô có chút không yên, muốn tìm mọi cách để không phải ở cùng với anh.

Lại không dám hỏi nhiều, chỉ có thể không cam lòng đi theo Mạnh Quỳnh, ôm hông, từng bước đạp lên bóng của anh, lúc này mới cảm thấy nguôi giận không ít.

Hai người lái xe về nhà, liền đi vào phòng mình. Cônhìn thoáng qua Mạnh Quỳnh đóng chặt cửa phòng, nhịn không được bĩu môi, làm như có ai muốn vào không bằng!

đã tám giờ, Phi Nhung lấy điện thoại ra xem thời gian, vội vàng gọi điện thoại cho ba cô, buổi tối ba cô ngủ sớm, nếu muộn cô sợ ông ngủ mất.

“Ba, mấy hôm nay thân thể ba thế nào?”

Phi Nhung dựa trên tường, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn luôn vô tâm vô phế giờ nhiễm một tia ưu sầu.

“Khỏe lắm! Con không cần lo đâu!”

Thanh âm ba phạm sang sảng từ điện thoại bên kia truyền đến, vẫn tràn đầy khí khái như trước.

Phi Nhung thoáng thở dài nhẹ nhõm, hướng ba cô làm nũng

“Ba, con nhớ ba, ba tới chỗ con được không?”

“không đi! Việc gì phải phí tiền đi lại như vậy, sắp đến tết rồi, con được nghỉ trở về là được!” Ba phạm không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

“Ba!” Phi Nhung tức giận làm nũng  giậm chân, không phải cảm thấy ba cô không cần cô, mà là đau lòng ông.

Phi Nhung là do một tay ba cô nuôi nấng đến giờ, bộ dáng mẹ cô thế nào cô đã sớm quên, cô hiểu rõ ba mình, biết ba cô không phải là không quan tâm cô, mà là tiếc tiền.

cô nhớ lúc cô còn nhỏ, ba cô rất tiết kiệm, hận không thể biến tiền thành đôi để tiêu, nhưng mà mỗi khi cô có chuyện, lại hào phóng làm người ta ngạc nhiên.

Lần này kiểu gì cũng phải đưa ba cô đi bệnh viện kiểm tra! Cô hạ quyết tâm! Cắn răng nói:

“Ba, con có bạn trai, ba tới giúp con nhìn xem đi!”

Bên kia trầm mặc vài giây, lúc này mới truyền đến thanh âm kinh hỉ của ba phạm

“thật vậy sao? Nhung Nhung, đối phương là người như thế nào? Ba đã sớm nói với con, không có tiền cũng không sao, mấu chốt là nhân cách, đối xử tốt với mình là được, con nói cho ba biết, cậu ta……”

“Ba tới nhìn là biết ngay thôi, ba! Con nói thì cũng không được rõ lắm, dù sao hiện tại là mùa đông, trong nhà cũng không có việc gì, ba đi một chuyến được không?”

“Để ba suy nghĩ đã,……” Bên kia ba phạm vừa nói vừa ngắt điện thoại.

Ba phạm vừa treo điện thoại xong thì ho dữ dội, ông đau khổ nhìn thoáng qua hai chân sưng phù ngày càng nghiêm trọng.

Tay lại còn run nhè nhẹ, Phi Nhung có bạn trai, dù thế nào cũng phải đi xem, Nhung Nhung rất ngốc, vạn nhất bị người ta lừa thì làm sao bây giờ?

Nhưng mà chân đã thành ra thế này, phù giống như cây cải củ. đi đến chỗ cô, cũng chỉ làm cho con bé thêm lo lắng thôi!

Ba phạm run rẩy với lấy chén nước, mạnh mẽ uống hết phân nửa, trên mặt tang thương đầy mâu thuẫn.

Phi Nhung nghe tiếng tút tút, chán nản thở dài, lại không được. Nhưng mà lần này ba cô cũng không kiên quyết, mấy ngày tới cô nên gọi nhiều về nhà mới được!

cô buông điện thoại đi vào phòng tắm tắm rửa, cẩn thận không làm ướt miệng vết thương, thật vất vả tắm xong, đang mặc áo ngủ, chợt nghe thấy tiếng đập cửa.

Trong lòng Phi Nhung hoảng hốt, vội vàng mặc quần, trên đầu còn quấn khăn mặt vọt tới mở cửa cho Mạnh Quỳnh

“Bác sĩ Mạnh, có việc gì vậy?”

Anh không để ý cô, theo khe cửa tiến vào. Đánh giá phòng Phi Nhung một chút, lúc này mới quay đầu nhìn cô lạnh lùng nói:

“Cởi quần áo.”

(Hiểu lầm chớt nha)

Cái gì? Phi Nhung cả kinh, gắt gao túm lấy cổ áo của mình, cảnh giác nhìn Mạnh Quỳnh, anh ta muốn làm gì? Chẳng lẽ……

Vừa nghĩ trong đầu, Phi Nhung lại nhận ra một vấn đề khác, anh lúc này chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, lộ ra mảng lớn da thịt trước ngực.

Thân thể cô run lên, mắt to tròn như mèo con gắt gao nhìn chằm chằm Messenger, vừa bước lui về phía sau, vừa nơm nớp lo sợ nói:

“Mạnh Quỳnh,....bác sĩ Mạnh, anh đừng, đừng làm bậy.”

Anh chống lại cặp mắt to kia của cô, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, vài bước liền tới trước mặt Phi Nhung, nắm lấy cổ tay cô, đem cô áp đảo ở trên giường.

_________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip