Chương 41-45


Chương 41 : Tiểu thê tử bỏ trốn của đế vương xã hội đen (14)

Một trận giày vò này hút hết không ít sức lực. Trên đường về, Tiêu Chiến dựa vào lòng ông xã ngủ thiếp đi. Một tay Vương Nhất Bác ôm cậu, tay kia thì xoa bụng cho cậu. Cuộc sống tốt đẹp yên bình, đối với người đỡ đầu xã hội đen đầu dao luôn dính máu mà nói thì quá mức quý giá, ôm tiểu thê tử ngủ say, bỗng nhiên hắn có một xúc động.

Về phía truyền thông thì trên cơ bản đều được Lý Anh Tuấn "dẹp loạn", ai cũng thành thành thật thật đăng tin về lần họp báo này. Nhưng hành động của những người hâm mộ thì không quản hết được, fan đến tận nơi xem nhiều như thế nên không ít người chụp hình và quay video.

Lúc chiều Tiêu Chiến quay về công ty, nói với bên quan hệ xã hội của Sean để họ theo sát chuyện này.

Hai giờ chiều, trên trang tin tức bắt đầu xuất hiện một từ khoá hot mới — "Dì nhỏ đánh người".

Bất kỳ diễn viên nào cũng có antifan, Tiêu Nghi cũng không ngoại lệ. Hôm nay bà hành động như thế ở buổi họp báo, fan bình thường có thể hiểu được tâm tình của người làm mẹ, nhưng antifan thì không thể. Một đoạn video quay lại cảnh mẹ Tiêu đánh người bị đăng lên mạng.

Nhưng mà đoàn thể đứng sau mẹ Tiêu không phải là đoàn thể ủng hộ minh tinh bình thường, mà là đoàn thể phu nhân nhà giàu. Tốc độ phản ứng và trình độ xài tiền thì những minh tinh khác so không được. Đoàn thể đã sớm chuẩn bị tốt cách ứng phó, chặn rất nhiều người đăng video này lên, làm đủ mọi cách để hạ nhiệt độ video này xuống.

Danh hiệu "Dì nhỏ quốc dân" là do bình thường mẹ Tiêu sẽ chọn vai diễn ghét ác như thù hoặc là vai dì nhỏ hay đi đâm thọt, hầu như phim nào cũng đều tát qua người khác. Có vài dân mạng vô giúp vui theo phong trào còn làm meme "tát ba cái liên hoàn".

Mọi người cứ đùa giỡn ha ha cho qua chuyện này, mà antifan kia trực tiếp bị đoàn thể dùng tiền bịt miệng. Mãi đến khi tan sở cũng không ai nhắc đến Tiêu Chiến cả. Lúc này, bộ phận quan hệ xã hội vừa mới thở phào một hơi thì một từ khoá lọt vào top 50, sau đó dùng tốc độ hoả tiễn bay lên cao.

"Tổng tài, anh lên hot search rồi." Tiêu Chiến mới vừa về nhà liền nhận được báo cáo như khóc tang của bên quan hệ xã hội.

"Nội dung là gì?" Tiêu Chiến nhanh chóng mở trang tin tức, nhanh chóng liếc qua, cũng không hề có từ gì liên quan đến "bảo mẫu", bên quan hệ xã hội nói là một tin tức như tiêu khiển thôi.

#Đại thiếu gia và ba ba Nhất Bác#

Click vào xem, thì ra chỉ là hình chụp hôm nay. Đây là hình fan chụp, lúc Vương Nhất Bác xuống xe nắm tay cậu, sau đó hai người sóng vai bước lên thảm đỏ.

Trước đây cũng không ít lần Tiêu Chiến tham gia những buổi ra mắt phim của mẹ mình nhưng mấy lần đó không có người chú ý đến cậu. Gần đây là do Vương Nhất Bác live stream mới có chuyện, cho nên bây giờ lòng hiếu kỳ của mọi người với cậu đạt đến đỉnh cao. Kết quả lần này Vương Nhất Bác mới xuống xe thì mọi người đã tranh thủ chuẩn bị chụp hình.

Hình chụp bằng điện thoại, không có chỉnh sửa gì cả, nhưng do người chụp chọn góc chụp không tệ nên hiệu quả vẫn cực kỳ tốt.

Nam nhân mặc lễ phục, như vương tử trong phim thời Trung cổ, hơi cúi người vươn tay vào trong xe. Bàn tay thon dài trắng nõn khoác lên bàn tay rộng của Vương Nhất Bác. Sau đó là hình chụp góc nghiêng của Tiêu Chiến.

[A a a a, cuối cùng cũng được thấy mặt của thiếu gia, mẹ tui hỏi tui sao màn hình của tui ướt vậy.]

[Ông trời ơi, trách không được ba ba Nhất Bác giữ kỹ không cho ai nhìn, này cũng quá đẹp trai đi mà!]

[Độ lệch chiều cao quá hoàn hảo! Moe quá! Đồ lễ phục tình nhân này... đắt lắm đó!]

[Ai, mấy người không có mặt ở đó nên không biết đâu, lúc sau ba ba Nhất Bác bảo vệ thiếu gia ấy, cái đó mới gọi là đẹp trai không cưỡng nổi. Nhưng mà tụi tui đã đồng ý với dì nhỏ rồi, không đăng hình đó đâu!]

[Lầu trên, cầu inbox, bảo đảm không truyền ra ngoài, hu hu hu.]

Tiêu Chiến ngạc nhiên nhìn bình luận của dân cư mạng, nhịn không được cười ra tiếng. Kế hoạch ban đầu là đẩy Ma Vương ra để hút độ nóng, cuối cùng người nổi tiếng lại là cậu – người đi theo che giấu việc ông xã không bình thường.

Báo lại cho bên quan hệ xã hội là không cần lo lắng, Tiêu Chiến đổi một tài khoản clone, một mình đi dẹp cái người đòi "hé lộ tin tức" kia.

"Uống cái này đã." Người đỡ đầu xã hội đen mặc tạp dề in hình rồng bước đến, đặt một chén canh cho dạ dày lên bàn ăn. Nhìn tiểu kiều thê uống xong thì trong mắt có chút dịu dàng loé lên.

"Gâu gâu!" Thái tử gia xã hội đen ngửi thấy mùi thơm, vịn bàn muốn đứng lên xem Tiêu Chiến đang trộm ăn gì. Nhưng do chân ngắn quá chỉ có thể lộ ra cái mũi đang hít hít.

Vương Nhất Bác ôm con trai lên bàn, nhìn tiểu kiều thê lấy một ít thịt vụn từ trong canh ra cho con trai cún ăn. Xúc động ban ngày mới sinh ra bỗng trào lên, chợt kiên định: "Tán Tán, tôi nghĩ..."

Nói còn chưa xong, trí não vang lên tiếng chuông cuộc gọi đến, là Cao Thạch Khánh.

"Á ——" Mới vừa bắt, trong đó truyền đến một trận gào khóc thảm thiết, Cao Thạch Khánh đang ở trên thiết bị tập thể hình, bị huấn luyện viên riêng hành hạ, "Tiểu Bác, nhanh đến cứu tôi! Tôi sắp bị người này hại chết rồi!"

Phòng tập này là Vương Nhất Bác giới thiệu cho Cao Thạch Khánh, Vương Nhất Bác cũng hay đến chỗ này. Gần đây là do bác sĩ Khuyết Đức bắt nên Cao Thạch Khánh mới bị ép đến phòng tập mà mình không chịu đi từ lâu.

"Sao vậy?" Tiêu Chiến nghe được một tiếng hét thảm, thắc mắc hỏi ông xã.

Vương Nhất Bác rũ mắt, chống lại đôi mắt tràn đầy tin tưởng của tiểu thê tử, đầu ngón tay khẽ run, lại nhìn về phía con trai có đôi mắt tròn đậu đen ngây thơ không tì vết. Ông trùm hắc đạo oai phong một cõi, lại do dự vào lúc này. Chậm rãi nhắm mắt lại, thở thật dài một cái, giọng nói khàn khàn: "Lão Cao, xin lỗi, tôi không thể đến cứu cậu được. Tôi chuẩn bị rửa tay chậu vàng rồi."

"Cậu nói gì? Á á á, tôi sắp chết rồi!" Lão đại Cao Thạch Khánh của Thanh Hồng Bang, anh em quá mệnh (1) của người đỡ đầu xã hội đen, vẫn còn đang tru tréo. Nhưng mà ám dạ đế vương đã quyết định thoái ẩn giang hồ nhẫn tâm cúp cuộc gọi.

(1) Anh em quá mệnh: những người cùng chung chí chướng.

"Thạch Khánh gọi à, cậu ấy bị sao vậy?" Tiêu Chiến hơi nhíu mày.

"Cậu ta đang sống mái một mất một còn với người ta."

"Hả?"

"Tôi vốn nên đi cứu cậu ta, nhưng, tôi không thể để cha con hai em ở đây được."

"..." Tiêu Chiến tự mình nhắn tin cho Cao Thạch Khánh hỏi hắn có chuyện gì không, bên kia gửi đến một đoạn video, huấn luyện viên là một người đẹp có dáng người nóng bỏng, đang vặn chân Cao Thạch Khánh để hắn tập động tác rèn cơ bụng. Chữ đi kèm [Tôi sắp không chịu được nữa rồi].

Không phải là đến phòng tập rèn cơ à? Sao lại diễn thành cảnh sinh ly tử biệt thế này!

Người đỡ đầu xã hội đen hạ quyết tâm, tâm tình nặng trĩu xoay người, quay về phòng bếp xào rau tiếp. Giữa hai việc đi cứu anh em và nấu cơm cho bà xã thì YiBo tiên sinh chọn nấu cơm.

Bốn món mặn một món canh đủ màu sắc được dọn lên, Vương Nhất Bác cầm một cái chén cơm bằng thuỷ tinh khắc hoa văn màu vàng, rót vào đó khoảng nửa chén nước.

"Làm gì vậy?" Tiêu Chiến nhìn camera cầm tay bị nhét vào trong tay.

"Quay lại đi, tôi quyết định sẽ rửa tay chậu vàng." Sờ đầu Quang Tông, người đỡ đầu xã hội đen nghiêm túc nói với tiểu kiều thê.

"... Nhưng đây là một cái chén mà."

"... Đừng nói nữa." Rửa tay chậu vàng là một chuyện cực kỳ nghiêm túc, Vương Nhất Bác tháo tạp dề hoa văn hình rồng trên người ra, nhúng mười ngón tay vào chén nước, nhìn camera nói, "Tôi Vương Nhất Bác, mười sáu tuổi bắt đầu lăn lộn, tự đánh giá không thẹn với anh em, không hổ với đạo nghĩa. Hôm nay, rửa tay chậu vàng ở đây, thoái ẩn giang hồ, không bao giờ hỏi đến chuyện liên quan đến xã hội đen nữa."

Tiêu Chiến nghiêm túc quay lại, định chờ đến khi Vương Nhất Bác tỉnh thì cho hắn xem, nhanh chóng phỏng vấn hắn: "Sao mà đột nhiên muốn rời khỏi giang hồ vậy?"

"Tôi muốn bà xã và con trai có thể sống một cuộc sống yên bình." Người đỡ đầu xã hội đen thâm tình nhìn tiểu kiều thê.

"Vậy thì sau này Quang Tông không thể kế thừa thế lực xã hội đen khu vực Châu Á – Thái Bình Dương nữa rồi." Tiêu Chiến tiếp tục trêu hắn.

"Ai, mong là Quang Tông sẽ không trách tôi." Vương Nhất Bác nói, túm con trai đang tính chạy trốn lại, nhét hai móng cún vào trong chén nước nhúng nhúng.
Ẩn bớt
Chương 42 : Tiểu thê tử bỏ trốn của đế vương xã hội đen (15)

Rửa tay chậu vàng, chấm dứt tất cả tinh phong huyết vũ. Một đêm này, YiBo tiên sinh ngủ một giấc không cần hỏi đến chuyện giang hồ, đúng là cực kỳ ngon.

Hôm sau, Vương Nhất Bác bị tin nhắn trí não đánh thức.

[Lão Cao: Mẹ cái tên này, sao hôm qua cậu không đến đây, khiến tôi mất mặt trước người đẹp huấn luyện viên!]

Vương Nhất Bác xoa cái đầu đau nhức, trả lời:

[Tôi nhổ vào, người đẹp đó chướng mắt cậu lắm đấy.]

[Lão Cao: Biến mẹ nó đi!]

Đóng trí não, Vương Nhất Bác ngáp một cái, nhìn xung quanh một chút. Tiểu kiều thê vẫn còn đang ngủ say trong lòng hắn, cục lông ngủ thì chổng bốn móng lên trời ngủ, ánh nắng sáng sớm xuyên qua rèm cửa len vào, khung cảnh thật yên bình hạnh phúc... nếu như không có súng mini xuyên giáp ở đầu giường.

Ông trùm xã hội đen khu vực Châu Á – Thái Bình Dương...

Thanh Hồng Bang, chỗ nào cũng có anh em của tôi...

Đập nát lò nướng than của anh...

Khi tôi còn nhỏ là một con Husky...

Tiêu Chiến mở mắt ra thì thấy ông xã nhà mình đang giơ súng xuyên giáp màu bạc lên, vẻ mặt bi phẫn.

"Anh làm gì đấy?"

"Nuốt súng tự sát." Không còn mặt mũi nào nhìn phụ lão giang đông, Vương Nhất Bác nói, bóp cò.

"Phụt ——" Một dòng nước phun vào trong miệng.

"Ha ha ha ha..."

Bị tiểu kiều thê cười nhạo cả một buổi sáng sớm, đầu tiên người đỡ đầu xã hội đen buồn bực cất tạp dề in hình rồng đi, đổi một cái tạp dề khác đơn giản hơn chuẩn bị đồ ăn sáng cho Tán Tán.

"Ai, Quang Tông của chúng ta tội nghiệp quá, đế quốc tinh tế không có, mà xã hội đen khu vực Châu Á – Thái Bình Dương cũng không còn." Tiêu Chiến bỏ thức ăn cho chó vào chén của Quang Tông, sờ tiểu tử đang cúi đầu ăn cơm kia, than ngắn thở dài.

Thiếu chút nữa thì dĩa đồ ăn trên tay Vương Nhất Bác đã tiếp xúc thân mật với sàn nhà, bỏ dĩa lên bàn bước đến, tai đỏ bừng ngồi xổm bên cạnh Tiêu Chiến, nghiêng đầu nhìn đôi mắt đầy ý cười của tiểu kiều thê: "Tán Tán, em có thấy là..." Em nói nhiều hơn so với lúc trước.

Ngây thơ nhìn cún con ăn cơm, nói chuyện với cún, còn quanh co lòng vòng cười nhạo ông xã mình. Vương Nhất Bác nghĩ, hình như Tán Tán của hắn đã thân thiết với hắn hơn.

"Thấy gì?" Tiêu Chiến quay đầu nhìn hắn.

"Quang Tông chẳng thèm để ý đến vị trí thái tử gia kia đâu, dù sao..." Chậm rãi sát lại gần, hôn lên đôi môi mang theo hương bạc hà thoang thoảng, "Nó cũng còn một đống thức ăn chó để thừa kế mà."

Cục lông nhỏ nghe thấy tên mình được nhắc đến, ngẩng đầu lên từ chén cơm, khó hiểu nhìn về phía hai người đang cắn miệng nhau. Con người đúng là sinh vật khiến chó khó hiểu.

Lái xe chở tiểu kiều thê đến Sean, Vương Nhất Bác tiện tay gỡ dây an toàn cho cậu, mong đợi một cái hôn tạm biệt. Nhưng mà Tiêu tổng sấm rền gió cuốn vội đi làm chính là bật mode người lạ chớ gần, hiển nhiên là không rảnh suy nghĩ đến tâm tình của ông xã, trực tiếp bước xuống xe.

Vương Nhất Bác mở cửa đi xuống, muốn nhìn tiểu kiều thê đi vào công ty, lại phát hiện cậu đang đứng ngoài cửa xe: "Quên gì à?"

"Buổi trưa em sẽ đến ăn cơm với anh." Tiêu Chiến cúi người xuống, dường như muốn hôn hắn.

Tổng tài đại nhân chợt cứng lưng, nhưng mà tiểu kiều thê chỉ sát vào mặt hắn thôi, vươn tay lấy một tờ khăn giấy. Nghiến răng nghiến lợi muốn bắt người lại nhưng Tiêu tổng đã ưu nhã đứng thẳng người, tiêu sái rời đi.

Đúng là học hư rồi... Một tay Vương Điềm Điềm khoác lên bệ cửa sổ xe, nhìn bóng lưng thon dài, nhếch môi nở nụ cười. Tâm tình vui vẻ ấy vẫn kéo dài đến một phút trước khi hắn bước vào Wang Khoa Kỹ.

"Buổi sáng tốt lành!" Hai hàng bảo vệ mặc đồ đen đeo kính đen chào buổi sáng, tổng tài đại nhân hoảng sợ suýt nữa đã đập đầu vào cửa xoay.

Đầu đầy hắc tuyến nhìn một lúc, chuyện đầu tiên là gọi điện cho phòng nhân sự, "Khụ, chủ đề sự kiện đã kết thúc, nói với các nhân viên an ninh không cần xếp hàng hoan nghênh như thế nữa, cứ trở lại vị trí của mình đi."

"Được, tổng tài." Phòng nhân sự cũng thở phào nhẹ nhõm, cách thức chào khách kỳ quái như thế thật sự không phù hợp với phong cách của Wang, tính từ đầu tuần đến giờ, số người khiếu nại cũng lên đến con số hai mươi mấy rồi.

"Tổng tài, đây là kiếm laser mới ra, anh có muốn treo một thanh trong phòng làm việc không?" Thư ký Tô Tô cầm một cái hộp nhỏ tinh xảo đến, biểu diễn cho tổng tài xem sản phẩm mới của công ty.

Đây là vũ khí mới được đưa ra của [Ngân Hà Vinh Quang], món đồ này vẫn chưa được sản xuất theo số lượng nhiều, thanh kiếm laser này là sản phẩm của đợt thiết kế đầu tiên. Chỉ có một thanh này, có nút ấn vào có thể bắn ra một chùm ánh sáng.

"... Không cần." Vương Nhất Bác xoa xoa mi tâm, "Kiếm này nhìn sát khí quá, không thích hợp để treo trong phòng làm việc."

"Dạ." Tô Tô không hiểu món đồ chơi bằng nhựa này có thể có sát khí như thế nào, nhưng vẫn nghe lời mang đi, đặt mô hình này vào tủ trưng bày trong phòng thư ký.

Đợi thư ký bước ra ngoài, tổng tài đại nhân vùi mặt vào hai tay một lúc, mới chỉnh tốt tâm lý để đối mặt với thực tế tàn khốc.

Chuyện xử lý công việc thì không có vấn đề gì xảy ra, chỉ là có một vài email trả lời mà câu cú trong đó có chút sai sai. Cũng may nhân viên không để ý lắm, dù sao mấy câu kỳ cục quá thì Tán Tán đã sửa giùm hắn rồi.

Mở trang xã hội lên. Cũng may ông trùm xã hội đen còn có lớp vỏ bọc của tổng tài, không hề post cái gì khoe khoang vũ khí cả, miễn cho hắn phải gặp phiền phức đi lấy lại danh dự. Nhưng mà, bình luận phía dưới sao kì kì vậy?

[Ba ba, con sai rồi, con không cần tiền của ba nữa, ba cho con thiếu gia là được rồi.]

[Ngày nào cũng muốn cướp thiếu gia, phải like một cái.]

[Cầu trả lời làm sao có thể gả cho thiếu gia cao phú soái chính hiệu?]

Hình như có chút sai sai, Vương Nhất Bác tìm hiểu một chút, nhất thời đen mặt. Tiểu kiều thê hắn giấu nhiều năm thế bây giờ bị lôi ra ngoài ánh sáng rồi. Không nói đến chuyện hình chụp, chỉ nói đến mấy câu bình luận phía dưới, sao mà khó đọc thế hả!

[A a a, mẹ ơi con muốn gả cho anh ấy, không sai, chính là anh ấy!]

[Liếm liếm liếm, chân này tui có thể chơi một năm (1).]

(1) Câu này ở đây dùng để chỉ người nào đó có dáng đẹp, nhất là đôi chân, nhìn cả năm không chán.

[Tướng mạo này, khí chất này, còn hơn là cả mấy tiểu thịt tươi đang hot nữa, cầu hỏi thiếu gia có nạp thiếp không?]

Quá đáng lắm rồi đấy! Vương Nhất Bác tức giận đến mức đi vòng vòng trong phòng làm việc, hừ hừ bảo Louis XIV tìm ảnh chụp để phản kích lại.

Louis XIV: Vô cùng hân hạnh tìm ảnh chụp trong bộ sưu tập ngài cung cấp cho Louis XIII, nhưng trí năng nhân tạo có thể hỏi "phản kích" mà ngài muốn có ý gì không? Là thế này, thế này, hay thế này?

Trí não đưa ra ba tấm hình để làm ví dụ, một tấm là hình chụp vận động viên bóng chày đang đánh bóng, một tấm là hai con gà trống đang đá nhau, còn tấm cuối cùng là tấm Vương Nhất Bác chụp tiểu kiều thê ở trên giường.

Do tính năng của Louis XIV là hình thức hạn chế cho con nít nên không thể tìm được hình không phù hợp cho con nít gì gì đó. Đây là tấm chụp lúc ngủ trưa trong biệt thực, ánh sáng vừa đủ, lúc đó Vương Nhất Bác đang lặng lẽ nhét tay mình vào chăn Tiêu Chiến đang đắp rồi chụp một tấm.

"Đúng rồi, cậu còn thông minh hơn Louis XIII." Vương Nhất Bác lập tức đăng hình này lên trang xã hội của mình.

"Kết luận này của ngài không chính xác, tôi là hình thức trẻ em, cấp thấp hơn so với Louis XIII, chỉ phù hợp với tâm lý trẻ em vị thành niên thôi."

"Đợi khi Louis XIII sửa xong thì tôi sẽ ném cậu vào bồn cầu." Vương Nhất Bác xì một tiếng khinh miệt, bắt đầu viết caption.

[Vương Nhất Bác: Hết hy vọng đi, em ấy là của tôi. Mấy cái người nói "chơi chân cả năm" hay "không khép chân được (2)" gì đó, đấy là quấy rối tình dục.]

(2) Không thể khép chân được: ý nói thấy người đẹp trai thì không khép chân được, tự động mở rộng hai chân.

Nhưng uy hiếp này không dùng được, dân cư mạng chỉ cười ha ha ha phía dưới.

"..."

Tiến độ phát triển của "Ứng dụng xoá bộ nhớ trong" rất tốt, khung sườn thì dễ làm, nhưng số liệu liên quan thì là một quá trình dài. Bây giờ bên quan hệ xã hội đã liên lạc được với hai người bị chứng rối loạn trí não, vẫn đang câu thông cùng họ.

Trọng trách thì nặng nhưng đường đi vẫn còn xa, nhưng Vương Nhất Bác không thể ngồi chờ chết được, trước khi kịch bản mới bắt đầu thì phải xử lý hết phần quan trọng trước.

Não vận động hết công suất mãi đến thời gian ăn cơm trưa, Vương Nhất Bác buông văn kiện trong tay xuống, mắt trông ngóng nhìn cửa phòng tổng tài, chờ mong giây phút mà tiểu kiều thê đẩy cửa vào.

"Tiêu tổng!"

"Tiêu tổng đến rồi!"

Bên ngoài là mấy tiếng chào hỏi, Vương Nhất Bác nhanh chóng cầm bút lên, nghiêm túc ký tên lên văn kiện.
Ẩn bớt
Chương 43 : Cha nuôi kim chủ nhẹ chút đi (1)

Tiêu Chiến vào cửa thì thấy ông xã nhà mình giống y như một bảo bảo ngoan ngoãn cúi đầu làm bài tập, hơi nhướng mày, đặt hộp cơm lên bàn: "Ăn cơm nào ông trùm xã hội đen."

Chữ "Bác" cuối cùng bị ký sai.

Bữa trưa là đồ ăn Trung Quốc của một nhà hàng mà hai người đều rất thích, gọi cho anh em Thanh Hồng Bang để họ giúp Tiêu Chiến giao đến trước cửa Wang, lúc Tiêu Chiến đến thì cũng vừa đưa tới nên cậu mang theo lên đây luôn.

"Sao lại đặt đồ ăn thế này, vốn tính dẫn em đi ăn mà." Vương Nhất Bác chuyển hộp cơm lên bàn trà, mở ra.

"Đặt thế này tiết kiệm thời gian." Đối với Tiêu tổng coi trọng hiệu suất mà nói, tốn thời gian chạy đến đây ăn cơm với ông xã đã là khó có được rồi, lại còn chạy đi xa ăn nữa thì không được.

Vương Điềm Điềm hiểu được ý tứ trong đó, nhưng khoảng thời gian gần đây hai người hơi phóng túng nên không nhịn được chiếm tiện nghi cho môi mình: "Đúng rồi, ăn cơm xong còn dư nhiều thời gian lắm, để hai ta vào phòng nghỉ "chơi" một lúc." Mấy chữ cuối cùng là dán sát vào tai Tiêu Chiến nói, còn cố ý hạ giọng.

"Cút!" Tiêu Chiến lấy cùi chỏ thúc hắn, nhìn Vương Điềm Điềm đang thầm lén cười chít chít, cảm thấy ngứa răng, "Em có cái này chơi vui lắm, anh có muốn xem thử không?"

"Gì vậy?" Vương Nhất Bác nhét hai miếng sườn kho sốt mận vào, tò mò nhìn sang.

Tiêu Chiến mở trí não ra, kết nối với máy chiếu trong phòng làm việc.

[Tôi Vương Nhất Bác, mười sáu tuổi bắt đầu lăn lộn... Hôm nay, rửa tay chậu vàng ở đây, thoái ẩn giang hồ..."

Video quay tối qua được chiếu rõ ràng không ngắt đoạn nào.

"Khụ khụ khụ..." Vương Nhất Bác lập tức bị sặc, "Nhanh nhanh, tắt đi."

"Vậy anh trả lời một vấn đề trước đã."

"Vấn đề gì?"

"Sao anh đến Mỹ tìm em mà lại không nói chuyện với em?"

"..." Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, mới ý thức được chuyện mình lén đến trường tìm Tán Tán đã bị phát hiện, đều là do cái tên tạp mao lò nướng kia!

[Mong là Quang Tông sẽ không trách...] Video vẫn tiếp tục chạy, Vương Điềm Điềm không có nhiều thời gian để suy nghĩ, chỉ có thể giơ tay đầu hàng.

"Bởi vì... không nắm chắc." Tiện tay bóc một con tôm bỏ vào chén Tiêu Chiến, và cơm vào miệng hai cái, rầu rĩ nói ra câu đó.

Tiêu Chiến tắt video, có chút đau lòng nhìn hắn: "Vậy anh ngồi tám tiếng xe lửa chẳng phải là ngồi vô ích à."

"Không có đâu." Vương Nhất Bác ăn một miếng thịt kho, "Anh nhìn thấy em, còn chụp được hình nữa, vô cùng đáng giá. Đáng tiếc là điện thoại đó bị mất lúc về nước nên không lưu lại được... Ưm, món này ngon đó, em nếm thử xem."

"Anh cầm được giải nhất thế giới mà còn không nắm chắc à?"

"Vương Nhất Bác anh làm việc, nếu không nắm chắc thì chắc chắn không bao giờ ra tay."

"Nhưng lúc trước anh có nói với em là, có 30% thì nên thử, có 50% thì nhất định phải làm, còn nếu có được 70% thì trời sập cũng phải nhảy vào." Đây chính là bí quyết thành công của ba ba Nhất Bác, được rất nhiều học sinh dùng để cổ vũ bản thân mình.

"Cái đó áp dụng vào làm ăn, mà làm ăn thì không sợ thất bại." Vương Nhất Bác cười nói.

Tiêu Chiến ngây người.

Tiểu kiều thê mới ăn một cái cánh gà rồi không ăn gì nữa, lúc này Vương Điềm Điềm mới ý thức được mình mới nói gì, ngượng ngùng xoa tai, gắp thêm cho Tiêu Chiến một cái cánh gà: "Nhanh ăn đi, lát nữa nguội mất."

Dạ dày không tốt nên không thể ăn đồ nguội, Vương Nhất Bác không đồng ý nói chuyện nữa, quan sát cậu ăn hết cơm. Ăn xong thì cướp đi lon Coca ướp lạnh trong tay Tiêu Chiến, đổi vào đó là đưa cho cậu một tách trà nóng, giống y như cha già quan tâm không ngớt. Nhưng Vương Điềm Điềm rất hưởng thụ làm những việc này, nhìn tiểu vương tử của hắn bưng trà uống vào, vô cùng muốn ôm người vào lòng cọ cọ.

Nhưng tổng tài đại nhân bình thường vẫn có chút khuôn mẫu nên không dám làm vậy, sợ bị đánh. Do dự một chút, vẫn là không khống chế được thò tay ra, chậm rãi kéo người vào lòng.

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn hắn, không phản đối.

Như là tội phạm được đặc xá, Vương Nhất Bác vui vẻ như mèo trộm được cá ôm người vào lòng, cùng nhau làm ổ trên sô pha để tiêu thực: "Bảo bảo, cùng anh thương lượng nha."

"Ừ?"

"Cái video chậu vàng rửa tay kia, hay là xoá đi ha." Vương Nhất Bác nịnh hót nói.

"Không." Tiêu Chiến ưu nhã nhấp một ngụm trà, "Sau này lúc anh chọc em giận thì em sẽ đăng video này lên mạng."

Anh nào có dám chọc giận em... Vương Nhất Bác oán thầm, nhíu mày, mặt nghiêm túc nói: "Đừng vậy mà, như thế thì mọi người dân trên cả nước ai cũng biết ông xã em bị thần kinh đó."

"Vậy thì em có thể trở thành mười nhân vật lớn làm cảm động người khác của Trung Quốc." Tiêu Chiến đối đáp trôi chảy.

Vương Nhất Bác nhe răng, cướp ly trà trong tay cậu đặt lên bàn, Tán Tán của hắn học xấu rồi, phải dạy dỗ một chút. Lớn tiếng dùng giọng điệu mấy tên lưu mạnh nói: "Táb Tán, hê hê hê, anh muốn ngủ với em."

"Ha ha, cút qua một bên!"

Hai người đang quậy thì trí não của Tiêu Chiến vang lên, là ba Tiêu gọi điện đến, thuận tay ấn nhận.

"Mẹ con nghỉ ở nhà một tuần, thứ bảy này hai đứa về nhà ăn cơm." Tiêu Tá Nhân nói trong điện thoại.

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn ông xã, không xác định được người này sẽ bình thường đến lúc nào, chỉ đành nói qua loa: "Dạ, tụi con sẽ cố gắng."

"Cái gì mà cố gắng, nhất định phải về, mẹ con nhớ con khóc hết cả ngày hôm qua." Ba Tiêu không vui vẻ lắm, nói.

"..." Đó là do nhìn thấy La Mỹ Hương nên tức quá thôi, nhưng lời này không nói ra được, Tiêu Chiến chỉ có thể đồng ý trước rồi đến đâu tính tới đó. Cúp cuộc gọi, chân mày Tiêu Chiến vẫn cứ nhíu, mấy lời lần trước lúc ba cậu đến nhà nói khiến cậu có chút bận tâm.

Lúc đó Vương Nhất Bác nói là "Đã chuẩn bị tốt việc con cái", nếu để Tiêu Tá Nhân biết chuẩn bị này là chuẩn bị một cục lông vàng, chắc là đánh gãy hai chân hai người họ quá.

"Đừng sợ, có ông xã ở đây." Vương Nhất Bác lại giống như không hề lo lắng, hôn nhẹ lên đầu lông mày của cậu. Đấu trí đấu dũng với ba vợ nhiều năm thế thì hắn cũng không phải dạng vừa đâu.

Tiêu Chiến lắc đầu: "Không, lần này để em nói với ba."

Hôm sau, Vương Nhất Bác cự tuyệt lời đề nghị qua ăn cơm với hắn của tiểu kiều thê: "Trưa nay anh có việc cần ra ngoài, một mình em nhớ ăn nhiều đấy. Gọi Dư Viên ăn cùng em để ăn nhiều chút."

Thật ra tổng tài đại nhân khá là hài lòng với thư ký Dư Viên này. Đầu tiên, đây là một tiểu mập mạp sẽ không câu dẫn tiểu kiều thê, hơn nữa người này ăn cơm trông rất ngon miệng, ngồi cùng ăn với tiểu mập này thì Tiêu Chiến có thể ăn thêm nửa chén cơm.

Cúp cuộc gọi, nụ cười trên mặt Vương Nhất Bác lập tức biến mất, cởi áo khoác vắt lên tay, nhấc chân bước vào trại tạm giam.

Lúc trước hắn nói hắn có người ở cả hai giới hắc bạch, cái này cũng không phải bịa chuyện, công thành danh toại nhiều năm như vậy, nhân mạch của Vương Nhất Bác rất rộng. Ví dụ như muốn tìm một nghi phạm trong trại tam giam thì vẫn có người quen có thể giúp một tay.

"Chính là người đó, tên Tôn Gia Bảo." Người quen đưa hắn vào, chỉ người bên kia song sắt.

Người nọ nhìn qua có chút mập phệ, trắng trắng mềm mềm, vừa nhìn thì biết là con trai được mẹ cưng chiều không cho làm gì cả, giam chung một chỗ với mấy người cao to vạm vỡ, co ro run rẩy ngồi trong xó tường.

"Cậu ta phạm vào tội lừa gạt, hùn vốn phi pháp, lừa tiền của rất nhiều người. Ban đầu là do cậu ta muốn theo đuổi bạn gái nên mua cho cô đó rất nhiều đồ đắt tiền, thiếu tiền của bọn cho vay nặng lãi cho nên sinh ra chủ ý đi lừa gạt người khác. Tiền lừa gạt được đi hoang phí sống phóng túng và bài bạc, cuối cùng thua sạch, còn bị người bị hại báo."

Người này chính là con trai của La Mỹ Hương, cái tên đoạt đồ ăn của Tán Tán.

"Tôn Gia Bảo, mẹ và em họ của anh đến thăm."

La Mỹ Hương đeo một túi vải bố trên tay, khóc sướt mướt đi tới, cách song sắt nhìn con trai: "Bảo của mẹ, đói đến gầy đi rồi."

"Mẹ kiếm được tiền chưa? Nhanh chóng cứu con từ chỗ tồi tệ này ra ngoài đi!" Tên mới rồi còn lo sợ, bây giờ thấy mẹ mình nên bắt đầu lớn lối.

"Anh có biết tiền nộp bảo lãnh nhiều bao nhiêu không? Dì đi đâu tìm được số tiền lớn như thế chứ!" Người cùng đến với La Mỹ Hương là một cô gái trẻ tuổi.

Vương Nhất Bác đứng ở chỗ cao nhìn, có chút kinh ngạc, cô gái kia chính là nhân viên thực tập ở Wang Khoa Kỹ, chính là bảo mẫu của Quang Tông — A Liên.

Mới gần đây A Liên mới biết được chuyện ân oán tình cừu của dì mình và Tiêu gia, tức giận muốn chết. Nhìn thế này, chắc chắn là thực tập xong cô sẽ không có cơ hội ở lại Wang nữa, dù sao ngày nào đó mà tổng tài biết được thì chắc sẽ làm khó dễ cô. Hu hu, cô còn muốn tiếp tục chăm sóc Quang Tông thiếu gia nữa mà...

"Tiêu gia có tiền như thế, chút tiền này thì có là gì với họ, mẹ đi tìm bọn họ tiếp đi!" Tôn Gia Bảo có chút nóng nảy.

A Liên liếc mắt: "Năm đó mọi người đối xử với Tiêu thiếu gia thế mà còn mong chờ người ta cứu mình? Không bỏ đá xuống giếng tìm một người xử anh chung thân cũng đã là không tệ rồi."

"..." Số tiền Tôn Gia Bảo lừa gạt người ta cũng không tính là lớn, thật đúng là không xử được tù chung thân, Vương Nhất Bác dở khóc dở cười, cô nhóc này nghĩ người có tiền thật quá thần thông quảng đại rồi.

Ra khỏi trại tạm giam, A Liên vô cùng bất đắc dĩ với người dì cứ khóc miết không ngừng.

"Hu hu, nếu lúc đó đối xử với Tiêu Tán tốt chút thì bây giờ sẽ không thế này rồi."

"Bây giờ nói thì được gì? Đều là báo ứng thôi."

"... Liên Liên, sao con có thể nói vậy chứ!"

"Sự thật là như vậy mà."

Vương Nhất Bác nhìn hai người càng lúc càng xa, nhếch miệng cười. Báo ứng thế này là cái mà hai người kia nên nhận được. Biết được chút về đồ ăn trong trại tam giam, hài lòng gật đầu. Cứ như vầy là được rồi, chỉ cần không đến làm bẩn mắt của tiểu vương tử nhà hắn nữa thì hắn sẽ không nhúng tay vào sâu thêm.

"Nếu như mấy người đó còn đến thì làm sao?" Trong phòng tập thể thao, Cao Thạch Khánh cuối cùng cũng thích ứng được với tần suất tập luyện, không tru tréo nữa, hỏi hắn.

"Cậu có biết mua một mạng người cần bao nhiêu tiền không?" Vương Nhất Bác đột nhiên sát lại gần, nhỏ giọng nói.

"Hả? Êu êu êu!" Cao Thạch Khánh đang nâng tạ, buông lỏng tay, suýt nữa đã đè chết mình.

"Tôi đã sớm nói với cậu rồi, tiền là vạn năng. Tiền có thể mua được tất cả, bao gồm tình yêu, bao gồm mạng sống." Vương Nhất Bác vỗ vai anh em tốt của mình, cầm khăn mặt, xoay người rời khỏi khu thiết bị tập luyện.

"Cậu đi đâu vậy?" Gần đây Cao Thạch Khánh cùng hợp tác với tên nói nhiều Khuyết Đức nên không tự chủ được lây tính lắm chuyện.

"Đi hưởng thụ tình yêu dùng tiền mua được." Tổng tài đại nhân soái khí vẫy vẫy tay, bước ra khỏi phòng tập.

Tiêu Chiến tan tầm, ấy vậy mà không nhận được tin nhắn nào của Vương Nhất Bác báo hắn đến đón mình, đang buồn bực thì thư ký Wang lái xe đến, đưa cho cậu một tấm thẻ mở cửa phòng.

"Vương tổng nói anh đến đây tìm anh ấy."

Đây là một phòng tổng thống sa hoa nằm trên tầng cao nhất, Tiêu Chiến không hiểu ra sao quét thẻ mở cửa, chỉ thấy một người vẫn còn mặc đồ tập thể dục ngồi trên ghế gần cửa sổ toàn cảnh, trong tay nâng một ly rượu đỏ. Thấy cậu bước vào, ngoắc ngoắc tay: "Bảo bảo, lại chỗ cha nuôi nào."
Ẩn bớt
Chương 44 : Cha nuôi kim chủ nhẹ chút đi (2)

Cha... nuôi...

Tiêu Chiến chấn động một lát, bước đến gần, cho hắn một bốp: "Nói tầm bậy cái gì đấy?"

Đồ mặc để tập thể dục được thiết kế hở tay hở lưng, Vương Điềm Điềm buông ly rượu đỏ xuống, nhìn cánh tay với đường cong lưu sướng, bây giờ bị tiểu kiều thê đánh đỏ một mảng. Hơi nhướng mày, túm cổ tay Tiêu Chiến, kéo người vào lòng: "Thỏ con, học được cào người rồi đó, đúng không, hửm?"

"Có phải anh lại... Ưm..." Môi lưỡi mang theo mùi rượu, chặn câu nói tiếp theo ở trong cổ họng.

"Lại cái gì?" Vương Nhất Bác cọ cọ môi của thỏ con, khẽ liếm một cái, "Nói cho cha nuôi nghe xem, buổi trưa có ngoan ngoãn ăn cơm không?"

"Anh chiếm tiện nghi đủ rồi đó!" Tiêu Chiến đẩy hắn, không hiểu rõ đây là loại kịch bản gì.

Ánh mắt Vương Điềm Điềm hơi tối đi, quấn eo tiểu kiều thê ném lên giường, vỗ lên cái mông vểnh kia một cái: "Hôm nay sao lại hư thế hả, là muốn bị ai dạy dỗ đấy à?"

Dứt lời, một tay đưa đến cổ áo tính cởi cà vạt trói người lại, mới phát hiện mình mặc áo không có cổ cũng chẳng có cái gọi là cà vạt. Chỉ đành xấu hổ bỏ tay xuống, mò tới tính cởi quần của Tiêu Chiến.

"Này!" Tiêu Chiến thình lình bị cởi quần tây, lại còn bị đánh một cái.

Không đau, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Giày đã sớm bị đạp rơi, Tiêu Chiến cuộn tròn ngón chân, đỏ rực từ cổ đến tai.

"Xấu hổ à?" Vương Nhất Bác cười mò lại gần, nằm nghiêng người kế bên Tiêu Chiến, thưởng thức nhúm tóc mềm mại bên tai của cậu, "Trưa ăn gì?"

"Cơm thịt bò." Tiêu Chiến đáp lại, gõ trí não.

Anne tự giác bắt đầu giải thích:

Cha nuôi chính là cách gọi khác của "nghĩa phụ". Vài năm gần đây từ này được dùng trong giới giải trí, ý chỉ bạn trai lớn tuổi của nam hoặc nữ còn trẻ tuổi. Nếu như ngài muốn tìm tiểu thuyết liên quan thì cần phải nhắc nhở ngài, những tiểu thuyết này không phù hợp với trẻ em.

[Vòng giải trí: Cha nuôi một tay che trời của tôi]

[Fumio (1): Thực tập sinh và cha nuôi]

(1) Fumio: Là một nhà thiết kế nhân vật trò chơi điện tử và họa sĩ người Nhật đến từ tỉnh Osaka, ông chủ yếu thực hiện các công việc nghệ thuật cho các visual novel người lớn. (Wiki)

[Tình sử hương thôn: Cha nuôi yêm chịu không nổi]

...

Tiêu Chiến có chút phiền muộn, quả nhiên, câu tiếp theo của Husky này chính là: "Cơm thịt bò sao, có ngon giống như cái mà cha nuôi đút cho ăn không?"

Đút cho... cái kia...

Tiêu Chiến bò dậy trừng hắn, muốn mặc quần vào thì lại bị người đè ống quần lại, chỉ đành chui vào chăn.

"Tiểu Tán Tán của tôi sao lại xấu hổ thế này." Vương Nhất Bác liếm liếm môi, vẻ mặt không có ý tốt, giống như đang cố gắng học theo mấy người đàn ông bụng bia. Nhưng gương mặt này của hắn quá mức anh tuấn, không hề có chút cảm giác hèn mọn tí nào, ngược lại có chút mê hoặc bĩ khí.

"Khụ... Anh gọi em đến khách sạn làm gì vậy?" Tiêu Chiến dời đường nhìn, thử nói lời sáo rỗng để dò xem đây là kịch bản gì. Đây là kim chủ văn giới giải trí hay là tiểu hoàng văn phong cách hương thôn.

"Em cảm thấy sao? Đương nhiên là để ăn..."

"Keng", chuông cửa vang lên, Vương Nhất Bác cười cười, vỗ vỗ vật nhỏ cuộn thành một cục, xoay người đi mở cửa, là phần ăn do khách sạn đưa đến. Một chiếc xe đẩy đồ ăn màu bạc chậm rãi được đẩy vào, từng món ăn có nắp che được dọn lên, người phục vụ đưa thêm rượu đỏ và mở hết nắp che đồ ăn, hơi khom người: "Tất cả món ăn đã được đưa đến, mời ngài chậm rãi thưởng thức."

Vương Nhất Bác đi tắm một cái, thay một thân áo ngủ, ngồi vào trước bàn ăn nói chuyện với Tiêu Chiến: "Mau đến đây, lát nữa thức ăn sẽ nguội. Đồ ăn ở chỗ này rất có tiếng, có mấy món phải đặt phòng ở đây mới được chọn."

Tiêu Chiến cũng đổi một bộ quần áo khác, chỉ vào mấy món nóng hổi trên bàn, không rõ lắm hỏi: "Anh mới nói, tới đây để ăn... là ăn mấy món này hả?"

"Đương nhiên, đã nói tối nay sẽ dẫn em đi ăn mà." Lời này đúng là Vương Nhất Bác đã nói, buổi trưa xác nhận sẽ không thể ăn cùng nên đổi sang giờ này ăn. Nói xong, múc một cục thịt viên, đút vào miệng của con nuôi, "Có phải thịt cha nuôi đút ăn ngon lắm đúng không?"

"... Cút!"

Nói chuyện với nhau một lát, Tiêu Chiến đã hiểu sơ sơ đây là một tiểu thuyết về giới giải trí. Vương Điềm Điềm tự xem mình là một kim chủ tài đại khí thô, bao nuôi tiểu thịt tươi là cậu đây, cho cậu tài nguyên và còn tiến cử nhân mạch cho cậu. Mà nhiệm vụ duy nhất của cậu chính là... ngủ với cha nuôi.

Vòng đi vòng lại, cũng chẳng khác tiểu hoàng văn là mấy...

Ăn cơm xong, Tiêu Chiến phải thực hiện nghĩa vụ của con nuôi. Tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường, cho Vương Điềm Điềm ôm vào trong lòng.

"Thơm quá, còn có mùi sữa nữa." Vương Nhất Bác cọ khuôn mặt trắng nõn của tiểu kiều thê, cảm thán trong lòng, đây chính là làn da của thiếu gia nhà giàu, còn mịn hơn so với mấy tiểu minh tinh khác. Thật đúng là muốn cảm ơn ba Tiêu, nếu Tiêu gia không sa sút phải đẩy Tiêu thiếu gia vào giới giải trí để kiếm tiền thì cũng không đến lượt hắn hưởng dụng.

Tiêu Chiến bị con cún lớn cọ đến nóng người, nhịn không được vặn vẹo uốn éo.

"Đừng nhúc nhích!" Cha nuôi tiên sinh lập tức đè cậu lại, không cho lộn xộn nữa, giống như đang nhẫn nại gì đó.

"Sao vậy?" Tiêu Chiến tò mò nhìn hắn.

"Vật nhỏ, đừng nên chọc lửa." Vương Nhất Bác thở dốc nói, "Tôi đã nói rồi, trước khi em trưởng thành thì tôi tuyệt không đụng vào em, đừng cố ép tôi làm cầm thú."

"Anh nghĩ em là vị thành niên hả?" Khí chất trầm ổn tung hoành nhiều năm trên thương trường, không biết nhìn sao lại nhìn ra cậu giống vị thành niên? Tiêu Chiến giơ tay sờ mắt của ông xã, nghi ngờ đôi mắt này có đeo nhầm kính đen gì gì đó.

Vương Nhất Bác cười cười, tiểu hài tử ai cũng thích giả bộ mình thành người lớn cả, không vui khi bị người khác nói là còn nhỏ, là một cha nuôi tri kỷ, tự nhiên hiểu được việc phải chú ý đến lòng tự trọng của tiểu bằng hữu: "Ừ, nhìn không giống mười bảy tuổi chút nào, giống y như mười tám tuổi."

"..."

Cuối cùng, kim chủ đại nhân hiểu rõ điểm cuối cùng của đạo đức thật sự ôm tiểu kiều thê thuần khiết ngủ một giấc, còn cố gắng muốn kể "truyện cổ tích" trước khi đi ngủ cho cậu nghe.

Tiêu Chiến cự tuyệt nghe chuyện xưa "Thiếu gia nhà giàu bán thân cứu gia tộc", xoay lưng về phía Vương Điềm Điềm nhắn tin cho mẹ.

[Nhất Bác bị cảm rồi, ngày mai con về một mình.]

Ngày mai là thứ bảy, chính là ngày hẹn quay về nhà thăm cha mẹ. Tuy rằng không cam tâm tình nguyện trù ông xã nhà mình bị cảm nhưng hắn cứ mở miệng ngậm miệng toàn là "cha nuôi" hay "bao nuôi", chắc chắn không thể mang theo về Tiêu gia được, chỉ có thể về nhà một mình.

[Mẹ: Cảm thì có sao đâu, cứ để nó về cùng.]

[Tiêu Chiến: Mất công lại lây bệnh cho mẹ đó, ba sẽ tức giận.]

Ngày hôm sau, nghe nói tiểu kiều thê phải về Tiêu gia, kim chủ đại nhân tức khắc không chịu.

"Thời gian cuối tuần của em chính là của tôi, muốn về nhà thì phải xin phép tôi trước." Vương Nhất Bác bá đạo nói, không cho Tiêu Chiến mặc quần.

"Hôm trước em nói rồi." Tiêu Chiến hùng hồn nói.

"Thật không?" Vương Điềm Điềm đầu óc mơ hồ không nhớ rõ hôm trước tiểu kiều thê đã nói cái gì, suy nghĩ một chút, "Để tôi đi cùng em."

"Không được!" Tiêu Chiến đoạt quần lại, mặc vào, "Anh ở nhà chờ em, ăn xong em sẽ về."

"Được, vậy cầm cái này theo." Vương Nhất Bác móc một cái thẻ từ trong ví, đưa cho tiểu kiều thê.

Đuôi lông mày của Tiêu Chiến nhướng lên, đây chính là phí chi cho việc cực khổ ngủ cả đêm với cha nuôi à? Lần này cũng biết đưa thẻ mà không viết chi phiếu, *** xong cũng không chỉ có hai trăm khiến người chê cười, lấy thẻ dùng trí não quét.

[Vé thông hành giao thông thành phố Bắc Kinh, số tiền trong thẻ, 199.98 tệ.]

"Cứ yên tâm mà dùng, hôm qua mới nạp tiền vào." Tiểu thiếu gia gia đình sa sút rất biết tiết kiệm, ra khỏi cửa chỉ ngồi xe buýt hoặc tàu điện ngầm, kim chủ đại nhân yêu thương cậu lắm nên cho cậu vé đi xe buýt.

"... Gặp lại sau." Tiểu thiếu gia rất khí phách không cần bố thí của kim chủ, ném vé đi xe buýt nạp hai trăm trừ 0.02 phí thủ tục xuống đất, mở cửa bước đi.

Gọi tài xế Tiêu gia đến đón mình, Tiêu Chiến một mình về nhà, đối mặt với cha mẹ không biết sẽ nói gì với cậu.

Bữa trưa vẫn đang được chuẩn bị, một nhà ba người ngồi trong phòng khách, không có Vương Nhất Bác điều tiết bầu không khí nên nhất thời có chút im lặng.

"Ai nha, Tiểu Bác không ở đây đúng là không quen." Mẹ Tiêu cười nói, đưa cho con trai một quả cam.

Tiêu Chiến nhận cam từ trong tay mẹ mình nhưng không ăn. Trước khi ăn cơm cậu không thể ăn gì đó có chứa axit, mặc dù cam này ngọt nhưng nếu ăn vào cũng không thoải mái lắm.

"Ai, cái trí nhớ này thật là!" Mẹ Tiêu vội vàng lấy quả cam lại, đưa cho cậu mấy quả nho tím, "Lúc trước mẹ đưa gì thì Tiểu Bác sẽ nhận giùm con, đồ con không ăn được thì nó ăn. Ai, con yếu ớt như thế, bây giờ Tiểu Bác có thể chăm sóc con nhưng đợi nó già rồi thì ai chăm sóc con đây?"

"..." Lại bắt đầu rồi, Tiêu Chiến hơi nhíu mày, giả vờ nghe không hiểu.

"Nói là bị cảm gì chứ, có phải là sợ ba nói chuyện con cái nên không dám về đúng không?" Tiêu Tá Nhân không uyển chuyển giống như bà xã, nếu lần trước đã nói rõ với con trai thì liền đi thẳng vào vấn đề, "Lần trước nó nói đã chuẩn bị rồi, bây giờ đã chuẩn bị được cái gì?"

"Con vẫn chưa chuẩn bị tốt." Tiêu Chiến rũ mắt, nhấc ly trà nóng lên uống một hớp.

"Nói cái gì vậy? Con là một người đàn ông, cũng đâu phải bắt con mang thai, còn phải uống thuốc đông y điều trị nửa năm làm cái gì?" Lời này vừa nghe là biết dùng để ứng phó với gia trưởng, Tiêu Tá Nhân có chút không vui.

"Trong lòng không chuẩn bị tốt." Tiêu Chiến ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt ba mình. Cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt việc làm cha, vẫn chưa có năng lực phụ trách việc chăm sóc một đứa trẻ. Huống chi bây giờ phương pháp mang thai hộ chỉ có thể lấy gen của cậu hoặc của một mình Vương Nhất Bác, nếu như đứa trẻ không có gen của cả hai người thì cậu không thể chịu được cách làm này.

"Cái này cần chuẩn bị tốt gì, năm đó lúc sinh con, ba cũng đâu có chuẩn bị tốt việc làm cha gì đó..."

Mẹ Tiêu thấy ba Tiêu bắt đầu giận lên, nhanh chóng đá ông một cái. Nói quản gia dọn cơm lên, liền bắt hai cha con đi ăn trước, vừa nói vừa ăn.

"Vấn đề con cái tụi con sẽ tự thương lượng. Không phải vì ba mẹ muốn có cháu mà đi nuôi một đứa, như thế sẽ không công bằng với nó." Tiêu Chiến không để cha mẹ mình có cơ hội dạy dỗ nữa, thẳng thắn nói rõ thái độ của mình, đây không phải là vấn đề của Vương Nhất Bác, mà là vấn đề nằm ở chỗ cậu.

"Có cái gì mà công bằng với cả không công bằng, con cái được sinh trong gia đình này thì có gì là không tốt. Hơn nữa, không cần hai đứa tự mình chăm sóc, sẽ không làm chậm trễ công việc." Mẹ Tiêu rất không hiểu.

"Nếu có con, tụi con sẽ tự mình chăm sóc." Tiêu Chiến siết chặt đôi đũa trong tay.

"..."

"..."

Hai bậc phụ huynh thao thao bất tuyệt bị nghẹn trong cổ họng, trong nháy mắt im lặng. Vành mắt mẹ Tiêu đỏ lên, luống cuống nhìn về phía ba Tiêu. Nhiều năm như thế, Tiêu Chiến chưa từng oán giận chuyện cha mẹ ném cậu cho bảo mẫu chăm sóc, bởi vì lúc biết chuyện hai người đã xin lỗi cậu. Nhưng như thế không có nghĩa là không có tổn thương nào tồn tại.

Có trời mới biết lúc cậu biết ba mình tạo áp lực cho Vương Nhất Bác thì cậu có bao nhiêu tức giận.

"Ba mẹ có biết tại sao lúc đó con lại chấp nhận Vương Nhất Bác không? Bởi vì không cần quan tâm là lúc nào con muốn ăn thịt nướng, anh ấy bận cỡ nào cũng sẽ dẫn con đi, nướng từng miếng cho con. Chưa từng có ai cưng chiều con như thế." Tiêu Chiến nói, nhịn không được đỏ mắt lên. Cái người rõ rằng bằng tuổi cậu nhưng lại có thể bù tất cả tình thương mà cha mẹ thiếu sót cho cậu.

Tiêu Tá Nhân kinh động một chút, một lát sau, chậm rãi hít một hơi. Lúc này mới hiểu được, câu nói "Năm đó lúc sinh con, ba cũng đâu có chuẩn bị tốt việc làm cha" là câu nói không có trách nhiệm cỡ nào.

"Hu..." Mẹ Tiêu không nhịn được rơi nước mắt, "Tán Tán xin lỗi, mẹ..."

"Con không trách ba mẹ, thực sự hai người đã làm tốt hơn so với những ba mẹ khác rất nhiều. Chỉ là chuyện con cái là chuyện của hai tụi con, con mong muốn đợi con thành thục hơn sẽ suy nghĩ đến vấn đề này. Không phải Nhất Bác lừa ba, anh ấy chỉ không muốn tạo áp lực cho con thôi, cho nên sau này ba đừng làm khó anh ấy nữa, có chuyện gì thì cứ nói thẳng với con." Tiêu Chiến hít mũi một cái, cúi đầu, phát hiện có tin nhắn do ông xã gửi đến.

[Vương Điềm Điềm: Ăn xong chưa, tôi đến đón em.]

Kim chủ đại nhân căng thẳng đến trưa, vẫn nhịn không được muốn đến đón tiểu kiều thê của hắn. Ngẫm lại tiểu kiều thê mềm mại thế, chen chúc với một đám người bình dân trên xe buýt công cộng thì lo lắng không chịu nổi.

[Tiêu Chiến: Không cần, em tự về được.]

[Vương Điềm Điềm: Không được, xe buýt nguy hiểm lắm, em chờ, nửa tiếng nữa tôi tới.]

Cha nuôi tiên sinh đã nhiều năm không đi xe buýt không nhịn được lên mạng tìm kiếm tin tức liên quan, mới tìm xong thì toàn là tin tức gì mà "Chém người trên xe buýt", "Quấy rối trên xe buýt", "Tài xế xe buýt đột nhiên phát bệnh", làm cho hắn kinh hồn bạt vía.

Tiêu Chiến đang muốn về nhà thì thấy mẹ khóc không ngừng, chạy nhanh qua an ủi.

Thật ra ba mẹ đối với cậu rất tốt, lúc đuổi bảo mẫu đi thì chuyện làm ăn bắt đầu phát triển hơn. Lúc học cấp ba đã có quản gia và người giúp việc, mà ba mẹ tuổi lớn dần cuối cùng cũng biết yêu thương con trai mình. Cho nên lúc cậu học cấp ba trôi qua y như một vương tử...

Tốt xấu gì cũng thuyết phục được cha mẹ không nói đến chuyện con cái nữa, lại dỗ mẹ xong thì tâm tình của Tiêu Chiến cũng không tệ lắm. Đối với chuyện Vương Điềm Điềm tự ý tới đón cậu cũng không tức giận. Nhưng không biết có phải là liều thuốc lúc nãy hạ mạnh quá không mà lúc tiễn cậu về ba Tiêu còn nói vài ba câu với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác tự mình mở cửa Maybach bước xuống, bởi vì Tiêu Chiến không cho hắn bước vào sân nên liền chờ bên ngoài. Nhìn thấy Tiêu Tá Nhân đi ra thì lại gần chào hỏi.

"Mấy năm nay Tán Tán nhờ có con chăm sóc." Ba Tiêu vỗ vai Vương Nhất Bác vừa cao lớn đẹp trai lại vừa giàu có, lần đầu tiên chính diện khen hắn.

Nhưng mà, kim chủ đại nhân không hề thụ sủng nhược kinh tí nào, còn vỗ lại vai ba vợ: "Ây dà, anh em ấy mà, khách khí làm gì."
Ẩn bớt
Chương 45 : Cha nuôi kim chủ nhẹ chút đi (3)

Ba Tiêu dần mở to mắt nhìn hắn, há miệng run rẩy chỉ vào Vương Nhất Bác: "Nói, nói gì đấy?"

Tiêu Chiến nhanh chóng đạp Vương Nhất Bác một cái, ý bảo hắn đừng nói nữa: "Ba, anh ấy uống nhiều quá đó mà, không cần để ý."

Nhưng mà kim chủ đại nhân chẳng hề ý thức được tâm tình của tiểu kiều thê vào giờ khắc này, đứng vững như định hải thần châm, vươn tay ôm người đang đá nhảy lung tung kia vào trong lòng, đau lòng xoa xoa: "Sau này có chuyện gì thì tìm tôi, đừng làm khó dễ Tán Tán... Áu!"

"Ba, tụi con về đây." Hung hăng cho ông xã một cước, trước khi ba Tiêu ném quyền trượng nhanh chóng kéo người nhét vào xe, đạp chân ga biến mất hút.

Khi ngồi trong xe, nhìn thấy ba mình bắt đầu phản ứng lại bắt đầu giơ chân, Tiêu Chiến nhức đầu không thôi, đồng tình nhìn thoáng qua Vương Điềm Điềm ngồi kế bên.

"Vì sao không để tôi nói chuyện với ba em, tôi còn đang chuẩn bị khuyên vài câu đây."

"Anh câm miệng đi!" Tiêu Chiến trừng hắn.

"Chậc..." Bị thỏ con mắng, cha nuôi kim chủ cũng không tức giận, nắm bàn tay đang cầm vô lăng, nhẹ nhàng xoa nắn, "Cũng đã đến mức này rồi, tại sao em phải sợ ổng nữa? Dù sao giờ tôi mới là ba em."

"Bốp!" Cánh tay của kim chủ đại nhân bị thưởng cho một cái tát.

Mấy đứa con nít bây giờ thật khó bảo, hếch mũi lên mặt thế này, còn biết đánh cha nuôi nữa. Vương Nhất Bác thở dài, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, phát hiện xe đi theo hướng quay về nội thành, không khỏi cau mày: "Em đang muốn đi đâu? Đã nói là thời gian cuối tuần của em là của tôi, bây giờ phải quay về biệt thự."

"Quang Tông vẫn còn ở nhà, phải quay về đón." Quay về biệt thự là lúc mà cún con được chơi vui nhất, một tuần mới về một lần, vẫn là nên đưa đi cùng.

Trong nhà, dì giúp việc mới vừa quét dọn xong, hiển nhiên là cục lông nhỏ đã ăn uống căng bụng, đang nằm trên thảm ở phòng khách phơi bụng. Nghe được tiếng mở cửa thì lập tức vọt đến, vui vẻ ngồi xổm trước cửa chính chờ chủ nhân về nhà.

"Nhóc con!" Vương Nhất Bác vươn tay ôm cún con lên, giơ lên trước mặt Tiêu Chiến, "Đây là anh Tiểu Chiến, đến, gọi anh hai nào."

"Gâu!" Quang Tông phối hợp gọi một tiếng, nhảy lên muốn nhào vào lòng Tiêu Chiến.

Một tay Tiêu Chiến đặt trên đầu cún con, không để cho nó nhảy loạn, liếc mắt trừng Vương Điềm Điềm. Người này, đúng là nghiện đóng vai ba luôn rồi, ở trước mặt cún mà cũng thích giả bộ.

Một nhà ba người về đến biệt thự vào lúc tối. Vương Nhất Bác dừng xe trong sân, đầu tiên là ném con trai cún xuống trước. Quang Tông không hề để ý bị ba mình đối xử như thế, một mình vui sướng chạy vào trong sân, lăn tròn trên sân cỏ.

Tiêu Chiến mới vừa xuống xe đã bị Vương Nhất Bác che mắt: "Làm gì vậy?

"Xuỵt— Khoan hãy nhìn." Vương Nhất Bác đi vòng ra phía sau tiểu kiều thê, che mắt cậu lại, dẫn cậu đi về phía trước.

Thế giới rơi vào một mảnh đen tối, phía trước là đôi bàn tay to ấm áp, phía sau là tiếng tim đập, Tiêu Chiến nhịn không được hơi cười, dựa theo hắn bước đi. Mới vừa bước vào sân liền ngửi được mùi thơm của đồ nướng.

"Surprise!" Vương Điềm Điềm buông tay xuống.

Trên sân cỏ xanh có đặt một cái giá nướng, đầu bếp trong nhà đang thong thả ướp thịt. Cách đó không xa có một chiếc bàn gỗ được quét sơn trắng, trên hàng rào còn được trang trí bằng ruy băng và bóng bay. Quản gia mặc áo bành tô, trên đầu thì đeo một cái mũ chóp nhọn, nhóm người giúp việc cũng đeo mũ y chang vậy.

Tiêu Chiến nhìn tất cả mọi thứ trong sân, vô cùng ngoài ý muốn. Trong nhà rất ít khi làm party đồ nướng, cái này chỉ có Cao Thạch Khánh thường xuyên tổ chức rồi gọi hai người đến chơi.

"Thích không?" Vương Nhất Bác tiện tay lấy một quả bóng màu hồng đưa cho cậu, lần đầu tiên bao nuôi con nuôi, hắn không biết phải làm sao cho phù hợp, "Tôi nghĩ, con nít sẽ thích party đồ nướng."

Con nít...

Tiêu Chiến cầm lấy bóng đập lên đầu ông xã, sao mà người này cứ nhất định cho cậu còn là vị thành niên vậy?

"Không được đánh vào đầu tôi." Vẻ mặt Vương Điềm Điềm nghiêm túc nắm lấy cổ tay của tiểu kiều thê, "Những việc khác tôi đều có thể dung túng em, nhưng gia đình có lớn bé, đã vào nhà thì phải tuân thủ luật trong nhà. Chỗ đây của tôi chỉ có một quy củ duy nhất, đó là không được đánh vào đầu cha nuôi!"

Con mà lại dám đánh vào đầu cha mình, có nghĩa là con trai muốn trèo lên đầu cha mình ngồi, cái này không thể chiều được.

Mặt Tiêu Chiến không thay đổi, nhấc tay lên, bóng lại đập vào đầu Vương Điềm Điềm lần nữa, phát ra tiếng "bụp".

"..."

Cuộc sống này không có cách nào trải qua nữa rồi! Kim chủ đại nhân rất là phiền muộn, cảm thấy mình không phải nhận con nuôi, mà là rước cha về nuôi, đúng là không quản được.

"Ây, nhà cậu mở party hả?" Cao Thạch Khánh đi tản bộ vào chiều chiều đi ngang qua, thò đầu vào nhìn.

"Cao tổng." Quản gia thân thiết chào hỏi.

Tiêu Chiến đã vào nhà thay quần áo, Vương Nhất Bác thì đang chơi với cún con, ngẩng đầu thì thấy bạn thân, ngoắc tay ý bảo hắn bước vào: "Cậu vừa đến đúng lúc, vào đây ăn chung đi."

"Không được không được, tôi đang giảm cân mà." Cao Thạch Khánh xoa xoa cục lông nhỏ đang xoay quanh hắn, vô cùng kiên định nói, "Sao cậu lại mở party vậy?"

"Vật nhỏ thích nên mở ra cho chơi đó mà." Vương Nhất Bác cười mập mờ, hướng về phía trong nhà nhếch nhếch miệng.

Vật nhỏ... Cao Thạch Khánh nhìn cún con trong tay, lại nhìn hướng Vương Nhất Bác chỉ chỉ, rõ ràng không phải là nói đến Quang Tông, nhớ đến đối thoại trong phòng tập ngày hôm qua, không khỏi chấn động. "Cái gì, cậu dám dẫn người về biệt thự hả? Sao cậu lại hồ đồ như thế, cậu..."

Nói còn chưa xong, Tiêu Chiến đã đổi một bộ quần áo ở nhà bước đến: "Thạch Khánh đến à, nhanh ngồi xuống."

"... Tiêu ca, a ha hắc." Cao Thạch Khánh cười lên tiếng chào, mắt nhìn nụ cười của Tiêu Chiến, thúc Vương Nhất Bác một cái, răng không động chỉ có môi động, hạ giọng hỏi, "Cậu gọi cậu ấy là vật nhỏ hả?"

"Ừ." Vương Nhất Bác đắc ý cười cười, "Nghe dễ thương lắm đúng không, hê hê."

"Người thành phố các cậu biết chơi thật đấy..." Cao tổng bị lừa tức giận xoa xoa cục lông nhỏ, "Quang Tông à, có còn dư thức ăn chó không, cho Cao thúc thúc ít đi."

Quang Tông không hiểu gì hết, liếm cho Cao thúc thúc một mặt toàn nước miếng.

Cao Thạch Khánh chịu đả kích bất tri bất giác nhận xiên nướng trong tay quản gia, đợi đến khi hắn ý thức được là mình đang giảm cân thì đã ăn một đống lớn rồi. Thôi xong, vận động cuối tuần này coi như công cốc! Dưới bi phẫn hùng hổ ăn thêm năm con hào nữa.

Tiêu Chiến cũng ăn đến thật vui vẻ. Xiên nướng bán ở ngoài vừa cay vừa mặn cậu ăn không được, nhưng nguyên liệu nấu ăn trong nhà rất sạch sẽ, ướp gia vị cũng rất dễ ăn. Nhìn lão Cao ăn ngon thế, cậu cũng nhịn không được ăn nhiều hơn bình thường.

Nhưng mà sự thật chứng minh, dạ dày không tốt thì vẫn cần phải chú ý, mặc dù nguyên liệu nấu ăn trong nhà sạch sẽ, nhưng đồ nướng thế này cũng không thể ăn nhiều. Sau khi ăn tối xong nằm trên giường, Tiêu Chiến bắt đầu cảm thấy muốn nôn, nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh, oẹ một tiếng nôn hết ra.

Cha nuôi kim chủ huýt sáo bước lên lầu tính đi hưởng thụ tiểu thịt tươi nhất thời đổi sắc mặt, đi theo vào giúp Tiêu Chiến xoa lưng.

"Thỏ con tham ăn, ăn đến độ dạ dày cũng hư mất." Vương Nhất Bác cau mày, đưa cho cậu một ly nước để súc miệng. Nhóc con đáng thương, khẳng định đã lâu không được ăn ngon như thế, mới một hơi ăn nhiều như vậy.

Tiêu Chiến không có sức cãi với hắn, súc miệng xong nhịn không được lại nôn tiếp. Hào sống lúc tối ăn không quen bụng lắm, do Cao Thạch Khánh muốn ăn tái tái nên có một phần không nướng chín lắm. Hình như mình có ăn nhầm mấy con hào nướng cho Cao Thạch Khánh...

Buổi tối ăn được gì đều bị nôn ra hết, Tiêu Chiến y như thỏ dầm mưa, ủ rũ nằm trên giường.

Vốn là Vương Nhất Bác còn muốn trêu cậu nữa, nhưng nhìn bộ dạng này của cậu thì bắt đầu luống cuống, khẩn trương gọi cho Khuyết Đức để hắn chạy đến biệt thự trong vòng một tiếng.

"Em không sao, uống thuốc đau dạ dày là được rồi." Tiêu Chiến không cho hắn gọi Khuyết Đức, tối khuya mà bắt người ta lái xe đến.

"Không được, sao em có thể biết đây là đau dạ dày, lỡ bị ngộ độc thức ăn thì sao? Bệnh nhẹ không trị thì thành bệnh nặng, nếu uống nhầm thuốc rất nguy hiểm. Ngoan, nghe cha nuôi." Vương Nhất Bác hôn nhẹ tiểu kiều thê yếu ớt, thành công bị tiểu kiều thê tặng cho một cái tát.

Gần sát giờ, Khuyết Đức bước vào biệt thự nhà họ Trương ở phút 59 cuối cùng: "Nói trước cái đã, theo quy định khám khẩn cấp thì phải lấy thêm tiền."

"Lão tử có tiền, nhanh chóng đến xem em ấy đi." Kim chủ đại nhân giống y như bạo quân thời cổ đại, hô quát thái y Khuyết Đức đầu đầy mồ hôi, để cho hắn bước vào chẩn bệnh cho quý phi nương nương, chỉ còn thiếu một câu "Chữa không được liền chém đầu".

Khuyết Đức nhún vai, người trả thù lao chính là thượng đế, muốn hét thế nào thì hét thế đấy.

"Không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là do ăn không quen đồ ăn nên mới vậy. Dạ dày của cậu ấy yếu sẵn rồi, cho nên phản ứng hơi lớn chút, uống chút canh nóng đi. Nếu buổi tối có bị tiêu chảy thì nhớ phải bổ sung nước." Khuyết Đức cho rằng vấn đề của Tiêu Chiến không lớn nên không cần cho uống thuốc gì nặng, chỉ cần uống thuốc trị dạ dày bình thường là được rồi.

Tiễn bác sĩ Khuyết Đức về, quản gia bưng canh nóng lên lầu. Vương Nhất Bác nhận lấy, ngồi ở mép giường, từng muỗng từng muỗng đút cho Tiêu Chiến uống. Làm trò trước mặt quản gia thật rất xấu hổ, Tiêu Chiến vài lần muốn lấy chén tự mình đút. Quản gia bên cạnh dường như cũng chẳng kinh ngạc mấy, còn cẩn thận tỉ mỉ mà đưa cho Tiêu Chiến một cái khăn đặt trên cổ, cười híp mắt nhìn cậu uống canh.

Quản gia đi xuống lầu, Tiêu Chiến cũng lười cướp chén, tuỳ ý để Vương Điềm Điềm vui vẻ đút cậu ăn.

"Em nói em xem, không thể ăn được thì đừng miễn cưỡng mình, tại sao có thể vì để lấy lòng tôi mà ép buộc bản thân vậy chứ?" Kim chủ đại nhân ôn nhu thở dài, "Không cần vì tôi mà làm điều mình không thích, tôi chỉ hy vọng em khoẻ mạnh lớn lên là được."

"..." Tiêu Chiến không muốn để ý đến hắn, ngậm vành chén uống hết một hơi canh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #hay