Phiên ngoại
Phiên ngoại 01 – Gặp được người sớm một chút (1)
Năm nay Tiêu Tán đã được ba tuổi rưỡi, chính là số tuổi mà nên đi nhà trẻ.
Người chăm sóc cậu lúc trước đã xin nghỉ việc, thay vào đó là một dì khác không bao giờ cười. Mỗi ngày thì dì đó đưa cho cậu vài món đồ chơi xong thì cắm đầu vào vọc điện thoại, không hề nói chuyện với cậu, điều này khiến cho Tiểu Tiêu Tán đã từng không hề muốn đi nhà trẻ nay lại đồng ý đề nghị của ba mẹ.
Khai giảng đã trôi qua hơn một tháng, lúc Tiêu Tán vào học thì cậu học lớp bé nhất. Khi cậu theo cô giáo đi vào thì các bạn nhỏ khác đang học.
Trong phòng học có gối ngồi mềm mềm, bàn học là loại bàn hình tròn sơn màu xanh nhạt, có hơn mười bạn nhỏ đang ngồi với nhau. Khi nghe thấy tiếng động thì nhóc nào cũng nhìn sang.
"Đây là bạn học mới của chúng ta, bạn ấy tên là Tiêu Tán."
Tiêu Tán mặc áo sơ mi trắng, ra dáng bộ tây trang phiên bản nhí, giày da cũng be bé, thắt một cái nơ kẻ sọc tối màu, mặt lạnh đứng trước bảng đen.
Trong phòng học bỗng nhiên im lặng hẳn, có một bé gái mặc váy màu hồng nhạt giơ tay lên: "Cô ơi, bạn ấy là vương tử ạ?"
Cô giáo cười ha ha: "Sao con lại cho là bạn ấy là vương tử vậy?"
"Bạn ấy mặc đồ của vương tử mà!"
"Bạn ấy đẹp quá à!"
"Bạn ấy nhìn y chang như vương tử trong truyện cổ tích ấy!"
Mấy bé gái bắt đầu bàn luận nói.
Nhóm bé trai thì có chút không phục, mấy đứa bé cỡ này thì đứa nào cũng cho mình mới là vương tử. Vương Nhất Bác đang gục xuống bàn ngủ khò khò bị đánh thức, cau mày dụi dụi mắt thì thấy được tiểu vương tử có một tầng ánh sáng nhu hoà bao quanh đứng trên bục.
Nhấc chân, đá đá cậu bé mập ngồi xanh: "Qua kia ngồi!"
"Tại sao?" Cậu bé mập không vui.
"Dám không nghe hả?" Vương Nhất Bác nhìn chỗ ngồi rộng nhất trong phòng học chính là của mình, vẫy vẫy quả đấm nhỏ.
Khuất phục trước nắm đấm đó, bé mập hít hít nước mũi, uỷ uỷ khuất khuất dịch qua một bên.
Vương Tiểu Bác hài lòng, giơ tay: "Cô ơi, để cho bạn ấy ngồi đây đi, chỗ này không có ai ngồi hết!"
Vì thế, Tiêu Tán liền ngồi bên cạnh Vương Tiểu Bác.
"Mình là Vương Tiểu Bác, đại danh là Vương Nhất Bác. Bạn tên gì thế?" Cậu nhóc ngủ đến độ đỏ cả mặt tự cho là mình đẹp trai lắm, một tay chống cằm, khốc khốc hỏi.
Tiêu Tán chưa từng tiếp xúc với bạn cùng lứa bao giờ nên có chút lo lắng, khuôn mặt đã căng nay còn căng hơn: "Tiêu Tán."
"Đó là đại danh, mẹ mình nói đến nhà trẻ phải gọi nhũ danh." Vương Nhất Bác nghiêm túc nói.
"Thật hả?" Tiêu Tán chưa từng đi nhà trẻ nên không hiểu lắm, "Nhũ danh của mình là Tán Tán."
"Tán Tán, hê hê, cho bạn cái này nè." Vương Nhất Bác móc một viên kẹo sữa từ trong túi, nhét vào trong tay của tiểu vương tử. Đây là vũ khí bí mật mà mẹ cậu cho để cậu làm quen bạn mới, mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ này ai đã từng ăn kẹo sữa của cậu thì đều nguyện ý cùng chơi với cậu.
Tiêu Tán nhìn cục kẹo trong tay, không biết có nên nhận hay không, do dự một lát, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Cô giáo tiếp tục dạy học, hôm nay sẽ dạy cho các bạn nhỏ viết tên mình. Mỗi bạn nhỏ được một phát cho một tấm bảng nhỏ và một cây bút lông. Hầu hết tất cả mọi bé đều học qua cách viết tên của mình ở nhà nên đứa nào cũng có thể xiêu xiêu vẹo vẹo viết tên mình ra.
Vương Nhất Bác đã bắt đầu học số học với ba cho nên chuyện viết tên chỉ là trò vặt thôi, nhanh chóng viết xuống ba chữ "Vương Tiểu Bác".
Lúc Tiêu Tán ở nhà thì xem rất nhiều phim hoạt hình nên nhận được khá nhiều mặt chữ, nhưng mà không có ai dạy cậu cầm bút cả. Nhìn thấy tên viết thật đẹp của hai bạn bên cạnh thì có chút ước ao.
"Được rồi, bạn nào viết được tên của mình thì giơ bảng lên để cho các bạn cùng xem nào." Cô giáo vỗ vỗ tay, nhìn một vòng tất cả các bảng của các bạn nhỏ.
Hầu hết các bạn nhỏ đều có thể viết một hoặc hai chữ, chữ nào không biết viết thì dùng 0 để thay, cho nên có "Lý Anh 0", "Vương 0 0", còn có bạn nhỏ khác có thể viết hết, "Cao Thạch Khánh", "Vương Tiểu Bác".
"Tiêu Tán, sao con không viết vậy? Cô nghe nói là con nhận được mặt chữ mà." Cô giáo đi đến, ngồi xuống đằng sau Tiêu Tán, chỉ vào chữ trên bảng của Vương Nhất Bác, "Con đọc cho cô nào."
Đột nhiên bị gọi tên, Tiêu Tán có chút không biết làm sao: "Vương Tiểu..."
"Điềm!" Cao Thạch Khánh tuổi nhỏ nhất nhưng lại nhận được nhiều mặt chữ nhất nhảy dựng lên, "Con biết, chữ đó đọc là "Điềm", Vương Tiểu Điềm, ha ha ha ha!"
Vương Nhất Bác lấy nắp bút ném tới: "Vậy thì cậu gọi là Cao Đại Khẩu (Cao Miệng Rộng), trách không được miệng cậu rộng dữ vậy!"
[*] Cao Khẩu Đại – 高口大. Cao Thạch Khánh – 高石庆 |
"Lêu lêu lêu!" Cao Thạch Khánh leo lên bàn, nhăn mặt nhìn Vương Tiểu Bác.
Vương Nhất Bác cũng cầm bút leo lên bàn, vẽ một cái miệng rộng, hai người ồn ào trên bàn, đá rớt luôn bảng của Lý Anh Tuấn.
" Vương Tiểu Bác, Cao Tiểu Khánh!" Cô giáo mỗi tay một đứa, kéo hai đứa nhóc nghịch ngợm xuống, "Dám không tuân thủ nội quy lớp đúng không, hai đứa đi ra sân ngay cho cô!"
Cuộc ẩu đả được tiễn ra ngoài, lớp học lại tiếp tục. Cô giáo viết tên Tiêu Tán lên bảng để cho cậu viết theo.
Một tiết cứ như thế trôi qua, lúc học xong thì các bạn nhỏ ngồi trên mấy cái nệm mềm mềm chơi đùa. Tiểu Tiêu Tán ngồi một chỗ không hề động, mấy đứa nhóc khác không quen nên cũng chẳng ai chơi với cậu. Sờ sờ cục kẹo sữa trong túi, Tiêu Tán đứng lên, duỗi chân ngắn đi đến sân ngoài.
Trong sân có đủ loại trò chơi, cầu trượt, giường nhảy, lưới leo và xích đu. Xích đu được xem là đồ chơi quý giá nhất bởi vì chỉ có hai chỗ, tới trước được trước.
Hai đứa nhóc bị phạt do không nghe lời đã sớm chiếm chỗ, đắc ý lên chân ngồi trên xích đu.
" Vương Tiểu Bác, cho mình chơi một lúc được không?" Một bé gái mặc váy hồng nói.
"Được gì không?" Vương Nhất Bác vẫn ngồi yên, tiếp tục đung đưa, "Lão Cao, hai chúng ta đua xem ai đung cao nhất đi!"
"Cậu cho mình chơi đi, sau này mình làm vợ cậu." Bé gái níu sợi dây, ngây thơ nói.
Vương Nhất Bác nhìn bé một cái: "Mình không cần đâu, lần trước cậu còn chùi nước mũi vào tay áo mình kìa, mình mới không cần một cô vợ lôi thôi thế đâu!"
Bé gái nhăn mũi, giống như bị nhục nhã cực kỳ lớn, học từ trong phim nói: "Hôm nay cậu như thế với mình thì ngày mai cậu không trèo cao tới mình được đâu."
Nói xong, xoay người chạy đi, dừng trước mặt Tiêu Tán đang đứng chỗ hành lang: "Tiêu Tiểu Tán, chúng ta chơi 'Cô bé lọ lem' đi, mình là cô bé lọ lem còn cậu là vương tử."
"Cô bé lọ lem" thì Tiêu Tán có từng coi rồi nhưng không biết phải chơi thế nào: "Ý cậu nói là cậu muốn mình đóng vai vương tử rồi sau đó cùng cậu khiêu vũ hả?"
"Đúng!" Bé gái cười híp mắt gật đầu, lại kéo thêm ba bé gái khác đến sắm vai mẹ kế và hai cô chị kế ác độc, sau đó khiêu khích nhìn Vương Nhất Bác ngồi trên xích đu.
Mấy đứa nhóc của những lớp khác là lần đầu thấy Tiêu Tán, đứa nào cũng thấy cậu rất đáng yêu nên không bao lâu sau liền có rất nhiều bé gái vây quanh cậu, muốn khiêu vũ với cậu.
"Ai da, địa vị của cậu khó giữ rồi nhá, lúc trước ai cũng cho cậu diễn tổng tài, mấy bạn ấy diễn tiểu thiên kim." Vẻ mặt Cao Thạch Khách nhìn có chút hả hê.
Tổng tài Vương Tiểu Bác trượt xuống khỏi xích đu, một tay vươn tay, đẩy mấy bé gái muốn khiêu vũ với Tiêu Tán ra.
"Ai nha, là tổng tài đại nhân!"
"Oa, có phải là cậu ấy muốn tới cướp Tiểu Nhã không?"
" Vương Tiểu Bác là người đọc tốt nhất trong chúng ta, để cậu ấy đọc đi!"
Vương Nhất Bác khốc khốc hất cằm lên: "Cậu ấy là người mình để ý, ai cũng không được đụng vào." Nói xong, giơ bàn tay mềm mềm ra.
"A— A?" Mấy bé gái kêu lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn tiểu tổng tài ôm tiểu vương tử.
Bài hát "Gia đình" vang lên trong tiết học nhạc, Tiêu Tán không biết bài này, cứ ngơ ngơ bị Vương Tiểu Bác ôm lấy lắc lắc lư lư theo nhạc.
Ba của ba gọi là gì? Ba của ba gọi là ông nội.
Mẹ của ba gọi là gì? Mẹ của ba gọi là bà nội.
...
Khiêu vũ xong với tiểu vương tử, hổ báo trường mẫu giáo Vương Tiểu Bác đơn phương tuyên bố, tiểu vương tử mới tới chính là vợ của mình, ai cũng không được nắm tay cậu cả.
"Mình là con trai, không thể làm vợ của cậu được." Chút thường thức ấy Tiêu Tán thì vẫn biết.
"Mình nói có thể là có thể, việc trong nhà trẻ này là do mình quyết định." Vương Nhất Bác không nói đạo lý, giơ bàn tay thịt thịt mềm mềm giữ cằm của tiểu vương tử, "Đi theo mình thì bọn họ sẽ không ăn hiếp cậu. Cậu đọc tên của mình..."
Tiêu Tán không có thói quen gần người khác như thế, bỗng nhiên hơi hoảng, liền nhớ kỹ cái tên mà Cao Thạch Khánh đọc ra: " Vương Tiểu Điềm?"
"..."
Vương Tiểu Bác giận, không nói chuyện với Tiêu Tán nữa. Tiêu Tán vẫn hồn nhiên chưa nhận ra, ngoan ngoãn nghe theo cô giáo nói đi ăn cơm trưa rồi đi ngủ.
Đến giờ ngủ chưa thì tất cả các bạn nhỏ đều cùng ngủ trong phòng học, một giường hai nhóc.
Vương Nhất Bác nằm kế bên Cao Thạch Khánh, nằm trên giường lật qua lật lại ngủ không được: "Lão Cao, cậu nói xem mình có nên đi dỗ cậu ấy không?"
"Cậu có bệnh hả, người ta là con trai đó, cậu thật sự coi người ta là vợ mình hả?" Cao Thạch Khánh ôm chân của mình, kéo lên miệng gặm một cái.
"Cậu ấy đẹp nha! Ba mình nói định nghĩa về vợ chính là người đẹp nhất ở trong mắt mình." Vương Nhất Bác vịn giường nhỏ, nhìn chăm chú Tiêu Tán cách đó không xe.
Người nằm kế Tiêu Tán là Lý Anh Tuấn.
Lý Anh Tuấn là một cậu bé sạch sẽ ưu nhã, lúc cười thì mắt cong cong, chào hàng xóm mới xong thì nằm xuống. Vừa muốn ngủ thì, đột nhiên bị người đánh thức, hoảng sợ quay đầu nhìn sang: "
Vương Tiểu Bác?"
"Xuỵt—" Lúc ngủ trưa thì cô giáo cấm nói, Vương Nhất Bác nhìn xung quanh một chút, "Hai chúng ta đổi chỗ đi."
"Tại sao?"
"Mình muốn ngủ với Tán Tán, cậu ấy là vợ mình." Vương Tiểu Bác hùng hồn nói.
"Không muốn, mình thích cái gối này mà." Lý Anh Tuấn không chịu.
Vì thế, Lý Tiểu Tuấn bị Vương Tiểu Bác đánh cho khóc nhè.
Tiêu Tán mới ngủ không lâu, đang mơ ba mẹ để cậu ở nhà một mình thì bỗng nhiên bị một tiếng khóc đánh thức. Mở mắt ra thì thấy Lý Anh Tuấn đang đi chân chim đứng khóc trên mặt đất, còn Vương Nhất Bác thì đang dương dương đắc ý chiếm giường của cậu.
Cô giáo nghe thấy tiếng thì đến, Vương Nhất Bác ác nhân cáo trạng trước: "Con thích cái giường này trước!"
"Vương Tiểu Bác, tại sao lại là con nữa, quay về chỗ mình mau." Cô giáo nhỏ giọng phê bình cậu.
"Con không muốn, con muốn ngủ ở đây cơ!" Vương Nhất Bác vịn lấy thành giường, sau đó mếu miệng, làm bộ chuẩn bị khóc lớn.
Cô giáo sợ cậu sẽ đánh thức các bạn khác nên chỉ có thể nhỏ giọng khuyên Lý Anh Tuấn đi đến chỗ của Vương Nhất Bác ngủ.
Tiêu Tán nhìn bàn tay đang nắm thành giường, không hiểu lắm chớp chớp mắt mấy cái.
"Cô nói là phải nắm tay nhau ngủ." Vẻ mặt Vương Tiểu Bác thành thật nói, "Nắm tay thì sẽ không mơ thấy ác mộng."
Tiêu Tán nửa tin nửa không xoè tay ra, nắm bàn tay có mùi sữa kia.
"Ngủ đi, ông xã bảo vệ cậu." Vương Tiểu Bác làm như thật vậy, nói.
Tiêu Tán nho nhỏ lại nhắm mặt lại, giấc mơ hồi nãy lại tiếp tục. Bảo mẫu biến thành một người gỗ, không hề nhúc nhích ngồi trên sô pha, cậu có chút sợ, mũi cay cay muốn khóc. Bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp tiến đến kéo cậu lại, giọng nói khốc khốc còn có chút con nít nói: "Không sợ, ông xã ở đây với cậu mà."
Cảnh tượng lạnh lẽo trong mơ bỗng nhiên có chút ấm áp, Tiêu Tiểu Tán trong mơ nhịn không được nở một nụ cười.
Đi nhà trẻ thật tốt.
-------
Ở đây anh công là Trương Đại Phi (Phi hình như đồng âm hay chữ giống chữ Điểu ấy) nên bé thụ đọc nhầm thành Trương Đại Điểu nên mn cười (Đại Điểu = Chim To =)))) mn hiểu đại khái vậy nhé, vì mình đổi thành Tiểu Điềm rồi.
Ẩn bớt
Chương : Phiên ngoại 02 – Gặp được người sớm một chút (2)
Đến giờ tan học vào buổi chiều, các bạn nhỏ ai cũng đứng trong sân đợi người nhà đến đón. Vương Nhất Bác uốn éo người đẩy một đám các bé gái ra chạy đến bên cạnh Tiêu Tán nắm tay cậu.
Tiểu Tiêu Tán hất tay cậu ra: "Bây giờ đâu phải lúc ngủ trưa."
"Hai chúng ta là bạn tốt mà." Vương Nhất Bác lẽ thẳng khí hùng nói, "Bạn tốt thì luôn phải nắm tay nhau."
Bạn tốt sao?
Tiêu Tán biết bạn tốt nghĩa là gì, có chút vui vẻ là ngày đầu tiên đi học thì đã có bạn tốt, liền thầm chấp nhận logic của bạn học Vương: "Được rồi, cho cậu nắm."
Vương Nhất Bác vui vẻ nắm tay của tiểu vương tử lại, rướn cổ lên xem mẹ mình đã đến chưa: "Ba cậu hay là mẹ cậu đến đón vậy?"
"Bảo mẫu đến đón mình." Tiêu Tán nhìn những bạn học được ba mẹ đến đón, từ từ cúi đầu xuống nhìn ngón chân mình.
"Bảo mẫu? Nhà cậu còn có bảo mẫu hả, giàu quá đi." Bé Vương Nhất Bác vẫn không hiểu rõ bảo mẫu cụ thể là cái gì, chỉ nhớ kỹ là có lần ba muốn thuê một bảo mẫu thì bị mẹ cậu la là làm sao mà có nhiều tiền để thuê bảo mẫu được cho nên cậu liền xem bảo mẫu là một cái gì đó rất đắt đỏ.
"Tiểu Bác!" Mẹ Vương xuất hiện trước cổng trường học, vẫy vẫy tay với con trai.
"Mẹ!" Vương Nhất Bác vui vẻ chạy tới.
Tiêu Tán nhìn bàn tay chợt trống không, từ từ nắm chặt bàn tay nhỏ lại, quay trái phải tìm kiếm bảo mẫu mặt lạnh. Nhìn một lát lại nhịn không được liếc qua nhìn Vương Nhất Bác, chợt phát hiện cậu cũng đang chỉ hướng này nói gì đó với mẹ mình.
"Mẹ, bạn đó..."
"Biết rồi, con muốn có em trai như vậy đúng không?" Từ lúc đi học thì mẹ Vương luôn bị thằng con thèm em này làm phiền chết, cứ thấy đứa bé nào đẹp thì lại chỉ cho bà xem.
"Không phải, con không cần em nào cả, con muốn bạn ấy cơ." Vương Nhất Bác chỉ vào vương tử mặc tây trang nhí nói, "Con muốn bạn ấy làm vợ con!"
Mẹ Vương cười muốn xỉu, kéo nhẹ tai của con trai: "Đừng có mà nói lung tung, người ta là con trai đó."
Đang nói thì bảo mẫu đến. Tiêu Tán được bảo mẫu ôm lên, suy nghĩ một chút, vẫy tay với Vương Nhất Bác một cái.
"Nhanh, mau nói hẹn gặp lại với người ta đi." Mẹ Vương đẩy đẩy con trai.
"Tạm biệt nha Tán Tán, mai gặp." Vương Nhất Bác nhe răng cười.
Tiêu Tán ghé vào vai của bảo mẫu mặt đơ, nhỏ giọng nói: "Ngày mai gặp."
Đi học được một năm thì ba Tiêu mời giáo viên đến dạy kèm cho Tiêu Tán, nói là ở nhà trẻ dạy ít quá. Giáo viên dạy kèm một là một giáo viên dạy tiểu học đã về hưu, cô giáo này rất hoà ái dễ gần nên Tiêu Tán cũng liền miễn cưỡng đồng ý chuyện học tại nhà này.
Chỉ là sau này sẽ không có ai chơi chung với cậu nữa.
Mới chớp mắt là đã đến lúc cậu học lớp hai, khoảng nửa năm sau thì trường học quyết định thành lập lớp nâng cao (1) song ngữ. Lớp nâng cao này cam kết là sẽ dạy bằng tiếng nước ngoài, cần thu phí thêm, có tiền là có thể học. Gần đây chuyện làm ăn của ba Tiêu rất tốt nên đương nhiên sẽ không bạc đãi con trai mình, không nói hai lời liền đóng học phí cho cậu đến lớp nâng cao học.
(1) Nguyên văn là "lớp thực nghiệm", theo như Baidu giải thích là một lớp lập ra nhằm mục đích đào tạo nhân tài. Ví dụ như thời gian học cấp hai là ba năm thì sẽ dùng hai năm để học hết tất cả kiến thức của cấp hai, một năm còn lại thì sẽ dùng để ôn thi vào cấp ba. Mình thấy để nguyên văn thì nó giống lớp thí nghiệm quá nên mình chuyển lại thành lớp nâng cao cho nó dễ hiểu.
Lớp học lại được phân chia lại, trong lớp nâng cao có rất nhiều bạn học không hề biết nhau trước đây. Tiêu Tán đeo ba lô nhỏ bước vào lớp rồi tìm một chỗ trống ngồi xuống, lấy bài tập mà cô giáo giao ra làm.
"Tiêu Tán?" Nghe được có người gọi tên cậu thì Tiêu Tán liền ngẩng đầu nhìn xem, chỉ thấy một cái bóng nhào đến như gió, trực tiếp ngồi vào vị trí bên cạnh cậu.
"Vương Tiểu Bác." Là bạn tốt duy nhất của mình, đương nhiên là Tiêu Tán nhận ra ngay được.
"Thì ra cậu cũng học trường này hả! Lúc trước mình chưa gặp cậu bao giờ, nếu biết cậu học ở đây là mình đã chuyển đến học với cậu hồi lớp một rồi." Vương Nhất Bác vui sướng hoa chân múa tay, mở ba lô có hình Ultraman của mình ra lấy một cục kẹo sữa đưa cho Tiêu Tán, "Cho cậu ăn nè."
"Mình đang thay răng nên không thể ăn đồ ngọt được." Tiêu Tán nắm chặt cục kẹo kia, "Cậu cũng đừng ăn."
"Lâu lâu ăn cũng có sao đâu, một tuần mẹ mình cho mình có hai cục thôi." Vương Nhất Bác nhe răng cho cậu nhìn chỗ mình bị thiếu răng.
Tiêu Tán nhịn không được mím môi cười.
Số lượng học sinh của lớp nâng cao không nhiều lắm, một lớp chỉ có khoảng hai mươi mấy học sinh, ngồi ở đâu cũng không hề ảnh hưởng đến việc nghe giảng, mà giáo viên cũng sẽ không phân lại chỗ ngồi nữa cho nên hai người cứ thế mà ngồi cùng bàn.
Chuông tan học vang lên, Vương Nhất Bác nhanh chóng thu dọn sách vở rồi chờ Tiêu Tán: "Nhà cậu ở đâu? Hai chúng ta cùng về đi."
"Bảo mẫu sẽ đến đón mình." Tiêu Tán từ từ thu dọn sách xong, phân loại rõ ràng các loại sách.
"Vậy thì mình ra cổng đợi bảo mẫu với cậu nha, dù sao bình thường mình cũng tự về nhà." Vương Nhất Bác nắm tay kéo cậu hướng đến hướng cổng trường mà đi.
"Tiểu Bác ——" Cao Thạch Khánh xông đến như đạn pháo, kéo cổ Vương Nhất Bác xoay nửa vòng, "Đi, đi chơi game nào."
"Không đi, tôi phải về nhà làm bài tập." Bạn học Vương đang học lớp hai cố gắng giữ gìn hình tượng của mình.
"Huầy, từ khi nào mà ông lại về làm bài tập vậy?" Cao Thạch Khánh không thương tiếc gì vạch trần cậu, là thần đồng có IQ cao trong trường nên hai người bọn họ cũng thuộc trong số người "liên minh không làm bài tập cũng thi được điểm cao".
"Cút cút cút!" Vương Nhất Bác đá cậu ta một cái, kéo Tiêu Tán cách xa hồ bằng cẩu hữu, chạy đến cổng trường mua xâu cay cho Tiêu Tán ăn.
Tiêu Tán chưa từng ăn qua loại đồ ăn như thế này bao giờ, vô cùng tò mò, thử cắn một miếng.
"Lúc cay quá thì hít hít hai cái." Vương Nhất Bác làm mẫu cho cậu, "Phù phù..."
Hai bạn nhỏ ăn đến độ miệng cũng đỏ bừng, vừa hà phù phù vừa ăn, ăn xong ba xâu mà bảo mẫu cũng chưa đến.
"Vẫn là cái bảo mẫu mặt lạnh đó hả?" Vương Nhất Bác có ấn tượng rất sâu sắc với bảo mẫu mặt đơ của Tiêu gia.
"Không phải, nhà mình đổi bảo mẫu rồi." Tiêu Tán liếm môi đã cay đến tê, mua một chai nước uống chung với Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác để cho cậu uống trước, đợi Tiêu Tán uống xong thì mới nhận lấy uống ừng ực hết nửa chai: "Mọi người về hết rồi mà bà ta vẫn còn chưa đến, thôi để mình dẫn cậu về đi."
"Không cần, mình tự về cũng được."
"Nghe lời, cậu là vợ mình, mình phải bảo vệ cậu.
"... Ai là vợ của cậu?"
"Lúc còn bé cậu đã đồng ý với mình rồi mà, cậu quên rồi hả?" Vương Nhất Bác nói như thề son sắt lắm, kiên quyết nắm tay Tiêu Tán.
Nhà của Tiêu Tán cũng tiện đường với nhà của Vương Nhất Bác, chỉ là hơi xa so với Vương gia một chút thôi, đưa cô dâu nhỏ về nhà xong thì bạn học Vương còn phải vòng ngược lại đi về nhà mình.
Nhà của Tiêu Tán nằm trong một tiểu khu khá cao cấp, là một nơi kiểu có dùng thang máy này nọ. Gõ gõ cửa thì biết bảo mẫu đang ở trong nhà.
Bảo mẫu là một người phụ nữ đã hơn ba mươi, mới vừa mở cửa thì đã hô lên: "Ai da, con xem dì nè, chỉ lo nấu cơm mà không để ý đến giờ giấc, quên đi đón con mất... Đây là bạn học của con à?"
"Dạ." Tiêu Tán lên tiếng, nhìn Vương Nhất Bác, "Đây là dì La, mình đến nhà rồi."
"Bạn học đến à, vậy thì ở lại ăn cơm đi." Dì La rất là nhiệt tình bắt chuyện.
"Được." Vương Nhất Bác đang tò mò muốn vào xem, nhanh chóng đồng ý.
Bảo mẫu nghẹn một chút, chưa từng thấy qua đứa nào tự nhiên như ruồi thế, cười khan nói hai người vào đi rồi bước đi xào rau, nhìn như kiểu bận rộn lắm.
Trong nhà được dọn dẹp khá ổn chỉ là có mùi dầu khói quá.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Tán dẫn bạn về nhà nên không biết phải bắt chuyện như thế nào, vẫn còn ngồi trên ghế sô pha kiểu mắt nhìn mắt với Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cầm lấy điện thoại trong phòng khách gọi cho mẹ mình nói một tiếng, nói cho bà biết là mình ở lại nhà Tiêu Tán ăn, cũng nói địa chỉ cho bà biết.
"Được rồi, vậy con ăn ngon miệng nhé, tám giờ mẹ đến đón con."
La Mỹ Hương không hề nghĩ đến là đứa bé này không hề khách sáo tí nào như vậy, nhưng dù sao cơm cũng nấu rồi, chỉ có thể dọn lên. Giá xào, khoai tây xào, cháo trắng và bánh màn thầu.
Ngồi trước bàn ăn theo phong cách Châu u trông rất đắt tiền, Vương Nhất Bác gắp một miếng giá xào, nhịn không được cau mày: "Dì à, tay nghề nấu ăn của dì như vầy là không được rồi, còn không bằng ba con lấy đồ thí nghiệm ra nấu nữa. Thuê bảo mẫu mắc thế đáng lẽ phải nấu ngon lắm chứ?"
Đứa bé này sao không đáng yêu thế chứ! Mặt dì La xanh mét, xoay người đến phòng mình xem TV.
Vương Nhất Bác gặp qua không ít kiểu người lớn giả thân thiết này, tự nhiên là chẳng có hảo cảm gì mấy, nhỏ giọng hỏi Tiêu Tán: "Làm sao ba cậu tìm được bảo mẫu thế này vậy, cơm thế này cũng quá khó ăn rồi."
Mặt Tiêu Tán không đổi sắc ăn từng miếng: "Ít nhất thì bà ấy cũng chịu nói chuyện với mình." Bảo mẫu lúc còn đi học nhà trẻ thì cả ngày không hé nửa chữ nên cậu rất sợ.
Vương Nhất Bác còn nhỏ nên chưa hiểu cái gì gọi là thương tiếc, chỉ biết là có chút khó chịu: "Vậy thì cậu có thể nói chuyện với mình, cậu có điện thoại không?"
"Có." Tiêu Tán kéo sợi dây đeo trên cổ ra, phía dưới có một chiếc điện thoại dành cho trẻ em.
Vương Nhất Bác mò qua nhập một dãy số vào: "Mình không có điện thoại, số này là số của mẹ mình, buổi tối cậu có thể gọi đến số này để tìm mình. Yên tâm, mẹ mình biết cậu là vợ mình."
"..."
Từ đó thì ngày nào Vương Nhất Bác cũng cùng Tiêu Tán đi đến cửa tiểu khu rồi mới tự mình về nhà.
Có một ngày, hai người cứ theo thói quen mà cùng đi, Tiêu Tán bỗng dừng ở trước một quán ăn nhỏ: "Khoan hãy về nhà."
"Sao thế?"
"Dì La nói tối nay sẽ không nấu cơm, nói mình cứ ăn bên ngoài là được."
Vương Nhất Bác nghe xong lời này thì vô cùng tức giận: "Lại ăn ở ngoài? Sao bà bảo mẫu này giống bà nội vậy, học kỳ này cậu ăn ở ngoài không biết bao nhiêu lần rồi!"
Tiêu Tán cúi đầu không nói lời nào. Tiền tiêu vặt của cậu rất nhiều nên có đôi khi không muốn ăn ở nhà thì sẽ ăn ở ngoài rồi mới về. Lúc mới đầu còn thấy ngon, ăn lâu rồi lại thấy ngán. Sau đó bảo mẫu biết cậu có thể tự mình ăn ở ngoài nên cứ vài ngày lại nói với cậu là không nấu cơm.
"Đi, đến nhà của mình ăn." Vương Nhất Bác nắm tay cậu dẫn về nhà mình.
Chung cư của Vương gia không được sa hoa như chung cư của Tiêu gia, là một chung cư cũ không có thang máy. Lúc mẹ Vương mở cửa ra thấy hai bạn nhỏ thì rất kinh hỉ: "Tán Tán đến à, vào đây nào."
Mẹ Vương vẫn luôn rất thích bạn nhỏ cực kỳ dễ thương này. Nói chuyện xong thì để hai người ngồi chơi trên sô pha, bưng một dĩa trái cây đến cho hai người ăn, sau đó hướng về phía phòng bếp nói: " Vương Tri Thức, có bạn nhỏ đến nhà làm khách, nấu ngon chút nha."
Ba Vương ló đầu ra từ phòng bếp, nhìn thoáng qua rồi gật đầu: "Được." Nhìn qua tính nhẩm cân nặng của Tiêu Tán, lại lần nữa tính lại công thức nấu ăn, lấy dụng cụ ra cắt một miếng thịt ba chỉ lớn.
Nghiêm ngặt dựa theo công thức để nấu, có bốn món mặn một món canh, khiến cho Tiêu Tán ăn đến không nói được.
"Tiểu Bác, con còn muốn em trai hay em gái không?" Ba Vương nhìn Tiểu Tiêu Tán đáng yêu, quay đầu hỏi Vương Nhất Bác.
"Không muốn không muốn." Vương Nhất Bác lắc đầu như trống bỏi, "Con còn không đủ thời gian chăm sóc Tiêu Tán nữa, có thêm một đứa bé nữa thì con chẳng rảnh được lúc nào!"
Ba Vương liếc nhìn mẹ Vương, mẹ Vương che miệng cười: "Tôi không sao, nghe con trai hết."
Vương Tri Thức gật đầu, yên lặng xoá kế hoạch sinh con không đau trong đầu.
"Để cho Tán Tán ở nhà chúng ta đi, lớn lên thì tụi con lấy nhau." Vương Nhất Bác tha thiết nhìn mẹ mình.
"Phụt —" Tiêu Tán bị sặc canh.
Vương Nhất Bác vỗ lưng cho cậu.
Mẹ Trương cười đến ngửa tới ngửa lui: "Ha ha ha ha, con có hỏi xem Tiêu Tán có đồng ý bao giờ chưa mà nói là muốn kết hôn với người ta?"
Tiêu Tán đỏ mặt, cũng không biết là do sặc hay do tức, quay đầu trừng Vương Nhất Bác.
"Ting ting ting", điện thoại đeo trên cổ vang lên, lấy ra nhìn xem thì là ba Tiêu gọi đến. Đang tính nhận thì đột nhiên bị Vương Nhất Bác chụp đến tắt luôn, động tác tắt nguồn điện thoại này liền mạch lưu loát nước chảy mây trôi.
"Tiểu tử thúi này, làm gì thế!" Mẹ Vương vỗ vào gáy con trai một cái.
"Cậu bị ăn hiếp thì phải nói với ba mẹ, nói là bảo mẫu không đến đón cũng chẳng nấu cơm cho cậu, cậu cứ giả bộ mất tích là được." Vương Nhất Bác đánh cũng không trả điện thoại lại cho Tiêu Tán, tự mình nghĩ kế cho tiểu tiểu kiều thê.
"Như thế thì không được." Vương Tri Thức kéo tay không cho vợ đánh con trai nữa, từ từ giải thích, "Làm thế thì ba mẹ bạn ấy sẽ lo lắng."
Mẹ Vương đã từng nghe con trai kể về chuyện của Tiêu gia, cũng biết chút chút, nghe thế thì nhịn không được nói: "Bình thường thì không biết quan tâm, bây giờ thì biết rồi à?" Bị ba Vương lắc lắc cổ tay thì mới ý thức được là không nên nói những lời này trước mặt Tiêu Tán.
"Không sao, hai đứa cứ ngồi chơi đi, để tí nữa mẹ gọi điện nói với ông ấy." Mẹ Vương lấy điện thoại qua, khởi động máy lên, nói hai người ăn thêm chút nữa, ăn xong thì đến phòng Vương Nhất Bác chơi.
Vương Nhất Bác vui vẻ dẫn Tiêu Tán đi tham quan phòng mình, lấy truyện tranh ra cho cậu xem: "Mình thuê ở trong tiệm sách, đọc cũng hay lắm."
"Truyện gì vậy?" Tiêu Tán cầm lấy xem thử, bởi vì bìa sách đã có chút cũ cũ cho nên chỉ nhìn thấy mờ mờ là có một người đàn ông mặc tây trang ôm một cô gái mặc váy công chúa, vô cùng không hợp với một căn phòng của con trai chỉ dán đầy áp phích trò chơi. Đọc kỹ tiêu đề:
"Tân nương trăm vạn của tổng tài".
—-------End.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip