Hai ta sẽ có nhiều chuyện cần nói đấy
Sau ngày hôm đó, Bakugo đã đến trường với cái cằm bị băng kín mất mấy ngày. Kirishima nhận được tin báo cậu ta sẽ được chuyển từ lớp học đối kháng ca trưa sang ca chiều để học cùng với lớp. Và điều đó cũng giải thích ít nhiều lí do vì sao hôm trước All Might đã biến đi đâu đó rồi cả việc Kirishima đột nhiên xuất hiện khiến cho Bakugo lẫn Midoriya chút nữa thì cho cái bản mặt tiền đi bán muối ở nhà ma.
"Đúng là tức muốn chết mà!"
Bakugo cắn thêm một miếng bánh mỳ dưa hấu mua dưới căng tin rồi gác hẳn chân lên mặt bàn học, lưng ngả ra sau, nghiêng chiếc ghế đi một đoạn ở tư thế lơ lửng khá nguy hiểm.
"Nhưng cậu ta làm vậy cũng vì có ý tốt mà đúng không?"
Tóc hai màu gỡ chiếc kính gọng trắng xuống rồi lấy miếng vải mềm lau qua mặt kính cho bớt mờ. Hà hơi vào mặt kính để nó ẩm một chút, cậu lấy miếng vải kẹp chặt lấy mặt kính rồi bắt đầu lau.
Bakugo ngồi tức giận bên cạnh cắn thêm một miếng bánh nữa rồi gắt lên.
"Ý tốt mà để tao ăn đất ý hả!? Tao thà bị băng má còn hơn băng cằm kiểu này. Trông quê vãi! Mà thằng hai màu như mày để ý làm gì!?"
"Là Shouto..."
Cậu trai tóc hai màu đeo lại chiếc kính lên rồi nhét chiếc khăn mềm vào hộp kính, đóng lại rồi cất đi. Chiếc cardigan cậu ta mặc thay áo khoác đồng phục trường có màu trắng ngày càng nổi bật khi nhìn lâu. Nhất là khi tóc cậu ta có một nửa là màu đỏ, và nhất là khi ở bên tóc có màu đỏ đó, cậu ta lại phải đeo một bên băng để che đi con mắt bị chấn thương từ lúc còn bé. Nổi bật quá mức...
"Thế nào cũng được. Đừng có xen vào chuyện của tao."
Bakugo tức tối vo viên tờ giấy bọc bánh lại và ném nó ra cửa sổ. Cố ý ném ngang qua mặt Shouto để chọc tức cậu, nhưng vì chẳng đáng để bận tâm mấy, tóc hai màu cũng cứ để vậy mà bỏ qua.
"Ờ... Thùng rác ở góc lớp nhé."
Sau khi Bakugo đã ném cục giấy vô viên đi được một lúc, Shouto cất tiếng. Và điều đó đồng nghĩa với việc, Bakugo đã thực sự nổi trận lôi đình ngày hôm đó.
Tan học, không có lớp học thêm. Một điều dễ hiểu nhanh gọn lẹ.
"Kirishima, ra sân tập đi, ta có chuyện cần nói."
Bakugo nói trước, rồi xách cặp lên vai và ra khỏi lớp trước.
Cậu ta làm cái gì mất nhiều thời gian vậy!?... Bakugo nhíu mày nhìn bầu trời dần chuyển thành màu cam hổ phách. Nếu ước chừng cứ thế này, có khi đến đêm cậu mới về nhà mất! Không lo chuyện bị đói hay gì đó linh tinh mấy, nhưng nhất định không được về muộn quá đáng đến mức này! Tầm giờ này đáng ra cậu đang đi ăn rồi mới phải...
"Tsk! Thằng đần đó..."
Bakugo dần mất kiên nhẫn. Và ngay khi có ý định đi về, điện thoại của cậu cất trong cặp đột nhiên reo lên.
"Số lạ?"
Và cậu vẫn nhấc máy lên nghe.
"Bakugo? Xin lỗi nhé, nhưng đừng vội nói gì cả. Cậu có thể ra chỗ này giúp tôi được không?"
Là giọng của cái tên quỵt hẹn kia đây mà...
Sao cậu ta có được số của mình vậy trời...? Bakugo khó hiểu nghe thêm một vài lời chỉ dẫn từ giọng nói trong điện thoại rồi cúp máy. Tên đó thậm chí còn chẳng quan tâm xem liệu đó có phải mình hay không mà vẫn nói cả một tràng... Ngây thơ đến vậy là cùng. Ngộ nhỡ lại có người đưa lộn số thì lại... Ném lại cái điện thoại vào cặp sách, cậu cởi áo khoác ngoài ra và nhét vào ngăn trong cùng rồi đeo tất cả lên vai và ra khỏi cổng trường.
Lại lên chuyến tàu điện ngầm quen thuộc, chuyến cuối trong ngày. Rồi xuống ở ga cách chỗ cậu sống tầm 20 phút đi bộ. Một khu phố khá là náo nhiệt và đầy màu sắc, mang hơi hướng hiện đại trong khi hầu hết tất cả các hàng quán ở đây đều được xây kiểu nhà gỗ mang hơi hướng hoài cổ nhiều hơn. Mặc dù vậy cũng không thể không thừa nhận rằng mấy bảng quảng cáo trông có vẻ khá là hay ho với nét vẽ trẻ con và tiếng rao mời hàng lanh lảnh lại mang cho không khí ở đây có nét gì đó tươi mới một cách non trẻ kì lạ.
Một khu phố "trẻ con" ngay giữa trung tâm thành phố...
Và theo đúng như chỉ dẫn mà tóc đen đã mô tả, cậu sẽ phải đến một nơi gọi là...
"Nikki Nenshou?..."
Bakugo khó hiểu với cái tên mà cậu nhận được. Bảng hiệu của cửa hàng được cắm thành một lá cờ dài vẽ thêm hình sóng của hội Yukiyo-e đằng sau tô điểm, mang đậm cái nhìn về một thứ gì đó cuốn hút đầy mùi vị mằn mặn cay cay của nước biển với muối.
Cánh cửa cửa tiệm đã lộ dấu vết thời gian, "hoa đỏ" mọc một cách cố ý trên mái che màu xanh lam trông cũng đẹp một cách khó tả. Trượt cánh cửa qua bên cạnh, mùi thịt nướng trên bếp than xộc thẳng ngay vào mũi Bakugo, lan tỏa ra cả bên ngoài, khiến cho không khí có vẻ nóng hơn một chút.
Đóng cánh cửa trượt sau lưng lại và bước vào quán. Đúng là thịt nướng thật... Cậu tự ngẫm với chính mình sau khi thấy mấy vị khách đang dùng mấy chiếc kẹp thực phẩm để lật đi lật lại mấy miếng thịt nướng trên bếp than âm đất với chiếc máy hút khói đang hút những làn khói trắng phía trên.
Chọn đại một bàn, cậu cởi giày, leo lên trên tấm phản gỗ cao hơn mặt đất một chút, rồi ngồi xuống... Và thực sự chẳng biết làm gì tiếp theo cả.
Ngồi không chẳng có việc gì làm thì hơi vô duyên quá, cậu cầm đại cái thực đơn bọc da trên mặt bàn lên rồi ngồi giả vờ đang ngẫm nghĩ xem nên dùng món gì mà đầu óc kỳ thực vẫn đang ném đi đâu đó ngoài quyển sổ da lộn đó.
"Xin cho hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?"
Một giọng nói cắt đứt dòng suy nghĩ lơ mơ của cậu.
"Hả?... À, ờ... T-Tôi chưa chọn xong món...!"
Lúng túng đóng quyển thực đơn lại, Bakugo còn chẳng thèm nhìn xem người đang hỏi mình là ai, bất giác cúi xuống mặt bàn rồi lại mở quyển thực đơn mới đóng lại ra, rồi lại ngồi giả xem.
Cơ mà... Giọng này...
"Này Bakugo, cậu muốn dùng món gì?"
Kirishima lấy tay che đi nụ cười vừa mới bật ra trên môi, rồi ngồi lên trên phản, chỗ đối diện với Bakugo, rồi cười ranh mãnh.
"Kirishima! Thằng điên này!"
Bakugo gập quyển thực đơn lại, rồi dùng nó đập liên tiếp mấy cái vào đầu Kirishima, mặc cho người kia cố gắng tránh trong tình trạng vẫn đang cười muốn lộn cả lục phủ ngũ tạng ra mà cười tiếp.
"Ehehe! Tôi xin lỗi mà! Tôi chỉ định đùa một chút thôi!"
Kirishima đưa tay lên đỡ lấy quyển thực đơn, rồi hạ tay Bakugo xuống. Cậu vẫn còn đang hơi cáu do vừa mới bị chơi cho một vố ngu người. Và rồi sau khi Kirishima đã ngừng cười và cậu cũng đã bớt giận, cả hai ngồi lại chỉnh tề và bắt đầu nói chuyện.
Nhìn bộ đồng phục cùng chiếc tạp dề Kirishima đang mặc trên người, Bakugo đã đoán ngay ra được lí do vì sao cậu ta lại hẹn cậu ở đây.
"Mày làm thêm ở đây à? Tưởng họ không cho học sinh chưa tròn 16 tuổi đi làm ở mấy nơi thế này?"
Bakugo nhìn một chậu than nóng vừa mới được mang ra từ trong khu dưới căn bếp và đặt vào chiếc bếp than âm đất. Cách bưng bê dọn dẹp cùng kĩ năng ứng phó, nếu không cẩn thận thì có khi sẽ bị bỏng như chơi.
"Ý! Khe khẽ cái mồm thôi chứ!"
Kirishima đưa ngón tay lên chắn ngang miệng, ra vẻ đó là một chuyện không thể cứ thế mà nói ra. Rồi ngay khi biết rằng mình không bị ai soi, cậu mới nói thầm.
"Cuộc sống của học sinh sống xa nhà khó khăn lắm. Nên tôi mới phải nói dối về tuổi của mình. Vả lại, tôi làm ở đây cũng quen rồi, nên khỏi lo đi."
Kirishima nói, tay nghịch nghịch lọ tăm bên cạnh. Bakugo hiện đang hơi lờ mờ, mới hỏi tiếp.
"Vậy nhà mày ở đâu?"
"Tỉnh Chiba. Đến Tokyo gần như thứ gì cũng đắt đỏ hơn, lại còn cả tiền học phí nữa. Nên ngoại trừ số tiền trợ cấp được gửi từ dưới Chiba lên, tôi vẫn phải đi làm thêm nhiều."
Và đó là lí do vì sao nó lại gọi mình ra đây... Bakugo tặc lưỡi.
"Bởi vì hết ca là mày sẽ phải đi làm ngay, nên mới gọi tao ra đây, đúng chứ?"
Tóc đen gật đầu.
Nghĩ mãi ngồi trong quán mà chẳng gọi gì từ nãy đến giờ thì vô duyên thật, Bakugo cầm quyển thực đơn lên và lại đập vào đầu tóc đen một lần nữa.
"Vậy thì, thưa cậu bồi bàn, cậu có gợi ý gì cho tôi món gì hay không? Hay ta sẽ ngồi nói chuyện mãi thế này?"
Biết là Bakugo có ý tốt, nên Kirishima cũng vui vẻ mà phục vụ.
"Vậy thì tôi gợi ý một suất Hisuki nhé, đó là món thịnh hành nhất trong những ngày gần đây."
Và sau vài câu trao đổi ngắn, Kirishima đã bỏ đi rồi quay lại với một chậu than nóng và một chiếc lồng nướng. Một lát sau, một người phục vụ khác bê một đĩa thịt bò lớn lên cùng một số đồ ăn kèm khác và một dĩa thịt heo. Đặc điểm chung của mấy món này, có vẻ như tất cả đều có ớt.
"Tên này..."
Nó biết mình thích ăn đồ cay đời nào vậy?... Bakugo tự hỏi, trong khi đặt mấy miếng thịt lên trên vỉ nướng. Mặc dù cũng không chắc chắn rằng là cậu ta biết, hoặc chỉ đơn giản là do nhu cầu thực khách gần đây thích những món cay. Nhưng thôi cứ kệ vậy.
Bakugo gắp một miếng thịt lên đưa vào miệng.
Ướp vừa đủ, vừa mặn vừa cay, không quá gắt. Đáng ra mình nên hỏi nó thêm vài điều nữa. Nhưng thế này chắc cũng tạm đủ rồi... Bakugo nhìn tên nhóc tóc đen đang chạy ngược xuôi phục vụ khách, trong khi cậu thì tận hưởng cái món Hi Suki gì đó mà cậu ta gợi ý cho.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip