Ta là bạn từ lúc nào ý nhỉ?
Sau tối hôm đó, Bakugo đi đến lớp từ lúc trời mới bắt đầu hửng sáng. Chân vẫn đi nhưng đầu óc cậu vẫn đang nghĩ tận đâu đó bên kia biển Thái Bình Dương, cậu nhìn xuống sân trường nơi bây giờ học sinh khóa trên mới lác đác đi vào, chăm chăm tìm kiếm một thứ gì đó. Rồi thoáng thấy một bóng đen, cậu khấp khởi nhón chân lên nhìn thì ai ngờ được thứ cậu nhìn thấy lại là một con Robot của lớp năng khiếu. Không thấy thứ mình cần, cậu thở hắt ra, cằn nhằn mấy điều như "Sao mấy cái đứa khoa năng khiếu phiền phức thế cơ chứ?" rồi đi thẳng vào lớp.
Thời gian ôn bài tốt nhất là vào sáng sớm, nhất là khi lúc đó không có ai ở bên để có thể làm phiền cả. Bakugo cũng có ôn bài, cũng bị deadline dí như bao đứa học sinh khác. Nhưng ai cũng nhìn cậu như thể nhìn quái vật bởi cậu lúc nào cũng làm những điều đó mà không một ai biết cả. Thành ra nhiều khi học nhóm có mấy lần cậu đã ôn sẵn trên lớp nên về nhà chỉ cần chơi không, thành ra đã tạo thành một làn sóng tin đồn dữ dội kiểu "Bakugo không học vẫn đỗ" khiến cậu khổ sở không ít.
Cất lại sách vở vào cặp khi nghe có tiếng cửa mở. Là Iida đến đầu tiên, chỉ sau cậu. Tóc xanh vẫy tay chào Bakugo. Còn cậu thì vẫn ngồi như vậy nhìn vô định vào một điểm nào đó.
Sau Iida, sẽ đến Yayomomo. Rồi đến Tokoyami đi chung với Koda hoặc Shouji. Rồi đến Aoyama, Jirou, Kaminari và Sero thì luôn đi chung. Đám con gái xuất hiện dường như cùng một lúc. Rồi đến tóc hai màu, Deku "bông cải xanh"... Và cứ thế.
Cho đến khi chuông reo, cậu mới thấy Kirishima chạy vội vào lớp và ném luôn cái cặp sách vào ngăn bàn. Trên người cậu ta có mấy vết trầy xước. Nhìn qua thì cứ nghĩ là cậu ta đã đánh nhau. Nhưng sau khi tìm hiểu rõ ràng, thì ra sáng nay tên này ngủ quên do đêm qua thức quá khuya. Chắc là làm tăng ca. Để rồi giờ lại chạy vội vàng vào lớp đến mức đâm sầm vào người khác. Thậm chí còn chẳng thèm quay lại để mà xin lỗi người ta nữa.
"Chắc lát nữa đi tìm người đó để mà xin lỗi quá. Chứ nếu không vô duyên chết."
Tóc đen cười khì khì trong khi miệng thì ngậm cái dây chun để buộc lại đống tóc cho gọn gàng. Bakugo nghe câu trả lời, coi như tạm chấp nhận, vẫn kịp cốc cho cậu ta một cái đau điếng, tội chểnh mảng. Rồi quay về chỗ ngồi học tiếp.
Giờ nghỉ trưa thì Kirishima biến mất. Chắc là đi tìm người thật. Bakugo đã mua sẵn hai suất Hamburger ngồi chờ ở nhà ăn nãy giờ nhưng vẫn chẳng thấy tăm hơi người đâu cả mà đồ ăn thì đã nguội ngắt. Đang định gói đồ lại rồi mang lên lớp nghỉ trước, Bakugo đi ngang qua một đám học sinh đang nói chuyện rôm rả về một chuyện gì đó. Nghe có vẻ như là một vụ đánh nhau ở sau trường... "Ghê vậy. Năm ba hả!? Rappa đúng không?", "Ừ, đúng vậy! Đánh một đứa năm nhất đó!". "Đứa năm nhất có tóc đen hồi sáng va phải anh ấy đúng không? Thế này thì chắc là phải sớm gọi nhà tang lễ mất!", "Bậy! Gọi xe cấp cứu chứ!", "Nhưng mà đó là năm nhất đấy. Đâu phải năm ba! Năm ba đánh nhau còn được! Đằng này năm ba đánh năm nhất thì có chết người!", "Nhưng đấy là do nó bất cẩn va trúng đại ca mà! Lỗi do nó, nó tự chịu chứ.", "Vậy mày không sợ có người chết hả!? Dính án thì sau này tha hồ mà đi lao động nhé!".
Bakugo nghe nhồn nhột bên tai. Nắm lấy cổ áo của một đứa trong số đó rồi hỏi vặn.
"Nói cho tao biết bọn nó đánh nhau ở đâu!"
Không cần lâu la, nó phun liền địa điểm chuẩn xác. Rồi sau khi ném cả đứa học sinh đó lẫn hai bịch Hamburger xuống đất, cậu nhanh chóng chạy đi. Nếu như đứa học sinh năm nhất tóc đen đó là Kirishima... Nhưng trong khóa học cũng đâu có ít người có tóc đen đâu? Lỡ như đó lại là ai khác... Nếu đó là ai khác liệu cậu có nên cứu nó không? Nhưng nếu đó là Kirishima...
Chẳng biết tiền đồ của Kirishima đen tới đâu, nhưng dính phải tên đàn anh máu mặt gần như là nhất trong năm ba thì chỉ còn có nước đi chầu nhà ma. Bakugo cũng thuộc dạng kiểu có tai tiếng trong trường, cũng được đồn đoán là từng làm nổ nhà vệ sinh nam. Nhưng chi tiết chưa rõ nên vụ việc cũng bị ém đi trước khi chuyện bé xé ra to. Nhưng về lại hiện tại thì bây giờ cậu chỉ lo mỗi một việc, liệu cậu có đủ tai tiếng mà cứu tên ngu ngốc kia không nữa.
Chưa đến nơi nhưng đã nghe tiếng có người xô xát ở đằng sau, Bakugo chạy dọc theo bức tường khuất bóng với hầu hết tất cả mọi người trong trường. Rồi lách qua một khe hở nhỏ ở cuối ngõ cụt, dẫn ra một khoảng sân khác. Đất cát bay bụi mù, tiếng đánh đấm vẫn vang lên như chẳng hề có ai đang ở đó chứng kiến cả. Và khi cậu tìm thấy Kirishima, cậu ta đang bị một người anh khóa trên nắm chặt cổ áo, tay giơ lên chuẩn bị ra đòn kết thúc. Và tệ hại hơn, cậu biết chiêu này. Một cú đấm thẳng vào mặt, gây chấn động nhẹ, nhưng có thể gây chảy máu trong. Cậu nghe về nó đã nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến nó. Nó nguy hiểm đến chết người...
"Này thằng khốn! Mày làm cái đéo gì thế hả!?"
Và trước khi Bakugo kịp nhận ra mình làm gì, cậu đã định đuổi theo tên đó. Nhưng khi chạy qua bóng tóc đen kia, cậu biết chắc chắn rằng mình không nên chạy theo tên kia nữa. Và đây là lần thứ hai cậu cảm thấy mình mất kiểm soát như thế này, chỉ sau một vụ duy nhất mà cậu cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh như thế này...
"Mày đéo thoát khỏi vụ này được nữa đâu!"
Cậu gằn giọng, nhìn theo bóng áo khoác đang cắm đầu cắm cổ mà chạy đi.
Rồi khi quay qua chỗ người kia, Kirishima đã xước xát hết cả mặt mày, thở không ra hơi, quần áo xộc xệch như đã bị kéo lê va đập dưới mặt đất. Mắt cậu ta đỏ bừng, khi nhìn thấy Bakugo đã đến thì nói không tròn được một câu.
"B-Baku.."
"Tsk!... Bình tĩnh đi Kirishima, tao ở đây rồi..."
Và sau đó, Bakugo đã dìu Kirishima lên phòng y tế và băng bó lại cho cậu ta cũng không quên bảo với Kaminari là hãy xin phép cho cả hai người nghỉ hai tiết cuối để khi khác học bù. Và cả lớp gần như đã không tin vào mắt mình, khi tận mắt chứng kiến Bakugo thực sự đã đưa "một người không phải chính cậu ta" xuống phòng y tế. Sai quá sai. Sai quá là sai! Chưa bao giờ có chuyện như thế này tồn tại trong lớp A cả! Bakugo thật sự đâu rồi! Và cái con người mất não kia là ai!?
"Ngồi yên đi thằng đần, mày cứ ngọ nguậy như thế làm sao tao bôi thuốc được!?"
Bakugo vật lộn với việc giữ cho tay chân của Kirishima ở yên một chỗ trong khi tay thì cầm một miếng bông nhúng cồn nhằm mục đích chỉ để khử trùng mấy vết xước cho cậu ta. Nhưng Kirishima cứ vùng vẫy, rồi nếu có ngồi yên được thì cũng giật nảy lên mấy lúc cậu dí bông vào mấy vết thương. Gấu quần cậu ta tả tơi cả, hai đầu gối chảy máu dọc theo mé chân, thấy mà xót hộ. Rồi sau khi đã băng bó xong, Bakugo ném cho Kirishima một cái túi chườm lạnh để cậu nhét vào chỗ vết bầm ở cổ. Mới có mấy phút thôi mà... Nhìn như bị bạo hành không bằng. Nếu như cậu lỡ chậm chân chút ít nữa... Có lẽ giờ Bakugo đã lôi Kirishima đi trong cái túi đựng xác rồi!
"Mày ổn chưa? Có bị đau ở đâu nữa không?"
Lục tìm thêm mấy miếng băng lạnh nữa trong tủ đồ sơ cứu, Bakugo chẳng thèm nhìn Kirishima lấy một cái.
Cậu đang hơi giận, cũng có hơi lo cho tên đần này nữa. Đã không thể đánh lại rồi, sao không la lên mà kêu cứu? Hay cậu ta nghĩ rằng mình không cần la lên? Đúng là dở người. Nếu như Kirishima nghĩ rằng cậu ta có thể giải quyết mọi thứ y hệt như hôm nọ ở buổi tập chiều, cậu ta lầm to rồi. Sai lầm to lớn và ngu ngốc nhất cậu ta từng phạm phải, khiến cho Bakugo tức muốn hộc máu mồm mới xong.
"Mang cái má mày ra đây...!"
Bakugo giơ bàn tay lên cao rồi hạ nó xuống thật nhanh. Kirishima đã định né đi trong một chốc, rồi đột nhiên dừng lại không né nữa. Bây giờ bị ăn thêm một cú tát chắc cũng đáng. Nhất là khi cậu đã ngu ngốc như thế. Và bạn học Eijirou đã ngồi yên để chuẩn bị chịu đòn, rồi đột nhiên cậu thấy má mình man mát.
"Trông mày ghê quá, che nó lại đi."
Bakugo dán cho cậu một miếng băng lạnh vào mặt, rồi đi vứt miếng bọc giấy. Kirishima đưa tay lên chạm vào miếng băng, rồi ngồi đờ ra mất một lúc.
"Ừ... Cảm ơn..."
Rồi mất một lúc sau đó, sau khi đã nói chuyện với nhau mấy câu hỏi chẳng đâu ra đâu, Kirishima mới co hẳn chân lại rồi ngồi hẳn lên giường bệnh. Bakugo ngồi bên cạnh cầm chiếc kẹp nhiệt độ nhìn cậu ta, rồi đột nhiên cảm thấy có gì đó khang khác.
"Chúng ta là bạn mà! Bạn bè phải giúp đỡ nhau, đúng không?"
Bakugo thừ người ra, lại nghĩ về cái cách cậu biết đến Kirishima, rồi cả đêm hôm qua cậu đi ăn thịt nướng, được cậu ta phục vụ theo cách cậu "ghét nhất" nữa. Cả hai thành bạn từ lúc nào đó chẳng ngờ. Rồi chỉ để bỏ suy nghĩ đó đi, cậu coi như hôm nay chỉ là để trả ơn vì bữa thịt nướng hôm qua, mặc dù cậu đã có trả tiền. Và rồi lần đầu tiên, cậu với Kirishima cuối cùng cũng đã ngồi chung tàu điện ngầm về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip