Chương: 2

- Làm gì kỳ vậy? Con nó sang Đài Loan học, chớ có gì đâu mà khóc? Hè nó về. Nếu bà muốn chỉ cần một tiếng đồng hồ là sẽ gặp mặt con ngaỵ Hừ! làm như con nó lên cung trăng không bằng.

Mẹ vừa mếu máo nói:

- Em biết, em biết! Nhưng con cái sống gần gũi bên mình luôn trong hai mươi năm, lần đầu tiên xa gia đình em không lo sao được?

- Con cái lớn phải xa nhà mới nên người, không lẽ bà định nhốt nó suốt ngày trong nhà sao?

- Em biết! Nhưng em không nén nổi xúc động.

- Bà quả thật một là người đàn bà á Đông, chỉ có nước mắt, lúc nào cũng thấy nước mắt.

Lâu đứng một bên, chàng thấy tay chân thừa thãi, bối rối không biết phải làm sao. Trong khi đó Vân Nhi, cô em gái của chàng đứng bên trêu:

- Sang bên ấy anh nhớ lo giấy nhập nội cho em để năm sau em đưa chị Mỹ Tuyên qua nhé.

Mỹ Tuyên, người con gái xinh xắn, nụ cười lúc nào cũng nở trên môi.

Nàng đến tiễn mà không một lời chúc tụng. Lâu không hiểu tại sao ở gần bên nhau suốt hai năm trời mà chẳng có một tình cảm đặc biệt nào nảy sinh. Hôm nay, chàng chỉ thấy có một sự xúc động nhỏ trước giờ chia tay như giữa hai người bạn sơ giao.

- Nhớ viết thư về cho nhà luôn nhé, con phải chăm học và phải giữ lễ độ với gia đình bác Dương, đừng để người ta coi thường mình.

Trước lời dặn dò cẩn thận của cha, Lâu thấy khó chịu vì chàng đâu phải là thằng bé lên ba!

Nước mắt của mẹ, lời dặn dò của cha, tất cả khiến cho Lâu bồi hồi pha lẫn ngượng nghịu. Lên ngồi phi cơ rồi chàng mới thở ra nhẹ nhõm.

Bây giờ đứng dưới cái nắng chói chang của buổi chiều tháng chín, thành phố Đài Bắc nóng như lửa. Tựa lưng vào cổng phi trường, chàng lấy bức thư của cha để tìm địa chỉ của bác Dương. Đường Nhân ái? Đường Nhân ái ở nơi nào? Không rõ gia đình bác Dương có sẵn sàng đón nhận mình không đây chứ? Lâu ngại ngùng.

Tuy rằng chàng thừa biết là những chuyến đi Hương Cảng, bác Dương đều thường xuyên ở nhà chàng. Nhưng đấy là những cuộc tạm trú vài ba hôm chứ đâu có như chàng ở trọ đi học, là cả một vấn đề. Thời buổi này đâu phải là thời hoàng kim của tình bằng hữu, nó mong manh như tờ giấy lụa dễ rách. Còn bác gái nữa? Bà ta sẽ đối đãi với chàng ra sao? Xếp phong thư lại, Lâu đứng thẳng lưng. Mặc, đến nơi hậu xét.

Vừa định cho va li vào taxi, thì một chiếc xe du lịch màu đen từ xa chạy như bay tới.

Cửa vừa mở, Lâu đã thấy ngay bác Dương.

- Lâu, tôi đến trễ quá phải không, may là cháu chưa đi mất!

- Dạ chào bác, cháu không ngờ được bác đến đón thế này!

Lâu khẽ cúi đầu, nỗi vui mừng hiện trên nụ cười, chàng có cảm giác của một kẻ may mắn. Dù sao có người đến đón còn hơn là phải lang bang tìm nhà. Bác Dương vồn vã:

- Không đến đón cháu sao được. Lần đầu tiên đến Đài Bắc, lạ nơi lạ chốn bác sợ cháu lạc đường. À này, cháu mau lớn quá, trông cũng ra vẻ lắm.

Vân Lâu cười:

- Thì bây giờ cháu đã hai mươi tuổi rồi!

Tại sao người lớn lúc nào cũng muốn coi kẻ ra sau mình là trẻ con mãi thế? Ông Dương phụ mang hành lý của Lâu lên xe và bảo:

- Lên xe đi chứ!

Vân Lâu quay sang người bạn già của cha:

- Bác lái xe lấy à?

- Ờ, cháu biết lái xe không?

Vân Lâu được cơ hội trổ tài, vội khoe:

- Cháu có cả bằng lái xe quốc tế, bác muốn cháu thử không?

- Thôi hôm khác đi, bao giờ cháu rành đường đi nước bước bác sẽ để cháu trổ tài. Vả lại bây giờ sự lưu thông ở thành phố này không được khá mấy, lái không quen dễ gặp tai nạn lắm.

Ngồi trên xe, Lâu thích thú nhìn qua khung kính. Xe be, xe ba bánh, xe đạp, xe gắn máy... đủ loại đủ kiểu chạy như mắc cửi. Thế này chả trách ông Dương không dám đưa xe chàng lái. Phố xá hai bên có lối kiến trúc hoàn toàn khác biệt với Hương Cảng, những ngôi biệt thự xinh xắn nằm dọc bên đường trông thật thoải mái.

Ông Dương vừa lái xe vừa đưa mắt dò xét chàng thanh niên ngồi bên cạnh mình. Chiếc trán rộng, đôi mắt to suy tư, nhưng nụ cười vẫn còn trẻ thơ. Ông Mẫn vậy mà vẫn có được thằng con trai dễ thương thế này! Một thứ tình cảm phức tạp hiện trong tim, đột nhiên ông linh cảm như có một điều bất hạnh đang chực chờ. Cho nó ở trong nhà là tốt hay xấu đây? Đột nhiên ông Dương nghĩ đến câu nói mà đúng ra phải hỏi Lâu từ đầu:

- Cha mẹ cháu lúc này ra sao? Mẹ cháu bằng lòng để cháu sống xa gia đình thế này à?

Vân Lâu đáp không nghĩ ngợi:

- Dạ mẹ cháu khóc lu bù chứ đâu có buông cháu đi dễ dàng được!

Từ lâu rồi, tình mẹ đã trở thành một sợi giây ràng buộc chàng vào gia đình, nhưng sao mẹ không chịu nghĩ đến việc đó? Lâu lơ đãng tiếp:

- Sang năm Vân Nhi nó cũng định sang đây!

Ông Dương nhìn thẳng con đường trước mặt:

- Vân Nhi à? Được mà, sang năm cô ấy đến Đài Bắc, bảo cô ấy cứ đến nhà tôi ở đi. Nhà chúng tôi rộng lại ít người. Có tiếng cười nói của các cô các cậu chắc sẽ vui lắm.

- Nhưng hình như bác cũng có một chị mà.

Đôi mày ông Dương khẽ chau, vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt đã biến mất.

- Cháu muốn nói đến Hàn Ni của bác à? Nó...

Ông Dương ngập ngừng. Vân Lâu lạ lùng quay sang, vẻ thắc mắc. Ta đã nói gì khiến ông buồn? Ông Dương không nói thêm một tiếng nào cả, như không có gì để nói.

Ông nghĩ khách mới đến nhà, không nên để người ta buồn nỗi buồn riêng của mình. Cắn nhẹ môi ông để cho bao nhiêu câu trả lời biến thành tiếng thở dài. Xe quẹo qua khúc quanh, tiến vào con hiểm rộng và thoáng, ngừng trước đôi cánh cổng to sơn màu đỏ.

- Đến nhà rồi, cháu vào trước đi, bác cho xe vào nhà xe.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip