Chương 4 [Tình bạn từ những vết sẹo]
Mùa Thu và Mùa Đông - Tác giả: Rilooka
Chương 4:
Tối hôm đó, Triệu Tú Linh đã dẫn Lâm Hạ Thu rời khỏi sự bao bọc quen thuộc của quán rượu Kaisen. Chiếc xe ngựa, thay vì xe hơi hiện đại ở phố thị xa hoa, nhẹ nhàng lăn bánh trên con đường làng quen thuộc. Cảnh vật mộc mạc, những ngôi nhà mái ngói, những vườn rau xanh tốt dần lùi lại, nhường chỗ cho một ngôi nhà gỗ rộng lớn nằm ở ven làng, được bao quanh bởi những khu vườn hoa rực rỡ. Sự thay đổi này khiến Lâm Hạ Thu vừa tò mò lại vừa có chút xao xuyến.
"Chị...chúng ta đang đi đâu vậy?" Lâm Hạ Thu khẽ hỏi, giọng có chút rụt rè.
Tú Linh mỉm cười, ánh mắt cô dịu dàng và trìu mến đáp:
"Đến một nơi, em sẽ hiểu rõ hơn về chị, và cả về chính em."
Một tiếng "Két" vang lên báo hiệu đã đến nơi cần đến.
Chiếc xe ngựa dừng lại trước một ngôi nhà gỗ hai tầng, được thiết kế theo phong cách pha trộn giữa nét truyền thống cổ điển cùng nét hiện đại được kết hợp hài hòa tạo nên một vẻ ngoài sang trọng và lấp lánh bần bật giữa vùng quê này. Bên trong, không gian được bài trí tỉ mỉ với sàn gỗ bóng loáng, ánh sáng vàng ấm áp từ những chiếc đèn toả khắp căn nhà, và những bức tranh thủy mặc tinh tế. Mùi thơm thoang thoảng của hoa trà, gỗ thông, và một chút hương vị ẩm thực đặc trưng của vùng quê.
Bước vào bên trong, Lâm Hạ Thu choáng ngợp trước không gian mới lạ. Cô tìm thấy sự dung hợp của vùng quê và thành thị, giữa sự quen thuộc và những điều mới mẻ, khiến tâm trí cô vừa thư thái lại vừa tò mò.
"Em đừng căng thẳng quá." Tú Linh khẽ nói, cô nhận ra sự bối rối của Lâm Hạ Thu.
"Cứ thoải mái như em đang ở nhà mình vậy."
Họ ngồi vào một bàn ăn đặt gần cửa sổ, nơi có thể ngắm nhìn khu vườn hoa đang khoe sắc. Người phục vụ, một phụ nữ trung niên với nụ cười hiền hậu, mang đến trà và bánh ngọt tự làm. Tú Linh nhẹ nhàng giới thiệu bản thân:
"Xin chào, để chị giới thiệu lại nhé! Có vẻ khi nãy chị hơi vội, chị tên là Triệu Tú Linh, cứ gọi là Tú Linh hay chị Triệu cho dễ nhé. Chị vốn sống ở ngôi làng này, nhưng vì một số lý do, nên đã rời đi. Giờ chị quay về đây, là vì muốn tìm lại chút bình yên cho bản thân mình sau nhung chuyện trong quá khứ. Trong lúc ở đây chị vô tình nghe được câu chuyện em kể cậu chủ quán rượu kia, cho nên hôm nay chị mời em đến đây để giúp đỡ em." Giọng điệu của cô dịu dàng, nhưng trong lời nói và ánh mắt của cô vẫn có chút thoáng buồn.
Lâm Hạ Thu chăm chú lắng nghe, ánh mắt cô trở nên sáng hơn. Cô cảm nhận được sự đồng điệu giữa mình và người phụ nữ trước mặt, một sự đồng điệu mà cô không thể lý giải.
"Em cảm ơn tấm lòng của chị, nhưng chị không cần giúp đỡ em làm gì, khoản tiền đó em đã giải quyết xong hết rồi." Lâm Hạ Thu lắc đầu từ chối một cách lịch sự rồi nói tiếp.
"Nhưng về việc mà về quê của chị thì em vô cùng đồng cảm, vì lí do mà em xuất hiện ở nơi này cũng là vì quá khứ của em... nó quá nặng nề."
Triệu Tú Linh gật đầu, đáp lại bằng một cái nhìn thấu hiểu.
"Nhưng mà, cho em hỏi chị một câu nhé? Sao người giàu có như chị lại đi về vùng quê này thế? Trong chị không giống người đang nợ nần chồng chất như em." Hạ Thu cười ngại ngùng hỏi.
Nhưng câu hỏi bất chợt đó lại làm Tú Linh ngây người một lúc sau cô mới đáp lại:
"Chị đã từng có một cuộc sống mà nhiều người mơ ước." cô nói, giọng có chút chua xót.
"Chị cưới một người chồng giàu có, địa vị xã hội cao, được mang trên mình những trang sức và những bộ vải xa xỉ. Nhưng đổi lại, chị phải sống trong một cuộc hôn nhân địa ngục. Anh ta là một người bạo lực, không chỉ về thể xác mà còn về tinh thần." Gương mặt của Tú Linh dần tối lại, ánh mắt của cô đã bắt đầu rưng rưng nước mắt nhung cô vẫn cố giữ bình tĩnh để nói tiếp.
"Hắn đánh đập, chà đạp lên danh dự của chị, hắn coi chị như một con đàn bà chỉ biết ăn bám, ngày ngày chực chờ lấy hết tiền của hắn rồi bỏ trốn. Nhưng chị hoàn toàn không để mắt tới số tiền đó của hắn, thứ chị muốn chỉ là một cuộc sống hôn nhân ấm êm." Đến khi này cảm xúc của cô đã không thể kìm chế được nữa, những dòng lệ của cô bắt đầu chảy xuống.
"Và chuyện kinh khủng nhất đó là khi chị phát hiện hắn ta ngoại tình, mà tuyệt vọng hơn là con ả đang làm tình cùng hắn chính là người bạn thân của chị. Sự kinh tởm đó đã làm chị bị sảy thai, cảm giác nghe tin mình mất con nó khiến chị rơi vào trầm cảm trong thời gian dài. Sau những vết sẹo của hôn nhân thì chị đã rời khỏi thành phố, đi tìm một nơi bình yên để ổn định lại tinh thần của mình."
Lâm Hạ Thu rùng mình trước những gì mà cô vừa nghe được từ Triệu Tú Linh, từng mảnh ký ức đau buồn về người cha tồi tệ lại ùa về. Cô hiểu rõ cảm giác sống trong sợ hãi, bị tổn thương về thể xác và tinh thần.
"Chị đã cố gắng chịu đựng, vì nghĩ rằng mình vẫn còn có thể cứu vãn được cuộc hôn nhân tồi tệ này. Nhưng rồi, chị nhận ra, mình xứng đáng có được một cuộc sống tốt đẹp hơn." Tú Linh nói, ánh mắt cô đầy kiên định.
"Chị đã quyết định rời đi, chấp nhận từ bỏ tất cả để đổi lấy tự do."
"Nhưng... tại sao chị lại chọn trở về ngôi làng này?" Lâm Hạ Thu hỏi, ánh mắt vẫn còn chút nghi ngờ.
Triệu Tú Linh mỉm cười, nụ cười buồn nhưng lại mang đến sự an ủi cho chính cô. "Chị muốn tìm lại những giá trị đã mất, những điều giản dị và chân thành. Và hơn hết, chị muốn tìm lại chính mình." cô nói, giọng chân thành.
"Chị tin rằng, ở nơi này, chị sẽ tìm thấy sự bình yên mà chị đã tìm kiếm bấy lâu."
Lâm Hạ Thu nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô cảm phục sự mạnh mẽ của người phụ nữ này, sự dũng cảm dám từ bỏ tất cả để bắt đầu một cuộc sống mới. Và cô cũng cảm thấy biết ơn, vì đã gặp được một người có thể thấu hiểu và chia sẻ những nỗi đau của mình.
"Em... em cũng vậy." Lâm Hạ Thu khẽ nói, giọng cô run run.
"Em cũng muốn thoát khỏi quá khứ, gánh nặng của sự tủi hổ, và xây dựng một tương lai tươi sáng hơn."
"Vậy thì, chị sẽ giúp em." Triệu Tú Linh nói, nắm lấy tay Lâm Hạ Thu. "Chị sẽ giúp em vượt qua những khó khăn, và sống một cuộc sống thật sự hạnh phúc."
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Hạ Thu cảm nhận được sự kết nối sâu sắc với Triệu Tú Linh. Họ không còn là những người xa lạ nữa, mà là những người bạn đồng hành trên con đường tìm kiếm hạnh phúc.
"Nhưng... em vẫn còn một chút lo sợ," Lâm Hạ Thu thú nhận, giọng cô có chút bối rối.
"Em không biết liệu mình có thể tin tưởng chị hay không."
Triệu Tú Linh mỉm cười, ánh mắt cô đầy chân thành. "Chị hiểu. Chị không bắt em phải tin chị ngay lập tức. Hãy cứ từ từ, quan sát, và cảm nhận, cô nói:
"Chị sẽ cho em thấy, chị xứng đáng với sự tin tưởng của em."
Cả hai tiếp tục trò chuyện, chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống, về những ước mơ và hy vọng. Lâm Hạ Thu dần cảm thấy thoải mái hơn, cô cởi mở hơn, và thậm chí còn bật cười trước những câu chuyện vui vẻ của Triệu Tú Linh.
Tuy nhiên, họ không hề biết rằng, cuộc trò chuyện của họ đã lọt vào tai của một kẻ luôn theo dõi. Ẩn mình trong bóng tối của khu vườn, một người đàn ông với gương mặt lạnh lùng và ánh mắt đầy thù hận đang chăm chú lắng nghe từng lời nói của họ. Hắn ta là ai? Và mục đích của hắn là gì?
Sau cuộc trò chuyện, Lâm Hạ Thu và Triệu Tú Linh chào tạm biệt nhau rồi đường ai nấy về.
Trên đường Triệu Tú Linh về, cô vừa đi vừa hát để bản thân quên đi những chuyện buồn vừa được gợi lại. Nhưng... từ phía sau đang có một ánh mắt chứa đầy sự nham hiểm đang quan sát cô trong đêm.
- Hết chương 4 -
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip