I. Jaywon - JVQTCMMYEN
I. Jaywon - Jongseong và quá trình chứng minh mình yêu em nhất.
_____
1. Giang hồ hoàn lương.
Nhà Jungwon ngay cạnh nhà Jeongseong, đến phòng của cả hai cũng chỉ cách nhau bởi hai cái cửa sổ.
Hồi trước khi Jungwon chuyển đến đây, Jongseong vẫn còn là một thiếu niên cấp hai mới lớn, vừa nghịch ngợm vừa không chịu học hành. Cho đến tận cái hôm có một đứa nhóc giống mèo bé hơn mình hai tuổi chuyển tới sống cặp vách nhà, Jongseong vẫn chưa tưởng tượng ra được rằng sau này mình sẽ lột xác thành học sinh gương mẫu chỉ vì câu “Em sợ mấy người bạn phá phách của anh” phát ra từ mồm thằng bé ấy.
Quả thật, lúc trước Jongseong có phần bướng bỉnh và cứng đầu, nhưng kì thực anh chưa bao giờ hỗn hào hay bất kính với người lớn cả. Jongseong thậm chí còn rất yêu ba mẹ mình, chỉ là do môi trường sống có quá nhiều thành phần độc hại nên trong quá trình lớn lên, Jongseong vô thức bị cuốn theo mà không hề hay biết.
Nếu đặt vào góc độ này để phân tích, thì sự xuất hiện của Jungwon giống như một sợi dây được thả xuống từ thiên đàng, kéo Jongseong thoát khỏi sự chèo kéo của thất tình lục dục.
Jongseong nhớ rõ cái hồi gia đình Jungwon mới chuyển đến đây, anh vẫn còn đang mải mê ôm chặt lấy cái máy chơi game mới tậu của mình hồi năm lớp tám. Khi đó bố mẹ anh không có nhà, ngày chủ nhật đang nằm thảnh thơi cày cuốc trên giường bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng chuông inh ỏi. Jongseong nhíu chặt chân mày, mang một thân quần đùi áo ba lỗ xuống mở cửa xem là ai lại đến nhà giờ này để làm phiền mình đây.
Vốn đã định xả ra một tràng câu từ chợ búa nếu xuất hiện trước mặt anh là một thằng bạn nào đó cũng nằm trong nhóm ngỗ nghịch của trường, thế nhưng Jongseong bỗng dưng câm lặng khi chợt nhận ra, một cái đầu nấm tròn tròn của đứa nhóc nào đó lùn hơn mình cả gang tay đang hiện ra trước mặt.
“Em… tìm ai thế?” Jongseong gãi đầu, bỗng nhiên không biết ứng xử như thế nào.
Jungwon năm lớp sáu là một hình ảnh rất lạ lẫm với Jongseong vào thời điểm đó. Thế nhưng nếu bây giờ có cơ hội gặp lại thì anh thề là mình sẽ lao đến ôm ẻm vào lòng, thơm đến khi nào hai cục mochi đó hồng lên như hai trái anh đào vừa chín mới thôi.
Thằng bé lúc đó trắng bóc, đôi mắt mèo lém lỉnh mở to khoe ra hai con ngươi đen láy tròn vo như hai hột nhãn. Đường xương hàm của Jungwon lúc đó chưa sắc cạnh như bây giờ, thế nên mỗi lần cười lên là hai lúm đồng tiền lại lỏm sâu vào trong má như có hai ngón tay vô hình nào đó đang nhấn vào hai cục bột.
Vừa tưởng tượng được tới đó, là Jongseong đã vô thức thấy thèm bánh bao rồi.
“Em mới chuyển đến đây ạ.” Jungwon cười ngại ngùng, đôi mắt mèo hơi híp lại, đưa túi bánh trong tay cho anh. “Mẹ em bảo là qua biếu quà làm quen nhà hàng xóm, rồi bảo là ‘sau này mong được mọi người giúp đỡ ạ’.”
Jongseong bật cười. “Mẹ em nói vậy hả?”
“Dạ đúng ạ.” Jungwon vẫn hồn nhiên trả lời.
Anh nhận lấy túi bánh rồi xoa đầu em, cười lớn. “Nhóc bao tuổi rồi mà nói chuyện khờ dữ vậy!”
Jongseong lúc đó nghĩ em khờ thật, nhưng về sau anh lại thấy cái khờ đó quá trời dễ thương. Tỉ như việc trên lớp có gì vui thì khi về nhà, Jungwon sẽ hộc lại cho anh theo lối tường thuật y chang như vậy. Mở bài luôn là “Hồi sáng, có đứa nói với em như vậy nè…”
-)(-
Như đã nói trước thì lúc đầu, Jongseong không hề nghĩ sự xuất hiện của Jungwon sẽ khiến lối sống anh thay đổi, cho đến khi hai gia đình bỗng nhiên thân nhau hơn dự liệu.
Sau này hỏi ra mới biết, rằng mẹ của Jongseong và mẹ của Jungwon là bạn học thân thiết hồi cấp ba, sau này do cuộc sống mưu sinh đưa con người trôi nổi mà không còn liên lạc được với nhau nữa. Giờ đây bỗng nhiên lại trùng hợp chuyển đến sống cạnh nhau thế này, hai mẹ bỗng chốc còn thân thiết hơn nhiều so với trước kia.
Họ thường có thói quen sang nhà nhau xem phim vào thứ bảy, lâu lâu hứng lên thì hai ông bố sẽ rinh luôn cái rạp chiếu bóng ra ngoài khoảnh sân vườn chung của cả hai nhà, lót thảm trải đệm ra và hai gia đình sẽ có một đêm ngồi dưới bầu trời sao chuyện trò, vừa ăn uống vừa xem cái gì đấy chạy trên tấm màn trắng.
Anh và Jungwon vào những dịp này không khi nào là không có mặt.
Jongseong hồi đó lớn nhanh, còn Jungwon thì vẫn còn nhỏ xíu. Mỗi khi cùng xem gì đó, em thường có thói quen ngồi hẳn vào lòng anh rồi mặc cho Jongseong tựa cằm lên đỉnh đầu mình. Cảm giác ấm áp vô cùng tận. Những khoảnh khắc như thế này thường sẽ mang đến chung một kết quả, rằng Jungwon sẽ buồn ngủ trước và gục luôn trong vòng tay anh hàng xóm, để rồi khi tiệc đã tàn, Jongseong sẽ có nhiệm vụ bế em hàng xóm về nhà và đặt vào chăn ấm đệm êm.
Những lần đầu Jongseong hãy còn than mệt, nhưng càng về sau anh càng hưởng thụ cảm giác này như một đặc ân.
Lắm khi Jongseong còn lén chọt hai cái lúm đồng tiền xinh xinh khi Jungwon đang say ngủ, hay để lại trên trán em một cái thơm nhẹ bẫng kèm với câu chúc ngủ ngon trước khi về nhà. Lại lắm khi khác anh chẳng còn đủ năng lượng để lê thân về nhà lúc trăng và sao đã lên cao chót vót, mà giường Jungwon thì đủ rộng, thế là chỉ cần ba mẹ em ngỏ ý, anh sẽ chẳng ngần ngại nhảy lên đó để cùng nhóc hàng xóm chợp mắt say giấc nồng.
Sau này Jungwon đã lớn và Jongseong cũng không còn đủ to cao để ôm em lọt thỏm vào lòng mình như hồi còn bé, thế nhưng bờ vai anh vẫn đủ rộng để những khi mệt mỏi em sẽ yên tâm dựa vào. Cũng như cho dù Jungwon không còn là một cậu bé nhỏ nhắn hay khờ khạo như xưa nữa, thì em vẫn yêu thích cái cảm giác được ôm gọn trong vòng tay anh vào mỗi sáng khi bình minh phía chân trời đang vẫy gọi.
-)(-
Jaeyun là người duy nhất trong cái đám bạn quậy phá khi xưa mà Jongseong còn chơi cùng đến tận bây giờ. Hồi đó, cũng chính hai đứa này có màn thay đổi ngoạn mục nhất khiến các bậc phụ huynh phải hết hồn hết vía.
Jongseong với Jaeyun lúc ấy học chung lớp từ hồi còn tấm bé nên rất thân nhau, nhà cũng chỉ cách đứa kia năm bảy căn nên hai thằng cứ vậy mà cùng nhau lớn lên, rồi thân thiết như hình với bóng, thành ra việc quậy phá thì quậy chung, hoàn lương thì hoàn chung cũng không có gì là lạ.
Kể ra thì Jaeyun hiền như cục bột, bị thằng Jongseong ảnh hưởng nên mới đi theo con đường tà đạo như thế thôi. Mà tính ra cũng chẳng phải do Jongseong lôi kéo gì, anh cũng nhận thức được cái mình đang theo là không tốt nên cũng chưa bao giờ muốn Jaeyun giống như vậy. Chỉ do thằng cún nó ngáo ngơ thái quá, tự nguyện cùng bạn thân đi theo mấy đứa đầu đường xó chợ rồi chẳng chịu lo lắng học hành gì.
Một phần cũng vì cha mẹ Jaeyun làm việc xa nhà, nó chỉ ở với ông bà ngoại thôi nên thành ra không có người quản thúc. Ông bà thì thương cháu nên cứ chiều nó suốt thôi, không nỡ la mắng hay phạt nặng điều gì.
Và mọi chuyện chỉ kết thúc khi một hôm nọ, Jongseong hẹn thằng bạn chí cốt ra bờ sông cùng nói chuyện.
“Tao muốn hoàn lương.”
“Cái ch- mày nghiêm túc á hả Jay?” Jaeyun tá hoả tam tinh khi nghe thằng bạn mình nói thế.
Chẳng hiểu sao giọng điệu của thằng này bây giờ nghe cứ như thể giang hồ hai mươi năm tung hoành ngang dọc, tiếng tâm lừng lẫy quyết tâm lựa chọn an cư về hưu sống cuộc sống yên bình với vợ con, xây dựng gia đình hạnh phúc vậy. Jaeyun nghĩ tới đây thì liền bật cười, nghe sao thấy cũng vui vui.
“Mày có ghệ rồi hả?”
“Khùng.” Jongseong tặc lưỡi, rồi anh đứng dậy, vỗ cái bụp lên quả nón lưỡi trai của Jaeyun khiến nó cụp xuống, che hết mặt thằng cún. “Jungwon ẻm nói ẻm sợ mấy thằng bây, không muốn tao chơi với tụi mày nữa.”
“Ơ kìa Jayyyy!” Jaeyun mếu máo. “Thế mày nghỉ chơi với tao à?”
“Khùng nữa.” Thằng Jay tặc lưỡi tập hai. “Mày cũng phải hoàn lương với tao.”
-)(-
Sau này mỗi lần nhắc lại chuyện đó, Jongseong cứ buồn cười không thôi.
Bởi đang lúc anh không biết giúp thằng bạn mình hoàn lương thế nào khi bản thân đang bận phải đi theo Jungwon làm người bạn trai (bạn là con trai) mẫu mực, thì ba mẹ Jaeyun đã bất ngờ từ bên Úc bay về, nghe tin cún yêu học hành bết bác như thế thì liền thuê cho con trai một anh gia sư chất lượng.
“Ngày đầu tiên gặp Heeseung, ảnh đáng sợ muốn chết!” Jaeyun đã nói với Jongseong như thế, miệng mếu xuống còn giả bộ khóc lóc ngắn dài.
“Nhưng giờ ảnh chiều mày như chiều vong còn gì?” Jongseong liếc ngang, cái vẻ mặt của bọn có tình yêu trông đến là mắc ghét.
Jaeyun ngẩng lên liếc lại. “Đỡ hơn có đứa chiều crush như chiều vong mà tới câu thích ẻm cũng không dám nói.”
“Thằng chó con!!!”
Jongseong cúi xuống chuẩn bị lột đôi dép ra chọi nó, Jaeyun nhanh nhảu lêu lêu ghẹo gan một cái rồi cắm đầu chạy điên.
-)(-
Thật lòng mà nói thì, Jongseong không phải hèn mà không giám tỏ tình em đâu.
Lý do lớn nhất là Jungwon còn quá nhỏ, mặc dù em đã cao sắp bằng mình rồi nhưng mỗi lần nhìn thấy cái mặt búng ra sữa ấy, Jongseong cứ bị một hồi chuông cảnh tỉnh gióng thẳng vào đầu rằng anh không được làm hư trẻ con, dẫu cho chỉ cần dác thấy hai lúm đồng tiền đó thôi là Jongseong đã muốn cưng gần chết.
Nhớ hồi đó có lần ba của Jungwon đi chơi cái game show gì gì đó đó của công ty rồi may mắn trúng được hai tấm vé gia đình đi du lịch, thế mà lại vào ngay trúng cái đợt cả Jongseong và Jungwon đều đang bận ôn bài tối mắt tối mũi trước kì thi.
“Thôi coi như chuyện đã dĩ lỡ rồi, bố mẹ cũng đâu làm gì được đâu. Hai đứa ở nhà ngoan ngoãn ôn thi, thi tốt về bố mẹ sẽ mua quà bù cho nhé!” Đó là những lời cuối cùng mà nhị vị phụ huynh hai bên gia đình bỏ lại cho hai đứa, trước khi dắt díu nhau ra sân bay chuẩn bị cho một chuyến nghỉ dưỡng ba ngày hai đêm ở Hawaii.
Hai đứa nhỏ nhìn nhau trong bất lực, hận cuộc đời sao lại để tụi nó vào tình huống ác độc như thế này.
Năm đó Jongseong đã học lớp mười hai, còn Jungwon thì mới vào mười. Bài vở nhiều lại cộng thêm con mèo nhỏ sợ ma, thành ra trời vừa chạng vạng Jongseong đã thấy Jungwon mang một balo đầy ứ đồ đứng trước cửa nhà mình, cười hì hì hỏi: “Hôm nay cho em sang ngủ nhờ nhé.”
Jongseong bỗng thấy cuộc đời thì ra cũng không xấu xí đến vậy.
"Được thôi, với cái giá phải trả là cho anh ôm ngủ từ nay đến khi bố mẹ về."
Jungwon cười hì hì. "Quá rẻ so với mong đợi."
Đầu anh khi này thay vì tiếp tục nghĩ đến cách giải cho bài toán hình học khó nhằn, thì lại chuyển sang nghĩ xem làm sao để ẵm Jungwon mang vào nhà mình, xong rồi nhốt luôn ở trong đó.
2. Anh trai mồm cứng.
Jongseong là kiểu người có thể thể hiện rằng mình yêu Jungwon sắp chết với bất kỳ ai, ở bất cứ nơi nào, nhưng riêng việc dùng mồm khẳng định lại điều ấy thì anh chịu.
Jongseong sẽ không ngại chiều theo Jungwon bất cứ điều gì em ấy muốn, căn bản thì đứa nhỏ hiểu chuyện ấy cũng chưa bao giờ đòi hỏi anh thứ gì quá viển tưởng hay xa vời. Mà tỉ như Jungwon có một ngày nào đó hứng lên, bảo anh bay lên cung trăng xin vài cái bánh dày từ chị Hằng và mấy con thỏ ngọc về đây cho nó; thì Jongseong chắc chắn cũng sẽ về nhà học làm bánh dày thật ngon rồi mang qua cho em hàng xóm, để cho nó thấy rằng có anh đây rồi thì cần gì chị Hằng hay thỏ ngọc.
Jungwon cũng cảm nhận được anh Jongseong chiều chuộng nó tới mức nào, nhưng phàm là trẻ con thì luôn sẽ khát khao một lời yêu thương thật sự. Có mấy lần Jungwon làm bài tập mệt quá thì lao sang, nhào vào lòng Jongseong, nhão giọng hỏi rằng: “Anh thương em không, em mệt quáaaaa!”
“Không.” Jongseong vừa lướt điện thoại vừa cụt lủn đáp lại, trong khi tay vẫn vòng xuống véo lấy cái má đào mềm xèo của Jungwon.
Nhiều lần như thế em cũng chỉ ré lên “Đồ khó ưa!” rồi đánh anh ta một cái, dẫu biết câu nói ấy chỉ là đùa nhưng trong lòng thằng bé thật sự cũng có vài chút tủi thân.
-)(-
Có đợt đó là mùa hè năm Jongseong học lớp mười hai, học hành thi cử đã xong xuôi cả rồi, thế là nhà trường lên kế hoạch cho học sinh đi cắm trại một ngày một đêm, xem như vừa là hoạt động ngoại khoá, vừa là trò chơi giúp mấy đứa học sinh giải tỏa căng thẳng sau một kì học tập dài ngày.
Vì là buổi đi chơi dưới sự giám sát của thầy cô, nên mỗi lớp sẽ phải đi một xe khác nhau cho dễ bề kiểm soát, thế nên Jongseong và Jungwon dù có kì kèo cách mấy thì cũng chẳng thể nào cùng nhau đi chung xe được.
Thằng Sunghoon với thằng Jaeyun hôm đó bị dọa sợ bởi cái bản mặt nhặng xị của Jongseong. Kể ra mới biết là trước khi đi anh ta đã cất công chuẩn bị biết bao nhiêu thứ, chất đầy balo để chăm em Jungwon trên suốt quãng đường tới chỗ cắm trại. Thế mà mọi chuyện lại thành ra thế này, Jongseong không thể nào chấp nhận được.
-)(-
Để nói sơ qua về thằng Sunghoon thì, nó vừa chuyển vào lớp tụi này từ năm ngoái, dù là Hàn Kiều Mĩ mới về nhưng coi bộ lại rất dốt tiếng Anh. Hỏi ra mới biết suốt hai năm sống ở bên đó nó chỉ luẩn quẩn ở trong khu người Hàn, tối ngày ăn, học (với gia sư tại nhà người Hàn Quốc), chơi game rồi đọc truyện tranh thôi nên tiếng Anh của nó từ lúc đi đến lúc về vẫn dậm chân tại chỗ.
Lúc nó mới chuyển vào lớp, Jaeyun với Jongseong còn huých tay nhau bảo cái mùi công tử bột nhà giàu này chắc chảnh chọe khó gần lắm đây. Xong đến khi Sunghoon đi thẳng một mạch bước đến ngồi vào cái bàn trống cạnh Jaeyun, hai đứa kia mới được mở mang tầm mắt.
“Ê, ăn bánh hông?” Sunghoon hỏi thế rồi lôi trong túi ra ba thanh sô cô la xem chừng là hàng ngoại.
Jaeyun mắt sáng rỡ lên, gật gật đầu nhận lấy, sau đó Sunghoon còn chồm qua đưa cho Jongseong cái còn lại.
“Cảm ơn nha, vừa hay sáng dậy trễ nên đi học chưa ăn gì sất!”
Ba đứa ngồi hớn hở vừa ăn vừa lấy sách che che, che kĩ thế nào mà năm phút sau đã thấy cả ba cùng đứng xếp hàng trước cửa lớp, mỗi đứa giơ hai tay lên trời như vũ điệu cầu mưa.
Bọn con trai thì chỉ cần có thế, huých nhau một cái, chia nhau cái bánh, đánh chung vài trận game là đã như thân nhau từ mấy kiếp rồi.
Thế là từ đó họ có cái danh tam thái tử.
-)(-
“Mà mày đem cái gì dữ vậy, trông cái balo còn bự hơn cái bình nước hai chục lít nhà tao nữa á Jay.” Thằng Sunghoon mở bát hỏi thăm, quyết tâm giải mã cái bản mặt cau có của Jongseong từ lúc lên xe đến giờ.
Jaeyun ngồi bên cạnh táy máy tay chân, vừa nghe thế đã quay sang tóm lấy cái balo khủng bố, khui ra xem bên trong có gì.
“Kẹo sữa? Sao mày mang nhiều thế?” Jaeyun lôi từ trong đó ra cả túi kẹo to đùng.
“Jungwon thích ăn cái đó. Bình thường ẻm hay vòi tao ăn mỗi khi buồn ngủ.”
Hai đứa kia gật gù, mấy hôm Jungwon sang lớp tụi nó chơi, Sunghoon và Jaeyun cũng thấy anh đưa cục kẹo này cho thằng bé.
“Còn cái này?” Jaeyun lại lôi ra nguyên lốc nước cam đã bị lấy ra mất ba hộp. “Tưởng bình thường mày hay mang sữa cho ẻm?”
“Đi xe đường xa sợ thằng bé không có tâm trạng uống sữa, nhức đầu thì uống nước trái cây đỡ mắc ói hơn.”
Sunghoon tò mò giật lấy cái cặp từ tay Jaeyun, rồi nó lục lọi tiếp, lại lấy ra nguyên hộp sơ cứu y tế to như cái nồi cơm điện, bên trong không thiếu thứ gì. “Để tao đoán nha, Jungwon đi đứng bất cẩn hay vấp té, mày mang cái này theo nữa để sơ cứu cho ẻm.”
Jongseong gật đầu. “Với cả da ẻm nhạy cảm, bị côn trùng cắn là nổi mẫn lên rất nhiều, nên tao mang thêm nhiều thuốc dị ứng với thuốc sức ngoài da nữa.”
Jaeyun lại chồm qua, lấy ra hai cái nón bán vé số màu đen trông y chang nhau. “Rồi mắc gì mày đem hẳn hai cái giống hệt nhau thế?”
“Tại Jungwon-”
“Thôi mày im mẹ mồm đi!” Sunghoon với Jaeyun chặn họng thằng kia vì quá mệt.
Jongseong cười sặc, thành công chuyển cái vẻ mặt cấm cảu khó gần sang cho hai thằng bạn thân.
-)(-
“Jongseong, em phải để Jungwon tập làm đi chứ! Chuyến đi này là để mấy đứa trải nghiệm mà!” Cô giáo Choi đứng một bên quan sát tất thảy, không khỏi bất lực trước thằng học trò tài lanh.
“Em ấy làm mấy cái này không nổi đâu cô, em chỉ đóng hộ mấy cái đinh thôi, còn lại sẽ để Jungwon tự làm ạ.” Jongseong cười hề hề, lại quay lại giúp Jungwon dựng tiếp cái lều còn đang dang dở.
Chuyện là trong chuyến cắm trại này, mỗi học sinh đều được phát lều riêng, một số thì được phát lều đôi để ngủ chung với một bạn nữa. Jongseong với Jungwon do ban nãy vừa xuống xe, sau một khoảng thời gian dài (2 tiếng 17 phút) gặp lại thì nhớ nhau quá, quấn quít cả buổi thành ra đến khi chọn lều thì lều đôi đã bị mấy bạn học khác xí hết cả, thế là cả hai phải bấm bụng nhận lấy hai cái lều đơn.
Jongseong thì từ nhỏ đã cùng Jaeyun thử sức qua bao nhiêu bộ đồ chơi lắp ráp từ lego cho đến mô hình robot, phi cơ chiến đấu cho đến nhân vật anime, thế nên chuyện lập lều trại này đối với anh không có gì khó nhằn cả, loáng cái là xong. Còn riêng Jungwon từ nhỏ đến lớn được làm em bé của cả nhà, chỉ có học hành và xem hoạt hình nên khắc đầu nhìn thấy cái lều to đùng nhiều khớp nhiều mảnh, quả thật em có hơi bối rối.
Jongseong vừa làm xong phần mình, quay sang vẫn thấy Jungwon đang cặm cụi. Anh bèn chạy sang giúp em trai nhỏ dựng nốt một túp lều vải không có hai quả tim vàng.
“Xong rồi đó!” Jongseong phệt ngang tí mồ hôi trên trán, hất mặt nhìn Jungwon.
Nhóc mèo bên cạnh tròn mắt vỗ tay, trong lòng nghĩ anh hàng xóm của mình sao mà siêu quá.
Khu vực phân bố lều trại của hai lớp cách biệt rõ là xa nhau, thế mà Jongseong vẫn cố chấp dựng hai cái sát ngay bên cạnh. Ban đầu thầy cô còn la khi thấy hai đứa này dựng lều sai luật, thế nhưng cuối cùng họ cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ bảo Jongseong trông em cho kĩ vì thầy cô đều biết rõ anh sẽ không bao giờ rời mắt khỏi Jungwon.
-)(-
Cả buổi chiều hôm đó nhà trường tạo rất nhiều hoạt động cho học sinh trải nghiệm cuộc sống chốn thiên nhiên.
Thằng Jaeyun mừng quýnh lên xách bộ cần câu chạy ra bờ hồ câu cá, thu hoạch được cũng kha khá rồi thì chụp hình lại, gửi sang khoe anh Heeseung để được anh khen. Sunghoon thì chạy sang bên chỗ bọn con gái đang theo đuổi chiến dịch trồng cây gây rừng, nó đeo theo nhóc Sunoo lớp 11 cả buổi chiều chỉ để làm quen trong khi mấy đứa con gái khác thì không thèm để mắt đến.
Jongseong ban đầu không biết làm gì, quay sang đã thấy Jungwon kéo kéo áo anh, bảo: “Anh ơi nhìn kìa.”
Tầm mắt Jongseong theo hướng tay em chỉ đánh vội lên trên đầu cành, vừa hay bắt gặp một con sóc nâu đang nằm vắt vẻo trên đấy. “Dễ thương vậy?”
“Giống em không?”
“Không, em đâu dễ thương bằng nó.”
“Xì, em không thèm chơi với anh nữa.” Jungwon đảo mắt chạy về chỗ mấy bạn cùng lớp, rồi mặt mũi chợt sáng rỡ lên khi mấy đứa bạn chỉ nó rằng có một cái hang thỏ ở gần đây.
Jongseong cười cười đi theo, biết em dỗi rồi nên vừa rảo bước vừa tính cách vuốt lông mèo.
Jungwon hớn hở cùng đám bạn tới chỗ mỏm đất gần đấy để xác minh sự thật, không ngờ thật sự là có một con thỏ trắng bóc đang nằm gặm cỏ trước cửa hang. Không hiểu sao thỏ ta chẳng có vẻ gì là sợ hãi loài người, thậm chí khi có đứa bứt vài ngọn cỏ đâu đây rồi đưa ra trước mặt nó, nó còn chẳng ngần ngại mà hả miệng ăn đến ngon lành.
Một lúc sau từ trong hanh chui ra thêm vài con thỏ con, nhỏ hơn lòng bàn tay chút xíu nhưng lông đã mọc dày. Jungwon ngồi đếm: “Một, hai, ba, bốn, thêm con thỏ mẹ nữa là năm.”
Bỗng chợt Jongseong từ phía sau, vòng tay qua khoác vai em nhỏ. “Đâu ra, anh thấy tới sáu con lận.”
“Đâuuuu, rõ ràng là năm con mà!” Jungwon cãi lại, khi quay sang thì đã thấy ngón tay Jongseong chỉ vào mặt mình.
“Còn con này nữa nè, sao em không tính.”
Má hồng Jungwon ửng đỏ, mấy con thỏ mắc cỡ quá chui tọt lại vào hang.
-)(-
“Mày có muốn ngủ với Jungwon đêm nay không?” Jaeyun chợt hỏi.
Lúc này tam thái tử đang ngồi bên đống lửa trại tụi nó mới đốt, Jungwon vừa nãy đã chạy về lớp nướng kẹo dẻo cùng với mấy đứa bạn.
“Sao hỏi vậy, muốn cũng có được đâu?” Jongseong quay sang hỏi lại.
“Nếu mày muốn thì đổi với tụi tao. Nãy hai đứa tao lấy cái lều đôi ngủ cho tiện, tưởng mày với Jungwon cũng vậy mà ai dè vào trễ nên hết lều.” Sunghoon đáp.
Jaeyun gật gù. “Thấy tụi mày chắc cần hơn.”
Jongseong nhún vai. “Cũng không đến mức đó. Tụi mày cứ dùng lều đôi đi, dù gì cũng sắp xếp cả rồi.”
“Mày nói đó nhaaaa.” Jaeyun kéo dài chữ cuối hòng chọc ghẹo anh. “Tối đừng có hối hận.”
“Mắc gì.”
-)(-
Ai ngờ đâu Jongseong hối hận thật, anh bỗng nhiên quên mất rằng Jungwon nhà anh (nhầm, nhà hàng xóm) có tật sợ ma.
Vì lều hai đứa dựng sát sàn sạt nhau, thế nên Jongseong có thể nghe rõ tiếng Jungwon lăn lộn sột soạt bên kia mà không thể ngủ vào giấc, nhất là mỗi khi có tiếng cú đêm quỷ dị vọng ra từ trong rừng sâu, hay mấy cành cây khua nhau xào xạc tạo ra âm thanh rợn người.
Bình thường Jungwon ngủ rất ngoan, nhưng lại cũng rất dễ giật mình. Mấy hôm trời mưa Jongseong toàn chạy sang nhà bên ôm em ngủ, để mỗi khi có tiếng sấm bất chợt vang lên, Jungwon sẽ không sợ hãi vì bản thân đã có chỗ ấm mà rúc vào.
Jongseong thở dài nhìn vào đồng hồ, đã mười một giờ đêm. Chắc có lẽ Jungwon còn dỗi chuyện hồi trưa, nên bây giờ cũng không chịu chủ động qua xin ngủ chung với anh đâu. Jongseong gãi đầu đứng dậy, lục cặp lấy ra cái gối ghiền hình con cừu của Jungwon, vớ thêm cái túi sưởi anh đã chuẩn bị sẵn rồi mở dây kéo lều, chui ra ngoài.
“Alo.”
“Alo alo.”
“Alo alo alo.” Jongseong nói giọng nhỏ xíu, vừa đủ để Jungwon bên trong nghe thấy.
“Ai vậy?” Người bên trong đáp gọn.
“Anh Jay siêu cấp đẹp trai.”
“Anh sang làm gì?”
Jongseong đang định trả lời rằng anh sang ôm em ngủ để em bớt sợ, thế nhưng nghĩ lại thì nói vậy rõ ràng quá thiếu tinh tế đi. Jongseong liền hắn giọng:
“Anh sợ ma, cho anh ngủ chung với. Em ôm anh nhá!”
“Không.”
“Sao vậy?”
“Không thích.”
“Đi màaaaa,” Jongseong điệu chảy nước, anh mong sao không có ai ra khỏi lều vào lúc này. “Bé Jungwon xinh trai dễ thương nhất trên đời.”
“Điêu.” Jungwon vẫn giả vờ dỗi, nhưng Jongseong có thể biết rõ em đang nén cười. “Sáng anh mới bảo em không dễ thương.”
“Anh sai rồi, anh xin lỗi mà.” Jongseong thầm nghĩ, bản thân rõ ràng không phải người kiên nhẫn gì, thế mà chẳng hiểu sao chỉ cần là Jungwon, Jongseong sẽ luôn sẵn sàng dỗ đến sáng mai miễn là em nhà hết giận. “Jungwon dễ thương, nhé. Cho anh vào đi.”
Dây khoá kéo bên trong kêu loẹt xoẹt, thoáng chốc đã mở ra. Jongseong hốt hoảng, ôm lấy gương mặt xanh chành như tàu lá chuối của Jungwon.
“Sao vậy, em bị tụt huyết áp hả?”
Vừa nghe thấy thế, Jungwon đã đánh anh một cái. Mặt đỏ lựng lên, trông giống con người hẳn rồi. “Vào nhanh đi.”
Jongseong được dịp cười khoái chí. “Chính mình cũng sợ muốn chết mà còn thích ra vẻ cơ.”
“Rồi sao, không chịu thì đi về lều mình.”
“Chịu chứ chịu chứ, cứ Jungwon là anh chịu tất nhé.”
Đêm hôm đó vậy mà ấm hẳn, hai đứa ngủ thẳng cẳng dẫu cho phải chen chúc nhau trong cái lều đơn. Nhờ không gian không đủ rộng mà Jongseong lại được dịp ôm em giấu gọn vào lòng.
Anh mỉm cười, thì ra chỉ cần ta muốn ngủ chung, lều đơn hay lều đôi cũng chẳng còn quan trọng.
...
(Never) end.
[23:38|290325|4700+]
@pppnhan.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip