(1) bé mèo xanh
"Chào bé, mình lại gặp nhau rồi!"
Đó là một bé mèo mà tôi đã gặp khoảng 1 tuần trước. Bé có bộ lông ngắn màu xanh tím đậm được cắt tỉa gọn gàng, bốn bàn chân nhỏ bé trắng mềm và đôi mắt màu lam, lấp lánh tựa như chứa cả một dải ngân hà. Điều càng khiến cậu bé ấy trở nên nổi bật là những vệt đỏ đậm sắc mận, mỏng, sắc, kẻ từ giữa mắt đến đuôi mi,cùng chiếc vòng đeo trên cái cổ ngắn được kết bằng những sợi chỉ đỏ đen và được nhấn bởi cục bông trắng tuyết cùng....chiếc vịt lông màu vàng??? À Không...chắc chắn là tôi đã nhầm rồi...
Cũng vào khoảng tầm này tuần trước, tôi bắt gặp một bạn cosplayer khi đang trên đường đi làm về. Cậu ta mặc bộ cos tone xanh trắng đặc trưng của Wanderer, nhưng có vẻ bộ này có chất liệu khá tốt, có thể nói là tốt gấp trăm lần mấy bộ đồ nhăn nheo và luộm thuộm giá rẻ mua được qua mạng. Chất liệu vải thun được chọn lựa rất phong phú đa dạng và chất lượng, từ những vạt vải xanh lycra khoác bên ngoài đến cái áo đen bó sát cả phần ngực và eo ở bên trong, tới viên vision đeo trước ngực cũng trông từa tựa như viên sapphie xanh hàng thật giá thật treo trong chiếc khung tròn bằng vàng. Có điều, bộ đồ cậu ta đang mặc trông có vẻ khá cồng kềnh, nhất là ở chiếc mũ tròn bẹt thương hiệu ấy.
Hmm.... Cũng chịu chơi phết nhỉ. Tôi lấy ra con iphone từ túi quần, giơ máy lên chụp lại góc nghiêng đẹp mê hồn dưới ánh chiều tà hoàng hôn đỏ máu ấy, nhưng, cậu liền quay người lại. Biết hành vi chụp trộm của mình vừa bị bại lộ, tôi đành cười mỉm với cậu ta, mong sao cậu cũng là người dễ dãi. Nhưng trái với suy nghĩ cậu ta sẽ ra vẻ niềm nở hoặc cảm thấy tức giận vì sự bất lịch sự của tôi, cậu lại ném vào mặt tôi ánh mắt hoang mang sợ sệt đầy khó hiểu...
Hở?? Trai quê mới lên phố sao?
Cậu lùi bước một chút, hai tay đặt trước ngực vào thế phòng thủ thì vô tình đụng trúng xe kem đằng sau, choang một tiếng, chiếc mũ rộng vành đập vào thành xe rồi rơi xuống vỉa hè, xoay tròn một lúc lâu. Chủ xe vì nghe thấy động mạnh liền rời ghế đến hóng, tiện tay nhặt hộ chiếc nón cho thì rất nhanh, cậu liền hất tay của ông ta cái chát một cách dứt khoát rồi nhanh chóng đội lên. Khi vừa đặt lại mũ thì một luồn ánh sáng xanh biếc tỏa ra từ đầu ngón tay đang cầm thành mũ lan khắp người cậu, từ từ cuốn từng phần từng phần cơ thể từ trên xuống dưới của cậu lên tận trời cao, và sau khi đứng dậy thì cậu đã hoàn toàn tan biến vào không khí, chỉ còn sót lại những mảnh cầu ánh sáng tựa những con đom đóm dần chậm rãi bay lên trời.
Tôi đứng đờ người một lúc sau khi chứng kiến cảnh tượng ảo diệu ấy. Ban đầu là bị hớp hồn bởi nó đẹp hệt như cảnh Gin chia tay Hotaru, ma mị nhưng đầy cuốn hút, sau đó là rùng mình mấy hồi. Tắt điện thoại một cách loạn xạ với đôi bàn tay rung rẩy ấy, trong tôi là một biển đen đầy sự bất ngờ xen lẫn sợ hãi. Nếu tôi đoán đúng thì ......AAAAAAAAAAAA maaaa. Má oiii cíu konnnn! AAAAAAAAAA! #$%^&*(!**#$.
.
Để từ ngoài đường lớn mà vào nhà tôi thì buộc phải đi qua một con hẻm cong queo, "đầy đủ" ánh đèn và ngang qua một nghĩa trang địa phương nhỏ. Khách quan mà nói, tôi cũng là một người khá thực tế, nhưng sau tất cả những chuyện đã xảy ra vào chiều nay thì tôi cũng không chắc rằng mình có thể về nhà môt cách bình thường được nữa không.
"Giờ sao giờ??"
"...đã có lúc tôi đau đớn, tôi gục ngã. Nhưng điều quan trọng nhất là tôi tìm thấy sức mạnh nội tại và tôi chiến đấu vì nó..."
Trong phút chốc, câu nói của idol Lệ Nam thoáng qua trong đầu tôi.
Chậc chậc chậc, quả là một triết lý hay ho.
Dù không muốn khẳng định lắm nhưng nó đã từng rất nhiều lần mang lại cho tâm hồn đang ở trong tình trạng bế tắc của tôi thứ ánh sáng thuần khiết, để cho tôi có thể vững bước trên con đường lắm gian nan này.
Quyết định rồi!
Nay qua nhà con bạn báo thôi!
Là lá la là la.
Nhưng lúc đó, tôi bỗng khựng lại một chút, trong lòng nhổn nhao lo lắng: Sáng tắt máy lạnh chưa nhỉ?
.....
Tôi chạy, tôi chạy, chạy, chạy một mạch thẳng một đường ... Cố lên, sắp qua được r...
*Bùm*
Định mệnh cuộc đời!
Mé nó, sao lại tông ngay lúc này chớ, vẫn chưa qua cửa nghĩa trang mà.
Tôi nhắm tịt hai mắt lại, chống hai tay ngả người ra sau, đỡ cho đầu không va đập vào mặt đường, từ hai lòng bàn tay và khuỷu tay vừa bị chà sát truyền đền một xúc xảm hơi ran rát. Khi vừa định thần mở mắt ra thì lại một hiện tượng tâm linh lạ xuất hiện trước mặt tôi.
WTF?? Loại mèo gì đây?
Con mèo ngay trước mắt tôi đầu hơi cúi xuống để cho hai cẳng tay ngắn củn cỡn xoa xoa đầu, vừa kêu lên mấy tiếng meo oai oán như đang chửi rủa tôi.
Cảm nhận được ánh mắt đang đăm đăm nhìn mình, con mèo ngước đôi mắt lên nhìn tôi, mặt nó nghệch ra một hồi lâu.... Bỗng nó lại nhảy dựng lên như vừa load theo tốc độ mạng 3g, lùi xuống vài bước, gầm gừ trong khi hai tai vẫn đang cụp lại và đuôi dựng thẳng vì sợ hãi.
(=_=??)
Trước đây tôi cũng từng gặp vô số chó hoang mèo hoang, nhưng loại này thì tôi mới thấy lần đầu.
Có khi nào là ma mèo không ta?
Mà ma có con nào cu te không ta?
Tôi chợt nhớ đến Hanako-kun.
AAAH, vậy chắc đây là succubus rồi. Chắc chắn đây là succubus dạng boss hay quyến rũ mấy con sen đây mà.
Con mèo ấy nhìn vẫn tôi, nhưng rồi lại nhìn vào miếng xúc xích cắm trên que rơi ra từ túi giấy.
Tôi kéo túi giấy lại, xé ra một mẩu xúc xích nhỏ ném đi, miếng xúc xích lăn lông lốc tới bàn chân phải của nó.
Nó ban đầu hơi giật mình, nhưng vẫn cố giữ bình tính mà chầm chập lùi ra sau vài bước, cuối xuống, ngửi một cách cẩn trọng, còn chẳng thèm liếm một chút đã nhìn chằm chằm vào tôi, còn bày ra vẻ mặt kiểu "Chê!".
(=_=??) Chê?
Rồi nó lại nhìn vào phần xúc xích sạch nằm ngọn trong tùi giấy kia.
Ối dồi ôi, nó đang chảy nước dãi kìa!? Là mèo hay tinh vậy?
Tôi đưa cây xúc xích đến trước mặt bé, nhẹ nhàng, chậm rãi, chỉ sợ sẽ hù nó chạy mất. Sau khi hít hà chán chê thì nó cuối cùng cũng chịu cắn thử một miếng, sau đó là một miếng, thêm một miếng nữa... Cây xúc xích cứ thế nhỏ dần sau những đợt cắn bé xíu và tiếng ngoằm ngoằm của bé.
Moá con mèo, có ăn là được rồi còn bày đặt nữa.
.
Từ đó, tôi cũng dần tiếp cận được bé, từ chạm vào mũi đến xoa đầu.
~ Trở về thực tại ~
Tôi đã thành công bế em về nhà được rồi. AAAAAAH.
Lẹ lẹ mang về nhà kẻo bố thằng nào lại đến đòi.
Mèo đẹp thế này không ai lấy để bố!
Con này là của kao, của kao, CỦA KAO!
Tôi áp sát bé vào mặt, cố che giấu đi mớ cảm xúc rối loạn trong tâm, nặn ra nụ cười thật tươi, thật thân thiện, nói: "Giờ bé sẽ mãi mãi là của chị!".
Ai da, nhìn mặt ai xanh chưa kìa, chẳng lẽ mình dọa bé sợ rồi hả ta?
.
.
Mặt thằng bé lúc loading đêy:)))
.
.
Lần đầu viết truyện, có gì mọi người vào comment góp ý nhẹ nhàng nha, thanks!
Tác giả: Who am I
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip