(2)
Ta là một kẻ lang thang, không nhà, không gia đình, không còn bất cứ thứ gì thuộc về mình... Không một ai nhớ đến ta, không một ai chấp nhận ta. Ta luôn đi một mình, đi đến khắp mọi nơi để kể cho những người liên quan những việc xấu xa mà mình từng làm, dù cho họ có thể không hiểu, có thể phẫn nộ, có thể đánh đuổi... chẳng sao cả, vì đây chính là hình phạt thích đáng cho kẻ đắm chìm trong quyền lực và sự công nhận.
Và giờ ta đang lạc lối giữa chốn kì quái này. Mọi người ở đây ăn mặc khá thoải mái, đơn giản, không chút rườm rà. Nam nhân ở đây để tóc ngắn, còn nữ nhân thì không mang theo mạng che mặt. Qua vài ngày đi thăm dò nơi đây, ta không thấy bất cứ ai sử dụng sức mạnh dị thường từ vision. Tất cả bọn họ sử dụng những vật dụng kì quặc làm từ các loại vật liệu mà ta trước đây chưa từng biết đến, nhưng mà trông có vẻ là cuộc sống ở đây tiện lợi hơn cả thảy những vùng đất ta đã từng đi qua.
Cũng tại nơi đây, ta đã gặp được một cô nương loài người. Trong suốt một tuần qua, vị cô nương ấy luôn mang đồ ăn đến cho ta, dù cho ta cũng chả cần lắm, nhưng nếu cô ấy đã có lòng thì ta đây cũng không ngại nhận lấy.
~o~o~o~o~o~
" Này, bé có muốn về nhà cùng chị không?....."
" Meow!"
Thật không thể tin được, ta vậy mà lại hoàn toàn đã bị cuốn vào lời đề nghị của cô nương loài người thấp kém đó. Nhưng... chắc cũng chả sao đâu, còn chẳng phải do ta thấy được sự đáng tin cậy từ sâu tận trong mắt của cô ấy hay sao.
Trong suốt dọc đường về nhà, ta đã tin tưởng dựa vào ngực cô, không biết vì lí do gì, ta lại cảm thấy ấm áp kì lạ. Như những cánh tay vô hình kéo ta vào lại hang động của quá khứ, giúp ta đắm chìm vào thứ cảm giác thật tuyệt đẹp chỉ khi được hai người cùng lập ra nó tôn trọng, cũng là thứ đáng sợ khi một trong hai người phản bội lại nó.
" Chúng ta sau này sẽ cùng sống nương tựa lẫn nhau nhé!
Ta biết, con người làm sao mà có thể thoát khỏi vòng luân hồi của số phận, nhưng, ta không thể cưỡng lại lời thề này, quả là một cạm bẫy ngọt ngào nguy hiểm mà.
" À mà, chị cũng đã nghĩ ra tên mới cho em rồi...".
Ha, cũng cần cô đặt tên sao?
" Em muốn tên là Kabukimono hay Kunikuzushi?".
À rế?
" Sao không lại im thế? Hay em không thích, vậy thì đổi thành Scaramouche đi!".
Hả hảaaaaa!
Ta, ta khẳng định rằng ta chưa bao giờ nói cho cô ta về quá khứ của ta, sao cô ta có thể kể ra như đã biết rõ mồn một vậy, như thể chưa từng bị xóa kí ức như vạn người kia?
Mà cô ta nhắc tới chuyện này, là có ý gì?
Lời nói của ả ta tuy bình thường, nhưng nếu ngẫm kĩ thì sẽ thấy được điệu bộ lên giọng ở cuối câu, trong giọng điệu có ý khích tướng. Ả ta ngày ngày đều cố gắng tiếp cận ta, dù cho ta cứ lạnh nhạt ả vẫn không hề nản. Trước đây ta đã từng gặp qua rất nhiều rất nhiều người, tốt có xấu có, cho nên lần này trực giác mách bảo ta rằng con ả đàn bà này rất nguy hiểm, mà đối với nhưng nguy hiểm tiềm tàng thì giải quyết cội nguồn gốc rễ chính là chân lý.
Ta đã chuẩn bị mọi thứ sẫn sàng rồi. Nếu ả ta có gì bất thường thì ta sẽ, loài người yếu ớt, chỉ cần dùng chút sức là hoàn toàn có thể cầm mạng họ trong tay. Nhưng nơi đây ngoài đường, tuy vắng vẻ nhưng vẫn là trong khu dân cư, hành động ở đây không tiện. Tốt nhất là nên chọn một địa điểm nào đó vắng vẻ hơn một chút.
"Em không thích sao? Chị đã nghĩ lâu lắm mới được đó."
Ngươi vậy mà vẫn còn có thể tỏ vẻ ngây thơ sao? Thật ghê tởm, như đám rết bò lổm nhổm ngoi lên từ vũng lầy hôi hám và bẩn thỉu, các ngươi còn định lừa gạt ta nữa sao? Bất kể các ngươi tiếp cận ta thế nào cũng là vì mục đích hèn mọn của bọn hạ đẳng các ngươi, loại tạo vật giả tạo này tất thẩy đều phải diệt trừ.
Ta luồn ra khỏi tay ả, cố nhảy ra. Khi đó, ta sẽ chạy đi để ả đuổi theo, khi đến được điểm đến lý tưởng liền ra tay. Đây là một kế hoạch hoàn hảo, vì ả cần nên mới cố ý tiếp cận ta, vì ta có giá trị lợi dụng nên ả sẽ không dễ bỏ cuộc, sẽ bắt ta tới cùng.
Nhưng ta không nhảy được, ả càng ôm càng chặt, càng bồng càng siết, chẳng để cho ta có cơ hội đào tẩu.
"Yên nào, sắp về tới nhà rồi.".
Giọng ả vẫn vậy, vẫn sậm mùi nguy hiểm, ta vẫn cứ thế, vẫn chưa trốn thoát được. Nếu về đến nhà mà còn chưa thể ra tay thì thật không hay chút nào.
"Đến rồi nà!".
Ta nhìn lên theo câu nói của ả. Trước mặt ta là một phiến đá vuông vắn khổng lồ, cao chót vót tới tận mây xanh.
Ả chậm rãi tiến vào, những thứ trong suốt kì quặc cứ lần lượt mở ra đóng lại theo bước chân ả một cách thần kì, tựa như chúng cũng được ban cho có phép màu vậy.
Ả vào trong một chiếc hộp kín, bên trong bốn phía như những mặt kính phản chiếu lại hình bóng ta và ả. Khi đó, ta mới để ý rằng, trông ả chẳng khác nào những cô nương bình thường cả, vậy mà lại mang đến cho ta cảm giác ghê sợ kì lạ.
Ả bấm bấm lên thành chiếc hộp làm cho những con số latin phát sáng, một lát sau, chiếc hộp hoàn toàn khép kín, chẳng lẽ đây chính là nhà mà ả đã nhắc đến? Sao nhà lại có thể nhỏ đến vậy được. Nghĩ đến đây ta thực sự nhớ đến giáo viện rồi. Dù ở đó toàn những con người lập dị nhưng vẫn đỡ hơn là ở một nơi chật hẹp đơn điệu với tên xấu xa này.
Mà khoan, ở đây thì chẳng phải ta đã có thể ra tay với ả rồi? Chẳng cần phải đi đâu xa, chẳng phải đây chính là nơi lý tưởng sao?
Bỗng dưng cái hộp sắt này chuyển động, ấn vào ta một lực mạnh như muốn khiến ta áp mặt xuống đất khiến ta ngây người ra chẳng thể suy nghĩ được thêm bất cứ thứ gì nữa.
Cái hộp sắt chết bằm này, chờ đó, đợi ta giết xong con ả này rồi liền tính sổ với ngươi.
"Đấy là thang máy đấy, nó giúp mình đi lên đi xuống, còn thứ đá bự chẳng mà bé thấy ban nãy chính là nhà trọ mình đấy! Nhà trọ là một tập hợp nhỏ các ngôi nhà, nói đúng hơn là các căn phòng nhỏ giống nhau. Lớn hơn nó thì gọi là chung cư. Bình thường thì nhà trọ không có thang máy đâu, nhưng cái này là ngoại lệ đó.".
Ồ, thì ra là vậy.
Mà sao.....ta lại có cảm giác con ả này có thể đọc thấu suy nghĩ của ta vậy.
Quả nhiên, ả là kẻ không bình thường, tốt nhất không nên dây dưa với ả thêm nữa, phải giải quyết càng nhanh càng tốt.
"Tới rồi!, nhà mình nè."
Ả ta đem ta đến trước một căn phòng nhỏ có hơi chật chội và tối, những thứ kì lạ chiếm gần như hết cả căn phòng, chỉ chừa lại một lối nhỏ cho một người đi.
Ả ta quẹo trái vào căn phòng nhỏ, hỏi rằng ta ở ngoài tắm mưa nhiều rồi, có muốn thử một chút nước ấm không, rồi từ sau làn hơi nước dần hiện ra một bể khổng lồ, tựa hồ nó có thể chứa vừa cả người ả vào.
Ả không nói không rằng, từ trên cao thả ta xuống, từ chỗ ta đáp xuống nước bị rẽ làm hai, rồi cũng chỗ nước ấy đập thẳng vào người, luồn qua từng kẽ lông, tàn nhẫn dìm ta xuống đáy.
Ta nhắm chặt hai mắt lại, cố gắng vùng vẫy, chân tay đập loạn xạ vào những khoảng không, thế nhưng lại nước càng lúc càng nặng, đè lên người khiến ta càng khó vung chân vẫy tay. Ta cảm thấy cơ thể dần trở nên đuối, trong vô thức hả miệng khiến cho bao nhiêu là nước cứ thế đua nhau chạy vào. Ta nuốt ực, cắn chặt môi: Ta sẽ không tha cho ngươi đâu!
Ta từ từ mở mắt ra. Bóng đêm dần dần biến mắt, thay vào đó, ta có thể nhìn rõ ánh sáng phát ra từ trên đỉnh rọi xuống đôi chân mang tất dài tới đầy gối này. Sau một khoảng thời gian dài, ta không cần phải vặn cổ để nhìn rõ đôi chân ấy nữa.
Ta ngước lên nhìn gương mặt vẫn nở nụ cười thân thiện ấy, như chẳng có chuyện gì xảy ra, hay như là đã biết rõ về ta, gương mặt đó vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ bảo rằng chúng ta cần nói chuyện rồi liền quay người bỏ đi.
.
.
Author: Who am I
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip